Đấu Phá Thương Khung

Chương 944 - Không Gian Chi Lực

/1640




Sau khi thuận lợi đi ra từ Vạn Xà Hạp, toàn bộ xa đội đều mừng như điên, cảm thụ được cảm giác sống sót sau tai nạn thật tuyệt. Bầu không khí căng thẳng lúc trước đã hoàn toàn biến mất, mọi người đều xôn xao thảo luận tình hình lúc trước, về vị cường giả thần bí với thực lực khủng bố kia. Đối với bọn hắn mà nói thì đó là một sự rung động tương đối lớn.

“Ha ha! Vừa rồi tên tạp mao xà Hạ Mãng kia chạy trốn đúng là có bộ dáng của con rắn ngu xuẩn nha! Thực đã nghiền, mặc dù thiếu chút nữa bị giết, bất quá có thể nhìn thấy Yêu Xà Hạ Mãng hung danh hiển hách có bộ dáng chật vật như vậy, cũng là đáng giá!”

“Đó cũng vì thực lực vị tiền bố kia cường hãn! Theo lời Hạ Mãng kia nói, vị tiền bối kia hẳn là một vị Luyện Dược Sư. Ta suy đoán rằng ít nhất cũng đã là một vị Lục phẩm Luyện Dược Sư, bằng không rất khó có thể bằng vào lực lượng linh hồn lập tức đem mãng xà kinh sợ thối lui.”

“Chậc! Chậc! Lục phẩm Luyện Dược Sư sao! Ta nhớ Hàn gia chúng ta cũng có một vị thủ tịch Luyện Dược Sư nhưng bất quá mới là Ngũ phẩm thôi. Vậy mà gia chủ lúc nhìn thấy hắn đều rất là khách khí a!”

“Đúng vậy! Chúng ta lần này coi như may mắn, bất quá đáng tiếc chính là không biết mặt vị tiền bối kia. Lục phẩm Luyện Dược Sư a! Mặc dù nhìn khắp Thiên Bắc Thành cũng là tồn tại đứng đầu!”

“Đừng có nằm mơ! Cao nhân tự nhiên có ngạo khí. Có thể thuận tay cứu giúp thì đám người chúng ta phải dập đầu cảm tạ rồi.”

Tiêu Viêm ngồi bên trong thùng xe, nghe được bên ngoài từng đợt thanh âm nói chuyện náo nhiệt như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng, hoàn toàn không có ý lộ diện.

Khi Tiêu Viêm đang thầm than thở thì màn xe đột nhiên bị người vén lên. Hàn Trùng tiến tới với vẻ mặt tươi cười, tùy tiện đưa cho Tiêu Viêm một túi nước, cười nói: “Không bị kinh động gì đó chứ?”

Tiêu Viêm tiếp nhận túi nước, uống một ngụm, mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không việc gì cả mà!!”

“Ai! Vừa nãy chúng ta thực gặp may a, gặp một vị tiền bối hỗ trợ, nếu không sợ rằng tính mạng đều nằm lại ở Vạn Xà Hạp kia!”

Hàn Trùng cũng đặt mông xuống, ngồi ở bên trong trong thùng xe, vẻ mặt may mắn nói: “Lại nói tính tình vị tiền bối kia cũng thực sự không tồi nha. Bình thường nếu không có quen biết thì cũng rất ít khi xen vào việc của người khác.”

Tiêu Viêm cười cười. Trước mặt Hàn Trùng tựa hồ vừa rồi ở trong hạp cốc, gặp một cái kinh hãi không nhỏ, hiện tại liền một hơi phun ra, đối với vị tiền bối thần bí kia ca ngợi liên miên không dứt. Tiêu Viêm cũng chỉ ngồi đó, sắc mặt cổ quái gật đầu.

Sau tầm mười phút kích động, Hàn Trùng rốt cuộc vẫn muốn tiếp tục, hướng phía Tiêu Viêm cười hắc hắc, nói: “Hôm nay, đi qua Vạn Xà Hạp cơ bản là một đường bình thản. Tuy nói đường ở đây có một ít sơn tặc nhưng đối với chúng ta mà nói thật ra không có uy hiếp gì. Vốn lúc này cũng không muốn tiếp tục qua Vạn Xà Hạp nhưng bão cát ở đại mạc đã làm trệch phương hướng. Nếu quay trở lại thì phải cần một thời gian khá lâu, cho nên chỉ có thể kiên trì như vậy một lần.”

“Hàn đại ca! Nơi này còn cách Thiên Bắc Thành bao nhiêu xa nữa?” Tiêu Viêm hơi có chút giật mình. Hắn còn đang nghi hoặc vì sao Hàn Trùng biết rõ Hàn Tuyết muốn đi qua Vạn Xà Hạp mà Hàn gia cư nhiên cũng không có phái cường giả đến tiếp ứng. Hiện giờ vừa nghe liền hiểu ra, hóa ra lộ tuyến bọn họ thay đổi, nhẹ gật gật đầu, hắn chần chờ một chút, đột nhiên hỏi.

