Lúc này ánh mắt đang nhìn ngoài phố xá của Đế Thịnh Thiên mới ung dung thu về, nhìn sang Hàn Tử An. Nàng cười cười, cầm ly rượu uống một ngụm, xem như đáp lại lời của Hàn Tử An.
"Chỉ mới gặp Đế mỗ nửa canh giờ, sao Hàn tướng quân đoán được ta nghĩ gì?"
"Vĩnh Ninh là người kế thừa duy nhất của Đế gia, hôn sự của hắn liên quan đến cả gia tộc, hắn tự ý lập hôn ước, trưởng bối trong gia tộc không thể không biết gì. Nếu Đế gia thừa nhận mối hôn sự này, sao lại có hôn lễ ba ngày sau với Trang gia?"
Đế Thịnh Thiên nheo lại đôi mắt phượng, hất cằm về phía Hàn Tử An, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Với tính khí của Hàn Tử An, lại không cảm thấy nàng làm vậy là thất lễ. Hắn sờ sờ mũi, tự rót cho mình ly rượu "Chỉ là gia chủ người tuy không thích mối hôn sự này, cũng không cản Vĩnh Ninh một mình từ Tấn Nam đến đây, hẳn là muốn hắn gặp một ít rắc rối, trải qua một ít chuyện, không biết gia chủ vốn dự tính thế nào. Khuyển tử thường thích làm loạn, sợ là sẽ xúi giục Vĩnh Ninh làm ra một số chuyện."
Với thân thủ của bọn họ, làm sao không phát hiện Hàn Trọng Viễn trốn ngoài viện. Đế Thịnh Thiên thấy Hàn Tử An không vạch trần, dĩ nhiên cũng đoán được người trốn là người kế thừa của Hàn gia.
Đế Thịnh Thiên khẽ cong môi, gương mặt lãnh đạm trong chốc lát như được thổi thêm làn gió xuân "Hàn tướng quân không cần khiêm tốn. Nghe nói Hàn công tử đã cùng người xông pha chiến trường khi mới mười tuổi, người người đều nói Hàn gia có song kiệt, có người kế nghiệp. Hiện nay Vân Hạ chiến loạn, Vĩnh Ninh lớn lên trong Đế gia, tuy từ nhỏ đã trải qua gian khổ nhưng lại quá nhân hậu, nó chưa từng nhìn thấy núi sông ngoài Tấn Nam, không rèn luyện nhiều một chút, sao có thể giữ vững Đế gia? Còn về tính toán của ta ..... chỉ cần chuyện của Diệp gia có thể khiến nó bằng lòng luyện võ trở lại, chuyến đến Thương thành này của ta cũng đáng."
Hàn Tử An có chút ngạc nhiên, thì ra Đế Vĩnh Ninh tay trói gà không chặt không phải là ý muốn của trưởng bối Đế gia, như thể là do bản thân hắn ngang bướng không chịu học võ, lại nói "Trong thời buổi hỗn loạn này, hắn lại còn nhỏ, các người làm trưởng bối sao lại không khuyên nhủ?" hắn ngược lại rất thích Đế Vĩnh Ninh, tiếc là hắn có căn cơ rất tốt nhưng lại không học võ công. Nếu không vừa nãy ở trong viện cũng sẽ không dùng tình động tâm, dùng lý động não với hắn.
Thấy Đế Thịnh Thiên khẽ cau mày, Hàn Tử An biết mình đã vô ý dò xét chuyện riêng của Đế gia, đang định giải thích vài câu, Đế Thịnh Thiên đã từ tốn nói.
"Vĩnh Ninh có căn cốt rất tốt, năm sáu tuổi, trưởng huynh đã gửi nó đến Thái sơn học võ, trong bốn năm nội lực có được chút thành tựu. Năm mười tuổi, nó xuống núi thăm người thân ......" Đế Thịnh Thiên ngừng một chút, có một sự chua xót vô hình trong giọng nói "Năm đó, thủy tặc Nam Hải hoành hành, trưởng huynh và trưởng tẩu của ta cùng nhau vào Nam Hải đánh thủy tặc, sau đó không thể sống sót trở về."
