Tiên vương băng hà, cả nước Tề đau xót, bên ngoài chấn động thế nào cô không biết, chỉ biết từ đó kể cả buổi tối trong cung vẫn luôn đèn đuốc hương nến trắng đêm.
Diệp Thiệu thân là con lớn của tiên vương, lại là quốc quân, về tình về lý thì ba ngày đầu đều phải ở trong điện Hàm Nguyên túc trực bên linh cữu. Túc trực bên linh cữu là một chuyện, mà chính sự cũng không thể buông được, ban đêm, Diệp Thiệu đều mang tấu chương tới đây phê. Cô là vương hậu của hắn, đương nhiên lúc này cũng phải ở lại điện Hàm Nguyên.
Dâng hương tụng kinh này có là gì, làm khó cô là bên dưới cô là một cái đuôi cá trơn trượt, để cô ngồi nằm bơi đều không thành vấn đề nhưng bảo cô quỳ thẳng lưng thì… đừng nên làm khó một con cá chứ!
Quỳ trước linh vị chưa được một khắc, tư thế của cô đã tràn ngập nguy cơ không giữ nổi, còn Diệp Thiệu vẫn ngồi một chỗ đọc tấu chương lù lù không động như cũ. Để ý thấy xung quanh không có ai, cô lặng lẽ hạ mông xuống, xoa xoa cái đuôi đau đớn tê dại…
“Vân Ngạn.” Bỗng Diệp Thiệu gọi tên cô.
Cô giống như tên trộm bị bắt quả tang, nhanh như cắt quỳ thẳng lưng, vẻ mặt tràn ngập chính khí nhìn về phía hắn, ý hỏi “Có chuyện gì?”
“…” Diệp Thiệu đặt tấu chương xuống, gõ bàn nói: “ Nếu nàng không quỳ được nữa thì cứ trở về thôi, cùng lắm thì cứ nói là vương hậu quá bi thương, khóc tới hôn mê bất tỉnh.”
ồ, còn có thể nói như vậy sao??? Cô nhìn lên linh vị của tiên vương, ngập ngừng do dự, cái này … thế là không ổn đâu…
“Dĩ nhiên, nếu nàng muốn quỳ nguyên một đêm, ta cũng không có ý kiến.” Diệp Thiệu lật một bản tấu mới lên, hời hợt nói: “Cùng lắm thì quỳ tới đứt đuôi cũng không sao, cũ không đi mới sao đến, năm sau chưa biết chừng còn có thể mọc ra được cái mới.”
Cô: “…”
Cô khinh! Ngươi làm như đuôi của bà đây là ngọn cỏ cái cây, đến xuân là lại mọc á! Lại còn mỗi năm thay mới một cái, bà đây là người cá, không phải giun đất!
Mặc dù miệng hắn nói lời khó nghe, nhưng xét theo tình hình thực tế, để cô quỳ một đêm thì đúng là làm khó cô quá rồi. Cô không cậy mạnh nữa, ảo não đứng lên, mới đứng lên được một nửa cô chợt nhớ ra có nên bản thân vờ choáng ngất không nhỉ? Nhìn Diệp Thiệu đang bận rộn lật lật tấu chương, cô nhẫn tâm túm vẩy cá kéo ra.
“…” Huhuhu, không ngờ kéo vẩy cá mà cũng có thể đau tới vậy! Đuôi nóng hừng hực như hun trong than lửa, cô suýt chút nữa nhảy giật lên, may mà dù rất đau cô vẫn không quên mục đích ban đầu, ngã phịch xuống đất giả ngất.
Diệp Thiệu: “…”
Trong điện yên lặng tới quỷ dị, chỉ có tiếng phê tấu chương trên bàn của Diệp Thiệu, cô nằm dưới đất buồn bực hé mắt nhìn sang, lúc này Diệp Thiệu mới cất giọng trầm khàn: “Người đâu, vương hậu khóc tới hôn mê bất tỉnh, mau đưa nàng hồi cung.”
Tiếp sau là tiếng bước chân vội vã, cung nhân dìu đỡ, đưa cô hồi cung. Gió xua khí lạnh của băng tuyết tới, tuyết trắng đọng ngoài điện, phủ lên mái ngói thềm hiên, lạnh lẽo khiến cô không khỏi co vai rụt cổ. Trộm quay đầu lại, ánh đèn sáng rực trong cung điện im ắng, hình ảnh Diệp Thiệu mặc thường phục màu trắng ngồi ở nơi trung tâm chợt trở nên mơ hồ…
Một lát sau, Diệp Thiệu đang chăm chú phê tấu chương bị tiếng vang kinh động, ngẩng đầu lên, giữa hàng mày không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Sao lại quay lại, bỏ quên thứ gì?”
Cô không lên tiếng, trượt xuống khỏi xe lăn, phất tay cho cung nhân lui xuống. Trong điện Hàm Nguyên không có lò sưởi dưới đất, mặt đất vô cùng lạnh lẽo, cô nhanh chóng dịch tới chỗ thảm da hổ của Diệp Thiệu, lại kéo lò sưởi tới gần, rút một cái đệm lưng của Diệp Thiệu ra kê đuôi, lúc này mới hài lòng ngồi xuống.
