Một người tựa như chú mèo con biếng nhác mà phơi mình dưới ánh nắng, tiếp nhận sự ấm áp được mặt trời ban tặng. Hào quang màu vàng bao phủ toàn thân người đó, lấp lánh như pha lê sáng rực. Khuôn mặt hồng nhạt trên bãi cỏ xanh biếc, đôi môi còn vương nhẹ màn sương sớm tản ra màu đỏ hấp dẫn. Mái tóc đen nhánh mềm mại, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên mặt cỏ. Dung mạo như thiên sứ lưu lạc xuống trần gian, từ sự chập chờn theo từng đợt hô hấp đều đặn trên cánh mũi tinh xảo, nhìn từ xa có thể kết luận được một điều: Thiên sứ đang ngủ.
Hình ảnh này hiện ra trước mắt Lạc Kính Lỗi, khiến cậu đứng thật lâu một chỗ không thể di động. Một người, à không, một thiên sứ đẹp quá. Nắng trời rọi lên gương mặt như phác thảo nên ảo giác lập thể của hình dáng thiên sứ. Lông mi dài đậm như búp bê che đi đôi đồng tử trong mộng tưởng. Đó sẽ là một đôi mắt như thế nào? Sâu đậm như nước khiến người khác phải đắm chìm, hay lấp lánh như những vì tinh tú khiến người khác mê say. Dùng những từ ngữ khác hẳn là không thích hợp để miêu tả thiên sứ đi lạc này. Sẽ có một từ ngữ chỉ thuộc về riêng nàng. Cậu thật cầu mong đôi mắt ôn hoà kia sẽ vì mình mà mở ra, hơn nữa còn thân thiết dùng ngôn ngữ của thiên đường để nói với cậu rằng: “Xin chào, Lạc Kính Lỗi.”
Khẽ cười sự ngu dại của mình, Lạc Kính Lỗi chỉnh đốn lại tâm tỉnh ngẩn ngơ, lại liếc nhìn về phía thiên sứ, sau đó xoay người đi về phía đường quốc lộ.
Cậu vốn tò mò vì sao lại có người nằm trên bãi cỏ bên đường quốc lộ, có ý tốt mà tiến đến xem xét có giúp được gì hay không. Đến gần hơn lại phát hiện một người con gái lạc từ thiên đường, có lẽ là duyên phận đã định trước. Cậu buồn cười nghĩ làm gì có chuyện như thế, lại nâng chiếc xe đạp bị đổ lên.
Quên đi! Một người bình thường làm sao có thể hấp dẫn được ánh mắt của thiên sứ. Chỉ là một lần trùng hợp mà thôi, nhìn thấy được một người không thuộc về thế giới của cậu! Xoá tan ảo tưởng, đẩy xe, vẫn nên đi thôi! Thân là đội trưởng đội bóng rổ, muốn những thứ đó cũng không có ích gì! Vẫn là nên chăm chỉ đi luyện bóng thôi.
“Duẫn Thiên Khuyết.”
Thiên sứ không cam lòng bị giọng nói bên ngoài đánh thức, giãy dụa động đậy mí mắt, vẫn không mở mắt ra.
“Duẫn Thiên Khuyết, bớt giả bộ ngủ đi, đứng lên cho tao.”
Giọng nói này càng lúc càng khó chịu, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám đánh thức mộng đẹp của hắn. Thiên sứ mạnh mẽ mở to mắt, nhìn thấy bên dưới bầu trời xanh bao la là một gương mặt hung ác.
“Sao, tỉnh rồi? Vậy có nên nhìn thử xem tao là ai không?”
Tên con trai đi đầu nhếch khoé miệng tạo nên một nụ cười tà ác, thẳng tắp nhìn vào dung nhan còn đẹp hơn thiên sứ của Duẫn Thiên Khuyết. Xì! Ghê tởm. Một thằng đàn ông lại mang gương mặt của con gái, quả thật như lời nói xấu của của giới hắc đạo. Vị trí của hắn, cũng chỉ vì được kế thừa “Thiên Vận.” Cũng chỉ vì hắn là con trai của người đứng đầu “Thiên Vận”. Mình có thua kém gì hắn ta chứ!
Ký ức còn chưa lưu thông, Duẫn Thiên Khuyết chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ. Một làn hơi nước bao phủ đáy mắt, híp lại, qua khe hở tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói ấy.
“Oa!” Từng đợt kinh hô vang lên.
