Đối với Tiêu Huyền mà nói không có bất cứ thứ gì quan trọng bằng truyền thừa liên quan đến tương lai của Tiêu Tộc, Tiêu Tộc vong vì Tiêu Huyền thì cũng phải nhờ Tiêu Huyền kéo lại, nếu không phải vì Tiêu Tộc, nếu không phải cố gắng chờ đợi một ngày tộc nhân Tiêu Tộc đích thân đi đến đây để gặp mình thì Tiêu Huyền tuyệt đối sẽ không chịu cách sống thế này, năm đó bản thân ông ta cũng sẽ tuyệt đối không chịu cúi đầu trước Cổ Nguyên một lần.
Tiêu Huyền cùng Vô Song nói truyện tương đối lâu chỉ là ánh mắt Tiêu Huyền nhìn Vô Song càng ngày càng ngưng trọng, trong ánh mắt mang theo vài tia đề phòng cùng kinh hãi.
“Ngươi nói ngươi có thể giúp Tiêu Viêm thành đấu đế?, việc này ta căn bản không tin nếu có thể tiến vào đấu đế cảnh giới thì ta tuyệt đối là người bước vào đầu tiên chứ không cần đợi đến Tiêu Viêm tiểu bối hơn nữa ta không nghĩ nếu có thể bước vào đấu đế thì ngươi sẽ nhường cho người khác”.
Suy nghĩ của Tiêu Huyền đương nhiền hoàn toàn bình thương,f đổi lại là bất cứ ai khác đều sẽ căn bản không tin, có rất nhiều người biết bí quyết thành đế nằm ngay trong Đà Xá Động Phủ, con đường thành đế cũng nằm ở trong đó nhưng thế gian này làm gì có kẻ nào dám tặng cơ duyên thành đế cho kẻ khác, ít nhất loại người này hiện nay còn chưa xuất hiện, Tiêu Huyền không tin, bất cứ ai cũng sẽ không tin.
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Huyền bản thân Vô Song chỉ cười nhạt.
“Tiền bối có phần không biết rồi, công pháp của Tiêu Viêm đang tu luyện hiện nay cũng giống công pháp của Đà Xá Cổ Đế năm đó, loại công pháp này thần kỳ nhất ở chỗ thôn phệ dị hỏa, chỉ cần chịu được nỗi đau thôn phệ thfi tuyệt đối thực lực mãnh tiến, bằng thứ công pháp này quả thực Tiêu Viêm trong điều kiện lý tưởng cũng có thể thành đấu đế”.
Tiêu Huyền nghe đến ddeye có chút giật mình, ông ta tiếp tục lên tiếng.
“Công pháp của Đà Xá Cổ Đế năm xưa?, có thể thôn phệ dị hỏa?, thực sự có loại công pháp bá đạo bậc này?”.
Tiêu Huyền đương nhiên phải giật mình, bản thân Tiêu Huyền cũng có dị hỏa thậm chí nắm giữ một lúc ba loại dị hỏa có thực lực không thấp trong dị hỏa bảng nhưng tuyệt đối không thể liên kết chúng lại với nhau mà chỉ có thể dùng đấu khí áp chế mà thôi, Tiêu Huyền thừa biết loại công pháp chuyên dùng để thôn phệ dị hỏa là đáng sợ bậc nào.
Vô Song dùng hành động để chứng minh cho Tiêu Huyền thấy, trên tay Vô Song rất nhanh xuất hiện hai loại dị hỏa phi thường nổi tiếng – Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng Sinh Mệnh Chi Diễm.
Hai ngọn lửa hoàn toàn khác nhau cả về năng lượng, đặc tính thậm chí là cả màu sắc vậy mà dưới bàn tay của Vô Song chúng lại kết hợp toàn bộ lại thật hài hòa và tự nhiên, căn bản không thể nào nhận ra đây là hai ngọn lửa tạo thành mà là một ngọn lửa mới mang theo sự hủy diệt hung bạo của Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng sinh mệnh vô cùng vô tận của Sinh Linh Chi Diễm.
Trăm nghe không bằng một thấy, sự thật thì luôn thắng hùng biện, nhìn thấy màn trình diễn của Vô Song bản thân Tiêu Huyền đương nhiên phải tin.
“Vậy ngươi nói Tiêu Viêm cũng có loại công pháp thần kỳ này giống ngươi? nếu Tiêu Viêm có thể thành đấu đế nhờ công pháp này thì ta không tin ngươi không thể đột phá đấu đế nhờ nó, hà cớ gì ngươi phải để lại cho Tiêu Viêm?”.
