Ký An Vương phủ lạnh lẽo gió đêm, mấy ngọn
đèn lồng khẽ đung đưa, tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Giữa màn đêm u ám, một cái bóng bị
kéo ra rất dài. Doãn Duật đưa tay chuẩn bị đẩy cửa phòng, phía sau lưng chợt
vọng tới giọng nói của Ký An Vương gia: “Muộn thế này rồi con còn đi đâu?”
Hôm nay, lúc vừa từ thiên lao trở về, vết
thương của Doãn Duật mới khỏi, đại phu đã đến khám và cho thuốc. Y uống thuốc
xong liền lấy cớ muốn nghỉ ngơi, đuổi tất cả đám nha hoàn ra ngoài. Y chẳng qua
là không yên tâm về Lệnh Viên, muốn nhân cơ hội này lẻn vào Cẩm Tú biệt uyển
thăm nàng, không ngờ lúc về lại bị phụ thân bắt gặp.
Doãn Duật ủ rũ ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Ký
An Vương gia đang âm trầm đi tới, đẩy cửa bước vào phòng trước y. Từ trong
phòng tỏa ra mùi kỳ nam nồng đậm, chắc hẳn đám nha hoàn lại vừa thêm hương liệu
mới vào. Doãn Duật đã chẳng có tâm trạng để ý tới điều này, cất bước đi theo
phụ thân vào trong.
Ngọn đèn lưu ly được thắp lên, căn phòng
dần trở nên sáng sủa. Doãn Duật cẩn thận đưa mắt nhìn phụ thân, đột nhiên lại
thấy người trước mặt quay người, chăm chú nhìn mình, hỏi: “Con và thị nữ của
Công chúa Bắc Hán đã ngầm định chuyện cả đời?”
Doãn Duật ngẩn người, vừa rồi khi ở cửa,
phụ thân còn hỏi y đã đi đâu, việc này hiển nhiên ông đã biết rõ. Y chậm rãi
rời ánh mắt khỏi khuôn mặt lạnh lùng đó, còn đang suy nghĩ xem nên ứng phó
chuyên của Anh Tịch thế nào, đã nghe Ký An Vương gia hậm hực nói: “Quả đúng là
như vậy… Con… con và Công chúa quen nhau từ bao giờ?”
Khi Anh Tịch đến vương phủ, thứ tình cảm
toát ra từ trong lời nói, hành động hoàn toàn không phải sự ái mộ. Ký An Vương
gia tuy chưa từng gặp vị Công chúa Bắc Hán đó nhưng nàng ta chịu vì Doãn Duật
mà bày ra một ván cờ lớn như vậy, tuyệt đối không thể chỉ vì thứ tình cảm nhất
thời. Thêm vào đó, vừa rồi, khi ông hỏi Doãn Duật, y lại cúi đầu do dự, ông lại
càng dám khẳng định.
Việc y và Công chúa có tư tình… không ngờ
lại là sự thật!
Suy nghĩ như vậy, sắc mặt Ký An Vương gia
liền biến đổi hẳn, nhìn con trai mình bằng ánh mắt phẫn nộ. Ông cũng chẳng cần
y trả lời đã đi đâu, ngoài Cẩm Tú biệt uyển còn có thể là nơi nào?
Dường như Doãn Duật bị chạm trúng chỗ đau.
Người trước mặt là phụ thân của y, thực ra y cũng không sợ bị ông biết, chỉ là
phụ thân nói ra như vậy, dường như đang nhắc nhở y, rằng y và Lệnh Viên tuyệt
đối không thể! Doãn Duật nhất thời không nói lên lời, lồng ngực như bị một vật
nặng đè xuống. Y thở ra một hơi nặng nề, đi tới ngồi xuống giường.
“Sao con lại hồ đồ như vậy?” Ký An Vương
gia không kìm được, cất tiếng.
Doãn Duật gượng cuời, thế gọi là hồ đồ sao?
Khi y quen nàng, vốn không biết thân phận của nàng, đây chẳng qua là tạo hóa
trêu ngươi mà thôi!
Thấy y không nói gì, Ký An Vương gia lại
đứng đó hồi lâu, rồi mới thấp giọng nói: “Ngày mai hãy theo ta vào cung tạ ơn.
Ta đã nghĩ kỹ rồi, sáng mai sẽ dâng tấu xin Hoàng thượng ân chuẩn cho con đi
tòng quân để rèn luyện bản thân.”
“Người muốn con rời kinh?” Doãn Duật bỗng
ngẩng lên.
Sắc mặt Ký An Vương gia không hề thay đổi:
“Đó cũng là vì muốn tốt cho con thôi!”
Y cự lại: “Con
không đi!”
“Không đến lượt
con quyết định!” Ký An Vương gia trầm giọng nói, lại thấy y đột ngột đứng dậy,
cất tiếng lạnh lùng: “Con đi theo Dận Vương thì có gì không đúng? Con yêu một
người thì có lỗi lầm gì? Chẳng lẽ phụ thân lại sợ con sẽ vì Công chúa mà làm
những việc khiến vương phủ phải xấu hổ hay sao?”
“Câm miệng!” Ký
An Vương gia lạnh lùng quát khẽ, cất giọng giễu cợt: “Dận Vương đâu có thiếu
huynh đệ ruột thịt, huyết mạch một dòng, hắn không thân thiết với bọn họ mà lại
đi thân thiết với con sao? Cả đời này con chỉ có một người huynh đệ, đó là đại
ca của con! Bây giờ con lại vì một người ngoài mà làm trái ý ta sao?”
Hai chữ “người
ngoài” đó, ông nói vô cùng rõ ràng. Doãn Duật chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại,
hồi lâu mới cất tiếng hờ hững: “Con thường nghe các bậc đại thần trong triều
nhắc đến trận chiến Hoài Nghĩa năm đó, việc phụ thân dùng kế đánh lui địch đến
bây giờ vẫn được người ta tán thưởng.
Bọn họ còn nói,
năm xưa, đến Hoàng thượng cũng cho rằng trận chiến này tất bại, là phụ thân
kiên trì không chịu lui binh.” Hoài Nghĩa là bức bình phong phía tây nam của
Nam Việt, một khi Hoài Nghĩa bị công phá, quân man di sẽ tràn vào. Trong cặp
mắt già nua kia có một tia sáng thoáng qua, Doãn Duật lại nói tiếp: “Phụ thân
hãy nói với con, vị Ký An Vương gia một lòng vì nước, một lòng vì Hoàng thượng
năm xưa tại sao lại trở thành như bây giờ? Phụ thân không cho con đi theo Dận
Vương, chẳng lẽ năm xưa không phải người cũng đi theo đương kim Hoàng thượng
sao? Hoàng thượng có từng bạc đãi người chưa? Phụ thân bây giờ đường đường là
một vị vương gia tôn quý, vinh dự chẳng kém thân vương, là chính người không
muốn nắm thực quyền! Cho nên con mới không hiểu!”
Ở trước mặt Hoàng
thượng, ông luôn cố gắng làm một vị vương gia nhàn nhã, yên phận giữ mình. Dường
như trong mắt ông, người của hoàng gia đều không phải người tốt.
