Một buổi tối tĩnh lặng với một bản dương cầm trầm lắng do chính tay Dương Hiểu Tình đàn để tặng hai người trước lkhi kì nghỉ hè lớp diễn ra.
Dương Nhược Thiếu nằm trên giường, lật qua lật lại trang báo cũ mà lòng cảm thấy bực bội. Tiếng nước chảy cứ làm lòng anh nôn nao, chẳng hiểu sao cô có thể ở trong đó đến 1 tiếng mà chưa ra nữa.
Với anh từ khi có con, đúng anh rất vui được dạy con bé học, dạy nó nấu ăn, đưa nó đi chơi làm đủ thứ việc mà người ba nên dành cho con. Nhưng anh lại tự kìm nén bản thân mình vì thứ đó, cả một năm những lần hoan ái giữa anh và cô chỉ tính trên đầu ngón tay. Dù hai người lâu ngày lại đi công tác cùng nhau nhưng lại không hề nồng thắm, cô luôn cấm đoán việc đó đến mức anh chỉ muốn giở trò cưỡng bức nữ nhân.
Tiếng nước ngừng chảy chỉ còn lại vài tiếng tóc tách khiến lòng người đàn ông nóng lên đến mức muốn nhào vào nhưng anh lại kìm nén cố chú tâm đọc lại mấy dòng tin tức.
Mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng thoảng qua, Hàn Như Tuyết diện một chiếc váy ngủ màu đen mỏng manh, mái tóc đen còn dấp dính nước.
Cô đưa mắt nhìn Dương Nhược Thiếu , thấy anh chăm chú đọc báo nên cười thầm rồi quay đến bàn trang điểm cắm máy sấy vào tự làm khô tóc.
Những giọt nước rơi xuống sàn đá men trắng, mái tóc cũng dần khô thì một cánh tay thô bạo khẽ luồn qua cổ cô vuốt ve nó.
“ Anh lại có tính thú à? “ Hàn Như Tuyết nhìn gương mặt người đàn ông qua tấm gương, anh vẫn mang trên mình cái nhan sắc trời sinh, vạn người mê, tuấn mĩ đến mức nhiều khi cô cũng bị chính nó làm mê mẩn như ngày đầu gặp mặt.
Dương Nhược Thiếu khẽ nở nụ cười tinh tế đem nhiều biểu hiện ham muốn khác nhau nhưng vẫn hơi lành lạnh, giống như tính cánh trời sinh đã có khó thay. “ Từ ngày cưới đến giờ 6 năm rồi, em ngày càng đằm thắm, ngọt ngào khiến anh không cưỡng lại được “
Hàn Như Tuyết tắt máy sấy quay lại nhìn Dương Nhược Thiếu, dù cô rung động nhưng mỗi lần anh đưa cô đến đỉnh cao của khoái cảm thì thân xác cũng nhũn ra đến mấy ngày. Anh nói nhẹ nhàng tức là cô sẽ phải chịu những cơn tình say đó đến mức thiếp đi không hay..
“ Mai em còn phải đi làm “ Cô quay người lại đưa mắt nhìn gương mặt có phần buồn bã rõ nét kia, đôi môi cũng từ đó nhẹ nhàng chạm nhau.
Hàn Như Tuyết chủ động chạm môi Dương Nhược Thiếu, khiến mọi dây thần kinh của anh như bị xung đột một cách kích thích, ngọt ngào đến khó tả. Anh không luồn lách vào hoang miệng cô quá lâu đã bị cô đẩy ra.
“ Như vậy đủ rồi, ngủ thôi “ Cô từ chối anh một cách nhanh chóng sau đó rời về giường, quên ngay cả việc chăm sóc ra.
Dương Nhược Thiếu nhàm chán nhìn mình qua tấm gương, anh vẫn đẹp trai, nhan sắc còn đậm đà hơn xưa. Thậm trí ngày nào cũng tập thể hình, luyện quyền để tránh mất ánh nhìn trong cô.. Nghĩ lại mình thấy không xơi cô đêm nay cũng chẳng ổn chút nào, liều một phen thì chắc bị ra rìa đến một tuần. Anh cảm thấy khó lựa chọn đến mức thà ngồi ôm đống tài liệu nghiên cứu còn dễ dàng hơn.. Nhưng dục vọng, tình yêu khiến đôi mắt anh sáng lên nhìn về phía cô.