Gia tộc Đế thị ở Tấn Nam lớn mạnh, hưởng vinh quang và tôn quý, đương nhiên cũng gánh vác trách nhiệm bảo vệ dân chúng. Khi Đế Thịnh Thiên nói như vậy, Hàn Tử An chợt nhớ đến cuộc xâm lược của thủy tặc Nam Hải năm năm trước. Lúc đó, người kế thừa Đế gia Đế Nam Phong mang theo thê tử đánh giặc, chiến đấu chống lại thủy tặc ngoài Nam Hải, bảo vệ một phương bình an, nhưng lại hi sinh trong trận chiến cuối cùng, phu thê hai người chỉ để lại một đứa trẻ mười tuổi. Đế gia xưa nay chú trọng đích thứ, rất ít xuất hiện thứ tử thứ nữ, ở đời của Đế Nam Phong chỉ có một nhi tử một nữ nhi, Đế Nam Phong mất sớm, trọng trách Đế gia dĩ nhiên đặt trên vai của Đế Thịnh Thiên. Khi Đế gia đột ngột thay đổi, không ít thế tộc phía Bắc muốn tấn công đến Tấn Nam, đánh chiếm mười lăm thành trì mà Đế gia đã trấn giữ trăm năm, nào ngờ Đế gia đổi chủ, Đế Thịnh Thiên lần đầu nắm giữ vị trí gia chủ, khí thế còn mạnh hơn cả huynh trưởng của mình, trong vòng nửa năm đã chỉnh đốn các thế lực khác nhau ở Tấn Nam phải phục tùng, còn diệt Chung gia ở Giang Nam và Miêu gia ở Tấn Đông có ý đồ tấn công Tấn Nam, trong một đêm răn đe quần hùng thiên hạ.
"Sau chuyện này, Vĩnh Ninh không luyện võ nữa? Nói như vậy trong người hắn có nội lực?" Hàn Tử An khác ngạc nhiên, với công lực của hắn vậy mà không nhìn ra Vĩnh Ninh từng luyện võ.
Thấy sắc mặt kỳ quái của Hàn Tử An, Đế Thịnh Thiên rũ mắt "Đại tẩu của ta xuất thân từ thế gia võ tướng ở Tấn Nam, giỏi võ nghệ, ngày thường ra chiến trường với huynh trưởng của ta là chuyện thường tình. Năm năm trước khi tẩu ấy xuất chinh Nam Hải, chúng ta ...... không ai biết tẩu ấy đang mang cốt nhục của huynh trưởng trong bụng. Hài cốt của phu thê hai người được khiêng về từ đường ngày đó, cũng là lúc Vĩnh Ninh từ Thái sơn quay về. Nó quỳ trong từ đường ba ngày ba đêm, sau đó một mình trở về Thái sơn, cầu xin Tịnh Huyền đại sư phong ấn huyệt đạo, giấu nội lực trong người, không bao giờ luyện võ nữa."
Đế Thịnh Thiên lại nhìn ra cửa sổ, trên gương mặt nghiêm nghị lướt qua vài tiếng thở dài "Vĩnh Ninh vẫn luôn cho rằng nếu mẫu thân không luyện võ, sẽ không bị cuốn vào chiến loạn, cũng sẽ không cùng phụ thân hi sinh ở Nam Hải, đệ đệ muội muội trong bụng mẫu thân cũng sẽ không chết cùng phụ mẫu. Cho nên nó không muốn luyện võ, càng quyết tâm không muốn tiếp cận nữ tữ thế gia tướng môn, nó từng ngày lớn lên, ngược lại thích tiểu thư khuê các nho nhã hiền thục. Nó là người kế thừa của Đế gia, tính cách như vậy, sao có thể giao phó?"
Tính tình Đế Vĩnh Ninh bướng bỉnh, người trong gia tộc đã dùng hết cách cũng không thể làm hắn đồng ý giải phong ấn huyệt đạo, luyện võ trở lại. Vừa nãy trong viện, hắn lại bị những lời của Hàn Tử An làm dao động, nếu không phải thế, nàng cũng sẽ không nói ra bí mật của Đế gia.
Quyền lực không có chính tà, chỉ có người nắm quyền mới có thể phân biệt được, lòng người ngay thẳng, quyền lực nắm giữ ắt sẽ công chính!
Đế Thịnh Thiên nheo mắt, thành thật nói những lời này, đại cục phương Bắc đã định.
"Xem ra Đế gia chủ đã tìm được một viên đá thử tốt cho Vĩnh Ninh." Hàn Tử An cười cười. Diệp gia và Trang gia, hơn cả là tiểu thư Diệp gia kia, chẳng qua là vật trong tay Đế Thịnh Thiên.
"Trước đây, ta chưa từng nghĩ sẽ để Diệp gia làm nơi thử luyện, nếu ban đầu bọn họ có thể từ chối lời đề thân của Trang gia, kiên quyết nhận Vĩnh Ninh làm con rể, chỉ cần Vĩnh Ninh thích, ta sẽ không ngăn cản. Nếu Vĩnh Ninh có được một người thật lòng với nó, có lẽ sẽ buông bỏ được chuyện trước kia. Nhưng vì Diệp gia lại không chân thành với hôn sự này, nên đã mượn dùng một chút ......"
Trong lúc nói chuyện, tiếng bước chân vang lên ở đầu cầu thang, cắt ngang lời nói của Đế Thịnh Thiên.
