Vương cung Bắc Tần, trong điện Anh Võ.
Ngự y thay băng trên trán và cổ cho Mạc Thiên, sau đó cẩn thận lùi lại nói "Bệ hạ, độc trong cơ thể ngài đã được giải hết, tuy nội lực chưa khôi phục, nhưng tạm thời có thể sử dụng. Thân thể ngài rất tốt, nửa tháng sau vết thương sẽ khỏi hẳn, chỉ là ...... trên trán có thể sẽ để lại sẹo."
Tin tức Thái tử Đại Tĩnh và Tĩnh An Hầu quân đột nhập vào thành Quân Hiến lại rút lui an toàn sớm đã truyền khắp ba nước, hồi sinh trong tuyệt cảnh, danh tiếng của hai người càng vang dội trên Vân Hạ. Trong trận chiến này, Bệ hạ có chút thiệt thòi, nhưng không biết người làm Bệ hạ bị thương là Thái tử Hàn Diệp, hay là Tĩnh An Hầu quân danh chấn thiên hạ kia.
Mạc Thiên cau mày, cảnh tượng Hàn Diệp cầm đoản kiếm muốn lấy mạng hắn như ánh chớp hiện lên trong đầu, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.
"Không sao, chỉ là vết sẹo nhỏ, ngươi lui xuống đi." Mạc Thiên phất tay với ngự y.
"Vâng." ngự y thở dài một hơi, không dám nhìn sắc mặt của Bệ hạ nhà mình, nhanh chóng lui khỏi điện Anh Võ.
Quan nội thị Ngô Doanh đứng một bên đợi ngự y đi xa, mới bưng chén thuốc vừa sắc xong đến tay Mạc Thiên "Bệ hạ, uống thuốc nhân lúc còn nóng đi."
"A Thanh thế nào rồi?" Mạc Thiên phất tay, tay đỡ lấy trán, trầm giọng hỏi.
"Liên tướng quân vẫn chưa tỉnh lại, Quốc sư nói ......" Ngô Doanh ngập ngừng, mới khéo léo nói "Dù Liên tướng quân có uống Hồi Mệnh đan của Bệ hạ, nếu trong vòng bảy ngày không tỉnh lại, thì khó mà tục mệnh kéo dài một tháng."
Quốc sư của các triều đại Bắc Tần đều giỏi y thuật, luyện Hồi Mệnh đan cho quân chủ là chức trách của Quốc sư, chỉ là đan dược này tiêu hao của quý trong trời đất, phần lớn tinh lực nửa đời của mỗi Quốc sư đương nhiệm, nên mỗi đời quân chủ chỉ có được một viên dùng để tục mệnh lúc nguy cấp, Hồi Mệnh đan có thể xem như là trân bảo của hoàng thất Bắc Tần.
Ngày hôm đó, Mạc Thiên bị một chưởng của Đế Tử Nguyên đánh ngất, khi tỉnh lại ở thành Quân Hiến, cả Thi phủ đã treo cờ trắng khắp phủ. Liên quản gia bẩm báo trên đường Liên Lan Thanh đưa hắn về thành đã gặp phải tập kích của tử sĩ Đại Tĩnh, một kiếm xuyên ngực. Khi Mạc Thiên chạy tới linh đường đã thấy Liên Lan Thanh được liệm trong quan tài, chỉ đợi hắn tỉnh lại đóng nắp quan tài.
Đột nhiên mất đi người huynh đệ, mất đi cánh tay đắc lực, Mạc Thiên đau buồn khôn nguôi, đích thân đóng nắp quan tài, dùng nghi lễ vương hầu Bắc Tần đưa tiễn Liên Lan Thanh, trong lúc vô tình chạm vào lồng ngực, phát hiện Liên Lan Thanh vẫn còn hơi thở. Rõ ràng kiếm xuyên qua lồng ngực, không cách nào cứu chữa, trên đường trở về Liên Lan Thanh đã ngừng hơi thở.