Tên con trai ghét bỏ cau mày, sớm biết đã không thể trông chờ vào mấy thằng đó được, cũng không ngờ lại vô dụng đến thế. Chỉ cần một bộ dáng vừa tỉnh ngủ của hắn ta đã khiến mấy đứa thủ hạ bị mê mệt đến không biết được gì. Duẫn Thiên Khuyết, mày được lắm.
Dường như nhận ra được là ai, Duẫn Thiên Khuyết chống đầu gối đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người. Hai tay hắn xỏ vào trong túi quần, nghiêng người đứng đó, khí thế ngạo nghễ rõ ràng lộ ra.
Gió nhẹ ngày hè thổi qua, mái tóc ngang eo nhẹ bay lên, lướt qua khuôn mặt, kéo dài tới phương xa. Từng động tác nhè nhẹ như khảm vào tim. Ở bên dưới bộ đồng phục màu đen là dáng người cao thẳng, thân hình thon dài, chiều cao 1m78 đủ cho hắn ngạo mạn đối diện với những bóng dáng “nhỏ xinh” kia.
“Duẫn Thiên Khuyết, đã lâu không gặp. Nghe nói mày gần đây thật sự rất rãnh rỗi!” Tên con trai lại mở miệng, thấy mái tóc của hắn theo gió bay bay, cảm thấy rất khó chịu. Một thằng đàn ông lớn lên lại để tóc dài như thế, giả làm đàn bà sao! Quả thật khốn kiếp, người như thế, người như thế cư nhiên lại có con gái thích hắn! Ta nguyền rủa! Đều là bọn con gái không có mắt, tất cả đều cút xuống địa ngục hết đi!
Duẫn Thiên Khuyết cau mày, hắn đang chờ tên kia nói tiếp. Đương nhiên đã có chút sốt ruột .
Tên con trai phẫn nộ với sự ngạo mạn của hắn, đợi lát nữa tao sẽ lột cái sắc mặt kiêu ngạo của mày xuống, đánh mày đến mặt mũi bầm dập, khiến mày không thể dùng gương mặt này đi hấp dẫn những con lợn không có mắt kia nữa! “Nhóc con, ngay cả cô gái của tao mày cũng dám động vào. Cho rằng tao dễ chọc như vậy sao?”
Đôi mày của Duẫn Thiên Khuyết nhíu lại càng chặt, dường như là bộ dáng không hiểu rõ chuyện gì.
“Mày!” Đáng chết, hắn, hắn cư nhiên không biết mình đang nói ai. “Hôm trước, chính là cô gái hôm trước đi ăn với mày ở McDonald.” Thật sự là bi ai, còn phải nhắc nhở cho hắn! Đây là chuyện gì chứ! Nhưng, nỗi hận này thật sự khó có thể nuốt xuống được. Bạn gái mới quen một tuần của mình, đột ngột nói muốn chia tay. Lý do cư nhiên lại vì cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ này. Nhịn không được, bất kể thế nào cũng nhịn không được. Bất kể nói như thế nào, hắn cũng là thiếu gia của “Hoành An”, tuy thế lực không cường đại bằng “Thiên Vận”, nhưng cũng không phải là một bang phái khiến người ta xem thường. Hắn cũng phải tỏ ra một chút uy nghiêm. Cái tên Duẫn Thiên Khuyết kia, hắn đã sớm muốn loại trừ.
Đôi mày dãn ra, Duẫn Thiên Khuyết tựa hồ hiểu được mục đích của đối phương, nhàm chán buông lỏng bả vai. Hắn đang chờ một hồi vận động xương cốt.
Hừ, tên kiêu ngạo này, nghĩ rằng có thể thắng được sao? Tốt xấu gì mình cũng dẫn theo mười mấy người đến. Tuy rằng chỉ là bọn cá tôm nho nhỏ, nhưng cũng có thể đủ đối phó với hắn một trận đi? “Duẫn Thiên Khuyết, xem ra mày rất tự biết điều! Tao sẽ không phụ kỳ vọng của mày. Lên cho tao!” Sai bọn thủ hạ đi lên phía trước, tên con trai giảo hoạt lui về phía sau, chờ hắn đánh mệt mỏi rồi sẽ ra trận. Hừ hừ! Duẫn Thiên Khuyết, tao chờ biểu tình kêu cha gọi mẹ của mày.