Nghe đến đây bản thân Vô Song chỉ lằng lặng lắc đầu sau đó chỉ thẳng lên bầu trời, cũng không rõ là hắn chỉ bầu trời của Thiên Mộ hay là bầu trời ngoài thiên địa bao la kia, một nụ cười cực độ tự tin xuất hiện trên khóe miệng hắn.
“Mục tiêu của ta chưa bao giờ là đấu đế cảnh giới, con đường của ta còn xa hơn thứ gọi là đấu đế này rất nhiều rất nhiều, tiền bối tin cũng được mà không tin cũng được bản thân ta chưa từng một lần quan tâm đến đến vị trí đấu đế, ánh mắt ta chưa bao giờ dừng lại ở cái đại lục này, thế giới này với ta chắc chắn không phải cực hạn. Tiền bối cứ việc suy nghĩ kỹ đi, vãn bối ra ngoài một chuyến”.
Bỏ mặc Tiêu Huyền đang tự nghĩ Vô Song rời khỏi lăng mộ của Tiêu Huyền, hắn vốn không có trách nhiệm phải giải thích cụ thể kế hoạch của mình cho Tiêu Huyền nhưng quả thực lần này hắn cũng không muốn hại Tiêu Viêm, Tiêu Viêm dù sao cũng là nhân vật không thể thay thế trong kế hoạch của hắn.
Đối với rất nhiều người khi được trọng sinh đến một thế giới khác thì phải nghiền ép nhân vật chính ở đó, phải đạp lên đầu kẻ mạnh nhất để chiếm lấy tất cả nhưng Vô Song thì khác, từ khi đặt chân đến thế giới này bản thân Vô Song chưa từng một lần coi Tiêu Viêm là đối thủ xứng tầm, nếu đã không phải là đối thủ thì việc gì Vô Song phải để ý đến Tiêu Viêm mạnh hay yếu, mạnh yếu thế nào là việc của Tiêu Viêm chứ không phải là của hắn.
Nơi tiếp theo Vô Song đến chính là trung tâm của Thiên Mộ tầng ba, nơi này chính là căn cứ địa của Hắc U cũng là nơi thông thẳng lên Thiên Mộ tầng bốn, đương nhiên bản thân Vô Song nào biết Thiên Mộ tầng bốn là gì, hắn đến đây chính là muốn nhờ chủ nhân của tòa Thiên Mộ này một việc.
Bản thân Vô Song đương nhiên không quá tin tưởng lời Họa Thần nói, bản thân hắn duyệt nữ vô số trong mắt hắn bản thân Họa Thần căn bản không có bất cứ đặc tính nào của nam nhân, khuôn mặt của Họa Thần bị một tấm vải mỏng che lại khiến kẻ khác không thể quan sát nhưng cái khí chất của Họa Thần lại khiến Vô Song sợ hãi không thôi, trong tất cả những nữ nhân mà hắn gặp vẫn chưa có một ai có được khí chất giống như Họa Thần, bản thân Họa Thần là người đầu tiên cho Vô Song cảm giác không thực, một cảm giác ‘nàng’ căn bản không nên xuất hiện ở thế giới này, một vẻ đẹp căn bản không thể nào tồn tại, cho dù rất khó giải thích nhưng đây là cảm giác thật của Vô Song.
Ngay trước trung tâm của Thiên Mộ thì Vô Song phải dừng chân bởi trước mặt hắn chính là Hắc U khổng lồ đang lười biếng nằm chắn trước cánh cửa, ánh mắt đỏ ngầu của nó từ từ mở ra khi Vô Song tiến vào, ánh mắt đầy khó chịu cùng bực mình cứ như thể Vô Song là kẻ thù truyề kiếp của nó.
Đương nhiên điều này cũng dễ hiểu, vô số năm qua nó canh Thiên Mộ chưa bao giờ bị thương, muốn gió được gió muốn mưa được mưa căn bản chưa có kẻ nào dám chống đối, Vô Song tính ra mới là trường hợp đầu tiên mà thôi chưa kể chỉ tính riêng khí tức sinh mệnh của hắn đã làm Hắc U khó chịu.
Vô Song cũng không thể bỏ qua Hắc U mà tiến vào bên trong, người trong kia là một nhân vật bản thân hắn không hề muốn đắc tội hơn nữa Hắc U tuyệt đối không phải kẻ mà hiện nay Vô Song có thể đánh bại ít nhất trên sân nhà của nó Vô Song còn chưa có cách giải quyết Hắc U.