Diệp Thiệu: “…”
“Vân Ngạn, nàng đang làm cái gì?” Diệp Thiệu lạnh lùng lấy đầu bút chọc chọc đuôi cô.
“Túc trực bên linh cữu!” Cô khẳng khái đáp lời hắn.
Diệp Thiệu câm lặng, nhìn cô đã “võ trang” đầy đủ, cười như không cười: “Biết nàng túc trực bên linh cữu, không biết còn tưởng rằng nàng tới nghỉ dưỡng.”
Ai lại tới linh đường nghỉ dưỡng được! Cô bất mãn trợn hắn, thi cốt tiên vương còn chưa lạnh mà hắn cợt nhả cô như vậy, thấy thế mà được à!
Diệp Thiệu có khinh thường cười nhạo cũng không đuổi cô đi, hắn lệnh cho cung nhân trong điện ra ngoài, sau đó mặc cho cô mặt dày làm ổ bên cạnh hắn, cứ vậy tiếp tục phê tấu chương của mình. Chỉ là sau khi phê xong một bản, hắn nhìn cô, ôm cái đuôi của cô vào lòng, lẩm bẩm: “Quả nhiên phải ôm cái gì đó thì mới thoải mái.”
Cô: “…”
Cô chợt nghĩ tới một câu: Gối ôm hình cá Vân Ngạn, mỗi người đều nên có một cái!
Ngoài cửa sổ chợt có tiếng cơn gió nhẹ thổi qua lay động hàng cây, tuyết rơi trên mặt đất phản chiếu ánh trăng mà hơi sáng lên, chẳng khác nào những tia sáng mờ đan xen. Trong điện rất yên ắng, yên ắng tới mức chỉ còn mỗi tiếng soàn soạt của Diệp Thiệu khi viết lên giấy. Ghé vào án ngẩn người ngắm cảnh tuyết trong đêm một lúc, cô nhàm chán xoay đầu xem Diệp Thiệu phê tấu chương.
“Đẹp không?” Diệp Thiệu bất thình lình hỏi.
Cô ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn tấu chương, tấu chương hắn đang phê là do binh bộ thượng thư tấu lên, bàn về chuyện phân phối quân lương năm nay của Tề quốc. Từ cách dùng từ và câu chữ có thể thấy, vị binh bộ thượng thư này là một người cực kỳ nghiêm cẩn, chủ đề nói đến chỉ là việc quân, nào có cái gì hay mà thích?
Diệp Thiệu cầm bút tiện tay phớt lên mặt cô một nét: “Cô đang hỏi là nàng, khụ ~ sao nhìn cô tới mê mẩn vậy.”
Cô: “…”
Cô kinh sợ nhìn Diệp Thiệu, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn không thể không nói: Tề vương đại nhân, ngươi mặt dày vô sỉ cũng phải có giới hạn chứ! Cô dè dặt giơ giấy lên: ta có thể nói không sao…
Đuôi lông mày Diệp Thiệu hất cao: Hửm ~?
Cô: “…” Được rồi, cô trái lương tâm viết xuống: ngươi rất đẹp…
Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm: so với đầu bài Hồng phường ở đế đô còn đẹp hơn.
Như vậy hẳn là có thể tôn lên vẻ đẹp tới khó tả của ngươi rồi chứ!
Diệp Thiệu: “…”
Rõ ràng là khen hắn mà vì sao mặt Diệp Thiệu trông còn đen hơn… aizzz, đàn ông thực là loại sinh vật phức tạp tới khó lường mà!
Bởi vì đuôi cá nằm trong lòng Diệp Thiệu, mà trường kỳ kéo dài tư thế này khiến dáng ngồi của cô dần dần không giữ được nữa, ngó thấy Diệp Thiệu đang cực kỳ chăm chú phê duyệt tấu chương, cô lặng lẽ nhích người lại gần hắn. Không phản ứng, vì thế cô lại dần dần, len lén, đem sức nặng toàn thân chuyển hết lên người hắn. Phù, quả nhiên áp lực trên đuôi đã giảm bớt đi không ít.
Từ đầu tới đuôi, Diệp Thiệu đều không để ý tới cô. Cô chán muốn chết rút hộp gỗ tiên vương hậu để lại từ trong tay áo ra.
Hộp gỗ này đích xác nên giao cho Diệp Thiệu nhưng không ngờ hắn vậy mà chỉ liếc một cái rồi xoay người căn dặn công việc chuẩn bị hậu sự cho lão Tề vương, để lại tên nội thị vẫn giơ chiếc hộp lên kinh hãi không thôi. Không có cách nào, cô đành phải thay Diệp Thiệu nhận lấy nó. Nhìn từ xa, vỏ hộp như được chế thành từ gỗ lim, đặt vào tay mới phát hiện ra vỏ ngoài nó bóng loáng như nước, không hề giống bất kỳ vật liệu nào cô từng tiếp xúc. Về phần đồ vật bên trong, tuy rằng cô rất tò mò, nhưng dù sao đồ này cũng là của mẫu thân Diệp Thiệu để lại…
“Nàng muốn xem thì mở ra xem đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thiệu truyền tới.
