Sáng sớm hôm sau, Tần Tố Quyết mặc y phục đơn giản, dưới cái nhìn chăm chú, phức tạp đầy luyến tiếc của Đông Phương Diệu dứt khoát nhảy lên lưng ngựa, thẳng hướng Bắc Hải thủy trại mà đi. Nói đến Bắc Hải thủy trại, đó là hải vực vắt ngang qua giữa Huyền Cương và Bắc Nhạc,kỳ thực, nguyên bản nó cũng không hoàn toàn thuộc về bất cứ bên nào cả.
Hai mươi mấy năm trước, khi Bắc Nhạc đại tướng quân Hạ Tử Ngang mang binh chinh chiến Huyền Cương đã phi thường bá đạo đem Bắc Hải sát thủy trại nhập hoàn toàn vào trong địa vực Bắc Nhạc, đồng thời cũng đã phái binh đóng ở đó.
Khi đó Huyền Cương, bởi vì e ngại uy danh của Hạ đại tướng quân, thủy chung không dám vượt qua Lôi Trì, dù chỉ là một bước.
Thẳng đến mười mấy năm trước, Phong Dịch quật khởi, thế lực Hạ Tử Ngang lưu lại cũng dần dần bị thôn tính.
Dần dà, Bắc Hải liền biến thành khu vực riêng của Phong Dịch.
Tục truyền rằng, thế lực của Phong Dịch đã sớm trải rộng khắp đại giang nam bắc, các nơi đều có thế lực thủy trại của hắn chiếm đóng, từ ngân hàng tư nhân, đến sòng bạc, hải sản, tạp hoá đều là thế lực của hắn.
Tần Tố Quyết thúc ngựa chạy suốt đêm, rốt cục cũng tới Bắc Hải cảnh nội, lúc này, nàng chỉ cảm thấy đói khát, mỏi mệt không chịu nổi, liền tìm một quán trọ nghỉ tạm, dùng cơm.
Tiểu nhị của quán vừa thấy có khách đến, liền tươi cười chạy ra đón,“Cô nương, xin chào, cô nương muốn ăn gì?”
“ Ở đây có những món gì?”
“Cô nương là người vùng khác? Bình thường khách nhân đến Bắc Hải, hơn phân nửa đều là muốn tới Huyền Cương bên kia làm buôn bán, cô nương cũng là thương nhân sao?”
Nàng cười cười, không trả lời lại vấn đề của hắn.
Điếm tiểu nhị thấy nàng không để ý tới mình, liền thức thời không hỏi tiếp nữa .“Quán này của chúng ta nổi tiếng nhất là mỳ hải sản, cô nương muốn nếm thử hay không?”
“Vậy cho ta một tô mỳ hải sản đi.”
Không bao lâu sau, điếm tiểu nhị đã đem mì đưa lên cho nàng, Tần Tố Quyết cúi xuống chuẩn bị ăn.
Hưu!
Một đạo tiếng vang phá không vang lên ở bên tai nàng, nàng phản ứng nhanh nhẹn, gần như là ngay lập tức nâng tay lên đón lấy vật bay tới, giữa hai ngón tay kẹp lấy một tờ giấy bị gấp gọn gàng, tinh tế.
Nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy một đạo bóng đen vừa biến mất từ hậu viện của quán.
Nàng không vội vã đuổi theo, mà chậm rãi mở tờ giấy ra, mặt trên chỉ có một dòng chữ-“Nửa canh giờ sau, gặp nhau ở thủy trại!
Dịch ¡”
Tần Tố Quyết cười cười, đem tờ giấy gấp lại, tiếp tục ăn mỳ.
Thủy trại ở bên bờ biển, thập phần rộng lớn, trên mặt biển dùng trúc bắc thành một hành lang thật dài, ở hai bên hành lang đều có đủ loại thuyền với đủ mọi hình thức neo đậu.
Khi Tần Tố Quyết đến cửa thủy trại , lập tức có người tiến tới kiểm tra thân phận của nàng.
Nàng vẫn chưa hề nói điều gì, đem tờ giấy thu được lúc ở quán kia đưa cho đối phương, người nọ lập tức gật gật đầu, còn không tự chủ được ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái.
Lúc này, có một nam tử trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi đi tới, cao thấp quét nàng liếc mắt một cái,“Vị này chính là Tần cô nương?” Thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, hắn lập tức cười nói:“Cô nương, thỉnh đi theo ta sang bên này.”
Nói xong, liền sai người đem ngựa của nàng dắt đi, sau đó dẫn nàng tiến vào thủy trại.
So với bên ngoài, bên trong thủy trại có thể nói là khác một trời một vực, bài trí phi thường xa hoa tao nhã.
“Cô nương hẳn là đã đi một đường đầy phong trần mệt mỏi, ở nơi đây có nước trà và điểm tâm .Thỉnh cô nương cứ tự nhiên, nếu cô nương không chê, xin mời ở lại chỗ này nghỉ tạm một lát, đợi tại hạ đi bẩm báo với trại chủ một tiếng là cô đã đến.” Hắn đem trà bánh sớm đã chuẩn bị tốt dâng lên.
Tần Tố Quyết hơi hơi ôm quyền, nói một tiếng,“Làm phiền!”
Thẳng đến lúc nam tử trung niên kia đi xa, nàng mới bắt đầu tỉ mỉ đánh giá bài trí trong căn phòng này. Xung quanh bốn phía bày đầy các loại đồ cổ cùng thư sách, trên tường còn treo một vài bức tranh chữ, viết vài đại tự theo lối thư pháp, chữ trên mấy bức thư họa này giống hệt như chữ viết trên tờ giấy mà nàng thu được, chỗ lạc khoản (nơi kí tên cuối mỗi bức thư họa) cũng là một chữ “Dịch”.
Không nghĩ tới, Phong Dịch này chẳng những võ công hơn người, ngay cả văn chương cũng xuất sắc như thế.
Nàng tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, ở cửa xuất hiện một con tiểu điêu (chim điêu nhỏ hay con gọi là chim ưng nhỏ), to như một con mèo, tiểu điêu này có một bộ lông màu xám mượt, trông cực kì oai hùng.
Tiểu điêu kia hướng nàng kêu lên vài tiếng, con ngươi đen nhánh chớp chớp xem xét nàng.
Tần Tố Quyết cảm thấy tiểu điêu thật đáng yêu, liền đứng dậy muốn bắt nó qua.
Tiểu điêu thấy nàng đứng dậy, liền quay đầu lại, rồi hai ba bước chạy về phía trước, dường như là muốn dẫn đường cho nàng.
Nàng nở nụ cười, không nghĩ tới tiểu điêu này lại có linh tính như vậy.
Đi theo phía sau tiểu điêu, tùy ý đi theo nó trên hành lang dài làm bằng trúc, nàng rẽ trái quẹo phải, cũng không biết đi mất bao lâu, chỉ thấy phía tận cùng của hành lang là một con thuyền xa hoa, lộng lẫy.
Ở giữa hành lang dài và thuyền lớn, là một cây cầu giản dị, tiểu điêu xèo xèo kêu vài tiếng, lông mao trên thân xù lên, nhảy lên cầu, thẳng hướng thuyền lớn chạy tới.
Trên thuyền không có ai gác, Tần Tố Quyết cũng liền đi theo lên thuyền, đuổi theo tiểu điêu luôn luôn hướng trong thuyền kia đi.
Bỗng có một đạo bóng trắng xuất hiện, tiểu điêu tựa hồ như tìm được chủ nhân của chính mình, thân mình nhảy qua, vui vẻ nhảy vào trong ôm ấp của người nọ.
Tần Tố Quyết lập tức đi qua theo, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phong Dịch-người mà mấy ngày qua đều không thấy bóng dáng, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng phúc vuốt ve ở trên đầu tiểu điêu, vuốt ve da lông mềm mại ở trên người nó.
Tiểu điêu tựa hồ như được hầu hạ thập phần thoải mái, ở trong lòng hắn hí mắt kêu hai tiếng, bộ dáng hưởng thụ vô cùng .
Phong Dịch cười cười khẽ xoa bóp cổ tiểu điêu, nhẹ giọng nói:“Sang bên kia tự chơi đi.” Dứt lời, hắn thả tiểu điêu xuống, tiểu tử kia lại xèo xèo kêu lên vài tiếng, sau đó liền xoay người chạy mất không thấy bóng dáng.
“Đó là sủng vật mà ngươi nuôi sao? Tên nó là gì?”
Hắn cười liếc nàng một cái,“Tiểu điêu kia tên là tiểu Quyết, song ngọc xác nhập Quyết!”
Nghe vậy, Tần Tố Quyết cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười,“Tên này lấy được không sai, song ngọc kết hợp với Quyết, tượng trưng cho sự gắn kết không rời không bỏ, vĩnh viễn làm bạn.”
“Như vậy, nàng là muốn cùng ai không rời không bỏ, vĩnh viễn làm bạn ?”
“Nếu có khả năng, đương nhiên là muốn cùng người mình yêu nhất kia.”
Phong Dịch lạnh lùng cười,“Sắp chết đến nơi rồi mà nàng cự nhiên vẫn còn muốn cùng người mình yêu thương vĩnh viễn cùng nhau, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới, lần này tiến đến sẽ có khả năng mất mạng, là không thể quay trở lại kinh thành để gặp lại tên Đông Phương Diệu kia sao?”
Nàng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ nhợt nhạt cười nói:“ Ta nếu dám một mình tiến đến, sẽ không sợ kết quả tiếp diễn, dẫu kết quả đó có như thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần ngươi tuân thủ lời hứa, đem đường biển phong kín, đừng làm cho gian kế của Huyền Cương thành công, vậy thì, mạng của ta, ngươi cứ việc lấy.”
“Nha? Nàng rốt cuộc là dựa vào đâu để tin tưởng sau khi ta giết nàng sẽ lập tức phong kín đường biển? Lúc trước ta chỉ nói, chỉ cần nàng dám dùng tính mạng đến cầu xin ta, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại, sẽ làm như nàng mong muốn, nhưng cũng không nhận lời là nhất định sẽ làm như nàng mong muốn nha.”
Tần Tố Quyết cũng không giận,“Bởi vì ta tin tưởng Phong Dịch ngươi cũng chẳng phải là loại người ưa thích việc lật lọng, hôm nay ngươi đã bảo ta tới nơi này, vậy thì, ân oán giữa chúng ta…… Không, chuẩn xác mà nói, tính mệnh mà năm đó ta nợ đại sư huynh kia, liền muốn vào lúc này, tại nơi đây trả hết!” Nàng cười khẽ, tiến về phía trước vài bước,“Ngươi xem, bây giờ ta đang đứng ở trước mặt ngươi, nếu có thể dùng tính mệnh này của ta đến đổi lấy sự thái bình cho thiên hạ, có thể hóa giải ân oán năm đó, ta chết cũng không đáng tiếc.”
