Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không biết sao ở trong Dạ Hải hơn mười ngày, đột nhiên có trực giác có thể cảm giác cá Dạ Dương trong biển.
Nghe Lý Thất Dạ nói, nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng nửa tin nửa ngờ:
- Thật không vậy?
Tại sao bọn họ không có trực giác như vậy?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Lừa các ngươi làm gì? Từ nhỏ ta đã rất nhạy cảm, ở chỗ nào lâu chút sẽ cảm nhận được vài thứ.
- Thì ra là trời sinh.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng cảm thấy lý do này đáng tin, nế không thì giải thích thế nào việc Lý Thất Dạ cảm nhận được cá Dạ Dương?
So với nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng, tộc trưởng Thu Dung Vãn Tuyết không dễ tin Lý Thất Dạ. Tộc trưởng rốt cuộc là tộc trưởng, có kiến thức khác biệt.
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết không mấy tin lời Lý Thất Dạ nói về trực giác, nàng cảm thấy hắn có bí mật không nói ra. Thu Dung Vãn Tuyết thầm lấy làm lạ, Lý Thất Dạ làm sao biết thời gian, địa điểm cá Dạ Dương xuất hiện?
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, nàng rất hy vọng có thể nhìn thấu Lý Thất Dạ, hy vọng thấy nhiều hơn trên người khác. Nhưng Thu Dung Vãn Tuyết nhìn sao cũng không tìm ra dấu vết từ người Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Dạ Hải lặng sóng, nói với đám người:
- Chúng ta đi.
lái đò chậm rãi lái thuyền đưa đò theo hướng Lý Thất Dạ chỉ, biến mất trong Dạ Hải.
Những ngày tiếp theo Lý Thất Dạ liên tục thay đổi khu vực biển, mỗi lần hắn đổi chỗ là lại thu hoạch phong phú, dường như khu vực biển cực kỳ bí ẩn này không có thứ gì trốn thoát khỏi đôi mắt hắn được.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng chìm trong hưng phấn, bọn họ cảm thấy trực giác của Lý Thất Dạ quá kỳ diệu, chỉ tiếc đây là bẩm sinh nếu không bọn họ rất muốn có năng lực đó.
Khác với nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng, từng ngày thu hoạch phong phú càng làm Thu Dung Vãn Tuyết tộc trưởng chồng chất nghi ngờ. Thu Dung Vãn Tuyết không tin nổi đây là trực giác của Lý Thất Dạ, nàng biết trong đó có cái gì nhưng không rõ nguyên nhân ục thể.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động thu hoạch cá Dạ Dương phong phú, lòng hưng phấn, khó tin, ngoài ra tăng thêm cảnh giác.
Thu Dung Vãn Tuyết nghi ngờ Lý Thất Dạ là loại người gì, tại sao hắn muốn đi cùng đoàn người Tuyết Ảnh quỷ tộc? Tự Lý Thất Dạ có thể bắt được nhiều cá Dạ Dương, theo lý thì không cần đi chung với bọn họ.
Lý Thất Dạ có bản lĩnh, có thể dự đoán cá Dạ Dương xuất hiện ở khu vực biển nào, nếu hắn đầu vào đế thống tiên môn sẽ được coi là khách quý.
Nhưng Lý Thất Dạ đi chung với Tuyết Ảnh quỷ tộc, Thu Dung Vãn Tuyết suy tính rất nhiều, nàng mốn biết mục đích hắn di theo bọn họ là gì.
Theo lý thì Tuyết Ảnh quỷ tộc không có gì khiến Lý Thất Dạ rình ngó. Tuyết Ảnh quỷ tộc chỉ là tiểu tộc, nói báu vật thì bọn họ không có báu vật kinh thế, nói công pháp thì bọn họ không có công pháp tuyệt thế gì.
