Đối với những người như Dận Vương, năm Kiến Chương thứ mười
là một thứ gì đó quá xa xôi, khi đó hắn mới tròn một tuổi, còn là một đứa bé
chưa hay biết gì. Nhưng hắn cũng từng nghe nói về chuyện Lương Vương tay nắm
binh quyền, âm mưu nổi loạn vào tháng Ba năm Kiến Chương thứ mười.
Đầu tháng Năm, Hoàng đế Nam Việt phong Điền Hoa làm Trấn
Quốc tướng quân, vây khốn quân đội của Lương Vương ở Tế Châu. Qua mười ngày,
phản quân bị tiêu diệt toàn bộ, Lương Vương tử trận, đầu bị treo trước Ngọ Môn
ở Sùng Kinh, sau khi thị chúng ba ngày mới được mang xuống mai táng.
Giữa tháng Năm, Hoàng đế Nam Việt hạ chỉ, xử tử tất cả nam
đinh tử mười ba tuổi trở lên trong phủ Lương Vương, dưới mười ba tuổi thì bị
đưa đi sung quân, cả đời không được về kinh. Nữ giới đều bị biếm làm tiện dân,
cho làm quan kỹ[1].
[1] Kỹ nữ dâng tặng cho quan.
Lương Vương phi thề chết không theo, tập hợp các thị vệ thân
tính mà Lương Vương để lại lúc sinh thời, hộ tống hai vị ấu chủ chạy trốn thâu
đêm. Hoàng đế Nam Việt nổi giận lôi đình, lập tức hạ chỉ tru diệt toàn bộ dư
nghiệt của phản quân. Phải tới lúc đó mọi người mới biết, thì ra Lương Vương đã
để lại toàn bộ thân tín tinh nhuệ trong Lương Vương phủ, mong bảo vệ người
trong phủ được chu toàn.
Đêm đó là một cuộc chiến đẫm máu, quân đội chặn giết con
trưởng của Lương Vương tại cửa Nam, đuổi theo con thứ của Lương Vương đến khu
rừng Tầm Mộc ở ngoại thành phía bắc, còn Lương Vương phi thì dẫn theo những
người thiếp của Lương Vương tới uống thuốc độc tự vẫn trước mộ ông ta.
Nguyên một tòa Lương Vương phủ không có ai trốn thoát.
Năm đó, con trưởng của Lương Vương mới ba tuổi, con thứ thì
vừa đầy tháng.
Trời đã hơi lạnh, màn đêm vừa buông xuống. Những ngọn đèn
lồng trong Ký An Vương phủ khẽ đung đưa, trùm lên bóng người đó một tầng sáng
mờ mờ. Dận Vương đã bước ra khỏi sân trong, đứng lặng lẽ ở hành lang, một tay
bám vào cột, trong đầu thoáng qua muôn vàn suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến một
chuyện.
Con thứ của Lương Vương chính là bị đại công tử của Ký An
Vương phủ giết chết, y một mình giao chiến với phản quân đến nỗi kiệt sức bỏ
mình. Về sau, Hoàng đế Nam Việt hạ chỉ, truy phong cho y làm Tín An Hầu, mai
táng theo nghi lễ thân vương.
Kể từ đó, cho dù là tông thân hoàng thất, địa vị cũng chẳng
thể so được với Ký An Vương gia!
Dận Vương nhíu chặt đôi mày, bàn tay vì dùng sức quá độ, một
miếng rằm gỗ toạc ra từ cây cột cắm sâu vào đầu ngón tay hắn.
Tín An Hầu… Ký An Vương phủ có thật sự giống như phụ hoàng
đã tin tưởng không? Dù là ai cũng không sao ngờ được, Ký An Vương gia lại dùng
tính mạng của hai đứa con trai để đổi lấy đường sống cho con trai của Lương
Vương, sau đó che giấu dư nghiệt của phản quân suốt hơn hai mươi năm trời!
“Điện hạ?”
Một tiếng gọi khẽ vang lên, Dận Vương giật mình tỉnh táo trở
lại. Phía trước mặt là một ả a hoàn xách theo ngọn đèn lồng làm bằng vải xanh
đang nhìn hắn, cau mày hỏi: “Không phải Điện hạ tới gặp Vương gia sao? Cớ gì
lại đứng chỗ này?” Mạt Nhan bất giác đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn, bốn
phía đều tĩnh lặng, không thấy có người nào đi tới.
Dận Vương từ từ nhắm mắt, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười
lạnh lùng, nhưng vẫn cất giọng ung dung: “Bản vương không tìm được Vương gia.”
Mạt Nhan dường như nhớ ra điều gì, vội cười, nói: “À, chắc
là Vương phi không thắp đèn trong phòng Thế tử. Xin Điện hạ đợi một chút, để nô
tì đi thông báo giúp ngài một tiếng.”
Trong gian đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Ký An Vương gia
mang theo một làn hơi lạnh từ bên ngoài bước vào. Dận Vương vội đặt chén trà
trong tay xuống, đứng dậy hành lễ với ông.
Ký An Vương gia là vị vương gia đức cao vọng trọng nhất
trong kinh, vậy mà từ khi hiểu chuyện đến giờ, Dận Vương chưa từng nghe nói ông
có tham gia vào việc triều chính, dường như những thứ đó đều không liên quan
tới ông. Dận Vương tuy giao hảo với Doãn Duật nhưng xưa nay lại chẳng tiếp xúc
nhiều với Ký An Vương gia.
Ông chỉ trò chuyện với hắn mấy câu xã giao, khi hắn hỏi có
muốn chuyển lời tới Doãn Duật không, ông liền cúi đầu trầm tư, một hồi lâu sau
mới thấp giọng nói: “Điện hạ hãy nói với nó, bất luận thế nào cũng phải còn
sống trở về.”
Bốn phía xung quanh đều tĩnh lặng, Dận Vương rời khỏi Ký An
Vương phủ cũng đã lâu rồi. Hắn ngồi trên lưng ngựa, mặc cho con ngựa chậm rãi
bước đi, tỉ mỉ suy nghĩ về chuyện đêm nay.
“Bất luận thế nào cũng phải còn sống trở về”… Ký An Vương
gia rời xa việc triều chính nhiều năm là để bảo vệ Doãn Duật, ông chỉ một lòng
mong y được sống là để báo thù rửa hận cho toàn bộ Lương Vương phủ hay sao?
Chẳng biết là đã đi bao lâu, khi hắn ngước lên liền nhìn
thấy một dãy tường bao rất dài, phía sau là tòa cung điện nguy nga. Cánh cửa
sơn son nặng nề đã đóng lại, ngăn cách hai thế giới trong, ngoài. Phụ hoàng căm
hận Lương Vương tột độ, bởi đến huynh đệ ruột thịt mà cũng phản bội ông, nếu để
ông biết Doãn Duật chính là dư nghiệt của Lương Vương…
Dận Vương nhắm mắt, sau khoảnh khắc lại mở ra, làn khí vẩn
đục trong đáy mắt đã tan đi hết, chỉ còn lại những tia sắc bén. Hắn ghìm cương
quay đầu ngựa, quát lớn một tiếng, thúc ngựa lao đi và nhanh chóng biến mất
giữa màn đêm mịt mờ.
Gió đêm thổi qua cửa sổ, nhưng khó có thể vượt qua sự ngăn
cách của lớp màn che để lùa vào tận bên trong. Ngọn đèn lưu ly rất sáng, in rõ
bóng dáng xinh đẹp của nữ tử lên bức rèm cửa sổ.
Anh Tịch đứng trước mặt Lệnh Viên, hai mắt đỏ hoe, cắn môi
nói: “Tại sao Công chúa phải đi cùng Dận Vương? Trên chiến trường đao kiếm
không có mắt, người… người sao có thể đi được? Hoàng thượng không ngăn cản
sao?”
