"Tự nhiên không cần, chỉ là nghe phu nhân nói trên đường Mộc công tử ở tới Thần Binh Thành rất chiếu cố phu nhân, Bách mỗ muốn tìm cơ hội cảm tạ một chút mà thôi. Mộc công tử muốn ở chỗ này thêm mấy ngày dĩ nhiên không còn gì tốt hơn." Đáy lòng Bách Phi Thần chỉ trích, nếu không phải Đại Nhi đặc biệt gọi ngươi tới, còn tỏ ra không động được thì ta đây đã sớm đánh cho ngươi thành đầu heo rồi. Người của bổn tọa cũng dám mơ ước, sớm muộn gì để cho ngươi đổ máu tươi tại chỗ!
"Một cái nhấc tay mà thôi, Bách Môn chủ không cần quan tâm. Ngược lại Bách Môn chủ mở miệng là một tiếng phu nhân, chẳng lẽ Bách Môn chủ còn chưa nhận được hưu thư sao?" Mộc Vân Thiên nói lời này không nặng không nhẹ, cũng khiến Bách Phi Thần cắn răng nghiến lợi.
"Ha ha ha ha, Mộc công tử nói đùa, bất quá phu nhân chỉ đùa với Bách mỗ một chút mà thôi. Hành động này khiến cho Mộc công tử hiểu lầm thật xin lỗi, phu nhân và Bách mỗ phu thê tình thâm, sao có thể nói tách ra thì tách ra chứ. Phu nhân, nàng thấy đúng không." Bách Phi Thần giận quá hóa cười, giữa hai người âm thầm đặt thuốc nổ xong, còn thiếu một ngọn lửa trực tiếp nổ tung. Hoàn hảo Đại Nhi không có ở giữa hai người, nếu không đoán chừng cũng sẽ không nằm thoải mái như vậy.
"Chuyện ngày hôm nay ngươi thấy thế nào." Đối với hành động hả hê của Bách Phi Thần, Đại Nhi bày tỏ không nhìn.
Bách Phi Thần không thú vị bĩu môi, tay phải xuyên qua khe hở ghế nằm đưa về phía tay trái Đại Nhi, nắm chặt trong tay. Lật người để lại cho Mộc Vân Thiên tấm lưng, vẻ mặt hạnh phúc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Đại Nhi.
"Chuyện này không đơn giản như bên ngoài, hẳn là muốn nhắm về phía Tử Tà Môn." Mộc Vân Thiên mở mắt ra nhìn bầu trời có chút đục ngầu, trong ánh mắt trong trẻo toát ra mấy phần mê man, ngón giữa tay phải khoác lên trên trán khẽ run run. Trong giọng nói hẳn là có mấy phần thê lương.
"Chắc là kẻ thù của Tử Tà Môn, những năm này Tử Tà Môn quật khởi đắc tội không ít người, nhưng mà lần này quy mô lớn như thế, tai tiếng lớn thật đúng là không phải người bình thường có thể làm, hôm nay có lẽ chỉ là một bắt đầu."
Thật lâu Đại Nhi không nói, nàng gọi Mộc Vân Thiên tới đây cũng không phải vì muốn thử thăm dò một chút sao, Mộc Vân Thiên sẽ lưu lại nàng đã dự liệu, nếu hắn đi tới bên cạnh nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi, điều này Đại Nhi rất chắc chắn. Nghe trong lời nói của Mộc Vân Thiên và giọng nói của hắn, Đại Nhi đột nhiên cảm thấy mình trở nên thất lễ, trở nên không tin người như thế, rõ ràng hắn vì mình như vậy, khổ sở như vậy.
Nhưng nghĩ lại không đúng, làm sao biết chứ, từ trước đến giờ mình tin tưởng, có nhân tất có quả, hắn đột nhiên xuất hiện, trong lòng nói thế nào cũng không thông, từ trước đến giờ nàng không tin có sự trùng hợp. Nếu là lúc trước tuyệt đối sẽ không suy nghĩ lung tung như vậy, bất luận đối phương có mục đích gì, diễn trò gì, nàng cũng không hề bị gánh nặng phơi bày trong lòng, không để ý tới.
