Bách Phi Thần phất tay ý bảo Ngụy Trung Hiền mang tới. Bách Phi Thần rất thưởng thức hắn, cũng không đại biểu có thể dung túng. Vân Ẩn làm như vậy không thể nghi ngờ là xem thường hắn, mặc dù thái độ cung kính nhưng đáy mắt đùa giỡn như coi rẻ hoàng gia. Dùng cái này thử dò xét tài văn chương thi phú của Đại Nhi, đây là việc của một con dân nên làm đối với Nhất Quốc Chi Hậu sao?
Lần này Đại Nhi không nói cũng không được. Nói ra dĩ nhiên tự nhận mình là danh hiệu tài nữ Lâm gia nhưng cũng mất tôn nghiêm Hoàng thất, không nói thì sau này làm sao nghị luận với những văn nhân thi sĩ kia, cũng làm mất mặt mũi hoàng thất. Thật sự là khó làm a.
Không chỉ Bách Phi Thần ngầm tức giận, Ngự Không và Văn Nhân cũng cảm thấy Vân Ẩn thật là quá đáng. Ngay cả Dao Kỳ ở sau lưng Đại Nhi vẫn cúi đầu khi dễ, trong lòng cũng bắt đầu phỉ báng Vân Ẩn, mắng chửi vô cùng khó nghe.
Hinh Tuyết ngược lại quét mắt nhìn vẻ lo lắng từng người, nét mặt tươi cười như hoa. Thấy Đại Nhi không xong, tâm tình của nàng thật tốt.
Không khí chung quanh lập tức đóng băng, Vân Ẩn là danh môn vọng tộc ở Phúc Châu, nhưng cho dù hắn làm càn hay không làm, mặt mũi hoàng gia cũng mất hết. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều im lặng.
Triển Phong Hoa cười không nói, lẳng lặng quét nhìn bốn phía. Nhìn thấy vẻ mặt Ôn Ngọc vẫn lạnh nhạt, không khỏi có chút tò mò, nàng thật sự không quan tâm hay giả vờ trấn định? Sau khi nhìn chăm chú một lúc, Triển Phong Hoa tự giễu cười cười, dời ánh mắt sang chỗ khác. Quả nhiên là người thú vị a.
Lần nữa nhìn về phía Vân Ẩn, trong ánh mắt mơ hồ hàm chứa tán thưởng, như thế để phán định người chủ vị có đáng giá cho hắn ra sức cả đời hay không cũng là một phương pháp tốt. Quả nhiên hắn không có nhìn lầm, Vân Ẩn không thể nào lãng phí cuộc đời vào thi thư hội họa, triều đình mới là nơi để cho hắn thi triển quyền cước.
Đại Nhi cười có chút giảo hoạt, trong đôi mắt đào hoa làm người ta yêu mến lóe ra ánh sáng trêu cợt. Bách Phi Thần nhìn thấy đáy lòng không khỏi buồn cười, đúng vậy, ai có thể ở trước mặt nàng chiếm được tiện nghi. Khóe miệng từ từ mở rộng, nhìn thấy khuôn mặt Đại Nhi tươi cười như thế, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Mặc dù Vân Ẩn cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào hai người chủ vị, thấy Bách Phi Thần biến hóa như thế cũng âm thầm bội phục, tấm lòng như vậy mới chính là minh quân.
Đại Nhi nhận lấy bức họa mở ra, sau lưng Dao Kỳ vừa nhìn cũng cắn răng nghiến lợi. Rõ ràng đây không phải là khi dễ người sao? Một tấm giấy trắng muốn làm thơ thế nào?
Ngược lại Đại Nhi bình tĩnh, khép lại tấm giấy trắng nắm trong tay, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Vân Ẩn mặc áo lụa trắng đứng phía dưới, thản nhiên nói:
"Túy lý thiêu đăng khán kiếm,
Mộng hồi xuy giác liên doanh."
