Edit: Trucxinh
Lại điều dưỡng một thời gian, Đông Phương Manh mới tạm khôi phục bộ dạng trước đó, thoáng hoạt bát hơn một chút. Chỉ là bám Yến Hồng càng chặt hơn, thậm chí tắm rửa cũng chủ động kéo Yến Hồng đi chung, hại Yến Hồng rầu một trận. Đi, lại sợ mình bị sắc dục hun đầu lần nữa, máu mũi không đủ phun. Không đi, cứ nghĩ đến vòm ngực trắng nõn nà… khụ, nàng ỡm ờ đi theo, còn không quên mang theo cái chậu rửa mặt (= = biết công dụng của chậu rửa mặt là gì không? Chứa máu mũi đó…^_^). Kết quả, nhịn tới mức mũi suýt nổ luôn! Nàng thật sự sợ có một ngày không kềm chế được sẽ đè Đông Phương Manh ra… xoay chuyển ý nghĩ đến đây, lại nhớ tới nhiệm vụ gian khổ cha mẹ chồng giao phó liền cảm thấy đầu to như cái đấu. Nàng thì không sao, tốt xấu gì cũng tới từ cái thời đại kia, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy à? Nhưng đối với tiểu ngốc Đông Phương Manh mà nói, heo chạy… cũng là cái nghề đơn giản cần kỹ thuật đấy! Thôi thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Dỗ tiểu ngốc lên giường ngủ trưa xong, Yến Hồng cảm thấy buồn chán. Tối qua ngủ sớm, nguyên ngày nay nàng không sao thèm ngủ được nữa. Giấc mộng ban đầu là muốn sống cuộc đời sâu gạo, hiện tại cơ bản đã thành sự thật rồi, nhưng chân chính trải qua cuộc sống sâu gạo mấy ngày nay mới phát hiện làm con sâu cũng chẳng dễ dàng gì. Người mà, luôn có chỗ gửi gắm tinh thần đúng không? Đời sống giải trí của niên đại này lại đơn điệu vô cùng, nàng không làm được như tiểu ngốc cả ngày hết ăn lại ngủ, thỉnh thoảng đi vào cõi thần tiên một vòng, sinh hoạt một ngày liền tuyên bố kết thúc. Ài, vệt đen vệt đen, tuổi xuân như nước chảy, róc rách một đi không trở lại…
“Tiểu thư, tiểu thư!” Đang sầu não thì Y Nhân hưng phấn như gà chọi xông vào. Yến Hồng còn đang mơ mơ màng màng nhớ lại trước khi mình chưa gả tới đây, mấy năm trước sống ở nông thôn cùng ông bà ngoại, lúc đó từng chơi một trò chơi gọi là pháo nổ nhảy hai thước, trên mông châm lửa, chạy trốn còn nhanh hơn hỏa tiễn. Vì thế, mơ hồ cảm thấy có lẽ Y Nhân có tiềm chất kiểu này.
“Suỵt…” Đưa ngón tay lên môi ra hiệu ra hiệu cho Y Nhân nhỏ tiếng một chút, đừng làm tiểu ngốc thức giấc. Quay đầu nhìn, thấy hắn ngủ y chang heo con, thế là phẩy tay với Y Nhân chỉ ra bên ngoài, hai người lén la lén lút chuồn ra. “Sao hả?” Thấy dáng vẻ hưng phấn của Y Nhân, chẳng lẽ là có chuyện bát quái kinh thiên động địa gì nữa? Lại nói năm đóa kim hoa từ sau khi thoát ly khỏi Yến phủ, công lực bà tám càng ngày càng tăng.
“Hề hề…” Y Nhân chưa nói mà đã đắc ý không thôi.
“Không nói ta đi à.” Yến Hồng biết thừa đức hạnh nha đầu nhà mình, lườm nàng làm bộ bỏ đi.
Y Nhân vội vàng kéo nàng lại, cười trên tai họa của người khác, nói: “Tiểu thư biết không, Noãn Nguyệt bị lão phu nhân phạt đến phòng giặt giũ rồi, nói là phải ở đó hai tháng tròn, học quy củ cho tử tế.” Nói rồi cười không thấy tổ quốc đâu nữa.