Thế nhưng lần lại khác, không nhìn vẻ mặt, không nhìn cái khác, nhưng trong lòng nàng có thể cảm nhận được nổi cay đắng của hắn, nỗi khổ sở của hắn. Nàng lại không làm được đoạn tuyệt đối với hắn, loại cảm giác này lúc nhìn thấy Mộc Vân Thiên, thời gian càng lâu, lại càng thêm mãnh liệt. Điều này làm cho Đại Nhi lại cảm thấy không tầm thường. Nàng trúng độc gì sao? Hay là chú thuật gì? Nhưng chú thuật vạn năm trước đã thất truyền, lời dẫn, lễ tế không có gì cả, tại sao có thể như thế.
Cho nên nàng không hiểu, không đoán ra, không nhìn rõ, không phân biệt rõ.
"Lần này Tử Tà Môn sợ rằng chỉ là mượn cớ, người sau lưng muốn chấn động, có thể là cả giang hồ." Mộc Vân Thiên nói ra ý tưởng thật trong lòng hắn, hắn đã truyền tin về Thiên cung, mẫu thân hắn sẽ phải để cho hắn ở chỗ này tra xét thôi. Dù sao chuyện liên quan đến dẹp yên cả giang hồ.
Thật ra hắn ở lại chỗ này hoàn toàn bởi vì Đại Nhi ở đây, kể từ sau lần ở trên đại điện nhìn thấy Bách Phi Thần, Mộc Vân Thiên suy nghĩ một chuyện, mình bị dư thừa phải không, có phải nên rời bỏ nơi này hay không. Nhìn Đại Nhi rất hạnh phúc. Hắn đã thử qua, suốt cả hai ngày không có ra cửa, không nhìn nàng, không thèm nghĩ đến nàng nữa. Có Trời mới biết hai ngày đó trôi qua như thế nào. Trái tim giống như bị tử trùng thiêu đốt, đau đớn khó nhịn.
Ngực bị đè ép, làm thế nào ra cũng không ra được, giống như mình sắp hít thở không thông. Loại cảm giác đó quả thật so chết còn khổ sở hơn. Hắn vẫn không thể nhịn được, đại hội thần binh nhìn thấy nàng, trong lòng hắn nhất thời thư thái rất nhiều, cho dù ở bên cạnh nàng không phải là mình. Nhìn thấy nàng cười hắn cũng sẽ vui vẻ, cho dù trải qua vui vẻ là vô tận thê lương. Nhưng hắn cam tâm tình nguyện. Hắn cảm giác mình thật muốn điên rồi!
Hôm nay Tử Tà Môn xảy ra chuyện, hắn cảm thấy lo lắng, cảm giác chuyện không có đơn giản như vậy. Nhìn như nhắm vào Tử Tà Môn nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy hiển nhiên là muốn kéo cả Đại Nhi vào. Hắn muốn nhìn thấy nàng hạnh phúc, tại sao có thể để cho người khác tổn thương nàng? ! Nếu Bách Phi Thần cũng không bảo vệ được nàng, vậy thì hắn làm thế nào để cho nàng hạnh phúc.
Đúng vậy, Mộc Vân Thiên ích kỷ tìm lý do cho mình, hắn muốn cướp đi Đại Nhi từ bên cạnh Bách Phi Thần, hắn tin yêu nàng, không cần Bách Phi Thần tin yêu nàng, hắn biết Đại Nhi không thích hắn, nhưng hắn vẫn không muốn buông tha, cho dù bị thương khắp cả người, hắn vẫn muốn thử một lần.
Đây là một cái cớ cực tốt. Nhưng cũng là đường ra duy nhất hắn tìm kiếm cho mình, có lẽ chờ hắn bị thương, hắn sẽ tuyệt vọng.
Trong lòng Đại Nhi hiểu ra, làm sao không biết, cũng chỉ muốn chứng minh một ít chuyện mà thôi, xem ra chỉ có sư phụ mới có thể giải thích, nếu như ngay cả sư phụ cũng không biết, sợ rằng chỉ có thể suy nghĩ theo hướng chú thuật.
Nhớ tới Đại Nhi liền nhức đầu. Thảo Diệp này nha, vẫn còn muốn lẫn tránh không gặp người, có gì mà lẫn tránh. Đại Nhi suy nghĩ có nên cấp cho Cung Bắc Thiếu một lần thuốc nữa, sau đó ôm cây đợi thỏ hay không. Cung Bắc Thiếu đáng thương không biết mình lại bị nhớ nhung.
