Triển Phong Hoa và Ôn Ngọc đều không ở đây, bọn họ không có dính dấp chuyện này, hai người bọn họ cũng không biết thân phận của Triển hồ ly. Cung Bắc Thiếu cũng nghe nói tiểu cô cô của mình tới, trốn tránh còn không kịp, đâu thể tự động xuất hiện, hôm qua nói đi đón Thảo Diệp cho đến bây giờ chưa trở lại, không, đoán chừng trở lại rồi nhưng không biết người trốn đến nơi nào.
Ở trong lòng Cung Tuyệt Thành cũng mắng Bách Phi Thần trăm ngàn lần, trên khuôn mặt tao nhã lộ ra không bình tĩnh, nhìn chằm chằm Bách Phi Thần không hề chớp mắt. Thấy bộ dạng Bách Phi Thần hiển nhiên không chịu thua mình nhưng cũng không có lưu một chút mặt mũi, đi thẳng vào vấn đề: "Trước mắt mà nói, Tử Tà Môn của ngươi bị hiềm nghi lớn nhất, không biết Bách Môn chủ có gì muốn giải thích sao?"
"Giải thích? Giải thích cái gì? Nếu là bổn tọa làm, tự nhiên sẽ chiêu cáo thiên hạ còn có giải thích nào tốt hơn, không phải bổn tọa làm, càng không cần thiết giải thích. Một số người thông minh không đạt tiêu chuẩn, muốn nghi ngờ ta thế nào thì cứ nghi ngờ, bổn tọa không quan tâm. Tôn chỉ của Tử Tà Môn ta thiết nghĩ các vị cũng rõ ràng, bổn tọa cũng không muốn nói nhiều, nếu như chỉ là chuyện này, bổn tọa liền cáo từ. Bổn tọa còn phải đánh cờ với phu nhân, nói một chút chuyện đã bỏ lỡ thời gian qua." Hiển nhiên Bách Phi Thần rất khinh thường đối với chuyện này. Một đám gia hỏa không có đầu óc, có một chút chuyện cũng không tra được, chỉ biết tát nước dơ trên người người khác. Thật sự là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, ghê tởm.
"Bách Môn chủ, chúng ta nhiều người khách khí với ngươi như vậy, ngươi tốt nhất nghĩ rõ rồi nói, Tử Tà Môn tất nhiên cường hãn, nhưng đối nghịch với cả giang hồ cũng không phải sáng suốt, ta khuyên Bách Môn chủ vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn." Vẫn trầm mặc, Thiên Ảnh cũng chen lời, lúc này không cho phép khiến cho tất cả mọi người nhìn về phía hắn, phải biết bắt đầu từ hôm qua Thiên Ảnh chẳng hề nói một câu. Trầm mặc không nói, ánh mắt tối tăm, thỉnh thoảng phát ra tia sáng yêu dị, người nhìn thấy tê dại da đầu.
Thực lực Vô Ảnh Lâu cũng không thể khinh thường. Nếu hai vị này đụng nhau, tuyệt đối là hai bên tổn hại. Tất cả mọi người muốn ngồi xem hổ đấu, nếu như có thể không ngại, ngồi thu ngư ông đắc lợi.
"Bổn tọa muốn làm như thế nào, không cần Thiên lâu chủ nhúng tay, Thiên lâu chủ vẫn nên quản tốt thủ hạ của mình đi, tránh để lưu lại chứng cứ giống như ra cửa giết người, nếu xử lý không sạch sẽ, bị người nào thấy được thì rất bất lợi." Bách Phi Thần xem thường, Thiên Ảnh cũng coi là một danh nhân giang hồ, mua bán trải qua tay hắn không có cái gì không thành. Mà mỗi lần hắn nhận nhiệm vụ đều là nguy hiểm, hiển nhiên thấy rõ mức độ nguy hiểm. Có thể thuận lợi sống tới ngày nay không thể không nói, thực lực của hắn cũng cường hãn.