Không giãn tĩnh lặng, bản nhạc đã ngưng Dương Nhược Thiếu khẽ ngồi gần lại phía Hàn Như Tuyết nhìn vài dòng tin nhắn trong máy cô. Hóa ra lại bàn về công việc, anh cảm thấy cho cô đi làm quả nhiên bị xa lánh ra nhiều.
Hàn Như Tuyết tắt máy để sang chiếc tủ bên cạnh, cô khẽ rướn người sang bên anh tay đưa lên nghịch mấy sợi tóc ở tai anh.
“ Thiếu, anh nhiêu tuổi rồi nhỉ? “ Cô chầm chậm hỏi.
“ Năm nay cũng 36 thôi, trẻ đẹp, cường tráng, vẫn có sức hút “
“ Giá mà anh già đi chút nữa “
“ Em đang nghĩ gì thế? “ Anh cau mày nhìn cô leo hẳn lên người mình, phần núi đồi mềm mại áp sát ngực anh.
Hàn Như Tuyết vẫn yên lặng đưa tay nghịch mấy sợi tóc của anh, mãi sau đó mới trả lời “ Em thấy mấy nhân viên nữ toàn bàn tán về anh, mỗi khi thấy anh hồn lại nhảy theo “
“ Ghen à?”
Cô không nói gì tựa đầu vào vai anh, tay đưa lên chạm vào đôi môi mỏng quyến rũ đầy sức hút của anh.
“ Ngoài em ra anh hôn ai chưa? Rồi thì nhiều không?” Tay cô cứ đưa đi đưa lại trên cánh môi anh, đủ làm tính thú của anh phát tác mạnh.
Dương Nhược Thiếu trầm ngâm suy nghĩ, hai tay cứ vuốt ve eo cô một cách nhẹ nhàng không phải vì thứ dục vọng kia, nó chỉ như một chút quan tâm thường ngày. “ Từng, một người chắc em cũng biết “
Hàn Như Tuyết cau mày, cô nhớ ra anh từng có người yêu cũ yêu đến mức nồng thắm, thù hận đau thương hòa quyện “ Bỏ đi, em không thích cô ta “
“ Tuyết, sinh thêm đứa nữa đi em “ Anh bỗng lên tiếng, câu nói như giáng cho cô một đòn tâm lí mạnh.
Chưa tròn 30 giây, cô bị anh lật xuống rồi đè lên, không khí lại nồng nặc mùi hoan ái đến mức mặt Hàn Như Tuyết đỏ ửng lên.
“ Anh làm gì vậy? Buông em ra “ Giọng cô gượng gạo lên tiếng, hai tay cô cũng chẳng biết từ khi nào bị anh giữa chặt bằng một tay.
Dương Nhược Thiếu nở nụ cười sắc sảo, bàn tay kia chuẩn bị cuộc hành trình dò thám từ vùng eo thon ngọn xuống đôi chân trắng hồng đầy đặn. “ Hôm nay anh rong chơi tý “
“ Anh lại định làm bậy, bỏ em ra “ Cô giãy dụa một hồi nhưng sức nóng cơ thể lại khiến cô run lên, ánh mắt chăm chăm nhìn anh.
“ Tại sao càng nuôi em càng đẹp vậy? “ Anh đưa tay vuốt ve đôi chân đầy đặn, giọng nói đến mê mệt cơ thể của cô dưới thân mình.
“ Anh.... A “ Cô chưa kịp nói lời nào, anh đã kịp thời cơ đánh dấy trên chân cô.
Cơ thể cứ mỗi lân ân ái nồng nàn này luôn run lên vì những khoái cảm trước khi vào cuộc, anh nhè nhẹ đưa tay từ chân lên đến eo rồi những lại ở bầu ngực đầy đặn nắn bóp nó một cách chuyên nghiệp, khiến cô muốn rút cũng chẳng còn đường lui.
“ Ư.. “
Chiếc váy đen được ngỡ xuống một cách dễ dàng, Hàn Như Tuyết không chống cự không trốn tránh cô còn mạnh dạn đáp trả anh bằng nụ hôn nồng cháy.
Hai cánh môi chạm nhau như ong gặp được mật ngọt, cứ luôn tục mút lấy nhau để thưởng thức hương vị thơm mát thấm đậm lòng. Chiếc lưỡi của Dương Nhược Thiếu cũng cố sức để mở hàng răng trắng của cô ra, một trận do thám hoang miệng của đầu bữa ăn. Môi lưỡi dây dưa nhau, mút lấy không ngừng, sức nóng cũng từ đó không ngừng tăng lên.