"Nghe nói buổi trưa hôm nay không biết chuyện gì, vị kia bị ong mật đốt rồi, ong mật cả vườn đều tới đậu trên người nàng, quả thật chính là một giao thoại lớn trên giang hồ." Đại Nhi gập người, không ngại nở nụ cười mang theo chút nghịch ngợm, tiếng cười như chuông bạc ở trong gió nhẹ nhàng phiêu đãng.
"Nhất định là trên người bôi hương phấn quá nhiều, như phu nhân bây giờ thoải mái thật tốt, không nên mang mình ra so sánh với hoa dại, người còn muốn sặc, làm sao ong mật không tới đốt nàng cho được." Miệng của Bách Phi Thần cũng tổn hại người, giống như Cố Hinh Tuyết trời sinh để cho ong mật đốt.
"Bách Phi Thần nói lời này không sai, quả thật giống như nàng chuyển cả vườn hoa ở Kinh Thành đến trên người mình, cách mấy trăm mét cũng có thể ngửi thấy mùi, tiểu gia thấy nếu nàng ở nhà xí đợi một hai canh giờ, nhà xí cũng trở nên thơm ngát rồi." Bàn về tổn hại nhất, thật ra mấy người này không phân cao thấp. Thật.
"Tiểu Bắc, nếu ngươi nói như vậy ngày mai mời nàng đi khắp các nhà xí trong Phủ Thành Chủ một lần đi, có lẽ nàng sẽ không cự tuyệt đề nghị của ngươi, dù sao ngươi là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng, còn nữa người ta ở lại chỗ này không phải là vì ngươi sao." Lâm Tiểu Bảo không để ý đến toàn thân ướt nhẹp đả kích Cung Bắc Thiếu, sau đó gập người không ngại đá một chân trực tiếp quật ngã Cung Bắc Thiếu vào trong nước. Mà trong nháy mắt Cung Bắc Thiếu ngã xuống cũng kéo hông của Lâm Tiểu Bảo, hai người cùng nhau hét lên xinh đẹp rơi xuống nước một lần nữa, bị sặc gần chết, trong nước còn quyền đấm cước đá, rất thoải mái.
"Đề nghị của Lâm Tiểu Bảo không tệ." Triển hồ ly không chịu tịnh mịch chen vào một câu, rất có ý vị thêm dầu thêm mỡ.
"Nhị Sư Huynh có thể suy tính một chút." Ôn Ngọc khó được có chung mối thù với Triển hồ ly. Triển hồ ly đắc ý mở cờ trong bụng.
Ở bên Đại Nhi, ngoại trừ Cung Bắc Thiếu và Lâm Tiểu Bảo ở trong nước giày vò, ngược lại là một cảnh tượng hài hòa, nhưng ở nơi nào đó, Cố Hinh Tuyết không thể thái bình.
Cố Hinh Tuyết được an bài ở Lạc Tuyết các, vị trí cũng cực tốt.
Bây giờ khuôn mặt Cố Hinh Tuyết đều là dấu vết bị ong mật đốt, cần cổ, cánh tay đều là màu đỏ, thời tiết ở Thần Binh Thành vốn ấm áp, y phục mặc cũng hết sức mỏng manh, cho dù có y phục che kín bộ vị cũng có dấu vết bị đốt. Vì giữ hình tượng đau cũng không dám kêu quá lớn tiếng, thật sự là quá biệt khuất.
Đại phu đã tới xem, bôi dược thủy khắp trên mặt đến nổi còn phải uống một chút thuốc thanh nhiệt trừ độc, tai họa bất ngờ này khiến cho Cố Hinh Tuyết lập tức trở thành trò cười của cả Phủ Thành Chủ, đoán chừng không đến mấy hôm cả Thần Binh Thành cũng biết hết. Trận kia quả nhiên là cực kỳ hoành tráng.
Trong lòng Cố Hinh Tuyết vô cùng hận, đại phu nói nguyên nhân do loại phấn hoa nào đó, lừa người khác còn tạm được, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không tin. Nàng vẫn dùng loại phấn hoa này ở Kinh Đô không có chuyện gì, vừa tới nơi này đụng phải Lâm Đại Nhi đột nhiên bị như vậy, trừ nàng theo quấy phá thì còn có ai!
