Ngày Bắc Khuyết các được xây xong năm đó, có người từng cảm khái.
Tôn kính ở đế đô là Càn Nguyên, cao quý ở đế đô là Bắc Khuyết.
Có thể thấy hôn sự của hai nhà Hàn Đế năm đó là một giai thoại thế nào với cả Đại Tĩnh, có thể khiến cung điện của Thái tử phi được so sánh với tẩm điện của đế vương.
Nhiều năm sau, Đế gia trở thành cấm kỵ của Đại Tĩnh và đế vương, Đế gia bị chôn vùi lãng quên, cung điện này cũng chìm trong sông dài tuyết trắng, chỉ còn lại một mình Thái tử Hàn Diệp tưởng nhớ.
Hoa hải Trường Tư chỉ là tô điểm cho cung điện này. Tầng hai mới là Bắc Khuyết các chân chính, Đế Tử Nguyên chưa từng bước vào.
"Bắc Khuyết các chân chính? Bây giờ xem hay không xem cũng có ích gì?" Đế Tử Nguyên lẩm bẩm một mình dưới cung điện đã bị bỏ trống mười bốn năm.
"Tuy Thái tử đã qua đời, nhưng những năm qua Thái tử đối với Điện hạ thế nào, nô tài đều có thể nhìn rõ trong Bắc Khuyết các này, luôn hy vọng sẽ không có hối tiếc."
Thần Phi nói xong, đẩy cửa lớn Bắc Khuyết các, khom người hành lễ với Đế Tử Nguyên, cao giọng hô to.
"Tổng quản thái giám Bắc Khuyết các Thần Phi, giữ các mười bốn năm, cung nghênh Điện hạ vào các."
Phía sau hắn, thị vệ giữ các cầm kích hành lễ, như thể đã chờ đợi rất lâu.
Bắc Khuyết các đóng cửa vài năm nay được mở trở lại, càng tăng thêm vẻ trang nghiêm cổ kính dưới ngược chiều ánh sáng.
Đôi mắt Đế Tử Nguyên có chút ẩm ướt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới bước vào trong các.
Đế Tẫn Ngôn ở sau nàng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa Bắc Khuyết các đang dần đóng lại, khẽ thở dài.
Mười bốn năm ân oán, vướng mắc hai nhà, những thứ này không nên để một mình tỷ tỷ gánh vác.
Lạc phủ, Lạc Minh Tây ngồi một mình trên lầu cao, một vò rượu, một đàn tranh, tiếng đàn hòa quyện, ẩn hiện một cảm giác lạnh lẽo cô độc.
Tâm Vũ bước vào, thấp giọng bẩm báo "Công tử, Điện hạ đã vào Bắc Khuyết các."
Tay gảy đàn khẽ dừng, không nói lời nào, chỉ nâng tay rót đầy ly rượu, một hơi uống cạn.
Trong Bắc Khuyết các, Đế Tử Nguyên vuốt ve bức phù điêu phượng hoàng trên gỗ lim Nam Hải, bước lên thảm lông quý hiếm được Tây Vực tiến cống, đi ngang đèn lưu ly xoay tròn trên thang gỗ, bước lên bậc thang, đứng ở lối vào tầng hai của Bắc Khuyết các.
Nhưng ở đây, là một thế giới hoàn toàn khác với tầng một.
Tầng hai của Bắc Khuyết các cực kỳ đơn giản.
Giữa lầu các bày một bàn gỗ, phía sau kê một dãy giá sách, trên giá sách ngoài dã sử cổ thư, thì là một số đồ chơi của trẻ con. Một bên trước cửa sổ bày trà cụ, hương thơm thoang thoảng của Vũ Tiền Long Tỉnh ở Tấn Nam. Một bên trước cửa sổ bày bàn cờ, quân cờ bạch ngọc nằm rải rác trên bàn cờ.
Một chiếc giường nhỏ phía sau bức bình phong, khăn trải giường trắng nhạt, trên khăn trải giường thêu hình những con búp bê cười toe toét, có chút lốm đốm cũ kỹ, như đồ đùng ngày xưa của một đứa trẻ.
