Thân thể Khánh
Vương lao đi nhanh như gió, loáng cái đã ở bên cạnh Hoàng đế Đại Việt.
Sắc mặt Lệnh Viên
trắng bệch, đây chính là tình huống xấu nhất có thể xảy ra!
Hôm nay Khánh
Vương hẳn nhiên sẽ tới đây, chỉ là nàng không ngờ hắn lại là người đầu tiên
chạy tới nơi này.
Tô Thái phó cùng
nhìn người vừa tới với sắc mặt trắng bệch, những ngón tay giấu trong tay áo bất
giác run lẩy bẩy không ngừng. Ông chỉ là một văn nhân, cả đời chưa từng sát
sinh bao giờ, hôm nay mới là lần đầu tiên, đã vậy đối tượng bị giết còn là thái
giám thân tín của Hoàng thượng. Thực ra ông không hề sợ chết nhưng lại rất lo
lắng cho tính mạng của những người vô tội có liên quan tới mình.
“Phụ hoàng!”
Khánh Vương thấy thân thể Hoàng đế Đại Việt đã mềm oặt đi, vội khom người xuống
đỡ lão dậy, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, sao lại thế này?” Dứt lời, hắn lại ngước
mắt lên nhìn về phía Lệnh Viên lúc này vẫn đang giữ chặt cổ tay, trong ánh mắt
không giấu được những tia giận dữ. Nguyên nhân vì sao Lệnh Viên muốn giết Hoàng
đế Đại Việt chỉ e không người nào biết rõ hơn hắn được.
Mối thù vong
quốc, mối hận giết người thân, đã hoàn toàn đủ để khiến nàng cầm thanh chủy thủ
đó lên rồi!
Nhưng… tại sao
phụ hoàng lại xuất hiện ở đây?
Những sợi gân
xanh hằn rõ trên trán, Khánh Vương nhất thời không tài nào hiểu nổi nguyên cớ
bên trong. Bên ngoài chợt vang lên vô số âm thanh hỗn tạp, sau đó là những
tiếng bước chân rối loạn. Tròng mắt Khánh Vương hơi co rút, sau chuyện ngày hôm
nay, cho dù hắn có muốn bảo vệ nàng cũng không thể bảo vệ được nữa rồi!
Nhưng đúng lúc
này, Tô Thái phó xưa nay vốn luôn nho nhã yếu ớt lại nhanh chóng bò dậy, đưa
tay cầm lấy thanh chủy thủ đang rơi trên mặt đất.
Hoàng đế Đại Việt
mở to cặp mắt nhìn mọi việc đang xảy ra, những ngón tay trở nên cứng đờ. Rồi
lão chợt bất chấp tất cả nắm chặt lấy tay áo Khánh Vương, dường như muốn lôi
tất cả mọi thứ vào trong lòng bàn tay mình. Khánh Vương tới lúc này mới cúi đầu
xuống nhìn lão: “Phụ hoàng…”
Hoàng đế Đại Việt
nhìn hắn chăm chú, bàn tay đang ôm ngực sớm đã trở nên trắng bệch. Lão thở dốc
một cách khó khăn, run giọng nói: “Tô Thái phó… mưu loạn, lão… lão đã giết
Tôn Liên An!”
Những tiếng bước
chân rối loạn đã tới gần, lời của Hoàng đế Đại Việt lập tức gây ra một cơn chấn
động.
Một bóng người
màu đỏ rực vội chạy qua sân, đẩy mọi người ra, lao thẳng vào phòng. Một tiếng
“Kiều Nhi” còn chưa kịp thốt khỏi miệng, Doãn Duật đã nhìn thấy Tô Thái phó. Y
thoáng ngẩn người, sau đó vội vàng bước lên phía trước: “Sư phụ!”
Trong bầu không
khí ấm áp vương vất mùi máu tanh, Tôn Liên An nằm ngã ngoài cửa, Tô Thái phó
quỳ trên mặt đất, trong tay còn cầm thanh chủy thủ dính máu, còn tân nương lúc
này đang ngẩn ngơ đứng một bên. Tô Anh nghe thấy tiếng ồn ào cũng chạy tới,
nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, vội gọi một tiếng
“cha” rồi định chạy vào trong.
Ký An Vương gia
kéo Tô Anh lại, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho một gã gia đinh mang nàng đi,
tránh cho sự việc càng lúc càng thêm rối loạn.
“Hoàng thượng
minh giám, sư phụ thần sao có thể mưu loạn được!”
Doãn Duật vén áo
lên, quỳ xuống ngay phía trước Tô Thái phó.
Hoàng đế Đại Việt
chậm rãi dời ánh mắt về phía Doãn Duật, trên khuôn mặt tuấn tú ấy thấp thoáng
lộ ra những tia căm phẫn và thù hận ẩn giấu đã lâu. Cặp mắt Hoàng đế Đại Việt
trở nên hết sức lạnh lùng nhưng xen lẫn bên trong lại có một tia sợ hãi. Bóng
dáng màu đỏ rực của Lệnh Viên đột nhiên lóe lên trước mắt lão, nàng ở cùng một
chỗ với Doãn Duật khiến lão trong cơn thẫn thờ chợt như nhìn thấy cảnh phượng
hoàng niết bàn, tái sinh trong biển lửa!
Trái tim lão đột
nhiên đau nhói, đôi bờ môi trở nên trắng bệch, bàn tay nắm chặt ống tay áo
Khánh Vương, nói: “Bọn… Bọn họ…”
“Phụ hoàng tạm
thời đừng nói gì cả, để nhi thần đưa người về cung trước đã!” Khánh Vương chọn
đúng thời điểm ngắt lời lão, đoạn ngoảnh đầu lại bảo: “Người đâu, chuẩn bị
kiệu, đưa ngự y tới Đế cung chờ sẵn!”