Nhớ tới Đại Nhi, vẻ mặt Cố Hinh Tuyết liền vặn vẹo lợi hại, nếu không phải là Lâm Đại Nhi, nàng làm sao đến nỗi lưu lạc tới nơi này, nếu không phải là Lâm Đại Nhi, chỉ sợ tất cả sớm đã nước chảy thành sông, nếu không phải là Lâm Đại Nhi, Bách Tử Tà đã là quỳ dưới quần của nàng. . . . . . tất cả mọi chuyện đều do Lâm Đại Nhi!
Hãy chờ xem, không bao lâu nữa, ta sẽ cho các ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
"Một cái nhấc tay mà thôi, Bách Môn chủ không cần quan tâm. Ngược lại Bách Môn chủ mở miệng là một tiếng phu nhân, chẳng lẽ Bách Môn chủ còn chưa nhận được hưu thư sao?" Mộc Vân Thiên nói lời này không nặng không nhẹ, cũng khiến Bách Phi Thần cắn răng nghiến lợi.
"Ha ha ha ha, Mộc công tử nói đùa, bất quá phu nhân chỉ đùa với Bách mỗ một chút mà thôi. Hành động này khiến cho Mộc công tử hiểu lầm thật xin lỗi, phu nhân và Bách mỗ phu thê tình thâm, sao có thể nói tách ra thì tách ra chứ. Phu nhân, nàng thấy đúng không." Bách Phi Thần giận quá hóa cười, giữa hai người âm thầm đặt thuốc nổ xong, còn thiếu một ngọn lửa trực tiếp nổ tung. Hoàn hảo Đại Nhi không có ở giữa hai người, nếu không đoán chừng cũng sẽ không nằm thoải mái như vậy.
"Chuyện ngày hôm nay ngươi thấy thế nào." Đối với hành động hả hê của Bách Phi Thần, Đại Nhi bày tỏ không nhìn.
Bách Phi Thần không thú vị bĩu môi, tay phải xuyên qua khe hở ghế nằm đưa về phía tay trái Đại Nhi, nắm chặt trong tay. Lật người để lại cho Mộc Vân Thiên tấm lưng, vẻ mặt hạnh phúc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Đại Nhi.
"Chuyện này không đơn giản như bên ngoài, hẳn là muốn nhắm về phía Tử Tà Môn." Mộc Vân Thiên mở mắt ra nhìn bầu trời có chút đục ngầu, trong ánh mắt trong trẻo toát ra mấy phần mê man, ngón giữa tay phải khoác lên trên trán khẽ run run. Trong giọng nói hẳn là có mấy phần thê lương.
"Chắc là kẻ thù của Tử Tà Môn, những năm này Tử Tà Môn quật khởi đắc tội không ít người, nhưng mà lần này quy mô lớn như thế, tai tiếng lớn thật đúng là không phải người bình thường có thể làm, hôm nay có lẽ chỉ là một bắt đầu."
Thật lâu Đại Nhi không nói, nàng gọi Mộc Vân Thiên tới đây cũng không phải vì muốn thử thăm dò một chút sao, Mộc Vân Thiên sẽ lưu lại nàng đã dự liệu, nếu hắn đi tới bên cạnh nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi, điều này Đại Nhi rất chắc chắn. Nghe trong lời nói của Mộc Vân Thiên và giọng nói của hắn, Đại Nhi đột nhiên cảm thấy mình trở nên thất lễ, trở nên không tin người như thế, rõ ràng hắn vì mình như vậy, khổ sở như vậy.
Nhưng nghĩ lại không đúng, làm sao biết chứ, từ trước đến giờ mình tin tưởng, có nhân tất có quả, hắn đột nhiên xuất hiện, trong lòng nói thế nào cũng không thông, từ trước đến giờ nàng không tin có sự trùng hợp. Nếu là lúc trước tuyệt đối sẽ không suy nghĩ lung tung như vậy, bất luận đối phương có mục đích gì, diễn trò gì, nàng cũng không hề bị gánh nặng phơi bày trong lòng, không để ý tới.
Thế nhưng lần lại khác, không nhìn vẻ mặt, không nhìn cái khác, nhưng trong lòng nàng có thể cảm nhận được nổi cay đắng của hắn, nỗi khổ sở của hắn. Nàng lại không làm được đoạn tuyệt đối với hắn, loại cảm giác này lúc nhìn thấy Mộc Vân Thiên, thời gian càng lâu, lại càng thêm mãnh liệt. Điều này làm cho Đại Nhi lại cảm thấy không tầm thường. Nàng trúng độc gì sao? Hay là chú thuật gì? Nhưng chú thuật vạn năm trước đã thất truyền, lời dẫn, lễ tế không có gì cả, tại sao có thể như thế.
