Edit:Trucxinh
Xuân cung đồ, còn gọi là tranh khiêu dâm, còn có một cái tên nhã nhặn che che giấu giấu là Tị Hỏa Đồ. Sau khi la hét khởi đầu, Yến Hồng ngồi xếp bằng trên giường hào hứng ngang nhiên thưởng thức mấy bức tranh trong tay. Hết cách, đời trước nàng chưa có xem, tò mò mà. Không thể không nói, mấy tấm xuân cung này cực kỳ thành công khi thể hiện tư tưởng uyên bác, nội liễm hàm súc của văn hóa cổ đại. Nhìn ngòi bút người ta mà xem, ý cảnh này, khắc họa nhân vật này, cái gọi là muốn nói lại thôi này, cảnh ôm tỳ bà che nửa mặt hoa này… khụ, nửa kín nửa hở thế này càng phát huy sức tưởng tượng! So với cái kiểu vừa nhìn đã kích thích thị giác của đời sau có vị hơn nhiều! Được rồi, Yến Hồng thừa nhận, kỳ thật mình thích xem xuân cung đồ, thú vị hơn phim X ở kiếp trước nhiều.
Đang nhìn ngon mùi, một cái đầu to đen nhánh sán lại dụi dụi trên vai nàng: “Hồng Hồng, đau.” “Hả? Đau chỗ nào?” Yến Hồng lật đật quay đầu lại kiểm tra xem hắn khó chịu chỗ nào, thấy tay hắn cứ đè trên bụng, chắc là ăn bánh kem nhiều quá bội thực rồi, buổi tối hắn có ăn gì đâu.
“Bụng à? Có phải trướng rồi không?” Yến Hồng thò tay xoa xoa bụng cho hắn, hắn gật đầu, liền đó thoải mái hừ hừ mấy tiếng. Yến Hồng xoa nửa ngày, thấy hắn có vẻ đỡ hơn nhiều song vẫn không yên tâm, bèn mở cửa gọi nha đầu đi lấy ít lát sơn tra tới, đút hắn ăn một chút cho dễ tiêu hóa.
“Mắt to, tặng Manh Manh.” Hắn chỉ vào lụa vàng rải rác trên giường. Hic, quan trọng không phải là cái bọc bên ngoài mà là nội dung bên trong hiểu chưa? Yến Hồng xoắn xuýt vấn đề này, không biết có nên nhắc nhở hắn mấy bức tranh bên cạnh nàng đây mới là nội dung chân chính hay không, thì thấy hắn đã chú ý tới, còn thò tay cầm lên, xem một cách nghiêm túc. Hơ, hắn xem hiểu à?
“Manh Manh, biết đây là cái gì không?” Miệng nàng giật giật, hỏi một câu.
“Tranh.” Trả lời ngắn gọn, Yến Hồng hết biết đối đáp. “Làm cái gì?” Nhìn nửa ngày, rốt cuộc hắn không nhìn ra được mấy người trong tranh đang làm cái gì, nhíu mày, vẻ mặt rất đáng yêu hỏi nàng một câu. Yến Hồng cười ngu ngơ, không biết nên trả lời ra sao, nhưng hắn cố chấp nhìn nàng, rất hiển nhiên là cần đáp án.
“Hơ, bọn họ đang luyện công, đúng, luyện công, âm dương song tu. Xem, nam là dương, nữ là âm.” Yến Hồng chỉ bừa một hồi, lén lút quệt mồ hôi, nguy hiểm quá, thiếu chút nói cái đáp án hết hơi “yêu tinh đánh nhau” rồi. Thật tình, không biết thập lục công chúa có biết nàng tặng cái thứ bỏng tay này hay không đây? Yến Hồng có thể tiếp thu hảo ý của nàng, nhưng, muốn Đông Phương Manh có thể hiểu cái này lại là chuyện khác à nha!! Chờ mong nàng giải thích với thằng nhãi như con nàng cái gì là quan hệ nam nữ, cái gì là chu công chi lễ, cái gì là nghĩa vụ vợ chồng hả… oái, sét đánh nàng trước đi!