Vừa tiến đến, Đại Nhi liền chú ý tới hắn, trong đôi mắt thu lại che giấu một vài thứ, dư quang khóe mắt sót lại làm cho Đại Nhi có chút không hiểu, hắn và Tiểu Thiên biết nhau? Không, hoặc là hắn biết Tiểu Thiên.
"Bách Môn chủ yên tâm, Vô Ảnh Lâu ta từ trước đến giờ không làm chuyện thường tiền mua bán, tự nhiên sẽ không lãng phí thể lực của mình như vậy." Ngẩng đầu, con ngươi yêu dị nhìn về phía Bách Phi Thần. Lời nói cũng cực kỳ cao minh.
Thủ đoạn tàn nhẫn, sát thủ bén nhọn, ngoại trừ bại lộ qua một lần, ngoài Tử Tà Môn, còn lại mọi người đều biết Vô Ảnh Lâu chính là tổ chức sát thủ vang danh tam quốc. Vô Ảnh Lâu lại có truyền thống trăm năm: không phải là người không có nhiệm vụ không thể giết người. Thiên Ảnh nói lời này chính là cho bọn hắn biết Vô Ảnh Lâu mình sẽ không phải là người xuống tay đối với những người đó, dù sao không có liên quan những người đó, dù là mua bán giết người cũng không thể để lại dấu vết như vậy.
Một câu nói liền loại bỏ mình ra bên ngoài, không thể không nói là một nhân vật thông minh.
"Thiên lâu chủ nói không sai, mỗi môn phái đều có tác phong hành sự của mình. Vô Ảnh Lâu như vậy, Tử Tà Môn ta cũng như thế. Về phần mới vừa rồi Thiên lâu chủ nói đối địch cả giang hồ…"
Bách Phi Thần nói xong dừng lại một chút, bỏ qua Thiên Ảnh, con ngươi nhìn về phía Đại Nhi chăm chú xem trò vui, ngay sau đó vui vẻ cười phá lên: "Nếu các ngươi có tâm nguyện bổn tọa có sợ gì!" Chỉ cần Đại Nhi ở bên mình, cho dù đối địch cả thiên hạ thì như thế nào? !
Mọi người ở đây, chỉ có Cung Tuyệt Thành biết Bách Phi Thần không phải nói đùa, hắn thật sự không hãi sợ! Chính là vì từ đầu đến cuối tin tưởng Bách Phi Thần không biết làm loại chuyện đó. Thứ nhất là tác phong, thứ hai chính là hắn căn bản cũng không cần nhờ vào đó để đạt được cái gì. Ngôi vị hoàng đế nói bỏ liền bỏ, giang hồ này có đồ vật gì đó có thể để cho hắn muốn. Có lẽ chỉ có. . . . . . Nghĩ tới, ánh mắt không khỏi chuyển sang Đại Nhi cực kỳ an tĩnh.
Từ sau khi xảy ra chuyện của Tông chủ Kiếm Tông, hắn mới hiểu được tại sao người như Bách Phi Thần cứ quyết một lòng đối với Đại Nhi như thế. Mặc dù Nhi tử của mình hồ đồ nhưng cũng không phải là bắn tên không đích, đoán chừng cũng có ý với nàng. Trên người của nàng có một cổ khí chất khó có thể dùng lời diễn tả được, chỉ có lúc nàng đánh nhau hoặc là khiêu chiến chuyện gì mới có thể lộ ra. Một cái nhăn mày, khuôn mặt tươi cười, giơ tay, nhấc chân cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người, cho nên trong lời nói của nàng đầy khí phách,.
Nữ tử này chắc chắn sẽ có một loại phong cách như vậy, khiến cho các loại người ưu tú không tự giác cũng tụ tập tại bên cạnh nàng, cười đùa, tức giận mắng tùy tâm mà nói, không chút nào ra vẻ kiểu cách. Trên đời luôn có một số người như vậy, mọi người làm thế nào cũng không đuổi kịp, chỉ có thể dùng để nhìn lên, tín ngưỡng. Vị này Lâm gia tiểu thư này chính là một vị như vậy.