“Nếu như thuận lợi, ước chừng còn sáu ngày nữa.” Hàn Tùng trầm ngâm một chút rồi nói.

“Sáu ngày sao!” Nghe vậy Tiêu Viêm thấp giọng lầm thầm một tiếng nhưng trong lòng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm. Thời gian sáu ngày sẽ giúp thương thế của hắn khỏi hơn phân nửa. Tới những thành thị kia thì sẽ phải gặp không ít cường giả, nếu không mau chóng khôi phục thực lực chỉ sợ gặp không ít phiền toái. Dù sao mặc kệ ở nơi nào thì có thực lực mới có tiếng nói và có năng lực tự bảo vệ chính mình.

Hắn định tới Thiên Bắc Thành, tìm hiểu tin tức của Hồn Điện, nếu có thể đi Phần Viêm Cốc một chuyến, đem Thiên Hỏa Tam Huyền Biến nhị biến thu vào tay. Có được nhị biến, dù hắn không có sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên cũng có thể chính diện chống đỡ được với cường giả Đấu Tông một, hai tinh.

Đối với ý niệm trong lòng Tiêu Viêm, Hàn Trùng cũng không biết bởi vậy sau khi hàn huyên một lúc thì dặn dò hắn tĩnh dưỡng cho tốt, liền rời khỏi.

Xa đội thẳng theo đại lộ từ từ theo hướng nam tiến đến Thiên Bắc Thành, đối với đoạn đường kia vẫn còn một khoảng cách. Bởi vì mọi người đều biết Tiêu Viêm bị trọng thương, bởi vậy sau khi Hàn Trùng đi thì cũng có rất ít người quấy nhiễu hắn, mà như thế làm cho hắn có được một khoảng thời gian tĩnh dưỡng.

Chợt chiếc xe khẽ xóc nảy người lên, rồi từ từ ngừng lại. Trên xe Tiêu Viêm mở hai tròng mắt, nhìn sắc trời thì biết xa đội lại chuẩn bị bắt đầu đóng quân, hạ trại. Tại mảnh địa vực đại mạc này, ban đêm đi lại là tương đối nguy hiểm, hơn nữa hiệu suất không cao bởi vậy có rất ít người lại đi đường suốt đêm.

Trải qua thời gian dài điều tức, cơn đau nhức trong cơ thể Tiêu Viêm đã yếu bớt, hơn nữa trong kinh mạch hắn thậm chí còn cảm nhận được chút đấu khí đang lưu động. Mặc dù so với lúc xưa thì rất nhỏ bé nhưng tốc độ thương thế khép lại thì có chút đáng mừng.

Chiếc xe sau khi dừng lại, Tiêu Viêm cũng xốc màn đi xuống. Hắn cũng biết tính tình Hàn Tuyết cho nên không muốn bị nàng bắt được, sẽ giáo huấn một trận. Đi xuống thùng xe, Tiêu Viêm liền ôm một ít lều trại và dụng cụ chuẩn bị tiến hành hạ trại theo danh sách. Nhưng mới đi được vài bước, liền ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt từ trước mặt ập đến, lập tức cước bộ ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hàn Tuyết đang tươi cười trước mặt, liền hướng về phía nàng gật đầu.

Hàn Tuyết đang đứng trên một tảng đá, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt. Một thân áo vải thô ráp, làm cho hắn có nhiều hơn một tia bình thường. Khôn mặt có chút thanh tú nhưng không tính là anh tuấn, chỉ thuộc loại dễ nhìn nhưng lại có mùi vị nam tử.

Hai người cứ thế đứng đối nhãn nhìn nhau.

Hàn Tuyết khẽ ngẩn ra, đối với đôi mắt đen nhánh như mực trước mắt, chỉ cảm thấy trong đó ẩn chứa sự bình tĩnh như một cái đầm sâu, khó có thể chút gợn sóng dao động. Đến giờ vẫn chưa có ai nhìn thấy vẻ bất an cùng bất định của nàng.

“Hàn Tuyết tiểu thư có chuyện gì không?” dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Hàn Tuyết, Tiêu Viêm có chút không chịu nổi vội vàng mở miệng, cười hỏi.

Nghe vậy, lông mi Hàn Tuyết khẽ khẽ rung lên. Chợt ngọc thủ dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, nắm nhẹ cánh tay của Tiêu Viêm. Một đạo đấu khí thăm dò rất nhanh chóng truyền vào trong cơ thể Tiêu Viêm.

Cảm thụ cỗ đấu khí kia xâm nhập vào cơ thể, sắc mặt Tiêu Viêm không chút thay đổi. Tâm thần vừa động, đấu khí trong cơ thể liền tản ra khắp kinh mạch.

Đấu khí này chỉ tồn tại trong tích tắc, liền không biết làm sao bất đắc dĩ phản hồi trở lại trong cơ thể Hàn Tuyết. Nàng mới chậm rãi buông ngọc thủ ra, trong mắt xẹt qua một chút thất vọng. Xem ra nàng cũng không có phát hiện được điều gì. Thứ duy nhất mà nàng phát hiện đó là Tiêu Viêm có nội thương cực kỳ nghiêm trọng.