Đông Phương Manh lại nhìn chòng chọc nửa ngày, cuối cùng cũng không nghiên cứu ra cái gì, tiện tay vất sang một bên, cất khối lụa vàng vào trong cái hòm gỗ nhỏ cạnh giường. Cái rương báu vật nho nhỏ này Yến Hồng tìm người làm cho hắn, tất cả bảo bối của hắn đều ở trong đó. Yến Hồng há hốc mồm nhìn mấy bức tranh tuyệt diệu bị hắn vất bỏ, cân nhắc nửa ngày, hay là, cất giùm hắn trước? Khụ… Ngày mai có nên lén lút hỏi thập lục công chúa đã xem chưa, có cảm tưởng gì không ta… Đúng rồi, thiếu chút quên chuyện quan trọng nhất. Yến Hồng móc trong túi ra hai chiếc nhẫn vàng đã chuẩn bị sẵn từ sớm, hoàn toàn thiết kế theo kiểu dáng nhẫn kết hôn đơn giản nhất của kiếp trước, nghe nói lúc Y Nhân cầm đi làm, còn bị ông chủ tiệm vàng quấn lấy cả buổi trời hỏi kiểu này do ai thiết kế, có thể giao cho họ bán hay không vân vân… Nàng mở to mắt, đi vào đoạn hôn nhân nhìn có vẻ bình thản song chung quy không hề bình thường này, không hề muốn chỉ làm lữ khách một đoạn thời gian. Tuy trước đó nàng ôm tư tưởng làm một con sâu gạo tiêu dao, tự do tự tại qua ngày. Nhưng một khi đã nhận định con đường này rồi, nàng sẽ tiến tới không chùn bước. Trước đây chẳng qua không có cái gì khiến nàng quyết định như thế mà thôi. Cho dù trong mắt người đời hắn không đầy đủ như thế nhưng tình yêu có muôn ngàn vạn kiểu, hạnh phúc hay không chỉ có bản thân mới biết. Nàng vẫn luôn cảm thấy mình quá lạnh lùng, lý trí vượt xa tình cảm, mặc cho trước mắt có xảy ra chuyện lớn bằng trời nàng cũng chỉ lạnh lùng sống cuộc sống của mình. Nhưng rất nhiều khi, lạnh lùng quá mức ngược lại khiến nàng không nhận ra được mình thật sự cần gì, muốn gì. Trái lại, là trái tim nóng bỏng của hắn, từng bước từng bước giúp nàng quyết định, mơ hồ dẫn đường nàng, đi về phía bờ bên kia đầy ấm áp và yên tâm. Mà bờ bên kia, nàng đã xác định, sẽ có hắn. Vì thế, để chiếc nhẫn biểu tượng cho hứa hẹn này làm nhân chứng đơn giản mà vĩnh hằng đi!
“Biết không?” Nàng cười giơ nhẫn ra trước mặt hắn.
“Tròn tròn.” Hắn đáp không chút chần chừ.
“Cái này á, gọi là nhẫn kết hôn. Nếu một nam một nữ kết thành vợ chồng, giống như Hồng Hồng và Manh Manh ấy, thì một người một cái, sau khi đeo vào, đại biểu cho cả đời bầu bạn nương tựa nhau. Manh Manh muốn vĩnh viễn chung sống với Hồng Hồng không?” Nàng mở to mắt, nghiêm túc hỏi hắn, cố chấp tin tưởng, nhất định hắn sẽ hiểu thâm ý trong đó.
“Muốn, vĩnh viễn chung sống.” Hắn nhìn mắt nàng, gật đầu rất nhanh, cũng không biết có nghe rõ ràng nàng nói gì không, phản ứng đơn giản thẳng thắn, không lẫn bất cứ điều gì.