“Vì Đông Phương Diệu, ngay cả tính mệnh nàng đều có thể không cần như vậy sao?”
“Lấy tư tình mà nói, Đông Phương Diệu là phu quân của Tần Tố Quyết ta, lấy đại cục mà nói, hắn là Bắc Nhạc hoàng đế, cả về công lẫn về tư, vì hắn mà chết, cũng là việc mà ta cam tâm tình nguyện.”
Phong Dịch tựa hồ bị lời của nàng chọc giận, hắn nheo lại hai mắt, lạnh lùng nhìn nàng,“Ta hận nhất là loại người giả nhân giả nghĩa như nàng, lấy danh nghĩa vì dân, vì thiên hạ, nhưng thực tế lại làm ra những việc thương thiên hại lý……”
“Cái gì gọi là thương thiên hại lý?” Tần Tố Quyết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ biện luận:“Việc thương thiên hại lý chân chính, là Vĩnh Viêm Đế bị đoạt quyền năm đó, đó là do hắn giết hại trung thần, làm hại dân chúng, thậm chí ngay cả con thân sinh của chính mình cũng không chịu buông tha. Nhị hoàng tử Đông Phương Hách năm đó mới mười tuổi, chỉ bởi vì không cẩn thận làm vỡ một cái bình nước thánh, đã bị Vĩnh Viêm Đế hạ lệnh đưa tới ngọ môn chém đầu thị chúng. Mà Diệu thuở nhỏ cũng đã phải chịu biết bao nhục nhã ngươi có biết không? Vì sinh tồn, hắn đã phải thừa nhận, chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn liệu ngươi có biết?
“Ngươi chỉ nhìn đến mặt ác liệt vô tình của hắn, nhưng vì sao ngươi không ngẫm lại xem, xem là vì cái gì, do hoàn cảnh như thế nào, mới tạo nên hắn như vậy?” Thanh âm của nàng thanh thanh, cao vút, hữu lực.“Phong Dịch, ta không phải hạng người sợ chết, nếu giết ta mà có thể giải mối hận trong lòng ngươi, vậy thì, ta sẽ làm như ngươi mong muốn. Nhưng ngươi không thể phủ định công lao của Diệu, xác thực là hắn đã mang đến cho thiên hạ này không ít điều tốt.Đông Phương Diệu có lẽ không phải một người thiện lương, nhưng là một hoàng đế, hắn đã làm rất tốt.”
“Nàng đã khẳng định hắn như vậy, che chở hắn, thế thì vì sao năm đó nàng lại rời bỏ hắn mà đi?”
Nghe vậy, Tần Tố Quyết cảm thấy trong lòng thật đau xót. Nàng chậm rãi gục đầu xuống, nhẹ giọng nói:“Năm đó, ta cho rằng chỉ cần ta rời khỏi hắn, là có thể hóa giải khúc mắc ở sâu trong nội tâm, nhưng sự thật đã chứng minh, quyết định của ta là sai, nếu thời gian có thể quay trở lại, ta sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn đăng cơ, làm hoàng hậu của hắn, lúc hắn ở trong triều gặp phải sự phản đối trong việc cải cách ta sẽ ở sau lưng hắn, động viên, ủng hộ hắn.”
Phong Dịch đột nhiên nở nụ cười.
Hắn đi đến trước mặt nàng, lấy tay khẽ nâng cằm nàng lên.“Từ đáy mắt nàng, ta nhìn thấy tình cảm sâu sắc mà nàng dành cho Đông Phương Diệu, lấy sự hiểu biết của ta đối với Đông Phương Diệu, hắn tất nhiên là cũng yêu nàng sâu sắc vô cùng. Như vậy……”
Ngữ điệu của hắn chậm rãi, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc, chính là ý cười kia lại tản hào quang làm lạnh thấu lòng người.
“Nếu ta chặt đầu nàng, đem thi thể treo tại cửa thủy trại, nàng đoán xem, sau khi Đông Phương Diệu biết, có thể hay không tức đến phát cuồng, làm cho người trong thiên hạ cũng chôn cùng với nàng hay không?”
“Hắn đã đáp ứng với ta, cho dù ta có trở về hay không, cũng sẽ vì ta, làm một hoàng đế tốt.”
“Đông Phương Diệu yêu nàng như thế, nếu nàng chết, hắn tất sẽ đánh mất lí trí, sẽ triệt để phát cuồng.” Phong Dịch cười lạnh nói:“Nàng có biết vì bố cục này, ta đã tốn biết bao tâm tư không? Không sai, kỳ thực lúc trước là do ta chủ động tìm tới Tra Hằng dã tâm bừng bừng kia, đáp ứng hắn, chỉ cần hắn tiến quân tới Bắc Nhạc, ta sẽ vì hắn mà mở ra đường biển, bởi vì trong miêu tả của mọi người, ta biết Tần Tố Quyết nàng là người luôn luôn từ bi như từ mẫu, chỉ cần liên quan tới chiến tranh, nàng sẽ vì an nguy của dân chúng mà mềm lòng, một khi nàng đã ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, ta có thể lợi dụng sự nhân từ của nàng mà đạt tới mục đích kích thích Đông Phương Diệu.”
Ngón tay hắn, làm càn dao động qua lại trên cằm của Tần Tố Quyết.“Tố Quyết, muốn một người thống khổ, giết chết đối phương không phải là phương pháp tốt nhất. Ta nếu muốn mệnh của Đông Phương Diệu, chẳng qua chỉ là chuyện hết sức dễ dàng mà thôi, nhưng là, nếu hắn chết, sẽ không thể cảm thụ đến sự thống khổ, mà thực ngoài ý muốn, ta lại phát hiện ra rằng, điều duy nhất có thể làm cho hắn thống khổ, lại chính là nàng!”
Nghe đến đó, Tần Tố Quyết rốt cục đã hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Nàng cười lạnh, né tránh tay hắn.“Ngươi vì đi nước cờ này, thật đúng là nhọc lòng a, đây là lí do vì sao lúc trước ngươi giúp ta giải vây ở trấn Vĩnh Ninh, vì sao sau khi biết được ta trúng kịch độc, ngươi tự mình đưa giải dược cho ta đi?”
“Đúng vậy, bởi vì trước khi ta cho phép nàng chết, nàng không thể chết được, nếu nàng chết quá sớm, trò chơi này sẽ không thể ngoạn vui vẻ được a.”
“Như vậy, Phong Dịch , ngươi vì sao tự tin như thế vậy, tự tin rằng tại đây, trong tràng trò chơi này, ngươi sẽ là người chiến thắng cuối cùng ?”
“Bởi vì Đông Phương Diệu yêu nàng, vì nàng, hắn đã như si như cuồng.”
“Hắn đã có thể vì ta như si như cuồng, vì sao không thể vì ta, làm một hoàng đế tốt chứ? Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, ta không biết là do ngươi đã đánh giá cao phán đoán của chính mình, hay vẫn là xem nhẹ năng lực của Đông Phương Diệu đây.”
Phong Dịch bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười to.“Tần Tố Quyết a Tần Tố Quyết, ta phát hiện chính mình thật sự là càng ngày càng thưởng thức nàng, làm sao bây giờ? Ta thật luyến tiếc nếu cứ như vậy mà đem nàng giết chết a……”
Đúng lúc này, có hạ nhân báo lại,“Trại chủ, cách chúng ta không xa, phát hiện có thuyền quan, ở trên có treo cờ của hoàng tộc, đang nhanh chóng tiếp cận chúng ta !”
Nghe vậy, Phong Dịch cùng Tần Tố Quyết liếc nhau, cũng chưa nói lời nào, không hẹn mà cùng tiến thẳng đến bên ngoài khoang thuyền mà đi.
Lúc hai người cừa đi ra khỏi khoang thuyền, liền nhìn thấy cách đó không xa, xác thực có một con thuyền khổng lồ của quan lại đang chạy tới.
Phong Dịch lấy kính viễn vọng ra nhìn nhìn, chỉ thấy thuyền kia tuy rằng lớn, nhưng trên thuyền trừ bỏ nam nhân cầm đầu với dáng người ngạo nghễ kiêu hùng cùng với vài tên thị vệ bên người ra hoàn toàn không phát hiện được bất kì bóng dáng quan binh nào khác.
Hắn buông kính viễn vọng xuống, cười lạnh một tiếng,“Lá gan của Đông Phương Diệu cũng thật là lớn ha, cự nhiên không mang theo người nào mà dám đột nhập vào lãnh hải Bắc Hải của ta, hắn thật sự không sợ tính mệnh của chính mình sẽ dễ dàng rơi vào tay của ta sao?”
Tần Tố Quyết lúc này cũng đang tâm phiền ý loạn, một tay đoạt lấy kính viễn vọng trong tay hắn, hướng xa xa nhìn ra.
Quả nhiên, Diệu chỉ dẫn theo vài tên thị vệ bên người, hắn đứng ở trên sàn tàu quan thuyền, cũng cầm kính viễn vọng hướng nàng bên này nhìn tới.
Nàng thần sắc phức tạp đem kính viễn vọng buông xuống, trong lòng ngầm bực bội, nam nhân này rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Rõ ràng đã đáp ứng để cho chính nàng giải quyết việc này, nhưng nàng chân trước vừa mới bước tới Bắc Hải, hắn chân sau cũng đã bước theo tới đây.
Tới cũng liền tới đi, nhưng cự nhiên ngay cả quân tốt cũng không mang theo.
Đến Bắc Hải, chính là tới thiên hạ của Phong Dịch. Phong Dịch hận bọn họ, hận đến tận xương tủy, nếu hắn thật muốn nhân cơ hội này gây bất lợi cho hai người, bọn họ hiển nhiên sẽ cùng cùng nhau táng thân vô ích ở đây.
Theo quan thuyền ngày càng gần, thân ảnh Đông Phương Diệu cũng càng ngày càng rõ ràng.
Hắn khoanh tay mà đứng, phong tư trác tuyệt, gió biển thổi bay vạt áo của hắn, thổi loạn cả mái tóc hắn, nhưng hắn vẫn như cũ, lấy tư thế bễ nghễ thiên hạ, bình tĩnh tới gần bên cạnh thuyền của Phong Dịch.
Thẳng đến khi hai chiếc thuyền lớn dựa sát vào nhau, quan thuyền mới ngừng lại.
Phong Dịch hạ lệnh cho thuộc hạ, khi thấy quan thuyền đến gần thì tất cả đều tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, chỉ thấy trên mặt biển rộng lớn, một đại thuyền đang dựa sát lại đây.Ngay lập tức, quan viên trên thuyền nhanh chóng bao vây quanh quan thuyền.