Đêm dài tĩnh
lặng, trong phòng chỉ có hai phụ tử đứng đó nhìn nhau.
Ký An Vương gia
bị y làm cho giận dữ đến bật cười, rồi ông cất giọng mang theo mấy phần tự
giễu: “Bây giờ con cảm thấy phụ thân hèn yếu, không có tư cách dạy dỗ con sao?”
Doãn Duật ngoảnh
mặt sang hướng khác, chẳng biết nên đối đáp thế nào.
Ký An Vương gia
lại nói: “Con phù tá Dận Vương, nếu sau này y nối dòng đại thống, liệu có còn
đối xử với con giống như bây giờ?” Ông dừng lại một lát, rồi lại cười, nói
tiếp: “Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, không có nhiều tình huynh đệ như thế
để chia sẻ cho con! Chuyện của con và Công chúa Bắc Hán, sớm muộn cũng có ngày
bị hắn phát hiện, con có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Hoàng thượng
chính là Hoàng thượng… Đây rõ ràng nói đến giả thiết sau này Dận Vương đăng cơ,
nhưng sao Doãn Duật lại có cảm giác phụ thân đang ám chỉ đương kim Hoàng
thượng? Việc trước đó Doãn Duật cũng không phải là không hay biết, trước khi
đương kim Hoàng thượng lên ngôi, các hoàng tử vì cạnh tranh vô cùng kịch liệt,
mà Hoàng thượng vì có phụ thân và một người khác giúp đỡ nên mới có thể thuận
lợi ngồi lên ngôi báu. Người đó chính là Lương Vương đã gây ra cuộc phản loạn
và bị giết vào năm Kiến Chương thứ mười, cũng chính là người huynh đệ ruột thịt
của Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Lương Vương và Ký An Vương có
thể nói là dưới một người trên muôn vạn người, không ngừng được phong thưởng.
Trong thời gian đó, đám man di ở mấy nước xung quanh liên tục quấy nhiễu, các
nơi cũng thường xuyên có chiến loạn, đều do Ký An Vương và Lương Vương hợp sức
dẹp yên. Sau đó, phe cánh của Lương Vương nhanh chóng mạnh lên, trong tay nắm
binh quyền, lão không cam chịu ở dưới Hoàng thượng nên đã khởi binh tạo phản.
Đại ca của Doãn Duật chính là một vị tướng tiên phong trong đội quân của Hoàng
thượng, đã hy sinh trong trận chiến năm đó…
Một làn gió thổi
vào, cây chổi quét trần đặt trên bệ cửa sổ bị gió thổi rơi “bộp” một tiếng.
Doãn Duật giật
mình tỉnh táo trở lại, phụ thân đã rời đi, cũng chẳng rõ y đã đứng ngẩn ngơ ở
đó bao lâu rồi. Y xoay người nhặt cây chổi quét trần đặt lên chiếc bàn bên
cạnh, bên ngoài có làn gió thổi vào, cảm giác mát rượi khiến người ta tỉnh táo
hơn.
Năm Kiến Chương
thứ mười cũng chính là năm Doãn Duật ra đời, khi đó, Nam Việt xảy ra quá nhiều
chuyện, tiếc rằng y vẫn còn nằm nôi không được tận mắt chứng kiến, chỉ có thể
nghe những người xung quanh kể lại. Về sau, phụ thân không còn quản việc trong
triều, thường xuyên lấy cớ sức khỏe không tốt, cũng không thích y can dự vào
chuyện của hoàng gia. Ban đầu, y vẫn luôn cho rằng phụ thân nuối tiếc về việc
người huynh đệ tốt ngày xưa làm phản, khiến hai người họ phải nói chuyện bằng
binh đao, lại nguội lòng vì phe cánh của Lương Vương cuối cùng đã bị tiêu diệt
hoàn toàn, bây giờ, xem ra mọi việc không chỉ đơn giản như vậy, bên trong còn
có ẩn tình.
Tháng Tám, hoa
quế ngát hương.
Bên ngoài cung
Túc Dương trồng hai gốc chuối mỹ nhân rất đẹp, lá rộng biếc xanh, đang trổ hoa
màu đỏ vô cùng bắt mắt, vậy mà trước cửa cung lại thưa thớt bóng người. Từ sau
khi Đoan phi mắc bệnh, Hoàng trưởng tử phải dọn ra ngoài cung Túc Dương, đừng
nói là Hoàng thượng không đến nữa, ngay đến đám cung nữ, thái giám có thể rời
đi cũng đều rời đi, chẳng ai muốn ở lại cả đời bên một vị chủ nhân đã thất thế lại
mắc bệnh lao.
Kiền Nhi bưng
thuốc vào, cẩn thận hầu hạ Đoan phi uống thuốc.
Bức màn mỏng màu
đỏ được vén lên, nữ tử nằm trên giường phượng trông tiều tụy, hai gò má vốn
căng đầy nay đã hõm xuống, cặp mắt to tròn ngày nào giờ lại lồi ra, nhìn có
chút đáng sợ. Kiền Nhi cẩn thận múc một thìa thuốc đưa đến bên môi Đoan Phi,
nhưng nàng lại không uống, ngẩn ngơ nói một câu: “Khụ khụ… Bản cung ngửi thấy
mùi hoa quế, không ngờ… đã mắc bệnh lâu như vậy rồi. Khụ… Em… Hôm nay em có gặp
được Chiêu Nhi không?” Trước đó nàng còn mong có người có thể dẫn Chiêu Nhi đến
thăm mình, nhưng bây giờ, ba tháng đã trôi qua, vậy mà nguyện vọng nhỏ nhoi đó
không thể trở thành hiện thực.
Kiền Nhi vẫn trả
lời như cũ: “Gặp rồi, Điện hạ hiện đang rất tốt, xin Nương nương cứ yên tâm.”
“Tốt?” Sắc mặt
Đoan phi trầm xuống, khẽ cười giễu cợt. “Ả trông nom nó, có thể tốt được sao?
Chiêu Nhi của bản cung sẽ không nghe lời ả đâu, sẽ không…”
Kiền Nhi khẽ thở
dài một tiếng. Ban đầu, Thái tử đúng là không chịu, nhưng Hoàng thượng đã lên
tiếng, ngài rất nghe lời. Lâu dần, tuy vẫn nhớ đến người mẹ thân sinh là Đoan
phi, nhưng ngài cũng không còn ghét Dương phi nữa. Mỗi ngày Kiền Nhi đều đứng
nhìn từ xa, thấy Dương phi vui đùa cùng Thái tử, dạy ngài đọc sách, vẽ tranh,
thay quần áo cho ngài, giúp ngài rửa tay… Thời gian gần đây, Dương phi dường
như đã biến thành một người khác, thật lòng đối tốt với Thái tử. Thái tử còn
nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ nhận nàng ta làm mẹ.
Những lời này,
Kiền Nhi trước giờ đều không dám nói trước mặt Đoan phi.