Cặp đồng tử của
Hoàng đế Đại Việt dãn ra rất to, ánh mắt nhìn về phía Khánh Vương toát ra một
vẻ không sao tin nổi.
… “Khánh Vương
cũng biết ta còn sống.”
“Khánh Vương câu
kết với Tiền Dạ Lang, giết chết Dận Vương điện hạ.”
“Không chỉ chuyện
Dận Vương, ngay cả chuyện Liên phi cũng là do hắn làm.”
“Hoàng thượng
thật sự cho rằng nhà họ Tiêu đã sụp đổ rồi sao?”
“Nếu người mà
Hoàng thượng chọn không phải là hắn, khó đảm bảo rằng hắn sẽ không ra tay với
Hoàng thượng.”
…
“Ọe…” Lại một
ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Hoàng đế Đại Việt, trong đầu lão không
ngừng vang vọng những lời của Lệnh Viên vừa nãy. Trước đó lão còn bán tín bán
nghi nhưng bây giờ, còn cần hoài nghi nữa sao? Tất cả mọi chuyện quả đúng là do
Lão nhị đứng đằng sau thao túng! Hoàng đế Đại Việt chỉ cảm thấy tứ chi giá lạnh
đến tột độ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đứa con trai trước mặt mình.
Mọi người đều
kinh hãi. Ký An Vương gia đứng ở cửa nhưng không bước lên phía trước.
Hoàng đế Đại Việt
lúc này đã yếu ớt vô cùng nhưng đôi môi vẫn hơi mấp máy, dường như còn muốn nói
điều gì. Khánh Vương vội vàng ghé sát tai mình lại, trong tiếng thở dốc, giọng
nói của Hoàng đế Đại Việt đã nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Lão nhị, quả thực đều là
con… con đã giết Lão tứ…”
Trong khoảnh khắc
đó, không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Chỉ sau giây
phút, bàn tay vốn nắm chặt lấy ống tay áo Khánh Vương kia đột nhiên buông lỏng,
rồi nặng nề đổ xuống.
“Phụ hoàng!”
Khánh Vương nôn nóng kêu lên.
Đám thị vệ ngoài
cửa đã chạy vào, vội vàng khiêng Hoàng đế Đại Việt ra ngoài vương phủ, đưa
thẳng về cung.
Hôm nay, những
người tới tham dự hôn lễ ở Ký An Vương phủ đa phần là mệnh quan triều đình, lúc
này xảy ra chuyện lớn như vậy, hôn lễ tất nhiên không thể tiến hành tiếp nữa,
các vị đại nhân đều vội vã theo thánh giá vào cung. Chỉ sau thời gian đốt hết
một nén hương, tám đội cấm vệ quân đã đi từ trong cung ra ngoài, tỏa ra khắp
các hướng. Sùng Kinh được lệnh giới nghiêm, cấm ngặt người không phận sự tự tiện
đi lại. Ký An Vương phủ thì bị cấm vệ quân trùng trùng bao vây, người bên trong
đều không được phép ra ngoài.
Tô Thái phó mưu
loạn, còn giết chết Tôn Liên An, đây là lời do chính miệng Hoàng đế Đại Việt
nói ra, các vị đại nhân và đám người dưới đều có nghe thấy. Giờ Tuất ba khắc,
cửa lớn của Ký An Vương phủ mở ra, một đội cấm vệ quân nối đuôi nhau tràn vào,
bắt hết toàn bộ người nhà họ Tô đưa đến thiên lao chờ xét xử.
“Kiều Nhi!” Doãn
Duật đuổi theo đến cửa lớn nhưng bị Ký An Vương gia kéo lại.
Lệnh Viên vẫn mặc
bộ đồ cưới màu đỏ rực trên người, chậm rãi ngoảnh đầu lại nhìn người sau lưng,
khẽ nở nụ cười với y. Những lời chưa nói ra kia người khác không thể nghe thấy
nhưng y lại hiểu được.
Nàng nói: phải
sống tiếp.
Đêm nay, chuyện
đáng giá nhất mà nàng làm được là không để Ký An Vương phủ bị cuốn vào kiếp nạn
này.
Doãn Duật không
cách nào trơ mắt nhìn Lệnh Viên bị người ta mang đi. Ký An Vương gia thấp giọng
quát: “Mới chỉ nói là chờ xét xử chứ chưa hề định tội thật sự, nếu con mà không
kìm nén được, sẽ chẳng một ai còn có con đường sống!”
Doãn Duật vung
tay đấm mạnh một quyền lên cây cột trổ hoa bên dưới mái hiên. Hôm nay vốn là
ngày đáng để vui mừng nhất, chẳng ngờ Hoàng đế Đại Việt lại đột nhiên tới đây!
Chẳng ai biết lão đã nói gì với Lệnh Viên ở trong phòng tân hôn nhưng Doãn Duật
biết nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không tại sao Tô Thái phó lại giết
người?
Nhớ lại bộ mặt âm
tàn hiểm độc ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài hiền từ của Hoàng đế Đại Việt, trong
lòng Doãn Duật chỉ còn lại sự hận thù sâu sắc tột cùng!
Khi được khiêng
về đến hoàng cung thì Hoàng đế Đại Việt đã chẳng thể nói năng được nữa. Ngự y
chẩn đoán, nói Hoàng thượng đột nhiên bị trúng gió nên mới bị như vậy.
“Vậy còn có khả
năng hồi phục không?” Khánh Vương ngồi ở gian phòng bên ngoài, sắc mặt tái
xanh, lạnh lùng đưa mắt nhìn đám ngự y phía dưới.
