Edit:Trucxinh
Một bóng xanh xẹt qua, mùi táo nhàn nhạt thoảng qua mũi, Yến Hồng hoàn hồn lại lần nữa thì nhóc con đã ở trong lòng nàng cười khanh khách, lúm đồng điếu ngây thơ, có sợ sệt chỗ nào đâu? Lúc này chỉ e là cảm thấy chơi rất vui, quỷ con sống sót sau tai nạn đang vỗ tay học nói: “Chá chá, chá chá…” Vẻ mặt rõ ràng có ý: chơi một lần nữa được không?
Yến Hồng chỉ cảm thấy tim ngừng đập một hồi, thở cũng không nổi, ngực nặng nề không thôi. Đờ ra nhìn nhãi con hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra còn vui vẻ không thôi, chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên hừng hực. “Ngậm miệng!” Không nhịn được quát lên, che giấu nỗi sợ trong lòng, hai tay hãy còn phát run, giọng cũng run rẩy.
Cây Đuốc Nhỏ “chá” được một nửa, thấy sắc mặt mẹ nó cứ như muốn ăn thịt người, rất thông minh ngậm miệng giả bộ ngoan ngoãn, chỉ có đôi mắt vẫn không ngừng đảo lịa là tiết lộ bản chất không thành thật của tên này. “Đợi lát nữa tính sổ với con sau!” Yến Hồng hung hăng trừng nhãi con một cái, quay đầu tìm ân nhân cứu mạng con.
Người chung quanh chỉ có mấy người, nhưng đều là nha đầu và sai vặt trong phủ, nhìn đâu có giống người có bản lĩnh giỏi như vậy. Tầm mắt lại đảo một vòng, vẫn không có kết quả. “Các ngươi có nhìn thấy người cứu thiếu gia nhỏ không?” Đành cầu cứu nhân chứng hiện trường. Không dè mọi người đua nhau lắc đầu, bọn họ lo cho thiếu gia nhỏ còn không kịp, cái bóng kia nhanh như ma quỷ, đâu ai nhìn rõ đâu!
“Tam thiếu phu nhân, có khi nào là thần tiên không?” Một tiểu nha đầu mắt sáng như sao ao ước.
Hic, chỉ sợ giờ này thần tiên đang ngủ. Khoan khoan, sao sau gốc cây lại có thỏ! Còn động đậy… “Trong phủ nuôi thỏ à?” Yến Hồng hỏi nha đầu bên cạnh. Nha đầu lắc đầu nhưng không dám khẳng định: “Chắc không có…” Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Yến Hồng đang định đi lại xem thì thấy con thỏ trắng kia nhảy lên, từ sau gốc cây hiện ra “đứng” trước mặt mọi người, quát lớn: “Đông Phương Ngọc ở đâu?”
Thỏ đương nhiên không biết nói, nhưng con thỏ này thì khác, bởi vì… nó là người cải trang. Chỉ thấy một thiếu nữ thanh xuân mặc quần lụa xanh, dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn, dáng vẻ cực kỳ xinh xắn đáng yêu, trên gương mặt quả táo hơi mũm mĩm khảm đôi mắt vừa đen vừa to như hai trái nho đen, lúc này vẻ mặt hung dữ không hợp với khí chất toàn thân chút nào, phối hợp với tư thế bình trà tiêu chuẩn, một tay chống eo một tay chỉ chỉ, phải nói là “tức giận bừng bừng.” Mà khiến người ta phải ghé mắt nhìn là, trên đầu nàng đội một cái mặt nạ… da thỏ rất sống động, mới mẻ.
“Ngài là… thỏ đại tiên hay là người thế?” Không chờ Yến Hồng mở miệng, tiểu nha đầu nãy giờ vẫn một mực cho là thần tiên “tiên tử” sợ sệt nhưng không giấu nổi chờ mong buột miệng hỏi trước. Nếu không phải tình huống hiện tại quá kỳ cục, Yến Hồng thiếu điều bật cười. Ngày vui, quả nhiên xảy ra rất nhiều chuyện bất ngờ, nàng nên nghĩ đến từ đầu.