Hoàng đế Nam Việt ư?
Hồi chiều tối, thánh chỉ ban xuống, Lệnh Viên đã đích thân
vào cung một chuyến.
Hoàng đế Nam Việt vận bộ đồ màu vàng tươi, ngồi trên chiếc
sạp mềm, chuỗi tràng hạt vẫn không ngừng xoay tròn trên đầu ngón tay. Cặp mắt
sáng rực của lão liếc nhìn Lệnh Viên, hỏi: “Công chúa muốn theo quân xuất
chinh?”
Lệnh Viên đứng trước mặt lão, trong đáy mắt hiện lên một tia
kiên định. Ông lão trên chiếc sạp gấm lại chậm rãi lắc đầu: “Như vậy không
tốt.”
Khói thơm vương vất xen lẫn một chút mùi hương khinh la
khiến không khí ngột ngạt trong phòng giảm bớt phần nào. Những lời nói ấy hoàn
toàn nằm trong dự liệu nhưng không khiến Lệnh Viên cảm thấy nhụt chí. Nàng nở
nụ cười tự tin, thản nhiên cất tiếng: “Nữ tử đất Bắc đều không phải những người
lớn lên ở chốn thâm khuê, Lệnh Viên tuy đã tới Nam Việt nhưng Hoàng thượng
không nên dùng ánh mắt nhìn nữ tử trời Nam để nhìn Lệnh Viên. Lệnh Viên theo
phu quân xuất chinh, thực không có gì là không ổn.”
Phu quân? Hoàng đế Nam Việt nhìn nàng chăm chú, nàng và Dận
Vương còn chưa thành thân, vậy mà nói đến hai chữ “phu quân” nàng lại không hề
có vẻ thẹn thùng, quả đúng là phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết. Lão ngẩn
ngơ nhớ lại trong hậu cung của mình từng có một nữ tử người Bắc, nàng cũng hào
sảng như thế, luôn muốn đi theo lão trong những lần cưỡi ngựa, bắn cung… Lão
khẽ nở nụ cười, nhưng lại lặng lẽ chuyển qua chủ đề khác: “Sang năm Công chúa
và Lão tứ thành thân, trẫm thực rất muốn mời Bắc Đế tới đây tham dự.”
Lệnh Viên khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng nhiệt
tình đãi khách, tệ thượng ắt cũng mong mỏi như vậy.”
Trong khoảnh khắc ấy, nói không vui thì rõ là giả dối, trên
đời này, nàng chỉ có một người thân duy nhất là Thế Huyền, rời khỏi Bắc Hán đã
lâu như vậy, nàng thực sự rất nhớ y. Nhưng bậc quân vương ra ngoài là chuyện
lớn, mà nàng cũng không muốn y rời khỏi đất nước của mình.
“Công chúa?” Anh Tịch thấy Lệnh Viên hồi lâu không nói năng
gì, bèn cất tiếng gọi.
Giữa màn đêm, sắc trời mờ mịt.
Hai bóng dáng trong phòng vẫn hiện lên rất rõ ràng.
Lệnh Viên cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, khẽ nở nụ cười:
“Hoàng thượng đã đồng ý chuyện xuất chinh rồi, em không cần nói nhiều nữa.”
“Nô tì cũng muốn đi!” Anh Tịch quỳ sụp xuống, đưa tay nắm
chặt tà váy của Lệnh Viên, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lệnh Viên nhìn người thị nữ trên mặt đất bằng ánh mắt xót
thương, bèn đưa tay nắm lấy bàn tay đang khẽ run rẩy của thị: “Đừng đùa nữa, ta
đi theo Dận Vương, còn em đi theo vì cái gì? Chẳng lẽ là vì Thế tử?”
Sắc mặt Anh Tịch trở nên trắng bệch, Công chúa biết rõ thị
không có tình cảm với Thế tử, nói như vậy chỉ để ngăn thị đi mà thôi. Ánh mắt
Anh Tịch dừng lại trên chiếc quạt Cung quý giá trên bàn. Từ khi vào đất Nam
Việt đến nay, thị chưa bao giờ thấy Công chúa sử dụng chiếc quạt mà Thiếu đế
tặng ấy. Bây giờ trời đã vào đông, lại càng không cần đến nó, vậy mà nó lại
được đặt trên bàn.
Anh Tịch bỗng giật thót mình, nôn nóng hỏi: “Bắc Hán… có
chuyện sao?”
Trong mắt hơi co rút, Lệnh Viên trầm giọng, nói: “Không được
nói bừa, Bắc Hán vẫn bình yên, mọi chuyện đều thuận lợi.” Chẳng qua là Hoàng đế
Nam Việt đột nhiên nhắc đến Thế Huyền khiến nỗi nhớ người thân của nàng tăng
thêm một phần mà thôi.
Cùng dưới một màn đêm, trong những tòa cung điện đều ngập
đầy sóng gió.
Sáng nay, Thiếu đế lại bãi miễn hai vị quan viên, phán cho
tội danh kéo bè kết cánh, làm trái kỷ cương phép tắc, đây đã là vụ án thứ ba
rồi.
Thừa tướng và mấy vị đại nhân từ ngự thư phòng đi ra, sắc
mặt ai nấy đều rất nặng nề.
Sau khi Thụy Vương bị định tội, Thiếu đế bắt đầu ra uy trừ
bỏ vây cánh của hắn. Trước tiên là một số quan viên nhỏ, lần lượt từng người bị
bãi miễn, cách chức, thậm chí có kẻ còn bị bắt giam, chém đầu, e là không lâu
nữa sẽ đến lượt đám người Thừa tướng.
“Đại nhân, chúng ta cứ ngồi khoanh tay chờ chết như thế này
sao?”
Trong đáy mắt Thừa tướng dường như có vẻ hoang mang, nhưng
trong thoáng chốc đã được giấu đi rất kĩ. Lão chắp tay sau lưng, đi về phía
trước vài bước rồi ngoảnh đầu nhìn lại ngự thư phòng lúc này còn chưa tắt đèn,
lạnh lùng nói: “Dù chúng ta án binh bất động, hắn muốn trừ bỏ chúng ta cũng
không phải việc trong một sớm một chiều, bao nhiêu tội danh như thế, hắn ắt
phải vắt óc suy nghĩ rất lâu. Huống chi trong thiên hạ có rất nhiều chuyện vụn
vặt, đủ cho hắn bận rộn một thời gian rồi. Các ngươi hãy nhớ lấy, đợi Vương gia
trở về, chúng ta đều sẽ có đường sống.”
Quần thần cáo lui, trong ngự thư phòng chỉ còn Dương Ngự
thừa lại ở thương nghị chuyện cơ mật.
Trên án ngự, trà nước đã được thay tới ba lần, mỗi khi đi
vào, thị nữ đều phát hiện trà trong chén ngọc vẫn đầy nguyên.
Thiếu đế ném tập tấu sớ trong tay xuống trước mặt Dương Ngự
thừa, giận dữ nói: “Ký Châu giặc cướp hoành hành, tiễu trừ mấy tháng mà không
thể diệt hết! Bệnh dịch hạch ở Kiềm Hộ không phải mấy ngày trước đã được khống
chế rồi sao? Cớ gì vẫn lây lan? Hàm Lăng lại báo về vụ thu mất mùa, phát sinh
nạn đói! Mệnh quan triều đình đều chỉ để làm cảnh, biết lý luận suông thôi ư?”
Nói xong những lời này, y đột ngột ngoảnh mặt qua một bên, đưa tay che miệng,
ho sặc sụa.
Dương Ngự thừa vội cúi đầu khuyên giải: “Hoàng thượng bớt
giận, trời còn có lúc nắng lúc mưa, đây dù sao cũng là chuyện nhỏ.”
