Cả đại điện chìm vào ảm đạm, không còn ai dám nói chuyện, nhìn các quan viên và gia quyến bị kéo ra ngoài, từng người ở chỗ này như ngồi trên bàn chông. Mẹ nó, đây là yến hội sao, là cả một lò sát sinh!
"Hy vọng các vị đại nhân hết lòng trông nom tốt thuộc hạ của mình, đừng để……..tội liên lụy!" Bách Phi Thần bộc phát toàn bộ khí thế trên người, ngay cả Đại Nhi cũng cảm thấy có áp lực. Khí thế của Đế Vương quả nhiên không thể trò đùa. Cả đại điện liều mạng hô hấp, không một người nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Hoàng thượng đang cảnh cáo mình a, nói cách khác người nào có mờ ám hắn đều biết, hôm nay cho dù là cảnh cáo, nếu như có lần thứ hai, như vậy có thể chết còn khó coi hơn những thuộc hạ của mình, hắn tự mình làm chủ thì tuyệt đối không có quả ngọt để ăn.
Liên luỵ. . . . . . Cũng không phải là nói đùa!
"Chúng thần ghi nhớ." Tất cả mọi người quỳ xuống, cúi rạp dưới chân Quân Vương tàn nhẫn. Đúng vậy, hắn đã thành tựu một đời Quân Vương, chẳng qua hôm nay cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người, tương lai cũng sẽ được nghiệm chứng.
"Vân Ẩn nhậm chức Tả Đô Ngự Sử hàng nhất phẩm, kiêm nội các đại thần hiệp trợ Tả Tướng quản lý triều cương. Ngô đại nhân tuổi già sức yếu cũng nên nghỉ ngơi rồi, Minh Lạc kế nhiệm Cửu Môn Đề Đốc trông coi Cấm Thủ Vệ nội ngoại môn kinh thành. Chúng ái khanh có ý kiến gì không?" Ngày hôm nay, động tác của Bách Phi Thần có lẽ bọn họ cũng đều đoán được, chỉ là không nghĩ đến hắn đem binh quyền trọng yếu ở kinh thành giao cho Minh Lạc, nếu Minh Quốc Công có lòng phản loạn cùng Minh Lạc trong ứng ngoài hợp thì Bách vương triều sẽ phải đổi chủ.
"Hoàng thượng! Thần có lời." Trọng thần hai triều, Tống đại nhân vô cùng đúng mực nói.
"Tống đại nhân không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết. Mặc dù Minh Lạc không có kinh nghiệm cầm binh nhưng lại sinh ở binh gia, huống chi Tống đại nhân là người nhìn thấy hắn lớn lên nên có lòng tin đối với hắn mới đúng. Tất nhiên Minh Lạc sẽ không để cho các khanh thất vọng."
"Tạ Hoàng thượng ân điển." Vân Ẩn và Minh Lạc cùng sửng sốt chớp mắt một cái, ngày tốt lành tới quá nhanh! Không đúng, là trên trời rơi xuống chiếc bánh quá lớn. Đập cho bọn họ choáng váng khó hiểu. Từ nhất phẩm đến Nội Các đại thần. Bao nhiêu người ở trên quan trường mò mẫm lăn lộn nhiều năm cũng không được, cứ như vậy đến trong tay?
Vân Ẩn kích động không phải quan vị lớn nhỏ mà là Bách Phi Thần tín nhiệm và tán thành năng lực của hắn. Dĩ nhiên, hắn không coi thường câu hiệp trợ Tả Tướng, rõ ràng là để cho hắn giám thị Tả Tướng . . . . . .
Minh Lạc thì rất khó tin Bách Phi Thần sẽ giao cho hắn một chức vị trọng yếu như vậy. Bởi vì Minh quốc công, hắn luôn cảm giác mình sẽ cứ ngây ngô không hề có thành tích sống qua cả đời, hắn hiểu Bách Phi Thần thân là Đế Vương phải có cố kỵ cho nên hắn không có gì oán hận. Nhưng nói không quan tâm đó là gạt người. Từ nhỏ thân xa xứ, ở đất khách có thể không quan tâm sao?