Triệu Phúc cẩn thận đi vào, cách bàn gỗ trầm hương ba bước, sau khi hành lễ với hai người, từ trong tay áo lấy ra mấy cuộn giấy đặt trên bàn, vâng dạ nói "Chủ tử, đây là thứ mà người bảo ta tìm." nói xong bước sang một bên, đợi phân phó của Hàn Tử An.
Từ vẻ mặt của Triệu Phúc, Hàn Tử An thấy hắn đoán không sai, liền đẩy một xấp giấy dày đến trước mặt Đế Thịnh Thiên "Gia chủ xem trước đi."
"Đây là gì?"
Đế Thịnh Thiên đưa tay lật xem, giọng của Hàn Tử An ở đối diện vang lên "Cả Thương thành đều nói thơ từ tranh vẽ của tiểu thư Diệp gia thanh cao ý nghĩa, tâm hồn cao cả, hoài bão sâu rộng, rất hiếm thấy, đây là những thơ từ tranh vẽ của Diệp tiểu thư mà ta bảo Triệu Phúc tìm về ......"
"Hửm? Hàn tướng quân muốn nói giúp cho Diệp Thi Lan ......" giọng của Đế Thịnh Thiên bỗng im bặt, tay nàng vô tình lướt qua các bức tranh và một xấp thơ từ, đầu ngón tay dừng ở con dấu góc dưới bên phải, lần đầu tiên ánh mắt trầm xuống.
Bức tranh vẽ một tòa lầu các ở Thương thành, nét vẽ hòa nhã, thơ từ non sông vạn dặm, thế gian đầy cảnh sắc. Tranh đẹp, thơ hay, nếu không phải phong cách vẽ tranh giống hệt bức tranh treo trong thư phòng ở nhà, Đế Thịnh Thiên nhất định cũng sẽ tán thưởng Diệp Thi Lan vài câu như những người khác.
Cứ nghĩ nàng là một tiểu thư khuê các không hiểu sự đời, nhát gan yếu đuối, hiện giờ xem ra, đã xem thường tâm tư của nàng ta rồi. Đế Vĩnh Ninh là một tay Đế Thịnh Thiên nuôi lớn, đương nhiên Đế Thịnh Thiên quen thuộc phong cách vẽ tranh của hắn, thơ từ tranh vẽ trên bàn rõ ràng đều là tác phẩm của Đế Vĩnh Ninh, nhưng bút tích viết thơ từ không phải của Đế Vĩnh Ninh, thậm chí kí tên cũng là Diệp Thi Lan. Chỉ có phong cách vẽ tranh không thể sao chép, Đế Thịnh Thiên mới nhìn ra vấn đề trong chớp mắt.
Nếu không phải bản thân cam tâm tình nguyện, kể cả khi người trong Diệp gia ép buộc, Diệp Thi Lan cũng tuyệt đối sẽ không kí tên lên bức tranh của Vĩnh Ninh để lại. Huống chi, những bức tranh này đã được lưu truyền mấy tháng ở Thương thành, không phải một sớm một chiều.
Từ lúc bắt đầu, Diệp gia chưa từng muốn định hôn với Vĩnh Ninh, chẳng qua mượn cớ định hôn để tiếp cận hắn, để những gì hắn để lại trở thành vật sở hữu của Diệp Thi Lan. Dù có một ngày Vĩnh Ninh trở về Thương thành nói rõ thân phận của mình với tất cả mọi người, cũng sẽ bị mọi người cho rằng là lời tức giận sau khi bị từ chối hôn sự.
Tấn Nam Đế gia, sẽ trở thành trò cười của Vân Hạ.
"Trong một ngày, ta nợ tướng quân hai ân tình, Hàn tướng quân uống cạn ly này, từ nay sẽ là bằng hữu của Đế Thịnh Thiên ta." Đế Thịnh Thiên cầm bình rượu, rót đầy ly cho Hàn Tử An, nâng ly kính rượu, đầy chân thành.
Ánh mắt Hàn Tử An không nhìn rõ sâu cạn, cười đầy ẩn ý, ngẩng đầu uống cạn, cười nói "Có thể kết bằng hữu với Đế gia chủ, là may mắn của Hàn mỗ."
Dù gia tộc Đế thị lớn mạnh ở Tấn Nam, nhưng thủy tặc Nam Hải hoành hành, cực kỳ hung ác, kìm hãm binh lực của Đế gia, nếu không Đế gia tồn tại hơn trăm năm qua cũng chưa từng tham dự vào chiếc cục thiên hạ, mà chỉ ở yên một phương. Đế Thịnh Thiên là kỳ tài ngút trời, suy cho cùng vẫn còn trẻ tuổi, phương Bắc mấy năm gần đây liên tiếp có nhiều gia tộc gây hấn, ẩn giấu nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn. Còn về Hàn gia, thế cục phương Bắc hỗn loạn, càng cần đồng minh, Đế gia tạm thời không có xung đột lợi ích gì với Hàn gia. Hai nhà giao hảo, có lợi chứ không hại.
