Phía dưới làng Man tộc bắt nô đội của Hắc Mộc thành đang thỏa sức cướp bóc liền nghe thấy tiếng trống đồng bang bang, từ trên đồi quân Đại Việt đổ xuống cực nhanh, chỉ trong phút chốc đã cách làng không đến một trăm mét. Đám binh lính của Hắc Mộc thành nhanh chóng chạy đến trước cổng làng lập lên một chiến trận tạm thời.
Lý Anh Tú cũng đã xuống ngựa gia nhập vào chỉ huy phương trận, Cao Lỗ đứng bên cạnh bảo vệ hắn. Phương trận di chuyển cách quân Hắc Mộc thành còn năm mươi mét quân Đại Việt bước chậm lại một chút chỉnh đốn đội hình. Tên đội trưởng Hắc Mộc thành biết rõ đối phương đang xúc thế, nếu chờ đợi đối phương chỉnh đốn xong bên mình chỉ có vỡ trận, hắn vung ra trường kiếm hô lên.
- Tấn công!
- Giết!
Đám binh sĩ Hắc Mộc thành vừa mới thắng một trận sĩ khí cao chót vót xông về phía phương trận của Đại Việt. Nhưng đối diện bọn hắn không phải là Man tộc mà là những chiến sĩ tinh nhuệ của Việt tộc. Lý Anh Tú tuy là lần đầu chỉ huy chiến trận nhưng với quy mô nhỏ thế này hắn vẫn rất tự tin.
- Nâng thuẫn, phong ngự.
Ầm, ầm. Hàng trước bộ binh hơi khuỵu gối nâng thuẫn đón đỡ, binh lính Hắc Mộc thành xông vào tông lấy mộc thuẫn nhưng không thể phá được hàng rào, bọn hắn đâm liên tiếp vào tường thuẫn nhưng rất ít kẽ hở để đám binh sĩ Hắc Mộc thành lợi dụng. Có một vài binh sĩ Đại Việt xui xẻo bị trường kiếm đâm trúng nhưng vấn cắn răng duy trì thuẫn tường. Lý Anh Tú hô lên.
- Hạ thuẫn.
Bộ binh phía trướng liền quỳ xuống, trường thương đâm xiêng bốn lăm độ, lộ ra hai hàng nỏ thủ với những thanh Liên Châu nỏ phía sau.
- Bắn.
Ngay lập tức mũi tên phô thiên cái địa phóng ra, với khoản cách gần như vậy là không thể nè tránh, binh sĩ Hắc Mộc thành chỉ có thể dùng chính thân thể mình đỡ lấy tên nhọn. Một loạt tên qua đi Hắc Mộc thành binh sĩ trực tiếp nằm xuống một phần ba. Không chờ Hắc Mộc binh sĩ bình tĩnh lại Lý Anh Tú lại ra lệnh.
- Trọng trang bộ binh tấn công.
Hàng thuẫn bỗng nhiên mở ra, hai mươi tên trọng trang bộ binh tay cầm trảm mã đao xông về phía trước. Phương thức chiến đấu của bọn hắn rất đơn giản, theo lệnh của Cao Lỗ hai mươi binh sĩ nhất tề vung đao lập tức đầu rơi máu chảy, trảm mã đao vừa dài vừa nặng, không một giáp trụ nào có thể kháng cự lại với trảm mã đao, tay chân bị trảm mã đao cắt cụt bay đầy đất, vô cùng huyết tinh. Đối với binh sĩ Hắc Mộc bọn trọng trang bộ binh này chính là một đám ác quỷ đòi mạng.
- Chạy a.
Không biết ai hô lên, binh sĩ Hắc Mộc thành bị đám trọng trang bộ binh hù dọa đến tè ra quần, hốt hoảng bỏ chạy toán loạn. Lý Anh Tú biết thời cơ đến liền ra lệnh.
- Xung phong!
- Giết!
- Giết!
Bộ binh phía trước liền xung phong lên, Tĩnh Hải quân từ hai cánh đánh bọc lấy, nỏ thủ phía sau bắn truy kích. Binh sĩ Hắc Mộc thành bị giết chết ngã như rạ, có người quăng vũ khí đầu hàng, có người bỏ chạy bị loạn đao chém chết.