“Gì kia?! Hóa ra ở Trung Nguyên ta cũng nổi tiếng à?! Không sai không sai, bổn cô nương là “Giảo Thỏ Tiên Tử” tiếng tăm lừng lẫy, cũng là Việt Dã Thỏ!” Thiếu nữ này không hề khiêm tốn, cằm hếch lên tới trời, xem ra rất tự hào về danh hiệu của mình. Đắc ý một chút, nàng mới sực nhớ tới chính sự, đôi mắt to linh hoạt liếc xung quanh: “Đây là nhà Đông Phương Ngọc sao? Các ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta. À đúng rồi, các ngươi làm sao thế? Đứa bé nhỏ như vậy mà không chăm sóc đàng hoàng, thiếu chút ta không đỡ kịp nó rồi!”
Tuy rằng không rõ lắm trọng điểm của cô nương này nhưng cuối cùng Yến Hồng cũng tìm được ân nhân cứu con, vội vàng bước lên khom người: “Cám ơn cô nương, cám ơn cô cứu con ta, cám ơn!” Giờ nàng mới phát hiện, một khi chân chính gặp người có ơn lớn, lời lẽ có thể bày tỏ lòng biết ơn thật hạn chế. Nhất là đối diện với người nói chuyện không theo lẽ thường.
“Không cần cám ơn, bảo bảo đáng yêu như thế, phải coi chừng nha! Bằng không lần sau chưa chắc ta đúng lúc cứu được thế này đâu!” Thiếu nữ nghiêm mặt xua tay, không tới một giây đã cười hi hi nói với Cây Đuốc Nhỏ trong lòng Yến Hồng: “Đừng sợ nha, tỷ tỷ đỡ được đệ rồi, không sao rồi…”
Đôi mắt tròn xoe của Cây Đuốc Nhỏ đảo lịa, nhìn chăm chăm vào thiếu nữ trước mặt, môi mím chặt, móng vuốt rụt lại chờ hành động. Nàng nhìn Cây Đuốc Nhỏ, Cây Đuốc Nhỏ cũng nhìn nàng, không khí lặng im giữa hai người cực kỳ bền bỉ, không có cảm kích ấm áp vì được cứu, chỉ có không khí lặng thinh như thấy quỷ. Đương nhiên, mong chờ một nhóc con chưa tròn năm hiểu cái gì là “ân nhân cứu mạng”, còn không bằng đi chờ đợi thỏ thành tiên…
Yến Hồng cảm thấy nàng nên làm gì đó phá vỡ không khí quỷ dị này. Kết quả nàng còn chưa kịp mở miệng, tiểu tổ tông trong lòng đã ra tay, thật sự là ra tay, tốc độ phải nói là sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp chụp lấy con thỏ trên đầu người ta… Đương nhiên với tình trạng tay chân ngắn ngủn của nó như hiện giờ, bắt được mới tài. “Đệ muốn thỏ nhị à? Nhưng hiện giờ tỷ chỉ có thỏ nhị trên người thôi, thỏ đại bị Đông Phương Ngọc lấy đi không chịu trả cho tỷ… Nhưng mà nhìn đệ hình như rất thích, vả lại đệ đáng yêu thế này… được rồi, tặng thỏ nhị cho đệ, đệ phải giữ thật kỹ nha!” Thiếu nữ một mình tự biên tự diễn tự nói tự trả lời nửa ngày, cuối cùng y như cắt thịt bịn rịn tháo mặt nạ thỏ trên đầu xuống nhét vào tay Cây Đuốc Nhỏ.