Nơi này và khuê phòng lúc nhỏ của Đế Tử Nguyên ở phủ Tĩnh An Hầu hoàn toàn giống nhau, ngay cả đồ đạc bày trí trong phòng cũng là những món đồ năm đó.
Năm đó Đế gia bị vu oan phản nghịch, phủ Tĩnh An Hầu bị hạ chỉ tịch thu tài sản, sớm đã bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng Hàn Diệp đã hoàn toàn lưu giữ những ký ức và nơi ở thời thơ ấu của nàng, âm thầm giấu trong Bắc Khuyết các.
Mười năm dài đằng đẵng, dù hai nhà Hàn Đế rạn nứt đến mức này, nhưng hắn chưa từng nghĩ Bắc Khuyết các này sẽ có ngày đổi chủ.
"Điện hạ, mọi thứ trong phòng này đều do Thái tử điện hạ tự tay sắp xếp. Thái tử đã từng dặn dò, trà trong các không thể nguội lanh, lá trà phải chuẩn bị quanh năm, cửa sổ thông gió mỗi ngày, không thể để sách cổ mà người cất giữ thuở nhỏ nổi mốc tổn hại. Những thứ mà Thừa Ân cư sĩ mang về từ Thái sơn cũng là Thái tử đích thân phái người đặt dưới giá sách này. Trong đó đều là cổ vật quý hiếm do Thái tử sưu tầm cho người trong mười năm, cứ ba tháng gửi đến Thái sơn một lần, mười năm chưa từng dừng lại." Thần Phi theo Đế Tử Nguyên bước vào, nhỏ giọng lên tiếng, chỉ vào bên phải giá sách "Bên đó có một hộp gỗ lim, là Thái tử phái người gửi về từ trong quân doanh ba năm trước."
Lông mày Đế Tử Nguyên khẽ động, cuối cùng cũng lên tiếng "Ba năm trước? Trong quân doanh? Chàng phái người gửi về lúc nào?"
"Trước trận chiến thành Vân Cảnh." giọng Thần Phi ngập ngừng "Thân vệ của Thái tử điện hạ đích thân giao chiếc hộp này cho nô tài, nói là Thái tử có lệnh đồ trong hộp này từ nay niêm phong trong Bắc Khuyết các, không cần mở ra."
Ánh mắt Đế Tử Nguyên hơi thay đổi, cuối cùng bước vào trong phòng.
Thần Phi âm thầm hành lễ sau lưng nàng, lặng lẽ lui ra ngoài.
Phía sau bàn gỗ, bên trái trước giá sách, một chiếc rương hơn mười năm tuổi lặng lẽ bày đó, bên trong là những món đồ năm xưa Hàn Diệp gửi đến Thái sơn.
Rương gỗ tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, thoáng nhìn đã biết, thường được chăm sóc cẩn thận.
Đế Tử Nguyên trầm mặc hồi lâu, sau đó giơ tay mờ từng chiếc hộp.
Rất nhiều thứ được đặt gọn gàng trong rương.
Đồ cổ, sách lẻ, kỳ phổ, đoản kiếm, đèn lồng giấy ......
Cái gì cũng có, lại không hề trùng lặp. Nhiều thứ bên trong dường như đã từng được người chơi qua, nếu Đế Tử Nguyên đoán đúng, đây hẳn là đồ dùng bên người Hàn Diệp hoặc đồ chơi hay những món đồ độc nhất vô nhị mà ngày thường du ngoạn sưu tầm được.
Tay Đế Tử Nguyên vuốt ve những đồ vật này, nỗ lực đơn độc của Hàn Diệp suốt mười năm qua dường như hiện lên rõ ràng.
Những năm qua nàng sống ở Tấn Nam, chưa từng biết đến sự tồn tại của những thứ này.