Đông Phương Diệu cũng không để ý, vẫn như cũ kiêu hùng đứng ở trên sàn tàu, cười đểu Phong Dịch,“Phòng ngự của Bắc Hải quả nhiên so với trong tưởng tượng của trẫm càng thêm chặt chẽ, quả thật là khó mà có thể phá vỡ, khó trách người người đều nói: “Hải vương Phong Dịch, thiên hạ vô địch.” Hôm nay vừa thấy, xác thực làm trẫm mở mang tầm mắt.”
Phong Dịch đồng dạng lấy ngạo nhân tư thái (tư thái ngạo nghễ) nhìn lại,“Hoàng thượng thật quyết đoán, cự nhiên dám một mình xâm nhậpvào trong cảnh nội Bắc Hải của ta nha, ngươi quả thật không sợ ba mươi vạn hải binh của ta làm cho ngươi tới được mà không thể đi được sao?”
Chẳng hề để ý, Đông Phương Diệu cười cười,“ Trẫm đã dám một mình tiến đến, tất nhiên là không hề quan tâm tới sinh tử, bất quá……”
Hắn đầu tiên là chăm chú nhìn Tần Tố Quyết, sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua Phong Dịch.“Trẫm nghe người ta nói, những năm gần đây mẫu thân ngươi bị bệnh tật quấn thân liên tục, ngươi đã tìm không ít đại phu đến cứu trị, nhưng thủy chung vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm’’.
“Trẫm biết Sở Tử Nặc luôn luôn hiếu thuận đối với mẫu thân, ngươi thân là huynh trưởng của Sở Tử Nặc, năm đó lúc Sở gia gặp rủi ro, các ngươi có thể thoát thân là do Biện Tử đã đem mẫu thân các ngươi mang đi, nói vậy hắn cũng là một người hiếu tâm đi.”
Phong Dịch nhíu mày,“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Đông Phương Diệu không nhanh không chậm vươn tay, rất nhanh, phía sau liền có thị vệ đem một cái hòm gỗ màu đen đưa tới trong tay hắn. Trước mặt Phong Dịch, hắn mở nắp hộp ra, làm cho Phong Dịch xem qua dược liệu đặt giữa hộp đang được hồng trù bao vây quanh, sau đó đem nắp hộp khép lại.
“Hải vương hùng bá tứ phương, tất nhiên sẽ không là người hiểu biết nông cạn, quả tim này, chính là từ trên người thần thú bảo hộ Tuyết Hắc Sơn lấy đến, nghe đồn, cho dù chỉ còn một hơi tàn, dùng quả tim này sau, người nọ nhất định có thể khởi tử hồi sinh, hồi phục khỏe mạnh.
“Phong Dịch, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch nho nhỏ, ngươi thấy thế nào?” Hắn giơ hắc mộc hòm lên,“Trẫm đưa cho ngươi quả tim này để ngươi cứu mẫu thân, bù lại, ngươi đem ân oán từ trước tới nay xóa bỏ, sao?”
Phong Dịch nghe xong, không khỏi bật cười ha hả.“Đông Phương Diệu, ngươi cho là chỉ cần dùng một quả tim là đã có thể làm cho ta buông tha cho mọi ân oán, đem trả lại sự anh minh thần võ cho ngươi sao? Ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi!”
Hắn cũng không tức giận,“Phong Dịch, kỳ thực trong lòng chính ngươi cũng hiểu được, nếu thực sự khơi mào chiến tranh, cho dù ngươi có liên hợp với các bộ tộc ở xung quanh Huyền Cương đi chăng nữa, cũng không thể là đối thủ của Bắc Nhạc được. Đừng quên, Bắc Nhạc này của trẫm, hiện đang dưỡng bốn triệu binh tướng, huống hồ ngươi đừng quên, phò mã Phó Đông Li của Nam Lăng hoàng triều chính là thân đệ đệ của ta, sản vật ở phía nam phì nhiêu, cũng không phải là nơi mà phương bắc cằn cỗi này có thể sánh bằng, nếu đánh lâu dài thì việc Bắc Nhạc chiến thắng bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”
Nói xong, hắn nhìn nhìn Tần Tố Quyết ở bên cạnh, nàng cũng đang chăm chú nhìn hắn, dường như là đang trách hắn làm việc quá xúc động, từ trong đáy mắt tất cả đề là sự bất mãn, không đồng tình.
Đông Phương Diệu âm thầm hướng nàng lắc lắc đầu, dùng ánh mắt để nói với nàng rằng, hắn cũng có ý tưởng của riêng hắn.
Hai người âm thầm trao đổi qua lại sau, hắn lại tiếp tục đối với Phong Dịch nói:“Sở dĩ lúc này trẫm cam chịu để ngươi uy hiếp, làm việc bị trói buộc tay chân đủ đường, là bởi vì trẫm không muốn Tố Quyết đau lòng. Nàng thương tiếc dân chúng, bận tâm tới sự an nguy của thiên hạ, tất cả, trẫm đều tôn trọng nàng, tôn trọng ý muốn của nàng. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, tất cả những điều này cũng không phải là do trẫm sợ ngươi.Hôm nay trẫm đến đây, là muốn bày tỏ thành ý của trẫm, muốn cùng ngươi trao đổi điều kiện, trẫm muốn dùng tính mạng của mẫu thân ngươi để đổi lấy thái bình cho thiên hạ này. Sau này, ngươi cứ tiếp tục ở Bắc Hải làm Hải vương của ngươi, trẫm cũng sẽ mang theo Tố Quyết hồi Bắc Nhạc, làm Thiên Tử của trẫm. Chỉ cần ngươi có thể buông tha cho mọi ân oán trước đây, đồng ý qua lại, trẫm nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi, coi ngươi như huynh đệ.”
Phong Dịch nghe vậy liền cười lạnh, nói:“Huynh đệ? Ngươi xứng sao?”
Đông Phương Diệu chẳng hề để ý cười cười,“Ngươi không muốn, trẫm tự nhiên sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng quả tim này, ngươi rốt cuộc có muốn hay không?”
Nói xong, hắn đem hắc mộc hòm giơ lên giữa không trung.
“Phong Dịch, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng, cẩn thận, người chết thì cũng đã chết, người sống thì vẫn phải sống, chỉ có còn sống, ngươi mới có thể chân chính vì đối phương mà làm chút việc báo đáp. Năm đó mẫu thân ngươi bởi vì ngày sinh tháng đẻ hợp với Sở lão tướng quân mà đã tái giá tiến vào trong tướng quân phủ, nhưng mà những ngày ở trong Sở phủ đó, nàng chẳng những không được hưởng quá một ngày phúc, còn khắp nơi bị sở thái quân phái người tới làm khó dễ. Cho dù về sau sinh hạ Sở Tử Nặc, nhưng do những khổ sở, tủi cực mà nàng đã phải chịu trước kia, lại làm cho nàng mắc phải một thân đầy bệnh tật. Thân là con, ngươi có thể trơ mắt nhìn mẫu thân của chính mình lúc tuổi già vẫn phải tiếp tục chịu nỗi đau do bệnh tật, ốm đau giày vò hay sao?”
Lời nói này không nhẹ không nặng, lại vừa khéo đâm trúng phải tử huyệt của Phong Dịch.
Mẫu thân bị bệnh đã nhiều năm nằm trên giường không dậy nổi, mỗi ngày đều phải dựa vào đủ loại thuốc mới duy trì được sinh mệnh, làm con, hắn xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng chỉ đành trơ mắt mà xem, vì bất lực mà cam chịu.
Danh y ở khắp thiên hạ này, hắn đều đã đi tìm, nhưng toàn bộ mọi người đều chỉ nói với hắn một câu,“Trừ phi có kỳ tích xuất hiện, bằng không mẫu thân chỉ có thể lẳng lặng chờ chết.”
Hắn không cam lòng, rất không cam lòng. Bởi vậy hắn đã trăm phương nghìn kế, đi khắp thiên hạ tiếp tục tìm kiếm lương y, danh dược.
Trái tim của thần thú trên Tuyết Hắc Sơn, hắn quả thật là đã từng nghe nói qua.
Nghe nói dược liệu này là dược liệu ở trên thế gian này khó mà cầu được, nó chính là thần vật, hắn cũng đã từng phái người tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng đều là bặt vô âm tín, không chỗ nào lấy được.
Nhưng, hắn thật không nghĩ tới, Đông Phương Diệu cư nhiên lại dùng nó làm điều kiện để trao đổi với hắn, điều này làm cho trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, nhưng lại cố tình không thể ra nửa câu cự tuyệt.
Thấy được sự do dự từ trong đáy mắt hắn, Đông Phương Diệu thừa dịp ‘rèn sắt ngay khi còn nóng’, nói:“Hiện thời, thứ duy nhất có thể cứu mẫu thân ngươi thoát khỏi cảnh ốm đau, chỉ có quả tim này mà thôi. Phong Dịch, trẫm tin tưởng ngươi là một người thông minh, biết lựa chọn như thế nào mới là lựa chọn có lợi nhất đối với ngươi.”
Phong Dịch thấy bộ dáng đắc thắng của Đông Phương Diệu,trong lòng thực sự rất tức tối, khó chịu.
Đông Phương Diệu chết tiệt này, cũng khó trách lúc trước Tử Nặc không phải đối thủ của hắn, hắn thật sự là quá giảo hoạt, rất biết sáng tạo cơ hội cho chính mình.
Nhưng là, nếu cứ đáp ứng dễ dàng như vậy, hắn lại không cam lòng.
Trái lo phải nghĩ một phen, hắn đột nhiên túm lấy Tần Tố Quyết ở một bên bắt đến phía trước, đưa lỗ tai qua, cố ý bày ra tư thế vô cùng thân thiết, điều này làm cho Đông Phương Diệu nguyên bản vẫn còn đang rất bình tĩnh bỗng tức giận vô cùng, ngay cả trong mắt cũng như muốn phun ra lửa.
“Phong Dịch, trẫm sẽ ném hộp này qua cho ngươi, ngươi nếu không tiếp, để nó rơi xuống biển, trẫm cũng không thể tìm cái thứ hai cho ngươi đâu……”
Nói xong, hắc mộc hòm kia liền bị hắn ném lên giữa không trung.
Ngay trước lúc rơi xuống biển, Phong Dịch nhanh chóng phi thân một cái, vươn cánh tay ra, đem hắc mộc hòm thiếu chút nữa thì rơi xuống biển kia cầm chắc ở trong tay.
Đông Phương Diệu cũng không thèm để ý tới hắn, thả người nhảy xuống, nhảy lên trên thuyền của hắn, một tay ôm lấy nữ nhân đang ngẩn ngơ kia vào trong lòng, nhìn lên lên xuống xuống kiểm tra một hồi, sau khi chứng minh được nàng vô sự , trái tim của hắn cuối cùng mới tạm thả lỏng.