Thật tình Yến Hồng rất muốn nói không cần, thứ gì vào tay con trai nàng cũng không tồn tại lâu dài được, còn muốn hỏi Đông Phương Ngọc mà thiếu nữ này tìm có phải đại bá nhà mình không, muốn hỏi nhất là thiếu nữ này có cần mình làm gì đó cảm tạ ơn cứu mạng con mình không. Thật nhiều thật nhiều chuyện cần làm… Khổ nỗi thiếu nữ vẫn không cho nàng cơ hội biểu hiện, mải lo làm mặt quỷ với Cây Đuốc Nhỏ, quẳng lại một câu “Lần sau đừng bò lại nguy hiểm như vậy nha!” Sau đó bóng xanh lóe lên một cái, chớp mắt đã không thấy người đâu. Nhân vật giang hồ trong truyền thuyết, quả nhiên vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết, nữ tử bình dân như nàng khó mà đuổi kịp. Chỉ là tên thiếu nữ này nghe quen tai… Việt Dã Thỏ… nàng nghe ở đâu rồi nhỉ… (tha thứ cho ta đùa dai nhé, chiến binh xinh đẹp vạn tuế) Chờ Yến Hồng sực nhớ tới Đông Phương Manh, hắn đã không còn ở trên lầu nữa. Đầu óc nổ tung. Không kịp nhiều lời, nàng lập tức giao Cây Đuốc Nhỏ đang chăm chú nghiên cứu xem thỏ trong tay có ăn được hay không cho nha đầu đứng đờ ra bên cạnh: “Đưa thiếu gia nhỏ đến chỗ Giai Nhân.”
Không kịp nghĩ rõ ràng liền sải chân chạy lên lầu, chỉ muốn mau mau tìm thấy hắn, cần phải tìm thấy hắn thật nhanh! Cây Đuốc Nhỏ bất ngờ ngã xuống, tất nhiên hắn sợ hãi hơn bất cứ ai. Nàng gần như có thể tưởng tượng được hiện giờ tâm tình hắn tệ tới cỡ nào, đau khổ không nói nên lời. Trên lầu, không có. Bốn phía dưới lầu, không có. Gần phòng hỉ, không có. Núi giả, bụi hoa, vẫn không có. Chỗ nào cũng không tìm thấy người. Yến Hồng cố gắng ép mình bình tĩnh lại phát hiện tay không ngừng run. Lần hắn mất khống chế trước hình như đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi nàng gần như quên mất hắn còn chưa hoàn toàn học được cách kiểm soát cảm xúc của mình. Bây giờ nghĩ mấy cái này có tác dụng gì, phải tìm được hắn trước rồi nói.
Nhắm mắt, cố gắng nghĩ lại chỗ hắn có thể trốn. Linh quang lóe lên, tim đập liên hồi, bước chân cũng đổi hướng. Về đến Lạc Phong Uyển, xông vào phòng ngủ. Trên giường co cụm một cục, đang run lẩy bẩy. Hắn ở trong này. Thở hắt ra, tim từ từ đập nhịp nhàng trở lại. Kéo chăn ra, thấy gương mặt đỏ bừng sũng nước của hắn. Ánh mắt đầy hoảng loạn, ngẩng đầu thấy là nàng, nước mắt ngân ngấn trong hốc, lại không dám chớp mắt cho chúng rơi xuống. Biểu tình quen thuộc, giống con cún to bị bỏ rơi, càng giống đứa trẻ sợ hãi vì ác mộng. Chân nàng nhũn ra, ngã ngồi xuống mép giường. Kinh hãi hết chuyện này đến chuyện khác khiến nàng cạn kiệt sức lực. Nỗi hoảng sợ khi không tìm thấy hắn chẳng thua gì chính mắt thấy con rớt từ trên cao xuống. May mà tất cả đều hữu kinh vô hiểm. “Hồng Hồng, Cây Đuốc Nhỏ chết rồi… Cây Đuốc Nhỏ đừng chết…” Tiếng khóc nức nở không ra hơi, nói năng lộn xộn, hắn sợ hãi như thế, cả người đều run rẩy.
Vươn hai tay ôm chặt lấy hắn, dịu dàng an ủi: “Cây Đuốc Nhỏ không sao, Cây Đuốc Nhỏ không chết.”
