Khi tin tức quốc hôn truyền đến thư phòng Thi phủ, Hàn Diệp đang an tĩnh ngồi ôm chén trà.
Đầu xuân tiết trời mát mẻ, Thi Tranh Ngôn bước vào mang theo chút khí lạnh nhợt nhạt. Khi Thi Tranh Ngôn vừa dứt lời, thấy nét mặt Thái tử sửng sốt rõ ràng, tựa hồ đang nhìn về phía hắn, nhưng rất nhanh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể chưa từng kinh ngạc qua.
Thi Tranh Ngôn đều nhìn thấy rõ, có chút không đành lòng.
"Ta biết rồi."
Cuối cùng, Hàn Diệp cũng chỉ để lại một câu như vậy, rũ mắt cầm chén trà đã dần nguội lạnh, không nói thêm lời nào.
Trong mắt Thi Tranh Ngôn đầy thất vọng, nhưng không biết làm sao an ủi, đành thở dài rời khỏi thư phòng.
Chỉ là hắn vừa bước khỏi cửa thư phòng, đã nghe thấy tiếng ho bị kìm nén chấn động trong thư phòng. Tiếng trầm khàn khiến người ta cảm thấy chua xót.
Kể từ ngày đó, trên dưới Thi phủ đều nhận thấy Thái tử sau khi trở về hai mắt không thể nhìn thấy vốn có hơi ít lời này càng trầm lặng hơn, như thể không còn dấu vết của sự sống.
Cùng lúc đó, trong vương cung Bắc Tần, một tiếng ho chấn động vang lên trong điện Anh Võ, hồi lâu cũng chưa ngừng.
Sắc mặt Mạc Thiên tái nhợt, nửa nằm trên giường, chỉ mới ba năm, hình dáng hắn tiều tụy, bộ dạng cạn kiệt sức lực. Tịnh Thiện đứng trước giường.
Mạc Thiên ngoắc tay cho tất cả lui xuống, vẫy tay với Tịnh Thiện.
"Bệ hạ."
"Quốc sư, Trẫm còn bao lâu?" Mạc Thiên trầm giọng hỏi, nặng nề hít thở.
Ánh mắt Tịnh Thiện tối lại "Thần vẫn có thể bảo vệ tim mạch của người ba tháng."
Tuổi thọ ngắn ngủi của Mạc thị Bắc Tần gần như là một bí mật được nhiều người biết trên lục địa Vân Hạ, xưa nay con cháu Mạc thị khó sống được qua năm mươi tuổi, nhưng chỉ mới ba mươi lăm tuổi đã đi đến cuối đời như Mạc Thiên lại không nhiều. Nam tử tộc nhân Mạc thị sinh ra đã bị dị tật ở tim mạch, đến độ tuổi nhất định sẽ có biểu hiện suy kiệt, không ai tránh được. Vì vậy, mỗi quốc sư đương nhiệm đều sẽ luyện chế đan dược bảo vệ tim mạch cho quân chủ, nhưng đáng tiếc đan dược Tịnh Thiện hao tổn mười năm công lực luyện cho Mạc Thiên đã bị hắn cho Liên Lan Thanh sử dụng ba năm trước. Nửa năm trước, Mạc Thiên lần đầu tiên xuất hiện chứng rối loạn nhịp tim, không có đan dược bảo vệ, dù Tịnh Thiện dốc hết khả năng, cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ của hắn thêm nửa năm.
Dù sao Mạc Thiên cũng là đế vương, tâm tính không như người thường, tuy không cam tâm qua đời, nhưng trước khi chết vẫn còn quá nhiều việc phải làm. Ba năm trước, hắn cưới nữ nhi Tây gia làm Hoàng hậu, đích tử của hai người chỉ mới một tuổi rưỡi. Dù Tây gia nắm trọng binh trong tay, nhưng Đức vương nhìn chằm chằm như hổ đói, đích tử nhỏ tuổi muốn thuận lợi lên ngôi là điều vô cùng khó khăn.