"Ha ha ha, Bách Môn chủ không hổ là anh hùng hào kiệt đương thời!" Cố Liên Di nghe cũng không cố kỵ chút nào than thở, hào khí ngàn vạn như vậy làm sao lại là người làm ra loại chuyện của bọn đạo chích. Nếu nói trước đó vẫn không rõ ý thế nào, như vậy hiện tại thật sự rõ ràng đứng về phía Bách Phi Thần. Vị Cố đại thiếu này nuôi dạy có thể tốt hơn nhiều so với Cố đại tiểu thư rồi.
"Chuyện này ngươi không cần nói mọi người cũng biết, bổn tọa vẫn rất tự biết." Bách Phi Thần khẽ mỉm cười, nhưng lại nhìn Đại Nhi, vẻ mặt giản ra: "Phu nhân, nàng nói đúng không?"
Đối với giọng điệu thay đổi và đối xử với mọi người, Cung Tuyệt Thành, Cố trang chủ, Mộc Vân Thiên đã thành thói quen, người khác chưa từng trải qua một lần, trong lòng nhất trí châm chọc: Mẹ nó đối xử sự khác biệt cũng quá lớn đi!
Ngược lại, Hoa Thủy Nguyệt đối với Bách Phi Thần có chút thưởng thức, trên mặt càng tức giận, trong lòng lại kìm nén đến sắp nội thương. Cung Tuyệt Thành và Bách Phi Thần đều giống nhau như vậy, đối người ngoài hào khí ngàn vạn, khắp nơi không nể mặt, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc, đối với phu nhân của mình cũng là nói gì nghe nấy.
Thật ra, Hoa Thủy Nguyệt cũng không phải còn ghi hận Cung Tuyệt Thành, chỉ là khi đó nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện bị mẫu thân của mình giáo dục có chút vấn đề, sau khi trưởng thành cũng đã quen chung đụng với Cung Tuyệt Thành như vậy, nếu để cho nàng thay đổi thật đúng là không đổi được. Cũng may Cung Tuyệt Thành biết tính tình Hoa Thủy Nguyệt kì quặc giống như Cung phu nhân, cũng tùy ý nàng.
Chỉ thấy Đại Nhi ngẩng đầu khẽ mỉm cười. Nụ cười này mọi người chỉ cảm thấy như hoa sen nở rộ, dịu dàng ấm áp, Bách Phi Thần cũng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ phu nhân muốn làm cái gì, sẽ không nể mặt chứ. Trong bụng đã đưa ra quyết định, một chút nữa Đại Nhi nói gì, hắn đều gật đầu nói phải, bày tỏ về sau nhất định nàng nói gì nghe nấy.
"Phu quân nói phải là phải, phu quân nói không phải thì không phải."
Từ trong đôi môi đỏ tươi mềm mại nói ra cũng khiến trán của mọi người không ngừng nổi vạch đen: quả nhiên là vợ chồng, đều không nói đạo lý như vậy.
Mộc Vân Thiên nghe Đại Nhi nói như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, ánh mắt bất giác chạm đến ánh mắt cách bên trái mình hai vị trí, cũng không tự giác quay đầu đi. Lại thấy Thiên Ảnh đã đem vốn là liễm ở dưới mí mắt nhìn về phía khác. Nhìn gò má như gốm sứ gần như trong suốt như đứa trẻ, Mộc Vân Thiên có chút ngây ngẩn. Hắn tự nhiên cảm thấy gương mặt này quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, thậm chí vượt qua khỏi suy nghĩ lúc mình nhìn thấy Đại Nhi lần đầu. Cái này giống như là ấn ký in vào linh hồn, không tiếng động tùy ý đi lại ở trong thân thể, nhưng mình cũng không nhớ ra được chút nào.
Đối với hai phu thê nhà này, một xướng một họa, đối đáp nhau, mọi người cũng im lặng chí cực, Cung Thành chủ thiên vị còn chưa tính, Đại Thiếu Gia của Linh Lung Sơn Trang cũng đứng về phía bên kia, xem ra Trang chủ không nói gì, chắc là chấp nhận lời nói của Cố đại thiếu. Nhìn tình hình bây giờ sợ rằng thế nào cũng chẳng liên quan đến Tử Tà Môn rồi, chuyện lần này chẳng lẽ cứ tính như vậy?
