Nhậm An Lạc oai phong xông vào tiểu viện, nhìn thoáng qua đã thấy Hàn Diệp đứng dưới cây đào. Có lẽ vì chưa khỏi hẳn, người thanh niên khoác chiếc áo lông rất dày có chút gầy gò.
Nhậm An Lạc nhíu mày, vẫy tay với cung nữ phía sau "Chăm sóc Điện hạ thế nào vậy, mang thêm chiếc áo lông tới đây!"
Dáng vẻ này của Nhậm An Lạc rất có uy thế, các cung nga không biết phải làm sao nhìn Hàn Diệp. Nếu không biết, còn tưởng vị trước mặt này không bao lâu nữa sẽ được gả vào Đông cung!
Hàn Diệp cất bước tới cạnh Nhậm An Lạc, nàng còn chưa định thần lại, trên người bỗng ấm áp lên, một chiếc áo khoác lông họa tiết hình rồng được đặt trên vai nàng.
"Lui ra ngoài." cuối cùng vẫn là địa bàn của Hàn Diệp, một mệnh lệnh của hắn, cung nữ thị vệ đều lui sạch sẽ trong phút chốc.
Nhìn Hàn Diệp đơn bạc gầy gò, Nhậm An Lạc chẹp chẹp miệng, định trả lại áo lông cho hắn. Giọng nói mang chút giận dữ của Hàn Diệp lại truyền đến "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng là tiểu thư khuê các chưa xuất giá, phải đoan trang giữ lễ, ăn mặc như vậy ra ngoài còn thể thống gì!"
Nhậm An Lạc nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn xuống đôi chân trần của mình, dửng dưng xua tay "Ta lớn lên nơi sơn dã, thế này thì sao chứ. Ngược lại là người, vết thương còn chưa khỏi, đứng ở nơi lạnh lẽo sầu thảm chuyện tình như vậy làm gì, không chăm sóc tốt bản thân, khi không lãng phí một thân công lực của ta."
Nhậm An Lạc nói chuyện vui vẻ hoạt bát, áo khoác lông trên vai hơi trượt xuống, Hàn Diệp vô thức giơ tay muốn thắt dây lại, nhưng tay đưa đến giữa không trung liền dừng lại, ánh mắt trầm xuống, hắn lui về sau một bước, dửng dưng nói "Giờ này nàng tới Đông cung làm gì?"
Nhậm An Lạc nói qua loa một hồi, không mấy thành tâm trả lời "Ta tới xem thương thế của người."
Hàn Diệp nhíu mày "Tính nết gì vậy, muốn đi là đi. Trời lạnh như vậy, chạy ra ngoài làm gì, nếu đã xem xong rồi, thì trở về đi."
"Người không vui khi ta tới Đông cung?"
Nét mặt Hàn Diệp khựng một chút "Sáng mai, phụ hoàng sẽ ban hôn cho ta, An Lạc, nàng không thích hợp tới đây nữa."
Hàn Diệp nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Nhậm An Lạc, trong viện trở nên an tĩnh, một lát sau, hắn nghe được tiếng thấp giọng thở dài, có chút bất lực nhưng thư thái.
"Hàn Diệp, sáng mai người vào cung, hủy bỏ hôn sự này đi."
Một câu chấn động, Hàn Diệp đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm phức tạp, hắn nhìn Nhậm An Lạc hồi lâu, đáp "An Lạc, hôn sự này là Thái tổ ban cho, không liên quan đến nàng."
"Hàn Diệp." Nhậm An Lạc tức giận nói "Đế Thừa Ân không đơn giản như người nghĩ, trước lúc thượng triều cầu xin với Bệ hạ hủy bỏ ban hôn."
"An Lạc! Ta nói rồi, chuyện này không liên quan đến nàng."
"Sao lại không liên quan, người mà người muốn cưới ......" lời ra được một nửa thì ngừng lại, Nhậm An Lạc ngước mắt, hỏi rõ ràng từng chữ "Hàn Diệp, tại sao người nhất định phải cưới Đế Thừa Ân?"
Hàn Diệp cười cười "Quen rồi, ta đợi nàng ấy mười năm ở kinh thành, nàng ấy về rồi, ta tất nhiên phải giữ lời hứa."
Hắn trả lời đơn giản rõ ràng, không có chút do dự. Hắn sao có thể nói với Đế Tử Nguyên, phụ hoàng đã sinh lòng nghi ngờ với Đế gia, nếu hôn sự này bị hủy, thân phận của nàng chắc chắn bị phụ hoàng phát hiện.