Noãn Nguyệt kia ỷ là đại nha đầu hạng nhất, lại được lão phu nhân khá thích, thường ngày luôn làm ra vẻ chủ tử vênh váo hống hách, hại bọn họ chịu tức không ít lần. Mấy ngày trước vì cô gia phát bệnh còn ngáng chân tiểu thư, may mà lão phu nhân xử sự công bặng, lần này bị giáng xuống làm nha đầu thô sử, xem ả còn vênh nữa không! Tuy nói Yến Hồng cũng không ưa gì nha đầu Noãn Nguyệt này, nhưng có thể thấy được nàng ta thật sự quan tâm Đông Phương Manh, mấy lần gây hấn với mình cũng vì lo Đông Phương Manh chịu ủy khuất, cũng chẳng phải hạng đại gian đại ác gì. Có điều thôi đi, cũng nên học quy củ rồi, mắc công suốt ngày liếc dao mắt với nàng. Tuy nàng tự nhận mình đồng da sắt cũng không chịu nổi đòn này mãi đâu.
“Muội cũng đừng đắc ý. Quốc Công phủ không giống cái viện nhỏ suốt ngày không thấy mặt trời của chúng ta đâu. Nhà cao cửa rộng quy củ nhiều, lúc bà tám cũng chú ý vào, đừng để người ta nắm được điểm yếu, đến chừng đó chưa chắc ta đã bảo vệ được muội đâu.” Yến Hồng thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Y Nhân, không nhịn được muốn dội cho một gáo nước lạnh. Tuy là giảng quy củ nhưng bản thân nàng nói thật tình không có sức thuyết phục. Thế nên, nói gả cho tiểu ngốc như Đông Phương Manh cũng không có gì không tốt, chí ít cha mẹ chồng sẽ không quá hà khắc. Trái lại, Yến Hồng không chú ý chút nào, gần đây bản thân luôn vô tình hay cố ý tìm cớ cho việc mình gả cho Đông Phương Manh.
Y Nhân ấm ức bĩu môi: “Tiểu thư, không phải người ta bất bình vì cô sao. Cái cô Noãn Nguyệt đó vốn chẳng phải người dễ ở chung gì…”
“Được rồi. Nàng ta là hạng người gì có liên quan gì đến chúng ta. Muội đó, lo mà nghĩ cái gì vui vẻ đi, tiểu thư nhà muội rảnh đến mức xương cũng nhũn ra rồi.” Yến Hồng cười, dí ngón tay vào trán tiểu nha đầu. Năm đóa kim hoa thì hết bốn cùng lớn lên với nàng, đều được mẹ nàng thương yêu xem như con cái trong nhà mà đối xử. Tập Nhân tới sau tính tình cũng ngây thơ hồn nhiên, trong lòng nàng, bọn họ không khác gì tỷ muội nàng là mấy, ngược lại mấy cái người cùng chung dòng máu với nàng kia, nàng không có hứng thú.
“Tiểu thư, bây giờ là mùa thu rồi, cây ăn quả chính rất nhiều, không bằng chúng ta đi thôn trang chơi vài ngày đi.” Chả biết Giai Nhân chui từ chỗ nào ra, háo hức đề nghị. Yến Hồng quên béng mình còn có thôn trang hồi môn kia. Nói đến thôn trang này, không phải vợ chồng Yến lão gia rộng rãi gì mà đây là của hồi môn của mẹ Yến Hồng. Lúc mẹ nàng hấp hối sợ tương lai Yến Hồng bị đối xử tệ, không có gia sản gởi phận, liền giao tài sản này cho Giai Nhân tháo vát cất giữ, để khi Yến Hồng gặp rắc rối hoặc lúc xuất giá thì giúp thêm cho nàng. Nhất thời nàng quên béng mất. Có điều, vợ chồng Công gia có đồng ý không? Yến Hồng không khỏi cau mày. Từ sau khi Đông Phương Tề hồi cung, vợ chồng Công gia không sao yên tâm để nàng và Đông Phương Manh ra cửa, nhưng cứ ru rú mãi trong nhà, phong cảnh đẹp mấy nhìn cũng ngán… Thế là quyết định đi thăm dò ý kiến cha mẹ chồng.
