Chương 73 : Diệp Dương Diễm My Và Hoàng An Liêm
Vỹ cùng Hoàng An Liêm giao đấu hết sức gay gắt. Đường kiếm hai người xuất ra đều nhằm vào chỗ hiểm của đối phương, ra tay hết sức tàn nhẫn, không chút nhân nhượng, chần chừ nào.
Lúc này, Diễm My tâm trạng cũng đã bình ổn trở lại. Nàng đột nhiên ngây người. Y phục trắng nhiễm huyết, máu vẫn còn chảy trên kiếm, một thân cao ngạo đứng giữa hàng trăm cái xác đang phơi thây,…lời nói của An Nhiên năm xưa vang lại trong đầu nàng. Bất giác, nàng nhếch môi. Vị đại sư của Diệp quốc tiên đoán số mệnh của nàng quả thực chuẩn. Nhưng điều đó cũng rất đúng. Vốn từ khi lọt lòng ở thế kỉ 21 kia, nàng đã là tiểu thư danh gia vọng tộc, đã đứng trên rất nhiều người rồi. Cho tới khi vào tổ chức huấn luyện, vẫn là nàng luôn nhận lấy vị trí số 1 về mọi mặt, từ đó cho tới nay, nàng vẫn luôn luôn như vậy : Đứng trên đỉnh kim tự tháp, nắm trong tay quyền lực…
Kết thúc dòng suy nghĩ, Diễm My thẳng lưng, đầu ngẩng cao, kiêu ngạo như con phượng hoàng bước đi, nhất là bây giờ khi đang vận trên mình bộ y phục màu huyết này, kết hợp với dung nhan tuyệt sắc kinh thành, càng khiến nàng giống phượng hoàng hơn.
Đột nhiên, tai nàng nhạy cảm phát giác ra âm thanh của kiếm.
Không phải một cây, mà là hai cây kiếm. Lòng tò mò trỗi dậy, Diễm My vô thức bước về nơi phát ra âm thanh.
Cảnh tượng đặc sắc nhanh chóng đập vào mắt nàng.
Hai thanh niên không ngừng vung kiếm, đường kiếm ngoan độc với tốc độ nhanh chóng chĩa về phía đối phương, hai người động tác rất nhanh, Diễm My cố gắng nheo mắt mới phát hiện ra, một trong số hai người đó là Hoàng An Liêm.
Nàng lập tức đứng dậy, nhảy ra khỏi chỗ mình đang ẩn nấp, phi thân đến bên cạnh Hoàng An Liêm. Mấy tuần theo hắn, nàng cũng đã có thể sử dụng chút khinh công, tuy nhiên khoảng cách lại không xa lắm.
Không hẹn, hai cây kiếm kia đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh trăng sáng, Diễm My nhìn rõ từng vết thương trên người Hoàng An Liêm. Ngay khi nàng xuất kiếm về phía người nọ ( Vỹ ) thì bị trường kiếm của Hoàng An Liêm chặn lại. Hắn cất giọng trầm trầm : “Diễm My, tránh ra, trận đấu này không cần nàng can thiệp.”
Diễm My hơi ngẩn người, hỏi : “Tại…” Nhưng chưa hỏi hết câu thì lại im lặng, tự động phi thân lên cành cây gần đó.
Hắn đã nói không cần nàng can thiệp là có nguyên do của hắn. Xét theo tình hình hiện tại, người kia rõ ràng là một thân võ công không tầm thường. Hai tên đàn ông so tài, nữ nhi như nàng nhúng tay vào, rõ ràng là Hoàng An Liêm sẽ bị cười chê là còn cần một phụ nữ vào giúp sức, thế nên nàng mới tự động ra khỏi, để mặc cho hai người này.
Trận đấu lại tiếp tục bắt đầu.
Người bình thường có lẽ chỉ thấy kiếm lóe sáng thôi, nhưng với thị lực Diễm My vô cùng tốt, từng động tác của bọn họ nàng đều thấy rõ ràng, trong lòng âm thầm kinh ngạc, tán thưởng người đang giao đấu với hắn.
Ngang tài ngang sức, kỳ phùng địch thủ, cao thủ với cao thủ, chính là đây.
Nhưng, Diễm My càng nắm chặt trường kiếm trong tay mình, đây chính là đang sống mái một phen, nàng tuy lúc này ra khỏi trận chiến, nhưng nếu người nọ thực sự nhằm được kiếm giết hắn, nàng sẽ xuất thân cùng đấu với Hoàng An Liêm.
Quả nhiên như nàng dự đoán, chưa đầy một canh giờ sau, Vỹ đã chiếm thế thượng phong, hai người không còn tấn công rồi phòng thủ như trước nữa, mà Vỹ liên tục tấn công, Hoàng An Liêm phòng thủ.