Đám ngự y quỳ
thành một hàng, đều cúi gằm mặt xuống. Một hồi lâu sau, một người trong số bọn
họ mới nói: “Điện hạ bớt giận, sợ là… sợ là không thể nữa rồi.”
Khánh Vương bất
giác ngoảnh đầu nhìn về phía phòng trong, tiếc rằng khung cảnh nơi đó đã bị bức
rèm và tấm bình phong che kín, ngồi ở đây không cách nào nhìn rõ được. Đôi bàn
tay để trên đầu gối của Khánh Vương nắm chặt lại. Không thể… Đây rốt cuộc là
sự may mắn của hắn, hay là sự không may của phụ hoàng?
Chậm rãi thu ánh
mắt về, Khánh Vương lạnh lùng hỏi: “Có khả năng xảy ra kỳ tích không?”
Đám ngự y vẫn cúi
đầu, có một vài người lén đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng.
Khánh Vương trong
lòng hiểu rõ nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng còn sống được bao nhiêu
ngày nữa?”
Câu hỏi này khiến
cho đám ngự y sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đều phủ phục người
xuống, thân thể run lên lẩy bẩy. Hoàng thượng sẽ không còn sống được bao lâu
nữa, lời đại hung như thế hẳn nhiên chẳng một ai dám nói ra. Có điều, không nói
như vậy cũng coi như là đã cho Khánh Vương một đáp án hết sức rõ ràng rồi.
Mãi đến giờ Sửu,
các ngự y mới lần lượt trở ra từ bên trong Đế cung.
Khánh Vương ngồi
trong gian phòng bên ngoài suốt một thời gian dài, sau đó mới đứng dậy, xoay
người đi vào phòng trong. Hắn lên tiếng đuổi hết đám cung nhân ra ngoài, rồi
mới đi tới bên cạnh long sàng, thấy Hoàng đế Đại Việt đã tỉnh lại. Hai mắt lão
mở thao láo, từ cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ú ớ trầm đục, miệng thì
cứ khép mở liên hồi, vậy nhưng lại chẳng thể nói ra được một câu nào.
Khánh Vương vén
áo lên, ngồi xuống bên mép long sàng. Trên khuôn mặt không có bất cứ nét cười
nào, hắn chăm chú nhìn ông lão trước mặt, cau mày nói: “Chuyện của Lão tứ đã
qua lâu như vậy rồi, tại sao đến tận bây giờ phụ hoàng vẫn còn muốn đi hỏi thăm
tin tức từ một người ngoài chứ?” Hắn tỏ ra hết sức bình thản, không hề để lộ
một chút kiêu căng nào nhưng cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Lúc này đây hắn
đã là Hoàng đế tương lai của vương triều Đại Việt rồi, còn người trước mặt
chẳng qua chỉ là một ông lão sắp chết mà thôi.
Ván đã đóng
thuyền.
Hắn không cần
phải sợ lão nữa.
Cặp mắt Hoàng đế
Đại Việt lại càng trợn trừng lên to hơn, trên khuôn mặt rõ ràng là vẻ giận dữ.
Đáng tiếc, lúc này lão lại chẳng thể nói năng được nữa, thậm chí còn chẳng đủ
sức để động đậy thân thể.
Khánh Vương lại
khẽ thở dài: “Tô Thái phó có mưu loạn sao?” Câu hỏi này, hắn dường như là hỏi
Hoàng đế Đại Việt nhưng cũng như đang tự hỏi chính mình. Dừng ánh mắt trên
khuôn mặt vô cùng giận dữ của Hoàng đế Đại Việt, đôi mày đang nhíu chặt của
Khánh Vương không hề giãn ra, hắn khẽ nói: “Người nhà họ Tô đều đã bị bắt giam
vào ngục, ngay đến Vương phi của con cũng không ngoại lệ, phụ hoàng đã yên tâm
chưa?”
Nói Tô Thái phó
mưu loạn, Khánh Vương hoàn toàn không tin, nhưng đó lại là lời của Hoàng đế Đại
Việt, hắn không thể không bắt người nhà họ Tô lại chờ xét xử. Hắn thà tin rằng
người giết Tôn Liên An là Lệnh Viên, bởi lẽ nàng có đủ động cơ và cơ hội để làm
việc này.
Nhưng lời của phụ
hoàng phải giải thích thế nào đây?
Khánh Vương cau
mày ngẫm nghĩ nhưng vẫn không đoán được nội tình.
“Phụ hoàng! Phụ
hoàng…”
Tĩnh Công chúa
vốn đã đi nghỉ ngơi từ sớm, nửa đêm nghe thấy động tĩnh liền tỉnh dậy, không
ngờ lại xảy ra chuyện lớn thế này. Vừa biết được tin, nàng liền vội chạy tới
đây ngay.
Gạt bức rèm châu
chạy vào, nhìn thấy Khánh Vương cũng ở đây, nàng không khỏi ngây người. Tiếng
ho trầm đục của Hoàng đế Đại Việt vang lên, Tĩnh Công chúa hoang mang chạy tới,
liên tục gọi lão mấy tiếng mà vẫn không thấy lão trả lời. Sắc mặt Tĩnh Công
chúa trở nên trắng bệch: “Phụ hoàng sao vậy?”
Khánh Vương cúi
đầu xuống, khẽ thở dài: “Ngự y nói phụ hoàng đột nhiên trúng gió, e là không
thể khỏe lại nữa rồi.”
Tĩnh Công chúa
kêu “a” một tiếng, tấm thân yếu ớt trở nên mềm nhũn, khuỵu xuống ngay trước
long sàng.