Sáng sớm hôm sau đi vấn an, nàng cố tình ở lại, thử nói vài câu với lão phu nhân: “Mấy ngày nay hình như tướng công hơi gò bó, cả ngày gặp ai cũng không có tinh thần. Con dâu cũng không biết chỗ nào đi để chàng thoải mái tinh thần một chút…” Giơ quân bài Đông Phương Manh ra chắc là dễ dàng hơn một chút. Tuy nhiên, mỗi ngày đều thấy Đông Phương Manh ngồi đó trầm tư mặc tưởng, căn bản không nhận ra hắn có cần đi giải sầu không. Chính bản thân Yến Hồng cũng cảm thấy cái cớ này đúng là không vững chắc, trong bụng hết sức âu sầu.
Không ngờ, lão phu nhân nghe xong mắt lại sáng lên, cười híp mắt nói với nàng: “Hồng nhi nhắc làm ta mới nhớ, trước kia Tề nhi có mua một miếng đất xây thôn trang ở Ngũ Phong, nói làm chỗ đi điều dưỡng giải sầu. Vừa khéo đợt này ta và Công gia ở trong phủ cũng mệt mỏi, không bằng cả nhà chúng ta cùng về đó ở mười ngày nửa tháng, cũng để Manh nhi ngắm phong cảnh non xanh nước biếc, biết đâu có lợi cho bệnh của nó.”
Yến Hồng nghĩ, kiểu gì cũng là đi ra hóng gió, đi cái thôn trang đó cũng không sao, huống chi nàng nghe người ta nói hoài, Ngũ Phong là nơi non nước xinh đẹp liền ngoan ngoãn đồng ý. Lão phu nhân lập tức hùng hục đi sai người bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Đợi đến hôm xuất phát, Yến Hồng lập tức mếu. Nàng có nghe nói Trấn Quốc Công phủ được thiên tử sủng ái bội phần, thậm chí còn cho phép Công phủ nuôi ba ngàn tinh binh. Nhưng lần này chẳng qua là về nông thôn dạo chơi thôi mà, làm chi mà phải dắt cả đám bộ đội đi theo thế này?! Tuy nói phỏng chừng chỉ có trăm người nhưng vừa thấy huấn luyện bài bản sát khí đủ cả, Yến Hồng biết ngay không phải đèn hết dầu. Cận thần hoàng đế mà phô trương bậc này thật sự không thấm vào đâu. Chỉ là Yến Hồng vẫn cảm thấy quá huênh hoang. Đợi lên xe ngựa rồi, Đông Phương Manh nãy giờ vẫn sợ hãi rốt cuộc thả lỏng một chút, Yến Hồng phát hiện ngay ánh mắt hắn không quá thân thiện. Trực giác mách bảo Yến Hồng hắn không được vui, ngẫm kỹ lại, hồi nãy vừa ra cửa nhìn thấy một hàng dài các anh lính, chỉ lo nhìn tới ngây người, phỏng chừng vì đám người kia mà bỏ lơ hắn. Nào ngờ bây giờ tên gia hỏa này càng lúc càng dễ cáu.
“Manh Manh sao thế? Manh Manh không thích ra ngoài chơi với Hồng Hồng ư?” Yến Hồng chụp móng vuốt lên vai hắn, cười tít mắt cụng trán nàng vào trán hắn. Gần đây Đông Phương Manh cực kỳ thích kiểu cách thân mật thế này, chỉ cần Yến Hồng làm thế, hắn sẽ rất cao hứng. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, môi hắn lại mím lại, da mặt trắng nõn xuất hiện hai cái lúm đồng điếu nho nhỏ, rất là dễ thương. Thói háo sắc nổi lên, trong xe cũng chỉ có hai người, bọn nha đầu còn đang kiểm kê đồ đạc, Yến Hồng tức tốc sán lại hôn chụt lên má hắn. Hôn xong còn tự thán quả nhiên mình không uổng phí bản tính háo sắc.