-----
Nhấn sao đi mai ra Phần 2 --
Có H Đăng bởi: admin
Dương Nhược Thiếu nằm trên giường, lật qua lật lại trang báo cũ mà lòng cảm thấy bực bội. Tiếng nước chảy cứ làm lòng anh nôn nao, chẳng hiểu sao cô có thể ở trong đó đến 1 tiếng mà chưa ra nữa.
Với anh từ khi có con, đúng anh rất vui được dạy con bé học, dạy nó nấu ăn, đưa nó đi chơi làm đủ thứ việc mà người ba nên dành cho con. Nhưng anh lại tự kìm nén bản thân mình vì thứ đó, cả một năm những lần hoan ái giữa anh và cô chỉ tính trên đầu ngón tay. Dù hai người lâu ngày lại đi công tác cùng nhau nhưng lại không hề nồng thắm, cô luôn cấm đoán việc đó đến mức anh chỉ muốn giở trò cưỡng bức nữ nhân.
Tiếng nước ngừng chảy chỉ còn lại vài tiếng tóc tách khiến lòng người đàn ông nóng lên đến mức muốn nhào vào nhưng anh lại kìm nén cố chú tâm đọc lại mấy dòng tin tức.
Mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng thoảng qua, Hàn Như Tuyết diện một chiếc váy ngủ màu đen mỏng manh, mái tóc đen còn dấp dính nước.
Cô đưa mắt nhìn Dương Nhược Thiếu , thấy anh chăm chú đọc báo nên cười thầm rồi quay đến bàn trang điểm cắm máy sấy vào tự làm khô tóc.
Những giọt nước rơi xuống sàn đá men trắng, mái tóc cũng dần khô thì một cánh tay thô bạo khẽ luồn qua cổ cô vuốt ve nó.
“ Anh lại có tính thú à? “ Hàn Như Tuyết nhìn gương mặt người đàn ông qua tấm gương, anh vẫn mang trên mình cái nhan sắc trời sinh, vạn người mê, tuấn mĩ đến mức nhiều khi cô cũng bị chính nó làm mê mẩn như ngày đầu gặp mặt.
Dương Nhược Thiếu khẽ nở nụ cười tinh tế đem nhiều biểu hiện ham muốn khác nhau nhưng vẫn hơi lành lạnh, giống như tính cánh trời sinh đã có khó thay. “ Từ ngày cưới đến giờ 6 năm rồi, em ngày càng đằm thắm, ngọt ngào khiến anh không cưỡng lại được “
Hàn Như Tuyết tắt máy sấy quay lại nhìn Dương Nhược Thiếu, dù cô rung động nhưng mỗi lần anh đưa cô đến đỉnh cao của khoái cảm thì thân xác cũng nhũn ra đến mấy ngày. Anh nói nhẹ nhàng tức là cô sẽ phải chịu những cơn tình say đó đến mức thiếp đi không hay..
“ Mai em còn phải đi làm “ Cô quay người lại đưa mắt nhìn gương mặt có phần buồn bã rõ nét kia, đôi môi cũng từ đó nhẹ nhàng chạm nhau.
Hàn Như Tuyết chủ động chạm môi Dương Nhược Thiếu, khiến mọi dây thần kinh của anh như bị xung đột một cách kích thích, ngọt ngào đến khó tả. Anh không luồn lách vào hoang miệng cô quá lâu đã bị cô đẩy ra.
“ Như vậy đủ rồi, ngủ thôi “ Cô từ chối anh một cách nhanh chóng sau đó rời về giường, quên ngay cả việc chăm sóc ra.
Dương Nhược Thiếu nhàm chán nhìn mình qua tấm gương, anh vẫn đẹp trai, nhan sắc còn đậm đà hơn xưa. Thậm trí ngày nào cũng tập thể hình, luyện quyền để tránh mất ánh nhìn trong cô.. Nghĩ lại mình thấy không xơi cô đêm nay cũng chẳng ổn chút nào, liều một phen thì chắc bị ra rìa đến một tuần. Anh cảm thấy khó lựa chọn đến mức thà ngồi ôm đống tài liệu nghiên cứu còn dễ dàng hơn.. Nhưng dục vọng, tình yêu khiến đôi mắt anh sáng lên nhìn về phía cô.
Không giãn tĩnh lặng, bản nhạc đã ngưng Dương Nhược Thiếu khẽ ngồi gần lại phía Hàn Như Tuyết nhìn vài dòng tin nhắn trong máy cô. Hóa ra lại bàn về công việc, anh cảm thấy cho cô đi làm quả nhiên bị xa lánh ra nhiều.