Chạm ly liên minh, một câu nói đã ngầm định ra minh ước giữa hai nhà Hàn Đế ở hai phương Bắc Nam. Trên đời chỉ có hai người có được dũng khí này.
Trong phủ thành vương, Trang Hồ vừa hưởng thụ hương thơm sắc đẹp từ chỗ thiếp thất trở về thư phòng, tổng quan Trang Tuyền đứng đợi từ lâu vội vàng tiến lên trước.
"Xảy ra chuyện gì?" Trang Tuyền phụ trách tiếp đãi khách khứa của hôn sự lần này, Trang Hồ thấy hắn xuất hiện lập tức lấy lại tinh thần.
Trang Tuyền ghé sát tai Trang Hồ thì thầm vài câu rồi lui sang một bên.
Trang Hồ cau mày, vẻ mặt khá lạnh lùng "Ngươi nói Diệp Thi Lan nửa năm trước đã có hôn phối với người khác, hôm nay người định hôn đó ầm ĩ ở Diệp gia?"
Cho dù Trang Hồ sủng vài tiểu thiếp yểu điệu nũng nịu, nhưng lại cực kỳ xem trọng đích tử do đích thê kết tóc sinh ra, dù Trang Cẩm có là một công tử quần áo lụa là, ông vẫn yêu thương như châu như ngọc, nếu không cũng sẽ không đồng ý để nữ tử nhà nghèo khó bước qua cửa, càng không bày tiệc mời khách khứa. Diệp gia xưa nay có danh tài đức, sao lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy?
"Vâng, lão gia, vừa nãy Diệp lão gia đích thân đến phủ giải thích chuyện này."
"Hửm? Là Diệp Hải Minh tự mình đến nói?" vẻ mặt Trang Hồ dịu đi một chút, hỏi "Vậy người định hôn đó xuất thân từ đâu?"
"Người đó tên là Ninh Tử Khiêm, là một cô nhi của nhà bình thường ở phương Nam, nghe nói có được tài văn chương, nửa năm trước Diệp lão gia thu nhận hắn vào làm ghế khách ở Diệp gia, hậu ái người tài, hứa gả Diệp tiểu thư cho hắn. Nào ngờ hắn đi đến Tấn Nam xa xôi thì không còn tin tức gì, trong thời buổi chiến loạn hiện nay, Diệp lão gia cứ nghĩ hắn đã chết ở nơi đó, nên mới hủy bỏ hôn sự này. Nào ngờ trước hôn sự vài ngày, tên Ninh Tử Khiêm đó đột nhiên quay về Thương thành."
Trang Tuyền tiến thêm một bước, thấp giọng nói "Lão gia, phủ chúng ta và Diệp gia đã định hôn, người nửa năm không có tung tích đột nhiên nhảy ra, theo tiểu nhân thấy, người này tám phần là tên vô lại, thấy trong thành tập hợp nhiều đại thế tộc, muốn mượn danh tiếng của hai nhà, để kiếm một khoản bạc lớn!"
Trang Hồ liếc nhìn Trang Tuyền, không trả lời, chỉ nhấp một ngụm trà đậm trên bàn.
Diệp Hải Minh là một người thông minh, chuyện Ninh Tử Khiêm làm ầm ĩ ở Diệp phủ tuy có thể giấu được người khác, nhưng không thể giấu được Trang gia. Hắn vào phủ giãi bày sớm một bước, dù quanh co trong đó có thật như hắn nói không thì cuối cùng cũng xem như cho Trang gia một câu trả lời. Ba ngày sau là ngày thành hôn, khách khứa trong thiên hạ đã đến khắp thành, bây giờ tuyệt không thể hủy hôn, nếu không Trang gia sẽ mất hết thể diện, vả lại tài danh của Diệp Thi Lan hiện nay đã nổi khắp Thương thành ......
Thôi vậy, chẳng qua chỉ là một cô nhi không ai coi trọng, cứ để Trang Tuyền đuổi đi là được. Trang Hồ bình tĩnh đưa ra quyết định, nhìn Trang Tuyền phân phó vài câu.
Lúc này, đêm đã về khuya, tiếng ồn ào huyên náo trên đường không thể lọt đến ngõ nhỏ sau Hải Thần cư.
Trong ánh trăng mờ ảo, một bóng người thấp bé mang theo một bóng người gầy gò băng qua con phố yên tĩnh, nhảy vào trong Diệp phủ.
/254
|