Từ nhỏ, hắn không muốn tiếp xúc với những người khác ở trong phủ, khổ luyện võ công chỉ hy vọng một ngày kia cùng ngoại công và phụ thân phục vụ cho đất nước, nhưng càng lớn hắn càng hiểu được nhiều hơn, hắn biết cả đời này cũng không thể có cơ hội. Hiện tại, hắn lại thấy được hi vọng. Ngoại công hắn như thế nào hắn không biết, hắn chỉ biết, dựa vào sự trọng dụng và tín nhiệm của Bách Phi Thần ngày hôm nay, hắn có thể đem cả đời mình phó thác cho đất nước này, cho người này.
"Ngày mai chiêu cáo với thiên hạ, Tô Lăng kế nhiệm Lại Bộ Thượng Thư, ngày mai Lại Bộ Thượng Thư tiền nhiệm cáo lão về quê, hành trang giản lược."
"Tạ Hoàng thượng ân điển." Tiền nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư vội vàng tạ ơn, nhặt về một cái mạng nhỏ so với cái gì cũng tốt hơn.
"Hoàng thượng thứ tội, thảo dân không muốn tham chính." Tính tình Tô Lăng rất ngang tàng, điểm này có thể nhìn ra từ tài cầm kỳ của hắn. Chuyện hắn nhận định, chín trâu cũng kéo không được.
"Hả? Vì sao?" Bách Phi Thần nhíu mày, quả nhiên Tô Lăng giống như lời đồn đãi.
"Thảo dân đang tìm một ẩn khúc, không tìm được ẩn khúc này không quan tâm thứ khác, kính xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban." Trong vòng ba năm, Tô Lăng đạp núi băng sông tìm nhạc khúc này nhưng không được, không muốn cả đời tiếc hận thành tựu này, từ đó coi đây là mục tiêu tìm kiếm kế tiếp. Hắn nghe nói Ngọc tiểu thư của Ôn gia vì một nhạc khúc mà thành danh, tiến vào một trong tứ đại danh gia nên rất hiếu kỳ liền đuổi theo đến đây, mặc dù không biết tên nhạc khác này là gì nhưng nghe lời đồn nhạc khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian chỉ nghe được mấy lần, nhất định là không phải nhạc khúc bình thường.
"Tô công tử chấp nhất âm luật tự nhiên là người phong nhã, nhưng đại trượng phu cả đời tầm thường thổi tiêu trúc tuỳ theo tự nhiên mà không có chí tiến thủ, thật là đáng tiếc, sao không nắm bắt cơ hội mở ra Hoành Đồ sáng rọi cửa nhà. Cũng là một chuyện vui vẻ." Bách Phi Thần cũng không phải không hài lòng, chẳng qua cảm thấy đáng tiếc. Hắn cũng biết tâm tư của Tô Lăng không có ở con đường làm quan, nhưng một phần ghi chép cải cách đã thể hiện chính kiến và năng lực bất phàm của hắn. Người như thế tại sao có thể bỏ qua?
"Hoàng thượng khen nhầm, thảo dân tới đây vì nghe nói Ôn gia Ngọc tiểu thư đàn một nhạc khúc danh chấn Tây Nam, nên đặc biệt tới để cầu xin nghe nhạc khúc này thôi."
Hắn thật đúng là không khách khí a. Bách Phi Thần thầm im lặng, đối với loại người si dùng cứng hay mềm cũng không được, trừ phi đâm trúng xương sườn mềm của hắn. Đáng hận chính là Bách Phi Thần không có năng lực đâm xương sườn mềm của hắn.
"Hoàng thượng, Tô công tử cũng đã như nói vậy, nếu không nghe được nhạc khúc thật sự quá đáng tiếc. Xin mời Ngọc tiểu thư khảy một bản để mọi người thưởng thức một phen, Hoàng thượng cũng nghe một chút, là kỹ thuật cầm của Hinh Tuyết cô nương tốt hay kỹ nghệ của Ngọc tiểu thư cao. Hoàng thượng cũng không thể thiên vị a." Bộ dạng của Đại Nhi chỉ sợ thiên hạ không đại loạn.