Mạc Thiên kinh ngạc đưa Liên Lan Thanh ra khỏi quan tài, mời quân y vào phủ, sau khi quân y cẩn thận chẩn đoán mới nói Liên Lan Thanh sinh ra đã khác với người thường, tim của hắn nằm ở bên phải, nhát kiếm kia xuyên qua ngực trái, tuy trọng thương nhưng tim được bảo vệ bởi một chút nội lực cuối cùng truyền vào cơ thể, giữ lại hơi thở cuối cùng. Nhiệt độ ở Mạc Bắc cực kỳ thấp, Liên Lan Thanh lại trọng thương, mất máu quá nhiều, nên xuất hiện dấu hiệu ngừng thở chết giả trên đường trở về. Chỉ tiếc trong trận chiến này, chân khí của Liên Lan Thanh đã tan hết, thương tích quá nghiêm trọng, dù còn chút hơi thở, cũng không còn cách cứu chữa.
Quân y sau khi chẩn đoán thương thế của Liên Lan Thanh liền quỳ xuống thỉnh tội, nói Liên Lan Thanh không thể cứu được nữa, mong Bệ hạ giáng tội.
Ngày đó ngoài linh đường, Mạc Thiên nhìn Liên Lan Thanh ngủ say như đã chết hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, đưa hắn vào phòng uống Hồi Mệnh đan, sau đó đưa Liên Lan Thanh về vương thành giao cho Quốc sư chẩn trị tục mệnh.
Trong cung cấm biết Mạc Thiên dùng Hồi Mệnh đan để cứu Liên Lan Thanh chỉ có Quốc sư đương triều Tịnh Thiện đạo trưởng và quan nội thị Ngô Doanh.
Ngày đó tại điện Sùng Thiện nơi Tịnh Thiện tu hành, Tịnh Thiện từng hỏi Mạc Thiên.
"Thân là quân chủ một nước, dùng cơ hội tục mệnh để đối lấy sống chết của một thần tử, có đáng không?"
Mạc Thiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thản nhiên cười, đáp một câu.
"Bắc Tần nợ Liên gia quá nhiều."
Chỉ một ý nghĩ của Tiên vương đã khiến chân tướng diệt tộc của Liên gia vĩnh viễn bị chôn vùi, Liên Lan Thanh ôm mối thù ẩn nấp mười năm ở Đại Tĩnh, gϊếŧ sư phụ, bội tín nghĩa để đổi lấy một trận thắng lợi ở thành Quân Hiến.
Bắc Tần và hoàng thất, đều nợ Liên gia một chân tướng, nợ Liên Lan Thanh mười năm thời gian sống không bằng chết.
"Bệ hạ ......"
Tiếng gọi của Ngô Doanh đánh thức Mạc Thiên đang chìm sâu vào trầm tư, hắn ngẩng đầu, phất tay với Ngô Doanh "Đưa tất cả dược liệu tốt nhất trong cung đến điện Sùng Thiện, để Quốc sư chăm sóc tốt cho A Thanh."
"Vâng. Nô tài đã bảo Triệu ngự y canh giữ ngoài điện Sùng Thiện, tùy lúc nghe Quốc sư phân phó."
"Mạc Sương thế nào rồi? Vẫn còn tức giận sao?" Mạc Thiên hỏi về tình trạng của Liên Lan Thanh, không tránh khỏi quan tâm một chút đến muội muội tính khí cương liệt nhà mình.
Ngô Doanh do dự hồi lâu mới nói "Bệ hạ, Đại công chúa đã đuổi hết thị vệ mà ngài phái tới Hoài thành ra khỏi thành, bây giờ trong Hoài thành chỉ còn lại thân vệ lúc trước của công chúa bảo vệ thành. Ngài xem nô tài có cần tiếp tục phái thêm thị vệ đến bảo vệ công chúa không?"
Nói là bảo vệ, nhưng thật ra trước khi ba nước kết thúc chiến tranh, công chúa Mạc Sương bị cấm trở về vương thành.
"Không cần, muội ấy oán hận Trẫm gạt muội ấy nên mới đuổi thị vệ ra khỏi thành. Mạc Sương tự có tính toán, trước khi chiến tranh ba nước kết thúc, muội ấy sẽ không trở về." Mạc Thiên hơi ngừng lại, thở một hơi dài "Sợ là sau này dù Trẫm có đích thân đến mời, muội ấy cũng chưa chắc muốn về."
"Bệ hạ một lòng vì Bắc Tần, sau này công chúa sẽ hiểu." Ngô Doanh khuyên nhủ Mạc Thiên, nhớ tới một chuyện liền nói "Bệ hạ, theo phân phó trước lúc người đến thành Quân Hiến, nửa tháng trước các tử sĩ ở điện Anh Võ đã xuất phát, hiện giờ đã đến núi Hổ Tiếu. Lần này nhất định sẽ như Bệ hạ mong muốn, trừ đi mối đại họa Tĩnh An Hầu của Đại Tĩnh."