Nàng chỉ biết Đế Thừa Ân thay nàng bị giam cầm trên Thái sơn mười năm, nhưng nàng chưa từng biết Hàn Diệp đối với nàng thế nào trong mười năm đó.
Hắn biết tính tình nàng nghịch ngợm bay nhảy, hắn chỉ muốn nàng bị giam cầm trên Thái sơn được sống vui vẻ, sống tốt cho đến ngày hắn đón nàng xuống núi.
Tay Đế Tử nguyên dừng lại trên chiếc hộp cuối cùng mở ra, một tờ giấy ố vàng lặng lẽ đặt trong đó, rõ ràng là lễ vật cuối cùng được gửi đến Thái sơn.
Trong lòng Đế Tử Nguyên khẽ động, mở tờ giấy Tuyên, hơi ngẩn người.
Chữ viết trên giấy tuy sắc bén nhuệ khí, nhưng lại có vài phần non nớt.
Quy Nguyên các.
Là Quy Nguyên các mà nàng đã viết trước mặt hắn khi nàng bảy tuổi.
Đế Tử Nguyên cầm tờ giấy Tuyên, trong mắt tràn đầy ký ức của hơn mười năm trước.
"Nha đầu Đế gia, phủ của muội cũng keo kiệt quá rồi đó, thư phòng ngay cả một cái tên cũng không có."
Năm đó khi nàng mới vào kinh, bị Hàn Diệp trêu chọc, tính tình nàng bướng bỉnh, năm đó vì đặt tên thư phòng, muốn dán lên lại té xuống ghế đẩu, bị xước một mảng da to ở mắt cá chân. Hàn Diệp luống cuống ôm lấy nàng, liên tục xin lỗi, gọi đại phu. Đó là lần đầu tiên nàng thấy Hàn Diệp hoảng sợ, bao nhiêu năm qua đi, nàng trở thành Nhiếp chính vương Đại Tĩnh, thiếu niên Thái tử ôm lấy nàng năm đó chẳng phải cũng bị mài mòn đến mức sớm đã không còn tồn tại.
Ba năm trước, nàng dùng thân phận Nhậm An Lạc vào kinh báo thù, Đế Thừa Ân cũng từ Thái sơn trở về, kể từ đó lễ vật cứ ba tháng gửi đến Thái sơn một lần cũng dừng lại. Đế Tử Nguyên đột nhiên muốn biết, ngày mà Hàn Diệp biết được thân phận của nàng, liệu có cảm thấy buồn bã cô quạnh khi biết mười năm qua bị nàng lừa gạt, âm thầm đối đãi là một người khác biệt?
Những năm qua, Đế Tử Nguyên bước trên con đường báo thù đoạt quyền với Hàn gia, đối với tất cả như nhìn mà không thấy, từ đầu đến cuối quên hỏi thiếu niên ôn hòa thơ ngây năm đó một câu ......
Chàng bảo vệ ta nửa đời, đến cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, có hối hận có oán than?
Đế Tử Nguyên dời tầm mắt đến chiếc hộp gỗ lim ở bên phải thư phòng.
Nàng chợt bước vài bước, đi sang bên phải, mở chiếc hộp gỗ cuối cùng mà Hàn Diệp gửi về từ Tây Bắc ba năm trước.
Trong hộp gỗ, có hơn mười bức họa được cuộn lại, Đế Tử Nguyên mở ra, tay hơi khựng lại, trong mắt lộ ra thần sắc không ngờ.
Trong tất cả bức họa, chỉ có một mình nàng.
Nhàn rỗi trong thư phòng, diễn tập trên bàn cát, cưỡi ngựa luyện binh, uống rượu dưới gốc cây, thưởng mai ngoài hành lang, đứng một mình trước bia mộ ......
Ngày tế bái An Ninh năm đó, nàng trấn thủ thành Thanh Nam, Hàn Diệp đến tế bái, từng sống trong thành một thời gian. Khi đó vì cái chết của An Ninh, nàng nghĩ Hàn Diệp khó có thể tha thứ cho nàng, tuy hai người chung sống nửa tháng, nhưng gần như không hề nói một câu trong phủ soái thành Thanh Nam.