Hàn Như Tuyết tắt máy để sang chiếc tủ bên cạnh, cô khẽ rướn người sang bên anh tay đưa lên nghịch mấy sợi tóc ở tai anh.
“ Thiếu, anh nhiêu tuổi rồi nhỉ? “ Cô chầm chậm hỏi.
“ Năm nay cũng 36 thôi, trẻ đẹp, cường tráng, vẫn có sức hút “
“ Giá mà anh già đi chút nữa “
“ Em đang nghĩ gì thế? “ Anh cau mày nhìn cô leo hẳn lên người mình, phần núi đồi mềm mại áp sát ngực anh.
Hàn Như Tuyết vẫn yên lặng đưa tay nghịch mấy sợi tóc của anh, mãi sau đó mới trả lời “ Em thấy mấy nhân viên nữ toàn bàn tán về anh, mỗi khi thấy anh hồn lại nhảy theo “
“ Ghen à?”
Cô không nói gì tựa đầu vào vai anh, tay đưa lên chạm vào đôi môi mỏng quyến rũ đầy sức hút của anh.
“ Ngoài em ra anh hôn ai chưa? Rồi thì nhiều không?” Tay cô cứ đưa đi đưa lại trên cánh môi anh, đủ làm tính thú của anh phát tác mạnh.
Dương Nhược Thiếu trầm ngâm suy nghĩ, hai tay cứ vuốt ve eo cô một cách nhẹ nhàng không phải vì thứ dục vọng kia, nó chỉ như một chút quan tâm thường ngày. “ Từng, một người chắc em cũng biết “
Hàn Như Tuyết cau mày, cô nhớ ra anh từng có người yêu cũ yêu đến mức nồng thắm, thù hận đau thương hòa quyện “ Bỏ đi, em không thích cô ta “
“ Tuyết, sinh thêm đứa nữa đi em “ Anh bỗng lên tiếng, câu nói như giáng cho cô một đòn tâm lí mạnh.
Chưa tròn 30 giây, cô bị anh lật xuống rồi đè lên, không khí lại nồng nặc mùi hoan ái đến mức mặt Hàn Như Tuyết đỏ ửng lên.
“ Anh làm gì vậy? Buông em ra “ Giọng cô gượng gạo lên tiếng, hai tay cô cũng chẳng biết từ khi nào bị anh giữa chặt bằng một tay.
Dương Nhược Thiếu nở nụ cười sắc sảo, bàn tay kia chuẩn bị cuộc hành trình dò thám từ vùng eo thon ngọn xuống đôi chân trắng hồng đầy đặn. “ Hôm nay anh rong chơi tý “
“ Anh lại định làm bậy, bỏ em ra “ Cô giãy dụa một hồi nhưng sức nóng cơ thể lại khiến cô run lên, ánh mắt chăm chăm nhìn anh.
“ Tại sao càng nuôi em càng đẹp vậy? “ Anh đưa tay vuốt ve đôi chân đầy đặn, giọng nói đến mê mệt cơ thể của cô dưới thân mình.
“ Anh.... A “ Cô chưa kịp nói lời nào, anh đã kịp thời cơ đánh dấy trên chân cô.
Cơ thể cứ mỗi lân ân ái nồng nàn này luôn run lên vì những khoái cảm trước khi vào cuộc, anh nhè nhẹ đưa tay từ chân lên đến eo rồi những lại ở bầu ngực đầy đặn nắn bóp nó một cách chuyên nghiệp, khiến cô muốn rút cũng chẳng còn đường lui.
“ Ư.. “
Chiếc váy đen được ngỡ xuống một cách dễ dàng, Hàn Như Tuyết không chống cự không trốn tránh cô còn mạnh dạn đáp trả anh bằng nụ hôn nồng cháy.
Hai cánh môi chạm nhau như ong gặp được mật ngọt, cứ luôn tục mút lấy nhau để thưởng thức hương vị thơm mát thấm đậm lòng. Chiếc lưỡi của Dương Nhược Thiếu cũng cố sức để mở hàng răng trắng của cô ra, một trận do thám hoang miệng của đầu bữa ăn. Môi lưỡi dây dưa nhau, mút lấy không ngừng, sức nóng cũng từ đó không ngừng tăng lên.
-----
Nhấn sao đi mai ra Phần 2 --
Có H Đăng bởi: admin
/89
|