“Vậy đeo nhé?” Lại gật đầu. Yến Hồng kéo tay hắn, chậm rãi đeo vào ngón tay hắn, kích cỡ rất vừa vặn, cũng rất hợp với làn da hắn. “Không được tháo xuống nha!” Nàng nhấn mạnh.
Hắn lấy làm lạ liếc nàng một cái nhưng vẫn gật đầu. “Manh Manh đeo giúp Hồng Hồng.” Vươn tay, dựa trên người hắn, Yến Hồng cảm giác mặt mình đỏ lên, thế này có tính là làm nũng không… hic, lớn chừng này tuổi rồi, hình như hơi mất mặt. Có điều ông xã mình mà, chắc là không có gì đâu nhỉ… Hắn bắt chước nàng vụng về đeo nhẫn lên tay nàng, còn học nàng cầm tay nàng lên xem rồi xem, lại gật đầu, có vẻ như rất hài lòng. Yến Hồng đang nhìn vui vẻ, không ngờ đến câu nàng nói vừa rồi hắn cũng sao chép lại luôn: “Không được tháo xuống nha!” Thật đúng là học sinh giỏi!
Ngày hôm sau, Yến Hồng thừa lúc không có ai hỏi công chúa: “Công chúa, cái đó… quà ngài tặng tướng công…” Thật tình nàng không biết nói sao. Tuy nói nhìn cô công chúa này có vẻ là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, không mưu mô gì nhưng ai biết liệu nàng có tiềm năng đen tối hay không…
“Ồ, hắn cho tỷ coi rồi? Xem ra hắn rất thích tỷ nha, cũng đúng, các người là vợ chồng mà. Thế nào, thích không? Bình thường thái tử ca ca cưng lắm ấy, nói là bản in cuối cùng rồi, rất đẹp, không cho ai đụng vô hết. Đáng tiếc ta thuận tay dắt mất, khụ, cầm lấy, cũng không kịp nhìn xem trong đó vẽ gì nữa. Ui. Xem ra cũng không khác mấy thứ trong cung là bao! Vừa khéo nghe nói Manh Manh rất thích vẽ liền tặng cho hắn! Nói cho tỷ biết nha, bình thường ta ghét nhất là thảo luận mấy cái tranh cổ với bọn họ, cái gì mà ý cảnh, bút pháp, chẳng qua là một bức tranh thôi, còn lôi ra đạo lý nhân sinh đạo này nọ, ôi ôi ôi, toàn là hủ nho.” Tuy thập lục công chúa mới đến một ngày nhưng đã thể hiện rõ năng lực kết bạn mạnh mẽ của nàng, như bây giờ mở miệng ra là “ta”, nói đến chỗ dở của mình cũng chẳng che giấu, cực kỳ cởi mở tự nhiên. Cứ tưởng nàng tặng xuân cung đồ vì cố ý đùa bỡn, không dè nàng chưa xem mà dám đem tặng, hic.
“Hơ, công chúa tặng chúng ta, không biết thái tử biết rồi có trách tội không?” Không ngờ thái tử cũng có ham mê này… dám hắn tức giậm chân lắm.
“Không đâu không đâu, thái tử ca ca chiều ta lắm. Với lại, huynh ấy quản được ta à, ta cũng đã tặng đi rồi, chẳng lẽ huynh ấy còn không biết xấu hổ đòi về? Yên tâm, không đời nào!” Công chúa xua tay, nói hết sức hào phóng. Yến Hồng không biết công chúa thế này là thuộc trường phái rộng rãi hay phóng khoáng nữa, cũng không biết nên đánh giá thế nào, đành cười hì hì. Kế đó nàng lại ngoắc tay vẫy Yến Hồng, cười gian manh kề tai Yến Hồng hỏi: “Này, Manh Manh không rành sự đời như thế, nghe nói tỷ gả tới đây cũng chưa lâu, sao hắn lại nghe lời tỷ thế?”