Mặc dù sỡ hữu vẻ đẹp như vậy, nhưng cái tên Duẫn Thiên Khuyết cũng như sét đánh bên tai. Những đứa thèm nhỏ dãi dung mạo của hắn hầu như không có ai được sống “khoẻ mạnh.” Với sức hút của tiền bạc, bọn đàn em cũng nên tiến về phía trước, lấy lòng đại ca mới là hành động sáng suốt.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét lớn vang lên khiến tất cả ánh mắt đều tập trung vào nguồn gốc phát ra, bao gồm Duẫn Thiên Khuyết. Hắn có chút phiền muộn nhìn bóng người nho nhỏ xa xa kia. Tự nhiên lại cắt ngang vận động của hắn, lại là một tên nhàm chán nữa, cái loại “hăng hái làm việc nghĩa” này hắn đã thấy nhiều lắm rồi, nhưng chẳng có một ai là có được kết cục tốt đẹp. Dám nghĩ hắn như một ả đàn bà yếu đuối, hắn không thể tha thứ cho loại người như vậy tồn tại được.
Lạc Kính Lỗi lớn gan chạy đến trước mặt những người này, dùng giọng run rẩy nói: “Các người nhiều người như vậy lại đi ăn hiếp một người, như vậy mà được sao?”
Khi cậu phát hiện Duẫn Thiên Khuyết đứng lên, cảm giác thất vọng hoàn toàn bao phủ cậu. Người như vậy, người như vậy, cư nhiên là một nam sinh. Đúng vậy! Từ lúc nhìn thấy bộ đồng phục màu đen của hắn thì cậu đã biết. Chính là dung nhan như thiên sứ kia đã che mờ hai mắt cậu, mới khiến cho cậu xem nhẹ chi tiết này, lầm tưởng hắn là nữ sinh. Mối tình đầu bi ai của cậu, một lần nhất kiến chung tình của cậu đã dùng phương thức buồn cười như vậy mà chết non, tốc độ nhanh đến mức cậu còn chưa kịp ảo tưởng cùng “nàng” có được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mà, điều này cũng không thể hiện rằng cậu có thể thấy chết mà không cứu. Nhìn thấy hắn bị nhiều người vây quanh như vậy, cậu đã có chút cảm giác không thích hợp. Vì thế đến gần, mới nghe được một câu “Lên cho tao!”, không có thời gian tự hỏi, cậu theo phản xạ hét lớn một tiếng “Dừng tay!”. Vì thế cuộc sống bi thảm của cậu chính thức bắt đầu trong nháy mắt.
Không nên có xúc động, đối với những gì xinh đẹp không thể kháng cự được.
Thứ gì càng xinh đẹp, thì càng tàn nhẫn, càng độc ác. Để phá huỷ nó đi thì càng phải khổ cực gấp trăm ngàn lần.
Đạo lý đơn giản này, phải đến cuối cuộc đời, cậu mới hiểu rõ được.
C 2
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment
9 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Hình ảnh này hiện ra trước mắt Lạc Kính Lỗi, khiến cậu đứng thật lâu một chỗ không thể di động. Một người, à không, một thiên sứ đẹp quá. Nắng trời rọi lên gương mặt như phác thảo nên ảo giác lập thể của hình dáng thiên sứ. Lông mi dài đậm như búp bê che đi đôi đồng tử trong mộng tưởng. Đó sẽ là một đôi mắt như thế nào? Sâu đậm như nước khiến người khác phải đắm chìm, hay lấp lánh như những vì tinh tú khiến người khác mê say. Dùng những từ ngữ khác hẳn là không thích hợp để miêu tả thiên sứ đi lạc này. Sẽ có một từ ngữ chỉ thuộc về riêng nàng. Cậu thật cầu mong đôi mắt ôn hoà kia sẽ vì mình mà mở ra, hơn nữa còn thân thiết dùng ngôn ngữ của thiên đường để nói với cậu rằng: “Xin chào, Lạc Kính Lỗi.”
Khẽ cười sự ngu dại của mình, Lạc Kính Lỗi chỉnh đốn lại tâm tỉnh ngẩn ngơ, lại liếc nhìn về phía thiên sứ, sau đó xoay người đi về phía đường quốc lộ.
Cậu vốn tò mò vì sao lại có người nằm trên bãi cỏ bên đường quốc lộ, có ý tốt mà tiến đến xem xét có giúp được gì hay không. Đến gần hơn lại phát hiện một người con gái lạc từ thiên đường, có lẽ là duyên phận đã định trước. Cậu buồn cười nghĩ làm gì có chuyện như thế, lại nâng chiếc xe đạp bị đổ lên.