Khẽ cúi nửa người chắp hai tay phía trước, Vô Song lên tiếng.
“Vãn bối Vô Song muốn gặp Họa Thần tiền bối”.
Vô Song bản thân đến đây cũng cảm thấy cực kỳ mông lung, hắn không hiểu cái gì là nhắm mắt cái gì là mở mắt nhưng hắn biết có lẽ đây là trọng trách của hắn, đây mới là thứ khiến Thiên phải giúp hắn sống lại đến 2 thế, xuyên việt đến 2 lần, nhắm mắt là bóng tối mở mắt là luân hồi, Vô Song hiện nay đang nhắm mắt chặng đường mà hắn đi chỉ là một vực tối thăm thẳm nhưng hắn biết một khi hắn có thể mở mắt thì mọi việc đều sẽ được giải thích, luân hồi vốn là một vòng tròn không có điểm kết, một hình tròn toàn vẹn.
Kiếp trước là nhân của kiếp này, kiếp này là quả của kiếp trước, nhân quả hai chữ gói gọn trong luân hồi, luân hồi một đường đại diện cho những vòng lặp, cho sự trường tồn vĩnh cửu, kiếp trước kiếp này đều nằm trong luân hồi, hắn thực sự cảm thấy tò mò rốt cuộc khi mở mắt ra hắn sẽ tháy gì?, hắn sẽ cảm nhận được gì?.
Vô Song đương nhiên cũng không nghĩ Họa Thần sẽ kể cho hắn hoặc giúp hắn giải đáp thắc mắc trong lòng, nếu mà Họa Thần muốn với bản lĩnh của người này đã đến gặp Vô Song từ rất lâu rồi thậm chí Vô Song tin tưởng việc Họa Thần xuất hiện ở đây cũng có liên quan đến Thiên nhưng ít ra Vô Song biết có thể Họa Thần sẽ không hại mình, Họa Thần từng nói kiếp trước Vô Song cùng ‘nàng’ là bạn bè điều này có lẽ cũng không giả.
Nếu đã là bạn bè cộng với thân phận chủ nhân của Thiên Mộ thì Vô Song liền có tự tin đến nhờ Họa Thần, hắn muốn Họa Thần trợ giúp hắn đưa Tiêu Viêm vòa Thiên Mộ mà thần không biết quỷ không hay. Tiêu Viêm muốn thành đấu đế cường giả thì đương nhiên phải có đủ dị hỏa nhưng hấp thu dị hỏa thì phải có thời gian, thứ duy nhất có khả năng cho Tiêu Viêm thời gian cũng chỉ có Thiên Mộ này mà thôi.
Đáng tiếc đáp lại lời nói của Vô Song chỉ là sự yên tĩnh đến cực độ, Họa Thần rõ ràng nghe thấy lời Vô Song nói nhưng hắn không có đáp, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống bên dưới, ánh mắt quan sát Vô Song toàn bộ từ đầu đến chân, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên một mảnh hồi ức.
“Một kẻ đi một kẻ khác lại đến, Tố Ngôn à Tố Ngôn tiếc là bản thân ta không phải là nữ nhân nếu không ta cũng muốn đánh với ngươi một trận, nếu ta biết năm đó mọi việc đi xa đến mức này bản thân ta không ngại tiễn ngươi đi một đoạn, một nữ nhân có thể làm toàn bộ thiên hạ chao đảo quả thực có tư cách tự ngạo”.
Nói xong câu này Họa Thần bàn tay liền khẽ động, ngón tay thon dài nhẹ bấm một cây bút lông liền xuyên phá hư không, một cây bút bắn thẳng về phía Vô Song đang chờ sẵn, giọng nói có chút khó chịu của Họa Thần vang lên.
“Ngươi đến đây để làm gì ta hiểu, mục đích của ngươi với kẻ tên là Tiêu Viêm kia là gì thì ta không quan tâm, tâm tình của ta lúc này cũng không tốt mong ngươi rời đi sớm thì hơn, cầm lấy cây bút này ngươi có thể tự tạo ra thông đạo nối với Thiên Mộ chỉ cần không vượt khỏi thế giới này thì ngươi đều có thể đi vào Thiên Mộ”.
Nói xong còn không cho Vô Song nói thêm bất cứ câu hỏi nào lập tức một chưởng cách không đánh ra, chỉ một chiêu duy nhất đã khiến Vô Song từ tầng ba Thiên Mộ bắn thẳng ra bên ngoài.