Diễm My chưa từng thấy Hoàng An Liêm như vậy. Năm xưa khi lần đầu giao đấu, cũng là lần cuối cùng giao đấu với nàng trong lúc nàng vừa tắm xong, Hoàng An Liêm chưa từng có bộ dạng khá chật vật như bây giờ.
Thực sự là rất nhức mắt. Nàng đã quá quen nhìn nam tử đứng che nắng cho nàng, nam tử mạnh mẽ trên chiến trường, giờ thấy người ấy chật vật, quả thực nhức mắt đến không thể nhức hơn. Thế nhưng nàng vẫn chưa ra tay, chỉ là hai tay đã nắm tới nổi cả gân xanh.
Tình trạng này lại kéo dài trong nửa canh giờ nữa, Vỹ cuối cùng cũng ra chiêu nhằm vào Hoàng An Liêm. Mà chiêu này quá độc, Hoàng An Liêm căn bản tránh không xong. Diễm My lập tức phi thân vào.
Nhưng, cùng lúc với lúc nàng bắt đầu phi thân, 10 nam nhân hắc bào đứng vòng tròn chặn nàng lại. Mắt Diễm My lóe, nàng hạ thân xuống đất, việc đầu tiên là quay đầu nhìn.
Mà, Hoàng An Liêm lại ngay đối diện nàng.
Đêm rõ ràng tối, tại sao cây trâm cắm trên người hắn, nàng lại nhìn rõ ràng ?
Là nàng nhìn nhầm chăng ? Người ngã xuống kia thực sự là hắn ? Thực sự là Liêm vương gia nổi tiếng cả thiên hạ ?
Không, nhất định không phải, nhất định không phải Hoàng An Liêm….
Hoàng An Liêm phun ra một búng máu, hai mắt hắn nhìn thẳng vào người Diễm My, nhìn thẳng vào đôi mắt ngỡ ngàng kia của nàng.
Diễm My, xin lỗi, ta cuối cùng lại không thể trọn đời đi tới bên nàng như lời đã hứa.
“Hoàng An Liêm” Diễm My chạy tới, Vỹ đứng cách Hoàng An Liêm khoảng ba mét, sắc mặt thâm trầm, không hề có chút phản ứng gì.
“Xin lỗi, ta không thể trọn…” Hoàng An Liêm cố gắng chút hơi sức cuối cùng, nhưng cũng không thể nói hết cả câu, tay hắn buông xuôi xuống.
Diễm My buông thong cả hai tay đang đỡ lấy người Hoàng An Liêm, người ngả về phía sau. Bàn tay thanh mảnh run run sờ lên mạch, lập tức cứng đờ…
Hoàng An Liêm, Hoàng An Liêm của nàng, Hoàng An Liêm của nàng…
Giây sau đó, Diễm My lập tức đứng thẳng người dậy, trường kiếm đặt ngang cổ.
Thực lực của Hoàng An Liêm như vậy mà còn không thắng được người kia, nàng ra đó cũng chỉ là tìm đường chết một cách mù quáng.
Thần trí đưa nàng về dưới một ánh trăng thanh của đêm hôm nào ấy, hắn trịnh trọng hứa, hứa sẽ không phụ nàng, hứa trọn đời ở bên nàng.
Hai người nàng quan tâm nhất đã rời bỏ nàng, vậy nàng cũng sẽ xuống đó cùng với bọn họ. Hoàng An Liêm chưa bao giờ thua cuộc, chưa bao giờ thất hứa nay đã thua cuộc, nàng cũng sẽ không để hắn thất hứa nữa. Nàng, sẽ giúp hắn hoàn thành lời hứa này.
Một kiếm xẹt ngang qua cổ, Diễm My nở nụ cười.
oOo
Liêm Vương Phi, xuất thân danh giá, tài mạo song toàn, cầm kỳ thi họa tinh thông, có sức ảnh hưởng to lớn với cả thiên hạ, là nữ nhân tài hoa nhất, chỉ tiếc cũng dính vào chữ hồng nhan bạc mệnh. Phóng tầm mắt ra cả thiên hạ, tìm khắp thiên hạ cũng không được một nữ nhân như nàng, thế nên, mới gọi là “Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi”
---------------------------HOÀN----------------------
Vậy là đã hoàn với một cái kết SE. Mời các bạn đọc chờ đón mấy chương ngoại truyện. Ngoại truyện tuyệt đối không làm các bạn thất vọng. Tuần sau mình sẽ up chương ngoại truyện nhé !
Cảm ơn tất cả các bạn.