Tạm dịch:
“Trong lúc say khêu đèn xem kiếm,
Giấc mộng về còi rúc liên thanh."
Trong không khí lặng yên chỉ có tiếng nói của Đại Nhi vang lên, tất cả mọi người yên lặng lắng nghe. Lại không bàn về cái khác, chỉ cần hai câu mở đầu không tầm thường có thể làm cho người ở đây có chút mong đợi.
Vân Ẩn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đại Nhi, trong ánh mắt lóe sáng làm cho không một người nào dám xem thường. Mà trong đó, còn có một người có phản ứng có chút khác thường. Vẫn lạnh nhạt như Ôn Ngọc cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa đựng kích động, cuồng nhiệt.
"Bát bách lý phân huy hạ chích,
Ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh,
Sa tràng thu điểm binh."
Tạm dịch:
Tiệc khao phân bố đều tướng sĩ,
Khúc quân ca bi tráng cử hành
Sa trường thu điểm binh.
Văn Nhân không khỏi cau mày, câu thơ ý cảnh như thế, làm sao một tiểu thư khuê các có thể làm ra? Nhưng thật sự phát ra từ trong miệng Đại Nhi. Chẳng lẽ người Lâm gia cũng quái thai như vậy? Không chỉ có hắn, những người tại chỗ hiểu được ý vị cũng đều có loại cảm giác này, bỗng nhiên cảm thấy Lâm gia độc tài hậu vị không chút nào quá đáng, ngược lại là chuyện đương nhiên.
"Mã tác đích lô phi khoái,
Cung như phích lịch huyền kinh,
Liễu khước quân vương thiên hạ sự,
Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh.
Khả liên. . . . . . Bạch phát sinh!"
Tạm dịch:
Ngựa tựa tên bắn lao vun vút
Cung như sấm sét nổ đùng đoàng
Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
Để ngàn thu chói lọi thanh danh
Tiếc thay! Tóc đã bạc màu!
Một lời kết thúc, mọi người vẫn còn dư vị kéo dài. Ý cảnh hùng vĩ như thế, chí khí hùng tráng ngẩng cao đầu, kết câu bi tráng do dự, cũng nói lên tiếng lòng người đọc sách.
Đại quân khí thế ồ ạt, hoành mâu thúc ngựa chiến đấu, cùng với thắng lợi huy hoàng, công danh thiên thu nhưng tất cả đều là mộng cảnh. Đây là bi kịch đời người, cũng là bi kịch dân tộc.
Tại chỗ người nào không có tuổi trẻ khinh cuồng, chí khí báo thù, ai mà không từng muốn cỡi ngựa sắt vượt sông băng, dũng cảm chiến đấu với giặc ngoại xâm. Trong lòng mỗi người đều có một giấc mộng anh hùng, mà bài thơ đã đâm trúng giấc mộng kia, làm cho bọn họ tìm về loại cảm giác đó đã lâu.
Trong mọi người, ngoại trừ Văn Nhân sống kiếp quân lữ cùng có khát vọng như Vân Ẩn, sóng lòng sôi sục, ngay tại lúc này Ôn Ngọc cúi đầu không biết suy nghĩ gì. Triển Phong Hoa vẫn nhìn chăm chú vào nàng, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của Ôn Ngọc biến hóa, mới vừa rồi còn giống như ngọc lạnh hững hờ, bây giờ lại tràn đầy thư thái đã lâu.
Tại sao? Bởi vì Hoàng hậu nương nương? Triển Phong Hoa có chút phiền não, không biết vì sao. . . . . .
"Hay là Vân công tử có cách nghĩ khác?" Trong tiếng hít thở nặng nề, giọng nói chân thật của Đại Nhi lại một lần nữa vang lên, ánh mắt giảo hoạt mang theo chút hứng thú tệ hại nhìn về phía Vân Ẩn.