Cô hoảng sợ, chột dạ nhìn sang, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn lên trên án, dường như chưa từng để ý tới cô. Hức, rõ ràng ngươi cũng muốn xem, vậy mà còn ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nữa chứ!
Được hắn cho phép, cô yên tâm vặn chiếc khóa nhỏ, khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, lòng cô chợt dâng lên cảm giác kỳ dị, không thể nói rõ. Chần chờ một lát, cô chậm rãi lấy hai viên minh châu rực rỡ trong hộp ra…
Cô chưa từng nhìn thấy viên minh châu nào lóng lánh trong suốt tới thế, dường như trong khoảnh khắc nó xuất hiện, ánh sáng rạng rỡ của đèn đuốc trong điện đều vì nó mà ảm đạm, chẳng khác nào hai vệt sao băng.
Điểm không hoàn mỹ duy nhất của nó chính là nó không có hình tròn trịa mà giống như… hai giọt nước mắt?
Như kiểm chứng suy nghĩ của cô, cô chợt phát hiện một dòng chữ nhỏ bên trong hộp:
Hiểu điều quân chờ mong,
Hoàn quân dòng nước mắt. *
Thi thư cô không giỏi nhưng cũng biết đây là thể loại thơ khuê oán, nhưng những chữ viết trên này lại không phải chữ của nữ nhi, đầu bút sắc như dao, chữ nào chữ nấy thẳng đứng.
“Là chữ của phụ vương.”
Diệp Thiệu vẫn luôn chăm chú phê tấu chương chẳng biết từ lúc nào đã cùng nhìn chăm chăm vào dòng thơ kia với cô, hắn nhặt một viên minh châu nghịch nghịch trên đầu ngón tay, nơi sâu trong con ngươi rọi lên tia sáng của viên mình châu rồi cũng tan vào con ngươi màu xanh thẫm.
Nước mắt… có tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, dường như linh cảm tới, cô không tự chủ được tiếp lấy bút lông của hắn viết xuống: “Đây là … giao nhân châu?”
Từ sau khi biến thành người cá, cô đã vơ vét kha khá bộ sách nói về người cá, muốn tìm biện pháp biến trở lại thành người từ trong đó. Nhớ không lầm, trong đó có đề cập tới chuyện nước mắt của người cá khi chảy ra sẽ hóa thành trân châu. Tuy rằng vậy, nhưng từ sau khi cô biến thành người cá, đừng nói khóc kể cả muốn mắt đỏ hồng lên cũng phải véo bản thân đau tới suýt chết… Huống hồ theo lời Tông Sở, từ thủa Mục triều khai quốc dường như thật sự có chuyện người cá với người đất liền thường xuyên qua lại, như vậy có thể nói, người cá có thể giao tiếp được với người thường. Nhưng còn cô, cô không chỉ không khóc được, mà nói cùng không nói được.
Cho nên, cô cho rằng những điều trong sách viết đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, cái gọi là “tam nhân thành hổ” chính là như vậy.
( tam nhân thành hổ: chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực. Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật.
Câu này còn có điển tích nữa, nếu bạn muốn tìm hiểu thêm thì link đây:http://maxreading.com/sach-hay/truyen-thanh-ngu-trung-quoc/tam-nhan-tha-nh-ho-41064.html)
Mà hai viên minh châu trước mắt đây… cô chưa từng nhìn thấy thứ được gọi là giao châu kia, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm giác chắc chắn chúng nó chính là giao châu.
“Khóc lệ thành châu sao…” Diệp Thiệu quan sát viên minh châu, cùi đầu nhìn cô: “Nào, khóc một cái xem nào.”
Cô: “…”
Tự vạch áo cho người xem lưng à! Cô trợn hắn, khóc muội ngươi ấy!
Diệp Thiệu ném viên minh châu vào hộp: “Cho nên, truyền thuyết không thể tin được.”
Hắn nói như thế, trong thâm tâm cô không tán thành lắm. Diệp Thiệu nhìn chữ trong hộp, nhếch miệng cười một tiếng rồi tiếp tục phê tấu chương của hắn. Cô ngồi trong lòng hắn giơ minh châu lên tiếp tục xem, nếu như đây thật sự là giao châu trong truyền thuyết, đây lại cũng là di vật của mẫu thân Diệp Thiệu, nói như thế —
Cô giật mình ngồi dậy, mẫu thân Diệp Thiệu là người cá???
Diệp Thiệu bởi vì động tác bất chợt của cô mà khựng lại một chút, vừa viết vừa nói: “Nếu thật sự đây đúng là nước mắt người cá thì khi nào nắm lại Kinh quốc, không có việc gì thì nàng cứ khóc đi, sẽ sớm ngày trả xong nợ nần…”
Cô: “…”
Cô, cô chỉ là muốn xem một chút xem ngươi có thể biến ra đuôi cá không thôi mà! Này này này, đánh người không được đánh mặt!