Mà hình tượng Phong Dịch lúc này, ngược lại lại có chút chật vật, bị nước biển tẩm ướt toàn thân, tuy rằng không lạnh, nhưng ở trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy mà hắn lại bị biến thành ướt như chuột lụt thế này, thật là mất mặt mà. Vì vậy, hắn từ thẹn quá mà hòa thành giận. Hắn oán hận trừng mắt nhìn hai người đang ôm nhau thân mật ở trên sàn tàu, hét lớn:“Đông Phương Diệu! Ngươi không sợ ta sẽ nuốt lời, đợi ta cứu được nương của ta xong, sẽ tiếp tục châm ngòi, làm cho Huyền Cương tấn công Bắc Nhạc của ngươi hay sao?”
“Nếu ngươi thực sự nuốt lời, trẫm sẽ dẫn trăm vạn đại quân Bắc Nhạc cùng chờ ngày đó đến, bất quá……” Hắn vung tay lên, chỉ về hướng mọi người,“Thuộc hạ của ngươi đều là nhân chứng của chúng ta nha, vạn nhất mà ngươi nuốt lời, vậy thì danh hào Hải vương của Phong Dịch ngươi, sợ là muốn biến thành trò cười lớn nhất trong thiên hạ này.”
Đông Phương Diệu cười đắc ý, nói tiếp:“Nếu ngươi không để ý đến việc làm trò cười cho thiên hạ này, vậy thì cứ việc đến xâm phạm Bắc Nhạc ta. Nhưng mà, nếu ngươi nghĩ thông suốt hết thảy, trẫm có thể mở ra vài bến cảng giúp ngươi tiến hành mậu dịch một cách thuận lợi, mặt khác, thuế kim của hiệu buôn bắc thủy trại ở Bắc Nhạc đều giảm ba phần, thế nào?.” Hắn ôm Tần Tố Quyết trở lại trên quan thuyền, hướng Phong Dịch nói tiếp:“Người ta sẽ mang đi, về phần quả tim kia, đợi cho trẫm trở lại hoàng cung sau, tự nhiên sẽ phái người đem bí phương chế biến đưa lại đây cho ngươi, nay xin từ biệt, sau này sẽ còn gặp lại.”
Dứt lời, liền sai người khai thuyền, oanh oanh liệt liệt rời đi Bắc Hải.
Phong Dịch tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đông Phương Diệu chết tiệt, ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không khách khí đối với ngươi đâu, đợi tới lúc Bắc Nhạc của ngươi, từ cao đến thấp đều nghèo rớt mồng tơi, ta xem ngươi còn kiêu ngạo được không? Còn gì mà dân phú binh cường nữa chứ, hừ!
Đợi tới lúc quan thuyền chậm rãi hướng phía Bắc Nhạc chạy đi, khi đã vào trong khoang thuyền, Đông Phương Diệu lập tức thay đổi thái độ, thần sắc vừa mới ung dung, tự nhiên liền bị đổi thành khẩn trương hề hề nói:“Tố Quyết, Phong Dịch đáng chết kia có làm gì nàng hay không?”
“Không có.”
“Kia, hắn vừa mới đột nhiên dựa sát vào nàng như vậy, rốt cuộc là để làm gì?”
Đây mới là chuyện mà đáy lòng hắn để ý nhất đi.
Bất cứ một người nam nhân nào, cũng đều không thể chấp nhận được việc nữ nhân âu yếm của mình bị người khác ôm ấp ngay trước mắt mình a.
Thấy hắn lại ở trước mặt nàng lộ ra tính trẻ con, Tần Tố Quyết không nhịn được cười nói:“Hắn cái gì cũng chưa làm, chính là ở bên tai ta nói một câu mà thôi.”
“Nói cái gì?”
“Hắn nói, trước kia hắn quả thực có ý định giết ta, nhưng hắn biết nếu giết ta, đại sư huynh ở dưới cửu tuyền nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, mà sở dĩ hắn cố ý tiếp cận ta, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn làm cho chàng phẫn nộ mà thôi.” Nói tới đây, nàng nhe răng cười,“Hắn còn nói, nếu lúc này chàng không chủ động tiến đến Bắc Hải đoạt người, hắn sẽ đem ta giam ở tại chỗ này, làm áp trại phu nhân của hắn……”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Đông Phương Diệu tức giận đến mặt đều đen.
“Nàng là của ta, từ hôm nay trở đi nếu có bất kì tên nào không muốn sống dám cùng ta đoạt nàng, ta liền chặt đầu của hắn đem làm cầu đá.”
Nghe vậy, Tần Tố Quyết nhẹ nhàng đấm nhẹ hắn một cái.“Chàng còn dám nói? Lúc trước là ai đã đáp ứng ta, để cho ta tự mình giải quyết chuyện này? Chàng thân là Bắc Nhạc hoàng đế, ngay cả một người cũng không mang theo đã liền chạy đến Bắc Hải này, nếu thực sự có việc ngoài ý muốn……”
“Ai nói ta một người cũng không mang? Ta có dẫn theo bốn thị vệ đấy nhé!” (=)))
Nàng hung hăng trừng hắn một cái,“Chàng còn dám ngụy biện?”
Làm hoàng đế mà hắn chỉ dẫn theo có bốn thị vệ như vậy có khác gì việc một người cũng chưa mang? Nếu Phong Dịch thật muốn gây bất lợi cho hắn, thì kết cục chính là phi thường nghiêm trọng.
Đông Phương Diệu tiếp tục biện minh,“Chính nàng cũng đã từng nói, nếu lúc này ta không đến đoạt lại nàng, Phong Dịch đáng chết kia sẽ đem nàng cướp đi làm áp trại phu nhân của hắn, huống hồ……” Hắn cười đắc ý,“Ta nói rồi, con người của ta chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, nếu không có lợi thế, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
“Nói đến điều này……” Vẻ mặt nàng hoang mang,“Truyền thuyết về quả tim thần thú kia, trước kia ta cũng đã từng nghe qua, đó thật sự là thần vật, là vật mà thế gian khó cầu nha, làm sao ngươi có được vậy?”
“Ách……” Đông Phương Diệu bị hỏi một trận nghẹn lời.
Này… Muốn hắn nói như thế nào đây?
Hắc báo đảm lia, kỳ thực là bảo bối do lão Tam thiên tân vạn khổ, hao hết tâm trí mới lấy được, bởi vì thê tử lão Tam là Dung Tiểu Mãn đối với việc luyện dược thập phần mưu cầu danh lợi , luôn tâm tâm niệm niệm muốn một ngày kia có thể lấy được quả tim thần thú, để luyện ra thiên hạ kì dược.
Kết quả là lão Tam vừa mới lấy được thứ này đến tay, đang chuẩn bị đem đến nịnh nọt cho thê tử vui vẻ thì đã bị hắn hạ ra một đạo thánh chỉ buộc phải nhượng lại, làm cho hắn không thể không cống hiến ra, việc này khiến cho lão Tam tức giận đến sôi lên.
Cho nên lần này hồi cung sau, hắn còn phải suy nghĩ chút biện pháp để trấn an cơn thịnh nộ của út đệ mới được.
Lúc Đông Phương Diệu mang theo Tần Tố Quyết trở lại hoàng cung Bắc Nhạc không lâu sau, liền nhận được thư cầu hòa mà Huyền Cương đại vương phái người đưa tới.
Nội dung đại ý là, thất vương tử Tra Hằng vừa tự cho mình là vĩ đại, vừa tự cho mình là đúng, vì cố gắng biểu hiện nên mới lén lút làm ra rất nhiều chuyện hồ đồ.
Huyền Cương cũng không muốn cùng Bắc Nhạc đối địch, vậy mà lúc này lại mang đến cho Bắc Nhạc đủ loại phiền toái, Huyền Cương cảm giác rất áy náy, gửi đến lời xin lỗi sâu sắc nhất, vì biểu đạt thành ý, còn đưa tới không ít vật phẩm bồi thường.
Kỳ thực, sở dĩ Huyền Cương sẽ hạ mình như vậy, một mặt là do Phong Dịch cự tuyệt vì Huyền Cương mà khai thông đường biển, về phương diện khác, là do từ trước tới nay thương nhân của Huyền Cương vẫn luôn làm ăn buôn bán ở Bắc Nhạc, bởi vì chịu sự ảnh hưởng của việc lần này, đã tạo ra tổn thất to lớn đối với cả thương nhân và quốc khố.
Huyền Cương là một quốc gia không thể tự cung tự cấp, mọi nhu cầu cuộc sống của nhân dân cơ hồ toàn là dựa vào mậu dịch, nếu không có thương nhân ở giữa bù đắp lẫn nhau, sẽ làm cho cuộc sống của người dân khốn khổ tới không thể nói nổi.
Bên trong Huyền Cương bởi vì việc này mà tiếng oán than dậy trời đất, vương thất tự nhiên cũng phải chịu ảnh hưởng không ít.
Vì trấn an dân tâm, cũng vì không muốn chọc giận Bắc Nhạc, Huyền Cương chỉ có thể chủ động cầu hòa.
Mà thất vương tử Tra Hằng vì việc này mà bị biếm làm thứ dân, bị sung quân đến nơi âm hàn, từ nay cùng vương tộc sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa.
Một hồi kiếp nạn cứ như vậy được bình định.
Ở trong lòng dân chúng Bắc Nhạc, lần kiếp nạn này tựa hồ cũng không mang đến bất kì ảnh hưởng nào cho họ.
Nhưng Đông Phương Diệu lại biết, an bình mà thiên hạ hiện thời đang duy trì, tất cả đều là do thê tử của hắn đã dùng chính tính mệnh của nàng để đổi lấy. Vì vậy, hắn sẽ dốc sức để bảo vệ nàng.
……………………………………………………………………………………………….
Đức Trinh Đế, tại vị tổng cộng năm mươi chín năm, cả cuộc đời ngài chưa bao giờ ruồng bỏ lời thề năm đó khi đăng cơ, chỉ cưới một mình Tần Tố Quyết làm hậu, chân chính tạo nên kì tích trong lịch sử của Bắc Nhạc.
Hắn cùng với hoàng hậu, tổng cộng sinh được bốn người con trai, ba người con gái, sau khi trăm tuổi, truyền lại ngôi vị cho thứ tử Đông Phương Chính, cũng chính là vị hoàng đế nổi tiếng si tình, được xưng tụng là Vĩnh Thịnh đế trong lịch sử của Bắc Nhạc.
Thời gian Đông Phương Diệu tại vị, từng nhiều lần mang hoàng hậu cải trang đến dân gian vi hành, vì dân chúng Bắc Nhạc mà làm không ít chuyện.
Không quá vài năm, nhất đế nhất hậu đã vì dân trừ hại vô số, mỹ danh truyền khắp thiên hạ, làm dân chúng vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Mà Bắc Hải thủy trại vương: Phong Dịch, khi nghe thấy lời đồn như vậy, thập phần bất mãn, cho nên luôn luôn nhân cơ hội chạy tới hoàng cung Bắc Nhạc ‘giúp’ hoàng hậu nương nương tìm phiền toái.
