Người bước vào mặc váy dài xanh nhạt, đôi mắt hổ phách lạnh lùng thận trọng, có cốt cách giống như Đế Tử Nguyên. Nữ tử này không phải ai khác, chính là người đứng đầu Quân gia Quân Huyền, nơi Đế Tử Nguyên dừng chân sau khi vào thành chính là lầu Quân Tử phồn hoa nhất thành Quân Hiến.
Quân Huyền phất tay, nha hoàn vừa nãy luôn theo sau Đế Tử Nguyên hành lễ với nàng rồi lui ra ngoài canh cửa.
Sảnh đường náo nhiệt bị chặn ngoài cửa, trong sương phòng nhất thời an tĩnh. Quân Huyền đợi đến khi không còn người ngoài, vẻ lạnh lùng trên mặt mới tan đi, trong mắt hiện lên vài phần ấm áp hiền hòa, nàng bước nhanh tới trước mặt Đế Tử Nguyên, tỉ mỉ đánh giá nàng hồi lâu, rồi nắm lấy tay Đế Tử Nguyên, mơ hồ có chút kích động "Tử Nguyên, từ lần chia tay năm đó, chúng ta đã bảy năm không gặp, muội đã lớn thế này rồi."
Quân Huyền chỉ lớn hơn Đế Tử Nguyên hai tuổi, ngữ điệu này ngược lại có mấy phần giống trưởng bối. Đế Tử Nguyên dở khóc dở cười, lại không phản bác.
"A Huyền, là tám năm." Đế Tử Nguyên nhìn Quân Huyền cười, trong mắt có chút rung động gợn sóng vì sự quan tâm của nàng. Đế Tử Nguyên trời sinh có tính cách kiêu ngạo bướng bỉnh, rất ít người có thể đến gần nàng, nhìn thái độ nàng đối với Quân Huyền, hai người rõ ràng rất là thân thiết.
Quân Huyền ngẩn người, khá sững sờ, gật đầu "Đúng vậy, đã tám năm rồi, một năm qua quá nhiều chuyện xảy ra, ta cũng quên mất." một nụ cười gượng gạo kéo ra từ khóe môi, nàng nhanh chóng che giấu, trở lại dáng vẻ bình thường nhìn Đế Tử Nguyên "Quân thúc nói sau khi muội đến chỉ dẫn mỗi hộ vệ Như Ý ra ngoài, thành Quân Hiến hiện nay là nhà giam của Bắc Tần, thân phận của muội can hệ đến cả Đế gia chúng ta, tuyệt đối không được làm chuyện bất cẩn như vậy nữa!"
Nếu ai đó nghe được lời này của Quân Huyền, nhất định sẽ bị sốc không nói được gì. Mười một năm trước, sau khi Đế gia gặp phải đại nạn, ngoài Đế Tử Nguyên và Đế Thịnh Thiên không rõ sống chết, đều đã chết sạch không còn ai, thế mà gia chủ Quân gia ở góc xó xỉnh xa ngàn dặm nhảy ra tự xưng là người Đế gia, cũng thật có hơi hoang đường. Nhưng Đế Tử Nguyên nghe vậy lại không có chút phản cảm, nàng im lặng nghe Quân Huyền phàn nàn cũng không thấy buồn bực, trong lòng có một luồng ấm áp nhẹ chảy qua, trên đời này ngoài Đế Thịnh Thiên có thể quở trách nàng thế này, cũng chỉ còn lại một mình Quân Huyền ------ không, phải là Đế Quân Huyền.
Trên Vân Hạ, các gia tộc có thể truyền thừa trăm năm sẽ luôn có một số bí mật mà người ngoài không biết hoặc vài thủ đoạn để bảo vệ gia tộc, Đế gia cũng không ngoại lệ. Con át chủ bài lớn nhất của Đế gia, ngoài một trăm ngàn hùng binh ý chí mạnh mẽ và An Lạc trại ẩn sâu trong núi lớn, thì chính là chi tộc được bí mật tách ra khỏi dòng chính Đế gia từ một trăm năm trước này.