Thế Huyền thầm cười nhạt, tất nhiên y biết những việc này
đều không đáng kể, chỉ là bây giờ y đang nóng lòng tiễu trừ vây cánh của Thụy
Vương, vậy mà lại phải phân tâm xử lý những chuyện này, cho nên không tránh
khỏi có chút phiền muộn.
Dương Ngự thừa lại thấp giọng, nói: “Việc tiễu trừ vây cánh
của Thụy Vương, Hoàng thượng không thể nôn nóng quá! Bao nhiêu năm như vậy, phe
phái của Thụy Vương đã trở nên lớn mạnh, không thể phá vỡ trong một sớm một
chiều, may mà bây giờ Thụy Vương không còn trong triều nữa.”
“Nhưng hắn vẫn còn sống, ngươi quên rồi sao?” Thiếu đế đang
đội mũ ngọc, khuôn mặt anh tuấn toát ra vẻ nhợt nhạt và tiều tụy vô cùng, nhưng
trong đáy mắt lại đầy nét dữ tợn. Sau trận chiến trong thiên lao đêm đó, Thụy
Vương đã biến mất hoàn toàn. Tần Tướng quân phái người tìm kiếm khắp nơi, Thiếu
đế cũng thông báo truy nã trên toàn quốc nhưng vẫn chẳng có kết quả.
Ngày nào Thụy Vương còn chưa bị tiêu diệt, ngày đó trong tim
Thế Huyền còn như mắc một mũi gai, đến cả việc hít thở cũng khiến y cảm thấy
nguy hiểm.
Phía bên ngoài, cửa điện bị người ta lặng lẽ đẩy ra. Trung
thường thị dẫn theo thị nữ đi vào, trong mùi trầm hương xen lẫn mùi thuốc đắng
chát. Ả thị nữ cẩn thận bưng chiếc khay đi tới đứng trước án ngự. Trung thường
thị thấp giọng nói: “Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi!”
Thiếu đế liếc nhìn qua, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét.
Dương Ngự thừa nhớ lại Trung thường thị từng lén kể với mình,
quãng thời gian gần đây Hoàng thượng lo lắng quá độ, thường xuyên ở trong ngự
thư phòng đến khi trời sáng, thậm chí đã hơn một tháng chưa từng đặt chân vào
hậu cung. Thái y nghĩ ra cách bỏ thêm một số loại dược liệu bổ huyết vào trong
thuốc, nhưng long thể của hoàng thượng vẫn không khá hơn, ban đêm thường xuyên
tái phát bệnh cũ…
Dương Ngự thừa kinh hãi hỏi chuyện bắt đầu từ khi nào. Trung
thường thị đáp đã được mấy tháng, khi đó Thụy Vương vẫn chưa bị định tội.
Ả thị nữ cẩn thận đi tới hầu hạ y uống thuốc. Thời gian gần
đây, bệnh tình của y trở nặng, nhờ có thuốc mới gắng gượng được, nếu không,
không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ả thị nữ từng nhìn thấy Hoàng thượng phát bệnh,
đôi tay, bờ môi, sắc mặt đều trắng bệch, dường như toàn thân đều ngợp thứ màu
sắc chẳng lành ấy. Đôi tay thị bỗng run lẩy bẩy, không cầm chắc được chén thuốc
làm bằng bạch ngọc, để nó rơi “choang” một tiếng trước mặt Thế Huyền.
“Nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết!” Ả thị nữ hoang mang quỳ
rạp xuống, toàn thân co rúm, không ngừng run rẩy.
Trung thường thị vội ngoảnh đầu gọi người vào dọn dẹp. Dương
Ngự thừa cất tiếng: “Chi bằng Hoàng thượng hãy về cung nghỉ ngơi đi. Việc trong
thiên hạ thần xin cùng san sẻ với Hoàng thượng, nhất định không để Hoàng thượng
còn phải nhìn thấy những bản tấu sớ như thế này.”
Trung thường thị cũng phụ họa theo: “Đúng thế, Hoàng thương
hãy về cung thôi!”
Rốt cuộc cũng khuyên được Thiếu đế ra ngoài, Trung thường
thị thở phào một hơi, nhưng Thiếu đế lại gọi Dương Ngự thừa lại. Dương Ngự thừa
nín thở dừng chân dưới bậc thềm đá, thấy Thiếu đế ngăn không cho những người
khác đi theo, một mình bước xuống bậc thềm.
Trăng đêm nay rất sáng, dù không có cung nữ cầm đèn dẫn
đường vẫn nhìn rõ khung cảnh trước mặt.
Tấm thân gầy guộc của Thế Huyền được bao bọc trong chiếc áo
lông chồn màu trắng, những sợi lông dày mượt, trắng xóa lại càng tôn lên sắc
mặt nhợt nhạt của y. Tiếng ngọc bội va chạm vào nhau xen lẫn tiếng đồng hồ nước
ở đằng xa, rốt cuộc y cũng cất tiếng: “Biên cương Tây Bắc của Nam Việt bị quân
man di Dạ Lang tập kích.”
Ánh trăng như chảy qua đôi hàng lông mày hơi cau lại của
Dương Ngự thừa, y cúi đầu, nói: “Chuyện này thần cũng có nghe nói.”
Thế Huyền lại hờ hững nói: “Suốt mấy chục năm trước đây,
quân man di thường xuyên quấy nhiễu biên giới nước ta, lần này lại quyết định
thay đổi mục tiêu rồi sao? Thực không rõ hoàng đế Nam Việt sẽ phái người nào
xuất chinh?”
Trong lòng Dương Ngự thừa thoáng động, bèn ngoảnh đầu nhìn
Thiếu đế lúc này chỉ cách mình chừng nửa bước chân, hít sâu một hơi, hỏi:
“Hoàng thượng lo lắng cho Công chúa sao?” Dương Ngự thừa dừng lại một chút,
dường như đã hạ quyết tâm rất lớn. “Theo tình hình bây giờ, Hoàng thượng có thể
đón Công chúa về.”
Nếu nàng thực sự có thể trở về, đó sẽ là điều may mắn lớn
đối với y.
Trong làn không khí lạnh băng dường như thoang thoảng mùi
hương khinh la. Thế Huyền đột nhiên dừng bước, cúi đầu khẽ hít vài hơi, không
ngờ thứ mùi quen thuộc ấy đã rời xa y một quãng thời gian dài như vậy. Trước
đó, khi đọc tấu sớ nhìn thấy hai chữ “Hàm Lăng”, y đã nhớ đến nàng, lại còn bức
thư mà nàng gửi về nữa, nét chữ thanh tú, mùi mực thơm tho… Đây không phải lần
đầu tiên y nhận được thư của nàng, nhưng chỉ có duy nhất lần này nàng viết rõ
là gửi cho y, gửi cho Thế Huyền. Mỗi khi rảnh rỗi, y lại lấy bức thư đó ra đọc
một lượt, từng câu từng chữ đều khắc ghi vào tận đáy lòng. Chỉ có đôi dòng ngắn
ngủi nhưng dường như y lại được nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của nàng, lại được
nghe thấy nàng cất tiếng gọi “Thế Huyền” đầy trìu mến.
Mối hôn sự giữa nàng và Dận Vương Nam Việt được hoãn lại đến
mùa xuân sang năm, bây giờ Nam Việt lại xảy ra chiến sự, nếu y mở miệng muốn
đón nàng về nước một thời gian, về tình về lý đều thích hợp. Chỉ có điều… Y đưa
tay ôm ngực, khẽ ho mấy tiếng, Dương Ngự thừa vội vàng bước tới định đỡ y nhưng
bị y khẽ gạt ra. Miệng nở nụ cười tự giễu, Thế Huyền cúi xuống, nếu tất cả đều
thuận lợi, tất nhiên y muốn đón nàng về. Chỉ đáng tiếc, tình hình ở Bắc Hán bây
giờ tuy không đến nỗi can qua như Nam Việt nhưng cũng rối ren vô cùng, y thực
không muốn nàng trở về đây để rồi phải cùng lo lắng.