Hẹn gặp các bạn ở tác phẩm : Ta Mới Là Duy Nhất
- Thân : Đông Phương Ngọc Đình -
Vỹ cùng Hoàng An Liêm giao đấu hết sức gay gắt. Đường kiếm hai người xuất ra đều nhằm vào chỗ hiểm của đối phương, ra tay hết sức tàn nhẫn, không chút nhân nhượng, chần chừ nào.
Lúc này, Diễm My tâm trạng cũng đã bình ổn trở lại. Nàng đột nhiên ngây người. Y phục trắng nhiễm huyết, máu vẫn còn chảy trên kiếm, một thân cao ngạo đứng giữa hàng trăm cái xác đang phơi thây,…lời nói của An Nhiên năm xưa vang lại trong đầu nàng. Bất giác, nàng nhếch môi. Vị đại sư của Diệp quốc tiên đoán số mệnh của nàng quả thực chuẩn. Nhưng điều đó cũng rất đúng. Vốn từ khi lọt lòng ở thế kỉ 21 kia, nàng đã là tiểu thư danh gia vọng tộc, đã đứng trên rất nhiều người rồi. Cho tới khi vào tổ chức huấn luyện, vẫn là nàng luôn nhận lấy vị trí số 1 về mọi mặt, từ đó cho tới nay, nàng vẫn luôn luôn như vậy : Đứng trên đỉnh kim tự tháp, nắm trong tay quyền lực…
Kết thúc dòng suy nghĩ, Diễm My thẳng lưng, đầu ngẩng cao, kiêu ngạo như con phượng hoàng bước đi, nhất là bây giờ khi đang vận trên mình bộ y phục màu huyết này, kết hợp với dung nhan tuyệt sắc kinh thành, càng khiến nàng giống phượng hoàng hơn.
Đột nhiên, tai nàng nhạy cảm phát giác ra âm thanh của kiếm.
Không phải một cây, mà là hai cây kiếm. Lòng tò mò trỗi dậy, Diễm My vô thức bước về nơi phát ra âm thanh.
Cảnh tượng đặc sắc nhanh chóng đập vào mắt nàng.
Hai thanh niên không ngừng vung kiếm, đường kiếm ngoan độc với tốc độ nhanh chóng chĩa về phía đối phương, hai người động tác rất nhanh, Diễm My cố gắng nheo mắt mới phát hiện ra, một trong số hai người đó là Hoàng An Liêm.
Nàng lập tức đứng dậy, nhảy ra khỏi chỗ mình đang ẩn nấp, phi thân đến bên cạnh Hoàng An Liêm. Mấy tuần theo hắn, nàng cũng đã có thể sử dụng chút khinh công, tuy nhiên khoảng cách lại không xa lắm.
Không hẹn, hai cây kiếm kia đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh trăng sáng, Diễm My nhìn rõ từng vết thương trên người Hoàng An Liêm. Ngay khi nàng xuất kiếm về phía người nọ ( Vỹ ) thì bị trường kiếm của Hoàng An Liêm chặn lại. Hắn cất giọng trầm trầm : “Diễm My, tránh ra, trận đấu này không cần nàng can thiệp.”
Diễm My hơi ngẩn người, hỏi : “Tại…” Nhưng chưa hỏi hết câu thì lại im lặng, tự động phi thân lên cành cây gần đó.
Hắn đã nói không cần nàng can thiệp là có nguyên do của hắn. Xét theo tình hình hiện tại, người kia rõ ràng là một thân võ công không tầm thường. Hai tên đàn ông so tài, nữ nhi như nàng nhúng tay vào, rõ ràng là Hoàng An Liêm sẽ bị cười chê là còn cần một phụ nữ vào giúp sức, thế nên nàng mới tự động ra khỏi, để mặc cho hai người này.
Trận đấu lại tiếp tục bắt đầu.
Người bình thường có lẽ chỉ thấy kiếm lóe sáng thôi, nhưng với thị lực Diễm My vô cùng tốt, từng động tác của bọn họ nàng đều thấy rõ ràng, trong lòng âm thầm kinh ngạc, tán thưởng người đang giao đấu với hắn.
Ngang tài ngang sức, kỳ phùng địch thủ, cao thủ với cao thủ, chính là đây.
Nhưng, Diễm My càng nắm chặt trường kiếm trong tay mình, đây chính là đang sống mái một phen, nàng tuy lúc này ra khỏi trận chiến, nhưng nếu người nọ thực sự nhằm được kiếm giết hắn, nàng sẽ xuất thân cùng đấu với Hoàng An Liêm.
Quả nhiên như nàng dự đoán, chưa đầy một canh giờ sau, Vỹ đã chiếm thế thượng phong, hai người không còn tấn công rồi phòng thủ như trước nữa, mà Vỹ liên tục tấn công, Hoàng An Liêm phòng thủ.