Thu Dung Vãn Tuyết suy đi tính lại, Tuyết Ảnh quỷ tộc không có thứ gì đáng để Lý Thất Dạ dòm ngó. Nếu Lý Thất Dạ chuyển sức lực từ Tuyết Ảnh quỷ tộc sang đại giáo cường quốc hay đế thống tiên môn khác sẽ được đền đáp nhiều hơn.
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết ôm dấu chấm hỏi to đùng, thắc mắc này ngang ngửa với dấu hỏi vì sao Lý Thất Dạ thần kỳ dự doan được vị trí cá Dạ Dương xuất hiện.
Thu hoạch lớn một đoạn thời gian xong Bành Tráng lấy làm lạ hỏi:
- Cá Dạ Dương dễ bắt như vậy tại sao cư dân Phong Đô thành không tự bắt?
Thu Dung Vãn Tuyết nghiêm túc nói:
- Cá Dạ Dương làm sao dễ bắt? Đây đều là công của Lý công tử, biết chưa?
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết có nhiều nghi vấn nhưng Lý Thất Dạ đem nhiều ích lợi đến cho bọn họ, nàng nhớ kỹ ân tình này.
Bành Tráng nhanh nhẩu nói:
- A, a, ta thuận miệng thôi.
Bành Tráng cười nói với Lý Thất Dạ:
- Lý huynh, hay ngươi đến Tuyết Ảnh quỷ tộc chúng ta đi? Tuy Tuyết Ảnh quỷ tộc không có nhân tộc nhưng ta tin tộc trưởng, chư lão sẽ rất hoan nghênh Lý huynh.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
- Bành Tráng, không được nói nhảm!
Thu Dung Vãn Tuyết làm tộc trưởng, mới ba mươi tuổi nhưng có uy nghiêm rất cao trong Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Bị Thu Dung Vãn Tuyết ngăn lại, Bành Tráng không dám tiếp tục đề tài, thè lưỡi im miệng.
Nữ đệ tử duy nhất nổi lòng tò mò, hỏi lại lần nữa:
- Nếu Dạ Hải ở trong Phong Đô thành thì tại sao quỷ Phong Đô thành không tự bắt cá Dạ Dương?
Lý Thất Dạ cười cười không trả lời vấn đề, hắn chỉ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết.
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu, nói:
- Ta không biết cụ thể. Có truyền thuyết chấp niệm Phong Đô thành không thể đến đây, bọn họ không phải quỷ thật sự, không phải sinh lịnh, là tồn tại không có thân thể. Có tin đồn nếu chấp niệm Phong Đô thành đến Dạ Hải thì chấp niệm sẽ biến mất ngay.
Bành Tráng nhìn lái đò ở đuôi thuyền:
- Hèn gì lái đò có thân thể.
Mấy ngày ở chung, đám người Tuyết Ảnh quỷ tộc mới hiểu lái đò khác với quỷ Phong Đô thành. Quỷ Phong Đô thành không có cơ thể, lái đò thì có.
Đám người Thu Dung Vãn Tuyết đi theo Lý Thất Dạ bắt cá trên Dạ Hải một tháng, thu hoạch rất kinh người.
Hôm nay Lý Thất Dạ nhìn trời, nói:
- Ngày mai thả lưới lần cuối sau đó chúng ta rời khỏi Dạ Hải.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng hưng phấn nhảy cẫng lên:
- Được!
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng có nhiều cá Dạ Dương, bọn họ hớn hở muốn lên bờ giao dịch với cư dân Phong Đô thành, không chừng có thể đổi báu vật kinh thế gì.
Khác với nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng hưng phấn, tộc trưởng Thu Dung Vãn Tuyết bình tĩnh nhìn Lý Thất Dạ ngồi yên ở mũi thuyền. Thu Dung Vãn Tuyết bước tới ngồi xuóng bên cạnh Lý Thất Dạ.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng thấy tộc trưởng ngồi chung với Lý Thất Dạ thì liếc mắt nhìn nhau, quay người nhìn phương xa, giả câm giả điếc.