“Cái này à, thật ra tướng công dễ chung sống lắm.” Yến Hồng cười.
“Vậy Đông Phương tiểu nhị sao không giống đệ hắn chút nào thế? Giống Manh Manh dễ thương hơn nhiều, cái tên Đông Phương tiểu nhị kia, cả ngày xụ mặt như người chết, ta đâu có thiếu tiền hắn!” Tiểu thập lục nghe xong bĩu môi, cực kỳ bất bình phẫn nộ.
Hic, hóa ra là đi tố khổ với nàng. Trải qua quan sát và phân tích tử tế, Yến Hồng phát hiện, tuy thập lục công chúa hợp rơ với tướng công nhà nàng một cách bất ngờ nhưng hình như nàng cũng chỉ đơn thuần xem Manh Manh là bạn tốt, khụ, thậm chí là đối xử như đệ đệ. Ngược lại tâm tư đối với nhị bá nhà mình lại rất nhẫn nại. Lúc Đông Phương Tề không chú ý, nàng luôn lén lén lút lút nhìn trộm hắn. Một khi Đông Phương Tề đối mặt với nàng, nàng cứ xông lên tìm đại lý do nào đó gây gổ một trận, không chọc cho hắn tức giơ chân không cam lòng. Không thể không nói, cách bày tỏ tình yêu của vị công chúa này thật khác với mọi người.
“Thật ra chỉ cần công chúa và nhị bá hòa hảo, tin rằng cuối cùng nhị bá sẽ nhìn thấy chỗ tốt của công chúa.” Yến Hồng rất hiểu tâm sự của tiểu cô nương, mở miệng an ủi.
“Ta… bổn công chúa không hiếm lạ đâu!” Thấy tâm sự của mình bị người ta vạch trần, tiểu công chúa hơi ngượng, tìm đại lý do chuồn mất.
Sau sinh nhật hai ngày, đoàn người về đến Trấn Quốc Công phủ. Mấy chú vịt bảo bối bị để lại biệt trang. Tuy Đông Phương Manh không nỡ nhưng cũng không chống đối rõ ràng lắm. Yến Hồng lặng lẽ quan sát nửa ngày, phát hiện hắn không có gì bất thường mới yên tâm. Hỏi hắn, ngược lại hắn hiểu rõ: “Vịt con thích trong trang.” Nghĩ cũng phải, đất ruộng mênh mông, lại có ao nước rộng rãi, còn có rất nhiều thức ăn tươi, mấy con vịt con đều không nỡ đi. Dù sao sau này nhớ thì đi thăm cũng được.
Sau khi về đến Công phủ, Yến Hồng luôn bận rộn chuẩn bị bái tế từ đường. Đây là lần thứ hai Đông Phương Manh vào từ đường từ khi sinh tới giờ, hơn nữa còn sau sinh nhật mười tám tuổi của hắn, nói đúng ra, coi như lễ trưởng thành. Huống chi hắn đã cưới vợ, thân là thê tử, nàng cũng phải ra mắt trước bài vị tổ tiên, cuối cùng còn ghi tên vào gia phả, xếp chung với tên hắn. Vì thế mấy ngày liền nàng không có nhiều thời gian bên Đông Phương Manh, mà Mộc Vũ Phi cả ngày ở không, chơi bời lêu lổng lại rất nhiều ý tưởng quỷ quái cùng với tiểu công chúa tiếp nhận nhiệm vụ chơi cùng. Không ngờ còn chưa tới ngày tế tổ, tiểu công chúa này lại gây chuyện. Hơn nữa chuyện này, còn mang lại thay đổi to lớn khó nói nên lời cho cuộc sống của Yến Hồng, khụ, coi như quà tặng kèm cho hậu quả quậy phá của tiểu công chúa đi…
Xuân cung đồ, còn gọi là tranh khiêu dâm, còn có một cái tên nhã nhặn che che giấu giấu là Tị Hỏa Đồ. Sau khi la hét khởi đầu, Yến Hồng ngồi xếp bằng trên giường hào hứng ngang nhiên thưởng thức mấy bức tranh trong tay. Hết cách, đời trước nàng chưa có xem, tò mò mà. Không thể không nói, mấy tấm xuân cung này cực kỳ thành công khi thể hiện tư tưởng uyên bác, nội liễm hàm súc của văn hóa cổ đại. Nhìn ngòi bút người ta mà xem, ý cảnh này, khắc họa nhân vật này, cái gọi là muốn nói lại thôi này, cảnh ôm tỳ bà che nửa mặt hoa này… khụ, nửa kín nửa hở thế này càng phát huy sức tưởng tượng! So với cái kiểu vừa nhìn đã kích thích thị giác của đời sau có vị hơn nhiều! Được rồi, Yến Hồng thừa nhận, kỳ thật mình thích xem xuân cung đồ, thú vị hơn phim X ở kiếp trước nhiều.