Quên đi! Một người bình thường làm sao có thể hấp dẫn được ánh mắt của thiên sứ. Chỉ là một lần trùng hợp mà thôi, nhìn thấy được một người không thuộc về thế giới của cậu! Xoá tan ảo tưởng, đẩy xe, vẫn nên đi thôi! Thân là đội trưởng đội bóng rổ, muốn những thứ đó cũng không có ích gì! Vẫn là nên chăm chỉ đi luyện bóng thôi.
“Duẫn Thiên Khuyết.”
Thiên sứ không cam lòng bị giọng nói bên ngoài đánh thức, giãy dụa động đậy mí mắt, vẫn không mở mắt ra.
“Duẫn Thiên Khuyết, bớt giả bộ ngủ đi, đứng lên cho tao.”
Giọng nói này càng lúc càng khó chịu, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám đánh thức mộng đẹp của hắn. Thiên sứ mạnh mẽ mở to mắt, nhìn thấy bên dưới bầu trời xanh bao la là một gương mặt hung ác.
“Sao, tỉnh rồi? Vậy có nên nhìn thử xem tao là ai không?”
Tên con trai đi đầu nhếch khoé miệng tạo nên một nụ cười tà ác, thẳng tắp nhìn vào dung nhan còn đẹp hơn thiên sứ của Duẫn Thiên Khuyết. Xì! Ghê tởm. Một thằng đàn ông lại mang gương mặt của con gái, quả thật như lời nói xấu của của giới hắc đạo. Vị trí của hắn, cũng chỉ vì được kế thừa “Thiên Vận.” Cũng chỉ vì hắn là con trai của người đứng đầu “Thiên Vận”. Mình có thua kém gì hắn ta chứ!
Ký ức còn chưa lưu thông, Duẫn Thiên Khuyết chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ. Một làn hơi nước bao phủ đáy mắt, híp lại, qua khe hở tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói ấy.
“Oa!” Từng đợt kinh hô vang lên.
Tên con trai ghét bỏ cau mày, sớm biết đã không thể trông chờ vào mấy thằng đó được, cũng không ngờ lại vô dụng đến thế. Chỉ cần một bộ dáng vừa tỉnh ngủ của hắn ta đã khiến mấy đứa thủ hạ bị mê mệt đến không biết được gì. Duẫn Thiên Khuyết, mày được lắm.
Dường như nhận ra được là ai, Duẫn Thiên Khuyết chống đầu gối đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người. Hai tay hắn xỏ vào trong túi quần, nghiêng người đứng đó, khí thế ngạo nghễ rõ ràng lộ ra.
Gió nhẹ ngày hè thổi qua, mái tóc ngang eo nhẹ bay lên, lướt qua khuôn mặt, kéo dài tới phương xa. Từng động tác nhè nhẹ như khảm vào tim. Ở bên dưới bộ đồng phục màu đen là dáng người cao thẳng, thân hình thon dài, chiều cao 1m78 đủ cho hắn ngạo mạn đối diện với những bóng dáng “nhỏ xinh” kia.
“Duẫn Thiên Khuyết, đã lâu không gặp. Nghe nói mày gần đây thật sự rất rãnh rỗi!” Tên con trai lại mở miệng, thấy mái tóc của hắn theo gió bay bay, cảm thấy rất khó chịu. Một thằng đàn ông lớn lên lại để tóc dài như thế, giả làm đàn bà sao! Quả thật khốn kiếp, người như thế, người như thế cư nhiên lại có con gái thích hắn! Ta nguyền rủa! Đều là bọn con gái không có mắt, tất cả đều cút xuống địa ngục hết đi!
Duẫn Thiên Khuyết cau mày, hắn đang chờ tên kia nói tiếp. Đương nhiên đã có chút sốt ruột .
Tên con trai phẫn nộ với sự ngạo mạn của hắn, đợi lát nữa tao sẽ lột cái sắc mặt kiêu ngạo của mày xuống, đánh mày đến mặt mũi bầm dập, khiến mày không thể dùng gương mặt này đi hấp dẫn những con lợn không có mắt kia nữa! “Nhóc con, ngay cả cô gái của tao mày cũng dám động vào. Cho rằng tao dễ chọc như vậy sao?”
Đôi mày của Duẫn Thiên Khuyết nhíu lại càng chặt, dường như là bộ dáng không hiểu rõ chuyện gì.