Lý Thất Dạ bình tĩnh ngồi ở mũi thuyền nhìn Thu Dung Vãn Tuyết bên cạnh mình, cười cười. Về xinh đẹp, quyến rũ thì Thu Dung Vãn Tuyết thua xa Trần Bảo Kiều. Nhưng Trần Bảo Kiều không có phong vận trưởng thành, trang trọng trang nhã như Thu Dung Vãn Tuyết.
Trần Bảo Kiều là khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy, nàng là vưu vật tuyệt thế vô song, làm người nhìn một lần dã say mê mất hồn.
Thu Dung Vãn Tuyết cũng xinh đẹp động lòng người, đặc biệt phong vận trưởng thành, hơi thở ngọt mật khiến tim người đập nhanh, càng xem càng thích.
Lý Thất Dạ nhìn khuôn mặt mỹ miều của Thu Dung Vãn Tuyết, bình tĩnh nói:
- Thu Dung tộc trưởng có lời gì muốn nói sao?
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, nhìn tiểu nam nhân làm người ta nhìn không thấu, lòng nàng rất cảm thán. Về khuôn mặt, khí thế thì Lý Thất Dạ rất bình thường, bình dân.
Nhưng càng tiếp xúc với Lý Thất Dạ lâu càng khiến người ta cảm thấy hắn tràn đầy bí ẩn, hấp dẫn Lý Thất Dạ như hố đen, có sức hút đáng sợ khiến bất cứ ai khó thể trốn thoát.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm ngâm một lúc sau hỏi ra vấn đề đọng trong lòng nàng:
- Lần này Lý công tử đến Phong Đô thành vì cái gì?
Thu Dung Vãn Tuyết hy vọng có thể nói chuyện đàng hàng với Lý Thất Dạ, nếu bọn họ tiếp tục ở chung với Phong Đô thành thì nên như vậy. Bọn họ hoàn toàn không biết gì về Lý Thất Dạ.
- Không biết sao ở trong Dạ Hải hơn mười ngày, đột nhiên có trực giác có thể cảm giác cá Dạ Dương trong biển.
Nghe Lý Thất Dạ nói, nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng nửa tin nửa ngờ:
- Thật không vậy?
Tại sao bọn họ không có trực giác như vậy?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Lừa các ngươi làm gì? Từ nhỏ ta đã rất nhạy cảm, ở chỗ nào lâu chút sẽ cảm nhận được vài thứ.
- Thì ra là trời sinh.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng cảm thấy lý do này đáng tin, nế không thì giải thích thế nào việc Lý Thất Dạ cảm nhận được cá Dạ Dương?
So với nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng, tộc trưởng Thu Dung Vãn Tuyết không dễ tin Lý Thất Dạ. Tộc trưởng rốt cuộc là tộc trưởng, có kiến thức khác biệt.
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết không mấy tin lời Lý Thất Dạ nói về trực giác, nàng cảm thấy hắn có bí mật không nói ra. Thu Dung Vãn Tuyết thầm lấy làm lạ, Lý Thất Dạ làm sao biết thời gian, địa điểm cá Dạ Dương xuất hiện?
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, nàng rất hy vọng có thể nhìn thấu Lý Thất Dạ, hy vọng thấy nhiều hơn trên người khác. Nhưng Thu Dung Vãn Tuyết nhìn sao cũng không tìm ra dấu vết từ người Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Dạ Hải lặng sóng, nói với đám người:
- Chúng ta đi.
lái đò chậm rãi lái thuyền đưa đò theo hướng Lý Thất Dạ chỉ, biến mất trong Dạ Hải.
Những ngày tiếp theo Lý Thất Dạ liên tục thay đổi khu vực biển, mỗi lần hắn đổi chỗ là lại thu hoạch phong phú, dường như khu vực biển cực kỳ bí ẩn này không có thứ gì trốn thoát khỏi đôi mắt hắn được.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng chìm trong hưng phấn, bọn họ cảm thấy trực giác của Lý Thất Dạ quá kỳ diệu, chỉ tiếc đây là bẩm sinh nếu không bọn họ rất muốn có năng lực đó.