Đang nhìn ngon mùi, một cái đầu to đen nhánh sán lại dụi dụi trên vai nàng: “Hồng Hồng, đau.” “Hả? Đau chỗ nào?” Yến Hồng lật đật quay đầu lại kiểm tra xem hắn khó chịu chỗ nào, thấy tay hắn cứ đè trên bụng, chắc là ăn bánh kem nhiều quá bội thực rồi, buổi tối hắn có ăn gì đâu.
“Bụng à? Có phải trướng rồi không?” Yến Hồng thò tay xoa xoa bụng cho hắn, hắn gật đầu, liền đó thoải mái hừ hừ mấy tiếng. Yến Hồng xoa nửa ngày, thấy hắn có vẻ đỡ hơn nhiều song vẫn không yên tâm, bèn mở cửa gọi nha đầu đi lấy ít lát sơn tra tới, đút hắn ăn một chút cho dễ tiêu hóa.
“Mắt to, tặng Manh Manh.” Hắn chỉ vào lụa vàng rải rác trên giường. Hic, quan trọng không phải là cái bọc bên ngoài mà là nội dung bên trong hiểu chưa? Yến Hồng xoắn xuýt vấn đề này, không biết có nên nhắc nhở hắn mấy bức tranh bên cạnh nàng đây mới là nội dung chân chính hay không, thì thấy hắn đã chú ý tới, còn thò tay cầm lên, xem một cách nghiêm túc. Hơ, hắn xem hiểu à?
“Manh Manh, biết đây là cái gì không?” Miệng nàng giật giật, hỏi một câu.
“Tranh.” Trả lời ngắn gọn, Yến Hồng hết biết đối đáp. “Làm cái gì?” Nhìn nửa ngày, rốt cuộc hắn không nhìn ra được mấy người trong tranh đang làm cái gì, nhíu mày, vẻ mặt rất đáng yêu hỏi nàng một câu. Yến Hồng cười ngu ngơ, không biết nên trả lời ra sao, nhưng hắn cố chấp nhìn nàng, rất hiển nhiên là cần đáp án.
“Hơ, bọn họ đang luyện công, đúng, luyện công, âm dương song tu. Xem, nam là dương, nữ là âm.” Yến Hồng chỉ bừa một hồi, lén lút quệt mồ hôi, nguy hiểm quá, thiếu chút nói cái đáp án hết hơi “yêu tinh đánh nhau” rồi. Thật tình, không biết thập lục công chúa có biết nàng tặng cái thứ bỏng tay này hay không đây? Yến Hồng có thể tiếp thu hảo ý của nàng, nhưng, muốn Đông Phương Manh có thể hiểu cái này lại là chuyện khác à nha!! Chờ mong nàng giải thích với thằng nhãi như con nàng cái gì là quan hệ nam nữ, cái gì là chu công chi lễ, cái gì là nghĩa vụ vợ chồng hả… oái, sét đánh nàng trước đi!