Ngược lại, Hinh Tuyết không để ý nhiều, cầm kỹ của mình không thể nói là tốt nhất, nhưng ở Bách vương triều, người có thể vượt qua nàng thật đúng là ít lại càng ít. Theo thói quen nghiêng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt hờ hững của Ôn Ngọc, trên gương mặt xinh đẹp tràn ra nụ cười.
"Thần thiếp muốn nói, tài đánh đàn Hoàng hậu nương nương cũng không tầm thường." Tương phi hiếm khi mở miệng, nhìn Đại Nhi, trên mặt nở nụ cười.
"Ồ. . . . . ." Tương phi a, tỷ muốn ta bị ‘bêu xấu’ sao? Đại Nhi im lặng, nàng nhất định khiêm tốn nói.
"Như thế, không biết Ngọc tiểu thư có bằng lòng hay không?" Bách Phi Thần rất tao nhã hỏi, có ý xem nhẹ Đại Nhi khiến cho Đại Nhi hận đến cắn răng nghiến lợi. Tiểu Nương cũng rất lợi hại có được không? !
"Tuân chỉ" không nói nhiều, bước chân nhẹ nhàng đi ra phía sau mượn một cây đàn tỳ bà.
Sau khi âm tiết thứ nhất lặng lẽ vang lên, tâm tư của tất cả mọi người cũng đọng trên đôi tay thon dài đang lướt trên dây cung. Ngón tay từ từ nhanh chóng nhảy lên tạo nên không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm, dư lực tự do biến hóa, vang vang có lực, tiết tấu giống như tiếng trống trận, trường âm sục sôi cao vút như tiếng kèn lệnh chấn động núi non.
Sau đó, lúc nắm lúc buông, tiết tấu âm thanh tăng nhanh, tạo nên một loại không khí khẩn trương, kinh khủng. Làm cho người ta cảm thấy một màn đêm bao phủ xuống, phục binh nổi lên bốn phía, cảm giác âm trầm, địch quân xuất quỷ nhập thần tiến tới gần. Tỳ bà đặc biệt dùng kĩ xảo "sát huyền" đúng mức.
Một loạt các kỷ xảo, thủ pháp miêu tả thiên quân vạn mã, tiếng reo hò và bóng kiếm ảnh đao trong cuộc kịch chiến kinh thiên động. Tỳ bà mô phỏng âm thanh ồn ào của cuộc chiến khốc liệt vô cùng xuất sắc, khiến người nghe như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có sức cuốn hút mãnh liệt.
Kết thúc, âm thanh trầm thấp so với cao triều lúc ban đầu tạo thành đối lập rõ ràng, giai điệu thê lương bi tráng.
Âm thanh chấm dứt, mọi người đắm chìm thật lâu trong cuộc sát phạt với khí thế hào hùng vẫn chưa tĩnh lại. Nhưng ánh mắt của Đại Nhi nhìn Ôn Ngọc có một chút hàm ý khác.
"Nhạc khúc hay!" Tô Lăng phát ra tán thưởng đầu tiên, là người đắm chìm sâu nhất cũng khôi phục thần hồn trước nhất. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Ôn Ngọc càng thêm cuồng nhiệt, dáng vẻ không chỉ là tìm được tri kỷ như bình thường mà còn có một loại ý vị khác.
"Ôn gia quả nhiên danh bất hư truyền, không biết nhạc khúc này có tên là gì?" Bách Phi Thần không khỏi cảm thán, tại sao mấy năm nay xuất hiện nhiều kỳ nhân, nhiều chuyện lạ như vậy? Một nữ tử sống lâu trong khuê phòng làm sao đàn ra một nhạc khúc khí thế hào hùng như vậy? Tuy có hoài nghi nhưng cũng không thể không thừa nhận là một nhạc khúc hay! Quả nhiên là nhạc khúc này chỉ có ở trên trời.