Thẳng đến về sau, khi hắn rốt cục tìm được chân mệnh thiên nữ của chính mình sau, trận tai nạn này mới được tính là giải trừ triệt để……
HẾT
Hai mươi mấy năm trước, khi Bắc Nhạc đại tướng quân Hạ Tử Ngang mang binh chinh chiến Huyền Cương đã phi thường bá đạo đem Bắc Hải sát thủy trại nhập hoàn toàn vào trong địa vực Bắc Nhạc, đồng thời cũng đã phái binh đóng ở đó.
Khi đó Huyền Cương, bởi vì e ngại uy danh của Hạ đại tướng quân, thủy chung không dám vượt qua Lôi Trì, dù chỉ là một bước.
Thẳng đến mười mấy năm trước, Phong Dịch quật khởi, thế lực Hạ Tử Ngang lưu lại cũng dần dần bị thôn tính.
Dần dà, Bắc Hải liền biến thành khu vực riêng của Phong Dịch.
Tục truyền rằng, thế lực của Phong Dịch đã sớm trải rộng khắp đại giang nam bắc, các nơi đều có thế lực thủy trại của hắn chiếm đóng, từ ngân hàng tư nhân, đến sòng bạc, hải sản, tạp hoá đều là thế lực của hắn.
Tần Tố Quyết thúc ngựa chạy suốt đêm, rốt cục cũng tới Bắc Hải cảnh nội, lúc này, nàng chỉ cảm thấy đói khát, mỏi mệt không chịu nổi, liền tìm một quán trọ nghỉ tạm, dùng cơm.
Tiểu nhị của quán vừa thấy có khách đến, liền tươi cười chạy ra đón,“Cô nương, xin chào, cô nương muốn ăn gì?”
“ Ở đây có những món gì?”
“Cô nương là người vùng khác? Bình thường khách nhân đến Bắc Hải, hơn phân nửa đều là muốn tới Huyền Cương bên kia làm buôn bán, cô nương cũng là thương nhân sao?”
Nàng cười cười, không trả lời lại vấn đề của hắn.
Điếm tiểu nhị thấy nàng không để ý tới mình, liền thức thời không hỏi tiếp nữa .“Quán này của chúng ta nổi tiếng nhất là mỳ hải sản, cô nương muốn nếm thử hay không?”
“Vậy cho ta một tô mỳ hải sản đi.”
Không bao lâu sau, điếm tiểu nhị đã đem mì đưa lên cho nàng, Tần Tố Quyết cúi xuống chuẩn bị ăn.
Hưu!
Một đạo tiếng vang phá không vang lên ở bên tai nàng, nàng phản ứng nhanh nhẹn, gần như là ngay lập tức nâng tay lên đón lấy vật bay tới, giữa hai ngón tay kẹp lấy một tờ giấy bị gấp gọn gàng, tinh tế.
Nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy một đạo bóng đen vừa biến mất từ hậu viện của quán.
Nàng không vội vã đuổi theo, mà chậm rãi mở tờ giấy ra, mặt trên chỉ có một dòng chữ-“Nửa canh giờ sau, gặp nhau ở thủy trại!
Dịch ¡”
Tần Tố Quyết cười cười, đem tờ giấy gấp lại, tiếp tục ăn mỳ.
Thủy trại ở bên bờ biển, thập phần rộng lớn, trên mặt biển dùng trúc bắc thành một hành lang thật dài, ở hai bên hành lang đều có đủ loại thuyền với đủ mọi hình thức neo đậu.
Khi Tần Tố Quyết đến cửa thủy trại , lập tức có người tiến tới kiểm tra thân phận của nàng.
Nàng vẫn chưa hề nói điều gì, đem tờ giấy thu được lúc ở quán kia đưa cho đối phương, người nọ lập tức gật gật đầu, còn không tự chủ được ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái.
Lúc này, có một nam tử trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi đi tới, cao thấp quét nàng liếc mắt một cái,“Vị này chính là Tần cô nương?” Thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, hắn lập tức cười nói:“Cô nương, thỉnh đi theo ta sang bên này.”
Nói xong, liền sai người đem ngựa của nàng dắt đi, sau đó dẫn nàng tiến vào thủy trại.
So với bên ngoài, bên trong thủy trại có thể nói là khác một trời một vực, bài trí phi thường xa hoa tao nhã.
“Cô nương hẳn là đã đi một đường đầy phong trần mệt mỏi, ở nơi đây có nước trà và điểm tâm .Thỉnh cô nương cứ tự nhiên, nếu cô nương không chê, xin mời ở lại chỗ này nghỉ tạm một lát, đợi tại hạ đi bẩm báo với trại chủ một tiếng là cô đã đến.” Hắn đem trà bánh sớm đã chuẩn bị tốt dâng lên.
Tần Tố Quyết hơi hơi ôm quyền, nói một tiếng,“Làm phiền!”
Thẳng đến lúc nam tử trung niên kia đi xa, nàng mới bắt đầu tỉ mỉ đánh giá bài trí trong căn phòng này. Xung quanh bốn phía bày đầy các loại đồ cổ cùng thư sách, trên tường còn treo một vài bức tranh chữ, viết vài đại tự theo lối thư pháp, chữ trên mấy bức thư họa này giống hệt như chữ viết trên tờ giấy mà nàng thu được, chỗ lạc khoản (nơi kí tên cuối mỗi bức thư họa) cũng là một chữ “Dịch”.
Không nghĩ tới, Phong Dịch này chẳng những võ công hơn người, ngay cả văn chương cũng xuất sắc như thế.
Nàng tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên, chậm rãi uống.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, ở cửa xuất hiện một con tiểu điêu (chim điêu nhỏ hay con gọi là chim ưng nhỏ), to như một con mèo, tiểu điêu này có một bộ lông màu xám mượt, trông cực kì oai hùng.
Tiểu điêu kia hướng nàng kêu lên vài tiếng, con ngươi đen nhánh chớp chớp xem xét nàng.
Tần Tố Quyết cảm thấy tiểu điêu thật đáng yêu, liền đứng dậy muốn bắt nó qua.
Tiểu điêu thấy nàng đứng dậy, liền quay đầu lại, rồi hai ba bước chạy về phía trước, dường như là muốn dẫn đường cho nàng.
Nàng nở nụ cười, không nghĩ tới tiểu điêu này lại có linh tính như vậy.
Đi theo phía sau tiểu điêu, tùy ý đi theo nó trên hành lang dài làm bằng trúc, nàng rẽ trái quẹo phải, cũng không biết đi mất bao lâu, chỉ thấy phía tận cùng của hành lang là một con thuyền xa hoa, lộng lẫy.
Ở giữa hành lang dài và thuyền lớn, là một cây cầu giản dị, tiểu điêu xèo xèo kêu vài tiếng, lông mao trên thân xù lên, nhảy lên cầu, thẳng hướng thuyền lớn chạy tới.
Trên thuyền không có ai gác, Tần Tố Quyết cũng liền đi theo lên thuyền, đuổi theo tiểu điêu luôn luôn hướng trong thuyền kia đi.
Bỗng có một đạo bóng trắng xuất hiện, tiểu điêu tựa hồ như tìm được chủ nhân của chính mình, thân mình nhảy qua, vui vẻ nhảy vào trong ôm ấp của người nọ.
Tần Tố Quyết lập tức đi qua theo, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Phong Dịch-người mà mấy ngày qua đều không thấy bóng dáng, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng phúc vuốt ve ở trên đầu tiểu điêu, vuốt ve da lông mềm mại ở trên người nó.
Tiểu điêu tựa hồ như được hầu hạ thập phần thoải mái, ở trong lòng hắn hí mắt kêu hai tiếng, bộ dáng hưởng thụ vô cùng .
Phong Dịch cười cười khẽ xoa bóp cổ tiểu điêu, nhẹ giọng nói:“Sang bên kia tự chơi đi.” Dứt lời, hắn thả tiểu điêu xuống, tiểu tử kia lại xèo xèo kêu lên vài tiếng, sau đó liền xoay người chạy mất không thấy bóng dáng.
“Đó là sủng vật mà ngươi nuôi sao? Tên nó là gì?”
Hắn cười liếc nàng một cái,“Tiểu điêu kia tên là tiểu Quyết, song ngọc xác nhập Quyết!”
Nghe vậy, Tần Tố Quyết cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười,“Tên này lấy được không sai, song ngọc kết hợp với Quyết, tượng trưng cho sự gắn kết không rời không bỏ, vĩnh viễn làm bạn.”
“Như vậy, nàng là muốn cùng ai không rời không bỏ, vĩnh viễn làm bạn ?”
“Nếu có khả năng, đương nhiên là muốn cùng người mình yêu nhất kia.”
Phong Dịch lạnh lùng cười,“Sắp chết đến nơi rồi mà nàng cự nhiên vẫn còn muốn cùng người mình yêu thương vĩnh viễn cùng nhau, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới, lần này tiến đến sẽ có khả năng mất mạng, là không thể quay trở lại kinh thành để gặp lại tên Đông Phương Diệu kia sao?”
Nàng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ nhợt nhạt cười nói:“ Ta nếu dám một mình tiến đến, sẽ không sợ kết quả tiếp diễn, dẫu kết quả đó có như thế nào đi chăng nữa. Chỉ cần ngươi tuân thủ lời hứa, đem đường biển phong kín, đừng làm cho gian kế của Huyền Cương thành công, vậy thì, mạng của ta, ngươi cứ việc lấy.”
“Nha? Nàng rốt cuộc là dựa vào đâu để tin tưởng sau khi ta giết nàng sẽ lập tức phong kín đường biển? Lúc trước ta chỉ nói, chỉ cần nàng dám dùng tính mạng đến cầu xin ta, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại, sẽ làm như nàng mong muốn, nhưng cũng không nhận lời là nhất định sẽ làm như nàng mong muốn nha.”
Tần Tố Quyết cũng không giận,“Bởi vì ta tin tưởng Phong Dịch ngươi cũng chẳng phải là loại người ưa thích việc lật lọng, hôm nay ngươi đã bảo ta tới nơi này, vậy thì, ân oán giữa chúng ta…… Không, chuẩn xác mà nói, tính mệnh mà năm đó ta nợ đại sư huynh kia, liền muốn vào lúc này, tại nơi đây trả hết!” Nàng cười khẽ, tiến về phía trước vài bước,“Ngươi xem, bây giờ ta đang đứng ở trước mặt ngươi, nếu có thể dùng tính mệnh này của ta đến đổi lấy sự thái bình cho thiên hạ, có thể hóa giải ân oán năm đó, ta chết cũng không đáng tiếc.”
“Vì Đông Phương Diệu, ngay cả tính mệnh nàng đều có thể không cần như vậy sao?”