Ngô Doanh bày ra lòng trung thành khí thế vang dội, nhưng không ngờ Mạc Thiên lại cau mày, sắc mặt sa sầm một cách kỳ lạ.
Mạc Thiên không cầm lấy chén thuốc, ngược lại gõ gõ ngón tay lên mép giường gỗ mạ vàng, vẻ mặt có chút kỳ quái "Tin tức của vua Gia Ninh có chuẩn xác không? Người đi núi Hổ Tiếu vận chuyển quân lương đến Nghiệp thành có thật là Đế Tử Nguyên?"
"Bệ hạ yên tâm, mật thám vừa truyền đến tin tức, đã xác nhận người vận chuyển quân lương đến Nghiệp thành chính là Tĩnh An Hầu Đế Tử Nguyên. Núi Hổ Tiếu địa hình hiểm trở, khí hậu khắc nghiệt, chúng ta đã phái một trăm tử sĩ đến vây gϊếŧ, còn có người Đại Tĩnh âm thầm tiếp ứng, Tĩnh An Hầu đó nhất định không thể sống sót rời núi." Ngô Doanh nghĩ Mạc Thiên lo lắng chuyện ám sát Đế Tử Nguyên sẽ không thành, nên nói luôn miệng.
'Choang' một tiếng, Mạc Thiên vô thức đập vào chén thuốc mà Ngô Doanh đưa đến trước mặt, chén thuốc rơi xuống, thuốc văng tung tóe trên đất.
Sắc mặt Ngô Doanh trắng bệch, vội vàng quỳ xuống "Bệ hạ thứ tội, nô tài ......"
"Sắc một chén khác mang tới là được." Mạc Thiên phất tay, nhìn đống hỗn độn trên đất, cố gắng thu lại biểu tình trong mắt.
"Vâng, Bệ hạ." thấy Mạc Thiên lơ đễnh, Ngô Doanh cúi người lui ra ngoài, nuốt lại những gì muốn nói vào cổ họng.
Bệ hạ nhà mình từ thành Quân Hiến trở về, hồn vía cứ như trên mây, đặc biệt là khi nhắc tới Tĩnh An Hầu quân của Đại Tĩnh sẽ càng nghiêm trọng, rốt cuộc trong thành Quân Hiến đã xảy ra chuyện gì? Quan nội thị bận tâm lo nghĩ hoàn toàn không biết vướng mắc trong thành Quân Hiến, lo lắng trùng trùng lui ra ngoài.
Trong điện, Mạc Thiên nằm trên giường nghỉ ngơi, sờ sờ sau gáy vẫn còn đau âm ỉ, sắc mặt khó đoán.
Ra tay không chút nể tình, quả thật là tàn nhẫn, xem ra người đó dù không thể gϊếŧ hắn, cũng muốn giáo huấn cho hắn một bài học.
Núi Hổ Tiếu là một cái bẫy do hắn và vua Gia Ninh đã bố trí từ trước, hai bên đều có thứ mình muốn, chỉ là không ngờ, nữ tử mà hắn muốn gϊếŧ lại xuất hiện như vậy trong thành Quân Hiến, để lại cho hắn một lần giáo huấn và nhớ nhung cả đời khó quên. Nếu ngày đó ở thành Quân Hiến, hắn có thể đưa nàng về vương thành, có lẽ nàng có thể tiếp tục sống.
Người như Đế Tử Nguyên, không trở về khi chưa anh dũng da ngựa bọc thây trên sa trường, không thể dùng tài năng của mình để thay đổi triều đình thiên hạ, quả thật quá đáng tiếc.
Trong điện Anh Võ, một tiếng thở dài yếu ớt vang lên, cho đến khi không thể nghe thấy.
Từ xưa tới nay, núi Hổ Tiếu là nơi tiếp giáp với ba nước, là nơi tranh giành của các binh gia, nhưng vì chướng khí dày đặc bao phủ ngọn núi, có mãnh thú ẩn hiện, đường đi giống như mê cung, vô cùng nguy hiểm. Nhiều triều đại trước ở Mạc Bắc, có một vị tướng dũng cảm dẫn hàng vạn thiết kỵ vượt núi Hổ Tiếu để tập kích Trung Nguyên, nhưng vì lạc trên đường núi, kẹt trong đầm lầy nên hàng vạn con ngựa chết đói trong núi. Trăm năm sau, không một tướng sĩ của nước nào dám tùy ý ra vào ngọn núi này.