“Dao Dao.” Khánh
Vương vội đỡ lấy thân thể muội muội, thấy từ khóe mắt nàng nước mắt lã chã tuôn
rơi. Trong lòng đau xót, hắn ôm chặt lấy tấm thân yếu ớt của người thiếu nữ vào
lòng, vỗ về an ủi: “Đừng khóc, sau này còn có nhị ca. Nhị ca sẽ vĩnh viễn bảo
vệ muội.”
Tĩnh Công chúa
không đẩy hắn ra, yếu ớt tựa đầu vào vai hắn, run giọng hỏi: “Nhị ca, là huynh
sao?” Những ngón tay thon dài của nàng bất giác nắm chặt lại, ánh mắt đau đớn
không dám nhìn vào mắt y .
Khánh Vương
thoáng ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không phải ta. Đây là chuyện ngoài ý
muốn.”
Vẻ căng thẳng
trong đáy mắt Tĩnh Công chúa lập tức vơi đi không ít. Sự tàn khốc và máu lạnh
của hoàng gia nàng thực sự đã nhìn thấy quá nhiều rồi, bây giờ còn có thể tin
ai, phải nghi ngờ ai, nàng không sao biết nữa. Y nói không phải, vậy thì là
không phải, nàng cũng hy vọng là không phải. Mẫu phi và mẫu hậu đều đã không
còn bên mình nữa, bây giờ phụ hoàng lại thế này, nàng chỉ còn lại một mình nhị
ca thôi.
Chỉ sau một đêm,
Tô phủ đã hoàn toàn suy sụp.
Vài tia nắng mặt
trời chiếu vào qua ô cửa sổ nhỏ trên tường khiến căn phòng giam âm u, lạnh lẽo
bất giác có thêm một chút màu sắc hiếm hoi.
Đã là ngày thứ
năm trong ngục.
Ngoại trừ gã ngục
tốt tới đưa cơm, Lệnh Viên chưa từng gặp người nào khác. Người nhà họ Tô đều đã
bị chia ra giam giữ, người bên ngoài nếu không có lệnh của Hoàng thượng, e là
không ai có thể vào đây.
Lệnh Viên ngồi co
ro trong góc, hai tay ôm đầu gối.
Tình cảnh rúng
động lòng người hôm đó vẫn tựa như một bức tranh sống động hiện ra trước mắt,
chưa bao giờ tan biến trong đầu Lệnh Viên. Hành động của Tô Thái phó đến tận
bây giờ vẫn khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ trong thời khắc quan
trọng ấy, Tô Thái phó lại đứng ra giúp Ký An Vương gia.
Đem chôn vùi toàn
bộ Tô phủ, thật sự có đáng không?
Có lẽ trong
khoảnh khắc đó, Tô Thái phó cũng không nghĩ được nhiều như vậy, mà chỉ hành
động theo bản năng, theo suy nghĩ bộc phát trong đầu.
Phía đằng xa,
thấp thoáng có tiếng bước chân vọng lại.
Dần dần, nó đã
tới gần.
Kế đó, từ chỗ sợi
xích sắt khóa cửa phát ra những tiếng loảng xoảng chói tai. Lệnh Viên ngước mắt
nhìn, thấy phía sau lưng gã ngục tốt, Khánh Vương vận một bộ đồ màu xanh sẫm,
búi tóc gọn gàng cài trâm ngọc, đang chậm rãi đi vào.
Gã ngục tốt biết
điều đi ra ngoài, không hề khóa cửa lại.
Lệnh Viên thoáng
ngẩn ngơ một lát, rồi chậm rãi bám vào tường đứng dậy.
Thời khắc này gặp
hắn ở đây, sự phẫn nộ và thù hận đều có thể ẩn giấu rất kĩ. Lệnh Viên khẽ cười
với hắn, hờ hững nói: “Ngài rốt cuộc cũng tới rồi.”
Nàng biết hắn
nhất định sẽ tới để hỏi nàng xem đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn rất
thông minh, biết rằng hỏi Tô Thái phó chẳng bằng đi hỏi nàng.
Khánh Vương đứng
nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt âm trầm, không hề tới gần thêm nữa: “Lệnh Viên, ta
chỉ muốn nghe lời nói thực.”
Lệnh Viên nhìn
lại hắn bằng ánh mắt không hề sợ hãi, lời nói thực hắn muốn nghe hiển nhiên là
không thể có rồi. Lệnh Viên không khỏi cảm thấy tức cười, hôm đó Hoàng đế Đại
Việt vốn định nói chuyện này với hắn, chỉ đáng tiếc hắn lại chọn đúng thời điểm
quan trọng để cắt ngang.
Chắc chắn Khánh
Vương cho rằng Hoàng đế Đại Việt định nói ra thân phận của Lệnh Viên, mà điều
này một khi để lộ thì hắn cũng không sao tránh khỏi liên lụy.
Nàng nở nụ cười
diễm lệ như hoa: “Việc giết cha, giết anh ngài cũng chẳng xa lạ gì, vậy ta muốn
thay Bắc Hán, Thế Huyền, Chiêu Nhi báo thù mà ngài còn phải hoài nghi sao?”
Hôm đó, trong cơn
hỗn loạn, Khánh Vương vẫn luôn ở bên cạnh Hoàng đế Đại Việt, Lệnh Viên đứng
ngay gần đó nên có thể nhìn thấy rất rõ.
Hoàng đế Đại Việt
rõ ràng muốn nói ra điều gì đó, chỉ có điều Khánh Vương ra tay quá nhanh, ngăn
cản không cho lão nói iếp. Bây giờ Hoàng đế Đại Việt đã không thể nói năng, cử
động, bí mật của nhà họ Tô, Ký An Vương phủ và Lương Vương phủ ngày xưa theo đó
cũng sẽ bị vĩnh viễn chôn vùi.