Bàn tay khô gầy
đó đột ngột đưa tới, đón lấy chén thuốc từ trong tay Kiền Nhi. Đoan phi ngẩng
đầu, một hơi uống cạn chén thuốc, ngay sau đó liền ho sặc sụa, khó khăn lắm mới
trở lại bình thường. Kiền Nhi chỉ nghe nàng nói: “Bản cung phải khỏe lại, khỏe
lại thật nhanh. Bản cung phải đón Chiêu nhi về, đón… Chiêu Nhi về…”
Kiền Nhi thầm
buồn bã, muốn đón về đâu có dễ dàng? Cho dù bây giờ Đoan phi có khỏe lại như
một điều kỳ diệu, Dương phi cũng đã trở thành dưỡng mẫu của Thái tử rồi, cũng
còn phải xem Dương phi có chịu buông tay hay không. Kiền Nhi cúi đầu, cắn chặt
môi, trước mắt dường như lại xuất hiện bóng dáng xinh đẹp mặc bộ đồ trắng như
tuyết bên ngoài cung Nghi Tuyết ngày đó… Cổ tay chợt bị nắm chặt, thị cảm thấy
những ngón tay của Đoan phi giá lạnh vô cùng, lại nghe nàng vừa thở dốc vừa
nói: “Ngươi đi… đi mang vài chén thuốc nữa tới đây, khụ khụ… Bản cung phải khỏe
lại thật nhanh… khụ… khụ khụ khụ…” Nàng ho dữ dội, bàn tay đang giữ tay Kiền
Nhi cũng trở nên yếu ớt, cả cơ thể rũ xuống giường.
Kiền Nhi không
khỏi cả kinh, vội đưa tay tới vuốt ngực giúp nàng, vành mắt đỏ hoe khuyên nhủ:
“Nương nương nói gì thế, thuốc này sao có thể uống bừa được!”
“Khụ khụ… Bản
cung mặc kệ… mặc kệ…”
“Nương nương!”
Kiền Nhi cắn chặt răng, không nhịn được nữa, nghẹn ngào nói: “Cho dù bệnh của
Nương nương có khỏi thì Điện hạ cũng sẽ không trở về nữa đâu! Có lẽ… có lẽ tất
cả những việc này đều nằm trong tính toán của Đại trưởng Công chúa rồi!”
“Ngươi… ngươi nói
bậy!” Đoan phi trừng mắt nhìn thị, dường như đã dùng hết chút sức tàn để gào
lên.
Không phải chưa
từng hoài nghi, chỉ là nàng không dám thừa nhận. Những lời Đại trưởng Công chúa
nói trong lần cuối cùng tới cung Túc Dương nàng vẫn còn nhớ rõ, đó là Hoàng
thượng sẽ thích Chiêu Nhi. Bây giờ, Chiêu Nhi trở thành con trai của Dương phi,
Hoàng thượng quả thực đã thích nó rồi.
Nước mắt Kiền Nhi
tuôn rơi, cắn chặt môi, nói: “Ngày đó, chính mắt nô tì nhìn thấy Đại trưởng
Công chúa vừa rời khỏi cung Túc Dương liền đến cung Nghi Tuyết, sau đó còn ra
ngoài với Dương đại nhân. Khi đó nô tì không cảm thấy gì, nên mới không nói với
nương nương…”
Cặp mắt nữ tử
trên giường trở nên ảm đạm, dường như sau nháy mắt đã chẳng còn chút sức sống
nào.
Vậy sao?
Đại trưởng Công
chúa còn từng đến cung Nghi Tuyết, vậy Công chúa đã nói với huynh muội họ Dương
những gì?
Chẳng trách quan
hệ giữa huynh muội họ Dương đột nhiên tốt trở lại, Hoàng thượng cũng chịu lập
Chiêu Nhi làm thái tử, Tần Tướng quân thì càng một lòng trung thành với Hoàng
thượng. Đại trưởng công chúa tinh anh như thế, hẳn đã chọn Chiêu Nhi làm nút
thắt cho những mối quan hệ ấy rồi. Nhưng sau khi mất đi Chiêu Nhi, nàng chẳng
còn gì nữa cả.
Thì ra, ngay từ
khi Đại trưởng công chúa đi Nam Việt hòa thân, nàng đã trở thành một quân cờ bị
vứt bỏ. Thương thay cho nàng, đến tận lúc này mới dám tin!
Suốt cuộc đời
nàng đều bảo sao nghe vậy, chẳng ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này! Đại
trưởng công chúa thực sự cho rằng nàng không nói gì thì là trời sinh ngu ngốc
sao? Cho rằng nàng hoàn toàn không biết gì sao?
“Nương nương!
Nương nương…”
Kiều Nhi khẽ gọi
mấy tiếng nhưng chỉ thấy nữ tử trên giường nằm im không động đậy. Cặp mắt vô
hồn của nàng đờ đẫn nhìn lên đỉnh màn, ánh mắt vẩn đục như đã chết, không có
lấy một tia sức sống.
Kiền Nhi ở bên
nàng cả ngày, mãi đến nửa đêm, Đoan phi mới đột nhiên ngồi dậy, bắt Kiền Nhi
phải đi mài mực, rồi nàng run rẩy viết mấy dòng lên một mảnh giấy, đưa cho Kiền
Nhi, nói: “Đến cung Tĩnh Khang giao cái này cho Thẩm Chiêu nghi!”
Ống tay áo rộng
bị người ta nắm chặt, ngoảnh đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của
Thế Huyền. Người nhũ mẫu đang bế Chiêu Nhi đứng xa xa sau lưng Thế Huyền, Lệnh
Viên cứ nhìn, không ngờ bà ta lại biến thành Đoan phi với khuôn mặt đang chảy
máu, vô cùng đáng sợ. Lệnh Viên cả kinh, vội thu ánh mắt lại, nhìn xuống ống
tay áo, nơi đang bị Thế Huyền nắm lấy, không ngờ cũng là một mảng máu đỏ tươi
đang chậm rãi lan ra…
“Công chúa! Công
chúa…”
Lệnh Viên bỗng mở
mắt, Anh Tịch nôn nóng đi tới. Lệnh Viên đã tỉnh táo trở lại, hờ hững nói: “Ta
sao vậy?”
Anh Tịch vẫn đang
cau mày, lại cúi đầu nhìn bàn tay của Lệnh Viên, rồi nói: “Người cứ nắm chặt
bức màn không buông.” Lệnh Viên nhìn theo ánh mắt của thị nữ, quả nhiên thấy
tay mình đang nắm chặt bức màn, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rất rõ. Móng
tay nàng còn xuyên qua bức màn, cắm vào lòng bàn tay đau đớn.
Anh Tịch vừa đi
vào, chuẩn bị hầu hạ Lệnh Viên chải tóc, trang điểm, không ngờ nàng còn đang
ngủ. Một bàn tay nàng nắm chặt bức màn sa trước giường không chịu buông, sắc
mặt thì trắng bệch, hai bờ môi mím chặt không nói năng gì.
Anh Tịch giúp
nàng trang điểm, nàng ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, nhưng trong đầu lại xuất
hiện gương mặt đầy máu của Đoan phi. Cây trâm cài đầu trong tay nàng rơi “cạch”
xuống đất, Anh Tịch “a” một tiếng, vội vàng khom người nhặt, Lệnh Viên vẫn ngẩn
ngơ ngồi đó.