Tâm tư xoay chuyển, lúc này y cũng không còn ngửi thấy mùi
hương khinh la nữa. Xung quanh tẻ nhạt, chỉ còn lại những làn không khí lạnh
băng.
Dương Ngự thừa thấy người trước mặt lại cất bước, bèn vội đi
theo, bỗng nghe Thế Huyền nói: “Cũng không cần phải đón cô cô về. Nam Việt tuy
sắp đánh trận nhưng cô cô là công chúa của Bắc Hán ta, dù thế nào cũng không
đến mức rơi vào cảnh nguy hiểm.”
Tuy đó là những lời nằm trong ý liệu, nhưng trong lòng Dương
Ngự thừa vẫn không tránh khỏi có chút hụt hẫng. Rồi y lại hít sâu một hơi, thầm
cười sự hồ đồ của mình. Giờ đây, Công chúa đã được gả đi Nam Việt, há có thể
nói đón về là đón về ngay được? Còn y, tất nhiên cần cố gắng phò tá Hoàng
thượng, chỉ có như thế Công chúa mới yên tâm được.
Gió đêm thổi đến dường như lạnh hơn, Dương Ngự thừa cẩn thận
khuyên nhủ: “Hoàng thượng nên về cung uống thuốc rồi!”
Lúc đó, bọn họ vừa khéo đi đến bên cạnh một khóm trúc. Thế
Huyền đưa tay vuốt nhẹ một cành trúc thò ra, dường như lại nhớ đến đêm Tết
Thượng nguyên đó, y ngồi ôm người đẹp trong lòng, còn nàng thì đứng một mình cô
độc bên khóm trúc… Y khẽ nở nụ cười, dừng chân, ngoảnh đầu nhìn về phía Dương
Ngự thừa, thấp giọng nói: “Ngươi sợ trẫm không sống được lâu nữa sao”
Những lời này như một cây búa nặng giáng xuống khiến Dương
Ngự thừa run rẩy, vội vàng quỳ xuống, nói: “Thần không dám!”
Thế Huyền cúi đầu, chăm chú nhìn người trên mặt đất, một lúc
lâu sau mới bước lên trước một bước, đích thân đỡ y dậy, nói: “Thụy Vương không
chết, trẫm sẽ không chết.” Những lời ấy nghe thì có vẻ yếu ớt nhưng lại chẳng
khác gì một tia sét lớn đánh xuống. Trên trán Dương Ngự thừa lấm tấm mồ hôi,
dưới ánh trăng bàng bạc, những ngón tay giá lạnh, nhợt nhạt của Thiếu đế như
hòa vào làm một với cành trúc ở bên cạnh, lại càng toát ra vẻ gầy guộc.
Không ngờ y lại nói về cái chết một cách hờ hững đến thế…
Dương Ngự thừa vuốt áo bào đứng dậy, bất chấp lễ nghĩa ngước nhìn lên. Nhưng
khi đó, Thiếu đế trước mặt rõ ràng không hề lạnh lùng như trong tưởng tượng,
cũng không hề có vẻ ủ rũ, trong cặp mắt đen láy thấp thoáng nét cười khiến trái
tim vốn đang nghẹn lại của Dương Ngự thừa lập tức buông lỏng.
Thế Huyền xoay người nhìn lại, tòa cung điện nguy nga như
xuyên vào tận trong mây, dưới ánh trăng màu trắng, hoàng cung hôm nay tràn đầy
vẻ bình yên, hư ảo. Y nở nụ cười yếu ớt, cho dù không thể là người chấn hưng
Bắc Hán, y nhất định cũng phải để lại cho Chiêu Nhi một Bắc Hán tươm tất, gọn
gàng, không đến mức khiến giang sơn mà phụ hoàng để lại diệt vong trong tay
thằng bé.
Vừa sáng sớm, Khánh Vương đã tới Cẩm Tú biệt uyển.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Anh Tịch đều thầm run sợ.
Lệnh Viên đành bảo thị nữ dẫn hắn vào đại sảnh, về mặt lễ
nghĩa dù sao cũng phải chu toàn.
“Điện hạ có chuyện gì sao? Lát nữa ta phải theo quân xuất chinh
rồi, e là không có thời gian rảnh tiếp đãi.” Lệnh Viên vừa lên tiếng đã có ý
đuổi khách.
Hôm nay Khánh Vương không vận triều phục, hắn mặc một bộ đồ
rộng rãi, đầu đội mũ có tua ngọc khẽ đung đưa, những hạt ngọc lấp lánh khiến
sắc mặt hắn càng trở nên nhợt nhạt. Cặp mắt sắc sảo nhìn đăm đăm vào nữ tử
trước mặt, Khánh Vương trầm giọng, hỏi: “Nàng thật sự muốn theo y tới biên
cương?”
“Tất nhiên là thật.”
“Tại sao?”
Lệnh Viên ngẩn người, ngay sau đó liền nhìn hắn bằng vẻ tức
cười: “Y là phu quân tương lai của ta, ta đi theo y chẳng lẽ có vấn đề gì hay
sao?” Nàng vừa nói vừa đứng dậy. “Xin Điện hạ hãy về đi, nếu để y nhìn thấy,
lại làm Điện hạ bị thương nữa thì thực không hay chút nào!”
Trong lời nói của nàng thoáng vẻ giễu cợt nhưng Khánh Vương
không giận dữ. hắn đứng dậy theo nàng, ngập ngừng nói: “Nếu ta bảo nàng đừng đi
nữa thì sao?”
Anh Tịch hơi ngẩn người, rồi lại nghe Lệnh Viên bật cười,
hỏi: “Đừng đi? Tại sao?”
Tại sao? Hắn và nàng thân phận khác biệt, đối với nàng hắn
thực sự chẳng là cái gì, thậm chí còn là người mà nàng căm ghét nhất phải vậy
chăng?
Sắc mặt Khánh Vương càng lúc càng trở nên hờ hững. Hắn chậm
rãi bước lên trước một bước, Lệnh Viên thì lại cố ý lùi về phía sau, vẫn luôn
giữ khoảng cách nhất định với hắn. Có lẽ vì địa điểm hiện giờ không thích hợp,
hắn không bước tới nữa, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên khuôn mặt Lệnh Viên,
chậm rãi nói: “Chiến trường thực sự vô cùng nguy hiểm, Lệnh Viên, ta mong nàng
hãy ở lại.”
Đây không phải lần đầu tiên Khánh Vương thổ lộ lòng mình với
Lệnh Viên, nhưng chưa bao giờ hắn chân thành và nhã nhặn như lần này. Lệnh Viên
không khỏi có chút ngẩn ngơ. Bên ngoài sảnh chợt có tiếng bước chân vọng lại,
gia nhân vào bẩm báo, người Dận Vương phái đến đón nàng đã tới. Lệnh Viên không
suy nghĩ gì nữa, xoay người đi thẳng ra ngoài.
“Lần thứ ba.” Người phía sau thấp giọng nói đã không còn vẻ
khiêm nhường như trước mà toát ra một tia ngạo nghễ. “Đây đã là lần thứ ba nàng
cự tuyệt bản vương. Lệnh Viên, nàng nhớ lấy, sẽ không có lần tiếp theo nữa đâu.
Chỉ mong sau này nàng đừng quay lại cầu xin ta.”