Từ Đế Tử Nguyên đếm ngược lên ba thế hệ, cũng chính là đời tổ gia gia của nàng, xếp vào hàng từ 'Quân'. Tộc trưởng đời này chính là Đế Quân Nam nhìn xa trông rộng, để tránh việc trăm năm sau Đế gia nuôi dạy ra hậu nhân kiêu ngạo ngu dốt mang đến tai họa diệt môn cho gia tộc, nên đã đưa một phần nhỏ sức mạnh của Đế thị cùng tiểu đệ Đế Quân Hiền đến biên cương Mạc Bắc. Ông làm chuyện này không chỉ để củng cố thế lực bảo vệ Đế gia, mà đến một ngày nào đó nếu Đế gia sụp đổ, sẽ có một chi huyết mạch Đế gia có thể truyền thừa.
Đế Quân Hiền sau khi chắc chân ở thành Quân Hiến thì sửa đổi môn đệ, tự xưng Quân thị, để lại tổ huấn Quân thị, nam tử hay nữ nhi đều có thể kế thừa gia nghiệp Quân gia, chỉ có một điều cấm kỵ --- tuyệt đối không thể tham gia khoa cử, bước vào con đường làm quan. Đây là ước định mà Đế Quân Nam và Đế Quân Hiền đặt ra khi hai huynh đệ chia tay tại thành Đế Bắc, Đế gia đã là gia tộc quân ngũ truyền đời, cây to đón gió. Nếu Quân gia muốn an ổn truyền thừa, nhất định phải đi theo một con đường hoàn toàn khác.
Trong một trăm năm tiếp theo, nhờ sự trợ giúp về tài lực không ngừng từ Đế gia, Quân gia đã đứng vững ở thành Quân Hiến, việc kinh doanh mở rộng khắp Tây Bắc, thậm chí vượt xa đến Bắc Tần Đông Khiên, trở thành thế gia phú thương danh tiếng truyền khắp Vân Hạ. Hậu nhân Quân gia luôn tuân thủ tổ huấn, người kế thừa Quân gia chưa từng có công danh, vì quy tắc này của Quân gia, mà các đời gia chủ đều thích làm việc thiện, nhân hậu chính trực, các quan lớn tướng soái cũng khá chiếu cố gia tộc này. Ở Tây Bắc có không ít tướng quân vào triều đều chịu ân của Quân gia lúc khốn khó, quan hệ giữa Quân gia và thủ tướng các thành Tây Bắc cũng rất hòa hợp. Đến triều đại này của Đại Tĩnh, Thi Nguyên Lãng và Quân Hạc gặp nhau trong những năm đầy biến động khi hai nhà Hàn Đế xưng bá Vân Hạ, hai người đều là thiếu niên mới lớn, giúp đỡ lẫn nhau trên đất Tây Bắc này, giao tình mấy chục năm, đây là chuyện cả Tây Bắc đều biết. Ban đầu, Thi Nguyên Lãng suy xét đến tài lực hùng hậu của Quân gia, mà Quân Hạc chỉ có một nữ nhi kế thừa gia nghiệp, vì để Quân gia của người bằng hữu tốt trăm năm sau có hậu nhân chống đỡ môn đệ, mới lấy thân phận thống soái một quân vì ái tướng dưới trướng cầu thân nữ nhi Quân gia. Chỉ tiếc là, ông không hề biết Tần Cảnh mà ông dốc lòng bồi dưỡng là cô nhi Liên thị của Bắc Tần, càng không ngờ Quân gia dù không có thế lực bên ngoài trợ giúp, cũng có khả năng tự bảo vệ.
Khi đó, chính Quân Huyền đã đích thân đồng ý mối hôn sự này, chẳng qua là vì Tần Cảnh là người nàng nguyện ý phó thác cả đời.
Trong một trăm năm qua, tuy Quân gia không bước vào triều, nhưng thông qua việc kinh doanh rộng mở lớn mạnh đã thiết lập một mạng lưới tình báo ngầm nhiều đan xen và ám vệ bảo vệ tộc nhân Quân thị, nhưng sự lớn mạnh của Quân gia cũng phải chịu một đòn nặng nề.