Trương Duy Nhất xông vào một ngôi nhà chém chết một tên Hắc Mộc thành binh sĩ, chợt thấy trong góc phòng là một phụ nữ Man tộc quần áo rách rưới, thân thể bầm tím sợ hãi nhìn lấy hắn. Chuyện gì xảy ra với phụ nữ này Trương Duy Nhất biết rõ, vừa đến hắn cũng đã thấy cảnh cướp bóc, hãm hiếp của đám Hắc Mộc thành binh sĩ. Tuy rất muốn xông đến giải cứu những dân làng Man tộc nhưng hắn là một binh sĩ, phải tuân thủ với mệnh lệnh của Việt vương. Trương Duy Nhất khẽ cởi áo choàng đỏ của mình ra phủ lên người phụ nữ, ánh mắt ôn nhu nói.
- Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Nói rồi mặc kệ phụ nữ có hiểu hay không liền xoay người một cái đi ra ngoài. Nữ nhân nhìn theo Trương Duy Nhất, mặc dù không hiểu người nam nhân này nói gì nhưng trong ánh mắt của hắn nàng có thể cảm nhận được sự thương cảm. Đây là người tốt. Trong lòng nữ nhân nhận định Trương Duy Nhất như vậy.
Lúc truy kích binh sĩ Đại Việt không hề đụng đến những người Man tộc, thậm chí có những binh sĩ như Trương Duy Nhất thương cảm với những người nữ nhân đó nếu có thể liền chăm sóc một chút. Bọn hắn hiểu mục đích của Việt vương, cùng với chủ nghĩa nhân đạo có sẵng trong dòng máu Việt làm bọn hắn vô cùng phẫn nộ với sự tàn bạo của đám binh sĩ Hắc Mộc thành.
Theo sự phẫn nộ đó binh sĩ Hắc Mộc thành nhanh chóng bị chém giết sạch sẽ, tên đội trưởng vừa muốn chạy liền bị Trương Duy Nhất một đao chém chết. Binh lính nhanh chóng dọn dẹp chiến trường đón Lý Anh Tú đi vào. Trận này hơn một trăm người Hắc Mộc binh sĩ bị giết đến tám mươi người, bắt sống mười lăm người, chỉ có năm tên chạy thoát được sang bờ suối bên kia binh sĩ Đại Việt cũng không truy đuổi. Binh lính Đại Việt ngược lại không có binh sĩ nào tử trận, chỉ có mười ba người bị thương nhẹ mà thôi.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ giành được trận chiến thắng lợi, ban thưởng hai mươi điểm chiến công”.
Hệ thống thông báo sau khi trận chiến kết thúc Lý Anh Tú rất hài lòng, nhưng khoảng cách chiến công để thăng cấp thời đại còn quá xa. Hắn còn phải tiếp tục cố gắng.
Binh sĩ Đại Việt trợ giúp người Man tộc chôn cất lấy người chết liền dẫn đến một cụ già người Man, xem ra hắn bây giờ chính là người có địa vị cao nhất trong làng. Trải qua một trận chiến này thị tộc này thương vong thảm trọng. Thanh niên không còn người nào, chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, dân cư trực tiếp giảm xuống chỉ còn năm mươi ba người.
- Kính chào thủ lĩnh vĩ đại.
Cụ già cúi người chào hắn, thông qua thiếu niên phiên dịch Lý Anh Tú hiểu được cụ già này nói gì. Hắn nói.
- Ngươi có thể gọi ta là Việt vương.
Thiếu niên lại dịch lại một lần cụ già tỏ vẻ đã hiểu. Lý Anh Tú lạnh lùng nói.
- Ta cũng không phải cứu gì các ngươi. Hiện tại ta cho các ngươi hai sự lựa chọn. Một trở thành nô lệ, hai trở thành con dân của Đại Việt ta, nếu phản bội dù chạy đến chân trời góc bể ta cũng sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.