“Mày!” Đáng chết, hắn, hắn cư nhiên không biết mình đang nói ai. “Hôm trước, chính là cô gái hôm trước đi ăn với mày ở McDonald.” Thật sự là bi ai, còn phải nhắc nhở cho hắn! Đây là chuyện gì chứ! Nhưng, nỗi hận này thật sự khó có thể nuốt xuống được. Bạn gái mới quen một tuần của mình, đột ngột nói muốn chia tay. Lý do cư nhiên lại vì cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ này. Nhịn không được, bất kể thế nào cũng nhịn không được. Bất kể nói như thế nào, hắn cũng là thiếu gia của “Hoành An”, tuy thế lực không cường đại bằng “Thiên Vận”, nhưng cũng không phải là một bang phái khiến người ta xem thường. Hắn cũng phải tỏ ra một chút uy nghiêm. Cái tên Duẫn Thiên Khuyết kia, hắn đã sớm muốn loại trừ.
Đôi mày dãn ra, Duẫn Thiên Khuyết tựa hồ hiểu được mục đích của đối phương, nhàm chán buông lỏng bả vai. Hắn đang chờ một hồi vận động xương cốt.
Hừ, tên kiêu ngạo này, nghĩ rằng có thể thắng được sao? Tốt xấu gì mình cũng dẫn theo mười mấy người đến. Tuy rằng chỉ là bọn cá tôm nho nhỏ, nhưng cũng có thể đủ đối phó với hắn một trận đi? “Duẫn Thiên Khuyết, xem ra mày rất tự biết điều! Tao sẽ không phụ kỳ vọng của mày. Lên cho tao!” Sai bọn thủ hạ đi lên phía trước, tên con trai giảo hoạt lui về phía sau, chờ hắn đánh mệt mỏi rồi sẽ ra trận. Hừ hừ! Duẫn Thiên Khuyết, tao chờ biểu tình kêu cha gọi mẹ của mày.
Mặc dù sỡ hữu vẻ đẹp như vậy, nhưng cái tên Duẫn Thiên Khuyết cũng như sét đánh bên tai. Những đứa thèm nhỏ dãi dung mạo của hắn hầu như không có ai được sống “khoẻ mạnh.” Với sức hút của tiền bạc, bọn đàn em cũng nên tiến về phía trước, lấy lòng đại ca mới là hành động sáng suốt.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét lớn vang lên khiến tất cả ánh mắt đều tập trung vào nguồn gốc phát ra, bao gồm Duẫn Thiên Khuyết. Hắn có chút phiền muộn nhìn bóng người nho nhỏ xa xa kia. Tự nhiên lại cắt ngang vận động của hắn, lại là một tên nhàm chán nữa, cái loại “hăng hái làm việc nghĩa” này hắn đã thấy nhiều lắm rồi, nhưng chẳng có một ai là có được kết cục tốt đẹp. Dám nghĩ hắn như một ả đàn bà yếu đuối, hắn không thể tha thứ cho loại người như vậy tồn tại được.
Lạc Kính Lỗi lớn gan chạy đến trước mặt những người này, dùng giọng run rẩy nói: “Các người nhiều người như vậy lại đi ăn hiếp một người, như vậy mà được sao?”
Khi cậu phát hiện Duẫn Thiên Khuyết đứng lên, cảm giác thất vọng hoàn toàn bao phủ cậu. Người như vậy, người như vậy, cư nhiên là một nam sinh. Đúng vậy! Từ lúc nhìn thấy bộ đồng phục màu đen của hắn thì cậu đã biết. Chính là dung nhan như thiên sứ kia đã che mờ hai mắt cậu, mới khiến cho cậu xem nhẹ chi tiết này, lầm tưởng hắn là nữ sinh. Mối tình đầu bi ai của cậu, một lần nhất kiến chung tình của cậu đã dùng phương thức buồn cười như vậy mà chết non, tốc độ nhanh đến mức cậu còn chưa kịp ảo tưởng cùng “nàng” có được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng mà, điều này cũng không thể hiện rằng cậu có thể thấy chết mà không cứu. Nhìn thấy hắn bị nhiều người vây quanh như vậy, cậu đã có chút cảm giác không thích hợp. Vì thế đến gần, mới nghe được một câu “Lên cho tao!”, không có thời gian tự hỏi, cậu theo phản xạ hét lớn một tiếng “Dừng tay!”. Vì thế cuộc sống bi thảm của cậu chính thức bắt đầu trong nháy mắt.
Không nên có xúc động, đối với những gì xinh đẹp không thể kháng cự được.
Thứ gì càng xinh đẹp, thì càng tàn nhẫn, càng độc ác. Để phá huỷ nó đi thì càng phải khổ cực gấp trăm ngàn lần.
Đạo lý đơn giản này, phải đến cuối cuộc đời, cậu mới hiểu rõ được.
C 2
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment
9 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
/47
|