Cho nên nàng không hiểu, không đoán ra, không nhìn rõ, không phân biệt rõ.
"Lần này Tử Tà Môn sợ rằng chỉ là mượn cớ, người sau lưng muốn chấn động, có thể là cả giang hồ." Mộc Vân Thiên nói ra ý tưởng thật trong lòng hắn, hắn đã truyền tin về Thiên cung, mẫu thân hắn sẽ phải để cho hắn ở chỗ này tra xét thôi. Dù sao chuyện liên quan đến dẹp yên cả giang hồ.
Thật ra hắn ở lại chỗ này hoàn toàn bởi vì Đại Nhi ở đây, kể từ sau lần ở trên đại điện nhìn thấy Bách Phi Thần, Mộc Vân Thiên suy nghĩ một chuyện, mình bị dư thừa phải không, có phải nên rời bỏ nơi này hay không. Nhìn Đại Nhi rất hạnh phúc. Hắn đã thử qua, suốt cả hai ngày không có ra cửa, không nhìn nàng, không thèm nghĩ đến nàng nữa. Có Trời mới biết hai ngày đó trôi qua như thế nào. Trái tim giống như bị tử trùng thiêu đốt, đau đớn khó nhịn.
Ngực bị đè ép, làm thế nào ra cũng không ra được, giống như mình sắp hít thở không thông. Loại cảm giác đó quả thật so chết còn khổ sở hơn. Hắn vẫn không thể nhịn được, đại hội thần binh nhìn thấy nàng, trong lòng hắn nhất thời thư thái rất nhiều, cho dù ở bên cạnh nàng không phải là mình. Nhìn thấy nàng cười hắn cũng sẽ vui vẻ, cho dù trải qua vui vẻ là vô tận thê lương. Nhưng hắn cam tâm tình nguyện. Hắn cảm giác mình thật muốn điên rồi!
Hôm nay Tử Tà Môn xảy ra chuyện, hắn cảm thấy lo lắng, cảm giác chuyện không có đơn giản như vậy. Nhìn như nhắm vào Tử Tà Môn nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy hiển nhiên là muốn kéo cả Đại Nhi vào. Hắn muốn nhìn thấy nàng hạnh phúc, tại sao có thể để cho người khác tổn thương nàng? ! Nếu Bách Phi Thần cũng không bảo vệ được nàng, vậy thì hắn làm thế nào để cho nàng hạnh phúc.
Đúng vậy, Mộc Vân Thiên ích kỷ tìm lý do cho mình, hắn muốn cướp đi Đại Nhi từ bên cạnh Bách Phi Thần, hắn tin yêu nàng, không cần Bách Phi Thần tin yêu nàng, hắn biết Đại Nhi không thích hắn, nhưng hắn vẫn không muốn buông tha, cho dù bị thương khắp cả người, hắn vẫn muốn thử một lần.
Đây là một cái cớ cực tốt. Nhưng cũng là đường ra duy nhất hắn tìm kiếm cho mình, có lẽ chờ hắn bị thương, hắn sẽ tuyệt vọng.
Trong lòng Đại Nhi hiểu ra, làm sao không biết, cũng chỉ muốn chứng minh một ít chuyện mà thôi, xem ra chỉ có sư phụ mới có thể giải thích, nếu như ngay cả sư phụ cũng không biết, sợ rằng chỉ có thể suy nghĩ theo hướng chú thuật.
Nhớ tới Đại Nhi liền nhức đầu. Thảo Diệp này nha, vẫn còn muốn lẫn tránh không gặp người, có gì mà lẫn tránh. Đại Nhi suy nghĩ có nên cấp cho Cung Bắc Thiếu một lần thuốc nữa, sau đó ôm cây đợi thỏ hay không. Cung Bắc Thiếu đáng thương không biết mình lại bị nhớ nhung.
"Nghe nói buổi trưa hôm nay không biết chuyện gì, vị kia bị ong mật đốt rồi, ong mật cả vườn đều tới đậu trên người nàng, quả thật chính là một giao thoại lớn trên giang hồ." Đại Nhi gập người, không ngại nở nụ cười mang theo chút nghịch ngợm, tiếng cười như chuông bạc ở trong gió nhẹ nhàng phiêu đãng.