Vương lao đi nhanh như gió, loáng cái đã ở bên cạnh Hoàng đế Đại Việt.
Sắc mặt Lệnh Viên
trắng bệch, đây chính là tình huống xấu nhất có thể xảy ra!
Hôm nay Khánh
Vương hẳn nhiên sẽ tới đây, chỉ là nàng không ngờ hắn lại là người đầu tiên
chạy tới nơi này.
Tô Thái phó cùng
nhìn người vừa tới với sắc mặt trắng bệch, những ngón tay giấu trong tay áo bất
giác run lẩy bẩy không ngừng. Ông chỉ là một văn nhân, cả đời chưa từng sát
sinh bao giờ, hôm nay mới là lần đầu tiên, đã vậy đối tượng bị giết còn là thái
giám thân tín của Hoàng thượng. Thực ra ông không hề sợ chết nhưng lại rất lo
lắng cho tính mạng của những người vô tội có liên quan tới mình.
“Phụ hoàng!”
Khánh Vương thấy thân thể Hoàng đế Đại Việt đã mềm oặt đi, vội khom người xuống
đỡ lão dậy, lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, sao lại thế này?” Dứt lời, hắn lại ngước
mắt lên nhìn về phía Lệnh Viên lúc này vẫn đang giữ chặt cổ tay, trong ánh mắt
không giấu được những tia giận dữ. Nguyên nhân vì sao Lệnh Viên muốn giết Hoàng
đế Đại Việt chỉ e không người nào biết rõ hơn hắn được.
Mối thù vong
quốc, mối hận giết người thân, đã hoàn toàn đủ để khiến nàng cầm thanh chủy thủ
đó lên rồi!
Nhưng… tại sao
phụ hoàng lại xuất hiện ở đây?
Những sợi gân
xanh hằn rõ trên trán, Khánh Vương nhất thời không tài nào hiểu nổi nguyên cớ
bên trong. Bên ngoài chợt vang lên vô số âm thanh hỗn tạp, sau đó là những
tiếng bước chân rối loạn. Tròng mắt Khánh Vương hơi co rút, sau chuyện ngày hôm
nay, cho dù hắn có muốn bảo vệ nàng cũng không thể bảo vệ được nữa rồi!
Nhưng đúng lúc
này, Tô Thái phó xưa nay vốn luôn nho nhã yếu ớt lại nhanh chóng bò dậy, đưa
tay cầm lấy thanh chủy thủ đang rơi trên mặt đất.
Hoàng đế Đại Việt
mở to cặp mắt nhìn mọi việc đang xảy ra, những ngón tay trở nên cứng đờ. Rồi
lão chợt bất chấp tất cả nắm chặt lấy tay áo Khánh Vương, dường như muốn lôi
tất cả mọi thứ vào trong lòng bàn tay mình. Khánh Vương tới lúc này mới cúi đầu
xuống nhìn lão: “Phụ hoàng…”
Hoàng đế Đại Việt
nhìn hắn chăm chú, bàn tay đang ôm ngực sớm đã trở nên trắng bệch. Lão thở dốc
một cách khó khăn, run giọng nói: “Tô Thái phó… mưu loạn, lão… lão đã giết
Tôn Liên An!”
Những tiếng bước
chân rối loạn đã tới gần, lời của Hoàng đế Đại Việt lập tức gây ra một cơn chấn
động.
Một bóng người
màu đỏ rực vội chạy qua sân, đẩy mọi người ra, lao thẳng vào phòng. Một tiếng
“Kiều Nhi” còn chưa kịp thốt khỏi miệng, Doãn Duật đã nhìn thấy Tô Thái phó. Y
thoáng ngẩn người, sau đó vội vàng bước lên phía trước: “Sư phụ!”
Trong bầu không
khí ấm áp vương vất mùi máu tanh, Tôn Liên An nằm ngã ngoài cửa, Tô Thái phó
quỳ trên mặt đất, trong tay còn cầm thanh chủy thủ dính máu, còn tân nương lúc
này đang ngẩn ngơ đứng một bên. Tô Anh nghe thấy tiếng ồn ào cũng chạy tới,
nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, vội gọi một tiếng
“cha” rồi định chạy vào trong.
Ký An Vương gia
kéo Tô Anh lại, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho một gã gia đinh mang nàng đi,
tránh cho sự việc càng lúc càng thêm rối loạn.
“Hoàng thượng
minh giám, sư phụ thần sao có thể mưu loạn được!”
Doãn Duật vén áo
lên, quỳ xuống ngay phía trước Tô Thái phó.
Hoàng đế Đại Việt
chậm rãi dời ánh mắt về phía Doãn Duật, trên khuôn mặt tuấn tú ấy thấp thoáng
lộ ra những tia căm phẫn và thù hận ẩn giấu đã lâu. Cặp mắt Hoàng đế Đại Việt
trở nên hết sức lạnh lùng nhưng xen lẫn bên trong lại có một tia sợ hãi. Bóng
dáng màu đỏ rực của Lệnh Viên đột nhiên lóe lên trước mắt lão, nàng ở cùng một
chỗ với Doãn Duật khiến lão trong cơn thẫn thờ chợt như nhìn thấy cảnh phượng
hoàng niết bàn, tái sinh trong biển lửa!
Trái tim lão đột
nhiên đau nhói, đôi bờ môi trở nên trắng bệch, bàn tay nắm chặt ống tay áo
Khánh Vương, nói: “Bọn… Bọn họ…”
“Phụ hoàng tạm
thời đừng nói gì cả, để nhi thần đưa người về cung trước đã!” Khánh Vương chọn
đúng thời điểm ngắt lời lão, đoạn ngoảnh đầu lại bảo: “Người đâu, chuẩn bị
kiệu, đưa ngự y tới Đế cung chờ sẵn!”