Khác với nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng, từng ngày thu hoạch phong phú càng làm Thu Dung Vãn Tuyết tộc trưởng chồng chất nghi ngờ. Thu Dung Vãn Tuyết không tin nổi đây là trực giác của Lý Thất Dạ, nàng biết trong đó có cái gì nhưng không rõ nguyên nhân ục thể.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động thu hoạch cá Dạ Dương phong phú, lòng hưng phấn, khó tin, ngoài ra tăng thêm cảnh giác.
Thu Dung Vãn Tuyết nghi ngờ Lý Thất Dạ là loại người gì, tại sao hắn muốn đi cùng đoàn người Tuyết Ảnh quỷ tộc? Tự Lý Thất Dạ có thể bắt được nhiều cá Dạ Dương, theo lý thì không cần đi chung với bọn họ.
Lý Thất Dạ có bản lĩnh, có thể dự đoán cá Dạ Dương xuất hiện ở khu vực biển nào, nếu hắn đầu vào đế thống tiên môn sẽ được coi là khách quý.
Nhưng Lý Thất Dạ đi chung với Tuyết Ảnh quỷ tộc, Thu Dung Vãn Tuyết suy tính rất nhiều, nàng mốn biết mục đích hắn di theo bọn họ là gì.
Theo lý thì Tuyết Ảnh quỷ tộc không có gì khiến Lý Thất Dạ rình ngó. Tuyết Ảnh quỷ tộc chỉ là tiểu tộc, nói báu vật thì bọn họ không có báu vật kinh thế, nói công pháp thì bọn họ không có công pháp tuyệt thế gì.
Thu Dung Vãn Tuyết suy đi tính lại, Tuyết Ảnh quỷ tộc không có thứ gì đáng để Lý Thất Dạ dòm ngó. Nếu Lý Thất Dạ chuyển sức lực từ Tuyết Ảnh quỷ tộc sang đại giáo cường quốc hay đế thống tiên môn khác sẽ được đền đáp nhiều hơn.
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết ôm dấu chấm hỏi to đùng, thắc mắc này ngang ngửa với dấu hỏi vì sao Lý Thất Dạ thần kỳ dự doan được vị trí cá Dạ Dương xuất hiện.
Thu hoạch lớn một đoạn thời gian xong Bành Tráng lấy làm lạ hỏi:
- Cá Dạ Dương dễ bắt như vậy tại sao cư dân Phong Đô thành không tự bắt?
Thu Dung Vãn Tuyết nghiêm túc nói:
- Cá Dạ Dương làm sao dễ bắt? Đây đều là công của Lý công tử, biết chưa?
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết có nhiều nghi vấn nhưng Lý Thất Dạ đem nhiều ích lợi đến cho bọn họ, nàng nhớ kỹ ân tình này.
Bành Tráng nhanh nhẩu nói:
- A, a, ta thuận miệng thôi.
Bành Tráng cười nói với Lý Thất Dạ:
- Lý huynh, hay ngươi đến Tuyết Ảnh quỷ tộc chúng ta đi? Tuy Tuyết Ảnh quỷ tộc không có nhân tộc nhưng ta tin tộc trưởng, chư lão sẽ rất hoan nghênh Lý huynh.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
- Bành Tráng, không được nói nhảm!
Thu Dung Vãn Tuyết làm tộc trưởng, mới ba mươi tuổi nhưng có uy nghiêm rất cao trong Tuyết Ảnh quỷ tộc.
Bị Thu Dung Vãn Tuyết ngăn lại, Bành Tráng không dám tiếp tục đề tài, thè lưỡi im miệng.
Nữ đệ tử duy nhất nổi lòng tò mò, hỏi lại lần nữa:
- Nếu Dạ Hải ở trong Phong Đô thành thì tại sao quỷ Phong Đô thành không tự bắt cá Dạ Dương?