Tâm trạng của Họa Thần hiện nay thực sự không tốt, bản thân hắn sinh ra vốn đã là dị vật của đất trời, là dị vật vốn không nên được sinh ra nhưng hắn vẫn cứ sống, vẫn có thể leo lên được đến vị trí này có điều cả đời Họa Thần chỉ có một tri kỷ nhưng ngày hôm nay hắn biết vị tri kỷ kia chỉ sợ không thể trở về thử hỏi tâm trạng sao có thể tốt đẹp.
..................
Thời gian Vô Song ở trong Thiên Mộ còn chưa đến một tuần, lúc này thời gian bên ngoài cũng mới chỉ trôi qua hơn một ngày mà thôi, không thể không nói Thiên Mộ quả thực là một nơi tu luyện thánh địa đối với bất cứ ai.
Vô Song xuất hiện ở bên ngoài Thiên Mộ lập tức làm Đường Hỏa mở mắt ra, không chỉ Đường Hỏa mà Cổ Nguyên đang bế quan tu luyện trong mật thất cũng lập tức hiện thân đi ra, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn Vô Song từ đầu đến chân.
Khi Cổ Nguyên vừa hiện thân ở trước mặt Vô Song thì Đường Hỏa cũng bước lên một bước đứng song song cùng người ‘bạn’ của mình, cả hai đều nhìn về hướng Vô Song đợi hắn cho một câu trả lời.
Đương nhiên một Đường Hỏa đóng kịch và một Cổ Nguyên trong nội tâm sẽ hoàn toàn khác nhau, Cổ Nguyên tin tưởng đến chín phần là Tiêu Huyền tuyệt đối không dám nói ra sự thực nhưng một phần còn lại thì không biết thế nào, nếu Tiêu Huyền nói với Vô Song việc ngàn năm trước thì Cổ Nguyên liền hạ sát thủ, hắn nhất định phải dốc toàn lực Cổ Tộc giết chết Đường Hỏa ở đây, Đường Hỏa mà biết hắn phản bộ Tiêu Huyền năm đó không giết vào tận Cổ Tộc mới là lạ.
Tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tai ương đạo lý này Cổ Nguyên không thể không biết.
Rất may việc tiếp theo mà Vô Song nói khiến Cổ Nguyên nhè nhẹ thở ra.
Vô Song mỉm cuwoif đầy ‘ngoan ngoãn’ với hai vị tiền bối sau đó cúi đầu, nói gì thì nói đóng kịch cũng là nghề tay trái của Vô Song, muốn dấu việc của Họa Thần đi cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, ít nhất hắn làm được thiên ý vô phùng, Cổ Nguyên không thể phát hiện ra nửa điểm giả dối.
“Sư phụ con đã gặp Tiêu Huyền tiền bối, quả thật năm đó cuộc chiến không liên quan gì đến Cổ Tộc, Cổ Tộc cũng bị cuốn vào vòng chiến này, năm đó Cổ Tộc lấy sức một tộc đánh thẳng vào Hồn Giới mới khiến Hồn Thiên Đế không thể không lui quân chạy về mới có thể giữ lại cho Tiêu Huyền tiền bối một đám tàn hồn ẩn trong Thiên Phủ, về phần tại sao năm đó Tiêu Huyền tiền bối bị kẻ khác tính ra vị trí thì tiền bối cũng không nói quá rõ ràng nhưng theo ngữ điệu của tiền bối chỉ sợ Tiêu Tộc có nội gián”.
Một câu nói của Vô Song làm Cổ Nguyên một lần nữa hiền hòa cười, hắn làm gì mà quan tâm đến nội gián của Tiêu Tộc là ai, lúc này Cổ Nguyên quả thực có xúc động muốn tiến vào trong Thiên Mộ cảm tạ Tiêu Huyền một lần, vị đại ca hờ này đến chết vẫn còn vì hắn lót đường, ân tình này Cổ Nguyên hắn sẽ thoải mái ghi nhận.
Tiếp theo cũng không có quá nhiều việc để nói, Quyền Lực Bang cùng Cổ Tộc ký kết hiệp ước liên minh sau đó cho phép xây dựng không gian cứ điểm nối liền hai bên, Cổ Tộc tổ chức yến tiệc long trời lở đất suốt ba ngày ba đêm, về phần Vô Song đương nhiên là tìm cách rời khỏi Cổ Giới trước, ở Cổ Giới chỉ cần có Đường Hỏa ở lại làm Cổ Nguyên yên lòng là được rồi, bản thân Vô Song vẫn còn hai nơi phải đi hơn nữa Đường Hỏa mới là nhân vật Cổ Nguyên cần chứ đâu phải Vô Song.