Hôn sự này là cách bảo vệ nàng tốt nhất.
"Người mà người đợi vốn không phải nàng, Hàn Diệp, người hồ đồ rồi đúng không!" Nhậm An Lạc tiến lên giữ chặt cổ áo Hàn Diệp, trên mặt hiện vẻ tức giận, áo khoác lông trên người nàng rơi xuống đất, chốc lát đã bị sương tuyết bao phủ.
Hàn Diệp bị kéo loạng choạng hai bước, suýt chút ngã vào trong lồng ngực nàng, đợi hoàn hồn mới biết nàng vừa nói gì, ánh mắt vui mừng như sóng to gió lớn mãnh liệt trào ra. Nhậm An Lạc ngẩn người, tim như thắt lại.
Hàn Diệp bình tĩnh nhìn nàng, gió tuyết đầy trời nhưng vẫn tự sưởi ấm bản thân. Cuối cùng, hắn chỉ gỡ tay Nhậm An Lạc ra, để mặc ánh sáng trong mắt dần dần trầm xuống.
"An Lạc, người ta chờ chính là nàng ấy."
Thấy Hàn Diệp cố chấp như thế, lửa giận bốc lên trong lòng Nhậm An Lạc, đột nhiên đưa tay sờ soạng gương mặt, muốn xé mặt nạ xuống "Ta nói người mà người chờ không phải nàng ......"
Bàn tay áp sát má được giữ chặt, cảm giác ấm áp truyền đến, Hàn Diệp từng chút kéo tay nàng xuống.
Nhậm An Lạc giương mắt, chạm phải ánh mắt thâm trầm như mực của hắn.
"An Lạc, người ta chờ chính là Đế Tử Nguyên bị giam mười năm ở Thái Sơn."
Chỉ khi nàng ấy ở đây, nàng mới có thể bình an.
Hàn Diệp buông Nhậm An Lạc ra, nhặt chiếc áo lông rơi trên đất, vỗ vỗ bông tuyết xuống, lần nữa buộc lại lên vai nàng. Hắn nhìn nàng, từng chút khắc sâu vào lòng, nhưng trên mặt chỉ có vẻ lạnh lùng.
"Nhậm An Lạc, ta chỉ hy vọng mọi chuyện nàng muốn làm đều sẽ đổ lên người ta, rồi kết thúc."
Nỗi oan của Đế gia mười năm trước là một tay Hàn gia tạo thành, hắn sẽ trả cho nàng một câu trả lời, trả Đế gia một câu công bằng, nhưng hắn không bao giờ muốn thấy bàn tay nàng phải nhuốm máu trong đó, nếu không khoảng cách sau này của bọn họ sẽ không chỉ đơn giản là thù oán Đế gia.
Ngày đó, sợ là đến hai chữ 'tri kỷ' cũng sẽ trở nên xa vời.
Nhậm An Lạc trầm mặc một lúc, đột nhiên xoay người bước khỏi tiểu viện, tiếng guốc gỗ giẫm 'cạch cạch' ở cửa tiểu viện. Hàn Diệp ngước mắt, vừa lúc trông thấy Nhậm An Lạc quay đầu lại.
Áo khoác lông đen đậm, tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, hàng chân mày nghiêm nghị đẹp đẽ.
"Hàn Diệp, từ lúc ta quay về đế đô Đại Tĩnh, đã không có gì là kết thúc. Hàn gia thiếu Đế gia ta bao nhiêu, thì phải trả lại bấy nhiêu."
Lời vừa dứt, nàng quay đầu rời đi, biến mất bên ngoài tiểu viện.
Hàn Diệp nhìn gió tuyết đầy đất, nhắm mắt lại.
Đêm khuya, tuyết lớn, trong kinh thành hết sức vắng vẻ yên lặng. Có tiếng 'cạch cạch' không rõ ràng từ xa trên đường phố truyền đến, nghe kỹ thì giống như là tiếng guốc gỗ đạp trên tuyết mà đi.
Một nữ tử khoác áo lông xuất hiện ở cuối phố, nàng xách một đèn lồng cung đình, vẻ mặt lạnh lùng.
Nắng mai mờ nhạt, tia sáng đầu tiên hiện lên nơi chân trời. Nàng híp mắt, liếc nhìn bầu trời, xoay người biến mất ở cuối phố.
---------
Sáng sớm, lúc sắp thượng triều, trong hoàng thành đã náo nhiệt từ lâu.