Có lẽ vì chưa từng trải qua việc ngoài ý muốn đáng sợ đến thế, hắn hoảng hốt, thậm chí không có can đảm đứng lại đó xem Cây Đuốc Nhỏ ra sao, theo bản năng trốn vào chỗ hắn cảm thấy an toàn nhất, trốn tránh sự thật, một mình liếm vết thương. “Manh Manh hư…” Nước mắt không ngớt, tóc dài rối tung quấn quanh cổ, mắt sưng như mắt cá vàng.
“Làm gì có, không phải lỗi của Manh Manh.” Người sai là nàng, rõ ràng biết hắn thiếu ý thức an toàn lại không suy nghĩ chu đáo. Hắn gần gũi con mình có gì sai? Không ai được đoạt quyền làm cha của hắn.
“Cây Đuốc Nhỏ đau…” Khóc lóc thảm thiết từ từ biến thành nấc nghẹn. Nàng hồi phục sức lực, nâng mặt hắn lên dùng ngón tay giúp hắn lau mặt sạch sẽ từng chút một: “Cây Đuốc Nhỏ không đau, Cây Đuốc Nhỏ rất ổn, không đau chút nào. Đợi lát nữa cùng đi xem con được không? Đừng khóc nữa ha, khóc nữa Hồng Hồng đau lắm.” Lát nữa nhất định phải cho thằng giặc con kia nếm mùi lợi hại của “Hàng long thập đét chưởng (*)” mới bây lớn đã biết bò lên lan can rồi, sau này dám còn trèo tường lắm!
(*) Hàng long thập bát chưởng trong truyện Kim Dung, nhưng Yến Hồng đét đít Cây Đuốc Nhỏ nên mới kêu là hàng long thập đét chưởng
“Hồng Hồng không đau.” Rốt cuộc hắn nghe lọt lời nàng, nhìn nàng hồi lâu mới cụng trán vào trán nàng thì thào.
“Ừ, Manh Manh không cần khổ sở, Cây Đuốc Nhỏ không sao thật mà. Hôm nay nhị ca thành thân đó, phải cười cười.” Ngoài ý muốn chỉ có một lần, sau này nàng sẽ chú ý hơn, giảm bớt số lần rời khỏi hắn, gia tăng nhận thức an toàn và hoàn cảnh cho hắn. Hắn chung quy vẫn là hắn, nàng không thể yêu cầu hắn giống như người bình thường mọi mặt đều làm được. Hắn có cách sống của hắn. Ví nhưu hắn cho rằng hễ tắm là phải gội đầu, vì thế mỗi ngày đều phải gội một lần, đến Cây Đuốc Nhỏ hắn cũng muốn làm như thế. Ví như hắn cho rằng cao hứng sẽ hôn hôn, mặc kệ bên cạnh có ai, cao hứng là hôn nàng hôn Cây Đuốc Nhỏ. Ví như hắn cho rằng nàng và Cây Đuốc Nhỏ cũng thích ngắm phong cảnh, mặc kệ phong cảnh đó nằm ở đâu… Hắn không hề thiếu tình yêu dành cho con, chỉ thiếu hiểu biết với sự vật mà thôi. Thế nên sao có thể khiến hắn ám ảnh vì chuyện này được?! Nhất định phải xin Công gia làm lại lan can các lầu trong phủ cao thêm gấp đôi!
Đợi tâm trạng hai người ổn thỏa, đi ra Lạc Phong Uyển, tiếng kèn sáo đã vang khắp phủ, kiệu hoa công chúa đã đến cửa, của hồi môn khiêng vào phủ như nước chảy. Yến Hồng dắt tay Đông Phương Manh đứng cách đó không xa nhìn khung cảnh như gấm như hoa này, trong lòng lại yên tĩnh lạ thường. Thế gian có ngàn vạn cảnh đẹp, phong cảnh bên người nàng là độc đáo nhất.