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
“Vân Ngạn, trong đầu nàng chứa toàn tương hồ sao?!” Thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, Diệp Thiệu đi ra từ thiên điện tức giận trợn trừng mắt với cô: “Nàng rảnh rỗi suy đoán thân thế của ta, không bằng ngẫm lại chính mình. Nàng mới là người nên nghĩ xem mẫu thân của nàng có phải người cá hay không mới đúng?”
ờ, đúng nha, cô nhìn cái đuôi cá của mình, mối hoài nghi như nước xối lên đầu khiến cô tỉnh táo, vì sao cô lại chưa bao giờ nghĩ tới căn nguyên mọi chuyện đến từ mẫu thân mình? Mà vẫn chưa đúng đâu, không nhất định là nương cô, phụ thân cô cũng có khả năng!
Diệp Thiệu mặt đen như mực, tiện tay quăng cho cô một quyển sách: “Phụ thân nàng là người thừa kế chính thống của vương thất Kinh quốc, theo ta được biết từ sau khi Thái tông phân phong ngũ quốc thì trong một trăm năm này chỉ có duy nhất một người cá là nàng, nhất định không phải là huyết thống Vân vương thất có vấn đề đâu nhỉ.”
Cô lật mở quyển sách, bên trong chi chít ghi lại phả hệ của người Vân thị Kinh quốc cùng với thông gia, cho tới thế hệ này của cô – Vân Ngạn.
Phía trên cô là tên hai người, Vân Cách và Triều Ca.
Vân Cách là phụ thân cô, mà Triều Ca nói đúng ra cũng không phải tên người mà là phong hào của nương cô. Nương cô là muội muội của Mục thiên tử, công chúa Triều Ca. Bà qua đời quá sớm, ký ức của cô đối với bà thực sự quá mơ hồ, chỉ có thể tưởng tượng về bà qua mô tả của phụ thân và cung nhân, nói chung là: nương cô rất đẹp, từng là đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy Mục triều, cho nên việc bà gả cho phụ thân cô, trở thành vụ việc “hoa tươi cắm bãi phân trâu” oanh động nhất từ trước tới nay…
Vấn đề ở đây là: nương cô là con gái Hoàng đế, có huyết mạch của hoàng thất Mục thị, nói như vậy, vị Hoàng đế kia cũng là cá sao??
Cô tưởng tượng tới Mục thiên tử ngồi trên long ỷ kia ấy vậy mà lại là một con cả, cơ thể không nhịn được run lẩy bẩy. Thế giới này quá đáng sợ! Cô muốn về nhà!
Diệp Thiệu ngồi lại chỗ cũ cầm bản tấu cuối cùng lên: “Huyết mạch hoàng thất chắc chắn không có vấn đề, nhưng nàng có nghĩ tới nương nàng chưa? Mẫu hậu nàng, vẻ đẹp của công chúa Triều Ca từ 15 tuổi đã nổi danh thiên hạ, nhưng trước 15 tuổi bà lại không có tiếng tăm gí, gần như không một ai hay biết, nàng không cảm thấy kỳ lạ sao? Kỳ lạ hơn là, sau 15 tuổi ai ai cũng biết “Triều Ca xinh đẹp, còn hơn xa Quảng Hằng tiên tử”, dẫn tới việc chư hầu thế tử ngữ quốc thậm chỉ cả quốc gia khác tranh nhau xin cưới. Mà phụ vương nàng trong số đó cũng chỉ là một người quá bình thường không có gì là xuất sắc, cho dù là thông gia thì thà thông gia với thần tử có quyền củng cố quyền lực còn hơn, vì sao Mục thiên tử lại gả một vị công chúa như vậy tới Kinh quốc nghèo khó nhất. Nàng sẽ không ngốc nghếch nghĩ rằng tình cảm của công chúa Triều Ca với phụ vương nàng đã lay động hoàng đế chứ?”
Cô bị hắn nói tới á khẩu không thể nào trả lời được, cô không ngờ Diệp Thiệu cứ im lặng kia ấy vậy mà còn nằm rõ gốc gác của cô hơn cả cô. Không vui sao, trái lại thì không, nói vậy cũng bởi vì hắn đã tốn rất nhiều công sức với cái đuôi của cô. Cô chỉ là cố suy nghĩ xem nên trả lời vấn đề của hắn thế nào, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cô phát hiện không thể nghĩ ra nguyên do…
Cô ủ rũ trả lời hắn: không biết…
“Không biết cũng đúng mà,” Diệp Thiệu nhún nhún vai: “Ta cũng không biết.”
Cô: “…”
“Cho nên…” Diệp Thiệu đang mở tấu chương ra bỗng dừng lại nói, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chau mày thản nhiên nói với cô: “Hoàng đế triệu chúng ta nhập kinh.”
~
* mình lại edit thơ :)))
bản tiếng trung: 感君别时意, 还君双泪珠.