Mười một năm trước, Đế gia sụp đổ chỉ trong một đêm, cả nhà bị diệt. Chuyện xảy ra quá đột ngột, vua Gia Ninh dùng sức mạnh của cả hoàng triều để gột sạch thế lực Đế gia, vì để bảo toàn thế lực, Quân gia chỉ đành ngoài mặt cắt đứt mọi quan hệ với Đế gia, âm thầm chiếu cố Đế Tử Nguyên trưởng thành, trợ giúp Đế gia quật khởi. Năm đó cả Tấn Nam tổn thất nặng nề, tang thương bao trùm, Lạc lão tướng quân miễn thuế cho Tấn Nam mười năm, nếu không nhờ mạng lưới tình báo ngầm hùng mạnh và trợ giúp tài lực của Quân gia, Đế Tử Nguyên không thể nào xây dựng lại Đế gia chỉ trong mười năm ngắn ngủi, thậm chí thế lực còn mạnh hơn ban đầu.
Mười năm qua, Đế gia vẫn luôn thu mình khiêm tốn, ai cũng cho rằng gia tộc từng nắm giữ nửa giang sơn đã sụp đổ từ lâu. Sau khi Đế Tử Nguyên quay lại triều đình, để làm cho vua Gia Ninh và thế gia công hầu kinh hãi, như có như không bày ra thế lực tiềm ẩn ở Tấn Nam vững chắc như thép --- hai trăm ngàn hùng binh, thương mại thịnh vượng, quan lại trong sạch, mười một thành trì ở Tấn Nam đã sớm thành một nước riêng. Vua Gia Ninh cảm thấy khó tin và sợ hãi khi thấy Đế gia hồi sinh thần kỳ như vậy, dù đã biết quá trễ nhưng ông vẫn dùng hết khả năng để điều tra nguyên nhân Đế gia quật khởi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở chuyện thủy quân được Đế gia bí mật giấu trong An Lạc trại, không được chút thu hoạch nào.
Vua Gia Ninh không hề biết, trên Vân Hạ có hai Đế gia, một bên mất một bên sinh, cùng nhau tồn vong.
Nhưng đến đời này, ngoài Đế Tẫn Ngôn vẫn chưa nhận tổ quy tông, cũng chỉ còn lại hai người Đế Tử Nguyên và Đế Quân Huyền.
Đế Tử Nguyên khá thổn thức khi nghĩ về an bài mà năm đó tổ gia gia đã giấu người trong thiên hạ. Nàng kéo Quân Huyền ngồi xuống bên bàn gỗ, vỗ vỗ vai, rót một chén trà cho nàng "Yên tâm, thân thủ của Như Ý rất tốt, người bình thường không đả thương được ta. Tang Nham là cao thủ nội công Bắc Tần, không rời Mạc Thiên nửa bước, Mạc Thiên và Liên Lan Thanh cũng là người tâm tư cẩn mật, nếu ta đưa một nhóm cao thủ ra ngoài, bọn họ sao có thể tin ta là Tây Vân Hoán bỏ nhà ra đi."
Nghe thấy Đế Tử Nguyên nhắc đến Liên Lan Thanh, trong mắt Quân Huyền thoáng qua một tia cảm xúc rất nhanh "Muội làm càn quá rồi, chiến loạn một năm qua, muội lúc nào cũng xông ra phía trước thì thôi đi, lần này còn một mình chạy đến thành Quân Hiến, hiện nay thế lực trong thành Quân Hiến hỗn loạn, muội cũng không sợ vương tướng Bắc Tần nhận ra muội ....." Đế Tử Nguyên vốn để mặt thật của mình vào thành Quân Hiến, quả thật có chút mạo hiểm.
Đế Tử Nguyên rảnh rỗi lại chơi chiếc lắc thêu đàn hồi "Không sao, ta lượn tới lượn lui trước mặt Mạc Thiên một canh giờ, hắn cũng không nhận ra."
"Ngoài Bắc Tần vương, trong thành còn có tướng lĩnh Bắc Tần khác ......" Quân Huyền không đồng ý, lời nói được một nửa thì ngừng, hơi nhăn trán.
"Đến cả Hoàng đế Bắc Tần cũng không có ảnh họa của ta, nói chi đến người Bắc Tần?" mười năm qua, Đế Tử Nguyên luôn dùng thân phận Nhậm An Lạc xuất hiện trước mặt người đời, lúc khôi phục thân phận đã quyền cao chức trọng, một năm qua trên chiến trường cũng hầu hết là mặc khôi giáp gặp người, mật thám Bắc Tần khó mà tiếp cận, cũng không thể nhận ra diện mạo.