"Quốc sư, gửi thư Trẫm viết đến Hoài thành, gọi Mạc Sương trở về."
"Bệ hạ?" Tịnh Thiện nhíu mày, hiểu ý nghĩ của Mạc Thiên. Phong tục Bắc Tần cởi mở, địa vị nữ tử không hề thua kém nam tử, cũng có rất nhiều nữ đế. Mạc Sương lớn lên trong quân doanh, uy danh hiển hách, xem tính toán của Mạc Thiên, là chuẩn bị giao Bắc Tần cho Mạc Sương. Nhưng ba năm trước, Mạc Sương đã chết trong trận hỏa hoạn ở kinh đô Đại Tĩnh, với người đời mà nói sớm đã là một người chết.
"Thân phận của Trưởng công chúa bây giờ ......"
"Không sao, Trẫm sớm đã có an bài. Sau khi Trẫm chết, sẽ ban chiếu chỉ nhận tội với triều thần Bắc Tần và dân chúng, nói Mạc Sương chết ở Đại Tĩnh là do một tay Trẫm sắp đặt, ba năm qua Trưởng công chúa bị Trẫm giam lỏng trong cung, không hề biết những chuyện xảy ra bên ngoài."
"Bệ hạ!"Tịnh Thiện nặng nề nói "Vậy danh tiếng của người ......?"
"Quốc sư." Mạc Thiên xua tay, tuy sắc mặt tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn cơ trí sáng suốt "Đế Tử Nguyên nhiếp chính Đại Tĩnh ba năm qua, lại trị trong sạch, thương nông hưng thịnh, xem trọng khoa cử, rèn luyện hùng binh, thực lực Đại Tĩnh hiện nay không thể so với lúc vua Gia Ninh nắm quyền ba năm trước, nhìn lại Bắc Tần ta, tranh đấu nội bộ, võ tướng thống trị triều đình, gia tộc thương nhân suy vong, hiện tại chỉ còn vỏ bọc bên ngoài. Hiện giờ vua Gia Ninh đã băng hà, Đế Tử Nguyên không còn ràng buộc, nàng nắm quyền đối với Bắc Tần ta không có lợi. Nhìn xa hơn, Đế gia năm đó và Bắc Tần có thù máu gϊếŧ tám mươi ngàn quân Đế gia, ba năm trước Trẫm phái quân đánh xuống phía Nam, công phá mấy thành ở Đại Tĩnh, công chúa Đại Tĩnh An Ninh và cả Thi gia đều chết trong tay Bắc Tần ta, với tính khí của Đế Tử Nguyên, nàng nhất định sẽ có ngày dẫn quân Bắc tiến. Chỉ khi Mạc Sương trở lại cầm quyền thì vương thành mới yên ổn, dù thế nào thì Bắc Tần cũng không thể lâm vào cảnh nội loạn, nếu không e là sẽ đứng trước nguy cơ diệt vong, danh tiếng của Trẫm chẳng là gì so với sự tồn vong của Bắc Tần."
Mạc Thiên nhớ lại phong thái dáng điệu của Đế Tử Nguyên trong thành Quân Hiến ba năm trước, nhất thời có chút hoảng thần, cũng không biết là kính phục hay đáng tiếc.
Năm đó quân Đế gia bị gϊếŧ ở núi Thanh Nam là kết quả giao dịch giữa vua Gia Ninh và lão Bắc Tần vương. Mười mấy năm trước, trong số các tội định cho Đế gia trên điện Kim Loan, một trong số đó chính là cấu kết với Bắc Tần, phản nước phản dân, nếu không phải có sự can dự của lão Bắc Tần vương, chỉ cần một câu nói chưa từng có bất kỳ qua lại bí mật nào với Đế gia, đủ để triều đình Đại Tĩnh lúc đó rơi vào nội loạn. Chỉ là kiêng dè uy danh vang vọng của Đế Thịnh Thiên, dù lúc đó Đế gia bị diệt cả tộc, nhưng lão Bắc Tần vương vẫn không dám lộ ra chút tin đồn nào, cho rằng Bắc Tần có liên quan.
