Cùng là cảnh giới thánh tôn nhưng có chia cao thấp, thực lực cách biệt rất xa. Đẳng cấp thánh tôn từ thấp đến cao là: Tiểu thánh tôn, đại thánh tôn, bảo thánh tôn, giới tôn, thế tôn!
Đặc biệt là thế tôn, đáng sợ không thể tưởng tượng. Đồn rằng tồn tại thế tôn có thể giết tất cả thánh tôn trong phút chốc.
- Tiểu thánh tôn.
Lý Thất Dạ nhìn Nộ Tiên nhân hoàng được chín thần hoàn vây quanh bảo vệ, cười nói:
- Thì ra tiểu thánh tôn tự mình giá lâm, ở sau lưng làm chỗ dựa cho tiểu bối, hèn gì bọn họ dám cướp nam bắt nữ rất là đương nhiên.
Ánh mắt Nộ Tiên nhân hoàng lạnh băng, đại đạo diễn biến trong mắt gã, cực kỳ thâm ảo. Không uổng là thánh tôn, đã chạm vào thiên địa đại đạo, diễn biến áo nghĩa đại đạo.
Nộ Tiên nhân hoàng lạnh lùng nói:
- Thả nhi tử của ta ra, ngươi còn một con đường sống.
Một lão nhân đứng ra:
- Đúng vậy!
Lão nhân có huyết khí hùng hồn như chân long, đạp một bước huyết khí bao trùm thiên địa. Thần hoàn vây quanh lão nhân, đôi mắt lão như đuốc thần nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Đây là con đường duy nhất của ngươi.
- Sư tổ của Hổ Nhạc, Hổ Hoàng Hổ Khiếu tông nổi tiếng đây mà!
Trông thấy lão nhân, có người chấn động nói:
- Lão còn sống? Lại là một vị thánh tôn xuất thế!
Hai vị thánh tôn trấn áp tình hình khiến tu sĩ trẻ tuổi, thế hệ trước biến sắc mặt, cảm thấy không may.
Một lão cổ thánh nhỏ giọng nói:
- Hôm nay làm sao vậy? Bỗng nhiên có hai thánh tôn lộ mặt, tuy thời đại đạo khó đã kết thúc nhưng thánh tôn vẫn lánh đời, chờ thiên mệnh hưng thịnh mới xuất thế, tránh cho hao tổn huyết khí. Hôm nay bỗng chốc có hai thánh tôn đi ra.
Mọi người đều cảm giác không ổn. Đại nhân vật đến Thiên Đạo Viện có lẽ không đơn giản, không chỉ thánh tôn giá lâm.
Mọi người đều biết thời đại đạo khó đã kết thúc, thiên mệnh chỉ vừa phục hồi. Thiên mệnh chưa đến lúc hưng thịnh, những cường giả, đại nhân vật thật sự đều núp trong tổ địa tông thổ nhờ nội tình điều dưỡng thân thể, tránh cho thiên mệnh chưa hưng thịnh làm mình hao tổn huyết khí.
Nhưng bây giờ một hơi chạy ra lưỡng vị thánh tôn, hiện tại thiên mệnh còn rất xa mới đến hưng thịnh. Nghĩa là chuyến này có khác lạ, không chỉ thánh tôn lộ mặt, có lẽ còn nhân vật đáng sợ hơn nữa đang ẩn ở chỗ nào đó.
Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ. Hai vị thánh tôn trấn áp, mấy ngàn vương hầu cổ thánh vây khốn, dù là thiên tài yêu nghiệt gì cũng không dám vỗ ngực nói có thể an toàn rút lui.
Thánh tôn cuối cùng vẫn là thánh tôn, trừ bản thân có đạo hạnh cường đại làm người kinh hoàng ra không ai biết thánh tôn có nội tình như thế nào. Không chừng thánh tôn cầm đại hiền bảo khí hay đại hiền chân khí đến.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tiếc rằng ta thật sự không để thánh tôn vào lòng. Một tiểu thánh tôn bình thường tính cái gì? Nếu thế tôn đích thân ra tay thì còn được, tiểu thánh tôn có là gì?
- Không biết trời cao đất rộng!
Đôi mắt Nộ Tiên nhân hoàng diễn biến các pháp tắc, không giận mà uy nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sót rời khỏi đây sao? Dù ngươi có năng lực thông thiên tiệt địa, nếu hôm nay ngươi dám bị thương nhi tử của ta thì đừng hòng sống rời đi!
Lý Thất Dạ híp mắt, cười phá lên:
- Nói vậy là Nộ Tiên thánh quốc các người không chỉ có thánh tôn nhà ngươi giá lâm? Người đến là thế tôn? Thánh hoàng? Hay đám lão bất tử, lão tổ giấu trong quan tài làm bảo bối ngâm dấm?