Ngày hôm đó Vô Song lại một lần nữa sử dụng phân thân, ngày hôm đó một phân thân của hắn tiến về Lôi Tộc còn bản thể tiến về Viêm Tộc.
Tiêu Huyền cùng Vô Song nói truyện tương đối lâu chỉ là ánh mắt Tiêu Huyền nhìn Vô Song càng ngày càng ngưng trọng, trong ánh mắt mang theo vài tia đề phòng cùng kinh hãi.
“Ngươi nói ngươi có thể giúp Tiêu Viêm thành đấu đế?, việc này ta căn bản không tin nếu có thể tiến vào đấu đế cảnh giới thì ta tuyệt đối là người bước vào đầu tiên chứ không cần đợi đến Tiêu Viêm tiểu bối hơn nữa ta không nghĩ nếu có thể bước vào đấu đế thì ngươi sẽ nhường cho người khác”.
Suy nghĩ của Tiêu Huyền đương nhiền hoàn toàn bình thương,f đổi lại là bất cứ ai khác đều sẽ căn bản không tin, có rất nhiều người biết bí quyết thành đế nằm ngay trong Đà Xá Động Phủ, con đường thành đế cũng nằm ở trong đó nhưng thế gian này làm gì có kẻ nào dám tặng cơ duyên thành đế cho kẻ khác, ít nhất loại người này hiện nay còn chưa xuất hiện, Tiêu Huyền không tin, bất cứ ai cũng sẽ không tin.
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Huyền bản thân Vô Song chỉ cười nhạt.
“Tiền bối có phần không biết rồi, công pháp của Tiêu Viêm đang tu luyện hiện nay cũng giống công pháp của Đà Xá Cổ Đế năm đó, loại công pháp này thần kỳ nhất ở chỗ thôn phệ dị hỏa, chỉ cần chịu được nỗi đau thôn phệ thfi tuyệt đối thực lực mãnh tiến, bằng thứ công pháp này quả thực Tiêu Viêm trong điều kiện lý tưởng cũng có thể thành đấu đế”.
Tiêu Huyền nghe đến ddeye có chút giật mình, ông ta tiếp tục lên tiếng.
“Công pháp của Đà Xá Cổ Đế năm xưa?, có thể thôn phệ dị hỏa?, thực sự có loại công pháp bá đạo bậc này?”.
Tiêu Huyền đương nhiên phải giật mình, bản thân Tiêu Huyền cũng có dị hỏa thậm chí nắm giữ một lúc ba loại dị hỏa có thực lực không thấp trong dị hỏa bảng nhưng tuyệt đối không thể liên kết chúng lại với nhau mà chỉ có thể dùng đấu khí áp chế mà thôi, Tiêu Huyền thừa biết loại công pháp chuyên dùng để thôn phệ dị hỏa là đáng sợ bậc nào.
Vô Song dùng hành động để chứng minh cho Tiêu Huyền thấy, trên tay Vô Song rất nhanh xuất hiện hai loại dị hỏa phi thường nổi tiếng – Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng Sinh Mệnh Chi Diễm.
Hai ngọn lửa hoàn toàn khác nhau cả về năng lượng, đặc tính thậm chí là cả màu sắc vậy mà dưới bàn tay của Vô Song chúng lại kết hợp toàn bộ lại thật hài hòa và tự nhiên, căn bản không thể nào nhận ra đây là hai ngọn lửa tạo thành mà là một ngọn lửa mới mang theo sự hủy diệt hung bạo của Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng sinh mệnh vô cùng vô tận của Sinh Linh Chi Diễm.
Trăm nghe không bằng một thấy, sự thật thì luôn thắng hùng biện, nhìn thấy màn trình diễn của Vô Song bản thân Tiêu Huyền đương nhiên phải tin.
“Vậy ngươi nói Tiêu Viêm cũng có loại công pháp thần kỳ này giống ngươi? nếu Tiêu Viêm có thể thành đấu đế nhờ công pháp này thì ta không tin ngươi không thể đột phá đấu đế nhờ nó, hà cớ gì ngươi phải để lại cho Tiêu Viêm?”.
Nghe đến đây bản thân Vô Song chỉ lằng lặng lắc đầu sau đó chỉ thẳng lên bầu trời, cũng không rõ là hắn chỉ bầu trời của Thiên Mộ hay là bầu trời ngoài thiên địa bao la kia, một nụ cười cực độ tự tin xuất hiện trên khóe miệng hắn.