Một năm nay, gần như vương triều Đại Tĩnh đã chịu đủ mọi vận đen, mở đầu không tốt với gian lận khoa cử trong kì thi Hương, nạn lụt Giang Nam, vụ án chấn động của phủ Trung Nghĩa Hầu, Thái tử bị ám sát, chuyện nào chuyện nấy đều là vận xui xúi quẩy. Mấy ngày nay, tuyết đầu mùa rơi, Trung Nghĩa Hầu bị phán xử trảm sau thu, dân chúng ai nấy đều ca tụng, mọi chuyện đã định, cuối cùng cũng có một kết thúc tốt đẹp cho một năm nhiều trắc trở này.
Thiên tử vui mừng khi nghe thấy dân chúng ca tụng, mấy ngày trước ban cho tướng sĩ bôn ba ngàn dặm vào kinh kêu oan không ít bạc trợ cấp, thậm chí còn phóng khoáng ban ân cho bọn họ vào điện nhận ân, chỉ mỗi việc này, hôm nay đúng là ngày tốt.
Thật ra, những chuyện này đều là thêu hoa trên gấm, nguyên nhân thật sự khiến văn võ bá quan trong ngoài hoàng thành đến thường dân bách tính vui mừng không khép được miệng được là chuyện khác, Thái tử gia anh tuấn dũng mãnh vô song của bọn họ cuối cùng cũng chính thức nghênh đón Thái tử phi. Nghe nói người được chọn làm Thái tử phi kia là nữ nhi Đế gia được Thái tổ lựa chọn trong di chỉ năm đó.
Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, mười năm đằng đẵng, bây giờ có kết cục như vậy, đối với trên dưới Đại Tĩnh mà nói, tuy thổn thức không thôi, nhưng đều cảm thấy viên mãn.
Bất kể thị phi năm đó thăng thầm ra sao, nếu hôn sự này đã định, khắp chốn vui mừng cũng là không nói quá.
Ngày hôm nay, các triều thần đều rất sảng khoái thượng triều, ai nấy uy nghi bất phàm, tinh thần hăng hái. Kể cả đại thần văn võ hai phe ngày thường đối lập, hôm nay gặp nhau ngoài đại điện, cũng tràn ngập hòa thuận vui vẻ.
Còn chưa bắt đầu thượng triều, đã có không ít chúng thần tới gần Thái tử, nói câu 'chúc mừng' với tân lang mặc hoàng phục vàng nhạt. Nét mặt Thái tử thờ ơ, khóe miệng ngậm ý cười, thận trọng đúng mực.
Trước khi hoàng chung gõ vang, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm. Các triều thần đứng gần ngoài cửa nhìn người tới, nụ cười hân hoan vui sướng thu lại một chút. Trong nháy mắt, các đại thần hiện ra vẻ lúng túng, người tới chưa bước vào điện, trong ngoài điện Kim Loan đã im lặng.
Trong lòng Hàn Diệp sáng tỏ, giấu đi cảm xúc trong mắt, quay đầu thì thấy Nhậm An Lạc mặc triều phục đỏ tía, thong thả ung dung bước vào.
Thật may, đoạn thời gian này không quá dài, nàng vừa bước tới đứng sau lưng Hữu tướng, hoàng chung liền gõ vang, buổi thượng triều bắt đầu, chúng thần theo tiếng chuông quỳ xuống, hô ba lần vạn tuế.
Tiếng chuông vừa dứt, giọng đế vương uy nghiêm như thường ngày vang lên.
"Chúng khanh bình thân."
Chúng thần đứng dậy, thấy sắc mặt vua Gia Ninh nhân từ ôn hòa, thầm nghĩ xem ra tâm tình hôm nay của Bệ hạ rất tốt.
"Đêm qua kinh thành tuyết rơi dày đặc, Trẫm dậy sớm xem một hồi lâu, chưa nói đến phong cảnh, nghĩ rằng đây là điềm lành." vua Gia Ninh trước nay vui giận không hiện lên trên mặt, có thể tán gẫu với triều thần trên đại điện thế này, cũng xem như là chuyện hiếm lạ.
"Muôn dân được ân của Bệ hạ, lại được ông trời chiếu cố, năm sau Đại Tĩnh ta nhất định mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an." nói lời này chính là Lễ bộ Thị lang, hơn bốn mươi tuổi, rất phúc hậu.