Lý Anh Tú không giỏi nhiều lời thuyết phục, huống chi thực lực hai bên cách biệt không cần dùng thủ đoạn, hắn liền trực tiếp bắt buộc thị tộc này phải lựa chọn. Nghe thiếu niên dịch lại cụ già Man tộc cũng không có gì ngạc nhiên, làm gì có chuyện tốt người ta tự nhiên đến cứu mình. Huống chi hiện tại thị tộc không còn lực lượng nào phản kháng, bị nô dịch là điều tất yếu. Nhưng không ngờ vị Việt vương này lại cho bọn hắn lựa chọn trở thành thần dân hoặc nô lệ. Cụ già khiêm tốn nói.
- Hiện tại tộc trưởng của chúng ta đã chết, vẫn chưa có tộc trưởng mới, việc này xin cho lão được thảo luận với thôn dân.
Nghe thiếu niên thuật lại Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Được, các ngươi có năm phút để suy nghĩ.
Thực ra cũng không có gì phải thảo luận cả. Dù sao hai lựa chọn đó bên nào có lợi đã rõ ràng, bọn hắn đã là kẻ yếu lại không sợ bị Lý Anh Tú lừa gạt, huống chi các nữ nhân là loại có số lượng đông nhất trong thị tộc lúc này đối với các cư xử của binh lính Đại Việt rất có hảo cảm. Nên sau năm phút đáp án thị tộc thống nhất trăm phần trăm lựa chọn trở thành dân chúng Đại Việt.
Đối với đáp án này Lý Anh Tú không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, hắn sắp xếp binh sĩ hôm nay tại chỗ đống quân, ngày mai dẫn đám người Man tộc trở về Cổ Loa. Trong đêm đó lại có không ít nữ nhân Man tộc bò lên giường của binh sĩ Việt tộc để tỏ lòng cảm kích đây. Đối với việc này Lý Anh Tú cũng không cấm cản, mới thắng một trận hắn cũng để cho binh sĩ được xả hơi, ngoại trừ những vị trí canh gác không được dịch chuyển, những người khác liền không để ý đến. Dù sao đối với tình dục người Việt cổ cũng rất thoáng chứ không bị gò bó bởi lễ giáo phong kiến, đối với người Việt xưa tình dục là chuyện rất bình thường. Trong tín ngưỡng cổ truyền người Việt cũng có thờ sinh thực khí, để tăng cường sự sinh nở, làm đông đúc dân cư của bộ tộc. Huống chi đây cũng là một việc tốt. Dân cư Đại Việt quá ít, gia nhập thêm người Man tộc có thêm một tầng quan hệ như thế càng tăng thêm sự đoàn kết của Đại Việt
Lý Anh Tú cũng đã xuống ngựa gia nhập vào chỉ huy phương trận, Cao Lỗ đứng bên cạnh bảo vệ hắn. Phương trận di chuyển cách quân Hắc Mộc thành còn năm mươi mét quân Đại Việt bước chậm lại một chút chỉnh đốn đội hình. Tên đội trưởng Hắc Mộc thành biết rõ đối phương đang xúc thế, nếu chờ đợi đối phương chỉnh đốn xong bên mình chỉ có vỡ trận, hắn vung ra trường kiếm hô lên.
- Tấn công!
- Giết!
Đám binh sĩ Hắc Mộc thành vừa mới thắng một trận sĩ khí cao chót vót xông về phía phương trận của Đại Việt. Nhưng đối diện bọn hắn không phải là Man tộc mà là những chiến sĩ tinh nhuệ của Việt tộc. Lý Anh Tú tuy là lần đầu chỉ huy chiến trận nhưng với quy mô nhỏ thế này hắn vẫn rất tự tin.
- Nâng thuẫn, phong ngự.
Ầm, ầm. Hàng trước bộ binh hơi khuỵu gối nâng thuẫn đón đỡ, binh lính Hắc Mộc thành xông vào tông lấy mộc thuẫn nhưng không thể phá được hàng rào, bọn hắn đâm liên tiếp vào tường thuẫn nhưng rất ít kẽ hở để đám binh sĩ Hắc Mộc thành lợi dụng. Có một vài binh sĩ Đại Việt xui xẻo bị trường kiếm đâm trúng nhưng vấn cắn răng duy trì thuẫn tường. Lý Anh Tú hô lên.
- Hạ thuẫn.
Bộ binh phía trướng liền quỳ xuống, trường thương đâm xiêng bốn lăm độ, lộ ra hai hàng nỏ thủ với những thanh Liên Châu nỏ phía sau.
- Bắn.