“Công chúa… A,
sao tay của người lại lạnh thế này? Anh Tịch vô tình chạm vào mu bàn tay của
Lệnh Viên, cảm thấy lạnh băng, như đang ở giữa mùa đông.
Lệnh Viên cũng
không biết tại sao, mấy ngày nay trái tim nàng đều không thể bình tĩnh, luôn
nghĩ đến chuyện khi rời khỏi Bắc Hán, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, giống như
sắp xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng bây giờ, nàng đang ở xa ngàn dặm, không phải
muốn về là có thể về được.
Bên ngoài, có
người bẩm báo rằng Dận Vương đã tới.
Một tháng nay,
Dận Vương có đến biệt uyển vài lần, phần lớn là để đón Lệnh Viên vào cung gặp
Hoàng đế Nam Việt. Hắn nói mình còn đang trong thời gian thủ hiếu, không tiện
đến biệt uyển nhiều lần. Mỗi câu nói của hắn đều sáo rỗng, Lệnh Viên cũng nhờ
thế mà được nhàn nhã. Nàng và vị phu quân tương lai này chỉ mới gặp mặt vài
lần, thời gian hai người ở riêng với nhau cũng chưa từng có lời nào thừa thãi.
Khi rảnh rỗi,
Hoàng đế Nam Việt thường tìm Lệnh Viên đánh cờ, nói chuyện. Thực ra không phải
tài đánh cờ của Đại trưởng công chúa Bắc Hán rất cao, chỉ là nói chuyện với
nàng không mệt mỏi chút nào.
“Trẫm thấy sắc
khí của Công chúa không được tốt, có phải bị ốm rồi không?” Một quân cờ được
đặt xuống, Hoàng đế Nam Việt chậm rãi cất tiếng hỏi.
Lệnh Viên khẽ mỉm
cười, bàn tay thon cầm một quân cờ trắng lên, nhẹ nhàng đáp: “Là vì gió hôm qua
hơi lớn, Lệnh Viên ngủ không được ngon.”
Hoàng đế Nam Việt
hơi cau mày, chăm chú nhìn nàng, hờ hững hỏi: “Chẳng lẽ Công chúa nhớ nhà rồi?”
Đầu ngón tay trở
nên lạnh buốt, nụ cười trên khóe miêng Lệnh Viên thoáng cứng đờ, trong lòng
nhất thời rầu rĩ. Rời Bắc Hán đã lâu như vậy rồi, nếu nói không nhớ thì không
thể, nhưng nếu nói hoàn toàn bởi nguyên nhân này thì cũng không hẳn vậy. Chỉ là
mấy ngày nay, nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ Bắc Hán sẽ xảy ra chuyện.
Hoàng đế Nam Việt
bỏ quân cờ trong tay vào hộp đựng, thấp giọng nói: “Thôi vậy, trẫm thấy Công
chúa chẳng có chút tâm trí nào, hay là không đánh nữa, nếu không, dù trẫm có
thắng cũng chẳng vẻ vang gì.” Gã thái giám đứng hầu bên cạnh thấy vậy, vội bước
tới thu dọn bàn cờ. Lệnh Viên đưa mắt nhìn qua, vô ý bắt gặp ánh mắt như cười
như không của Hoàng đế. Nàng hơi ngây người, lại nghe lão nói tiếp: “Lần đầu
tiên đi xa nhà như vậy, không nhớ mới là chuyện lạ. Chỉ là nhớ thì nhớ, nhưng
sau này, nơi đây mới là nhà của Công chúa.”
Nam Việt. Nhà.
Lệnh Viên còn
đang ngẩn ngơ, Hoàng thượng đã nhẹ nhàng đứng dậy. Lão thản nhiên đi tới ngồi
xuống chiếc ghế dài bên cạnh ngôi đình, chiếc túi gấm thắt bên hông lão chợt
rơi xuống. Lệnh Viên khom người nhặt theo bản năng, rồi đưa tới cho lão.
Dưới ống tay áo
màu vàng tươi, bàn tay đó đầy những nếp nhăn và vết chai sạn, nhẹ nhàng đón lấy
chiếc túi gấm mà Lệnh Viên đưa tới. Ánh mắt Hoàng thượng lại càng sâu sắc hơn,
nhưng nụ cười lại rất hiền hòa, lão nhìn nàng, khẽ hỏi: “Công chúa sợ cái gì?”
Những ngón tay
cầm chiếc túi gấm vẫn đang run rẩy.
“Sợ trẫm? Sợ lão
tứ?” Lão mỉm cười nhìn nàng, dáng vẻ như một người cha hiền từ.
Lệnh Viên bất
giác ngây người, dường như muốn tìm một khuôn mặt già nua khác từ khuôn mặt này
của lão. Người từng được nàng gọi là phụ hoàng đó, dường như chưa bao giờ nở nụ
cười hiền từ thế này với nàng. Nàng gượng cười, có chút lúng túng, cúi đầu,
nhưng sau đó vẫn bình tĩnh nói: “Không phải Lệnh Viên đang sợ, chỉ là có chút
hối hận vì một chuyện thôi.”
“Hối hận chuyện
gì?” Dường như Hoàng đế Nam Việt khá bất ngờ, buột miệng hỏi.
Lệnh Viên chăm
chú quan sát lão nhân trước mặt, biết rõ phía sau khuôn mặt hiền từ này là một
sự lạnh lùng, tàn bạo mà nàng chưa từng nhìn thấy. Ánh mắt nàng lại liếc tràng
hạt mà lão thường xuyên cầm trong tay, sợi dây nơi đáy lòng nàng như vừa bị
chạm vào. Đưa mắt nhìn khắp Nam Việt, cũng chỉ có lão là giống nàng mà thôi.
Nàng cũng từng có lúc chỉ nghĩ đến chính trị và quyền lực, mạng người trong tay
nàng, có kẻ đáng chết, nhưng cũng có người chết oan.
Ngón tay hơi mở
ra, rồi lại nắm chặt, Lệnh Viên khẽ nở nụ cười, nói: “Hối hận vì đã không giết
một người.”
Hoàng đế Nam Việt
ngồi trên cao đã nhiều năm, thực đã quá quen với việc giết chóc, hoặc trong
tối, hoặc ngoài sáng, nhưng chưa từng có người nào dám nói chuyện này với lão
một cách thản nhiên và dứt khoát đến vậy. Lão hơi ngẩn người, sau đó lại mỉm
cười, cũng liếc nhìn tràng hạt trong tay: “Thực ra nếu đã giết rồi, chưa chắc
sau này sẽ không hối hận.” Hoàng đế Nam Việt chăm chú nhìn nữ tử trước mặt,
nàng quả thực vẫn còn rất trẻ. Hồi lão trẻ như nàng cũng giống hệt thế này,
đáng tiếc, bây giờ lão đã già rồi, luôn buồn phiền vì một số chuyện, cho dù
ngày ngày tay cầm tràng hạt cũng không thể tĩnh tâm.