Bản convert: cảm quân đừng khi ý, còn quân song nước mắt.
p.s: Lạnh quá!
Diệp Thiệu thân là con lớn của tiên vương, lại là quốc quân, về tình về lý thì ba ngày đầu đều phải ở trong điện Hàm Nguyên túc trực bên linh cữu. Túc trực bên linh cữu là một chuyện, mà chính sự cũng không thể buông được, ban đêm, Diệp Thiệu đều mang tấu chương tới đây phê. Cô là vương hậu của hắn, đương nhiên lúc này cũng phải ở lại điện Hàm Nguyên.
Dâng hương tụng kinh này có là gì, làm khó cô là bên dưới cô là một cái đuôi cá trơn trượt, để cô ngồi nằm bơi đều không thành vấn đề nhưng bảo cô quỳ thẳng lưng thì… đừng nên làm khó một con cá chứ!
Quỳ trước linh vị chưa được một khắc, tư thế của cô đã tràn ngập nguy cơ không giữ nổi, còn Diệp Thiệu vẫn ngồi một chỗ đọc tấu chương lù lù không động như cũ. Để ý thấy xung quanh không có ai, cô lặng lẽ hạ mông xuống, xoa xoa cái đuôi đau đớn tê dại…
“Vân Ngạn.” Bỗng Diệp Thiệu gọi tên cô.
Cô giống như tên trộm bị bắt quả tang, nhanh như cắt quỳ thẳng lưng, vẻ mặt tràn ngập chính khí nhìn về phía hắn, ý hỏi “Có chuyện gì?”
“…” Diệp Thiệu đặt tấu chương xuống, gõ bàn nói: “ Nếu nàng không quỳ được nữa thì cứ trở về thôi, cùng lắm thì cứ nói là vương hậu quá bi thương, khóc tới hôn mê bất tỉnh.”
ồ, còn có thể nói như vậy sao??? Cô nhìn lên linh vị của tiên vương, ngập ngừng do dự, cái này … thế là không ổn đâu…
“Dĩ nhiên, nếu nàng muốn quỳ nguyên một đêm, ta cũng không có ý kiến.” Diệp Thiệu lật một bản tấu mới lên, hời hợt nói: “Cùng lắm thì quỳ tới đứt đuôi cũng không sao, cũ không đi mới sao đến, năm sau chưa biết chừng còn có thể mọc ra được cái mới.”
Cô: “…”
Cô khinh! Ngươi làm như đuôi của bà đây là ngọn cỏ cái cây, đến xuân là lại mọc á! Lại còn mỗi năm thay mới một cái, bà đây là người cá, không phải giun đất!
Mặc dù miệng hắn nói lời khó nghe, nhưng xét theo tình hình thực tế, để cô quỳ một đêm thì đúng là làm khó cô quá rồi. Cô không cậy mạnh nữa, ảo não đứng lên, mới đứng lên được một nửa cô chợt nhớ ra có nên bản thân vờ choáng ngất không nhỉ? Nhìn Diệp Thiệu đang bận rộn lật lật tấu chương, cô nhẫn tâm túm vẩy cá kéo ra.
“…” Huhuhu, không ngờ kéo vẩy cá mà cũng có thể đau tới vậy! Đuôi nóng hừng hực như hun trong than lửa, cô suýt chút nữa nhảy giật lên, may mà dù rất đau cô vẫn không quên mục đích ban đầu, ngã phịch xuống đất giả ngất.
Diệp Thiệu: “…”
Trong điện yên lặng tới quỷ dị, chỉ có tiếng phê tấu chương trên bàn của Diệp Thiệu, cô nằm dưới đất buồn bực hé mắt nhìn sang, lúc này Diệp Thiệu mới cất giọng trầm khàn: “Người đâu, vương hậu khóc tới hôn mê bất tỉnh, mau đưa nàng hồi cung.”
Tiếp sau là tiếng bước chân vội vã, cung nhân dìu đỡ, đưa cô hồi cung. Gió xua khí lạnh của băng tuyết tới, tuyết trắng đọng ngoài điện, phủ lên mái ngói thềm hiên, lạnh lẽo khiến cô không khỏi co vai rụt cổ. Trộm quay đầu lại, ánh đèn sáng rực trong cung điện im ắng, hình ảnh Diệp Thiệu mặc thường phục màu trắng ngồi ở nơi trung tâm chợt trở nên mơ hồ…
Một lát sau, Diệp Thiệu đang chăm chú phê tấu chương bị tiếng vang kinh động, ngẩng đầu lên, giữa hàng mày không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Sao lại quay lại, bỏ quên thứ gì?”
Cô không lên tiếng, trượt xuống khỏi xe lăn, phất tay cho cung nhân lui xuống. Trong điện Hàm Nguyên không có lò sưởi dưới đất, mặt đất vô cùng lạnh lẽo, cô nhanh chóng dịch tới chỗ thảm da hổ của Diệp Thiệu, lại kéo lò sưởi tới gần, rút một cái đệm lưng của Diệp Thiệu ra kê đuôi, lúc này mới hài lòng ngồi xuống.