“Điện hạ cả nghĩ rồi!” Lệnh Viên cất giọng hờ hững, nàng làm
sao có thể quay lại cầu xin hắn được?
là một thứ gì đó quá xa xôi, khi đó hắn mới tròn một tuổi, còn là một đứa bé
chưa hay biết gì. Nhưng hắn cũng từng nghe nói về chuyện Lương Vương tay nắm
binh quyền, âm mưu nổi loạn vào tháng Ba năm Kiến Chương thứ mười.
Đầu tháng Năm, Hoàng đế Nam Việt phong Điền Hoa làm Trấn
Quốc tướng quân, vây khốn quân đội của Lương Vương ở Tế Châu. Qua mười ngày,
phản quân bị tiêu diệt toàn bộ, Lương Vương tử trận, đầu bị treo trước Ngọ Môn
ở Sùng Kinh, sau khi thị chúng ba ngày mới được mang xuống mai táng.
Giữa tháng Năm, Hoàng đế Nam Việt hạ chỉ, xử tử tất cả nam
đinh tử mười ba tuổi trở lên trong phủ Lương Vương, dưới mười ba tuổi thì bị
đưa đi sung quân, cả đời không được về kinh. Nữ giới đều bị biếm làm tiện dân,
cho làm quan kỹ[1].
[1] Kỹ nữ dâng tặng cho quan.
Lương Vương phi thề chết không theo, tập hợp các thị vệ thân
tính mà Lương Vương để lại lúc sinh thời, hộ tống hai vị ấu chủ chạy trốn thâu
đêm. Hoàng đế Nam Việt nổi giận lôi đình, lập tức hạ chỉ tru diệt toàn bộ dư
nghiệt của phản quân. Phải tới lúc đó mọi người mới biết, thì ra Lương Vương đã
để lại toàn bộ thân tín tinh nhuệ trong Lương Vương phủ, mong bảo vệ người
trong phủ được chu toàn.
Đêm đó là một cuộc chiến đẫm máu, quân đội chặn giết con
trưởng của Lương Vương tại cửa Nam, đuổi theo con thứ của Lương Vương đến khu
rừng Tầm Mộc ở ngoại thành phía bắc, còn Lương Vương phi thì dẫn theo những
người thiếp của Lương Vương tới uống thuốc độc tự vẫn trước mộ ông ta.
Nguyên một tòa Lương Vương phủ không có ai trốn thoát.
Năm đó, con trưởng của Lương Vương mới ba tuổi, con thứ thì
vừa đầy tháng.
Trời đã hơi lạnh, màn đêm vừa buông xuống. Những ngọn đèn
lồng trong Ký An Vương phủ khẽ đung đưa, trùm lên bóng người đó một tầng sáng
mờ mờ. Dận Vương đã bước ra khỏi sân trong, đứng lặng lẽ ở hành lang, một tay
bám vào cột, trong đầu thoáng qua muôn vàn suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến một
chuyện.
Con thứ của Lương Vương chính là bị đại công tử của Ký An
Vương phủ giết chết, y một mình giao chiến với phản quân đến nỗi kiệt sức bỏ
mình. Về sau, Hoàng đế Nam Việt hạ chỉ, truy phong cho y làm Tín An Hầu, mai
táng theo nghi lễ thân vương.
Kể từ đó, cho dù là tông thân hoàng thất, địa vị cũng chẳng
thể so được với Ký An Vương gia!
Dận Vương nhíu chặt đôi mày, bàn tay vì dùng sức quá độ, một
miếng rằm gỗ toạc ra từ cây cột cắm sâu vào đầu ngón tay hắn.
Tín An Hầu… Ký An Vương phủ có thật sự giống như phụ hoàng
đã tin tưởng không? Dù là ai cũng không sao ngờ được, Ký An Vương gia lại dùng
tính mạng của hai đứa con trai để đổi lấy đường sống cho con trai của Lương
Vương, sau đó che giấu dư nghiệt của phản quân suốt hơn hai mươi năm trời!
“Điện hạ?”
Một tiếng gọi khẽ vang lên, Dận Vương giật mình tỉnh táo trở
lại. Phía trước mặt là một ả a hoàn xách theo ngọn đèn lồng làm bằng vải xanh
đang nhìn hắn, cau mày hỏi: “Không phải Điện hạ tới gặp Vương gia sao? Cớ gì
lại đứng chỗ này?” Mạt Nhan bất giác đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn, bốn
phía đều tĩnh lặng, không thấy có người nào đi tới.
Dận Vương từ từ nhắm mắt, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười
lạnh lùng, nhưng vẫn cất giọng ung dung: “Bản vương không tìm được Vương gia.”
Mạt Nhan dường như nhớ ra điều gì, vội cười, nói: “À, chắc
là Vương phi không thắp đèn trong phòng Thế tử. Xin Điện hạ đợi một chút, để nô
tì đi thông báo giúp ngài một tiếng.”
Trong gian đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Ký An Vương gia
mang theo một làn hơi lạnh từ bên ngoài bước vào. Dận Vương vội đặt chén trà
trong tay xuống, đứng dậy hành lễ với ông.
Ký An Vương gia là vị vương gia đức cao vọng trọng nhất
trong kinh, vậy mà từ khi hiểu chuyện đến giờ, Dận Vương chưa từng nghe nói ông
có tham gia vào việc triều chính, dường như những thứ đó đều không liên quan
tới ông. Dận Vương tuy giao hảo với Doãn Duật nhưng xưa nay lại chẳng tiếp xúc
nhiều với Ký An Vương gia.
Ông chỉ trò chuyện với hắn mấy câu xã giao, khi hắn hỏi có
muốn chuyển lời tới Doãn Duật không, ông liền cúi đầu trầm tư, một hồi lâu sau
mới thấp giọng nói: “Điện hạ hãy nói với nó, bất luận thế nào cũng phải còn
sống trở về.”
Bốn phía xung quanh đều tĩnh lặng, Dận Vương rời khỏi Ký An
Vương phủ cũng đã lâu rồi. Hắn ngồi trên lưng ngựa, mặc cho con ngựa chậm rãi
bước đi, tỉ mỉ suy nghĩ về chuyện đêm nay.
“Bất luận thế nào cũng phải còn sống trở về”… Ký An Vương
gia rời xa việc triều chính nhiều năm là để bảo vệ Doãn Duật, ông chỉ một lòng
mong y được sống là để báo thù rửa hận cho toàn bộ Lương Vương phủ hay sao?
Chẳng biết là đã đi bao lâu, khi hắn ngước lên liền nhìn
thấy một dãy tường bao rất dài, phía sau là tòa cung điện nguy nga. Cánh cửa
sơn son nặng nề đã đóng lại, ngăn cách hai thế giới trong, ngoài. Phụ hoàng căm
hận Lương Vương tột độ, bởi đến huynh đệ ruột thịt mà cũng phản bội ông, nếu để
ông biết Doãn Duật chính là dư nghiệt của Lương Vương…
Dận Vương nhắm mắt, sau khoảnh khắc lại mở ra, làn khí vẩn
đục trong đáy mắt đã tan đi hết, chỉ còn lại những tia sắc bén. Hắn ghìm cương
quay đầu ngựa, quát lớn một tiếng, thúc ngựa lao đi và nhanh chóng biến mất
giữa màn đêm mịt mờ.
Gió đêm thổi qua cửa sổ, nhưng khó có thể vượt qua sự ngăn
cách của lớp màn che để lùa vào tận bên trong. Ngọn đèn lưu ly rất sáng, in rõ
bóng dáng xinh đẹp của nữ tử lên bức rèm cửa sổ.
Anh Tịch đứng trước mặt Lệnh Viên, hai mắt đỏ hoe, cắn môi
nói: “Tại sao Công chúa phải đi cùng Dận Vương? Trên chiến trường đao kiếm
không có mắt, người… người sao có thể đi được? Hoàng thượng không ngăn cản
sao?”