Tịnh Thiện nghe xong cảm khái không thôi, liên tục lắc đầu, thấy Mạc Thiên đã hạ quyết tâm, liền chắp tay nói "Bệ hạ, thần sẽ đến Hoài thành, đưa trưởng công chúa về vương đô."
Thấy Mạc Thiên vẻ mặt mệt mỏi, yếu ớt không mở mắt ra được, Tịnh Thiện trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lên tiếng "Bệ hạ, thần đã luyện cho người đan dược tục mệnh ba tháng, sau khi đưa Trưởng công chúa trở về, thần phải rời khỏi vương thành."
Tuy Tịnh Thiện là Quốc sư Bắc Tần, phục vụ hoàng tộc, nhưng chưa từng chịu kiểm soát của quân vương. Tuy nhiên, nếu có ông trong cung lúc này đồng nghĩa với sự răn đe mạnh mẽ, thậm chí còn có thể kiềm chế những yêu ma quỷ quái trên triều đình. Lúc này ông muốn rời đi, quả thật nằm ngoài dự đoán của Mạc Thiên.
Mạc Thiên mở mắt, sáng rực nhìn ông, thấy sắc mặt Tịnh Thiện bình tĩnh, ánh mắt không gợn sóng, cuối cùng khẽ thở dài "Sư phụ đã nhìn ta trưởng thành, trợ giúp Trẫm nhiều năm, muốn đi đâu, không cần nói với Trẫm. Dù Trẫm có chết, Trẫm cũng có thể bảo đảm, trong triều không ai dám ngăn cản sư phụ nửa bước."
Tịnh Thiện là sư phụ của Mạc Thiên, nhưng kể từ khi Mạc Thiên đăng cơ, cũng chưa từng xưng hô như vậy với Tịnh Thiện.
Trong ánh mắt bình tĩnh của Tịnh Thiện rốt cục hiện lên một chút ấm áp, ông vươn tay chỉnh chăn cho Mạc Thiên, phủ qua vai hắn, cúi thấp người, trầm giọng nói.
"Bệ hạ, người cứ yên tâm nghỉ ngơi, người yên tâm, dù phải trả giá như thế nào, thần đều sẽ thay người giữ vững Bắc Tần."
Tịnh Thiện che đi đôi mắt già nua của mình, nỗi buồn thoáng qua trong con ngươi.
Ngay cả khi người đó có mệnh Hoàng đế thống nhất Vân Hạ, ta cũng sẽ dốc hết sức, bảo vệ huyết mạch gia tộc Mạc thị Bắc Tần.
Đế đô Đại Tĩnh.
Dù thái độ của vị đó ở Thi phủ ra sao, quốc hôn cũng đang được chuẩn bị từng bước. Trong cung nhiều năm qua chưa từng được tổ chức hỉ sự nào hoành tráng như vậy, hôn sự của Nhiếp chính vương được Giám chính của Khâm Thiêm Giám chọn giờ lành, Lễ bộ Cung lão thượng thư chuẩn bị nghi lễ, chủ nhân các phủ đích thân tìm trân phẩm quý hiếm được giấu dưới đáy rương trong kho nhà mình để làm lễ vật.
Không cần biết tân đế kế vị sau quốc hôn là ai, có Đế Tử Nguyên là trụ cột của Đế gia ở đây, triều đình Đại Tĩnh trong mười năm tới chắc chắn sẽ do Đế gia làm chủ.
Hôn lễ của nàng, đối với vương triều Đại Tĩnh hiện nay cũng long trọng như tân đế kế vị.
Thái độ không nói lấy nửa lời của Hàn Diệp khi nghe tin quốc hôn bị Cát Lợi ngập ngừng do dự đưa đến Thượng thư phòng, ngòi bút phê duyệt tấu chương của Đế Tử Nguyên ngừng lại rõ rệt, hồi lâu sau mới chỉnh tay áo, híp mắt hỏi "Thư đã gửi đến núi Phù Lăng rồi?"