Đông Phương Manh lại nhìn chòng chọc nửa ngày, cuối cùng cũng không nghiên cứu ra cái gì, tiện tay vất sang một bên, cất khối lụa vàng vào trong cái hòm gỗ nhỏ cạnh giường. Cái rương báu vật nho nhỏ này Yến Hồng tìm người làm cho hắn, tất cả bảo bối của hắn đều ở trong đó. Yến Hồng há hốc mồm nhìn mấy bức tranh tuyệt diệu bị hắn vất bỏ, cân nhắc nửa ngày, hay là, cất giùm hắn trước? Khụ… Ngày mai có nên lén lút hỏi thập lục công chúa đã xem chưa, có cảm tưởng gì không ta… Đúng rồi, thiếu chút quên chuyện quan trọng nhất. Yến Hồng móc trong túi ra hai chiếc nhẫn vàng đã chuẩn bị sẵn từ sớm, hoàn toàn thiết kế theo kiểu dáng nhẫn kết hôn đơn giản nhất của kiếp trước, nghe nói lúc Y Nhân cầm đi làm, còn bị ông chủ tiệm vàng quấn lấy cả buổi trời hỏi kiểu này do ai thiết kế, có thể giao cho họ bán hay không vân vân… Nàng mở to mắt, đi vào đoạn hôn nhân nhìn có vẻ bình thản song chung quy không hề bình thường này, không hề muốn chỉ làm lữ khách một đoạn thời gian. Tuy trước đó nàng ôm tư tưởng làm một con sâu gạo tiêu dao, tự do tự tại qua ngày. Nhưng một khi đã nhận định con đường này rồi, nàng sẽ tiến tới không chùn bước. Trước đây chẳng qua không có cái gì khiến nàng quyết định như thế mà thôi. Cho dù trong mắt người đời hắn không đầy đủ như thế nhưng tình yêu có muôn ngàn vạn kiểu, hạnh phúc hay không chỉ có bản thân mới biết. Nàng vẫn luôn cảm thấy mình quá lạnh lùng, lý trí vượt xa tình cảm, mặc cho trước mắt có xảy ra chuyện lớn bằng trời nàng cũng chỉ lạnh lùng sống cuộc sống của mình. Nhưng rất nhiều khi, lạnh lùng quá mức ngược lại khiến nàng không nhận ra được mình thật sự cần gì, muốn gì. Trái lại, là trái tim nóng bỏng của hắn, từng bước từng bước giúp nàng quyết định, mơ hồ dẫn đường nàng, đi về phía bờ bên kia đầy ấm áp và yên tâm. Mà bờ bên kia, nàng đã xác định, sẽ có hắn. Vì thế, để chiếc nhẫn biểu tượng cho hứa hẹn này làm nhân chứng đơn giản mà vĩnh hằng đi!
“Biết không?” Nàng cười giơ nhẫn ra trước mặt hắn.
“Tròn tròn.” Hắn đáp không chút chần chừ.
“Cái này á, gọi là nhẫn kết hôn. Nếu một nam một nữ kết thành vợ chồng, giống như Hồng Hồng và Manh Manh ấy, thì một người một cái, sau khi đeo vào, đại biểu cho cả đời bầu bạn nương tựa nhau. Manh Manh muốn vĩnh viễn chung sống với Hồng Hồng không?” Nàng mở to mắt, nghiêm túc hỏi hắn, cố chấp tin tưởng, nhất định hắn sẽ hiểu thâm ý trong đó.
“Muốn, vĩnh viễn chung sống.” Hắn nhìn mắt nàng, gật đầu rất nhanh, cũng không biết có nghe rõ ràng nàng nói gì không, phản ứng đơn giản thẳng thắn, không lẫn bất cứ điều gì.
