Edit:Trucxinh
Lúc tỉnh lại, chỉ có Đông Phương Manh canh bên giường. Yến Hồng cảm thấy hình như từng quen biết với cảm giác mệt mỏi này, liền có linh cảm nào đó, nhưng nhìn tư thế Đông Phương Manh lại cảm thấy rất thân thiết, “cún cảnh sát” đã lâu chưa gặp tái xuất giang hồ rồi. Có điều nàng mở mắt cả buổi trời rồi, sao hắn còn chưa chú ý đến? “Manh Manh nhìn gì thế?” Chờ một hồi, người nào đó còn đặt sự chú ý ở chỗ khác, nàng đành lên tiếng nhắc nhở.
“Mẹ nói, trong này lại có một Cây Đuốc Nhỏ.” Hai tay Đông Phương Manh chống má, chăm chú nhìn chằm chằm bụng nàng, mắt không chớp.
Có thật à? Yến Hồng nháy nháy mắt, tim lập tức lỡ một nhịp. Nghĩ nghĩ mấy tháng nay hắn “vất vả cày cấy”, hình như cũng không kỳ quái… thiếu chút còn tưởng mình bị trúng nắng, hic.
Đang định hỏi hắn đứa nhỏ mấy tháng rồi thì nghe giọng nói non nớt của Cây Đuốc Nhỏ ngoài cửa sổ: “Dê, dê, dê…” Mỗi lần nghe thằng nhãi này gọi nàng như thế, nàng lại nhớ tới cái quảng cáo đời trước “Hằng, Nguyên, Tường, Dê, Dê, Dê” (Công ty TNHH quảng cáo 12 con giáp Hằng Nguyên Tường của Trung Quốc. Vào năm 1991 cty HNT này bắt đầu phát quảng cáo trên truyền hình, thời ấy truyền hình Trung Quốc bắt quảng cáo phát sóng phải 15s, mà QC của HNT chỉ có 5s nên cty này phát 3 lần (+_+). Slogan QC của nó khi đó là HNT, phát dương tài (nghĩa là giàu có nhờ lông dê ý @@) sau đó nó bị kiện vì vụ 15s QC phát 3 lần, thế là người ta cải biên thành “Hằng Nguyên Tường, dê dê dê” ^_^ Nó cũng trở thành hiệu ứng đặc biệt cho cty này do ba từ dê dê dê đồng âm, tạo hiệu ứng âm thanh.). Nàng đây là mẹ, khó khăn lắm mới chờ được con biết nói chuyện, kết quả biến thành động vật ăn cỏ kêu be be, bảo nàng làm sao chịu nổi.
Nhóc con bị Giai Nhân bế trong lòng còn không chịu yên, bám hai thanh cửa muốn phá cửa mà vào, chui đầu vô lòng mẫu thân yêu dấu. Cái tính nóng nảy của đứa nhỏ này chả biết giống ai nữa, tuy chỉ mới biết bò nhưng đã có dấu hiệu “không đi lối bình thường” rồi. Cây Đuốc Nhỏ mới hơn chín tháng đã sắp làm ca ca rồi. Nghĩ đến đây, tâm tình đột nhiên trở nên sáng sủa, vẫy tay với Giai Nhân đang bồng Cây Đuốc Nhỏ, ra hiệu cho nàng vào. Chống thân mình định ngồi dậy lại bị Đông Phương Manh ôm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt không tán thành. Sao thế? Nàng không hiểu.
“Bảo bảo, cần nghỉ ngơi nhiều.” Cha tụi nhỏ nghiêm túc nói, chân mày co thành một cục, không cho phản đối. Tuy hắn nói ngắn ngủn như thế nàng vẫn hiểu được toàn bộ ý tứ của hắn, nàng có bảo bảo rồi cần phải nghỉ ngơi nhiều, không đơn giản chỉ là quan tâm bảo bảo thôi. Nhưng mà, nàng ngủ mê nửa ngày, ngủ đủ rồi. Hay là mình cũng giả vờ đáng thương một lần? Yến Hồng nghĩ thế, mặt cũng ráng rặn ra bộ dạng nhăn như khổ qua, lom lom nhìn vào mắt hắn, giọng nhũn nhặn: “Ngủ không thoải mái, Hồng Hồng muốn ngồi một lát…” Sợ “mức độ đả kích” chưa đủ còn túm tay hắn lắc lắc. Lại nói ánh mắt ướt rượt này xưa nay là độc quyền của hắn, lần này dùng ngược lại xem hiệu quả ra sao. Quả nhiên chiêu này đem đi đâu xài cũng chuẩn, trên có cụ già tám mươi dưới có trẻ con chưa tròn tuổi đều đối phó được hết, coi coi, con nàng lập tức đưa tay ra muốn ôm yêu nàng một cái kìa, nhất định cũng bị “làn thu ba” của nàng đả động, há há.
Kết quả con bị ngăn giữa đường. Kẻ ngăn cản nghiêm túc khuyên bảo tận tình một đứa nhóc hơn chín tháng: “Cây Đuốc Nhỏ không thể đè đệ đệ.” Yến Hồng thừa cơ ngồi dậy nửa dựa vào giường, len lén vui thầm.