Một bóng xanh xẹt qua, mùi táo nhàn nhạt thoảng qua mũi, Yến Hồng hoàn hồn lại lần nữa thì nhóc con đã ở trong lòng nàng cười khanh khách, lúm đồng điếu ngây thơ, có sợ sệt chỗ nào đâu? Lúc này chỉ e là cảm thấy chơi rất vui, quỷ con sống sót sau tai nạn đang vỗ tay học nói: “Chá chá, chá chá…” Vẻ mặt rõ ràng có ý: chơi một lần nữa được không?
Yến Hồng chỉ cảm thấy tim ngừng đập một hồi, thở cũng không nổi, ngực nặng nề không thôi. Đờ ra nhìn nhãi con hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra còn vui vẻ không thôi, chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên hừng hực. “Ngậm miệng!” Không nhịn được quát lên, che giấu nỗi sợ trong lòng, hai tay hãy còn phát run, giọng cũng run rẩy.
Cây Đuốc Nhỏ “chá” được một nửa, thấy sắc mặt mẹ nó cứ như muốn ăn thịt người, rất thông minh ngậm miệng giả bộ ngoan ngoãn, chỉ có đôi mắt vẫn không ngừng đảo lịa là tiết lộ bản chất không thành thật của tên này. “Đợi lát nữa tính sổ với con sau!” Yến Hồng hung hăng trừng nhãi con một cái, quay đầu tìm ân nhân cứu mạng con.
Người chung quanh chỉ có mấy người, nhưng đều là nha đầu và sai vặt trong phủ, nhìn đâu có giống người có bản lĩnh giỏi như vậy. Tầm mắt lại đảo một vòng, vẫn không có kết quả. “Các ngươi có nhìn thấy người cứu thiếu gia nhỏ không?” Đành cầu cứu nhân chứng hiện trường. Không dè mọi người đua nhau lắc đầu, bọn họ lo cho thiếu gia nhỏ còn không kịp, cái bóng kia nhanh như ma quỷ, đâu ai nhìn rõ đâu!
“Tam thiếu phu nhân, có khi nào là thần tiên không?” Một tiểu nha đầu mắt sáng như sao ao ước.
Hic, chỉ sợ giờ này thần tiên đang ngủ. Khoan khoan, sao sau gốc cây lại có thỏ! Còn động đậy… “Trong phủ nuôi thỏ à?” Yến Hồng hỏi nha đầu bên cạnh. Nha đầu lắc đầu nhưng không dám khẳng định: “Chắc không có…” Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Yến Hồng đang định đi lại xem thì thấy con thỏ trắng kia nhảy lên, từ sau gốc cây hiện ra “đứng” trước mặt mọi người, quát lớn: “Đông Phương Ngọc ở đâu?”
Thỏ đương nhiên không biết nói, nhưng con thỏ này thì khác, bởi vì… nó là người cải trang. Chỉ thấy một thiếu nữ thanh xuân mặc quần lụa xanh, dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn, dáng vẻ cực kỳ xinh xắn đáng yêu, trên gương mặt quả táo hơi mũm mĩm khảm đôi mắt vừa đen vừa to như hai trái nho đen, lúc này vẻ mặt hung dữ không hợp với khí chất toàn thân chút nào, phối hợp với tư thế bình trà tiêu chuẩn, một tay chống eo một tay chỉ chỉ, phải nói là “tức giận bừng bừng.” Mà khiến người ta phải ghé mắt nhìn là, trên đầu nàng đội một cái mặt nạ… da thỏ rất sống động, mới mẻ.
“Ngài là… thỏ đại tiên hay là người thế?” Không chờ Yến Hồng mở miệng, tiểu nha đầu nãy giờ vẫn một mực cho là thần tiên “tiên tử” sợ sệt nhưng không giấu nổi chờ mong buột miệng hỏi trước. Nếu không phải tình huống hiện tại quá kỳ cục, Yến Hồng thiếu điều bật cười. Ngày vui, quả nhiên xảy ra rất nhiều chuyện bất ngờ, nàng nên nghĩ đến từ đầu.