Nộ Tiên nhân hoàng hùng hổ:
- Nếu đã biết lợi hại thì mau thả nhi tử của ta ra!
Nộ Tiên nhân hoàng không trả lời vấn đề của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Dù ngươi có là thánh hoàng cũng đừng mơ đi khỏi đây!
Lời Nộ Tiên nhân hoàng nói đã thay câu trả lời. Nhiều người canh giờ, đặc biệt tiểu phái tán tu, học sinh bình dân mặt trắng bệch.
Nghĩa Nộ Tiên thánh quốc có người càng cường đại hơn đến, hoặc không chỉ mình Nộ Tiên thánh quốc, không chừng đại giáo cường quốc khác có cường giả đến. Mấy hôm trước các vật khổng lồ Đông Bách Thành như Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông, Diêu Quang cổ quốc vân vân đứng chung một chiến tuyến đã nói lên vấn đề, bọn họ muốn độc bá môn hộ.
Một vài thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện suy nghĩ sâu xa hơn, nhất là thiên tài yêu nghiệt đến từ đại giáo cường quốc Trung Đại Vực, Tây Hoang Dã, Nam Xích Địa. Tuy thiên quân vạn mã trong tông môn chưa chạy tới kịp nhưng các Vạn Tướng Chân Thần biết chút nội tình.
Nộ Tiên thánh quốc kéo nhiều đại nhân vật đến, thánh tôn xuất thế có lẽ không chỉ vì môn hộ vạn cổ, còn âm mưu nào khác, ví dụ như Thiên Đạo Viện.
Trong phút chốc những thiên tài yêu nghiệt xuất thân từ đế thống tiên môn suy nghĩ lung tung.
Mọi người nín thở, vô số cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ. Đám người muốn xem Lý Thất Dạ quyết định như thế nào.
Nộ Tiên nhân hoàng đã nói rất rõ ràng, hôm nay Nộ Tiên thánh quốc không chỉ có một thánh tôn là Nộ Tiên nhân hoàng, có nhân vật cường đại hơn góp mặt.
Trong thế cục này người sáng suốt đều biết nên lựa chọn thế nào. Đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ bây giờ là thành tựu cực lớn với người trẻ tuổi. Một trận chiến này đủ để tiếu ngọa Đông Bách Thành, thành thiên tài mạnh nhất trong thế hệ trẻ, thu về danh và lời, cực kỳ vinh diệu.
Đến tình trạng này đã quá đủ với thanh niên có xuất thân gì, cần chi kết thù sinh tử với Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông?
Thả Hổ Nhạc, Bá Hạ ngay bây giờ chẳng những được danh dự mà còn an toàn rút lui, đổi về an toàn. đa số người sẽ làm chuyện như vậy.
Sư Hống hoàng chủ hét to một tiếng:
- Lý công tử, lùi một bước trời cao biển rộng!
Sư Hống hoàng chủ thầm lo cho Lý Thất Dạ.
Một mình Lý Thất Dạ đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ đã đủ mạnh, nhưng trong thế cục này kết thù không đội trời chung với Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc thì chỉ có con đường chết.
Trì Tiểu Điệp ngăn cản phụ thân định khuyên Lý Thất Dạ, nàng lắc đầu.
Trì Tiểu Điệp nhỏ giọng nói:
- Hắn sẽ không lùi bước, dù thánh hoàng đến cũng thế.
Học sinh Đại Thế viện không kiềm được đưa bậc thang cho Lý Thất Dạ:
- Lý học trưởng, đúng rồi, lùi một bước trời cao biển rộng, ngươi đã thắng!
Một mình Lý Thất Dạ đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ hợp sức tấn công, giành lấy vinh diệu lớn lao cho Đại Thế viện, khiến các học sinh Đại Thế viện rất hãnh diện. Bọn họ không mong Lý Thất Dạ chết tại đây.
Nhiều thiếu nữ reo hò tìm bậc thang cho Lý Thất Dạ:
- Lý công tử đã đủ cường đại, nhân từ tha cho đối thủ đi!
Trong đám thiếu nữ có khá nhiều là tỷ muội của Trì Tiểu Điệp, hoặc học sinh xuất thân bình dân. Các nàng xem Lý Thất Dạ là người phe mình.
- Người sáng suốt nên biết chọn như thế nào.
Hổ Hoàng của Hổ Khiếu tông trầm giọng nói:
- Nếu ngươi thả bọn họ thì xí xóa chuyện hôm nay.
Hổ Nhạc, Bá Hạ bị Lý Thất Dạ xách cổ thì rất là nhàn nhã. Hai người là thiên chi kiêu tử, luôn cao cao tại thượng, cực kỳ tự phụ. Hôm nay thua thảm trong tay Lý Thất Dạ, bị hắn xách cổ trước mắt bao người làm Hổ Nhạc, Bá Hạ vô cùng nhục nhã.