"Bệ hạ, sắp đến đại thọ của Thái hậu, chi bằng mượn tốt lành của ngày đông tuyết tổ chức cho Thái hậu ở điện Dụ Đức, cũng để chúng thần mượn chút tôn khí hoàng gia." kế đó chính là Đại học sĩ Trương Văn Đào, cũng coi như một câu hợp tình hợp cảnh.
Một câu của Thiên tử được trăm lời đáp ứng, mới được một lúc, đủ loại danh mục yến hội đã được nghĩ ra, từng câu đều chạm vào lòng của Thiên tử. Nhậm An Lạc nhìn những đại thần ngày thường khi nước gặp nạn, dân gặp nguy cũng không bày ra dáng vẻ sinh khí dồi dào như bây giờ, cảm khái một câu, muốn sinh tồn trên điện Kim Loan cũng cần phải có kỹ năng.
"Ý của các khanh đều rất hay, có thể giao cho Lễ bộ thu xếp, thượng triều hôm nay, Trẫm còn có chuyện khác muốn thương nghị."
Vua Gia Ninh vừa dứt lời, Triệu Phúc tiến lên một bước, giọng khàn khàn sắc bén tuyên vang khắp trong ngoài đại điện.
"Tuyên phó tướng thành Thanh Nam Chung Hải vào điện yết kiến."
"Tuyên phó tướng thành Thanh Nam Chung Hải vào điện yết kiến."
Tiếng truyền vào triều vang vọng ra ngoài thềm đá đại điện. Khuôn mặt chúng thần đầy vẻ nghiêm túc, một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề với khôi giáp va chạm vang lên trong đại điện, cuối cùng dừng phía dưới điện.
"Thần Chung Hải tham kiến Bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thân hình Chung Hải cường tráng, hầu hết binh sĩ trấn thủ biên cương đều vô cùng dũng mãnh, một câu hô của hắn sánh ngang với một nửa triều thần trên đại điện, ngay cả mặt đất cũng rung lên mấy lần.
Chúng thần giương mắt nhìn, âm thầm chậc lưỡi, không hổ là nhân vật dẫn mười mấy binh sĩ vào kinh cáo ngự trạng, e là trong số các tướng lĩnh của Đại Tĩnh, ít có người dũng mãnh như thế.
"Ái khanh bình thân." vua Gia Ninh nhìn bộ dáng Chung Hải như thế, rất vừa lòng, trong triều không có nhiều võ tướng đắc lực, người này nhận được hoàng ân, nếu như dốc sức bồi dưỡng, sau này chắc chắn sẽ hữu dụng.
Ông vuốt râu, nét mặt càng thêm hòa nhã "Trung Nghĩa Hầu làm hại Tây Bắc nhiều năm, khanh không sợ quyền quý, xả thân vạch trần, Đại Tĩnh ta mới có thể loại bỏ mối họa này, nếu không con dân Tây Bắc của Trẫm sẽ không có ngày nhìn thấy mặt trời, khanh có công lớn với triều đình. Triệu Phúc, thay Trẫm tuyên chỉ."
Vua Gia Ninh vừa dứt lời, trong lòng mọi người sáng tỏ. Xem ra Bệ hạ muốn bồi dưỡng Chung Hải thay thế Trung Nghĩa Hầu nắm giữ binh quyền núi Thanh Nam, nhất thời mọi người ngẩng đầu nhìn hán tử da ngăm đen đứng trên đại điện, ánh mắt nóng bỏng thêm vài phần.
Đây chính là người quyền thế mới nắm trọng binh trong tay!
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: phó tướng thành Thanh Nam Chung Hải trung với vua, bảo vệ nước, một thân chí khí, Trẫm vô cùng cảm kích, nay thăng chức làm Long Uy tướng quân nhị phẩm, giữ ấn soái thành Thanh Nam, ban thêm ngàn lượng hoàng kim, tỏ lòng thành khẩn dụng tài của Trẫm. Khâm thử."
Giọng Triệu Phúc vừa dứt, thoáng nhìn vẻ mặt kính phục của chúng thần phía dưới, hiện ra ý cười. Người buông người nắm, người giáng người nâng, cân bằng thế lực, uy quyền của Bệ hạ mới vững như Thái Sơn.
"Thần Chung Hải lĩnh chỉ, tạ chủ long ân." Chung Hải tiến lên một bước, lại lần nữa quỳ xuống.
Triệu Phúc bước xuống điện dưới, đặt thánh chỉ vào tay Chung Hải, khẽ cười rồi quay trở lại bên cạnh vua Gia Ninh.
Đến lúc này, vụ án của Trung Nghĩa Hầu cuối cùng cũng đi đến kết luận, ngày sau, e là không còn ai nhắc lại chuyện này.