“Mục tiêu của ta chưa bao giờ là đấu đế cảnh giới, con đường của ta còn xa hơn thứ gọi là đấu đế này rất nhiều rất nhiều, tiền bối tin cũng được mà không tin cũng được bản thân ta chưa từng một lần quan tâm đến đến vị trí đấu đế, ánh mắt ta chưa bao giờ dừng lại ở cái đại lục này, thế giới này với ta chắc chắn không phải cực hạn. Tiền bối cứ việc suy nghĩ kỹ đi, vãn bối ra ngoài một chuyến”.
Bỏ mặc Tiêu Huyền đang tự nghĩ Vô Song rời khỏi lăng mộ của Tiêu Huyền, hắn vốn không có trách nhiệm phải giải thích cụ thể kế hoạch của mình cho Tiêu Huyền nhưng quả thực lần này hắn cũng không muốn hại Tiêu Viêm, Tiêu Viêm dù sao cũng là nhân vật không thể thay thế trong kế hoạch của hắn.
Đối với rất nhiều người khi được trọng sinh đến một thế giới khác thì phải nghiền ép nhân vật chính ở đó, phải đạp lên đầu kẻ mạnh nhất để chiếm lấy tất cả nhưng Vô Song thì khác, từ khi đặt chân đến thế giới này bản thân Vô Song chưa từng một lần coi Tiêu Viêm là đối thủ xứng tầm, nếu đã không phải là đối thủ thì việc gì Vô Song phải để ý đến Tiêu Viêm mạnh hay yếu, mạnh yếu thế nào là việc của Tiêu Viêm chứ không phải là của hắn.
Nơi tiếp theo Vô Song đến chính là trung tâm của Thiên Mộ tầng ba, nơi này chính là căn cứ địa của Hắc U cũng là nơi thông thẳng lên Thiên Mộ tầng bốn, đương nhiên bản thân Vô Song nào biết Thiên Mộ tầng bốn là gì, hắn đến đây chính là muốn nhờ chủ nhân của tòa Thiên Mộ này một việc.
Bản thân Vô Song đương nhiên không quá tin tưởng lời Họa Thần nói, bản thân hắn duyệt nữ vô số trong mắt hắn bản thân Họa Thần căn bản không có bất cứ đặc tính nào của nam nhân, khuôn mặt của Họa Thần bị một tấm vải mỏng che lại khiến kẻ khác không thể quan sát nhưng cái khí chất của Họa Thần lại khiến Vô Song sợ hãi không thôi, trong tất cả những nữ nhân mà hắn gặp vẫn chưa có một ai có được khí chất giống như Họa Thần, bản thân Họa Thần là người đầu tiên cho Vô Song cảm giác không thực, một cảm giác ‘nàng’ căn bản không nên xuất hiện ở thế giới này, một vẻ đẹp căn bản không thể nào tồn tại, cho dù rất khó giải thích nhưng đây là cảm giác thật của Vô Song.
Ngay trước trung tâm của Thiên Mộ thì Vô Song phải dừng chân bởi trước mặt hắn chính là Hắc U khổng lồ đang lười biếng nằm chắn trước cánh cửa, ánh mắt đỏ ngầu của nó từ từ mở ra khi Vô Song tiến vào, ánh mắt đầy khó chịu cùng bực mình cứ như thể Vô Song là kẻ thù truyề kiếp của nó.
Đương nhiên điều này cũng dễ hiểu, vô số năm qua nó canh Thiên Mộ chưa bao giờ bị thương, muốn gió được gió muốn mưa được mưa căn bản chưa có kẻ nào dám chống đối, Vô Song tính ra mới là trường hợp đầu tiên mà thôi chưa kể chỉ tính riêng khí tức sinh mệnh của hắn đã làm Hắc U khó chịu.
Vô Song cũng không thể bỏ qua Hắc U mà tiến vào bên trong, người trong kia là một nhân vật bản thân hắn không hề muốn đắc tội hơn nữa Hắc U tuyệt đối không phải kẻ mà hiện nay Vô Song có thể đánh bại ít nhất trên sân nhà của nó Vô Song còn chưa có cách giải quyết Hắc U.
Khẽ cúi nửa người chắp hai tay phía trước, Vô Song lên tiếng.
“Vãn bối Vô Song muốn gặp Họa Thần tiền bối”.