Hoàng đế Nam Việt ư?
Hồi chiều tối, thánh chỉ ban xuống, Lệnh Viên đã đích thân
vào cung một chuyến.
Hoàng đế Nam Việt vận bộ đồ màu vàng tươi, ngồi trên chiếc
sạp mềm, chuỗi tràng hạt vẫn không ngừng xoay tròn trên đầu ngón tay. Cặp mắt
sáng rực của lão liếc nhìn Lệnh Viên, hỏi: “Công chúa muốn theo quân xuất
chinh?”
Lệnh Viên đứng trước mặt lão, trong đáy mắt hiện lên một tia
kiên định. Ông lão trên chiếc sạp gấm lại chậm rãi lắc đầu: “Như vậy không
tốt.”
Khói thơm vương vất xen lẫn một chút mùi hương khinh la
khiến không khí ngột ngạt trong phòng giảm bớt phần nào. Những lời nói ấy hoàn
toàn nằm trong dự liệu nhưng không khiến Lệnh Viên cảm thấy nhụt chí. Nàng nở
nụ cười tự tin, thản nhiên cất tiếng: “Nữ tử đất Bắc đều không phải những người
lớn lên ở chốn thâm khuê, Lệnh Viên tuy đã tới Nam Việt nhưng Hoàng thượng
không nên dùng ánh mắt nhìn nữ tử trời Nam để nhìn Lệnh Viên. Lệnh Viên theo
phu quân xuất chinh, thực không có gì là không ổn.”
Phu quân? Hoàng đế Nam Việt nhìn nàng chăm chú, nàng và Dận
Vương còn chưa thành thân, vậy mà nói đến hai chữ “phu quân” nàng lại không hề
có vẻ thẹn thùng, quả đúng là phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết. Lão ngẩn
ngơ nhớ lại trong hậu cung của mình từng có một nữ tử người Bắc, nàng cũng hào
sảng như thế, luôn muốn đi theo lão trong những lần cưỡi ngựa, bắn cung… Lão
khẽ nở nụ cười, nhưng lại lặng lẽ chuyển qua chủ đề khác: “Sang năm Công chúa
và Lão tứ thành thân, trẫm thực rất muốn mời Bắc Đế tới đây tham dự.”
Lệnh Viên khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng nhiệt
tình đãi khách, tệ thượng ắt cũng mong mỏi như vậy.”
Trong khoảnh khắc ấy, nói không vui thì rõ là giả dối, trên
đời này, nàng chỉ có một người thân duy nhất là Thế Huyền, rời khỏi Bắc Hán đã
lâu như vậy, nàng thực sự rất nhớ y. Nhưng bậc quân vương ra ngoài là chuyện
lớn, mà nàng cũng không muốn y rời khỏi đất nước của mình.
“Công chúa?” Anh Tịch thấy Lệnh Viên hồi lâu không nói năng
gì, bèn cất tiếng gọi.
Giữa màn đêm, sắc trời mờ mịt.
Hai bóng dáng trong phòng vẫn hiện lên rất rõ ràng.
Lệnh Viên cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, khẽ nở nụ cười:
“Hoàng thượng đã đồng ý chuyện xuất chinh rồi, em không cần nói nhiều nữa.”
“Nô tì cũng muốn đi!” Anh Tịch quỳ sụp xuống, đưa tay nắm
chặt tà váy của Lệnh Viên, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lệnh Viên nhìn người thị nữ trên mặt đất bằng ánh mắt xót
thương, bèn đưa tay nắm lấy bàn tay đang khẽ run rẩy của thị: “Đừng đùa nữa, ta
đi theo Dận Vương, còn em đi theo vì cái gì? Chẳng lẽ là vì Thế tử?”
Sắc mặt Anh Tịch trở nên trắng bệch, Công chúa biết rõ thị
không có tình cảm với Thế tử, nói như vậy chỉ để ngăn thị đi mà thôi. Ánh mắt
Anh Tịch dừng lại trên chiếc quạt Cung quý giá trên bàn. Từ khi vào đất Nam
Việt đến nay, thị chưa bao giờ thấy Công chúa sử dụng chiếc quạt mà Thiếu đế
tặng ấy. Bây giờ trời đã vào đông, lại càng không cần đến nó, vậy mà nó lại
được đặt trên bàn.
Anh Tịch bỗng giật thót mình, nôn nóng hỏi: “Bắc Hán… có
chuyện sao?”
Trong mắt hơi co rút, Lệnh Viên trầm giọng, nói: “Không được
nói bừa, Bắc Hán vẫn bình yên, mọi chuyện đều thuận lợi.” Chẳng qua là Hoàng đế
Nam Việt đột nhiên nhắc đến Thế Huyền khiến nỗi nhớ người thân của nàng tăng
thêm một phần mà thôi.
Cùng dưới một màn đêm, trong những tòa cung điện đều ngập
đầy sóng gió.
Sáng nay, Thiếu đế lại bãi miễn hai vị quan viên, phán cho
tội danh kéo bè kết cánh, làm trái kỷ cương phép tắc, đây đã là vụ án thứ ba
rồi.
Thừa tướng và mấy vị đại nhân từ ngự thư phòng đi ra, sắc
mặt ai nấy đều rất nặng nề.
Sau khi Thụy Vương bị định tội, Thiếu đế bắt đầu ra uy trừ
bỏ vây cánh của hắn. Trước tiên là một số quan viên nhỏ, lần lượt từng người bị
bãi miễn, cách chức, thậm chí có kẻ còn bị bắt giam, chém đầu, e là không lâu
nữa sẽ đến lượt đám người Thừa tướng.
“Đại nhân, chúng ta cứ ngồi khoanh tay chờ chết như thế này
sao?”
Trong đáy mắt Thừa tướng dường như có vẻ hoang mang, nhưng
trong thoáng chốc đã được giấu đi rất kĩ. Lão chắp tay sau lưng, đi về phía
trước vài bước rồi ngoảnh đầu nhìn lại ngự thư phòng lúc này còn chưa tắt đèn,
lạnh lùng nói: “Dù chúng ta án binh bất động, hắn muốn trừ bỏ chúng ta cũng
không phải việc trong một sớm một chiều, bao nhiêu tội danh như thế, hắn ắt
phải vắt óc suy nghĩ rất lâu. Huống chi trong thiên hạ có rất nhiều chuyện vụn
vặt, đủ cho hắn bận rộn một thời gian rồi. Các ngươi hãy nhớ lấy, đợi Vương gia
trở về, chúng ta đều sẽ có đường sống.”
Quần thần cáo lui, trong ngự thư phòng chỉ còn Dương Ngự
thừa lại ở thương nghị chuyện cơ mật.
Trên án ngự, trà nước đã được thay tới ba lần, mỗi khi đi
vào, thị nữ đều phát hiện trà trong chén ngọc vẫn đầy nguyên.
Thiếu đế ném tập tấu sớ trong tay xuống trước mặt Dương Ngự
thừa, giận dữ nói: “Ký Châu giặc cướp hoành hành, tiễu trừ mấy tháng mà không
thể diệt hết! Bệnh dịch hạch ở Kiềm Hộ không phải mấy ngày trước đã được khống
chế rồi sao? Cớ gì vẫn lây lan? Hàm Lăng lại báo về vụ thu mất mùa, phát sinh
nạn đói! Mệnh quan triều đình đều chỉ để làm cảnh, biết lý luận suông thôi ư?”
Nói xong những lời này, y đột ngột ngoảnh mặt qua một bên, đưa tay che miệng,
ho sặc sụa.
Dương Ngự thừa vội cúi đầu khuyên giải: “Hoàng thượng bớt
giận, trời còn có lúc nắng lúc mưa, đây dù sao cũng là chuyện nhỏ.”