"Thập Diện Mai Phục." Ôn Ngọc hoàn trả tỳ bà, thản nhiên nói, rồi im lặng không nói thêm gì nữa.
"Hay cho một khúc Thập Diện Mai Phục, thật sự rất phù hợp." Bách Phi Thần tán thưởng. Người tài như thế nếu là nam tử thì tốt biết bao nhiêu. Bách vương triều của hắn lại có thêm một lương tướng.
"Không biết Hinh Tuyết cô nương muốn dùng loại nào?" Đại Nhi nhìn về phía khuôn mặt trắng xanh của Hinh Tuyết, cười không có ý tốt. Bộ dạng như gặp quỷ. Ánh mắt còn liếc về phía Vinh vương gia vẫn đang ngồi im lặng.
"Hinh Tuyết ngu độn, tự biết tài nghệ không cao siêu bằng Ngọc tiểu thư nên không dám khoe khoang." Đứng dậy thi lễ với Đại Nhi một cái. Ngược lại nàng có thể nhịn, còn biết tiến lùi. Nhưng câu nói ‘không dám khoe khoang’ đây là đang chê bai Ôn Ngọc sao? dường như có chút ý vị.
"Hinh Tuyết cô nương rất biết điều, tài nghệ không bằng người thua là lẽ thường tình." Đại Nhi và Hinh Tuyết như nhau, chỉ cần nhìn thấy nàng không thoải mái, cả người Đại Nhi cũng thoải mái.
Triển Phong Hoa chưa từng cảm tạ Đại Nhi miệng không tha người giống như bây giờ. Tại sao? Bởi vì Hinh Tuyết chê bai Ôn Ngọc mà Hoàng hậu nương nương chế nhạo Hinh Tuyết, cho nên trong lòng hắn vui vẻ thoải mái.
Ngươi hỏi tại sao? —— không biết.
"Tương phi nương nương nói tài đánh đàn của Hoàng hậu nương nương không tầm thường, chẳng biết thần thiếp có được thưởng thức một chút hay không?"
"Hy vọng các vị đại nhân hết lòng trông nom tốt thuộc hạ của mình, đừng để……..tội liên lụy!" Bách Phi Thần bộc phát toàn bộ khí thế trên người, ngay cả Đại Nhi cũng cảm thấy có áp lực. Khí thế của Đế Vương quả nhiên không thể trò đùa. Cả đại điện liều mạng hô hấp, không một người nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Hoàng thượng đang cảnh cáo mình a, nói cách khác người nào có mờ ám hắn đều biết, hôm nay cho dù là cảnh cáo, nếu như có lần thứ hai, như vậy có thể chết còn khó coi hơn những thuộc hạ của mình, hắn tự mình làm chủ thì tuyệt đối không có quả ngọt để ăn.
Liên luỵ. . . . . . Cũng không phải là nói đùa!
"Chúng thần ghi nhớ." Tất cả mọi người quỳ xuống, cúi rạp dưới chân Quân Vương tàn nhẫn. Đúng vậy, hắn đã thành tựu một đời Quân Vương, chẳng qua hôm nay cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người, tương lai cũng sẽ được nghiệm chứng.
"Vân Ẩn nhậm chức Tả Đô Ngự Sử hàng nhất phẩm, kiêm nội các đại thần hiệp trợ Tả Tướng quản lý triều cương. Ngô đại nhân tuổi già sức yếu cũng nên nghỉ ngơi rồi, Minh Lạc kế nhiệm Cửu Môn Đề Đốc trông coi Cấm Thủ Vệ nội ngoại môn kinh thành. Chúng ái khanh có ý kiến gì không?" Ngày hôm nay, động tác của Bách Phi Thần có lẽ bọn họ cũng đều đoán được, chỉ là không nghĩ đến hắn đem binh quyền trọng yếu ở kinh thành giao cho Minh Lạc, nếu Minh Quốc Công có lòng phản loạn cùng Minh Lạc trong ứng ngoài hợp thì Bách vương triều sẽ phải đổi chủ.