“Gì kia?! Hóa ra ở Trung Nguyên ta cũng nổi tiếng à?! Không sai không sai, bổn cô nương là “Giảo Thỏ Tiên Tử” tiếng tăm lừng lẫy, cũng là Việt Dã Thỏ!” Thiếu nữ này không hề khiêm tốn, cằm hếch lên tới trời, xem ra rất tự hào về danh hiệu của mình. Đắc ý một chút, nàng mới sực nhớ tới chính sự, đôi mắt to linh hoạt liếc xung quanh: “Đây là nhà Đông Phương Ngọc sao? Các ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta. À đúng rồi, các ngươi làm sao thế? Đứa bé nhỏ như vậy mà không chăm sóc đàng hoàng, thiếu chút ta không đỡ kịp nó rồi!”
Tuy rằng không rõ lắm trọng điểm của cô nương này nhưng cuối cùng Yến Hồng cũng tìm được ân nhân cứu con, vội vàng bước lên khom người: “Cám ơn cô nương, cám ơn cô cứu con ta, cám ơn!” Giờ nàng mới phát hiện, một khi chân chính gặp người có ơn lớn, lời lẽ có thể bày tỏ lòng biết ơn thật hạn chế. Nhất là đối diện với người nói chuyện không theo lẽ thường.
“Không cần cám ơn, bảo bảo đáng yêu như thế, phải coi chừng nha! Bằng không lần sau chưa chắc ta đúng lúc cứu được thế này đâu!” Thiếu nữ nghiêm mặt xua tay, không tới một giây đã cười hi hi nói với Cây Đuốc Nhỏ trong lòng Yến Hồng: “Đừng sợ nha, tỷ tỷ đỡ được đệ rồi, không sao rồi…”
Đôi mắt tròn xoe của Cây Đuốc Nhỏ đảo lịa, nhìn chăm chăm vào thiếu nữ trước mặt, môi mím chặt, móng vuốt rụt lại chờ hành động. Nàng nhìn Cây Đuốc Nhỏ, Cây Đuốc Nhỏ cũng nhìn nàng, không khí lặng im giữa hai người cực kỳ bền bỉ, không có cảm kích ấm áp vì được cứu, chỉ có không khí lặng thinh như thấy quỷ. Đương nhiên, mong chờ một nhóc con chưa tròn năm hiểu cái gì là “ân nhân cứu mạng”, còn không bằng đi chờ đợi thỏ thành tiên…
Yến Hồng cảm thấy nàng nên làm gì đó phá vỡ không khí quỷ dị này. Kết quả nàng còn chưa kịp mở miệng, tiểu tổ tông trong lòng đã ra tay, thật sự là ra tay, tốc độ phải nói là sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp chụp lấy con thỏ trên đầu người ta… Đương nhiên với tình trạng tay chân ngắn ngủn của nó như hiện giờ, bắt được mới tài. “Đệ muốn thỏ nhị à? Nhưng hiện giờ tỷ chỉ có thỏ nhị trên người thôi, thỏ đại bị Đông Phương Ngọc lấy đi không chịu trả cho tỷ… Nhưng mà nhìn đệ hình như rất thích, vả lại đệ đáng yêu thế này… được rồi, tặng thỏ nhị cho đệ, đệ phải giữ thật kỹ nha!” Thiếu nữ một mình tự biên tự diễn tự nói tự trả lời nửa ngày, cuối cùng y như cắt thịt bịn rịn tháo mặt nạ thỏ trên đầu xuống nhét vào tay Cây Đuốc Nhỏ.