Diệp Thiệu: “…”
“Vân Ngạn, nàng đang làm cái gì?” Diệp Thiệu lạnh lùng lấy đầu bút chọc chọc đuôi cô.
“Túc trực bên linh cữu!” Cô khẳng khái đáp lời hắn.
Diệp Thiệu câm lặng, nhìn cô đã “võ trang” đầy đủ, cười như không cười: “Biết nàng túc trực bên linh cữu, không biết còn tưởng rằng nàng tới nghỉ dưỡng.”
Ai lại tới linh đường nghỉ dưỡng được! Cô bất mãn trợn hắn, thi cốt tiên vương còn chưa lạnh mà hắn cợt nhả cô như vậy, thấy thế mà được à!
Diệp Thiệu có khinh thường cười nhạo cũng không đuổi cô đi, hắn lệnh cho cung nhân trong điện ra ngoài, sau đó mặc cho cô mặt dày làm ổ bên cạnh hắn, cứ vậy tiếp tục phê tấu chương của mình. Chỉ là sau khi phê xong một bản, hắn nhìn cô, ôm cái đuôi của cô vào lòng, lẩm bẩm: “Quả nhiên phải ôm cái gì đó thì mới thoải mái.”
Cô: “…”
Cô chợt nghĩ tới một câu: Gối ôm hình cá Vân Ngạn, mỗi người đều nên có một cái!
Ngoài cửa sổ chợt có tiếng cơn gió nhẹ thổi qua lay động hàng cây, tuyết rơi trên mặt đất phản chiếu ánh trăng mà hơi sáng lên, chẳng khác nào những tia sáng mờ đan xen. Trong điện rất yên ắng, yên ắng tới mức chỉ còn mỗi tiếng soàn soạt của Diệp Thiệu khi viết lên giấy. Ghé vào án ngẩn người ngắm cảnh tuyết trong đêm một lúc, cô nhàm chán xoay đầu xem Diệp Thiệu phê tấu chương.
“Đẹp không?” Diệp Thiệu bất thình lình hỏi.
Cô ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn tấu chương, tấu chương hắn đang phê là do binh bộ thượng thư tấu lên, bàn về chuyện phân phối quân lương năm nay của Tề quốc. Từ cách dùng từ và câu chữ có thể thấy, vị binh bộ thượng thư này là một người cực kỳ nghiêm cẩn, chủ đề nói đến chỉ là việc quân, nào có cái gì hay mà thích?
Diệp Thiệu cầm bút tiện tay phớt lên mặt cô một nét: “Cô đang hỏi là nàng, khụ ~ sao nhìn cô tới mê mẩn vậy.”
Cô: “…”
Cô kinh sợ nhìn Diệp Thiệu, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn không thể không nói: Tề vương đại nhân, ngươi mặt dày vô sỉ cũng phải có giới hạn chứ! Cô dè dặt giơ giấy lên: ta có thể nói không sao…
Đuôi lông mày Diệp Thiệu hất cao: Hửm ~?
Cô: “…” Được rồi, cô trái lương tâm viết xuống: ngươi rất đẹp…
Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm: so với đầu bài Hồng phường ở đế đô còn đẹp hơn.
Như vậy hẳn là có thể tôn lên vẻ đẹp tới khó tả của ngươi rồi chứ!
Diệp Thiệu: “…”
Rõ ràng là khen hắn mà vì sao mặt Diệp Thiệu trông còn đen hơn… aizzz, đàn ông thực là loại sinh vật phức tạp tới khó lường mà!
Bởi vì đuôi cá nằm trong lòng Diệp Thiệu, mà trường kỳ kéo dài tư thế này khiến dáng ngồi của cô dần dần không giữ được nữa, ngó thấy Diệp Thiệu đang cực kỳ chăm chú phê duyệt tấu chương, cô lặng lẽ nhích người lại gần hắn. Không phản ứng, vì thế cô lại dần dần, len lén, đem sức nặng toàn thân chuyển hết lên người hắn. Phù, quả nhiên áp lực trên đuôi đã giảm bớt đi không ít.
Từ đầu tới đuôi, Diệp Thiệu đều không để ý tới cô. Cô chán muốn chết rút hộp gỗ tiên vương hậu để lại từ trong tay áo ra.
Hộp gỗ này đích xác nên giao cho Diệp Thiệu nhưng không ngờ hắn vậy mà chỉ liếc một cái rồi xoay người căn dặn công việc chuẩn bị hậu sự cho lão Tề vương, để lại tên nội thị vẫn giơ chiếc hộp lên kinh hãi không thôi. Không có cách nào, cô đành phải thay Diệp Thiệu nhận lấy nó. Nhìn từ xa, vỏ hộp như được chế thành từ gỗ lim, đặt vào tay mới phát hiện ra vỏ ngoài nó bóng loáng như nước, không hề giống bất kỳ vật liệu nào cô từng tiếp xúc. Về phần đồ vật bên trong, tuy rằng cô rất tò mò, nhưng dù sao đồ này cũng là của mẫu thân Diệp Thiệu để lại…
“Nàng muốn xem thì mở ra xem đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thiệu truyền tới.