đèn lồng khẽ đung đưa, tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Giữa màn đêm u ám, một cái bóng bị
kéo ra rất dài. Doãn Duật đưa tay chuẩn bị đẩy cửa phòng, phía sau lưng chợt
vọng tới giọng nói của Ký An Vương gia: “Muộn thế này rồi con còn đi đâu?”
Hôm nay, lúc vừa từ thiên lao trở về, vết
thương của Doãn Duật mới khỏi, đại phu đã đến khám và cho thuốc. Y uống thuốc
xong liền lấy cớ muốn nghỉ ngơi, đuổi tất cả đám nha hoàn ra ngoài. Y chẳng qua
là không yên tâm về Lệnh Viên, muốn nhân cơ hội này lẻn vào Cẩm Tú biệt uyển
thăm nàng, không ngờ lúc về lại bị phụ thân bắt gặp.
Doãn Duật ủ rũ ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Ký
An Vương gia đang âm trầm đi tới, đẩy cửa bước vào phòng trước y. Từ trong
phòng tỏa ra mùi kỳ nam nồng đậm, chắc hẳn đám nha hoàn lại vừa thêm hương liệu
mới vào. Doãn Duật đã chẳng có tâm trạng để ý tới điều này, cất bước đi theo
phụ thân vào trong.
Ngọn đèn lưu ly được thắp lên, căn phòng
dần trở nên sáng sủa. Doãn Duật cẩn thận đưa mắt nhìn phụ thân, đột nhiên lại
thấy người trước mặt quay người, chăm chú nhìn mình, hỏi: “Con và thị nữ của
Công chúa Bắc Hán đã ngầm định chuyện cả đời?”
Doãn Duật ngẩn người, vừa rồi khi ở cửa,
phụ thân còn hỏi y đã đi đâu, việc này hiển nhiên ông đã biết rõ. Y chậm rãi
rời ánh mắt khỏi khuôn mặt lạnh lùng đó, còn đang suy nghĩ xem nên ứng phó
chuyên của Anh Tịch thế nào, đã nghe Ký An Vương gia hậm hực nói: “Quả đúng là
như vậy… Con… con và Công chúa quen nhau từ bao giờ?”
Khi Anh Tịch đến vương phủ, thứ tình cảm
toát ra từ trong lời nói, hành động hoàn toàn không phải sự ái mộ. Ký An Vương
gia tuy chưa từng gặp vị Công chúa Bắc Hán đó nhưng nàng ta chịu vì Doãn Duật
mà bày ra một ván cờ lớn như vậy, tuyệt đối không thể chỉ vì thứ tình cảm nhất
thời. Thêm vào đó, vừa rồi, khi ông hỏi Doãn Duật, y lại cúi đầu do dự, ông lại
càng dám khẳng định.
Việc y và Công chúa có tư tình… không ngờ
lại là sự thật!
Suy nghĩ như vậy, sắc mặt Ký An Vương gia
liền biến đổi hẳn, nhìn con trai mình bằng ánh mắt phẫn nộ. Ông cũng chẳng cần
y trả lời đã đi đâu, ngoài Cẩm Tú biệt uyển còn có thể là nơi nào?
Dường như Doãn Duật bị chạm trúng chỗ đau.
Người trước mặt là phụ thân của y, thực ra y cũng không sợ bị ông biết, chỉ là
phụ thân nói ra như vậy, dường như đang nhắc nhở y, rằng y và Lệnh Viên tuyệt
đối không thể! Doãn Duật nhất thời không nói lên lời, lồng ngực như bị một vật
nặng đè xuống. Y thở ra một hơi nặng nề, đi tới ngồi xuống giường.
“Sao con lại hồ đồ như vậy?” Ký An Vương
gia không kìm được, cất tiếng.
Doãn Duật gượng cuời, thế gọi là hồ đồ sao?
Khi y quen nàng, vốn không biết thân phận của nàng, đây chẳng qua là tạo hóa
trêu ngươi mà thôi!
Thấy y không nói gì, Ký An Vương gia lại
đứng đó hồi lâu, rồi mới thấp giọng nói: “Ngày mai hãy theo ta vào cung tạ ơn.
Ta đã nghĩ kỹ rồi, sáng mai sẽ dâng tấu xin Hoàng thượng ân chuẩn cho con đi
tòng quân để rèn luyện bản thân.”
“Người muốn con rời kinh?” Doãn Duật bỗng
ngẩng lên.
Sắc mặt Ký An Vương gia không hề thay đổi:
“Đó cũng là vì muốn tốt cho con thôi!”
Y cự lại: “Con
không đi!”
“Không đến lượt
con quyết định!” Ký An Vương gia trầm giọng nói, lại thấy y đột ngột đứng dậy,
cất tiếng lạnh lùng: “Con đi theo Dận Vương thì có gì không đúng? Con yêu một
người thì có lỗi lầm gì? Chẳng lẽ phụ thân lại sợ con sẽ vì Công chúa mà làm
những việc khiến vương phủ phải xấu hổ hay sao?”
“Câm miệng!” Ký
An Vương gia lạnh lùng quát khẽ, cất giọng giễu cợt: “Dận Vương đâu có thiếu
huynh đệ ruột thịt, huyết mạch một dòng, hắn không thân thiết với bọn họ mà lại
đi thân thiết với con sao? Cả đời này con chỉ có một người huynh đệ, đó là đại
ca của con! Bây giờ con lại vì một người ngoài mà làm trái ý ta sao?”
Hai chữ “người
ngoài” đó, ông nói vô cùng rõ ràng. Doãn Duật chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại,
hồi lâu mới cất tiếng hờ hững: “Con thường nghe các bậc đại thần trong triều
nhắc đến trận chiến Hoài Nghĩa năm đó, việc phụ thân dùng kế đánh lui địch đến
bây giờ vẫn được người ta tán thưởng.
Bọn họ còn nói,
năm xưa, đến Hoàng thượng cũng cho rằng trận chiến này tất bại, là phụ thân
kiên trì không chịu lui binh.” Hoài Nghĩa là bức bình phong phía tây nam của
Nam Việt, một khi Hoài Nghĩa bị công phá, quân man di sẽ tràn vào. Trong cặp
mắt già nua kia có một tia sáng thoáng qua, Doãn Duật lại nói tiếp: “Phụ thân
hãy nói với con, vị Ký An Vương gia một lòng vì nước, một lòng vì Hoàng thượng
năm xưa tại sao lại trở thành như bây giờ? Phụ thân không cho con đi theo Dận
Vương, chẳng lẽ năm xưa không phải người cũng đi theo đương kim Hoàng thượng
sao? Hoàng thượng có từng bạc đãi người chưa? Phụ thân bây giờ đường đường là
một vị vương gia tôn quý, vinh dự chẳng kém thân vương, là chính người không
muốn nắm thực quyền! Cho nên con mới không hiểu!”
Ở trước mặt Hoàng
thượng, ông luôn cố gắng làm một vị vương gia nhàn nhã, yên phận giữ mình. Dường
như trong mắt ông, người của hoàng gia đều không phải người tốt.