Đặc biệt là thế tôn, đáng sợ không thể tưởng tượng. Đồn rằng tồn tại thế tôn có thể giết tất cả thánh tôn trong phút chốc.
- Tiểu thánh tôn.
Lý Thất Dạ nhìn Nộ Tiên nhân hoàng được chín thần hoàn vây quanh bảo vệ, cười nói:
- Thì ra tiểu thánh tôn tự mình giá lâm, ở sau lưng làm chỗ dựa cho tiểu bối, hèn gì bọn họ dám cướp nam bắt nữ rất là đương nhiên.
Ánh mắt Nộ Tiên nhân hoàng lạnh băng, đại đạo diễn biến trong mắt gã, cực kỳ thâm ảo. Không uổng là thánh tôn, đã chạm vào thiên địa đại đạo, diễn biến áo nghĩa đại đạo.
Nộ Tiên nhân hoàng lạnh lùng nói:
- Thả nhi tử của ta ra, ngươi còn một con đường sống.
Một lão nhân đứng ra:
- Đúng vậy!
Lão nhân có huyết khí hùng hồn như chân long, đạp một bước huyết khí bao trùm thiên địa. Thần hoàn vây quanh lão nhân, đôi mắt lão như đuốc thần nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Lão nhân lạnh lùng nói:
- Đây là con đường duy nhất của ngươi.
- Sư tổ của Hổ Nhạc, Hổ Hoàng Hổ Khiếu tông nổi tiếng đây mà!
Trông thấy lão nhân, có người chấn động nói:
- Lão còn sống? Lại là một vị thánh tôn xuất thế!
Hai vị thánh tôn trấn áp tình hình khiến tu sĩ trẻ tuổi, thế hệ trước biến sắc mặt, cảm thấy không may.
Một lão cổ thánh nhỏ giọng nói:
- Hôm nay làm sao vậy? Bỗng nhiên có hai thánh tôn lộ mặt, tuy thời đại đạo khó đã kết thúc nhưng thánh tôn vẫn lánh đời, chờ thiên mệnh hưng thịnh mới xuất thế, tránh cho hao tổn huyết khí. Hôm nay bỗng chốc có hai thánh tôn đi ra.
Mọi người đều cảm giác không ổn. Đại nhân vật đến Thiên Đạo Viện có lẽ không đơn giản, không chỉ thánh tôn giá lâm.
Mọi người đều biết thời đại đạo khó đã kết thúc, thiên mệnh chỉ vừa phục hồi. Thiên mệnh chưa đến lúc hưng thịnh, những cường giả, đại nhân vật thật sự đều núp trong tổ địa tông thổ nhờ nội tình điều dưỡng thân thể, tránh cho thiên mệnh chưa hưng thịnh làm mình hao tổn huyết khí.
Nhưng bây giờ một hơi chạy ra lưỡng vị thánh tôn, hiện tại thiên mệnh còn rất xa mới đến hưng thịnh. Nghĩa là chuyến này có khác lạ, không chỉ thánh tôn lộ mặt, có lẽ còn nhân vật đáng sợ hơn nữa đang ẩn ở chỗ nào đó.
Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ. Hai vị thánh tôn trấn áp, mấy ngàn vương hầu cổ thánh vây khốn, dù là thiên tài yêu nghiệt gì cũng không dám vỗ ngực nói có thể an toàn rút lui.
Thánh tôn cuối cùng vẫn là thánh tôn, trừ bản thân có đạo hạnh cường đại làm người kinh hoàng ra không ai biết thánh tôn có nội tình như thế nào. Không chừng thánh tôn cầm đại hiền bảo khí hay đại hiền chân khí đến.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tiếc rằng ta thật sự không để thánh tôn vào lòng. Một tiểu thánh tôn bình thường tính cái gì? Nếu thế tôn đích thân ra tay thì còn được, tiểu thánh tôn có là gì?
- Không biết trời cao đất rộng!
Đôi mắt Nộ Tiên nhân hoàng diễn biến các pháp tắc, không giận mà uy nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sót rời khỏi đây sao? Dù ngươi có năng lực thông thiên tiệt địa, nếu hôm nay ngươi dám bị thương nhi tử của ta thì đừng hòng sống rời đi!
Lý Thất Dạ híp mắt, cười phá lên:
- Nói vậy là Nộ Tiên thánh quốc các người không chỉ có thánh tôn nhà ngươi giá lâm? Người đến là thế tôn? Thánh hoàng? Hay đám lão bất tử, lão tổ giấu trong quan tài làm bảo bối ngâm dấm?
Nộ Tiên nhân hoàng hùng hổ:
- Nếu đã biết lợi hại thì mau thả nhi tử của ta ra!