Cát Lợi gật đầu "Vâng, Hầu quân, thư của người do nô tài đích thân chuyển đến tay Đế gia chủ."
Cát Lợi không biết Đế Tử Nguyên viết gì trong thư, chỉ biết Đế gia chủ xưa nay đến chuyện tranh đoạt ngôi vị cũng không quan tâm, lại viết một phong thư ngay trong đêm gửi đến Thi phủ, giữ chân Thái tử.
Thấy Đế Tử Nguyên không nói nữa, Cát Lợi bạo dạn hỏi "Hầu quân, người nghĩ Đế gia chủ có thể giữ được Điện hạ không?"
Cát Lợi đã ở bên cạnh Hàn Diệp rất nhiều năm, là người rõ nhất tình cảm của Hàn Diệp đối với Đế Tử Nguyên, nếu đến cả Đế Tử Nguyên đã trực tiếp nói ra cũng không thể giữ được ngài ấy, lẽ nào Đế gia chủ có thể?
"Ta vốn không phải muốn cô tổ mẫu giữ chàng." Đế Tử Nguyên nhìn hoa đào nở rộ ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm "Chỉ là có vài lời, cô tổ mẫu thích hợp nói với chàng hơn ta."
Đế Tử Nguyên vừa dứt lời không lâu, giọng bẩm báo Lạc Minh Tây cầu kiến đã truyền vào.
Đế Tử Nguyên đặt bút, đích thân bước xuống nghênh đón, lần quốc hôn này người cần cảm tạ nhất là Lạc Minh Tây, người cần xin lỗi nhất cũng là hắn. Để giúp Đế gia trở về triều đình, Lạc Minh Tây đã dốc hết sức mình, đến nay vẫn chưa cưới thê tử, hai năm qua sau khi vào Nội các càng chăm lo triều chính, không quan tâm chuyện khác, nên hôn sự cũng bị chậm trễ, lần này hắn bị cả thành nhận định là người hôn phối của nàng, ngày sau muốn nghị hôn càng khó. Khi nàng bước vào Lạc phủ, nói lời thật cầu xin hắn, không nghĩ tới hắn không nói lời nào mà đã chấp nhận.
Đế Tử Nguyên còn đang nghĩ đến cảnh khẩn thiết cầu xin hôm đó, Lạc Minh Tây đã bước đến trước mặt. Hắn cầm trên tay đống tấu chương dày cộm, hàng lông mày mệt mỏi, rõ ràng là bận rộn chuyện chính sự lâu ngày.
Đế Tử Nguyên tự tay rót trà ấm rồi đặt vào tay hắn, chỉ khi thấy hắn bớt mệt mỏi, mới yên tâm bàn bạc chính sự với hắn. Lạc Minh Tây đến vì chuyện bổ nhiệm và phong tước cho các sĩ tử của khoa cử lần này, những người này đều là nhân tài được cả nước chọn lựa, ngày sau sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của triều đình, phát huy tài hoa và hướng đi của mỗi người, thăng tiến trong tương lai đều cần hai người cẩn thận thảo luận. Hai người thảo luận hai canh giờ, vị trí của những người này đã ổn thỏa, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trời sắp tối, Cát Lợi bày thiện cho hai người. Đế Tử Nguyên nhìn vẻ mặt ngày càng mệt mỏi của Lạc Minh Tây, cau mày, có chút tức giận "Thái y viện không tận tâm điều dưỡng thân thể cho huynh sao? Ta thấy thân thể huynh còn kém hơn lúc đón Tết ."
Đã vào xuân rồi, Lạc Minh Tây vẫn còn quấn trong lớp áo choàng, rõ ràng là sợ lạnh.