Đêm dài tĩnh
lặng, trong phòng chỉ có hai phụ tử đứng đó nhìn nhau.
Ký An Vương gia
bị y làm cho giận dữ đến bật cười, rồi ông cất giọng mang theo mấy phần tự
giễu: “Bây giờ con cảm thấy phụ thân hèn yếu, không có tư cách dạy dỗ con sao?”
Doãn Duật ngoảnh
mặt sang hướng khác, chẳng biết nên đối đáp thế nào.
Ký An Vương gia
lại nói: “Con phù tá Dận Vương, nếu sau này y nối dòng đại thống, liệu có còn
đối xử với con giống như bây giờ?” Ông dừng lại một lát, rồi lại cười, nói
tiếp: “Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, không có nhiều tình huynh đệ như thế
để chia sẻ cho con! Chuyện của con và Công chúa Bắc Hán, sớm muộn cũng có ngày
bị hắn phát hiện, con có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Hoàng thượng
chính là Hoàng thượng… Đây rõ ràng nói đến giả thiết sau này Dận Vương đăng cơ,
nhưng sao Doãn Duật lại có cảm giác phụ thân đang ám chỉ đương kim Hoàng
thượng? Việc trước đó Doãn Duật cũng không phải là không hay biết, trước khi
đương kim Hoàng thượng lên ngôi, các hoàng tử vì cạnh tranh vô cùng kịch liệt,
mà Hoàng thượng vì có phụ thân và một người khác giúp đỡ nên mới có thể thuận
lợi ngồi lên ngôi báu. Người đó chính là Lương Vương đã gây ra cuộc phản loạn
và bị giết vào năm Kiến Chương thứ mười, cũng chính là người huynh đệ ruột thịt
của Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Lương Vương và Ký An Vương có
thể nói là dưới một người trên muôn vạn người, không ngừng được phong thưởng.
Trong thời gian đó, đám man di ở mấy nước xung quanh liên tục quấy nhiễu, các
nơi cũng thường xuyên có chiến loạn, đều do Ký An Vương và Lương Vương hợp sức
dẹp yên. Sau đó, phe cánh của Lương Vương nhanh chóng mạnh lên, trong tay nắm
binh quyền, lão không cam chịu ở dưới Hoàng thượng nên đã khởi binh tạo phản.
Đại ca của Doãn Duật chính là một vị tướng tiên phong trong đội quân của Hoàng
thượng, đã hy sinh trong trận chiến năm đó…
Một làn gió thổi
vào, cây chổi quét trần đặt trên bệ cửa sổ bị gió thổi rơi “bộp” một tiếng.
Doãn Duật giật
mình tỉnh táo trở lại, phụ thân đã rời đi, cũng chẳng rõ y đã đứng ngẩn ngơ ở
đó bao lâu rồi. Y xoay người nhặt cây chổi quét trần đặt lên chiếc bàn bên
cạnh, bên ngoài có làn gió thổi vào, cảm giác mát rượi khiến người ta tỉnh táo
hơn.
Năm Kiến Chương
thứ mười cũng chính là năm Doãn Duật ra đời, khi đó, Nam Việt xảy ra quá nhiều
chuyện, tiếc rằng y vẫn còn nằm nôi không được tận mắt chứng kiến, chỉ có thể
nghe những người xung quanh kể lại. Về sau, phụ thân không còn quản việc trong
triều, thường xuyên lấy cớ sức khỏe không tốt, cũng không thích y can dự vào
chuyện của hoàng gia. Ban đầu, y vẫn luôn cho rằng phụ thân nuối tiếc về việc
người huynh đệ tốt ngày xưa làm phản, khiến hai người họ phải nói chuyện bằng
binh đao, lại nguội lòng vì phe cánh của Lương Vương cuối cùng đã bị tiêu diệt
hoàn toàn, bây giờ, xem ra mọi việc không chỉ đơn giản như vậy, bên trong còn
có ẩn tình.
Tháng Tám, hoa
quế ngát hương.
Bên ngoài cung
Túc Dương trồng hai gốc chuối mỹ nhân rất đẹp, lá rộng biếc xanh, đang trổ hoa
màu đỏ vô cùng bắt mắt, vậy mà trước cửa cung lại thưa thớt bóng người. Từ sau
khi Đoan phi mắc bệnh, Hoàng trưởng tử phải dọn ra ngoài cung Túc Dương, đừng
nói là Hoàng thượng không đến nữa, ngay đến đám cung nữ, thái giám có thể rời
đi cũng đều rời đi, chẳng ai muốn ở lại cả đời bên một vị chủ nhân đã thất thế lại
mắc bệnh lao.
Kiền Nhi bưng
thuốc vào, cẩn thận hầu hạ Đoan phi uống thuốc.
Bức màn mỏng màu
đỏ được vén lên, nữ tử nằm trên giường phượng trông tiều tụy, hai gò má vốn
căng đầy nay đã hõm xuống, cặp mắt to tròn ngày nào giờ lại lồi ra, nhìn có
chút đáng sợ. Kiền Nhi cẩn thận múc một thìa thuốc đưa đến bên môi Đoan Phi,
nhưng nàng lại không uống, ngẩn ngơ nói một câu: “Khụ khụ… Bản cung ngửi thấy
mùi hoa quế, không ngờ… đã mắc bệnh lâu như vậy rồi. Khụ… Em… Hôm nay em có gặp
được Chiêu Nhi không?” Trước đó nàng còn mong có người có thể dẫn Chiêu Nhi đến
thăm mình, nhưng bây giờ, ba tháng đã trôi qua, vậy mà nguyện vọng nhỏ nhoi đó
không thể trở thành hiện thực.
Kiền Nhi vẫn trả
lời như cũ: “Gặp rồi, Điện hạ hiện đang rất tốt, xin Nương nương cứ yên tâm.”
“Tốt?” Sắc mặt
Đoan phi trầm xuống, khẽ cười giễu cợt. “Ả trông nom nó, có thể tốt được sao?
Chiêu Nhi của bản cung sẽ không nghe lời ả đâu, sẽ không…”
Kiền Nhi khẽ thở
dài một tiếng. Ban đầu, Thái tử đúng là không chịu, nhưng Hoàng thượng đã lên
tiếng, ngài rất nghe lời. Lâu dần, tuy vẫn nhớ đến người mẹ thân sinh là Đoan
phi, nhưng ngài cũng không còn ghét Dương phi nữa. Mỗi ngày Kiền Nhi đều đứng
nhìn từ xa, thấy Dương phi vui đùa cùng Thái tử, dạy ngài đọc sách, vẽ tranh,
thay quần áo cho ngài, giúp ngài rửa tay… Thời gian gần đây, Dương phi dường
như đã biến thành một người khác, thật lòng đối tốt với Thái tử. Thái tử còn
nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ nhận nàng ta làm mẹ.
Những lời này,
Kiền Nhi trước giờ đều không dám nói trước mặt Đoan phi.