“Lấy tư tình mà nói, Đông Phương Diệu là phu quân của Tần Tố Quyết ta, lấy đại cục mà nói, hắn là Bắc Nhạc hoàng đế, cả về công lẫn về tư, vì hắn mà chết, cũng là việc mà ta cam tâm tình nguyện.”
Phong Dịch tựa hồ bị lời của nàng chọc giận, hắn nheo lại hai mắt, lạnh lùng nhìn nàng,“Ta hận nhất là loại người giả nhân giả nghĩa như nàng, lấy danh nghĩa vì dân, vì thiên hạ, nhưng thực tế lại làm ra những việc thương thiên hại lý……”
“Cái gì gọi là thương thiên hại lý?” Tần Tố Quyết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ biện luận:“Việc thương thiên hại lý chân chính, là Vĩnh Viêm Đế bị đoạt quyền năm đó, đó là do hắn giết hại trung thần, làm hại dân chúng, thậm chí ngay cả con thân sinh của chính mình cũng không chịu buông tha. Nhị hoàng tử Đông Phương Hách năm đó mới mười tuổi, chỉ bởi vì không cẩn thận làm vỡ một cái bình nước thánh, đã bị Vĩnh Viêm Đế hạ lệnh đưa tới ngọ môn chém đầu thị chúng. Mà Diệu thuở nhỏ cũng đã phải chịu biết bao nhục nhã ngươi có biết không? Vì sinh tồn, hắn đã phải thừa nhận, chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn liệu ngươi có biết?
“Ngươi chỉ nhìn đến mặt ác liệt vô tình của hắn, nhưng vì sao ngươi không ngẫm lại xem, xem là vì cái gì, do hoàn cảnh như thế nào, mới tạo nên hắn như vậy?” Thanh âm của nàng thanh thanh, cao vút, hữu lực.“Phong Dịch, ta không phải hạng người sợ chết, nếu giết ta mà có thể giải mối hận trong lòng ngươi, vậy thì, ta sẽ làm như ngươi mong muốn. Nhưng ngươi không thể phủ định công lao của Diệu, xác thực là hắn đã mang đến cho thiên hạ này không ít điều tốt.Đông Phương Diệu có lẽ không phải một người thiện lương, nhưng là một hoàng đế, hắn đã làm rất tốt.”
“Nàng đã khẳng định hắn như vậy, che chở hắn, thế thì vì sao năm đó nàng lại rời bỏ hắn mà đi?”
Nghe vậy, Tần Tố Quyết cảm thấy trong lòng thật đau xót. Nàng chậm rãi gục đầu xuống, nhẹ giọng nói:“Năm đó, ta cho rằng chỉ cần ta rời khỏi hắn, là có thể hóa giải khúc mắc ở sâu trong nội tâm, nhưng sự thật đã chứng minh, quyết định của ta là sai, nếu thời gian có thể quay trở lại, ta sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn đăng cơ, làm hoàng hậu của hắn, lúc hắn ở trong triều gặp phải sự phản đối trong việc cải cách ta sẽ ở sau lưng hắn, động viên, ủng hộ hắn.”
Phong Dịch đột nhiên nở nụ cười.
Hắn đi đến trước mặt nàng, lấy tay khẽ nâng cằm nàng lên.“Từ đáy mắt nàng, ta nhìn thấy tình cảm sâu sắc mà nàng dành cho Đông Phương Diệu, lấy sự hiểu biết của ta đối với Đông Phương Diệu, hắn tất nhiên là cũng yêu nàng sâu sắc vô cùng. Như vậy……”
Ngữ điệu của hắn chậm rãi, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc, chính là ý cười kia lại tản hào quang làm lạnh thấu lòng người.
“Nếu ta chặt đầu nàng, đem thi thể treo tại cửa thủy trại, nàng đoán xem, sau khi Đông Phương Diệu biết, có thể hay không tức đến phát cuồng, làm cho người trong thiên hạ cũng chôn cùng với nàng hay không?”
“Hắn đã đáp ứng với ta, cho dù ta có trở về hay không, cũng sẽ vì ta, làm một hoàng đế tốt.”
“Đông Phương Diệu yêu nàng như thế, nếu nàng chết, hắn tất sẽ đánh mất lí trí, sẽ triệt để phát cuồng.” Phong Dịch cười lạnh nói:“Nàng có biết vì bố cục này, ta đã tốn biết bao tâm tư không? Không sai, kỳ thực lúc trước là do ta chủ động tìm tới Tra Hằng dã tâm bừng bừng kia, đáp ứng hắn, chỉ cần hắn tiến quân tới Bắc Nhạc, ta sẽ vì hắn mà mở ra đường biển, bởi vì trong miêu tả của mọi người, ta biết Tần Tố Quyết nàng là người luôn luôn từ bi như từ mẫu, chỉ cần liên quan tới chiến tranh, nàng sẽ vì an nguy của dân chúng mà mềm lòng, một khi nàng đã ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, ta có thể lợi dụng sự nhân từ của nàng mà đạt tới mục đích kích thích Đông Phương Diệu.”
Ngón tay hắn, làm càn dao động qua lại trên cằm của Tần Tố Quyết.“Tố Quyết, muốn một người thống khổ, giết chết đối phương không phải là phương pháp tốt nhất. Ta nếu muốn mệnh của Đông Phương Diệu, chẳng qua chỉ là chuyện hết sức dễ dàng mà thôi, nhưng là, nếu hắn chết, sẽ không thể cảm thụ đến sự thống khổ, mà thực ngoài ý muốn, ta lại phát hiện ra rằng, điều duy nhất có thể làm cho hắn thống khổ, lại chính là nàng!”
Nghe đến đó, Tần Tố Quyết rốt cục đã hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Nàng cười lạnh, né tránh tay hắn.“Ngươi vì đi nước cờ này, thật đúng là nhọc lòng a, đây là lí do vì sao lúc trước ngươi giúp ta giải vây ở trấn Vĩnh Ninh, vì sao sau khi biết được ta trúng kịch độc, ngươi tự mình đưa giải dược cho ta đi?”
“Đúng vậy, bởi vì trước khi ta cho phép nàng chết, nàng không thể chết được, nếu nàng chết quá sớm, trò chơi này sẽ không thể ngoạn vui vẻ được a.”
“Như vậy, Phong Dịch , ngươi vì sao tự tin như thế vậy, tự tin rằng tại đây, trong tràng trò chơi này, ngươi sẽ là người chiến thắng cuối cùng ?”
“Bởi vì Đông Phương Diệu yêu nàng, vì nàng, hắn đã như si như cuồng.”
“Hắn đã có thể vì ta như si như cuồng, vì sao không thể vì ta, làm một hoàng đế tốt chứ? Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, ta không biết là do ngươi đã đánh giá cao phán đoán của chính mình, hay vẫn là xem nhẹ năng lực của Đông Phương Diệu đây.”
Phong Dịch bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười to.“Tần Tố Quyết a Tần Tố Quyết, ta phát hiện chính mình thật sự là càng ngày càng thưởng thức nàng, làm sao bây giờ? Ta thật luyến tiếc nếu cứ như vậy mà đem nàng giết chết a……”
Đúng lúc này, có hạ nhân báo lại,“Trại chủ, cách chúng ta không xa, phát hiện có thuyền quan, ở trên có treo cờ của hoàng tộc, đang nhanh chóng tiếp cận chúng ta !”
Nghe vậy, Phong Dịch cùng Tần Tố Quyết liếc nhau, cũng chưa nói lời nào, không hẹn mà cùng tiến thẳng đến bên ngoài khoang thuyền mà đi.
Lúc hai người cừa đi ra khỏi khoang thuyền, liền nhìn thấy cách đó không xa, xác thực có một con thuyền khổng lồ của quan lại đang chạy tới.
Phong Dịch lấy kính viễn vọng ra nhìn nhìn, chỉ thấy thuyền kia tuy rằng lớn, nhưng trên thuyền trừ bỏ nam nhân cầm đầu với dáng người ngạo nghễ kiêu hùng cùng với vài tên thị vệ bên người ra hoàn toàn không phát hiện được bất kì bóng dáng quan binh nào khác.
Hắn buông kính viễn vọng xuống, cười lạnh một tiếng,“Lá gan của Đông Phương Diệu cũng thật là lớn ha, cự nhiên không mang theo người nào mà dám đột nhập vào lãnh hải Bắc Hải của ta, hắn thật sự không sợ tính mệnh của chính mình sẽ dễ dàng rơi vào tay của ta sao?”
Tần Tố Quyết lúc này cũng đang tâm phiền ý loạn, một tay đoạt lấy kính viễn vọng trong tay hắn, hướng xa xa nhìn ra.
Quả nhiên, Diệu chỉ dẫn theo vài tên thị vệ bên người, hắn đứng ở trên sàn tàu quan thuyền, cũng cầm kính viễn vọng hướng nàng bên này nhìn tới.
Nàng thần sắc phức tạp đem kính viễn vọng buông xuống, trong lòng ngầm bực bội, nam nhân này rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Rõ ràng đã đáp ứng để cho chính nàng giải quyết việc này, nhưng nàng chân trước vừa mới bước tới Bắc Hải, hắn chân sau cũng đã bước theo tới đây.
Tới cũng liền tới đi, nhưng cự nhiên ngay cả quân tốt cũng không mang theo.
Đến Bắc Hải, chính là tới thiên hạ của Phong Dịch. Phong Dịch hận bọn họ, hận đến tận xương tủy, nếu hắn thật muốn nhân cơ hội này gây bất lợi cho hai người, bọn họ hiển nhiên sẽ cùng cùng nhau táng thân vô ích ở đây.
Theo quan thuyền ngày càng gần, thân ảnh Đông Phương Diệu cũng càng ngày càng rõ ràng.
Hắn khoanh tay mà đứng, phong tư trác tuyệt, gió biển thổi bay vạt áo của hắn, thổi loạn cả mái tóc hắn, nhưng hắn vẫn như cũ, lấy tư thế bễ nghễ thiên hạ, bình tĩnh tới gần bên cạnh thuyền của Phong Dịch.
Thẳng đến khi hai chiếc thuyền lớn dựa sát vào nhau, quan thuyền mới ngừng lại.
Phong Dịch hạ lệnh cho thuộc hạ, khi thấy quan thuyền đến gần thì tất cả đều tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, chỉ thấy trên mặt biển rộng lớn, một đại thuyền đang dựa sát lại đây.Ngay lập tức, quan viên trên thuyền nhanh chóng bao vây quanh quan thuyền.
Đông Phương Diệu cũng không để ý, vẫn như cũ kiêu hùng đứng ở trên sàn tàu, cười đểu Phong Dịch,“Phòng ngự của Bắc Hải quả nhiên so với trong tưởng tượng của trẫm càng thêm chặt chẽ, quả thật là khó mà có thể phá vỡ, khó trách người người đều nói: “Hải vương Phong Dịch, thiên hạ vô địch.” Hôm nay vừa thấy, xác thực làm trẫm mở mang tầm mắt.”