Ở trong lòng Cung Tuyệt Thành cũng mắng Bách Phi Thần trăm ngàn lần, trên khuôn mặt tao nhã lộ ra không bình tĩnh, nhìn chằm chằm Bách Phi Thần không hề chớp mắt. Thấy bộ dạng Bách Phi Thần hiển nhiên không chịu thua mình nhưng cũng không có lưu một chút mặt mũi, đi thẳng vào vấn đề: "Trước mắt mà nói, Tử Tà Môn của ngươi bị hiềm nghi lớn nhất, không biết Bách Môn chủ có gì muốn giải thích sao?"
"Giải thích? Giải thích cái gì? Nếu là bổn tọa làm, tự nhiên sẽ chiêu cáo thiên hạ còn có giải thích nào tốt hơn, không phải bổn tọa làm, càng không cần thiết giải thích. Một số người thông minh không đạt tiêu chuẩn, muốn nghi ngờ ta thế nào thì cứ nghi ngờ, bổn tọa không quan tâm. Tôn chỉ của Tử Tà Môn ta thiết nghĩ các vị cũng rõ ràng, bổn tọa cũng không muốn nói nhiều, nếu như chỉ là chuyện này, bổn tọa liền cáo từ. Bổn tọa còn phải đánh cờ với phu nhân, nói một chút chuyện đã bỏ lỡ thời gian qua." Hiển nhiên Bách Phi Thần rất khinh thường đối với chuyện này. Một đám gia hỏa không có đầu óc, có một chút chuyện cũng không tra được, chỉ biết tát nước dơ trên người người khác. Thật sự là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, ghê tởm.
"Bách Môn chủ, chúng ta nhiều người khách khí với ngươi như vậy, ngươi tốt nhất nghĩ rõ rồi nói, Tử Tà Môn tất nhiên cường hãn, nhưng đối nghịch với cả giang hồ cũng không phải sáng suốt, ta khuyên Bách Môn chủ vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn." Vẫn trầm mặc, Thiên Ảnh cũng chen lời, lúc này không cho phép khiến cho tất cả mọi người nhìn về phía hắn, phải biết bắt đầu từ hôm qua Thiên Ảnh chẳng hề nói một câu. Trầm mặc không nói, ánh mắt tối tăm, thỉnh thoảng phát ra tia sáng yêu dị, người nhìn thấy tê dại da đầu.
Thực lực Vô Ảnh Lâu cũng không thể khinh thường. Nếu hai vị này đụng nhau, tuyệt đối là hai bên tổn hại. Tất cả mọi người muốn ngồi xem hổ đấu, nếu như có thể không ngại, ngồi thu ngư ông đắc lợi.
"Bổn tọa muốn làm như thế nào, không cần Thiên lâu chủ nhúng tay, Thiên lâu chủ vẫn nên quản tốt thủ hạ của mình đi, tránh để lưu lại chứng cứ giống như ra cửa giết người, nếu xử lý không sạch sẽ, bị người nào thấy được thì rất bất lợi." Bách Phi Thần xem thường, Thiên Ảnh cũng coi là một danh nhân giang hồ, mua bán trải qua tay hắn không có cái gì không thành. Mà mỗi lần hắn nhận nhiệm vụ đều là nguy hiểm, hiển nhiên thấy rõ mức độ nguy hiểm. Có thể thuận lợi sống tới ngày nay không thể không nói, thực lực của hắn cũng cường hãn.
Vừa tiến đến, Đại Nhi liền chú ý tới hắn, trong đôi mắt thu lại che giấu một vài thứ, dư quang khóe mắt sót lại làm cho Đại Nhi có chút không hiểu, hắn và Tiểu Thiên biết nhau? Không, hoặc là hắn biết Tiểu Thiên.