Bàn tay khô gầy
đó đột ngột đưa tới, đón lấy chén thuốc từ trong tay Kiền Nhi. Đoan phi ngẩng
đầu, một hơi uống cạn chén thuốc, ngay sau đó liền ho sặc sụa, khó khăn lắm mới
trở lại bình thường. Kiền Nhi chỉ nghe nàng nói: “Bản cung phải khỏe lại, khỏe
lại thật nhanh. Bản cung phải đón Chiêu nhi về, đón… Chiêu Nhi về…”
Kiền Nhi thầm
buồn bã, muốn đón về đâu có dễ dàng? Cho dù bây giờ Đoan phi có khỏe lại như
một điều kỳ diệu, Dương phi cũng đã trở thành dưỡng mẫu của Thái tử rồi, cũng
còn phải xem Dương phi có chịu buông tay hay không. Kiền Nhi cúi đầu, cắn chặt
môi, trước mắt dường như lại xuất hiện bóng dáng xinh đẹp mặc bộ đồ trắng như
tuyết bên ngoài cung Nghi Tuyết ngày đó… Cổ tay chợt bị nắm chặt, thị cảm thấy
những ngón tay của Đoan phi giá lạnh vô cùng, lại nghe nàng vừa thở dốc vừa
nói: “Ngươi đi… đi mang vài chén thuốc nữa tới đây, khụ khụ… Bản cung phải khỏe
lại thật nhanh… khụ… khụ khụ khụ…” Nàng ho dữ dội, bàn tay đang giữ tay Kiền
Nhi cũng trở nên yếu ớt, cả cơ thể rũ xuống giường.
Kiền Nhi không
khỏi cả kinh, vội đưa tay tới vuốt ngực giúp nàng, vành mắt đỏ hoe khuyên nhủ:
“Nương nương nói gì thế, thuốc này sao có thể uống bừa được!”
“Khụ khụ… Bản
cung mặc kệ… mặc kệ…”
“Nương nương!”
Kiền Nhi cắn chặt răng, không nhịn được nữa, nghẹn ngào nói: “Cho dù bệnh của
Nương nương có khỏi thì Điện hạ cũng sẽ không trở về nữa đâu! Có lẽ… có lẽ tất
cả những việc này đều nằm trong tính toán của Đại trưởng Công chúa rồi!”
“Ngươi… ngươi nói
bậy!” Đoan phi trừng mắt nhìn thị, dường như đã dùng hết chút sức tàn để gào
lên.
Không phải chưa
từng hoài nghi, chỉ là nàng không dám thừa nhận. Những lời Đại trưởng Công chúa
nói trong lần cuối cùng tới cung Túc Dương nàng vẫn còn nhớ rõ, đó là Hoàng
thượng sẽ thích Chiêu Nhi. Bây giờ, Chiêu Nhi trở thành con trai của Dương phi,
Hoàng thượng quả thực đã thích nó rồi.
Nước mắt Kiền Nhi
tuôn rơi, cắn chặt môi, nói: “Ngày đó, chính mắt nô tì nhìn thấy Đại trưởng
Công chúa vừa rời khỏi cung Túc Dương liền đến cung Nghi Tuyết, sau đó còn ra
ngoài với Dương đại nhân. Khi đó nô tì không cảm thấy gì, nên mới không nói với
nương nương…”
Cặp mắt nữ tử
trên giường trở nên ảm đạm, dường như sau nháy mắt đã chẳng còn chút sức sống
nào.
Vậy sao?
Đại trưởng Công
chúa còn từng đến cung Nghi Tuyết, vậy Công chúa đã nói với huynh muội họ Dương
những gì?
Chẳng trách quan
hệ giữa huynh muội họ Dương đột nhiên tốt trở lại, Hoàng thượng cũng chịu lập
Chiêu Nhi làm thái tử, Tần Tướng quân thì càng một lòng trung thành với Hoàng
thượng. Đại trưởng công chúa tinh anh như thế, hẳn đã chọn Chiêu Nhi làm nút
thắt cho những mối quan hệ ấy rồi. Nhưng sau khi mất đi Chiêu Nhi, nàng chẳng
còn gì nữa cả.
Thì ra, ngay từ
khi Đại trưởng công chúa đi Nam Việt hòa thân, nàng đã trở thành một quân cờ bị
vứt bỏ. Thương thay cho nàng, đến tận lúc này mới dám tin!
Suốt cuộc đời
nàng đều bảo sao nghe vậy, chẳng ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này! Đại
trưởng công chúa thực sự cho rằng nàng không nói gì thì là trời sinh ngu ngốc
sao? Cho rằng nàng hoàn toàn không biết gì sao?
“Nương nương!
Nương nương…”
Kiều Nhi khẽ gọi
mấy tiếng nhưng chỉ thấy nữ tử trên giường nằm im không động đậy. Cặp mắt vô
hồn của nàng đờ đẫn nhìn lên đỉnh màn, ánh mắt vẩn đục như đã chết, không có
lấy một tia sức sống.
Kiền Nhi ở bên
nàng cả ngày, mãi đến nửa đêm, Đoan phi mới đột nhiên ngồi dậy, bắt Kiền Nhi
phải đi mài mực, rồi nàng run rẩy viết mấy dòng lên một mảnh giấy, đưa cho Kiền
Nhi, nói: “Đến cung Tĩnh Khang giao cái này cho Thẩm Chiêu nghi!”
Ống tay áo rộng
bị người ta nắm chặt, ngoảnh đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của
Thế Huyền. Người nhũ mẫu đang bế Chiêu Nhi đứng xa xa sau lưng Thế Huyền, Lệnh
Viên cứ nhìn, không ngờ bà ta lại biến thành Đoan phi với khuôn mặt đang chảy
máu, vô cùng đáng sợ. Lệnh Viên cả kinh, vội thu ánh mắt lại, nhìn xuống ống
tay áo, nơi đang bị Thế Huyền nắm lấy, không ngờ cũng là một mảng máu đỏ tươi
đang chậm rãi lan ra…
“Công chúa! Công
chúa…”
Lệnh Viên bỗng mở
mắt, Anh Tịch nôn nóng đi tới. Lệnh Viên đã tỉnh táo trở lại, hờ hững nói: “Ta
sao vậy?”
Anh Tịch vẫn đang
cau mày, lại cúi đầu nhìn bàn tay của Lệnh Viên, rồi nói: “Người cứ nắm chặt
bức màn không buông.” Lệnh Viên nhìn theo ánh mắt của thị nữ, quả nhiên thấy
tay mình đang nắm chặt bức màn, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rất rõ. Móng
tay nàng còn xuyên qua bức màn, cắm vào lòng bàn tay đau đớn.
Anh Tịch vừa đi
vào, chuẩn bị hầu hạ Lệnh Viên chải tóc, trang điểm, không ngờ nàng còn đang
ngủ. Một bàn tay nàng nắm chặt bức màn sa trước giường không chịu buông, sắc
mặt thì trắng bệch, hai bờ môi mím chặt không nói năng gì.
Anh Tịch giúp
nàng trang điểm, nàng ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, nhưng trong đầu lại xuất
hiện gương mặt đầy máu của Đoan phi. Cây trâm cài đầu trong tay nàng rơi “cạch”
xuống đất, Anh Tịch “a” một tiếng, vội vàng khom người nhặt, Lệnh Viên vẫn ngẩn
ngơ ngồi đó.