“Vậy đeo nhé?” Lại gật đầu. Yến Hồng kéo tay hắn, chậm rãi đeo vào ngón tay hắn, kích cỡ rất vừa vặn, cũng rất hợp với làn da hắn. “Không được tháo xuống nha!” Nàng nhấn mạnh.
Hắn lấy làm lạ liếc nàng một cái nhưng vẫn gật đầu. “Manh Manh đeo giúp Hồng Hồng.” Vươn tay, dựa trên người hắn, Yến Hồng cảm giác mặt mình đỏ lên, thế này có tính là làm nũng không… hic, lớn chừng này tuổi rồi, hình như hơi mất mặt. Có điều ông xã mình mà, chắc là không có gì đâu nhỉ… Hắn bắt chước nàng vụng về đeo nhẫn lên tay nàng, còn học nàng cầm tay nàng lên xem rồi xem, lại gật đầu, có vẻ như rất hài lòng. Yến Hồng đang nhìn vui vẻ, không ngờ đến câu nàng nói vừa rồi hắn cũng sao chép lại luôn: “Không được tháo xuống nha!” Thật đúng là học sinh giỏi!
Ngày hôm sau, Yến Hồng thừa lúc không có ai hỏi công chúa: “Công chúa, cái đó… quà ngài tặng tướng công…” Thật tình nàng không biết nói sao. Tuy nói nhìn cô công chúa này có vẻ là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, không mưu mô gì nhưng ai biết liệu nàng có tiềm năng đen tối hay không…
“Ồ, hắn cho tỷ coi rồi? Xem ra hắn rất thích tỷ nha, cũng đúng, các người là vợ chồng mà. Thế nào, thích không? Bình thường thái tử ca ca cưng lắm ấy, nói là bản in cuối cùng rồi, rất đẹp, không cho ai đụng vô hết. Đáng tiếc ta thuận tay dắt mất, khụ, cầm lấy, cũng không kịp nhìn xem trong đó vẽ gì nữa. Ui. Xem ra cũng không khác mấy thứ trong cung là bao! Vừa khéo nghe nói Manh Manh rất thích vẽ liền tặng cho hắn! Nói cho tỷ biết nha, bình thường ta ghét nhất là thảo luận mấy cái tranh cổ với bọn họ, cái gì mà ý cảnh, bút pháp, chẳng qua là một bức tranh thôi, còn lôi ra đạo lý nhân sinh đạo này nọ, ôi ôi ôi, toàn là hủ nho.” Tuy thập lục công chúa mới đến một ngày nhưng đã thể hiện rõ năng lực kết bạn mạnh mẽ của nàng, như bây giờ mở miệng ra là “ta”, nói đến chỗ dở của mình cũng chẳng che giấu, cực kỳ cởi mở tự nhiên. Cứ tưởng nàng tặng xuân cung đồ vì cố ý đùa bỡn, không dè nàng chưa xem mà dám đem tặng, hic.
“Hơ, công chúa tặng chúng ta, không biết thái tử biết rồi có trách tội không?” Không ngờ thái tử cũng có ham mê này… dám hắn tức giậm chân lắm.
“Không đâu không đâu, thái tử ca ca chiều ta lắm. Với lại, huynh ấy quản được ta à, ta cũng đã tặng đi rồi, chẳng lẽ huynh ấy còn không biết xấu hổ đòi về? Yên tâm, không đời nào!” Công chúa xua tay, nói hết sức hào phóng. Yến Hồng không biết công chúa thế này là thuộc trường phái rộng rãi hay phóng khoáng nữa, cũng không biết nên đánh giá thế nào, đành cười hì hì. Kế đó nàng lại ngoắc tay vẫy Yến Hồng, cười gian manh kề tai Yến Hồng hỏi: “Này, Manh Manh không rành sự đời như thế, nghe nói tỷ gả tới đây cũng chưa lâu, sao hắn lại nghe lời tỷ thế?”