Ngay lập tức mũi tên phô thiên cái địa phóng ra, với khoản cách gần như vậy là không thể nè tránh, binh sĩ Hắc Mộc thành chỉ có thể dùng chính thân thể mình đỡ lấy tên nhọn. Một loạt tên qua đi Hắc Mộc thành binh sĩ trực tiếp nằm xuống một phần ba. Không chờ Hắc Mộc binh sĩ bình tĩnh lại Lý Anh Tú lại ra lệnh.
- Trọng trang bộ binh tấn công.
Hàng thuẫn bỗng nhiên mở ra, hai mươi tên trọng trang bộ binh tay cầm trảm mã đao xông về phía trước. Phương thức chiến đấu của bọn hắn rất đơn giản, theo lệnh của Cao Lỗ hai mươi binh sĩ nhất tề vung đao lập tức đầu rơi máu chảy, trảm mã đao vừa dài vừa nặng, không một giáp trụ nào có thể kháng cự lại với trảm mã đao, tay chân bị trảm mã đao cắt cụt bay đầy đất, vô cùng huyết tinh. Đối với binh sĩ Hắc Mộc bọn trọng trang bộ binh này chính là một đám ác quỷ đòi mạng.
- Chạy a.
Không biết ai hô lên, binh sĩ Hắc Mộc thành bị đám trọng trang bộ binh hù dọa đến tè ra quần, hốt hoảng bỏ chạy toán loạn. Lý Anh Tú biết thời cơ đến liền ra lệnh.
- Xung phong!
- Giết!
- Giết!
Bộ binh phía trước liền xung phong lên, Tĩnh Hải quân từ hai cánh đánh bọc lấy, nỏ thủ phía sau bắn truy kích. Binh sĩ Hắc Mộc thành bị giết chết ngã như rạ, có người quăng vũ khí đầu hàng, có người bỏ chạy bị loạn đao chém chết.
Trương Duy Nhất xông vào một ngôi nhà chém chết một tên Hắc Mộc thành binh sĩ, chợt thấy trong góc phòng là một phụ nữ Man tộc quần áo rách rưới, thân thể bầm tím sợ hãi nhìn lấy hắn. Chuyện gì xảy ra với phụ nữ này Trương Duy Nhất biết rõ, vừa đến hắn cũng đã thấy cảnh cướp bóc, hãm hiếp của đám Hắc Mộc thành binh sĩ. Tuy rất muốn xông đến giải cứu những dân làng Man tộc nhưng hắn là một binh sĩ, phải tuân thủ với mệnh lệnh của Việt vương. Trương Duy Nhất khẽ cởi áo choàng đỏ của mình ra phủ lên người phụ nữ, ánh mắt ôn nhu nói.
- Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Nói rồi mặc kệ phụ nữ có hiểu hay không liền xoay người một cái đi ra ngoài. Nữ nhân nhìn theo Trương Duy Nhất, mặc dù không hiểu người nam nhân này nói gì nhưng trong ánh mắt của hắn nàng có thể cảm nhận được sự thương cảm. Đây là người tốt. Trong lòng nữ nhân nhận định Trương Duy Nhất như vậy.
Lúc truy kích binh sĩ Đại Việt không hề đụng đến những người Man tộc, thậm chí có những binh sĩ như Trương Duy Nhất thương cảm với những người nữ nhân đó nếu có thể liền chăm sóc một chút. Bọn hắn hiểu mục đích của Việt vương, cùng với chủ nghĩa nhân đạo có sẵng trong dòng máu Việt làm bọn hắn vô cùng phẫn nộ với sự tàn bạo của đám binh sĩ Hắc Mộc thành.
Theo sự phẫn nộ đó binh sĩ Hắc Mộc thành nhanh chóng bị chém giết sạch sẽ, tên đội trưởng vừa muốn chạy liền bị Trương Duy Nhất một đao chém chết. Binh lính nhanh chóng dọn dẹp chiến trường đón Lý Anh Tú đi vào. Trận này hơn một trăm người Hắc Mộc binh sĩ bị giết đến tám mươi người, bắt sống mười lăm người, chỉ có năm tên chạy thoát được sang bờ suối bên kia binh sĩ Đại Việt cũng không truy đuổi. Binh lính Đại Việt ngược lại không có binh sĩ nào tử trận, chỉ có mười ba người bị thương nhẹ mà thôi.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ giành được trận chiến thắng lợi, ban thưởng hai mươi điểm chiến công”.