"Hoàng thượng! Thần có lời." Trọng thần hai triều, Tống đại nhân vô cùng đúng mực nói.
"Tống đại nhân không cần nhiều lời, ý trẫm đã quyết. Mặc dù Minh Lạc không có kinh nghiệm cầm binh nhưng lại sinh ở binh gia, huống chi Tống đại nhân là người nhìn thấy hắn lớn lên nên có lòng tin đối với hắn mới đúng. Tất nhiên Minh Lạc sẽ không để cho các khanh thất vọng."
"Tạ Hoàng thượng ân điển." Vân Ẩn và Minh Lạc cùng sửng sốt chớp mắt một cái, ngày tốt lành tới quá nhanh! Không đúng, là trên trời rơi xuống chiếc bánh quá lớn. Đập cho bọn họ choáng váng khó hiểu. Từ nhất phẩm đến Nội Các đại thần. Bao nhiêu người ở trên quan trường mò mẫm lăn lộn nhiều năm cũng không được, cứ như vậy đến trong tay?
Vân Ẩn kích động không phải quan vị lớn nhỏ mà là Bách Phi Thần tín nhiệm và tán thành năng lực của hắn. Dĩ nhiên, hắn không coi thường câu hiệp trợ Tả Tướng, rõ ràng là để cho hắn giám thị Tả Tướng . . . . . .
Minh Lạc thì rất khó tin Bách Phi Thần sẽ giao cho hắn một chức vị trọng yếu như vậy. Bởi vì Minh quốc công, hắn luôn cảm giác mình sẽ cứ ngây ngô không hề có thành tích sống qua cả đời, hắn hiểu Bách Phi Thần thân là Đế Vương phải có cố kỵ cho nên hắn không có gì oán hận. Nhưng nói không quan tâm đó là gạt người. Từ nhỏ thân xa xứ, ở đất khách có thể không quan tâm sao?
Từ nhỏ, hắn không muốn tiếp xúc với những người khác ở trong phủ, khổ luyện võ công chỉ hy vọng một ngày kia cùng ngoại công và phụ thân phục vụ cho đất nước, nhưng càng lớn hắn càng hiểu được nhiều hơn, hắn biết cả đời này cũng không thể có cơ hội. Hiện tại, hắn lại thấy được hi vọng. Ngoại công hắn như thế nào hắn không biết, hắn chỉ biết, dựa vào sự trọng dụng và tín nhiệm của Bách Phi Thần ngày hôm nay, hắn có thể đem cả đời mình phó thác cho đất nước này, cho người này.
"Ngày mai chiêu cáo với thiên hạ, Tô Lăng kế nhiệm Lại Bộ Thượng Thư, ngày mai Lại Bộ Thượng Thư tiền nhiệm cáo lão về quê, hành trang giản lược."
"Tạ Hoàng thượng ân điển." Tiền nhiệm Lễ Bộ Thượng Thư vội vàng tạ ơn, nhặt về một cái mạng nhỏ so với cái gì cũng tốt hơn.
"Hoàng thượng thứ tội, thảo dân không muốn tham chính." Tính tình Tô Lăng rất ngang tàng, điểm này có thể nhìn ra từ tài cầm kỳ của hắn. Chuyện hắn nhận định, chín trâu cũng kéo không được.
"Hả? Vì sao?" Bách Phi Thần nhíu mày, quả nhiên Tô Lăng giống như lời đồn đãi.
"Thảo dân đang tìm một ẩn khúc, không tìm được ẩn khúc này không quan tâm thứ khác, kính xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban." Trong vòng ba năm, Tô Lăng đạp núi băng sông tìm nhạc khúc này nhưng không được, không muốn cả đời tiếc hận thành tựu này, từ đó coi đây là mục tiêu tìm kiếm kế tiếp. Hắn nghe nói Ngọc tiểu thư của Ôn gia vì một nhạc khúc mà thành danh, tiến vào một trong tứ đại danh gia nên rất hiếu kỳ liền đuổi theo đến đây, mặc dù không biết tên nhạc khác này là gì nhưng nghe lời đồn nhạc khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian chỉ nghe được mấy lần, nhất định là không phải nhạc khúc bình thường.