Cặp đồng tử của
Hoàng đế Đại Việt dãn ra rất to, ánh mắt nhìn về phía Khánh Vương toát ra một
vẻ không sao tin nổi.
… “Khánh Vương
cũng biết ta còn sống.”
“Khánh Vương câu
kết với Tiền Dạ Lang, giết chết Dận Vương điện hạ.”
“Không chỉ chuyện
Dận Vương, ngay cả chuyện Liên phi cũng là do hắn làm.”
“Hoàng thượng
thật sự cho rằng nhà họ Tiêu đã sụp đổ rồi sao?”
“Nếu người mà
Hoàng thượng chọn không phải là hắn, khó đảm bảo rằng hắn sẽ không ra tay với
Hoàng thượng.”
…
“Ọe…” Lại một
ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Hoàng đế Đại Việt, trong đầu lão không
ngừng vang vọng những lời của Lệnh Viên vừa nãy. Trước đó lão còn bán tín bán
nghi nhưng bây giờ, còn cần hoài nghi nữa sao? Tất cả mọi chuyện quả đúng là do
Lão nhị đứng đằng sau thao túng! Hoàng đế Đại Việt chỉ cảm thấy tứ chi giá lạnh
đến tột độ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đứa con trai trước mặt mình.
Mọi người đều
kinh hãi. Ký An Vương gia đứng ở cửa nhưng không bước lên phía trước.
Hoàng đế Đại Việt
lúc này đã yếu ớt vô cùng nhưng đôi môi vẫn hơi mấp máy, dường như còn muốn nói
điều gì. Khánh Vương vội vàng ghé sát tai mình lại, trong tiếng thở dốc, giọng
nói của Hoàng đế Đại Việt đã nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Lão nhị, quả thực đều là
con… con đã giết Lão tứ…”
Trong khoảnh khắc
đó, không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Chỉ sau giây
phút, bàn tay vốn nắm chặt lấy ống tay áo Khánh Vương kia đột nhiên buông lỏng,
rồi nặng nề đổ xuống.
“Phụ hoàng!”
Khánh Vương nôn nóng kêu lên.
Đám thị vệ ngoài
cửa đã chạy vào, vội vàng khiêng Hoàng đế Đại Việt ra ngoài vương phủ, đưa
thẳng về cung.
Hôm nay, những
người tới tham dự hôn lễ ở Ký An Vương phủ đa phần là mệnh quan triều đình, lúc
này xảy ra chuyện lớn như vậy, hôn lễ tất nhiên không thể tiến hành tiếp nữa,
các vị đại nhân đều vội vã theo thánh giá vào cung. Chỉ sau thời gian đốt hết
một nén hương, tám đội cấm vệ quân đã đi từ trong cung ra ngoài, tỏa ra khắp
các hướng. Sùng Kinh được lệnh giới nghiêm, cấm ngặt người không phận sự tự tiện
đi lại. Ký An Vương phủ thì bị cấm vệ quân trùng trùng bao vây, người bên trong
đều không được phép ra ngoài.
Tô Thái phó mưu
loạn, còn giết chết Tôn Liên An, đây là lời do chính miệng Hoàng đế Đại Việt
nói ra, các vị đại nhân và đám người dưới đều có nghe thấy. Giờ Tuất ba khắc,
cửa lớn của Ký An Vương phủ mở ra, một đội cấm vệ quân nối đuôi nhau tràn vào,
bắt hết toàn bộ người nhà họ Tô đưa đến thiên lao chờ xét xử.
“Kiều Nhi!” Doãn
Duật đuổi theo đến cửa lớn nhưng bị Ký An Vương gia kéo lại.
Lệnh Viên vẫn mặc
bộ đồ cưới màu đỏ rực trên người, chậm rãi ngoảnh đầu lại nhìn người sau lưng,
khẽ nở nụ cười với y. Những lời chưa nói ra kia người khác không thể nghe thấy
nhưng y lại hiểu được.
Nàng nói: phải
sống tiếp.
Đêm nay, chuyện
đáng giá nhất mà nàng làm được là không để Ký An Vương phủ bị cuốn vào kiếp nạn
này.
Doãn Duật không
cách nào trơ mắt nhìn Lệnh Viên bị người ta mang đi. Ký An Vương gia thấp giọng
quát: “Mới chỉ nói là chờ xét xử chứ chưa hề định tội thật sự, nếu con mà không
kìm nén được, sẽ chẳng một ai còn có con đường sống!”
Doãn Duật vung
tay đấm mạnh một quyền lên cây cột trổ hoa bên dưới mái hiên. Hôm nay vốn là
ngày đáng để vui mừng nhất, chẳng ngờ Hoàng đế Đại Việt lại đột nhiên tới đây!
Chẳng ai biết lão đã nói gì với Lệnh Viên ở trong phòng tân hôn nhưng Doãn Duật
biết nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, nếu không tại sao Tô Thái phó lại giết
người?
Nhớ lại bộ mặt âm
tàn hiểm độc ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài hiền từ của Hoàng đế Đại Việt, trong
lòng Doãn Duật chỉ còn lại sự hận thù sâu sắc tột cùng!
Khi được khiêng
về đến hoàng cung thì Hoàng đế Đại Việt đã chẳng thể nói năng được nữa. Ngự y
chẩn đoán, nói Hoàng thượng đột nhiên bị trúng gió nên mới bị như vậy.
“Vậy còn có khả
năng hồi phục không?” Khánh Vương ngồi ở gian phòng bên ngoài, sắc mặt tái
xanh, lạnh lùng đưa mắt nhìn đám ngự y phía dưới.