Hệ thống thông báo sau khi trận chiến kết thúc Lý Anh Tú rất hài lòng, nhưng khoảng cách chiến công để thăng cấp thời đại còn quá xa. Hắn còn phải tiếp tục cố gắng.
Binh sĩ Đại Việt trợ giúp người Man tộc chôn cất lấy người chết liền dẫn đến một cụ già người Man, xem ra hắn bây giờ chính là người có địa vị cao nhất trong làng. Trải qua một trận chiến này thị tộc này thương vong thảm trọng. Thanh niên không còn người nào, chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, dân cư trực tiếp giảm xuống chỉ còn năm mươi ba người.
- Kính chào thủ lĩnh vĩ đại.
Cụ già cúi người chào hắn, thông qua thiếu niên phiên dịch Lý Anh Tú hiểu được cụ già này nói gì. Hắn nói.
- Ngươi có thể gọi ta là Việt vương.
Thiếu niên lại dịch lại một lần cụ già tỏ vẻ đã hiểu. Lý Anh Tú lạnh lùng nói.
- Ta cũng không phải cứu gì các ngươi. Hiện tại ta cho các ngươi hai sự lựa chọn. Một trở thành nô lệ, hai trở thành con dân của Đại Việt ta, nếu phản bội dù chạy đến chân trời góc bể ta cũng sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.
Lý Anh Tú không giỏi nhiều lời thuyết phục, huống chi thực lực hai bên cách biệt không cần dùng thủ đoạn, hắn liền trực tiếp bắt buộc thị tộc này phải lựa chọn. Nghe thiếu niên dịch lại cụ già Man tộc cũng không có gì ngạc nhiên, làm gì có chuyện tốt người ta tự nhiên đến cứu mình. Huống chi hiện tại thị tộc không còn lực lượng nào phản kháng, bị nô dịch là điều tất yếu. Nhưng không ngờ vị Việt vương này lại cho bọn hắn lựa chọn trở thành thần dân hoặc nô lệ. Cụ già khiêm tốn nói.
- Hiện tại tộc trưởng của chúng ta đã chết, vẫn chưa có tộc trưởng mới, việc này xin cho lão được thảo luận với thôn dân.
Nghe thiếu niên thuật lại Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Được, các ngươi có năm phút để suy nghĩ.
Thực ra cũng không có gì phải thảo luận cả. Dù sao hai lựa chọn đó bên nào có lợi đã rõ ràng, bọn hắn đã là kẻ yếu lại không sợ bị Lý Anh Tú lừa gạt, huống chi các nữ nhân là loại có số lượng đông nhất trong thị tộc lúc này đối với các cư xử của binh lính Đại Việt rất có hảo cảm. Nên sau năm phút đáp án thị tộc thống nhất trăm phần trăm lựa chọn trở thành dân chúng Đại Việt.
Đối với đáp án này Lý Anh Tú không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, hắn sắp xếp binh sĩ hôm nay tại chỗ đống quân, ngày mai dẫn đám người Man tộc trở về Cổ Loa. Trong đêm đó lại có không ít nữ nhân Man tộc bò lên giường của binh sĩ Việt tộc để tỏ lòng cảm kích đây. Đối với việc này Lý Anh Tú cũng không cấm cản, mới thắng một trận hắn cũng để cho binh sĩ được xả hơi, ngoại trừ những vị trí canh gác không được dịch chuyển, những người khác liền không để ý đến. Dù sao đối với tình dục người Việt cổ cũng rất thoáng chứ không bị gò bó bởi lễ giáo phong kiến, đối với người Việt xưa tình dục là chuyện rất bình thường. Trong tín ngưỡng cổ truyền người Việt cũng có thờ sinh thực khí, để tăng cường sự sinh nở, làm đông đúc dân cư của bộ tộc. Huống chi đây cũng là một việc tốt. Dân cư Đại Việt quá ít, gia nhập thêm người Man tộc có thêm một tầng quan hệ như thế càng tăng thêm sự đoàn kết của Đại Việt
/299
|