Thế Huyền thầm cười nhạt, tất nhiên y biết những việc này
đều không đáng kể, chỉ là bây giờ y đang nóng lòng tiễu trừ vây cánh của Thụy
Vương, vậy mà lại phải phân tâm xử lý những chuyện này, cho nên không tránh
khỏi có chút phiền muộn.
Dương Ngự thừa lại thấp giọng, nói: “Việc tiễu trừ vây cánh
của Thụy Vương, Hoàng thượng không thể nôn nóng quá! Bao nhiêu năm như vậy, phe
phái của Thụy Vương đã trở nên lớn mạnh, không thể phá vỡ trong một sớm một
chiều, may mà bây giờ Thụy Vương không còn trong triều nữa.”
“Nhưng hắn vẫn còn sống, ngươi quên rồi sao?” Thiếu đế đang
đội mũ ngọc, khuôn mặt anh tuấn toát ra vẻ nhợt nhạt và tiều tụy vô cùng, nhưng
trong đáy mắt lại đầy nét dữ tợn. Sau trận chiến trong thiên lao đêm đó, Thụy
Vương đã biến mất hoàn toàn. Tần Tướng quân phái người tìm kiếm khắp nơi, Thiếu
đế cũng thông báo truy nã trên toàn quốc nhưng vẫn chẳng có kết quả.
Ngày nào Thụy Vương còn chưa bị tiêu diệt, ngày đó trong tim
Thế Huyền còn như mắc một mũi gai, đến cả việc hít thở cũng khiến y cảm thấy
nguy hiểm.
Phía bên ngoài, cửa điện bị người ta lặng lẽ đẩy ra. Trung
thường thị dẫn theo thị nữ đi vào, trong mùi trầm hương xen lẫn mùi thuốc đắng
chát. Ả thị nữ cẩn thận bưng chiếc khay đi tới đứng trước án ngự. Trung thường
thị thấp giọng nói: “Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi!”
Thiếu đế liếc nhìn qua, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét.
Dương Ngự thừa nhớ lại Trung thường thị từng lén kể với mình,
quãng thời gian gần đây Hoàng thượng lo lắng quá độ, thường xuyên ở trong ngự
thư phòng đến khi trời sáng, thậm chí đã hơn một tháng chưa từng đặt chân vào
hậu cung. Thái y nghĩ ra cách bỏ thêm một số loại dược liệu bổ huyết vào trong
thuốc, nhưng long thể của hoàng thượng vẫn không khá hơn, ban đêm thường xuyên
tái phát bệnh cũ…
Dương Ngự thừa kinh hãi hỏi chuyện bắt đầu từ khi nào. Trung
thường thị đáp đã được mấy tháng, khi đó Thụy Vương vẫn chưa bị định tội.
Ả thị nữ cẩn thận đi tới hầu hạ y uống thuốc. Thời gian gần
đây, bệnh tình của y trở nặng, nhờ có thuốc mới gắng gượng được, nếu không,
không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ả thị nữ từng nhìn thấy Hoàng thượng phát bệnh,
đôi tay, bờ môi, sắc mặt đều trắng bệch, dường như toàn thân đều ngợp thứ màu
sắc chẳng lành ấy. Đôi tay thị bỗng run lẩy bẩy, không cầm chắc được chén thuốc
làm bằng bạch ngọc, để nó rơi “choang” một tiếng trước mặt Thế Huyền.
“Nô tì đáng chết! Nô tì đáng chết!” Ả thị nữ hoang mang quỳ
rạp xuống, toàn thân co rúm, không ngừng run rẩy.
Trung thường thị vội ngoảnh đầu gọi người vào dọn dẹp. Dương
Ngự thừa cất tiếng: “Chi bằng Hoàng thượng hãy về cung nghỉ ngơi đi. Việc trong
thiên hạ thần xin cùng san sẻ với Hoàng thượng, nhất định không để Hoàng thượng
còn phải nhìn thấy những bản tấu sớ như thế này.”
Trung thường thị cũng phụ họa theo: “Đúng thế, Hoàng thương
hãy về cung thôi!”
Rốt cuộc cũng khuyên được Thiếu đế ra ngoài, Trung thường
thị thở phào một hơi, nhưng Thiếu đế lại gọi Dương Ngự thừa lại. Dương Ngự thừa
nín thở dừng chân dưới bậc thềm đá, thấy Thiếu đế ngăn không cho những người
khác đi theo, một mình bước xuống bậc thềm.
Trăng đêm nay rất sáng, dù không có cung nữ cầm đèn dẫn
đường vẫn nhìn rõ khung cảnh trước mặt.
Tấm thân gầy guộc của Thế Huyền được bao bọc trong chiếc áo
lông chồn màu trắng, những sợi lông dày mượt, trắng xóa lại càng tôn lên sắc
mặt nhợt nhạt của y. Tiếng ngọc bội va chạm vào nhau xen lẫn tiếng đồng hồ nước
ở đằng xa, rốt cuộc y cũng cất tiếng: “Biên cương Tây Bắc của Nam Việt bị quân
man di Dạ Lang tập kích.”
Ánh trăng như chảy qua đôi hàng lông mày hơi cau lại của
Dương Ngự thừa, y cúi đầu, nói: “Chuyện này thần cũng có nghe nói.”
Thế Huyền lại hờ hững nói: “Suốt mấy chục năm trước đây,
quân man di thường xuyên quấy nhiễu biên giới nước ta, lần này lại quyết định
thay đổi mục tiêu rồi sao? Thực không rõ hoàng đế Nam Việt sẽ phái người nào
xuất chinh?”
Trong lòng Dương Ngự thừa thoáng động, bèn ngoảnh đầu nhìn
Thiếu đế lúc này chỉ cách mình chừng nửa bước chân, hít sâu một hơi, hỏi:
“Hoàng thượng lo lắng cho Công chúa sao?” Dương Ngự thừa dừng lại một chút,
dường như đã hạ quyết tâm rất lớn. “Theo tình hình bây giờ, Hoàng thượng có thể
đón Công chúa về.”
Nếu nàng thực sự có thể trở về, đó sẽ là điều may mắn lớn
đối với y.
Trong làn không khí lạnh băng dường như thoang thoảng mùi
hương khinh la. Thế Huyền đột nhiên dừng bước, cúi đầu khẽ hít vài hơi, không
ngờ thứ mùi quen thuộc ấy đã rời xa y một quãng thời gian dài như vậy. Trước
đó, khi đọc tấu sớ nhìn thấy hai chữ “Hàm Lăng”, y đã nhớ đến nàng, lại còn bức
thư mà nàng gửi về nữa, nét chữ thanh tú, mùi mực thơm tho… Đây không phải lần
đầu tiên y nhận được thư của nàng, nhưng chỉ có duy nhất lần này nàng viết rõ
là gửi cho y, gửi cho Thế Huyền. Mỗi khi rảnh rỗi, y lại lấy bức thư đó ra đọc
một lượt, từng câu từng chữ đều khắc ghi vào tận đáy lòng. Chỉ có đôi dòng ngắn
ngủi nhưng dường như y lại được nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của nàng, lại được
nghe thấy nàng cất tiếng gọi “Thế Huyền” đầy trìu mến.
Mối hôn sự giữa nàng và Dận Vương Nam Việt được hoãn lại đến
mùa xuân sang năm, bây giờ Nam Việt lại xảy ra chiến sự, nếu y mở miệng muốn
đón nàng về nước một thời gian, về tình về lý đều thích hợp. Chỉ có điều… Y đưa
tay ôm ngực, khẽ ho mấy tiếng, Dương Ngự thừa vội vàng bước tới định đỡ y nhưng
bị y khẽ gạt ra. Miệng nở nụ cười tự giễu, Thế Huyền cúi xuống, nếu tất cả đều
thuận lợi, tất nhiên y muốn đón nàng về. Chỉ đáng tiếc, tình hình ở Bắc Hán bây
giờ tuy không đến nỗi can qua như Nam Việt nhưng cũng rối ren vô cùng, y thực
không muốn nàng trở về đây để rồi phải cùng lo lắng.