Diễm My chưa từng thấy Hoàng An Liêm như vậy. Năm xưa khi lần đầu giao đấu, cũng là lần cuối cùng giao đấu với nàng trong lúc nàng vừa tắm xong, Hoàng An Liêm chưa từng có bộ dạng khá chật vật như bây giờ.
Thực sự là rất nhức mắt. Nàng đã quá quen nhìn nam tử đứng che nắng cho nàng, nam tử mạnh mẽ trên chiến trường, giờ thấy người ấy chật vật, quả thực nhức mắt đến không thể nhức hơn. Thế nhưng nàng vẫn chưa ra tay, chỉ là hai tay đã nắm tới nổi cả gân xanh.
Tình trạng này lại kéo dài trong nửa canh giờ nữa, Vỹ cuối cùng cũng ra chiêu nhằm vào Hoàng An Liêm. Mà chiêu này quá độc, Hoàng An Liêm căn bản tránh không xong. Diễm My lập tức phi thân vào.
Nhưng, cùng lúc với lúc nàng bắt đầu phi thân, 10 nam nhân hắc bào đứng vòng tròn chặn nàng lại. Mắt Diễm My lóe, nàng hạ thân xuống đất, việc đầu tiên là quay đầu nhìn.
Mà, Hoàng An Liêm lại ngay đối diện nàng.
Đêm rõ ràng tối, tại sao cây trâm cắm trên người hắn, nàng lại nhìn rõ ràng ?
Là nàng nhìn nhầm chăng ? Người ngã xuống kia thực sự là hắn ? Thực sự là Liêm vương gia nổi tiếng cả thiên hạ ?
Không, nhất định không phải, nhất định không phải Hoàng An Liêm….
Hoàng An Liêm phun ra một búng máu, hai mắt hắn nhìn thẳng vào người Diễm My, nhìn thẳng vào đôi mắt ngỡ ngàng kia của nàng.
Diễm My, xin lỗi, ta cuối cùng lại không thể trọn đời đi tới bên nàng như lời đã hứa.
“Hoàng An Liêm” Diễm My chạy tới, Vỹ đứng cách Hoàng An Liêm khoảng ba mét, sắc mặt thâm trầm, không hề có chút phản ứng gì.
“Xin lỗi, ta không thể trọn…” Hoàng An Liêm cố gắng chút hơi sức cuối cùng, nhưng cũng không thể nói hết cả câu, tay hắn buông xuôi xuống.
Diễm My buông thong cả hai tay đang đỡ lấy người Hoàng An Liêm, người ngả về phía sau. Bàn tay thanh mảnh run run sờ lên mạch, lập tức cứng đờ…
Hoàng An Liêm, Hoàng An Liêm của nàng, Hoàng An Liêm của nàng…
Giây sau đó, Diễm My lập tức đứng thẳng người dậy, trường kiếm đặt ngang cổ.
Thực lực của Hoàng An Liêm như vậy mà còn không thắng được người kia, nàng ra đó cũng chỉ là tìm đường chết một cách mù quáng.
Thần trí đưa nàng về dưới một ánh trăng thanh của đêm hôm nào ấy, hắn trịnh trọng hứa, hứa sẽ không phụ nàng, hứa trọn đời ở bên nàng.
Hai người nàng quan tâm nhất đã rời bỏ nàng, vậy nàng cũng sẽ xuống đó cùng với bọn họ. Hoàng An Liêm chưa bao giờ thua cuộc, chưa bao giờ thất hứa nay đã thua cuộc, nàng cũng sẽ không để hắn thất hứa nữa. Nàng, sẽ giúp hắn hoàn thành lời hứa này.
Một kiếm xẹt ngang qua cổ, Diễm My nở nụ cười.
oOo
Liêm Vương Phi, xuất thân danh giá, tài mạo song toàn, cầm kỳ thi họa tinh thông, có sức ảnh hưởng to lớn với cả thiên hạ, là nữ nhân tài hoa nhất, chỉ tiếc cũng dính vào chữ hồng nhan bạc mệnh. Phóng tầm mắt ra cả thiên hạ, tìm khắp thiên hạ cũng không được một nữ nhân như nàng, thế nên, mới gọi là “Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi”
---------------------------HOÀN----------------------
Vậy là đã hoàn với một cái kết SE. Mời các bạn đọc chờ đón mấy chương ngoại truyện. Ngoại truyện tuyệt đối không làm các bạn thất vọng. Tuần sau mình sẽ up chương ngoại truyện nhé !
Cảm ơn tất cả các bạn.
Hẹn gặp các bạn ở tác phẩm : Ta Mới Là Duy Nhất
- Thân : Đông Phương Ngọc Đình -
/75
|