"Tô công tử chấp nhất âm luật tự nhiên là người phong nhã, nhưng đại trượng phu cả đời tầm thường thổi tiêu trúc tuỳ theo tự nhiên mà không có chí tiến thủ, thật là đáng tiếc, sao không nắm bắt cơ hội mở ra Hoành Đồ sáng rọi cửa nhà. Cũng là một chuyện vui vẻ." Bách Phi Thần cũng không phải không hài lòng, chẳng qua cảm thấy đáng tiếc. Hắn cũng biết tâm tư của Tô Lăng không có ở con đường làm quan, nhưng một phần ghi chép cải cách đã thể hiện chính kiến và năng lực bất phàm của hắn. Người như thế tại sao có thể bỏ qua?
"Hoàng thượng khen nhầm, thảo dân tới đây vì nghe nói Ôn gia Ngọc tiểu thư đàn một nhạc khúc danh chấn Tây Nam, nên đặc biệt tới để cầu xin nghe nhạc khúc này thôi."
Hắn thật đúng là không khách khí a. Bách Phi Thần thầm im lặng, đối với loại người si dùng cứng hay mềm cũng không được, trừ phi đâm trúng xương sườn mềm của hắn. Đáng hận chính là Bách Phi Thần không có năng lực đâm xương sườn mềm của hắn.
"Hoàng thượng, Tô công tử cũng đã như nói vậy, nếu không nghe được nhạc khúc thật sự quá đáng tiếc. Xin mời Ngọc tiểu thư khảy một bản để mọi người thưởng thức một phen, Hoàng thượng cũng nghe một chút, là kỹ thuật cầm của Hinh Tuyết cô nương tốt hay kỹ nghệ của Ngọc tiểu thư cao. Hoàng thượng cũng không thể thiên vị a." Bộ dạng của Đại Nhi chỉ sợ thiên hạ không đại loạn.
Ngược lại, Hinh Tuyết không để ý nhiều, cầm kỹ của mình không thể nói là tốt nhất, nhưng ở Bách vương triều, người có thể vượt qua nàng thật đúng là ít lại càng ít. Theo thói quen nghiêng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt hờ hững của Ôn Ngọc, trên gương mặt xinh đẹp tràn ra nụ cười.
"Thần thiếp muốn nói, tài đánh đàn Hoàng hậu nương nương cũng không tầm thường." Tương phi hiếm khi mở miệng, nhìn Đại Nhi, trên mặt nở nụ cười.
"Ồ. . . . . ." Tương phi a, tỷ muốn ta bị ‘bêu xấu’ sao? Đại Nhi im lặng, nàng nhất định khiêm tốn nói.
"Như thế, không biết Ngọc tiểu thư có bằng lòng hay không?" Bách Phi Thần rất tao nhã hỏi, có ý xem nhẹ Đại Nhi khiến cho Đại Nhi hận đến cắn răng nghiến lợi. Tiểu Nương cũng rất lợi hại có được không? !
"Tuân chỉ" không nói nhiều, bước chân nhẹ nhàng đi ra phía sau mượn một cây đàn tỳ bà.
Sau khi âm tiết thứ nhất lặng lẽ vang lên, tâm tư của tất cả mọi người cũng đọng trên đôi tay thon dài đang lướt trên dây cung. Ngón tay từ từ nhanh chóng nhảy lên tạo nên không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm, dư lực tự do biến hóa, vang vang có lực, tiết tấu giống như tiếng trống trận, trường âm sục sôi cao vút như tiếng kèn lệnh chấn động núi non.