"Bách Môn chủ yên tâm, Vô Ảnh Lâu ta từ trước đến giờ không làm chuyện thường tiền mua bán, tự nhiên sẽ không lãng phí thể lực của mình như vậy." Ngẩng đầu, con ngươi yêu dị nhìn về phía Bách Phi Thần. Lời nói cũng cực kỳ cao minh.
Thủ đoạn tàn nhẫn, sát thủ bén nhọn, ngoại trừ bại lộ qua một lần, ngoài Tử Tà Môn, còn lại mọi người đều biết Vô Ảnh Lâu chính là tổ chức sát thủ vang danh tam quốc. Vô Ảnh Lâu lại có truyền thống trăm năm: không phải là người không có nhiệm vụ không thể giết người. Thiên Ảnh nói lời này chính là cho bọn hắn biết Vô Ảnh Lâu mình sẽ không phải là người xuống tay đối với những người đó, dù sao không có liên quan những người đó, dù là mua bán giết người cũng không thể để lại dấu vết như vậy.
Một câu nói liền loại bỏ mình ra bên ngoài, không thể không nói là một nhân vật thông minh.
"Thiên lâu chủ nói không sai, mỗi môn phái đều có tác phong hành sự của mình. Vô Ảnh Lâu như vậy, Tử Tà Môn ta cũng như thế. Về phần mới vừa rồi Thiên lâu chủ nói đối địch cả giang hồ…"
Bách Phi Thần nói xong dừng lại một chút, bỏ qua Thiên Ảnh, con ngươi nhìn về phía Đại Nhi chăm chú xem trò vui, ngay sau đó vui vẻ cười phá lên: "Nếu các ngươi có tâm nguyện bổn tọa có sợ gì!" Chỉ cần Đại Nhi ở bên mình, cho dù đối địch cả thiên hạ thì như thế nào? !
Mọi người ở đây, chỉ có Cung Tuyệt Thành biết Bách Phi Thần không phải nói đùa, hắn thật sự không hãi sợ! Chính là vì từ đầu đến cuối tin tưởng Bách Phi Thần không biết làm loại chuyện đó. Thứ nhất là tác phong, thứ hai chính là hắn căn bản cũng không cần nhờ vào đó để đạt được cái gì. Ngôi vị hoàng đế nói bỏ liền bỏ, giang hồ này có đồ vật gì đó có thể để cho hắn muốn. Có lẽ chỉ có. . . . . . Nghĩ tới, ánh mắt không khỏi chuyển sang Đại Nhi cực kỳ an tĩnh.
Từ sau khi xảy ra chuyện của Tông chủ Kiếm Tông, hắn mới hiểu được tại sao người như Bách Phi Thần cứ quyết một lòng đối với Đại Nhi như thế. Mặc dù Nhi tử của mình hồ đồ nhưng cũng không phải là bắn tên không đích, đoán chừng cũng có ý với nàng. Trên người của nàng có một cổ khí chất khó có thể dùng lời diễn tả được, chỉ có lúc nàng đánh nhau hoặc là khiêu chiến chuyện gì mới có thể lộ ra. Một cái nhăn mày, khuôn mặt tươi cười, giơ tay, nhấc chân cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người, cho nên trong lời nói của nàng đầy khí phách,.
Nữ tử này chắc chắn sẽ có một loại phong cách như vậy, khiến cho các loại người ưu tú không tự giác cũng tụ tập tại bên cạnh nàng, cười đùa, tức giận mắng tùy tâm mà nói, không chút nào ra vẻ kiểu cách. Trên đời luôn có một số người như vậy, mọi người làm thế nào cũng không đuổi kịp, chỉ có thể dùng để nhìn lên, tín ngưỡng. Vị này Lâm gia tiểu thư này chính là một vị như vậy.
"Ha ha ha, Bách Môn chủ không hổ là anh hùng hào kiệt đương thời!" Cố Liên Di nghe cũng không cố kỵ chút nào than thở, hào khí ngàn vạn như vậy làm sao lại là người làm ra loại chuyện của bọn đạo chích. Nếu nói trước đó vẫn không rõ ý thế nào, như vậy hiện tại thật sự rõ ràng đứng về phía Bách Phi Thần. Vị Cố đại thiếu này nuôi dạy có thể tốt hơn nhiều so với Cố đại tiểu thư rồi.