"Không phải Thái y viện không tận tâm. Chỉ là bệnh căn của ta đã nhiều năm rồi, sợ lạnh cũng không phải mới có năm nay, muội lo cái gì? Đừng có vì ta mà trách Tô viện chính, hai năm qua ông ấy thiếu điều muốn sống luôn ở phủ của ta." Lạc Minh Tây ung dung trả lời, gắp một đũa thịt cá rồi bỏ vào chén của Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên nghi ngờ nhìn hắn, thấy dáng vẻ hắn bình tĩnh mới yên tâm. Sợ lạnh của Lạc Minh Tây là bệnh căn có từ lúc còn trong bụng mẹ, dù những năm qua không thể chữa khỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, mấy năm nay hắn luôn dùng thuốc tốt điều dưỡng, tuy thân thể có hơi kém, nhưng vẫn sống an ổn, không xảy ra chuyện gì.
Hai người an ổn ăn một bữa cơm, từ nhỏ đến lớn trong lúc dùng thiện, Lạc Minh Tây luôn chiều theo khẩu vị của nàng, bao năm qua cũng đã quen. Cho nên khi bữa ăn gần xong, Đế Tử Nguyên mới phát hiện Lạc Minh Tây không ăn được mấy miếng, đều tự mình lựa thịt cá gắp cho nàng, nhất thời có chút xấu hổ, vội vàng gắp thức ăn cho hắn "Huynh cứ gắp thức ăn cho muội làm gì, để muội tự gắp, huynh ăn nhiều một chút."
Ánh mắt Lạc Minh Tây vẫn luôn ôn hòa, mỉm cười ăn thức ăn mà Đế Tử Nguyên gắp vội cho hắn, che giấu phiền muộn trong mắt "Thói quen chăm muội ăn uống chớp mắt đã hơn hai mươi năm rồi, sau này e là khó có được cơ hội như vậy nữa."
Đế Tử Nguyên đã hiểu lòng mình, nếu Hàn Diệp ở lại, sau này dĩ nhiên sẽ có Hàn Diệp ở bên nàng. Hắn không thích hợp làm những việc này cho nàng với thân phận thế này nữa.
Đế Tử Nguyên rất thông minh nên nàng hiểu hàm ý trong lời Lạc Minh Tây, nàng luôn coi Lạc Minh Tây là huynh trưởng của mình, chỉ không nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời hắn, chỉ hơi hối lỗi, nàng hơi trầm mặc một lúc mới đặt đũa xuống hỏi "Minh Tây, ta làm loạn như vậy, huynh cũng cho phép ta?"
Những gì nàng đang làm bây giờ, đối với Lạc Minh Tây luôn một lòng trợ giúp Đế gia và nàng mà nói, quả thật là vô cùng tùy hứng.
Lạc Minh Tây ngước mắt nhìn Đế Tử Nguyên, con ngươi xám nhạt nhuốm đầy sương mù, cả Đế Tử Nguyên nhất thời cũng không nhìn ra được ý tứ sâu xa bên trong.
Qua một lúc lâu, hắn bưng chén nhỏ, múc canh cho Đế Tử Nguyên, cười nói "Mấy ngày nay, ta luôn nghĩ đến lúc muội ra đời ......"
Đế Tử Nguyên sững sờ, Lạc Minh Tây đặt chén canh đến trước mặt nàng "Ngày đó nói ra cũng thật trùng hợp, ta cùng phụ thân đến Hầu phủ, vừa lúc Đế bá mẫu đang sinh muội, còn Hầu gia vò đầu bứt tai đợi ở bên ngoài, thấy ta và phụ thân đến, liều mạng kéo chúng ta cùng người đợi, lần đợi này là cả một đêm. Lúc muội được sinh ra, Hầu gia đã nói với ta, sau này giao muội cho ta bảo vệ ......" Lạc Minh Tây dừng lại một chút, hắn ngước mắt nhìn Đế Tử Nguyên, tất cả tình ý đều chôn sâu dưới đáy mắt, chỉ có thể thấy sự quan tâm, hắn chậm rãi nói từng chữ "Ta nhìn muội ra đời, nhìn muội trưởng thành, Tử Nguyên, muội là người quan trọng nhất với ta, không có gì quan trọng bằng muội bình an vui vẻ."
Dù đời này ta cầu mà không được, tình ý chôn sâu, cũng không quan trọng bằng muội.
/254
|