Sau đó, lúc nắm lúc buông, tiết tấu âm thanh tăng nhanh, tạo nên một loại không khí khẩn trương, kinh khủng. Làm cho người ta cảm thấy một màn đêm bao phủ xuống, phục binh nổi lên bốn phía, cảm giác âm trầm, địch quân xuất quỷ nhập thần tiến tới gần. Tỳ bà đặc biệt dùng kĩ xảo "sát huyền" đúng mức.
Một loạt các kỷ xảo, thủ pháp miêu tả thiên quân vạn mã, tiếng reo hò và bóng kiếm ảnh đao trong cuộc kịch chiến kinh thiên động. Tỳ bà mô phỏng âm thanh ồn ào của cuộc chiến khốc liệt vô cùng xuất sắc, khiến người nghe như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có sức cuốn hút mãnh liệt.
Kết thúc, âm thanh trầm thấp so với cao triều lúc ban đầu tạo thành đối lập rõ ràng, giai điệu thê lương bi tráng.
Âm thanh chấm dứt, mọi người đắm chìm thật lâu trong cuộc sát phạt với khí thế hào hùng vẫn chưa tĩnh lại. Nhưng ánh mắt của Đại Nhi nhìn Ôn Ngọc có một chút hàm ý khác.
"Nhạc khúc hay!" Tô Lăng phát ra tán thưởng đầu tiên, là người đắm chìm sâu nhất cũng khôi phục thần hồn trước nhất. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Ôn Ngọc càng thêm cuồng nhiệt, dáng vẻ không chỉ là tìm được tri kỷ như bình thường mà còn có một loại ý vị khác.
"Ôn gia quả nhiên danh bất hư truyền, không biết nhạc khúc này có tên là gì?" Bách Phi Thần không khỏi cảm thán, tại sao mấy năm nay xuất hiện nhiều kỳ nhân, nhiều chuyện lạ như vậy? Một nữ tử sống lâu trong khuê phòng làm sao đàn ra một nhạc khúc khí thế hào hùng như vậy? Tuy có hoài nghi nhưng cũng không thể không thừa nhận là một nhạc khúc hay! Quả nhiên là nhạc khúc này chỉ có ở trên trời.
"Thập Diện Mai Phục." Ôn Ngọc hoàn trả tỳ bà, thản nhiên nói, rồi im lặng không nói thêm gì nữa.
"Hay cho một khúc Thập Diện Mai Phục, thật sự rất phù hợp." Bách Phi Thần tán thưởng. Người tài như thế nếu là nam tử thì tốt biết bao nhiêu. Bách vương triều của hắn lại có thêm một lương tướng.
"Không biết Hinh Tuyết cô nương muốn dùng loại nào?" Đại Nhi nhìn về phía khuôn mặt trắng xanh của Hinh Tuyết, cười không có ý tốt. Bộ dạng như gặp quỷ. Ánh mắt còn liếc về phía Vinh vương gia vẫn đang ngồi im lặng.
"Hinh Tuyết ngu độn, tự biết tài nghệ không cao siêu bằng Ngọc tiểu thư nên không dám khoe khoang." Đứng dậy thi lễ với Đại Nhi một cái. Ngược lại nàng có thể nhịn, còn biết tiến lùi. Nhưng câu nói ‘không dám khoe khoang’ đây là đang chê bai Ôn Ngọc sao? dường như có chút ý vị.
"Hinh Tuyết cô nương rất biết điều, tài nghệ không bằng người thua là lẽ thường tình." Đại Nhi và Hinh Tuyết như nhau, chỉ cần nhìn thấy nàng không thoải mái, cả người Đại Nhi cũng thoải mái.
Triển Phong Hoa chưa từng cảm tạ Đại Nhi miệng không tha người giống như bây giờ. Tại sao? Bởi vì Hinh Tuyết chê bai Ôn Ngọc mà Hoàng hậu nương nương chế nhạo Hinh Tuyết, cho nên trong lòng hắn vui vẻ thoải mái.
Ngươi hỏi tại sao? —— không biết.
"Tương phi nương nương nói tài đánh đàn của Hoàng hậu nương nương không tầm thường, chẳng biết thần thiếp có được thưởng thức một chút hay không?"
/123
|