Đông Phương Manh nghiêng đầu, mắt chớp chớp trong veo như thỏ trắng con, hiển nhiên không biết nàng vừa mới làm gì. Thấy mặt nàng dần ửng đỏ dưới cái nhìn chăm chú của hắn, đột nhiên hắn toét miệng cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cắn một cái lên mặt nàng. Sở dĩ gọi là cắn, là bởi vì nàng cảm giác rõ mồn một răng hắn tiếp xúc với má nàng. Chẳng lẽ hắn cho rằng mặt nàng là món điểm tâm sao?… Có điều thật không ngờ cũng có lúc hắn nhanh nhạy thế này, quả nhiên trước mặt chữ sắc, người người bình đẳng?! Có nên chúc mừng bản thân cuối cùng cũng dạy hư chú dê con trong sạch không đây? Yến Hồng hoàn hồn lại, nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của hắn biết ngay mình nghĩ lầm rồi. Gia hỏa này, chắc chắn cho rằng vừa rồi nàng cùng hắn chơi trò chơi mới đây, bằng không làm gì có vẻ mặt vừa thắng một hiệp đó chứ! Thấy Đông Phương Manh chìa má ra, bộ dạng hưng phấn đòi hai người so tài một trận nữa, rốt cuộc Yến Hồng cảm giác được tự làm tự chịu, che mặt kêu trời, quả nhiên làm sắc nữ không được rồi, sẽ bị báo ứng thôi!
Đông Phương Manh thấy nàng phớt lờ hắn, cứ vùi mặt vào lòng bàn tay, sốt ruột gỡ tay nàng ra, gỡ ra xong lại túm mái đầu đang cúi gằm xuống của nàng lên. Hắn không biết khống chế lực đạo, túm làm Yến Hồng đau nhe răng nhếch miệng, mặt đỏ sậm. Hắn lại cảm thấy trò này chơi rất vui, quên mất cuộc thi “cắn nhau” trước đó, càng kéo càng mạnh, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng rực rỡ, cười tươi như hoa. Tuy Yến Hồng hơi khó chịu nhưng thấy hắn hào hứng như thế, sợ ngừng lại hắn lại muốn tiếp tục trò vừa rồi, đành oán giận làm con gà đồ chơi, không ngừng mổ thóc mổ thóc mổ thóc…
Đang choáng váng đầu óc, rèm xe ngựa bị người vén lên, một cái đầu đen thui thò vào, do dự le lưỡi hỏi: “Tiểu, tiểu thư, cô gia… thích chơi trò nhổ củ cải hả?”
Lại điều dưỡng một thời gian, Đông Phương Manh mới tạm khôi phục bộ dạng trước đó, thoáng hoạt bát hơn một chút. Chỉ là bám Yến Hồng càng chặt hơn, thậm chí tắm rửa cũng chủ động kéo Yến Hồng đi chung, hại Yến Hồng rầu một trận. Đi, lại sợ mình bị sắc dục hun đầu lần nữa, máu mũi không đủ phun. Không đi, cứ nghĩ đến vòm ngực trắng nõn nà… khụ, nàng ỡm ờ đi theo, còn không quên mang theo cái chậu rửa mặt (= = biết công dụng của chậu rửa mặt là gì không? Chứa máu mũi đó…^_^). Kết quả, nhịn tới mức mũi suýt nổ luôn! Nàng thật sự sợ có một ngày không kềm chế được sẽ đè Đông Phương Manh ra… xoay chuyển ý nghĩ đến đây, lại nhớ tới nhiệm vụ gian khổ cha mẹ chồng giao phó liền cảm thấy đầu to như cái đấu. Nàng thì không sao, tốt xấu gì cũng tới từ cái thời đại kia, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy à? Nhưng đối với tiểu ngốc Đông Phương Manh mà nói, heo chạy… cũng là cái nghề đơn giản cần kỹ thuật đấy! Thôi thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Dỗ tiểu ngốc lên giường ngủ trưa xong, Yến Hồng cảm thấy buồn chán. Tối qua ngủ sớm, nguyên ngày nay nàng không sao thèm ngủ được nữa. Giấc mộng ban đầu là muốn sống cuộc đời sâu gạo, hiện tại cơ bản đã thành sự thật rồi, nhưng chân chính trải qua cuộc sống sâu gạo mấy ngày nay mới phát hiện làm con sâu cũng chẳng dễ dàng gì. Người mà, luôn có chỗ gửi gắm tinh thần đúng không? Đời sống giải trí của niên đại này lại đơn điệu vô cùng, nàng không làm được như tiểu ngốc cả ngày hết ăn lại ngủ, thỉnh thoảng đi vào cõi thần tiên một vòng, sinh hoạt một ngày liền tuyên bố kết thúc. Ài, vệt đen vệt đen, tuổi xuân như nước chảy, róc rách một đi không trở lại…
“Tiểu thư, tiểu thư!” Đang sầu não thì Y Nhân hưng phấn như gà chọi xông vào. Yến Hồng còn đang mơ mơ màng màng nhớ lại trước khi mình chưa gả tới đây, mấy năm trước sống ở nông thôn cùng ông bà ngoại, lúc đó từng chơi một trò chơi gọi là pháo nổ nhảy hai thước, trên mông châm lửa, chạy trốn còn nhanh hơn hỏa tiễn. Vì thế, mơ hồ cảm thấy có lẽ Y Nhân có tiềm chất kiểu này.