“Không có việc gì!” Lắc đầu, Hàn Tuyết liếc nhìn lều trại và dụng cụ trên vai Tiêu Viêm một cái, nói: “Trong cơ thể ngươi có thương thế không nhẹ, không cần làm việc, việc này để cho ngươi khác làm đi.”

“Ha ha! Không cần. Mặc dù bị thương nhưng ta không muốn là phế nhân.” Tiêu Viêm sang sảng cười, lắc lắc đầu sau đó liền xốc lại lều trại và dụng cụ, đi vòng qua Hàn Tuyết, bước về phía đám người Hàn Trùng.

Có chút nghiêng đầu, nhìn bóng lưng cao gầy kia, Hàn Tuyết không khỏi tự giễu cười. Cư nhiên lại có loại ý nghĩ không thực thế này. Chỉ nhìn bề ngoài thì tuổi Tiêu Viêm cùng nàng không sai biệt nhau lắm. Cho dù là thiên tài tu luyện chỉ sợ cũng rất khó đạt tới cấp độ Đấu Hoàng.

“Xem ra thực sự chỉ là một vận may a!”

Đại mạc về đêm vẫn hoang vu và lạnh lẽo như băng. Ngân mang nhàn nhạt bao phủ khắp nơi. Đứng ở chỗ cao liếc mắt một cái cũng không thấy điểm cuối.

Trong doanh địa có chút an tĩnh, chỉ có đống lửa thiêu đốt thỉnh thoảng vang lên tí tách. Phía ngoài doanh trại có không ít trạm gác ngầm, luân phiên đi lại tra xét, đem doanh trại bảo vệ chu toàn.

Bên trong doanh trại có một chiếc lều vải đơn sơ, Tiêu Viêm đang khoanh chân tu luyện. Trên thân thể đã thoa một loại nước thuốc, sử dụng cho tu luyện. Mà chung quanh trong thiên địa, những tia năng lượng nhỏ xíu theo từng nhịp hô hấp của Tiêu Viêm tiến nhập vào trong cơ thể.

Đấu khí trong cơ thể, mỗi khi một tia đấu khí nhỏ bé tiến vào, thì cảm giác lực lượng cũng là từ từ quay lại trong cơ thể vô lực của Tiêu Viêm.

Việc tu luyện cứ giằng co như vậy. Đợi đến khi phía chân trời đại mạc từ từ xuất hiện một tia sáng rạng đông thì Tiêu Viêm mới chậm rãi mở ra hai chòng mắt. Chẳng qua trong đôi mắt đang mở ra kia lại có một chút khiếp sợ khó có thể che dấu.

Bàn tay chậm rãi xòe ra, một luồng đấu khí xanh biếc chậm rãi tuôn ra. Ánh mắt Tiêu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm vào đoàn đấu khí. Hắn loáng thoáng nhìn thấy một tia năng lượng màu bạc nhàn nhạn. Tựa hồ là….

“Không gian chi lực?”

Hít một hơi thật sâu, trong mắt Tiêu Viêm dần dần hiện ra một chút sợ hãi lẫn vui mừng. Không Gian Chi Lực thì ít nhất phải đạt tới cấp bậc Đấu Tông mới có thể miễn cưỡng khống chế lực lượng thần kỳ này. Chưa đạt tới cấp độ dù là Đấu Hoàng đỉnh phong cũng là không có cách nào có thể khống chế nó. Vậy mà hiện giờ trong đấu khí của Tiêu Viêm lại xuất hiện một tia năng lượng màu bạc chân thực, chính là Không gian chi lực.

“Không gian chi lực này xem ra hẳn tại không gian trong thông đạo kia, bị cỗ không gian lực tàn phá rồi lưu lại ở bên trong thân thể. Sau đó bởi vì một vài duyên cớ lại vẫn chưa tiêu tán ngược lại tiến nhập vào trong đấu khí. Quả nhiên là phúc họa tương y a!” (Phúc họa đi liền với nhau - DG) Tiêu Viêm lộ vẻ trầm ngâm, một lát trầm giọng lẩm bẩm nói.

“Bất quá, mặc kệ như thế nào, bây giờ ta tựa hồ cũng chỉ khống chế được một chút Không gian chi lực, nhưng như vậy cũng đã là quá tốt rồi.”

Khóe miệng Tiêu Viêm chậm rãi nhếch lên một chút. Bàn tay dò xét chợt mở ra, rồi đột ngột nắm chặt, không gian trước mặt cư nhiên xuất hiện một ít vặn vẹo rất nhỏ.

Không gian vặn vẹo! Đấu Tông cường giả mới có năng lực này. Hiện tại Tiêu Viêm mới chỉ là thất tinh Đấu Hoàng vậy mà đã xuất hiện trong tay hắn.


/1640

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status