Vân Ẩn ngẩng đầu, thật lâu chưa hết sững sờ, trong đôi mắt đều là cuồng nhiệt.
Cái gọi là tri kỷ, chính là như vậy.
"Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu;
Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.
Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu.
Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.
Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu.
Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triêu tán phát lộng biển châu"
Tạm dịch:
Bỏ ta mà đi
Ngày của ngày qua giữ lại gì ? Chỉ lòng ta rối
Ngày nay ngày của bao phiền toái.
Vạn dặm gió thu cánh nhạn khơi
Lầu cao trước cảnh gợi say thôi
Kiến An thi tứ Bồng lai vận
Tiểu Tạ phong lưu nét tuyệt vời.
Hùng tráng ý văn đầy hứng khởi
Muốn lên trời thẳm ngắm trăng soi
Rút đao chém nước trôi càng mạnh
Nâng chén tiêu sầu chẳng được vơi.
Trần thế con người chưa thỏa ý
Sớm mai tóc xõa lướt thuyền chơi.
"Vân công tử nghĩ thế nào?" Đại Nhi nhíu mày, rất có ý vị đùa giỡn.
Uy hiếp a, đây là trần trụi uy hiếp!
Ừm, không cho ta câu trả lời hài lòng, chắc chắn Tiểu Nương sẽ để cho ngươi học theo vị Minh triều làm con thuyền nhỏ quy ẩn rừng núi đi!
Mọi người đang kinh ngạc quái lạ tài văn chương thi phú của Đại Nhi, đồng thời cũng xấu hổ tính tình vị Hoàng hậu nương nương này có thù tất báo. Thật sự là cực phẩm rồi.
Nương nương, dù sao nhiều người nhìn như vậy, ngài không thể tạm ngưng tính sổ sao?
Hiển nhiên Bách Phi Thần không hiểu nhiều tính tình của Đại Nhi, đối với lần này chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cũng không có nói gì thêm. Không phải hắn không muốn nói, thật sự là không thể nói. Hắn nhìn Vân Ẩn cũng không thoải mái, cho chút dạy dỗ cũng là việc nên làm. Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân trọng yếu, không có việc gì không nên trêu chọc Đại Nhi, có chuyện cũng không cần trêu chọc.
Sinh mạng là quan trọng nhất, cách xa Đại Nhi!
"Nương nương trí tuệ, thảo dân mặc cảm." Khóe mắt Vân Ẩn không nhịn được giật giật, trong giọng nói cũng có chút bất đắc dĩ. "Ngày trước thảo dân có làm một bộ kỵ binh băng hà đồ, hôm nay dâng lên, kính xin nương nương không cần từ chối."
Mọi người vừa nghe đều hít sâu một hơi. Bộ kỵ binh băng hà đồ Minh quốc đi công cán, mua vạn kim hắn cũng không bán, cứ đưa cho người như vậy? Nghe nói Tứ hoàng tử Việt Nam tự mình tới cửa muốn xem bộ kỵ binh băng hà đồ này cũng bị Vân Ẩn ngăn ngoài cửa. Hắn đã từng thề, đồ này chỉ tặng cho người tri kỷ, ngày tự thân vẽ ra bức tranh này, bọn tài tử nhìn thấy một mặt sau nhưng không có người nào nhìn thấy mặt trước. Hôm nay lại muốn tặng cho Hoàng hậu nương nương? Nói như vậy, bây giờ xem Hoàng hậu nương nương là tri kỷ?
Bộ dạng Vân Ẩn cúi đầu ngược lại là minh chứng tốt nhất. Nhưng hắn cũng không quan tâm những thứ này, hắn cả đời kiêu ngạo nhưng cũng không phải loại người cổ hủ, đối với người tri kỷ cúi đầu thì thế nào.