Đám ngự y quỳ
thành một hàng, đều cúi gằm mặt xuống. Một hồi lâu sau, một người trong số bọn
họ mới nói: “Điện hạ bớt giận, sợ là… sợ là không thể nữa rồi.”
Khánh Vương bất
giác ngoảnh đầu nhìn về phía phòng trong, tiếc rằng khung cảnh nơi đó đã bị bức
rèm và tấm bình phong che kín, ngồi ở đây không cách nào nhìn rõ được. Đôi bàn
tay để trên đầu gối của Khánh Vương nắm chặt lại. Không thể… Đây rốt cuộc là
sự may mắn của hắn, hay là sự không may của phụ hoàng?
Chậm rãi thu ánh
mắt về, Khánh Vương lạnh lùng hỏi: “Có khả năng xảy ra kỳ tích không?”
Đám ngự y vẫn cúi
đầu, có một vài người lén đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng.
Khánh Vương trong
lòng hiểu rõ nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng còn sống được bao nhiêu
ngày nữa?”
Câu hỏi này khiến
cho đám ngự y sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bọn họ đều phủ phục người
xuống, thân thể run lên lẩy bẩy. Hoàng thượng sẽ không còn sống được bao lâu
nữa, lời đại hung như thế hẳn nhiên chẳng một ai dám nói ra. Có điều, không nói
như vậy cũng coi như là đã cho Khánh Vương một đáp án hết sức rõ ràng rồi.
Mãi đến giờ Sửu,
các ngự y mới lần lượt trở ra từ bên trong Đế cung.
Khánh Vương ngồi
trong gian phòng bên ngoài suốt một thời gian dài, sau đó mới đứng dậy, xoay
người đi vào phòng trong. Hắn lên tiếng đuổi hết đám cung nhân ra ngoài, rồi
mới đi tới bên cạnh long sàng, thấy Hoàng đế Đại Việt đã tỉnh lại. Hai mắt lão
mở thao láo, từ cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ú ớ trầm đục, miệng thì
cứ khép mở liên hồi, vậy nhưng lại chẳng thể nói ra được một câu nào.
Khánh Vương vén
áo lên, ngồi xuống bên mép long sàng. Trên khuôn mặt không có bất cứ nét cười
nào, hắn chăm chú nhìn ông lão trước mặt, cau mày nói: “Chuyện của Lão tứ đã
qua lâu như vậy rồi, tại sao đến tận bây giờ phụ hoàng vẫn còn muốn đi hỏi thăm
tin tức từ một người ngoài chứ?” Hắn tỏ ra hết sức bình thản, không hề để lộ
một chút kiêu căng nào nhưng cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Lúc này đây hắn
đã là Hoàng đế tương lai của vương triều Đại Việt rồi, còn người trước mặt
chẳng qua chỉ là một ông lão sắp chết mà thôi.
Ván đã đóng
thuyền.
Hắn không cần
phải sợ lão nữa.
Cặp mắt Hoàng đế
Đại Việt lại càng trợn trừng lên to hơn, trên khuôn mặt rõ ràng là vẻ giận dữ.
Đáng tiếc, lúc này lão lại chẳng thể nói năng được nữa, thậm chí còn chẳng đủ
sức để động đậy thân thể.
Khánh Vương lại
khẽ thở dài: “Tô Thái phó có mưu loạn sao?” Câu hỏi này, hắn dường như là hỏi
Hoàng đế Đại Việt nhưng cũng như đang tự hỏi chính mình. Dừng ánh mắt trên
khuôn mặt vô cùng giận dữ của Hoàng đế Đại Việt, đôi mày đang nhíu chặt của
Khánh Vương không hề giãn ra, hắn khẽ nói: “Người nhà họ Tô đều đã bị bắt giam
vào ngục, ngay đến Vương phi của con cũng không ngoại lệ, phụ hoàng đã yên tâm
chưa?”
Nói Tô Thái phó
mưu loạn, Khánh Vương hoàn toàn không tin, nhưng đó lại là lời của Hoàng đế Đại
Việt, hắn không thể không bắt người nhà họ Tô lại chờ xét xử. Hắn thà tin rằng
người giết Tôn Liên An là Lệnh Viên, bởi lẽ nàng có đủ động cơ và cơ hội để làm
việc này.
Nhưng lời của phụ
hoàng phải giải thích thế nào đây?
Khánh Vương cau
mày ngẫm nghĩ nhưng vẫn không đoán được nội tình.
“Phụ hoàng! Phụ
hoàng…”
Tĩnh Công chúa
vốn đã đi nghỉ ngơi từ sớm, nửa đêm nghe thấy động tĩnh liền tỉnh dậy, không
ngờ lại xảy ra chuyện lớn thế này. Vừa biết được tin, nàng liền vội chạy tới
đây ngay.
Gạt bức rèm châu
chạy vào, nhìn thấy Khánh Vương cũng ở đây, nàng không khỏi ngây người. Tiếng
ho trầm đục của Hoàng đế Đại Việt vang lên, Tĩnh Công chúa hoang mang chạy tới,
liên tục gọi lão mấy tiếng mà vẫn không thấy lão trả lời. Sắc mặt Tĩnh Công
chúa trở nên trắng bệch: “Phụ hoàng sao vậy?”
Khánh Vương cúi
đầu xuống, khẽ thở dài: “Ngự y nói phụ hoàng đột nhiên trúng gió, e là không
thể khỏe lại nữa rồi.”
Tĩnh Công chúa
kêu “a” một tiếng, tấm thân yếu ớt trở nên mềm nhũn, khuỵu xuống ngay trước
long sàng.