Phong Dịch đồng dạng lấy ngạo nhân tư thái (tư thái ngạo nghễ) nhìn lại,“Hoàng thượng thật quyết đoán, cự nhiên dám một mình xâm nhậpvào trong cảnh nội Bắc Hải của ta nha, ngươi quả thật không sợ ba mươi vạn hải binh của ta làm cho ngươi tới được mà không thể đi được sao?”
Chẳng hề để ý, Đông Phương Diệu cười cười,“ Trẫm đã dám một mình tiến đến, tất nhiên là không hề quan tâm tới sinh tử, bất quá……”
Hắn đầu tiên là chăm chú nhìn Tần Tố Quyết, sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua Phong Dịch.“Trẫm nghe người ta nói, những năm gần đây mẫu thân ngươi bị bệnh tật quấn thân liên tục, ngươi đã tìm không ít đại phu đến cứu trị, nhưng thủy chung vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm’’.
“Trẫm biết Sở Tử Nặc luôn luôn hiếu thuận đối với mẫu thân, ngươi thân là huynh trưởng của Sở Tử Nặc, năm đó lúc Sở gia gặp rủi ro, các ngươi có thể thoát thân là do Biện Tử đã đem mẫu thân các ngươi mang đi, nói vậy hắn cũng là một người hiếu tâm đi.”
Phong Dịch nhíu mày,“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Đông Phương Diệu không nhanh không chậm vươn tay, rất nhanh, phía sau liền có thị vệ đem một cái hòm gỗ màu đen đưa tới trong tay hắn. Trước mặt Phong Dịch, hắn mở nắp hộp ra, làm cho Phong Dịch xem qua dược liệu đặt giữa hộp đang được hồng trù bao vây quanh, sau đó đem nắp hộp khép lại.
“Hải vương hùng bá tứ phương, tất nhiên sẽ không là người hiểu biết nông cạn, quả tim này, chính là từ trên người thần thú bảo hộ Tuyết Hắc Sơn lấy đến, nghe đồn, cho dù chỉ còn một hơi tàn, dùng quả tim này sau, người nọ nhất định có thể khởi tử hồi sinh, hồi phục khỏe mạnh.
“Phong Dịch, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch nho nhỏ, ngươi thấy thế nào?” Hắn giơ hắc mộc hòm lên,“Trẫm đưa cho ngươi quả tim này để ngươi cứu mẫu thân, bù lại, ngươi đem ân oán từ trước tới nay xóa bỏ, sao?”
Phong Dịch nghe xong, không khỏi bật cười ha hả.“Đông Phương Diệu, ngươi cho là chỉ cần dùng một quả tim là đã có thể làm cho ta buông tha cho mọi ân oán, đem trả lại sự anh minh thần võ cho ngươi sao? Ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi!”
Hắn cũng không tức giận,“Phong Dịch, kỳ thực trong lòng chính ngươi cũng hiểu được, nếu thực sự khơi mào chiến tranh, cho dù ngươi có liên hợp với các bộ tộc ở xung quanh Huyền Cương đi chăng nữa, cũng không thể là đối thủ của Bắc Nhạc được. Đừng quên, Bắc Nhạc này của trẫm, hiện đang dưỡng bốn triệu binh tướng, huống hồ ngươi đừng quên, phò mã Phó Đông Li của Nam Lăng hoàng triều chính là thân đệ đệ của ta, sản vật ở phía nam phì nhiêu, cũng không phải là nơi mà phương bắc cằn cỗi này có thể sánh bằng, nếu đánh lâu dài thì việc Bắc Nhạc chiến thắng bất quá chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”
Nói xong, hắn nhìn nhìn Tần Tố Quyết ở bên cạnh, nàng cũng đang chăm chú nhìn hắn, dường như là đang trách hắn làm việc quá xúc động, từ trong đáy mắt tất cả đề là sự bất mãn, không đồng tình.
Đông Phương Diệu âm thầm hướng nàng lắc lắc đầu, dùng ánh mắt để nói với nàng rằng, hắn cũng có ý tưởng của riêng hắn.
Hai người âm thầm trao đổi qua lại sau, hắn lại tiếp tục đối với Phong Dịch nói:“Sở dĩ lúc này trẫm cam chịu để ngươi uy hiếp, làm việc bị trói buộc tay chân đủ đường, là bởi vì trẫm không muốn Tố Quyết đau lòng. Nàng thương tiếc dân chúng, bận tâm tới sự an nguy của thiên hạ, tất cả, trẫm đều tôn trọng nàng, tôn trọng ý muốn của nàng. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, tất cả những điều này cũng không phải là do trẫm sợ ngươi.Hôm nay trẫm đến đây, là muốn bày tỏ thành ý của trẫm, muốn cùng ngươi trao đổi điều kiện, trẫm muốn dùng tính mạng của mẫu thân ngươi để đổi lấy thái bình cho thiên hạ này. Sau này, ngươi cứ tiếp tục ở Bắc Hải làm Hải vương của ngươi, trẫm cũng sẽ mang theo Tố Quyết hồi Bắc Nhạc, làm Thiên Tử của trẫm. Chỉ cần ngươi có thể buông tha cho mọi ân oán trước đây, đồng ý qua lại, trẫm nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi, coi ngươi như huynh đệ.”
Phong Dịch nghe vậy liền cười lạnh, nói:“Huynh đệ? Ngươi xứng sao?”
Đông Phương Diệu chẳng hề để ý cười cười,“Ngươi không muốn, trẫm tự nhiên sẽ không miễn cưỡng ngươi, nhưng quả tim này, ngươi rốt cuộc có muốn hay không?”
Nói xong, hắn đem hắc mộc hòm giơ lên giữa không trung.
“Phong Dịch, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng, cẩn thận, người chết thì cũng đã chết, người sống thì vẫn phải sống, chỉ có còn sống, ngươi mới có thể chân chính vì đối phương mà làm chút việc báo đáp. Năm đó mẫu thân ngươi bởi vì ngày sinh tháng đẻ hợp với Sở lão tướng quân mà đã tái giá tiến vào trong tướng quân phủ, nhưng mà những ngày ở trong Sở phủ đó, nàng chẳng những không được hưởng quá một ngày phúc, còn khắp nơi bị sở thái quân phái người tới làm khó dễ. Cho dù về sau sinh hạ Sở Tử Nặc, nhưng do những khổ sở, tủi cực mà nàng đã phải chịu trước kia, lại làm cho nàng mắc phải một thân đầy bệnh tật. Thân là con, ngươi có thể trơ mắt nhìn mẫu thân của chính mình lúc tuổi già vẫn phải tiếp tục chịu nỗi đau do bệnh tật, ốm đau giày vò hay sao?”
Lời nói này không nhẹ không nặng, lại vừa khéo đâm trúng phải tử huyệt của Phong Dịch.
Mẫu thân bị bệnh đã nhiều năm nằm trên giường không dậy nổi, mỗi ngày đều phải dựa vào đủ loại thuốc mới duy trì được sinh mệnh, làm con, hắn xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng chỉ đành trơ mắt mà xem, vì bất lực mà cam chịu.
Danh y ở khắp thiên hạ này, hắn đều đã đi tìm, nhưng toàn bộ mọi người đều chỉ nói với hắn một câu,“Trừ phi có kỳ tích xuất hiện, bằng không mẫu thân chỉ có thể lẳng lặng chờ chết.”
Hắn không cam lòng, rất không cam lòng. Bởi vậy hắn đã trăm phương nghìn kế, đi khắp thiên hạ tiếp tục tìm kiếm lương y, danh dược.
Trái tim của thần thú trên Tuyết Hắc Sơn, hắn quả thật là đã từng nghe nói qua.
Nghe nói dược liệu này là dược liệu ở trên thế gian này khó mà cầu được, nó chính là thần vật, hắn cũng đã từng phái người tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng đều là bặt vô âm tín, không chỗ nào lấy được.
Nhưng, hắn thật không nghĩ tới, Đông Phương Diệu cư nhiên lại dùng nó làm điều kiện để trao đổi với hắn, điều này làm cho trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, nhưng lại cố tình không thể ra nửa câu cự tuyệt.
Thấy được sự do dự từ trong đáy mắt hắn, Đông Phương Diệu thừa dịp ‘rèn sắt ngay khi còn nóng’, nói:“Hiện thời, thứ duy nhất có thể cứu mẫu thân ngươi thoát khỏi cảnh ốm đau, chỉ có quả tim này mà thôi. Phong Dịch, trẫm tin tưởng ngươi là một người thông minh, biết lựa chọn như thế nào mới là lựa chọn có lợi nhất đối với ngươi.”
Phong Dịch thấy bộ dáng đắc thắng của Đông Phương Diệu,trong lòng thực sự rất tức tối, khó chịu.
Đông Phương Diệu chết tiệt này, cũng khó trách lúc trước Tử Nặc không phải đối thủ của hắn, hắn thật sự là quá giảo hoạt, rất biết sáng tạo cơ hội cho chính mình.
Nhưng là, nếu cứ đáp ứng dễ dàng như vậy, hắn lại không cam lòng.
Trái lo phải nghĩ một phen, hắn đột nhiên túm lấy Tần Tố Quyết ở một bên bắt đến phía trước, đưa lỗ tai qua, cố ý bày ra tư thế vô cùng thân thiết, điều này làm cho Đông Phương Diệu nguyên bản vẫn còn đang rất bình tĩnh bỗng tức giận vô cùng, ngay cả trong mắt cũng như muốn phun ra lửa.
“Phong Dịch, trẫm sẽ ném hộp này qua cho ngươi, ngươi nếu không tiếp, để nó rơi xuống biển, trẫm cũng không thể tìm cái thứ hai cho ngươi đâu……”
Nói xong, hắc mộc hòm kia liền bị hắn ném lên giữa không trung.
Ngay trước lúc rơi xuống biển, Phong Dịch nhanh chóng phi thân một cái, vươn cánh tay ra, đem hắc mộc hòm thiếu chút nữa thì rơi xuống biển kia cầm chắc ở trong tay.
Đông Phương Diệu cũng không thèm để ý tới hắn, thả người nhảy xuống, nhảy lên trên thuyền của hắn, một tay ôm lấy nữ nhân đang ngẩn ngơ kia vào trong lòng, nhìn lên lên xuống xuống kiểm tra một hồi, sau khi chứng minh được nàng vô sự , trái tim của hắn cuối cùng mới tạm thả lỏng.
Mà hình tượng Phong Dịch lúc này, ngược lại lại có chút chật vật, bị nước biển tẩm ướt toàn thân, tuy rằng không lạnh, nhưng ở trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy mà hắn lại bị biến thành ướt như chuột lụt thế này, thật là mất mặt mà. Vì vậy, hắn từ thẹn quá mà hòa thành giận. Hắn oán hận trừng mắt nhìn hai người đang ôm nhau thân mật ở trên sàn tàu, hét lớn:“Đông Phương Diệu! Ngươi không sợ ta sẽ nuốt lời, đợi ta cứu được nương của ta xong, sẽ tiếp tục châm ngòi, làm cho Huyền Cương tấn công Bắc Nhạc của ngươi hay sao?”