"Bổn cung muốn nó có ích lợi gì?" Đại Nhi nhíu mày, một bức tranh mà thôi, nàng cũng không phải là kẻ yêu thích đồ cổ, không thích thi thư, không yêu cầm kỳ, thật sự không nhìn ở trong mắt. Thật ra nếu như Đại Nhi biết được trị giá của nó rất nhiều tiền thì nhất định sẽ rất thích ý thu lấy.
Lần này Đại Nhi không nói cũng không được. Nói ra dĩ nhiên tự nhận mình là danh hiệu tài nữ Lâm gia nhưng cũng mất tôn nghiêm Hoàng thất, không nói thì sau này làm sao nghị luận với những văn nhân thi sĩ kia, cũng làm mất mặt mũi hoàng thất. Thật sự là khó làm a.
Không chỉ Bách Phi Thần ngầm tức giận, Ngự Không và Văn Nhân cũng cảm thấy Vân Ẩn thật là quá đáng. Ngay cả Dao Kỳ ở sau lưng Đại Nhi vẫn cúi đầu khi dễ, trong lòng cũng bắt đầu phỉ báng Vân Ẩn, mắng chửi vô cùng khó nghe.
Hinh Tuyết ngược lại quét mắt nhìn vẻ lo lắng từng người, nét mặt tươi cười như hoa. Thấy Đại Nhi không xong, tâm tình của nàng thật tốt.
Không khí chung quanh lập tức đóng băng, Vân Ẩn là danh môn vọng tộc ở Phúc Châu, nhưng cho dù hắn làm càn hay không làm, mặt mũi hoàng gia cũng mất hết. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều im lặng.
Triển Phong Hoa cười không nói, lẳng lặng quét nhìn bốn phía. Nhìn thấy vẻ mặt Ôn Ngọc vẫn lạnh nhạt, không khỏi có chút tò mò, nàng thật sự không quan tâm hay giả vờ trấn định? Sau khi nhìn chăm chú một lúc, Triển Phong Hoa tự giễu cười cười, dời ánh mắt sang chỗ khác. Quả nhiên là người thú vị a.
Lần nữa nhìn về phía Vân Ẩn, trong ánh mắt mơ hồ hàm chứa tán thưởng, như thế để phán định người chủ vị có đáng giá cho hắn ra sức cả đời hay không cũng là một phương pháp tốt. Quả nhiên hắn không có nhìn lầm, Vân Ẩn không thể nào lãng phí cuộc đời vào thi thư hội họa, triều đình mới là nơi để cho hắn thi triển quyền cước.
Đại Nhi cười có chút giảo hoạt, trong đôi mắt đào hoa làm người ta yêu mến lóe ra ánh sáng trêu cợt. Bách Phi Thần nhìn thấy đáy lòng không khỏi buồn cười, đúng vậy, ai có thể ở trước mặt nàng chiếm được tiện nghi. Khóe miệng từ từ mở rộng, nhìn thấy khuôn mặt Đại Nhi tươi cười như thế, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Mặc dù Vân Ẩn cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào hai người chủ vị, thấy Bách Phi Thần biến hóa như thế cũng âm thầm bội phục, tấm lòng như vậy mới chính là minh quân.
Đại Nhi nhận lấy bức họa mở ra, sau lưng Dao Kỳ vừa nhìn cũng cắn răng nghiến lợi. Rõ ràng đây không phải là khi dễ người sao? Một tấm giấy trắng muốn làm thơ thế nào?
Ngược lại Đại Nhi bình tĩnh, khép lại tấm giấy trắng nắm trong tay, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Vân Ẩn mặc áo lụa trắng đứng phía dưới, thản nhiên nói:
"Túy lý thiêu đăng khán kiếm,
Mộng hồi xuy giác liên doanh."
Tạm dịch:
“Trong lúc say khêu đèn xem kiếm,
Giấc mộng về còi rúc liên thanh."