“Dao Dao.” Khánh
Vương vội đỡ lấy thân thể muội muội, thấy từ khóe mắt nàng nước mắt lã chã tuôn
rơi. Trong lòng đau xót, hắn ôm chặt lấy tấm thân yếu ớt của người thiếu nữ vào
lòng, vỗ về an ủi: “Đừng khóc, sau này còn có nhị ca. Nhị ca sẽ vĩnh viễn bảo
vệ muội.”
Tĩnh Công chúa
không đẩy hắn ra, yếu ớt tựa đầu vào vai hắn, run giọng hỏi: “Nhị ca, là huynh
sao?” Những ngón tay thon dài của nàng bất giác nắm chặt lại, ánh mắt đau đớn
không dám nhìn vào mắt y .
Khánh Vương
thoáng ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không phải ta. Đây là chuyện ngoài ý
muốn.”
Vẻ căng thẳng
trong đáy mắt Tĩnh Công chúa lập tức vơi đi không ít. Sự tàn khốc và máu lạnh
của hoàng gia nàng thực sự đã nhìn thấy quá nhiều rồi, bây giờ còn có thể tin
ai, phải nghi ngờ ai, nàng không sao biết nữa. Y nói không phải, vậy thì là
không phải, nàng cũng hy vọng là không phải. Mẫu phi và mẫu hậu đều đã không
còn bên mình nữa, bây giờ phụ hoàng lại thế này, nàng chỉ còn lại một mình nhị
ca thôi.
Chỉ sau một đêm,
Tô phủ đã hoàn toàn suy sụp.
Vài tia nắng mặt
trời chiếu vào qua ô cửa sổ nhỏ trên tường khiến căn phòng giam âm u, lạnh lẽo
bất giác có thêm một chút màu sắc hiếm hoi.
Đã là ngày thứ
năm trong ngục.
Ngoại trừ gã ngục
tốt tới đưa cơm, Lệnh Viên chưa từng gặp người nào khác. Người nhà họ Tô đều đã
bị chia ra giam giữ, người bên ngoài nếu không có lệnh của Hoàng thượng, e là
không ai có thể vào đây.
Lệnh Viên ngồi co
ro trong góc, hai tay ôm đầu gối.
Tình cảnh rúng
động lòng người hôm đó vẫn tựa như một bức tranh sống động hiện ra trước mắt,
chưa bao giờ tan biến trong đầu Lệnh Viên. Hành động của Tô Thái phó đến tận
bây giờ vẫn khiến nàng vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ trong thời khắc quan
trọng ấy, Tô Thái phó lại đứng ra giúp Ký An Vương gia.
Đem chôn vùi toàn
bộ Tô phủ, thật sự có đáng không?
Có lẽ trong
khoảnh khắc đó, Tô Thái phó cũng không nghĩ được nhiều như vậy, mà chỉ hành
động theo bản năng, theo suy nghĩ bộc phát trong đầu.
Phía đằng xa,
thấp thoáng có tiếng bước chân vọng lại.
Dần dần, nó đã
tới gần.
Kế đó, từ chỗ sợi
xích sắt khóa cửa phát ra những tiếng loảng xoảng chói tai. Lệnh Viên ngước mắt
nhìn, thấy phía sau lưng gã ngục tốt, Khánh Vương vận một bộ đồ màu xanh sẫm,
búi tóc gọn gàng cài trâm ngọc, đang chậm rãi đi vào.
Gã ngục tốt biết
điều đi ra ngoài, không hề khóa cửa lại.
Lệnh Viên thoáng
ngẩn ngơ một lát, rồi chậm rãi bám vào tường đứng dậy.
Thời khắc này gặp
hắn ở đây, sự phẫn nộ và thù hận đều có thể ẩn giấu rất kĩ. Lệnh Viên khẽ cười
với hắn, hờ hững nói: “Ngài rốt cuộc cũng tới rồi.”
Nàng biết hắn
nhất định sẽ tới để hỏi nàng xem đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn rất
thông minh, biết rằng hỏi Tô Thái phó chẳng bằng đi hỏi nàng.
Khánh Vương đứng
nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt âm trầm, không hề tới gần thêm nữa: “Lệnh Viên, ta
chỉ muốn nghe lời nói thực.”
Lệnh Viên nhìn
lại hắn bằng ánh mắt không hề sợ hãi, lời nói thực hắn muốn nghe hiển nhiên là
không thể có rồi. Lệnh Viên không khỏi cảm thấy tức cười, hôm đó Hoàng đế Đại
Việt vốn định nói chuyện này với hắn, chỉ đáng tiếc hắn lại chọn đúng thời điểm
quan trọng để cắt ngang.
Chắc chắn Khánh
Vương cho rằng Hoàng đế Đại Việt định nói ra thân phận của Lệnh Viên, mà điều
này một khi để lộ thì hắn cũng không sao tránh khỏi liên lụy.
Nàng nở nụ cười
diễm lệ như hoa: “Việc giết cha, giết anh ngài cũng chẳng xa lạ gì, vậy ta muốn
thay Bắc Hán, Thế Huyền, Chiêu Nhi báo thù mà ngài còn phải hoài nghi sao?”
Hôm đó, trong cơn
hỗn loạn, Khánh Vương vẫn luôn ở bên cạnh Hoàng đế Đại Việt, Lệnh Viên đứng
ngay gần đó nên có thể nhìn thấy rất rõ.
Hoàng đế Đại Việt
rõ ràng muốn nói ra điều gì đó, chỉ có điều Khánh Vương ra tay quá nhanh, ngăn
cản không cho lão nói iếp. Bây giờ Hoàng đế Đại Việt đã không thể nói năng, cử
động, bí mật của nhà họ Tô, Ký An Vương phủ và Lương Vương phủ ngày xưa theo đó
cũng sẽ bị vĩnh viễn chôn vùi.
/81
|