Thật tình Yến Hồng rất muốn nói không cần, thứ gì vào tay con trai nàng cũng không tồn tại lâu dài được, còn muốn hỏi Đông Phương Ngọc mà thiếu nữ này tìm có phải đại bá nhà mình không, muốn hỏi nhất là thiếu nữ này có cần mình làm gì đó cảm tạ ơn cứu mạng con mình không. Thật nhiều thật nhiều chuyện cần làm… Khổ nỗi thiếu nữ vẫn không cho nàng cơ hội biểu hiện, mải lo làm mặt quỷ với Cây Đuốc Nhỏ, quẳng lại một câu “Lần sau đừng bò lại nguy hiểm như vậy nha!” Sau đó bóng xanh lóe lên một cái, chớp mắt đã không thấy người đâu. Nhân vật giang hồ trong truyền thuyết, quả nhiên vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết, nữ tử bình dân như nàng khó mà đuổi kịp. Chỉ là tên thiếu nữ này nghe quen tai… Việt Dã Thỏ… nàng nghe ở đâu rồi nhỉ… (tha thứ cho ta đùa dai nhé, chiến binh xinh đẹp vạn tuế) Chờ Yến Hồng sực nhớ tới Đông Phương Manh, hắn đã không còn ở trên lầu nữa. Đầu óc nổ tung. Không kịp nhiều lời, nàng lập tức giao Cây Đuốc Nhỏ đang chăm chú nghiên cứu xem thỏ trong tay có ăn được hay không cho nha đầu đứng đờ ra bên cạnh: “Đưa thiếu gia nhỏ đến chỗ Giai Nhân.”
Không kịp nghĩ rõ ràng liền sải chân chạy lên lầu, chỉ muốn mau mau tìm thấy hắn, cần phải tìm thấy hắn thật nhanh! Cây Đuốc Nhỏ bất ngờ ngã xuống, tất nhiên hắn sợ hãi hơn bất cứ ai. Nàng gần như có thể tưởng tượng được hiện giờ tâm tình hắn tệ tới cỡ nào, đau khổ không nói nên lời. Trên lầu, không có. Bốn phía dưới lầu, không có. Gần phòng hỉ, không có. Núi giả, bụi hoa, vẫn không có. Chỗ nào cũng không tìm thấy người. Yến Hồng cố gắng ép mình bình tĩnh lại phát hiện tay không ngừng run. Lần hắn mất khống chế trước hình như đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi nàng gần như quên mất hắn còn chưa hoàn toàn học được cách kiểm soát cảm xúc của mình. Bây giờ nghĩ mấy cái này có tác dụng gì, phải tìm được hắn trước rồi nói.
Nhắm mắt, cố gắng nghĩ lại chỗ hắn có thể trốn. Linh quang lóe lên, tim đập liên hồi, bước chân cũng đổi hướng. Về đến Lạc Phong Uyển, xông vào phòng ngủ. Trên giường co cụm một cục, đang run lẩy bẩy. Hắn ở trong này. Thở hắt ra, tim từ từ đập nhịp nhàng trở lại. Kéo chăn ra, thấy gương mặt đỏ bừng sũng nước của hắn. Ánh mắt đầy hoảng loạn, ngẩng đầu thấy là nàng, nước mắt ngân ngấn trong hốc, lại không dám chớp mắt cho chúng rơi xuống. Biểu tình quen thuộc, giống con cún to bị bỏ rơi, càng giống đứa trẻ sợ hãi vì ác mộng. Chân nàng nhũn ra, ngã ngồi xuống mép giường. Kinh hãi hết chuyện này đến chuyện khác khiến nàng cạn kiệt sức lực. Nỗi hoảng sợ khi không tìm thấy hắn chẳng thua gì chính mắt thấy con rớt từ trên cao xuống. May mà tất cả đều hữu kinh vô hiểm. “Hồng Hồng, Cây Đuốc Nhỏ chết rồi… Cây Đuốc Nhỏ đừng chết…” Tiếng khóc nức nở không ra hơi, nói năng lộn xộn, hắn sợ hãi như thế, cả người đều run rẩy.
Vươn hai tay ôm chặt lấy hắn, dịu dàng an ủi: “Cây Đuốc Nhỏ không sao, Cây Đuốc Nhỏ không chết.”