Trong không khí lặng yên chỉ có tiếng nói của Đại Nhi vang lên, tất cả mọi người yên lặng lắng nghe. Lại không bàn về cái khác, chỉ cần hai câu mở đầu không tầm thường có thể làm cho người ở đây có chút mong đợi.
Vân Ẩn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đại Nhi, trong ánh mắt lóe sáng làm cho không một người nào dám xem thường. Mà trong đó, còn có một người có phản ứng có chút khác thường. Vẫn lạnh nhạt như Ôn Ngọc cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa đựng kích động, cuồng nhiệt.
"Bát bách lý phân huy hạ chích,
Ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh,
Sa tràng thu điểm binh."
Tạm dịch:
Tiệc khao phân bố đều tướng sĩ,
Khúc quân ca bi tráng cử hành
Sa trường thu điểm binh.
Văn Nhân không khỏi cau mày, câu thơ ý cảnh như thế, làm sao một tiểu thư khuê các có thể làm ra? Nhưng thật sự phát ra từ trong miệng Đại Nhi. Chẳng lẽ người Lâm gia cũng quái thai như vậy? Không chỉ có hắn, những người tại chỗ hiểu được ý vị cũng đều có loại cảm giác này, bỗng nhiên cảm thấy Lâm gia độc tài hậu vị không chút nào quá đáng, ngược lại là chuyện đương nhiên.
"Mã tác đích lô phi khoái,
Cung như phích lịch huyền kinh,
Liễu khước quân vương thiên hạ sự,
Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh.
Khả liên. . . . . . Bạch phát sinh!"
Tạm dịch:
Ngựa tựa tên bắn lao vun vút
Cung như sấm sét nổ đùng đoàng
Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
Để ngàn thu chói lọi thanh danh
Tiếc thay! Tóc đã bạc màu!
Một lời kết thúc, mọi người vẫn còn dư vị kéo dài. Ý cảnh hùng vĩ như thế, chí khí hùng tráng ngẩng cao đầu, kết câu bi tráng do dự, cũng nói lên tiếng lòng người đọc sách.
Đại quân khí thế ồ ạt, hoành mâu thúc ngựa chiến đấu, cùng với thắng lợi huy hoàng, công danh thiên thu nhưng tất cả đều là mộng cảnh. Đây là bi kịch đời người, cũng là bi kịch dân tộc.
Tại chỗ người nào không có tuổi trẻ khinh cuồng, chí khí báo thù, ai mà không từng muốn cỡi ngựa sắt vượt sông băng, dũng cảm chiến đấu với giặc ngoại xâm. Trong lòng mỗi người đều có một giấc mộng anh hùng, mà bài thơ đã đâm trúng giấc mộng kia, làm cho bọn họ tìm về loại cảm giác đó đã lâu.
Trong mọi người, ngoại trừ Văn Nhân sống kiếp quân lữ cùng có khát vọng như Vân Ẩn, sóng lòng sôi sục, ngay tại lúc này Ôn Ngọc cúi đầu không biết suy nghĩ gì. Triển Phong Hoa vẫn nhìn chăm chú vào nàng, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của Ôn Ngọc biến hóa, mới vừa rồi còn giống như ngọc lạnh hững hờ, bây giờ lại tràn đầy thư thái đã lâu.
Tại sao? Bởi vì Hoàng hậu nương nương? Triển Phong Hoa có chút phiền não, không biết vì sao. . . . . .
"Hay là Vân công tử có cách nghĩ khác?" Trong tiếng hít thở nặng nề, giọng nói chân thật của Đại Nhi lại một lần nữa vang lên, ánh mắt giảo hoạt mang theo chút hứng thú tệ hại nhìn về phía Vân Ẩn.
Vân Ẩn ngẩng đầu, thật lâu chưa hết sững sờ, trong đôi mắt đều là cuồng nhiệt.
Cái gọi là tri kỷ, chính là như vậy.
"Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu;
Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.
Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu.
Câu hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.
Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu.
Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triêu tán phát lộng biển châu"
Tạm dịch:
Bỏ ta mà đi
Ngày của ngày qua giữ lại gì ? Chỉ lòng ta rối
Ngày nay ngày của bao phiền toái.
Vạn dặm gió thu cánh nhạn khơi
Lầu cao trước cảnh gợi say thôi
Kiến An thi tứ Bồng lai vận
Tiểu Tạ phong lưu nét tuyệt vời.
Hùng tráng ý văn đầy hứng khởi
Muốn lên trời thẳm ngắm trăng soi
Rút đao chém nước trôi càng mạnh
Nâng chén tiêu sầu chẳng được vơi.
Trần thế con người chưa thỏa ý
Sớm mai tóc xõa lướt thuyền chơi.
"Vân công tử nghĩ thế nào?" Đại Nhi nhíu mày, rất có ý vị đùa giỡn.
Uy hiếp a, đây là trần trụi uy hiếp!
Ừm, không cho ta câu trả lời hài lòng, chắc chắn Tiểu Nương sẽ để cho ngươi học theo vị Minh triều làm con thuyền nhỏ quy ẩn rừng núi đi!
Mọi người đang kinh ngạc quái lạ tài văn chương thi phú của Đại Nhi, đồng thời cũng xấu hổ tính tình vị Hoàng hậu nương nương này có thù tất báo. Thật sự là cực phẩm rồi.
Nương nương, dù sao nhiều người nhìn như vậy, ngài không thể tạm ngưng tính sổ sao?
Hiển nhiên Bách Phi Thần không hiểu nhiều tính tình của Đại Nhi, đối với lần này chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cũng không có nói gì thêm. Không phải hắn không muốn nói, thật sự là không thể nói. Hắn nhìn Vân Ẩn cũng không thoải mái, cho chút dạy dỗ cũng là việc nên làm. Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân trọng yếu, không có việc gì không nên trêu chọc Đại Nhi, có chuyện cũng không cần trêu chọc.
Sinh mạng là quan trọng nhất, cách xa Đại Nhi!
"Nương nương trí tuệ, thảo dân mặc cảm." Khóe mắt Vân Ẩn không nhịn được giật giật, trong giọng nói cũng có chút bất đắc dĩ. "Ngày trước thảo dân có làm một bộ kỵ binh băng hà đồ, hôm nay dâng lên, kính xin nương nương không cần từ chối."
Mọi người vừa nghe đều hít sâu một hơi. Bộ kỵ binh băng hà đồ Minh quốc đi công cán, mua vạn kim hắn cũng không bán, cứ đưa cho người như vậy? Nghe nói Tứ hoàng tử Việt Nam tự mình tới cửa muốn xem bộ kỵ binh băng hà đồ này cũng bị Vân Ẩn ngăn ngoài cửa. Hắn đã từng thề, đồ này chỉ tặng cho người tri kỷ, ngày tự thân vẽ ra bức tranh này, bọn tài tử nhìn thấy một mặt sau nhưng không có người nào nhìn thấy mặt trước. Hôm nay lại muốn tặng cho Hoàng hậu nương nương? Nói như vậy, bây giờ xem Hoàng hậu nương nương là tri kỷ?
Bộ dạng Vân Ẩn cúi đầu ngược lại là minh chứng tốt nhất. Nhưng hắn cũng không quan tâm những thứ này, hắn cả đời kiêu ngạo nhưng cũng không phải loại người cổ hủ, đối với người tri kỷ cúi đầu thì thế nào.
"Bổn cung muốn nó có ích lợi gì?" Đại Nhi nhíu mày, một bức tranh mà thôi, nàng cũng không phải là kẻ yêu thích đồ cổ, không thích thi thư, không yêu cầm kỳ, thật sự không nhìn ở trong mắt. Thật ra nếu như Đại Nhi biết được trị giá của nó rất nhiều tiền thì nhất định sẽ rất thích ý thu lấy.
/123
|