A Huyền sao lại lo lắng đến vậy? Đế Tử Nguyên nhướng mày nhìn Quân Huyền, nghi ngờ hỏi "Lẽ nào trong quân Bắc Tần có người quen thuộc quan viên quốc sự Đại Tĩnh?"
"Không có, ta chỉ lo lỡ như có người nhận ra muội, sẽ xảy ra chuyện." nghênh đón con ngươi sâu thẳm của Đế Tử Nguyên, Quân Huyền lắc đầu, bưng chén trà nhấp một ngụm.
Lúc nàng quyết định kế thừa Quân gia mới biết mình vốn mang họ Đế, là một chi của Đế gia ở Tấn Nam. Cốt cách của Quân Huyền kiêu ngạo cương nghị không thua kém gì nam tử, nàng lựa chọn kế thừa gia môn, cũng đồng nghĩa phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Đế gia của chi tộc. Nàng hiểu rõ hơn ai hết những năm qua Đế Tử Nguyên đã khó khăn thế nào, vốn nghĩ khổ tận cam lai, sau khi hai nhà giúp nhau vượt qua đại nạn vua Gia Ninh diệt tộc, nàng sẽ giúp phu quân dạy con, thay phụ thân giữ vững Quân gia, an ổn sống một đời ở thành Quân Hiến. Nhưng chẳng ai ngờ được, mười năm sau, nàng lại gặp phải cảnh ngộ như Đế Tử Nguyên trước đây.
Một hớp Long Tỉnh chè xuân có chút ngọt vào miệng, vị chát nhẹ nhàng tan ra trong miệng, Quân Huyền rũ mắt, nhìn lá trà nhẹ nổi trong chén sứ, có chút xuất thần.
Một năm trước thành Quân Hiến bị Bắc Tần công phá, Bắc Tần tàn sát cả thành, một thảm họa xảy ra đột ngột như vậy, không phải là chuyện mà Quân gia vốn có gia nghiệp truyền thừa có thể chống đỡ được, ngoài việc dốc hết khả năng giúp Thi lão tướng quân đưa người già nữ nhân trẻ nhỏ rời thành, Quân Huyền không thể làm gì nữa. Lúc tin tức Tần Cảnh phản quốc truyền tới, tuy lòng người lo sợ, nhưng dân chúng trong thành không tin, Quân Huyền cũng vậy, tuy Tần Cảnh trầm mặc kiệm lời, nhưng chính trực thiện lương, nhân nghĩa thương dân. Mười năm chung sống, Quân Huyền biết Tần Cảnh là người thế nào, nếu không sao xứng đáng để nàng phó thác cả đời?
Tần Cảnh làm sao có thể phản quốc và ân sư, tự tay đẩy dân chúng đã bảo vệ mười năm vào chỗ chết. Khi lần đầu Quân Huyền nghe tin, chỉ cảm thấy tin tức này hoang đường đến nực cười!
Nhưng một phong thư mỏng, vỏn vẹn mười chín chữ đã diệt hết kiên cường và dũng khí tiếp tục sống của nàng.
Ngày thành bị phá, Thi lão tướng quân trước lúc chết lệnh cho thân vệ đưa di thư đến tay phó tướng Triệu Vân Hải.
Trong phong thư đó, chỉ có mười chín chữ.
--- Nghịch đồ Tần Cảnh, phản nước hại dân, Thi Nguyên Lãng nhận nhầm tặc tử, lỗi lớn cả đời!
Quân Huyền vẫn nhớ như in đôi tay run rẩy không kìm chế được khi mở di thư và cảm giác nghẹt thở như bị người khác siết chặt cổ.
Vị lão nguyên soái một đời kiệt xuất, nửa đời chinh chiến, bảo vệ biên cương đó, trong di thư cuối cùng không hề nhắc đến phụ mẫu vợ con, trước lúc tử trận vẫn hối hận nhận sai với dân chúng cả thành, thê lương biết bao?
Bàn tay đang cầm chén trà của Quân Huyền từ từ siết chặt, như thể thứ nàng cầm trên tay vẫn là bức di thư nặng ngàn cân đó. Nàng cúi đầu, vẻ mặt đau khổ khó kìm nén.
Đều là lỗi của nàng, tất cả đều là lỗi của nàng.
Người mười năm trước đưa Tần Cảnh về thành Quân Hiến, là nàng, Đế Quân Huyền.
/254
|