“Công chúa… A,
sao tay của người lại lạnh thế này? Anh Tịch vô tình chạm vào mu bàn tay của
Lệnh Viên, cảm thấy lạnh băng, như đang ở giữa mùa đông.
Lệnh Viên cũng
không biết tại sao, mấy ngày nay trái tim nàng đều không thể bình tĩnh, luôn
nghĩ đến chuyện khi rời khỏi Bắc Hán, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, giống như
sắp xảy ra chuyện gì lớn. Nhưng bây giờ, nàng đang ở xa ngàn dặm, không phải
muốn về là có thể về được.
Bên ngoài, có
người bẩm báo rằng Dận Vương đã tới.
Một tháng nay,
Dận Vương có đến biệt uyển vài lần, phần lớn là để đón Lệnh Viên vào cung gặp
Hoàng đế Nam Việt. Hắn nói mình còn đang trong thời gian thủ hiếu, không tiện
đến biệt uyển nhiều lần. Mỗi câu nói của hắn đều sáo rỗng, Lệnh Viên cũng nhờ
thế mà được nhàn nhã. Nàng và vị phu quân tương lai này chỉ mới gặp mặt vài
lần, thời gian hai người ở riêng với nhau cũng chưa từng có lời nào thừa thãi.
Khi rảnh rỗi,
Hoàng đế Nam Việt thường tìm Lệnh Viên đánh cờ, nói chuyện. Thực ra không phải
tài đánh cờ của Đại trưởng công chúa Bắc Hán rất cao, chỉ là nói chuyện với
nàng không mệt mỏi chút nào.
“Trẫm thấy sắc
khí của Công chúa không được tốt, có phải bị ốm rồi không?” Một quân cờ được
đặt xuống, Hoàng đế Nam Việt chậm rãi cất tiếng hỏi.
Lệnh Viên khẽ mỉm
cười, bàn tay thon cầm một quân cờ trắng lên, nhẹ nhàng đáp: “Là vì gió hôm qua
hơi lớn, Lệnh Viên ngủ không được ngon.”
Hoàng đế Nam Việt
hơi cau mày, chăm chú nhìn nàng, hờ hững hỏi: “Chẳng lẽ Công chúa nhớ nhà rồi?”
Đầu ngón tay trở
nên lạnh buốt, nụ cười trên khóe miêng Lệnh Viên thoáng cứng đờ, trong lòng
nhất thời rầu rĩ. Rời Bắc Hán đã lâu như vậy rồi, nếu nói không nhớ thì không
thể, nhưng nếu nói hoàn toàn bởi nguyên nhân này thì cũng không hẳn vậy. Chỉ là
mấy ngày nay, nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ Bắc Hán sẽ xảy ra chuyện.
Hoàng đế Nam Việt
bỏ quân cờ trong tay vào hộp đựng, thấp giọng nói: “Thôi vậy, trẫm thấy Công
chúa chẳng có chút tâm trí nào, hay là không đánh nữa, nếu không, dù trẫm có
thắng cũng chẳng vẻ vang gì.” Gã thái giám đứng hầu bên cạnh thấy vậy, vội bước
tới thu dọn bàn cờ. Lệnh Viên đưa mắt nhìn qua, vô ý bắt gặp ánh mắt như cười
như không của Hoàng đế. Nàng hơi ngây người, lại nghe lão nói tiếp: “Lần đầu
tiên đi xa nhà như vậy, không nhớ mới là chuyện lạ. Chỉ là nhớ thì nhớ, nhưng
sau này, nơi đây mới là nhà của Công chúa.”
Nam Việt. Nhà.
Lệnh Viên còn
đang ngẩn ngơ, Hoàng thượng đã nhẹ nhàng đứng dậy. Lão thản nhiên đi tới ngồi
xuống chiếc ghế dài bên cạnh ngôi đình, chiếc túi gấm thắt bên hông lão chợt
rơi xuống. Lệnh Viên khom người nhặt theo bản năng, rồi đưa tới cho lão.
Dưới ống tay áo
màu vàng tươi, bàn tay đó đầy những nếp nhăn và vết chai sạn, nhẹ nhàng đón lấy
chiếc túi gấm mà Lệnh Viên đưa tới. Ánh mắt Hoàng thượng lại càng sâu sắc hơn,
nhưng nụ cười lại rất hiền hòa, lão nhìn nàng, khẽ hỏi: “Công chúa sợ cái gì?”
Những ngón tay
cầm chiếc túi gấm vẫn đang run rẩy.
“Sợ trẫm? Sợ lão
tứ?” Lão mỉm cười nhìn nàng, dáng vẻ như một người cha hiền từ.
Lệnh Viên bất
giác ngây người, dường như muốn tìm một khuôn mặt già nua khác từ khuôn mặt này
của lão. Người từng được nàng gọi là phụ hoàng đó, dường như chưa bao giờ nở nụ
cười hiền từ thế này với nàng. Nàng gượng cười, có chút lúng túng, cúi đầu,
nhưng sau đó vẫn bình tĩnh nói: “Không phải Lệnh Viên đang sợ, chỉ là có chút
hối hận vì một chuyện thôi.”
“Hối hận chuyện
gì?” Dường như Hoàng đế Nam Việt khá bất ngờ, buột miệng hỏi.
Lệnh Viên chăm
chú quan sát lão nhân trước mặt, biết rõ phía sau khuôn mặt hiền từ này là một
sự lạnh lùng, tàn bạo mà nàng chưa từng nhìn thấy. Ánh mắt nàng lại liếc tràng
hạt mà lão thường xuyên cầm trong tay, sợi dây nơi đáy lòng nàng như vừa bị
chạm vào. Đưa mắt nhìn khắp Nam Việt, cũng chỉ có lão là giống nàng mà thôi.
Nàng cũng từng có lúc chỉ nghĩ đến chính trị và quyền lực, mạng người trong tay
nàng, có kẻ đáng chết, nhưng cũng có người chết oan.
Ngón tay hơi mở
ra, rồi lại nắm chặt, Lệnh Viên khẽ nở nụ cười, nói: “Hối hận vì đã không giết
một người.”
Hoàng đế Nam Việt
ngồi trên cao đã nhiều năm, thực đã quá quen với việc giết chóc, hoặc trong
tối, hoặc ngoài sáng, nhưng chưa từng có người nào dám nói chuyện này với lão
một cách thản nhiên và dứt khoát đến vậy. Lão hơi ngẩn người, sau đó lại mỉm
cười, cũng liếc nhìn tràng hạt trong tay: “Thực ra nếu đã giết rồi, chưa chắc
sau này sẽ không hối hận.” Hoàng đế Nam Việt chăm chú nhìn nữ tử trước mặt,
nàng quả thực vẫn còn rất trẻ. Hồi lão trẻ như nàng cũng giống hệt thế này,
đáng tiếc, bây giờ lão đã già rồi, luôn buồn phiền vì một số chuyện, cho dù
ngày ngày tay cầm tràng hạt cũng không thể tĩnh tâm.
/81
|