Vô Song bản thân đến đây cũng cảm thấy cực kỳ mông lung, hắn không hiểu cái gì là nhắm mắt cái gì là mở mắt nhưng hắn biết có lẽ đây là trọng trách của hắn, đây mới là thứ khiến Thiên phải giúp hắn sống lại đến 2 thế, xuyên việt đến 2 lần, nhắm mắt là bóng tối mở mắt là luân hồi, Vô Song hiện nay đang nhắm mắt chặng đường mà hắn đi chỉ là một vực tối thăm thẳm nhưng hắn biết một khi hắn có thể mở mắt thì mọi việc đều sẽ được giải thích, luân hồi vốn là một vòng tròn không có điểm kết, một hình tròn toàn vẹn.
Kiếp trước là nhân của kiếp này, kiếp này là quả của kiếp trước, nhân quả hai chữ gói gọn trong luân hồi, luân hồi một đường đại diện cho những vòng lặp, cho sự trường tồn vĩnh cửu, kiếp trước kiếp này đều nằm trong luân hồi, hắn thực sự cảm thấy tò mò rốt cuộc khi mở mắt ra hắn sẽ tháy gì?, hắn sẽ cảm nhận được gì?.
Vô Song đương nhiên cũng không nghĩ Họa Thần sẽ kể cho hắn hoặc giúp hắn giải đáp thắc mắc trong lòng, nếu mà Họa Thần muốn với bản lĩnh của người này đã đến gặp Vô Song từ rất lâu rồi thậm chí Vô Song tin tưởng việc Họa Thần xuất hiện ở đây cũng có liên quan đến Thiên nhưng ít ra Vô Song biết có thể Họa Thần sẽ không hại mình, Họa Thần từng nói kiếp trước Vô Song cùng ‘nàng’ là bạn bè điều này có lẽ cũng không giả.
Nếu đã là bạn bè cộng với thân phận chủ nhân của Thiên Mộ thì Vô Song liền có tự tin đến nhờ Họa Thần, hắn muốn Họa Thần trợ giúp hắn đưa Tiêu Viêm vòa Thiên Mộ mà thần không biết quỷ không hay. Tiêu Viêm muốn thành đấu đế cường giả thì đương nhiên phải có đủ dị hỏa nhưng hấp thu dị hỏa thì phải có thời gian, thứ duy nhất có khả năng cho Tiêu Viêm thời gian cũng chỉ có Thiên Mộ này mà thôi.
Đáng tiếc đáp lại lời nói của Vô Song chỉ là sự yên tĩnh đến cực độ, Họa Thần rõ ràng nghe thấy lời Vô Song nói nhưng hắn không có đáp, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống bên dưới, ánh mắt quan sát Vô Song toàn bộ từ đầu đến chân, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên một mảnh hồi ức.
“Một kẻ đi một kẻ khác lại đến, Tố Ngôn à Tố Ngôn tiếc là bản thân ta không phải là nữ nhân nếu không ta cũng muốn đánh với ngươi một trận, nếu ta biết năm đó mọi việc đi xa đến mức này bản thân ta không ngại tiễn ngươi đi một đoạn, một nữ nhân có thể làm toàn bộ thiên hạ chao đảo quả thực có tư cách tự ngạo”.
Nói xong câu này Họa Thần bàn tay liền khẽ động, ngón tay thon dài nhẹ bấm một cây bút lông liền xuyên phá hư không, một cây bút bắn thẳng về phía Vô Song đang chờ sẵn, giọng nói có chút khó chịu của Họa Thần vang lên.
“Ngươi đến đây để làm gì ta hiểu, mục đích của ngươi với kẻ tên là Tiêu Viêm kia là gì thì ta không quan tâm, tâm tình của ta lúc này cũng không tốt mong ngươi rời đi sớm thì hơn, cầm lấy cây bút này ngươi có thể tự tạo ra thông đạo nối với Thiên Mộ chỉ cần không vượt khỏi thế giới này thì ngươi đều có thể đi vào Thiên Mộ”.
Nói xong còn không cho Vô Song nói thêm bất cứ câu hỏi nào lập tức một chưởng cách không đánh ra, chỉ một chiêu duy nhất đã khiến Vô Song từ tầng ba Thiên Mộ bắn thẳng ra bên ngoài.
Tâm trạng của Họa Thần hiện nay thực sự không tốt, bản thân hắn sinh ra vốn đã là dị vật của đất trời, là dị vật vốn không nên được sinh ra nhưng hắn vẫn cứ sống, vẫn có thể leo lên được đến vị trí này có điều cả đời Họa Thần chỉ có một tri kỷ nhưng ngày hôm nay hắn biết vị tri kỷ kia chỉ sợ không thể trở về thử hỏi tâm trạng sao có thể tốt đẹp.