Lúc này, trong núi Hổ Tiếu, Đế Tử Nguyên dẫn đầu, mang theo một cây thương với dây tua đỏ rực. Vào núi được ba ngày, nàng đã dẫn đầu đội quân tiên phong hộ tống quân lương vượt qua nửa đường núi. Với sự dẫn đường của nàng, những tướng sĩ đã gạt đi nỗi sợ hãi bất an khi mới vào núi, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm và tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Ngày thứ tư gần chạng vạng, đỉnh núi mờ mịt xuất hiện, ít nhất cũng phải mất một canh giờ mới leo được đến đỉnh núi. Sau khi qua đỉnh núi, xuống núi sẽ dễ hơn rất nhiều. Theo kế hoạch của Đế Tử Nguyên, sau khi leo đến đỉnh, đêm nay sẽ nghỉ ngơi trên đỉnh núi, rồi chuẩn bị lên đường vào sáng mai. Sau một ngày hành trình, Đế Tử Nguyên xuống ngựa, hạ lệnh nghỉ ngơi nửa khắc rồi tiếp tục khởi hành. Khi đoàn người dừng lại, Trường Thanh phi ngựa đến cạnh Đế Tử Nguyên, tránh ánh mắt của đám đông, nắm tay nàng, truyền cho nàng một luồng chân khí.
"Tiểu thư, với tình trạng thân thể hiện giờ của người, nếu trên đường gặp phải quân đội Bắc Tần, hoàn toàn không thể dùng võ công, người nên về thành Thanh Nam dưỡng thương ......" Trường Thanh lo lắng nói, hàng lông mày nhíu chặt, những lời này đã được lải nhải bên tai Đế Tử Nguyên suốt ba ngày.
Dưới khôi giáp bạc, khuôn mặt tái nhợt của Đế Tử Nguyên khiến đôi mắt nàng càng thêm đen láy, lộ ra vẻ thờ ơ không sợ hãi "Không sao, chúng ta đã vượt qua đầm lầy và đường mê cung, sau khi qua đỉnh núi, ngươi dựa theo bản đồ cũng có thể dẫn bọn họ ra ngoài. Nếu gặp phải quân Bắc Tần, ta ngăn chặn, ngươi đi trước."
"Như vậy sao được, nếu gặp phải cứ để ta chặn, tiểu thư người ......"
"Trong vòng ba ngày, nếu số quân lương này không thể chuyển đến Nghiệp thành, Nghiệp thành ắt sẽ bị phá. Uyển Thư vẫn đang tử thủ ở Nghiệp thành, ngươi muốn nàng tử trận ở Nghiệp thành như An Ninh, đến cuối cùng cũng không thể chờ được viện binh sao?" Đế Tử Nguyên nhìn Trường Thanh "Ngươi cũng biết, với thân thể hiện tại của ta, không cách nào một mình dẫn bọn họ đến Nghiệp thành."
Trường Thanh im lặng hồi lâu, vẫn không gật đầu, cuối cùng nói "Tiểu thư, trăm năm qua không có ai dám bước vào núi Hổ Tiếu, không ai ngờ được chúng ta sẽ vận chuyển quân lương qua núi Hổ Tiếu, chúng ta có thể sẽ không chạm trán với quân Bắc Tần."
Đế Tử Nguyên liếc nhìn đỉnh núi bị ánh chiều bao phủ, không nói lời nào.
Ngọn núi này quá yên tĩnh, mười năm trước nàng từng cùng Đế Thịnh Thiên đi qua ngọn núi này. Năm đó dù cả núi đã lâu không có bóng người, cũng sẽ không yên tĩnh đến mức kỳ lạ thế này.
Một khắc sau, Đế Tử Nguyên lên ngựa, dẫn đầu đội quân vận chuyển quân lương tiến lên đỉnh núi. Nhưng trong chốc lát, đội quân này bị kẹt trong bóng đêm, ẩn trong bóng tối vô biên của ngọn núi này, khó có thể tìm ra dấu vết.
/254
|