“Suỵt…” Đưa ngón tay lên môi ra hiệu ra hiệu cho Y Nhân nhỏ tiếng một chút, đừng làm tiểu ngốc thức giấc. Quay đầu nhìn, thấy hắn ngủ y chang heo con, thế là phẩy tay với Y Nhân chỉ ra bên ngoài, hai người lén la lén lút chuồn ra. “Sao hả?” Thấy dáng vẻ hưng phấn của Y Nhân, chẳng lẽ là có chuyện bát quái kinh thiên động địa gì nữa? Lại nói năm đóa kim hoa từ sau khi thoát ly khỏi Yến phủ, công lực bà tám càng ngày càng tăng.
“Hề hề…” Y Nhân chưa nói mà đã đắc ý không thôi.
“Không nói ta đi à.” Yến Hồng biết thừa đức hạnh nha đầu nhà mình, lườm nàng làm bộ bỏ đi.
Y Nhân vội vàng kéo nàng lại, cười trên tai họa của người khác, nói: “Tiểu thư biết không, Noãn Nguyệt bị lão phu nhân phạt đến phòng giặt giũ rồi, nói là phải ở đó hai tháng tròn, học quy củ cho tử tế.” Nói rồi cười không thấy tổ quốc đâu nữa.
Noãn Nguyệt kia ỷ là đại nha đầu hạng nhất, lại được lão phu nhân khá thích, thường ngày luôn làm ra vẻ chủ tử vênh váo hống hách, hại bọn họ chịu tức không ít lần. Mấy ngày trước vì cô gia phát bệnh còn ngáng chân tiểu thư, may mà lão phu nhân xử sự công bặng, lần này bị giáng xuống làm nha đầu thô sử, xem ả còn vênh nữa không! Tuy nói Yến Hồng cũng không ưa gì nha đầu Noãn Nguyệt này, nhưng có thể thấy được nàng ta thật sự quan tâm Đông Phương Manh, mấy lần gây hấn với mình cũng vì lo Đông Phương Manh chịu ủy khuất, cũng chẳng phải hạng đại gian đại ác gì. Có điều thôi đi, cũng nên học quy củ rồi, mắc công suốt ngày liếc dao mắt với nàng. Tuy nàng tự nhận mình đồng da sắt cũng không chịu nổi đòn này mãi đâu.
“Muội cũng đừng đắc ý. Quốc Công phủ không giống cái viện nhỏ suốt ngày không thấy mặt trời của chúng ta đâu. Nhà cao cửa rộng quy củ nhiều, lúc bà tám cũng chú ý vào, đừng để người ta nắm được điểm yếu, đến chừng đó chưa chắc ta đã bảo vệ được muội đâu.” Yến Hồng thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Y Nhân, không nhịn được muốn dội cho một gáo nước lạnh. Tuy là giảng quy củ nhưng bản thân nàng nói thật tình không có sức thuyết phục. Thế nên, nói gả cho tiểu ngốc như Đông Phương Manh cũng không có gì không tốt, chí ít cha mẹ chồng sẽ không quá hà khắc. Trái lại, Yến Hồng không chú ý chút nào, gần đây bản thân luôn vô tình hay cố ý tìm cớ cho việc mình gả cho Đông Phương Manh.