Cô hoảng sợ, chột dạ nhìn sang, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn lên trên án, dường như chưa từng để ý tới cô. Hức, rõ ràng ngươi cũng muốn xem, vậy mà còn ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nữa chứ!
Được hắn cho phép, cô yên tâm vặn chiếc khóa nhỏ, khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, lòng cô chợt dâng lên cảm giác kỳ dị, không thể nói rõ. Chần chờ một lát, cô chậm rãi lấy hai viên minh châu rực rỡ trong hộp ra…
Cô chưa từng nhìn thấy viên minh châu nào lóng lánh trong suốt tới thế, dường như trong khoảnh khắc nó xuất hiện, ánh sáng rạng rỡ của đèn đuốc trong điện đều vì nó mà ảm đạm, chẳng khác nào hai vệt sao băng.
Điểm không hoàn mỹ duy nhất của nó chính là nó không có hình tròn trịa mà giống như… hai giọt nước mắt?
Như kiểm chứng suy nghĩ của cô, cô chợt phát hiện một dòng chữ nhỏ bên trong hộp:
Hiểu điều quân chờ mong,
Hoàn quân dòng nước mắt. *
Thi thư cô không giỏi nhưng cũng biết đây là thể loại thơ khuê oán, nhưng những chữ viết trên này lại không phải chữ của nữ nhi, đầu bút sắc như dao, chữ nào chữ nấy thẳng đứng.
“Là chữ của phụ vương.”
Diệp Thiệu vẫn luôn chăm chú phê tấu chương chẳng biết từ lúc nào đã cùng nhìn chăm chăm vào dòng thơ kia với cô, hắn nhặt một viên minh châu nghịch nghịch trên đầu ngón tay, nơi sâu trong con ngươi rọi lên tia sáng của viên mình châu rồi cũng tan vào con ngươi màu xanh thẫm.
Nước mắt… có tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, dường như linh cảm tới, cô không tự chủ được tiếp lấy bút lông của hắn viết xuống: “Đây là … giao nhân châu?”
Từ sau khi biến thành người cá, cô đã vơ vét kha khá bộ sách nói về người cá, muốn tìm biện pháp biến trở lại thành người từ trong đó. Nhớ không lầm, trong đó có đề cập tới chuyện nước mắt của người cá khi chảy ra sẽ hóa thành trân châu. Tuy rằng vậy, nhưng từ sau khi cô biến thành người cá, đừng nói khóc kể cả muốn mắt đỏ hồng lên cũng phải véo bản thân đau tới suýt chết… Huống hồ theo lời Tông Sở, từ thủa Mục triều khai quốc dường như thật sự có chuyện người cá với người đất liền thường xuyên qua lại, như vậy có thể nói, người cá có thể giao tiếp được với người thường. Nhưng còn cô, cô không chỉ không khóc được, mà nói cùng không nói được.
Cho nên, cô cho rằng những điều trong sách viết đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, cái gọi là “tam nhân thành hổ” chính là như vậy.
( tam nhân thành hổ: chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực. Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật.
Câu này còn có điển tích nữa, nếu bạn muốn tìm hiểu thêm thì link đây:http://maxreading.com/sach-hay/truyen-thanh-ngu-trung-quoc/tam-nhan-tha-nh-ho-41064.html)
Mà hai viên minh châu trước mắt đây… cô chưa từng nhìn thấy thứ được gọi là giao châu kia, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm giác chắc chắn chúng nó chính là giao châu.
“Khóc lệ thành châu sao…” Diệp Thiệu quan sát viên minh châu, cùi đầu nhìn cô: “Nào, khóc một cái xem nào.”
Cô: “…”
Tự vạch áo cho người xem lưng à! Cô trợn hắn, khóc muội ngươi ấy!
Diệp Thiệu ném viên minh châu vào hộp: “Cho nên, truyền thuyết không thể tin được.”
Hắn nói như thế, trong thâm tâm cô không tán thành lắm. Diệp Thiệu nhìn chữ trong hộp, nhếch miệng cười một tiếng rồi tiếp tục phê tấu chương của hắn. Cô ngồi trong lòng hắn giơ minh châu lên tiếp tục xem, nếu như đây thật sự là giao châu trong truyền thuyết, đây lại cũng là di vật của mẫu thân Diệp Thiệu, nói như thế —
Cô giật mình ngồi dậy, mẫu thân Diệp Thiệu là người cá???
Diệp Thiệu bởi vì động tác bất chợt của cô mà khựng lại một chút, vừa viết vừa nói: “Nếu thật sự đây đúng là nước mắt người cá thì khi nào nắm lại Kinh quốc, không có việc gì thì nàng cứ khóc đi, sẽ sớm ngày trả xong nợ nần…”
Cô: “…”
Cô, cô chỉ là muốn xem một chút xem ngươi có thể biến ra đuôi cá không thôi mà! Này này này, đánh người không được đánh mặt!