Tâm tư xoay chuyển, lúc này y cũng không còn ngửi thấy mùi
hương khinh la nữa. Xung quanh tẻ nhạt, chỉ còn lại những làn không khí lạnh
băng.
Dương Ngự thừa thấy người trước mặt lại cất bước, bèn vội đi
theo, bỗng nghe Thế Huyền nói: “Cũng không cần phải đón cô cô về. Nam Việt tuy
sắp đánh trận nhưng cô cô là công chúa của Bắc Hán ta, dù thế nào cũng không
đến mức rơi vào cảnh nguy hiểm.”
Tuy đó là những lời nằm trong ý liệu, nhưng trong lòng Dương
Ngự thừa vẫn không tránh khỏi có chút hụt hẫng. Rồi y lại hít sâu một hơi, thầm
cười sự hồ đồ của mình. Giờ đây, Công chúa đã được gả đi Nam Việt, há có thể
nói đón về là đón về ngay được? Còn y, tất nhiên cần cố gắng phò tá Hoàng
thượng, chỉ có như thế Công chúa mới yên tâm được.
Gió đêm thổi đến dường như lạnh hơn, Dương Ngự thừa cẩn thận
khuyên nhủ: “Hoàng thượng nên về cung uống thuốc rồi!”
Lúc đó, bọn họ vừa khéo đi đến bên cạnh một khóm trúc. Thế
Huyền đưa tay vuốt nhẹ một cành trúc thò ra, dường như lại nhớ đến đêm Tết
Thượng nguyên đó, y ngồi ôm người đẹp trong lòng, còn nàng thì đứng một mình cô
độc bên khóm trúc… Y khẽ nở nụ cười, dừng chân, ngoảnh đầu nhìn về phía Dương
Ngự thừa, thấp giọng nói: “Ngươi sợ trẫm không sống được lâu nữa sao”
Những lời này như một cây búa nặng giáng xuống khiến Dương
Ngự thừa run rẩy, vội vàng quỳ xuống, nói: “Thần không dám!”
Thế Huyền cúi đầu, chăm chú nhìn người trên mặt đất, một lúc
lâu sau mới bước lên trước một bước, đích thân đỡ y dậy, nói: “Thụy Vương không
chết, trẫm sẽ không chết.” Những lời ấy nghe thì có vẻ yếu ớt nhưng lại chẳng
khác gì một tia sét lớn đánh xuống. Trên trán Dương Ngự thừa lấm tấm mồ hôi,
dưới ánh trăng bàng bạc, những ngón tay giá lạnh, nhợt nhạt của Thiếu đế như
hòa vào làm một với cành trúc ở bên cạnh, lại càng toát ra vẻ gầy guộc.
Không ngờ y lại nói về cái chết một cách hờ hững đến thế…
Dương Ngự thừa vuốt áo bào đứng dậy, bất chấp lễ nghĩa ngước nhìn lên. Nhưng
khi đó, Thiếu đế trước mặt rõ ràng không hề lạnh lùng như trong tưởng tượng,
cũng không hề có vẻ ủ rũ, trong cặp mắt đen láy thấp thoáng nét cười khiến trái
tim vốn đang nghẹn lại của Dương Ngự thừa lập tức buông lỏng.
Thế Huyền xoay người nhìn lại, tòa cung điện nguy nga như
xuyên vào tận trong mây, dưới ánh trăng màu trắng, hoàng cung hôm nay tràn đầy
vẻ bình yên, hư ảo. Y nở nụ cười yếu ớt, cho dù không thể là người chấn hưng
Bắc Hán, y nhất định cũng phải để lại cho Chiêu Nhi một Bắc Hán tươm tất, gọn
gàng, không đến mức khiến giang sơn mà phụ hoàng để lại diệt vong trong tay
thằng bé.
Vừa sáng sớm, Khánh Vương đã tới Cẩm Tú biệt uyển.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Anh Tịch đều thầm run sợ.
Lệnh Viên đành bảo thị nữ dẫn hắn vào đại sảnh, về mặt lễ
nghĩa dù sao cũng phải chu toàn.
“Điện hạ có chuyện gì sao? Lát nữa ta phải theo quân xuất chinh
rồi, e là không có thời gian rảnh tiếp đãi.” Lệnh Viên vừa lên tiếng đã có ý
đuổi khách.
Hôm nay Khánh Vương không vận triều phục, hắn mặc một bộ đồ
rộng rãi, đầu đội mũ có tua ngọc khẽ đung đưa, những hạt ngọc lấp lánh khiến
sắc mặt hắn càng trở nên nhợt nhạt. Cặp mắt sắc sảo nhìn đăm đăm vào nữ tử
trước mặt, Khánh Vương trầm giọng, hỏi: “Nàng thật sự muốn theo y tới biên
cương?”
“Tất nhiên là thật.”
“Tại sao?”
Lệnh Viên ngẩn người, ngay sau đó liền nhìn hắn bằng vẻ tức
cười: “Y là phu quân tương lai của ta, ta đi theo y chẳng lẽ có vấn đề gì hay
sao?” Nàng vừa nói vừa đứng dậy. “Xin Điện hạ hãy về đi, nếu để y nhìn thấy,
lại làm Điện hạ bị thương nữa thì thực không hay chút nào!”
Trong lời nói của nàng thoáng vẻ giễu cợt nhưng Khánh Vương
không giận dữ. hắn đứng dậy theo nàng, ngập ngừng nói: “Nếu ta bảo nàng đừng đi
nữa thì sao?”
Anh Tịch hơi ngẩn người, rồi lại nghe Lệnh Viên bật cười,
hỏi: “Đừng đi? Tại sao?”
Tại sao? Hắn và nàng thân phận khác biệt, đối với nàng hắn
thực sự chẳng là cái gì, thậm chí còn là người mà nàng căm ghét nhất phải vậy
chăng?
Sắc mặt Khánh Vương càng lúc càng trở nên hờ hững. Hắn chậm
rãi bước lên trước một bước, Lệnh Viên thì lại cố ý lùi về phía sau, vẫn luôn
giữ khoảng cách nhất định với hắn. Có lẽ vì địa điểm hiện giờ không thích hợp,
hắn không bước tới nữa, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên khuôn mặt Lệnh Viên,
chậm rãi nói: “Chiến trường thực sự vô cùng nguy hiểm, Lệnh Viên, ta mong nàng
hãy ở lại.”
Đây không phải lần đầu tiên Khánh Vương thổ lộ lòng mình với
Lệnh Viên, nhưng chưa bao giờ hắn chân thành và nhã nhặn như lần này. Lệnh Viên
không khỏi có chút ngẩn ngơ. Bên ngoài sảnh chợt có tiếng bước chân vọng lại,
gia nhân vào bẩm báo, người Dận Vương phái đến đón nàng đã tới. Lệnh Viên không
suy nghĩ gì nữa, xoay người đi thẳng ra ngoài.
“Lần thứ ba.” Người phía sau thấp giọng nói đã không còn vẻ
khiêm nhường như trước mà toát ra một tia ngạo nghễ. “Đây đã là lần thứ ba nàng
cự tuyệt bản vương. Lệnh Viên, nàng nhớ lấy, sẽ không có lần tiếp theo nữa đâu.
Chỉ mong sau này nàng đừng quay lại cầu xin ta.”
“Điện hạ cả nghĩ rồi!” Lệnh Viên cất giọng hờ hững, nàng làm
sao có thể quay lại cầu xin hắn được?
/81
|