Y Nhân ấm ức bĩu môi: “Tiểu thư, không phải người ta bất bình vì cô sao. Cái cô Noãn Nguyệt đó vốn chẳng phải người dễ ở chung gì…”
“Được rồi. Nàng ta là hạng người gì có liên quan gì đến chúng ta. Muội đó, lo mà nghĩ cái gì vui vẻ đi, tiểu thư nhà muội rảnh đến mức xương cũng nhũn ra rồi.” Yến Hồng cười, dí ngón tay vào trán tiểu nha đầu. Năm đóa kim hoa thì hết bốn cùng lớn lên với nàng, đều được mẹ nàng thương yêu xem như con cái trong nhà mà đối xử. Tập Nhân tới sau tính tình cũng ngây thơ hồn nhiên, trong lòng nàng, bọn họ không khác gì tỷ muội nàng là mấy, ngược lại mấy cái người cùng chung dòng máu với nàng kia, nàng không có hứng thú.
“Tiểu thư, bây giờ là mùa thu rồi, cây ăn quả chính rất nhiều, không bằng chúng ta đi thôn trang chơi vài ngày đi.” Chả biết Giai Nhân chui từ chỗ nào ra, háo hức đề nghị. Yến Hồng quên béng mình còn có thôn trang hồi môn kia. Nói đến thôn trang này, không phải vợ chồng Yến lão gia rộng rãi gì mà đây là của hồi môn của mẹ Yến Hồng. Lúc mẹ nàng hấp hối sợ tương lai Yến Hồng bị đối xử tệ, không có gia sản gởi phận, liền giao tài sản này cho Giai Nhân tháo vát cất giữ, để khi Yến Hồng gặp rắc rối hoặc lúc xuất giá thì giúp thêm cho nàng. Nhất thời nàng quên béng mất. Có điều, vợ chồng Công gia có đồng ý không? Yến Hồng không khỏi cau mày. Từ sau khi Đông Phương Tề hồi cung, vợ chồng Công gia không sao yên tâm để nàng và Đông Phương Manh ra cửa, nhưng cứ ru rú mãi trong nhà, phong cảnh đẹp mấy nhìn cũng ngán… Thế là quyết định đi thăm dò ý kiến cha mẹ chồng.
Sáng sớm hôm sau đi vấn an, nàng cố tình ở lại, thử nói vài câu với lão phu nhân: “Mấy ngày nay hình như tướng công hơi gò bó, cả ngày gặp ai cũng không có tinh thần. Con dâu cũng không biết chỗ nào đi để chàng thoải mái tinh thần một chút…” Giơ quân bài Đông Phương Manh ra chắc là dễ dàng hơn một chút. Tuy nhiên, mỗi ngày đều thấy Đông Phương Manh ngồi đó trầm tư mặc tưởng, căn bản không nhận ra hắn có cần đi giải sầu không. Chính bản thân Yến Hồng cũng cảm thấy cái cớ này đúng là không vững chắc, trong bụng hết sức âu sầu.
Không ngờ, lão phu nhân nghe xong mắt lại sáng lên, cười híp mắt nói với nàng: “Hồng nhi nhắc làm ta mới nhớ, trước kia Tề nhi có mua một miếng đất xây thôn trang ở Ngũ Phong, nói làm chỗ đi điều dưỡng giải sầu. Vừa khéo đợt này ta và Công gia ở trong phủ cũng mệt mỏi, không bằng cả nhà chúng ta cùng về đó ở mười ngày nửa tháng, cũng để Manh nhi ngắm phong cảnh non xanh nước biếc, biết đâu có lợi cho bệnh của nó.”
Yến Hồng nghĩ, kiểu gì cũng là đi ra hóng gió, đi cái thôn trang đó cũng không sao, huống chi nàng nghe người ta nói hoài, Ngũ Phong là nơi non nước xinh đẹp liền ngoan ngoãn đồng ý. Lão phu nhân lập tức hùng hục đi sai người bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Đợi đến hôm xuất phát, Yến Hồng lập tức mếu. Nàng có nghe nói Trấn Quốc Công phủ được thiên tử sủng ái bội phần, thậm chí còn cho phép Công phủ nuôi ba ngàn tinh binh. Nhưng lần này chẳng qua là về nông thôn dạo chơi thôi mà, làm chi mà phải dắt cả đám bộ đội đi theo thế này?! Tuy nói phỏng chừng chỉ có trăm người nhưng vừa thấy huấn luyện bài bản sát khí đủ cả, Yến Hồng biết ngay không phải đèn hết dầu. Cận thần hoàng đế mà phô trương bậc này thật sự không thấm vào đâu. Chỉ là Yến Hồng vẫn cảm thấy quá huênh hoang. Đợi lên xe ngựa rồi, Đông Phương Manh nãy giờ vẫn sợ hãi rốt cuộc thả lỏng một chút, Yến Hồng phát hiện ngay ánh mắt hắn không quá thân thiện. Trực giác mách bảo Yến Hồng hắn không được vui, ngẫm kỹ lại, hồi nãy vừa ra cửa nhìn thấy một hàng dài các anh lính, chỉ lo nhìn tới ngây người, phỏng chừng vì đám người kia mà bỏ lơ hắn. Nào ngờ bây giờ tên gia hỏa này càng lúc càng dễ cáu.