"Nhất định là trên người bôi hương phấn quá nhiều, như phu nhân bây giờ thoải mái thật tốt, không nên mang mình ra so sánh với hoa dại, người còn muốn sặc, làm sao ong mật không tới đốt nàng cho được." Miệng của Bách Phi Thần cũng tổn hại người, giống như Cố Hinh Tuyết trời sinh để cho ong mật đốt.
"Bách Phi Thần nói lời này không sai, quả thật giống như nàng chuyển cả vườn hoa ở Kinh Thành đến trên người mình, cách mấy trăm mét cũng có thể ngửi thấy mùi, tiểu gia thấy nếu nàng ở nhà xí đợi một hai canh giờ, nhà xí cũng trở nên thơm ngát rồi." Bàn về tổn hại nhất, thật ra mấy người này không phân cao thấp. Thật.
"Tiểu Bắc, nếu ngươi nói như vậy ngày mai mời nàng đi khắp các nhà xí trong Phủ Thành Chủ một lần đi, có lẽ nàng sẽ không cự tuyệt đề nghị của ngươi, dù sao ngươi là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng, còn nữa người ta ở lại chỗ này không phải là vì ngươi sao." Lâm Tiểu Bảo không để ý đến toàn thân ướt nhẹp đả kích Cung Bắc Thiếu, sau đó gập người không ngại đá một chân trực tiếp quật ngã Cung Bắc Thiếu vào trong nước. Mà trong nháy mắt Cung Bắc Thiếu ngã xuống cũng kéo hông của Lâm Tiểu Bảo, hai người cùng nhau hét lên xinh đẹp rơi xuống nước một lần nữa, bị sặc gần chết, trong nước còn quyền đấm cước đá, rất thoải mái.
"Đề nghị của Lâm Tiểu Bảo không tệ." Triển hồ ly không chịu tịnh mịch chen vào một câu, rất có ý vị thêm dầu thêm mỡ.
"Nhị Sư Huynh có thể suy tính một chút." Ôn Ngọc khó được có chung mối thù với Triển hồ ly. Triển hồ ly đắc ý mở cờ trong bụng.
Ở bên Đại Nhi, ngoại trừ Cung Bắc Thiếu và Lâm Tiểu Bảo ở trong nước giày vò, ngược lại là một cảnh tượng hài hòa, nhưng ở nơi nào đó, Cố Hinh Tuyết không thể thái bình.
Cố Hinh Tuyết được an bài ở Lạc Tuyết các, vị trí cũng cực tốt.
Bây giờ khuôn mặt Cố Hinh Tuyết đều là dấu vết bị ong mật đốt, cần cổ, cánh tay đều là màu đỏ, thời tiết ở Thần Binh Thành vốn ấm áp, y phục mặc cũng hết sức mỏng manh, cho dù có y phục che kín bộ vị cũng có dấu vết bị đốt. Vì giữ hình tượng đau cũng không dám kêu quá lớn tiếng, thật sự là quá biệt khuất.
Đại phu đã tới xem, bôi dược thủy khắp trên mặt đến nổi còn phải uống một chút thuốc thanh nhiệt trừ độc, tai họa bất ngờ này khiến cho Cố Hinh Tuyết lập tức trở thành trò cười của cả Phủ Thành Chủ, đoán chừng không đến mấy hôm cả Thần Binh Thành cũng biết hết. Trận kia quả nhiên là cực kỳ hoành tráng.
Trong lòng Cố Hinh Tuyết vô cùng hận, đại phu nói nguyên nhân do loại phấn hoa nào đó, lừa người khác còn tạm được, bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không tin. Nàng vẫn dùng loại phấn hoa này ở Kinh Đô không có chuyện gì, vừa tới nơi này đụng phải Lâm Đại Nhi đột nhiên bị như vậy, trừ nàng theo quấy phá thì còn có ai!
Nhớ tới Đại Nhi, vẻ mặt Cố Hinh Tuyết liền vặn vẹo lợi hại, nếu không phải là Lâm Đại Nhi, nàng làm sao đến nỗi lưu lạc tới nơi này, nếu không phải là Lâm Đại Nhi, chỉ sợ tất cả sớm đã nước chảy thành sông, nếu không phải là Lâm Đại Nhi, Bách Tử Tà đã là quỳ dưới quần của nàng. . . . . . tất cả mọi chuyện đều do Lâm Đại Nhi!
Hãy chờ xem, không bao lâu nữa, ta sẽ cho các ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
/123
|