Nàng ngày đêm luyện binh, mỗi ngày về phủ đều thấy Hàn Diệp ngồi ngoài hành lang, nàng chỉ nghĩ hắn viết viết vẽ vẽ như thể tìm kiếm niềm vui, nhưng lại không biết, hắn vẽ suốt ngày đêm, tất cả đều là nàng.
Lúc đó, hắn đã biết vua Gia Ninh phái mười chuẩn tông sư đến Tây Bắc lấy mạng nàng rồi đúng không, trận chiến thành Vân Cảnh, cũng sớm nằm trong kế hoạch của hắn ......
Một phong thư rơi ra từ bức họa, rơi bên chân Đế Tử Nguyên.
Nàng giật mình, cúi xuống nhặt, Đế Tử Nguyên cầm phong thư, nhưng không hiểu tại sao lại không dám mở ra.
Thật lâu sau, nàng khẽ thở dài, mở thư ra, ánh mắt rơi vào trên thư.
Nét chữ trong thư rắn rỏi mạnh mẽ, vô cùng quen thuộc.
Tử Nguyên, nếu có một ngày nàng thấy phong thư này, e là đời này nàng và ta sẽ không còn gặp nhau nữa.
Chỉ một câu này, hốc mắt Đế Tử Nguyên ửng đỏ, có chút ẩm ướt.
Xin lỗi.
Mười một năm rồi, từ ngày đó ở thành Đế Bắc, ta luôn muốn nói câu này với nàng.
Nhưng ta là Thái tử Hàn gia, ta không thể nói.
Ta biết sau trận chiến núi Vân Cảnh, e là ta không thể trở về nữa.
Trận chiến này, vì Đại Tĩnh, vì nàng, có lẽ là vận mệnh tốt nhất cho ta.
Ta đột nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao An Ninh nhất quyết trấn thủ thành Thanh Nam, đây là Hàn gia chúng ta nợ Đế gia.
Không phải nợ nàng, mà nợ Đế gia và dân chúng Tấn Nam.
Một trăm hai mươi ba tộc nhân Đế gia, tám mươi ngàn quân Đế gia Tấn Nam. Tử Nguyên, chúng ta có máu có thịt có tim, mắc phải nợ máu, ngày đêm không ngủ được.
Nếu ta dùng thân phận Thái tử Hàn gia chết ở Tây Bắc, một đời này, chí ít với tư cách là Thái tử Đại Tĩnh, ta sẽ không hổ thẹn trong giây phút chết đi. Trên đường đến suối vàng, gặp lại tộc nhân Đế gia nàng và tám mươi ngàn tướng sĩ chết oan, ít nhất ta có thể thản nhiên đối mặt với họ.
Một đời này, Đại Tĩnh, triều đình, dân chúng, ta đều không phụ.
Chỉ có nàng, ta không thể buông.
Nhưng từ lúc bắt đầu chúng ta chỉ có tử cục, thế gian này còn gì nực cười hơn.
Tử Nguyên, sau khi ta chết, ta chỉ mong nàng buông bỏ quá khứ, quãng đời còn lại, có thể tiếp tục tươi cười.
Không phải nữ nhi Đế gia, không phải Tĩnh An Hầu, không phải chủ nhân thiên hạ, chỉ là Đế Tử Nguyên tươi cười vui vẻ.
Sau câu nói này, trên thư là một trang trắng xóa, chỉ có vài dòng ở góc cuối của phong thư, có lẽ do viết vội vàng, lộ ra một chút thê lương, một chút vui mừng, một chút phiền muộn, một chút thâm tình.
Đế Tử Nguyên, năm tháng đời này, ta yêu nàng.
Ta không hứa hẹn kiếp sau, kiếp này được gặp, là ta tu được một trăm kiếp.
Đời này ta cầu mà không được, người giấu trong tim, là nàng, Đế Tử Nguyên.
Hàn Diệp tuyệt bút.
/254
|