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
“Vân Ngạn, trong đầu nàng chứa toàn tương hồ sao?!” Thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, Diệp Thiệu đi ra từ thiên điện tức giận trợn trừng mắt với cô: “Nàng rảnh rỗi suy đoán thân thế của ta, không bằng ngẫm lại chính mình. Nàng mới là người nên nghĩ xem mẫu thân của nàng có phải người cá hay không mới đúng?”
ờ, đúng nha, cô nhìn cái đuôi cá của mình, mối hoài nghi như nước xối lên đầu khiến cô tỉnh táo, vì sao cô lại chưa bao giờ nghĩ tới căn nguyên mọi chuyện đến từ mẫu thân mình? Mà vẫn chưa đúng đâu, không nhất định là nương cô, phụ thân cô cũng có khả năng!
Diệp Thiệu mặt đen như mực, tiện tay quăng cho cô một quyển sách: “Phụ thân nàng là người thừa kế chính thống của vương thất Kinh quốc, theo ta được biết từ sau khi Thái tông phân phong ngũ quốc thì trong một trăm năm này chỉ có duy nhất một người cá là nàng, nhất định không phải là huyết thống Vân vương thất có vấn đề đâu nhỉ.”
Cô lật mở quyển sách, bên trong chi chít ghi lại phả hệ của người Vân thị Kinh quốc cùng với thông gia, cho tới thế hệ này của cô – Vân Ngạn.
Phía trên cô là tên hai người, Vân Cách và Triều Ca.
Vân Cách là phụ thân cô, mà Triều Ca nói đúng ra cũng không phải tên người mà là phong hào của nương cô. Nương cô là muội muội của Mục thiên tử, công chúa Triều Ca. Bà qua đời quá sớm, ký ức của cô đối với bà thực sự quá mơ hồ, chỉ có thể tưởng tượng về bà qua mô tả của phụ thân và cung nhân, nói chung là: nương cô rất đẹp, từng là đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy Mục triều, cho nên việc bà gả cho phụ thân cô, trở thành vụ việc “hoa tươi cắm bãi phân trâu” oanh động nhất từ trước tới nay…
Vấn đề ở đây là: nương cô là con gái Hoàng đế, có huyết mạch của hoàng thất Mục thị, nói như vậy, vị Hoàng đế kia cũng là cá sao??
Cô tưởng tượng tới Mục thiên tử ngồi trên long ỷ kia ấy vậy mà lại là một con cả, cơ thể không nhịn được run lẩy bẩy. Thế giới này quá đáng sợ! Cô muốn về nhà!
Diệp Thiệu ngồi lại chỗ cũ cầm bản tấu cuối cùng lên: “Huyết mạch hoàng thất chắc chắn không có vấn đề, nhưng nàng có nghĩ tới nương nàng chưa? Mẫu hậu nàng, vẻ đẹp của công chúa Triều Ca từ 15 tuổi đã nổi danh thiên hạ, nhưng trước 15 tuổi bà lại không có tiếng tăm gí, gần như không một ai hay biết, nàng không cảm thấy kỳ lạ sao? Kỳ lạ hơn là, sau 15 tuổi ai ai cũng biết “Triều Ca xinh đẹp, còn hơn xa Quảng Hằng tiên tử”, dẫn tới việc chư hầu thế tử ngữ quốc thậm chỉ cả quốc gia khác tranh nhau xin cưới. Mà phụ vương nàng trong số đó cũng chỉ là một người quá bình thường không có gì là xuất sắc, cho dù là thông gia thì thà thông gia với thần tử có quyền củng cố quyền lực còn hơn, vì sao Mục thiên tử lại gả một vị công chúa như vậy tới Kinh quốc nghèo khó nhất. Nàng sẽ không ngốc nghếch nghĩ rằng tình cảm của công chúa Triều Ca với phụ vương nàng đã lay động hoàng đế chứ?”
Cô bị hắn nói tới á khẩu không thể nào trả lời được, cô không ngờ Diệp Thiệu cứ im lặng kia ấy vậy mà còn nằm rõ gốc gác của cô hơn cả cô. Không vui sao, trái lại thì không, nói vậy cũng bởi vì hắn đã tốn rất nhiều công sức với cái đuôi của cô. Cô chỉ là cố suy nghĩ xem nên trả lời vấn đề của hắn thế nào, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cô phát hiện không thể nghĩ ra nguyên do…
Cô ủ rũ trả lời hắn: không biết…
“Không biết cũng đúng mà,” Diệp Thiệu nhún nhún vai: “Ta cũng không biết.”
Cô: “…”
“Cho nên…” Diệp Thiệu đang mở tấu chương ra bỗng dừng lại nói, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chau mày thản nhiên nói với cô: “Hoàng đế triệu chúng ta nhập kinh.”
~
* mình lại edit thơ :)))
bản tiếng trung: 感君别时意, 还君双泪珠.
Bản convert: cảm quân đừng khi ý, còn quân song nước mắt.
p.s: Lạnh quá!
/56
|