Lý Thất Dạ cười cười không trả lời vấn đề, hắn chỉ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết.
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu, nói:
- Ta không biết cụ thể. Có truyền thuyết chấp niệm Phong Đô thành không thể đến đây, bọn họ không phải quỷ thật sự, không phải sinh lịnh, là tồn tại không có thân thể. Có tin đồn nếu chấp niệm Phong Đô thành đến Dạ Hải thì chấp niệm sẽ biến mất ngay.
Bành Tráng nhìn lái đò ở đuôi thuyền:
- Hèn gì lái đò có thân thể.
Mấy ngày ở chung, đám người Tuyết Ảnh quỷ tộc mới hiểu lái đò khác với quỷ Phong Đô thành. Quỷ Phong Đô thành không có cơ thể, lái đò thì có.
Đám người Thu Dung Vãn Tuyết đi theo Lý Thất Dạ bắt cá trên Dạ Hải một tháng, thu hoạch rất kinh người.
Hôm nay Lý Thất Dạ nhìn trời, nói:
- Ngày mai thả lưới lần cuối sau đó chúng ta rời khỏi Dạ Hải.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng hưng phấn nhảy cẫng lên:
- Được!
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng có nhiều cá Dạ Dương, bọn họ hớn hở muốn lên bờ giao dịch với cư dân Phong Đô thành, không chừng có thể đổi báu vật kinh thế gì.
Khác với nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng hưng phấn, tộc trưởng Thu Dung Vãn Tuyết bình tĩnh nhìn Lý Thất Dạ ngồi yên ở mũi thuyền. Thu Dung Vãn Tuyết bước tới ngồi xuóng bên cạnh Lý Thất Dạ.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng thấy tộc trưởng ngồi chung với Lý Thất Dạ thì liếc mắt nhìn nhau, quay người nhìn phương xa, giả câm giả điếc.
Lý Thất Dạ bình tĩnh ngồi ở mũi thuyền nhìn Thu Dung Vãn Tuyết bên cạnh mình, cười cười. Về xinh đẹp, quyến rũ thì Thu Dung Vãn Tuyết thua xa Trần Bảo Kiều. Nhưng Trần Bảo Kiều không có phong vận trưởng thành, trang trọng trang nhã như Thu Dung Vãn Tuyết.
Trần Bảo Kiều là khuynh quốc khuynh thành hồng nhan họa thủy, nàng là vưu vật tuyệt thế vô song, làm người nhìn một lần dã say mê mất hồn.
Thu Dung Vãn Tuyết cũng xinh đẹp động lòng người, đặc biệt phong vận trưởng thành, hơi thở ngọt mật khiến tim người đập nhanh, càng xem càng thích.
Lý Thất Dạ nhìn khuôn mặt mỹ miều của Thu Dung Vãn Tuyết, bình tĩnh nói:
- Thu Dung tộc trưởng có lời gì muốn nói sao?
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, nhìn tiểu nam nhân làm người ta nhìn không thấu, lòng nàng rất cảm thán. Về khuôn mặt, khí thế thì Lý Thất Dạ rất bình thường, bình dân.
Nhưng càng tiếp xúc với Lý Thất Dạ lâu càng khiến người ta cảm thấy hắn tràn đầy bí ẩn, hấp dẫn Lý Thất Dạ như hố đen, có sức hút đáng sợ khiến bất cứ ai khó thể trốn thoát.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm ngâm một lúc sau hỏi ra vấn đề đọng trong lòng nàng:
- Lần này Lý công tử đến Phong Đô thành vì cái gì?
Thu Dung Vãn Tuyết hy vọng có thể nói chuyện đàng hàng với Lý Thất Dạ, nếu bọn họ tiếp tục ở chung với Phong Đô thành thì nên như vậy. Bọn họ hoàn toàn không biết gì về Lý Thất Dạ.
/5110
|