"Chuyện này ngươi không cần nói mọi người cũng biết, bổn tọa vẫn rất tự biết." Bách Phi Thần khẽ mỉm cười, nhưng lại nhìn Đại Nhi, vẻ mặt giản ra: "Phu nhân, nàng nói đúng không?"
Đối với giọng điệu thay đổi và đối xử với mọi người, Cung Tuyệt Thành, Cố trang chủ, Mộc Vân Thiên đã thành thói quen, người khác chưa từng trải qua một lần, trong lòng nhất trí châm chọc: Mẹ nó đối xử sự khác biệt cũng quá lớn đi!
Ngược lại, Hoa Thủy Nguyệt đối với Bách Phi Thần có chút thưởng thức, trên mặt càng tức giận, trong lòng lại kìm nén đến sắp nội thương. Cung Tuyệt Thành và Bách Phi Thần đều giống nhau như vậy, đối người ngoài hào khí ngàn vạn, khắp nơi không nể mặt, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc, đối với phu nhân của mình cũng là nói gì nghe nấy.
Thật ra, Hoa Thủy Nguyệt cũng không phải còn ghi hận Cung Tuyệt Thành, chỉ là khi đó nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện bị mẫu thân của mình giáo dục có chút vấn đề, sau khi trưởng thành cũng đã quen chung đụng với Cung Tuyệt Thành như vậy, nếu để cho nàng thay đổi thật đúng là không đổi được. Cũng may Cung Tuyệt Thành biết tính tình Hoa Thủy Nguyệt kì quặc giống như Cung phu nhân, cũng tùy ý nàng.
Chỉ thấy Đại Nhi ngẩng đầu khẽ mỉm cười. Nụ cười này mọi người chỉ cảm thấy như hoa sen nở rộ, dịu dàng ấm áp, Bách Phi Thần cũng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ phu nhân muốn làm cái gì, sẽ không nể mặt chứ. Trong bụng đã đưa ra quyết định, một chút nữa Đại Nhi nói gì, hắn đều gật đầu nói phải, bày tỏ về sau nhất định nàng nói gì nghe nấy.
"Phu quân nói phải là phải, phu quân nói không phải thì không phải."
Từ trong đôi môi đỏ tươi mềm mại nói ra cũng khiến trán của mọi người không ngừng nổi vạch đen: quả nhiên là vợ chồng, đều không nói đạo lý như vậy.
Mộc Vân Thiên nghe Đại Nhi nói như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, ánh mắt bất giác chạm đến ánh mắt cách bên trái mình hai vị trí, cũng không tự giác quay đầu đi. Lại thấy Thiên Ảnh đã đem vốn là liễm ở dưới mí mắt nhìn về phía khác. Nhìn gò má như gốm sứ gần như trong suốt như đứa trẻ, Mộc Vân Thiên có chút ngây ngẩn. Hắn tự nhiên cảm thấy gương mặt này quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, thậm chí vượt qua khỏi suy nghĩ lúc mình nhìn thấy Đại Nhi lần đầu. Cái này giống như là ấn ký in vào linh hồn, không tiếng động tùy ý đi lại ở trong thân thể, nhưng mình cũng không nhớ ra được chút nào.
Đối với hai phu thê nhà này, một xướng một họa, đối đáp nhau, mọi người cũng im lặng chí cực, Cung Thành chủ thiên vị còn chưa tính, Đại Thiếu Gia của Linh Lung Sơn Trang cũng đứng về phía bên kia, xem ra Trang chủ không nói gì, chắc là chấp nhận lời nói của Cố đại thiếu. Nhìn tình hình bây giờ sợ rằng thế nào cũng chẳng liên quan đến Tử Tà Môn rồi, chuyện lần này chẳng lẽ cứ tính như vậy?
/123
|