Có lẽ vì chưa từng trải qua việc ngoài ý muốn đáng sợ đến thế, hắn hoảng hốt, thậm chí không có can đảm đứng lại đó xem Cây Đuốc Nhỏ ra sao, theo bản năng trốn vào chỗ hắn cảm thấy an toàn nhất, trốn tránh sự thật, một mình liếm vết thương. “Manh Manh hư…” Nước mắt không ngớt, tóc dài rối tung quấn quanh cổ, mắt sưng như mắt cá vàng.
“Làm gì có, không phải lỗi của Manh Manh.” Người sai là nàng, rõ ràng biết hắn thiếu ý thức an toàn lại không suy nghĩ chu đáo. Hắn gần gũi con mình có gì sai? Không ai được đoạt quyền làm cha của hắn.
“Cây Đuốc Nhỏ đau…” Khóc lóc thảm thiết từ từ biến thành nấc nghẹn. Nàng hồi phục sức lực, nâng mặt hắn lên dùng ngón tay giúp hắn lau mặt sạch sẽ từng chút một: “Cây Đuốc Nhỏ không đau, Cây Đuốc Nhỏ rất ổn, không đau chút nào. Đợi lát nữa cùng đi xem con được không? Đừng khóc nữa ha, khóc nữa Hồng Hồng đau lắm.” Lát nữa nhất định phải cho thằng giặc con kia nếm mùi lợi hại của “Hàng long thập đét chưởng (*)” mới bây lớn đã biết bò lên lan can rồi, sau này dám còn trèo tường lắm!
(*) Hàng long thập bát chưởng trong truyện Kim Dung, nhưng Yến Hồng đét đít Cây Đuốc Nhỏ nên mới kêu là hàng long thập đét chưởng
“Hồng Hồng không đau.” Rốt cuộc hắn nghe lọt lời nàng, nhìn nàng hồi lâu mới cụng trán vào trán nàng thì thào.
“Ừ, Manh Manh không cần khổ sở, Cây Đuốc Nhỏ không sao thật mà. Hôm nay nhị ca thành thân đó, phải cười cười.” Ngoài ý muốn chỉ có một lần, sau này nàng sẽ chú ý hơn, giảm bớt số lần rời khỏi hắn, gia tăng nhận thức an toàn và hoàn cảnh cho hắn. Hắn chung quy vẫn là hắn, nàng không thể yêu cầu hắn giống như người bình thường mọi mặt đều làm được. Hắn có cách sống của hắn. Ví nhưu hắn cho rằng hễ tắm là phải gội đầu, vì thế mỗi ngày đều phải gội một lần, đến Cây Đuốc Nhỏ hắn cũng muốn làm như thế. Ví như hắn cho rằng cao hứng sẽ hôn hôn, mặc kệ bên cạnh có ai, cao hứng là hôn nàng hôn Cây Đuốc Nhỏ. Ví như hắn cho rằng nàng và Cây Đuốc Nhỏ cũng thích ngắm phong cảnh, mặc kệ phong cảnh đó nằm ở đâu… Hắn không hề thiếu tình yêu dành cho con, chỉ thiếu hiểu biết với sự vật mà thôi. Thế nên sao có thể khiến hắn ám ảnh vì chuyện này được?! Nhất định phải xin Công gia làm lại lan can các lầu trong phủ cao thêm gấp đôi!
Đợi tâm trạng hai người ổn thỏa, đi ra Lạc Phong Uyển, tiếng kèn sáo đã vang khắp phủ, kiệu hoa công chúa đã đến cửa, của hồi môn khiêng vào phủ như nước chảy. Yến Hồng dắt tay Đông Phương Manh đứng cách đó không xa nhìn khung cảnh như gấm như hoa này, trong lòng lại yên tĩnh lạ thường. Thế gian có ngàn vạn cảnh đẹp, phong cảnh bên người nàng là độc đáo nhất.
/75
|