“Nếu ngươi thực sự nuốt lời, trẫm sẽ dẫn trăm vạn đại quân Bắc Nhạc cùng chờ ngày đó đến, bất quá……” Hắn vung tay lên, chỉ về hướng mọi người,“Thuộc hạ của ngươi đều là nhân chứng của chúng ta nha, vạn nhất mà ngươi nuốt lời, vậy thì danh hào Hải vương của Phong Dịch ngươi, sợ là muốn biến thành trò cười lớn nhất trong thiên hạ này.”
Đông Phương Diệu cười đắc ý, nói tiếp:“Nếu ngươi không để ý đến việc làm trò cười cho thiên hạ này, vậy thì cứ việc đến xâm phạm Bắc Nhạc ta. Nhưng mà, nếu ngươi nghĩ thông suốt hết thảy, trẫm có thể mở ra vài bến cảng giúp ngươi tiến hành mậu dịch một cách thuận lợi, mặt khác, thuế kim của hiệu buôn bắc thủy trại ở Bắc Nhạc đều giảm ba phần, thế nào?.” Hắn ôm Tần Tố Quyết trở lại trên quan thuyền, hướng Phong Dịch nói tiếp:“Người ta sẽ mang đi, về phần quả tim kia, đợi cho trẫm trở lại hoàng cung sau, tự nhiên sẽ phái người đem bí phương chế biến đưa lại đây cho ngươi, nay xin từ biệt, sau này sẽ còn gặp lại.”
Dứt lời, liền sai người khai thuyền, oanh oanh liệt liệt rời đi Bắc Hải.
Phong Dịch tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đông Phương Diệu chết tiệt, ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không khách khí đối với ngươi đâu, đợi tới lúc Bắc Nhạc của ngươi, từ cao đến thấp đều nghèo rớt mồng tơi, ta xem ngươi còn kiêu ngạo được không? Còn gì mà dân phú binh cường nữa chứ, hừ!
Đợi tới lúc quan thuyền chậm rãi hướng phía Bắc Nhạc chạy đi, khi đã vào trong khoang thuyền, Đông Phương Diệu lập tức thay đổi thái độ, thần sắc vừa mới ung dung, tự nhiên liền bị đổi thành khẩn trương hề hề nói:“Tố Quyết, Phong Dịch đáng chết kia có làm gì nàng hay không?”
“Không có.”
“Kia, hắn vừa mới đột nhiên dựa sát vào nàng như vậy, rốt cuộc là để làm gì?”
Đây mới là chuyện mà đáy lòng hắn để ý nhất đi.
Bất cứ một người nam nhân nào, cũng đều không thể chấp nhận được việc nữ nhân âu yếm của mình bị người khác ôm ấp ngay trước mắt mình a.
Thấy hắn lại ở trước mặt nàng lộ ra tính trẻ con, Tần Tố Quyết không nhịn được cười nói:“Hắn cái gì cũng chưa làm, chính là ở bên tai ta nói một câu mà thôi.”
“Nói cái gì?”
“Hắn nói, trước kia hắn quả thực có ý định giết ta, nhưng hắn biết nếu giết ta, đại sư huynh ở dưới cửu tuyền nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, mà sở dĩ hắn cố ý tiếp cận ta, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn làm cho chàng phẫn nộ mà thôi.” Nói tới đây, nàng nhe răng cười,“Hắn còn nói, nếu lúc này chàng không chủ động tiến đến Bắc Hải đoạt người, hắn sẽ đem ta giam ở tại chỗ này, làm áp trại phu nhân của hắn……”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Đông Phương Diệu tức giận đến mặt đều đen.
“Nàng là của ta, từ hôm nay trở đi nếu có bất kì tên nào không muốn sống dám cùng ta đoạt nàng, ta liền chặt đầu của hắn đem làm cầu đá.”
Nghe vậy, Tần Tố Quyết nhẹ nhàng đấm nhẹ hắn một cái.“Chàng còn dám nói? Lúc trước là ai đã đáp ứng ta, để cho ta tự mình giải quyết chuyện này? Chàng thân là Bắc Nhạc hoàng đế, ngay cả một người cũng không mang theo đã liền chạy đến Bắc Hải này, nếu thực sự có việc ngoài ý muốn……”
“Ai nói ta một người cũng không mang? Ta có dẫn theo bốn thị vệ đấy nhé!” (=)))
Nàng hung hăng trừng hắn một cái,“Chàng còn dám ngụy biện?”
Làm hoàng đế mà hắn chỉ dẫn theo có bốn thị vệ như vậy có khác gì việc một người cũng chưa mang? Nếu Phong Dịch thật muốn gây bất lợi cho hắn, thì kết cục chính là phi thường nghiêm trọng.
Đông Phương Diệu tiếp tục biện minh,“Chính nàng cũng đã từng nói, nếu lúc này ta không đến đoạt lại nàng, Phong Dịch đáng chết kia sẽ đem nàng cướp đi làm áp trại phu nhân của hắn, huống hồ……” Hắn cười đắc ý,“Ta nói rồi, con người của ta chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, nếu không có lợi thế, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
“Nói đến điều này……” Vẻ mặt nàng hoang mang,“Truyền thuyết về quả tim thần thú kia, trước kia ta cũng đã từng nghe qua, đó thật sự là thần vật, là vật mà thế gian khó cầu nha, làm sao ngươi có được vậy?”
“Ách……” Đông Phương Diệu bị hỏi một trận nghẹn lời.
Này… Muốn hắn nói như thế nào đây?
Hắc báo đảm lia, kỳ thực là bảo bối do lão Tam thiên tân vạn khổ, hao hết tâm trí mới lấy được, bởi vì thê tử lão Tam là Dung Tiểu Mãn đối với việc luyện dược thập phần mưu cầu danh lợi , luôn tâm tâm niệm niệm muốn một ngày kia có thể lấy được quả tim thần thú, để luyện ra thiên hạ kì dược.
Kết quả là lão Tam vừa mới lấy được thứ này đến tay, đang chuẩn bị đem đến nịnh nọt cho thê tử vui vẻ thì đã bị hắn hạ ra một đạo thánh chỉ buộc phải nhượng lại, làm cho hắn không thể không cống hiến ra, việc này khiến cho lão Tam tức giận đến sôi lên.
Cho nên lần này hồi cung sau, hắn còn phải suy nghĩ chút biện pháp để trấn an cơn thịnh nộ của út đệ mới được.
Lúc Đông Phương Diệu mang theo Tần Tố Quyết trở lại hoàng cung Bắc Nhạc không lâu sau, liền nhận được thư cầu hòa mà Huyền Cương đại vương phái người đưa tới.
Nội dung đại ý là, thất vương tử Tra Hằng vừa tự cho mình là vĩ đại, vừa tự cho mình là đúng, vì cố gắng biểu hiện nên mới lén lút làm ra rất nhiều chuyện hồ đồ.
Huyền Cương cũng không muốn cùng Bắc Nhạc đối địch, vậy mà lúc này lại mang đến cho Bắc Nhạc đủ loại phiền toái, Huyền Cương cảm giác rất áy náy, gửi đến lời xin lỗi sâu sắc nhất, vì biểu đạt thành ý, còn đưa tới không ít vật phẩm bồi thường.
Kỳ thực, sở dĩ Huyền Cương sẽ hạ mình như vậy, một mặt là do Phong Dịch cự tuyệt vì Huyền Cương mà khai thông đường biển, về phương diện khác, là do từ trước tới nay thương nhân của Huyền Cương vẫn luôn làm ăn buôn bán ở Bắc Nhạc, bởi vì chịu sự ảnh hưởng của việc lần này, đã tạo ra tổn thất to lớn đối với cả thương nhân và quốc khố.
Huyền Cương là một quốc gia không thể tự cung tự cấp, mọi nhu cầu cuộc sống của nhân dân cơ hồ toàn là dựa vào mậu dịch, nếu không có thương nhân ở giữa bù đắp lẫn nhau, sẽ làm cho cuộc sống của người dân khốn khổ tới không thể nói nổi.
Bên trong Huyền Cương bởi vì việc này mà tiếng oán than dậy trời đất, vương thất tự nhiên cũng phải chịu ảnh hưởng không ít.
Vì trấn an dân tâm, cũng vì không muốn chọc giận Bắc Nhạc, Huyền Cương chỉ có thể chủ động cầu hòa.
Mà thất vương tử Tra Hằng vì việc này mà bị biếm làm thứ dân, bị sung quân đến nơi âm hàn, từ nay cùng vương tộc sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa.
Một hồi kiếp nạn cứ như vậy được bình định.
Ở trong lòng dân chúng Bắc Nhạc, lần kiếp nạn này tựa hồ cũng không mang đến bất kì ảnh hưởng nào cho họ.
Nhưng Đông Phương Diệu lại biết, an bình mà thiên hạ hiện thời đang duy trì, tất cả đều là do thê tử của hắn đã dùng chính tính mệnh của nàng để đổi lấy. Vì vậy, hắn sẽ dốc sức để bảo vệ nàng.
……………………………………………………………………………………………….
Đức Trinh Đế, tại vị tổng cộng năm mươi chín năm, cả cuộc đời ngài chưa bao giờ ruồng bỏ lời thề năm đó khi đăng cơ, chỉ cưới một mình Tần Tố Quyết làm hậu, chân chính tạo nên kì tích trong lịch sử của Bắc Nhạc.
Hắn cùng với hoàng hậu, tổng cộng sinh được bốn người con trai, ba người con gái, sau khi trăm tuổi, truyền lại ngôi vị cho thứ tử Đông Phương Chính, cũng chính là vị hoàng đế nổi tiếng si tình, được xưng tụng là Vĩnh Thịnh đế trong lịch sử của Bắc Nhạc.
Thời gian Đông Phương Diệu tại vị, từng nhiều lần mang hoàng hậu cải trang đến dân gian vi hành, vì dân chúng Bắc Nhạc mà làm không ít chuyện.
Không quá vài năm, nhất đế nhất hậu đã vì dân trừ hại vô số, mỹ danh truyền khắp thiên hạ, làm dân chúng vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Mà Bắc Hải thủy trại vương: Phong Dịch, khi nghe thấy lời đồn như vậy, thập phần bất mãn, cho nên luôn luôn nhân cơ hội chạy tới hoàng cung Bắc Nhạc ‘giúp’ hoàng hậu nương nương tìm phiền toái.
Thẳng đến về sau, khi hắn rốt cục tìm được chân mệnh thiên nữ của chính mình sau, trận tai nạn này mới được tính là giải trừ triệt để……
HẾT
/10
|