“Cái này à, thật ra tướng công dễ chung sống lắm.” Yến Hồng cười.
“Vậy Đông Phương tiểu nhị sao không giống đệ hắn chút nào thế? Giống Manh Manh dễ thương hơn nhiều, cái tên Đông Phương tiểu nhị kia, cả ngày xụ mặt như người chết, ta đâu có thiếu tiền hắn!” Tiểu thập lục nghe xong bĩu môi, cực kỳ bất bình phẫn nộ.
Hic, hóa ra là đi tố khổ với nàng. Trải qua quan sát và phân tích tử tế, Yến Hồng phát hiện, tuy thập lục công chúa hợp rơ với tướng công nhà nàng một cách bất ngờ nhưng hình như nàng cũng chỉ đơn thuần xem Manh Manh là bạn tốt, khụ, thậm chí là đối xử như đệ đệ. Ngược lại tâm tư đối với nhị bá nhà mình lại rất nhẫn nại. Lúc Đông Phương Tề không chú ý, nàng luôn lén lén lút lút nhìn trộm hắn. Một khi Đông Phương Tề đối mặt với nàng, nàng cứ xông lên tìm đại lý do nào đó gây gổ một trận, không chọc cho hắn tức giơ chân không cam lòng. Không thể không nói, cách bày tỏ tình yêu của vị công chúa này thật khác với mọi người.
“Thật ra chỉ cần công chúa và nhị bá hòa hảo, tin rằng cuối cùng nhị bá sẽ nhìn thấy chỗ tốt của công chúa.” Yến Hồng rất hiểu tâm sự của tiểu cô nương, mở miệng an ủi.
“Ta… bổn công chúa không hiếm lạ đâu!” Thấy tâm sự của mình bị người ta vạch trần, tiểu công chúa hơi ngượng, tìm đại lý do chuồn mất.
Sau sinh nhật hai ngày, đoàn người về đến Trấn Quốc Công phủ. Mấy chú vịt bảo bối bị để lại biệt trang. Tuy Đông Phương Manh không nỡ nhưng cũng không chống đối rõ ràng lắm. Yến Hồng lặng lẽ quan sát nửa ngày, phát hiện hắn không có gì bất thường mới yên tâm. Hỏi hắn, ngược lại hắn hiểu rõ: “Vịt con thích trong trang.” Nghĩ cũng phải, đất ruộng mênh mông, lại có ao nước rộng rãi, còn có rất nhiều thức ăn tươi, mấy con vịt con đều không nỡ đi. Dù sao sau này nhớ thì đi thăm cũng được.
Sau khi về đến Công phủ, Yến Hồng luôn bận rộn chuẩn bị bái tế từ đường. Đây là lần thứ hai Đông Phương Manh vào từ đường từ khi sinh tới giờ, hơn nữa còn sau sinh nhật mười tám tuổi của hắn, nói đúng ra, coi như lễ trưởng thành. Huống chi hắn đã cưới vợ, thân là thê tử, nàng cũng phải ra mắt trước bài vị tổ tiên, cuối cùng còn ghi tên vào gia phả, xếp chung với tên hắn. Vì thế mấy ngày liền nàng không có nhiều thời gian bên Đông Phương Manh, mà Mộc Vũ Phi cả ngày ở không, chơi bời lêu lổng lại rất nhiều ý tưởng quỷ quái cùng với tiểu công chúa tiếp nhận nhiệm vụ chơi cùng. Không ngờ còn chưa tới ngày tế tổ, tiểu công chúa này lại gây chuyện. Hơn nữa chuyện này, còn mang lại thay đổi to lớn khó nói nên lời cho cuộc sống của Yến Hồng, khụ, coi như quà tặng kèm cho hậu quả quậy phá của tiểu công chúa đi…
/75
|