“Manh Manh sao thế? Manh Manh không thích ra ngoài chơi với Hồng Hồng ư?” Yến Hồng chụp móng vuốt lên vai hắn, cười tít mắt cụng trán nàng vào trán hắn. Gần đây Đông Phương Manh cực kỳ thích kiểu cách thân mật thế này, chỉ cần Yến Hồng làm thế, hắn sẽ rất cao hứng. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, môi hắn lại mím lại, da mặt trắng nõn xuất hiện hai cái lúm đồng điếu nho nhỏ, rất là dễ thương. Thói háo sắc nổi lên, trong xe cũng chỉ có hai người, bọn nha đầu còn đang kiểm kê đồ đạc, Yến Hồng tức tốc sán lại hôn chụt lên má hắn. Hôn xong còn tự thán quả nhiên mình không uổng phí bản tính háo sắc.
Đông Phương Manh nghiêng đầu, mắt chớp chớp trong veo như thỏ trắng con, hiển nhiên không biết nàng vừa mới làm gì. Thấy mặt nàng dần ửng đỏ dưới cái nhìn chăm chú của hắn, đột nhiên hắn toét miệng cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cắn một cái lên mặt nàng. Sở dĩ gọi là cắn, là bởi vì nàng cảm giác rõ mồn một răng hắn tiếp xúc với má nàng. Chẳng lẽ hắn cho rằng mặt nàng là món điểm tâm sao?… Có điều thật không ngờ cũng có lúc hắn nhanh nhạy thế này, quả nhiên trước mặt chữ sắc, người người bình đẳng?! Có nên chúc mừng bản thân cuối cùng cũng dạy hư chú dê con trong sạch không đây? Yến Hồng hoàn hồn lại, nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của hắn biết ngay mình nghĩ lầm rồi. Gia hỏa này, chắc chắn cho rằng vừa rồi nàng cùng hắn chơi trò chơi mới đây, bằng không làm gì có vẻ mặt vừa thắng một hiệp đó chứ! Thấy Đông Phương Manh chìa má ra, bộ dạng hưng phấn đòi hai người so tài một trận nữa, rốt cuộc Yến Hồng cảm giác được tự làm tự chịu, che mặt kêu trời, quả nhiên làm sắc nữ không được rồi, sẽ bị báo ứng thôi!
Đông Phương Manh thấy nàng phớt lờ hắn, cứ vùi mặt vào lòng bàn tay, sốt ruột gỡ tay nàng ra, gỡ ra xong lại túm mái đầu đang cúi gằm xuống của nàng lên. Hắn không biết khống chế lực đạo, túm làm Yến Hồng đau nhe răng nhếch miệng, mặt đỏ sậm. Hắn lại cảm thấy trò này chơi rất vui, quên mất cuộc thi “cắn nhau” trước đó, càng kéo càng mạnh, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng rực rỡ, cười tươi như hoa. Tuy Yến Hồng hơi khó chịu nhưng thấy hắn hào hứng như thế, sợ ngừng lại hắn lại muốn tiếp tục trò vừa rồi, đành oán giận làm con gà đồ chơi, không ngừng mổ thóc mổ thóc mổ thóc…
Đang choáng váng đầu óc, rèm xe ngựa bị người vén lên, một cái đầu đen thui thò vào, do dự le lưỡi hỏi: “Tiểu, tiểu thư, cô gia… thích chơi trò nhổ củ cải hả?”
/75
|