..................
Thời gian Vô Song ở trong Thiên Mộ còn chưa đến một tuần, lúc này thời gian bên ngoài cũng mới chỉ trôi qua hơn một ngày mà thôi, không thể không nói Thiên Mộ quả thực là một nơi tu luyện thánh địa đối với bất cứ ai.
Vô Song xuất hiện ở bên ngoài Thiên Mộ lập tức làm Đường Hỏa mở mắt ra, không chỉ Đường Hỏa mà Cổ Nguyên đang bế quan tu luyện trong mật thất cũng lập tức hiện thân đi ra, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn Vô Song từ đầu đến chân.
Khi Cổ Nguyên vừa hiện thân ở trước mặt Vô Song thì Đường Hỏa cũng bước lên một bước đứng song song cùng người ‘bạn’ của mình, cả hai đều nhìn về hướng Vô Song đợi hắn cho một câu trả lời.
Đương nhiên một Đường Hỏa đóng kịch và một Cổ Nguyên trong nội tâm sẽ hoàn toàn khác nhau, Cổ Nguyên tin tưởng đến chín phần là Tiêu Huyền tuyệt đối không dám nói ra sự thực nhưng một phần còn lại thì không biết thế nào, nếu Tiêu Huyền nói với Vô Song việc ngàn năm trước thì Cổ Nguyên liền hạ sát thủ, hắn nhất định phải dốc toàn lực Cổ Tộc giết chết Đường Hỏa ở đây, Đường Hỏa mà biết hắn phản bộ Tiêu Huyền năm đó không giết vào tận Cổ Tộc mới là lạ.
Tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tai ương đạo lý này Cổ Nguyên không thể không biết.
Rất may việc tiếp theo mà Vô Song nói khiến Cổ Nguyên nhè nhẹ thở ra.
Vô Song mỉm cuwoif đầy ‘ngoan ngoãn’ với hai vị tiền bối sau đó cúi đầu, nói gì thì nói đóng kịch cũng là nghề tay trái của Vô Song, muốn dấu việc của Họa Thần đi cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, ít nhất hắn làm được thiên ý vô phùng, Cổ Nguyên không thể phát hiện ra nửa điểm giả dối.
“Sư phụ con đã gặp Tiêu Huyền tiền bối, quả thật năm đó cuộc chiến không liên quan gì đến Cổ Tộc, Cổ Tộc cũng bị cuốn vào vòng chiến này, năm đó Cổ Tộc lấy sức một tộc đánh thẳng vào Hồn Giới mới khiến Hồn Thiên Đế không thể không lui quân chạy về mới có thể giữ lại cho Tiêu Huyền tiền bối một đám tàn hồn ẩn trong Thiên Phủ, về phần tại sao năm đó Tiêu Huyền tiền bối bị kẻ khác tính ra vị trí thì tiền bối cũng không nói quá rõ ràng nhưng theo ngữ điệu của tiền bối chỉ sợ Tiêu Tộc có nội gián”.
Một câu nói của Vô Song làm Cổ Nguyên một lần nữa hiền hòa cười, hắn làm gì mà quan tâm đến nội gián của Tiêu Tộc là ai, lúc này Cổ Nguyên quả thực có xúc động muốn tiến vào trong Thiên Mộ cảm tạ Tiêu Huyền một lần, vị đại ca hờ này đến chết vẫn còn vì hắn lót đường, ân tình này Cổ Nguyên hắn sẽ thoải mái ghi nhận.
Tiếp theo cũng không có quá nhiều việc để nói, Quyền Lực Bang cùng Cổ Tộc ký kết hiệp ước liên minh sau đó cho phép xây dựng không gian cứ điểm nối liền hai bên, Cổ Tộc tổ chức yến tiệc long trời lở đất suốt ba ngày ba đêm, về phần Vô Song đương nhiên là tìm cách rời khỏi Cổ Giới trước, ở Cổ Giới chỉ cần có Đường Hỏa ở lại làm Cổ Nguyên yên lòng là được rồi, bản thân Vô Song vẫn còn hai nơi phải đi hơn nữa Đường Hỏa mới là nhân vật Cổ Nguyên cần chứ đâu phải Vô Song.
Ngày hôm đó Vô Song lại một lần nữa sử dụng phân thân, ngày hôm đó một phân thân của hắn tiến về Lôi Tộc còn bản thể tiến về Viêm Tộc.
/438
|