"Hôm nay đúng lúc tuyết rơi, Trẫm thấy đây là điềm lành, cũng muốn Đại Tĩnh ta song hỷ lâm môn." Triệu Phúc vừa đến cạnh long ỷ, giọng vua Gia Ninh đã vang lên.
Chúng thần tràn đầy khí thế, lập tức nghiêm mặt cung kính nghe thánh dụ. Mong chờ từ sáng sớm, cuối cùng chuyện chính cũng đến.
Không biết từ khi nào, Thái tử đã cúi đầu, vẻ mặt thờ ơ, dáng vẻ kia thật sự không giống với tân lang có chuyện vui.
Nhậm An Lạc nhìn hắn một cái, đứng thẳng người, chắp tay phía sau.
"Chúng khanh đều biết, năm xưa Thái tổ từng định hôn sự cho Thái tử, Trẫm muốn kính cẩn làm theo ngự chỉ của Thái tổ ......"
"Bệ hạ!"
Lời vua Gia Ninh mới nói được một nửa đã bị một giọng nói mạnh mẽ cắt ngang, chúng thần giật mình, không thể tin được nhìn người đang nói, lúc này mới nhìn đến Chung Hải vừa rồi tiếp thánh chỉ vẫn luôn quỳ dưới điện, tay nâng thánh chỉ. Vừa rồi vua Gia Ninh vội tuyên bố hôn sự của Thái tử, đã lập tức quên mất hắn.
Dù là như thế, cắt ngang lời đế vương cũng là tội lớn, tên hán tử lỗ mãng vô tri này, có phải là quá mất thể thống rồi không.
Sắc mặt vua Gia Ninh không vui, nhớ tới đây là đại tướng mình vừa mới tấn phong nên nhịn xuống, trầm giọng nói "Chung khanh bình thân, lui sang một bên đi."
Nào ngờ Chung Hải vẫn nâng cao thánh chỉ, vùi đầu xuống đất, không nhúc nhích.
Vua Gia Ninh mất kiên nhẫn "Chung Hải, lĩnh xong thánh chỉ, thì lui xuống."
"Bệ hạ." sau một hồi im lặng, Chung Hải chậm rãi ngẩng đầu, thánh chỉ trong tay vẫn nâng cao lên trời, hắn lết đầu gối về phía trước, nặng nề dập đầu xuống nền đá thanh hoa.
"Thần thân mang trọng tội, bất trung với nước, bất nghĩa với dân, tuy lĩnh chỉ nhưng không dám nhận long ân của Bệ hạ!"
Vừa nói xong, chúng thần nhìn nhau, nào có ai ngu xuẩn như vậy, thân ở triều đình, ai không có chút sai lầm, có cần phải thẳng thắn thành khẩn với Thiên tử và bá quan trên điện Kim Loan như vậy không?
"Chung khanh, đã là con người ai cũng có lỗi, Trẫm cũng là võ nhân, biết khí phách võ nhân khi giao tranh khó tránh khỏi đao kiếm đối đầu, Trẫm thứ khanh vô tội, hôm nay hoàng thất ta có đại hỉ, khanh lui ra đi." vua Gia Ninh lạnh nhạt mở miệng.
"Thần mang trọng tội, không dám nhận thánh ân của Bệ hạ!" Chung Hải vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục phủ phục trên đất.
Không khí trên điện có chút ngưng trệ, vua Gia Ninh chưa từng gặp thần tử ngoan cố như vậy, sắc mặt sa sầm, phất tay áo nói "Khanh có tội gì, nói ra cho Trẫm và đại thần văn võ nghe thử, xem khanh có thật sự đáng nhận được hoàng ân không!"
Trên đại điện im lặng, chúng thần nhìn người quỳ trên đất nảy sinh lòng tò mò.
Một lúc sau, Chung Hải mới chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt thánh chỉ nâng cao trong tay xuống đất, sau đó đứng dậy, chỉnh lại khôi giáp, lui về sau hai bước, quỳ thẳng giữa đại điện.
Hắn dùng tư thế vô cùng trang nghiêm nhìn đế vương trên ngự tọa, mang theo sự sám hối thấy chết không sờn.
"Bệ hạ, thần từng gϊếŧ huynh đệ đồng bào Đại Tĩnh ta, tám mươi ngàn tướng sĩ chôn xương dưới núi Thanh Nam. Đây là trọng tội, trời không dung, đất không tha."
/254
|