Nộ Tiên nhân hoàng không trả lời vấn đề của Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Dù ngươi có là thánh hoàng cũng đừng mơ đi khỏi đây!
Lời Nộ Tiên nhân hoàng nói đã thay câu trả lời. Nhiều người canh giờ, đặc biệt tiểu phái tán tu, học sinh bình dân mặt trắng bệch.
Nghĩa Nộ Tiên thánh quốc có người càng cường đại hơn đến, hoặc không chỉ mình Nộ Tiên thánh quốc, không chừng đại giáo cường quốc khác có cường giả đến. Mấy hôm trước các vật khổng lồ Đông Bách Thành như Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông, Diêu Quang cổ quốc vân vân đứng chung một chiến tuyến đã nói lên vấn đề, bọn họ muốn độc bá môn hộ.
Một vài thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện suy nghĩ sâu xa hơn, nhất là thiên tài yêu nghiệt đến từ đại giáo cường quốc Trung Đại Vực, Tây Hoang Dã, Nam Xích Địa. Tuy thiên quân vạn mã trong tông môn chưa chạy tới kịp nhưng các Vạn Tướng Chân Thần biết chút nội tình.
Nộ Tiên thánh quốc kéo nhiều đại nhân vật đến, thánh tôn xuất thế có lẽ không chỉ vì môn hộ vạn cổ, còn âm mưu nào khác, ví dụ như Thiên Đạo Viện.
Trong phút chốc những thiên tài yêu nghiệt xuất thân từ đế thống tiên môn suy nghĩ lung tung.
Mọi người nín thở, vô số cặp mắt nhìn Lý Thất Dạ. Đám người muốn xem Lý Thất Dạ quyết định như thế nào.
Nộ Tiên nhân hoàng đã nói rất rõ ràng, hôm nay Nộ Tiên thánh quốc không chỉ có một thánh tôn là Nộ Tiên nhân hoàng, có nhân vật cường đại hơn góp mặt.
Trong thế cục này người sáng suốt đều biết nên lựa chọn thế nào. Đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ bây giờ là thành tựu cực lớn với người trẻ tuổi. Một trận chiến này đủ để tiếu ngọa Đông Bách Thành, thành thiên tài mạnh nhất trong thế hệ trẻ, thu về danh và lời, cực kỳ vinh diệu.
Đến tình trạng này đã quá đủ với thanh niên có xuất thân gì, cần chi kết thù sinh tử với Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông?
Thả Hổ Nhạc, Bá Hạ ngay bây giờ chẳng những được danh dự mà còn an toàn rút lui, đổi về an toàn. đa số người sẽ làm chuyện như vậy.
Sư Hống hoàng chủ hét to một tiếng:
- Lý công tử, lùi một bước trời cao biển rộng!
Sư Hống hoàng chủ thầm lo cho Lý Thất Dạ.
Một mình Lý Thất Dạ đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ đã đủ mạnh, nhưng trong thế cục này kết thù không đội trời chung với Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc thì chỉ có con đường chết.
Trì Tiểu Điệp ngăn cản phụ thân định khuyên Lý Thất Dạ, nàng lắc đầu.
Trì Tiểu Điệp nhỏ giọng nói:
- Hắn sẽ không lùi bước, dù thánh hoàng đến cũng thế.
Học sinh Đại Thế viện không kiềm được đưa bậc thang cho Lý Thất Dạ:
- Lý học trưởng, đúng rồi, lùi một bước trời cao biển rộng, ngươi đã thắng!
Một mình Lý Thất Dạ đánh bại Hổ Nhạc, Bá Hạ hợp sức tấn công, giành lấy vinh diệu lớn lao cho Đại Thế viện, khiến các học sinh Đại Thế viện rất hãnh diện. Bọn họ không mong Lý Thất Dạ chết tại đây.
Nhiều thiếu nữ reo hò tìm bậc thang cho Lý Thất Dạ:
- Lý công tử đã đủ cường đại, nhân từ tha cho đối thủ đi!
Trong đám thiếu nữ có khá nhiều là tỷ muội của Trì Tiểu Điệp, hoặc học sinh xuất thân bình dân. Các nàng xem Lý Thất Dạ là người phe mình.
- Người sáng suốt nên biết chọn như thế nào.
Hổ Hoàng của Hổ Khiếu tông trầm giọng nói:
- Nếu ngươi thả bọn họ thì xí xóa chuyện hôm nay.
Hổ Nhạc, Bá Hạ bị Lý Thất Dạ xách cổ thì rất là nhàn nhã. Hai người là thiên chi kiêu tử, luôn cao cao tại thượng, cực kỳ tự phụ. Hôm nay thua thảm trong tay Lý Thất Dạ, bị hắn xách cổ trước mắt bao người làm Hổ Nhạc, Bá Hạ vô cùng nhục nhã.
/5110
|