Cây Đuốc Nhỏ mà biết đệ đệ là cái gì mới lạ, hoa tay múa chân muốn làm vật thể rơi tự do, rơi trên người mẫu thân nó. Giai Nhân vội vàng đặt nhóc con hiếu động xuống cạnh giường, để nó đứng bám vào thành giường, bản thân thì dùng hai tay vòng thành nửa vòng tròn bảo vệ, phòng hờ nó ngã xuống. Đây là cách của lão phu nhân, nói có thể khiến nó học đi học đứng nhanh hơn. Nghĩ lại lời Đông Phương Manh vừa nói, Yến Hồng lại cảm thấy là lạ. Kỳ quái, tiểu bảo bối hiện giờ còn đang trong bụng nàng, cùng lắm chỉ là một hạt đậu, sao hắn lại khẳng định là bé trai nhỉ?! Vừa rồi nói trong bụng có một Cây Đuốc Nhỏ, giờ lại nói đệ đệ, chẳng lẽ, kỳ thật hắn có xu hướng trọng nam khinh nữ? Bé gái có gì không tốt chứ, nàng rất muốn một Áo Bông Nhỏ tri kỷ nha… các vị thần tiên nhất định phải nghe được lời cầu nguyện của nàng nhé, đừng nghe cha tụi nhỏ hắn nói lung tung, hắn không hiểu nhân loại học đâu. Lặng lẽ cầu khấn thần tiên, cười với Cây Đuốc Nhỏ đang rầu rĩ không vui vì không ôm được mẫu thân, rướn cổ tới hôn chụt bé một cái, bấy giờ nhóc con mới hào hứng lên, hai tay vui vẻ đập thành giường, miệng hưng phấn kêu la ỏm tỏi, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu trao đổi với cha mẹ mình mấy câu, nghe hiểu hay không không phải vấn đề chính yếu.
“Mẹ nói, Hồng nhi tỉnh lại nói cho mẹ một tiếng, mẹ đi bảo nhà bếp hầm thêm nhiều canh bổ.” Rốt cuộc Đông Phương Manh nhớ ra lời lão phu nhân dặn, tụng lại cho Yến Hồng nghe, phát giác nàng đang nhìn hắn cười, hắn cũng mím môi cười theo, mặt còn ửng đỏ, đáng yêu quá.
“Giai Nhân, thả Cây Đuốc Nhỏ xuống đất đi, dù sao cũng có trải thảm, không sao đâu. Muội đi nói với lão phu nhân một tiếng, nói thân thể ta tốt lắm, không có gì lạ cả, để bà khỏi lo lắng.” Yến Hồng nói với Giai Nhân. Giai Nhân vâng dạ một tiếng, cầm khăn lau nước miếng cho Cây Đuốc Nhỏ xong mới thả bé ngồi xuống đất. Nhóc con mặc quần thủng đáy Yến Hồng đặc biệt thiết kế, được cái nền nhà trải thảm cũng do Yến Hồng cẩn thận sai người may thêm một lớp vải bông lên trên, tiện cho nhóc con bò, tận dụng vai trò của thảm. Cây Đuốc Nhỏ được tự do rất cao hứng, cha bé ngồi cạnh giường cong chân lại thành hình cánh cung, nhóc con bò qua cao hứng cười khanh khách, cứ thế bò qua bò lại dưới chân cha mình, thỉnh thoảng lại tặng cho cha một nụ cười ngây thơ. Đông Phương Manh giật mình cúi đầu nhìn con, không biết nó đang làm gì.
“Cây Đuốc Nhỏ đang bò qua sơn động, coi, cong cong, nhìn có giống sơn động không?” Yến Hồng chỉ hai chân gập lại của hắn, mỉm cười.
Đông Phương Manh lại cúi đầu quan sát tử tế nửa ngày vẫn nghĩ không thông vì sao mà Cây Đuốc Nhỏ chơi vui vẻ đến thế. Nhóc con bò đến giữa sơn động lần nữa thì có vẻ mệt, vươn tay túm mắt cá chân cha mình định mượn sức đứng dậy. Đông Phương Manh sợ chân mình đụng vào đầu nhóc con, vội vàng dang hai chân ra, để nhóc con thò đầu ra.
“Hi Cây Đuốc Nhỏ, lại thấy mặt rồi!” Yến Hồng tựa vào vai Đông Phương Manh cười hì hì chào Cây Đuốc Nhỏ.
Cây Đuốc Nhỏ ngẩng đầu nhìn Yến Hồng một cái, nước miếng lại tứa ra gọi “dê dê” hai tiếng, lại quay đầu cười với Đông Phương Manh, vừa kêu “dán dán” vừa vặn mông đánh vào đầu gối cha bé. Kết quả đập mạnh quá, không đứng vững, ngã uỵch mông xuống đất. Đông Phương Manh hoảng hồn, vội vàng bồng con lên, chân mày cơ hồ xoắn lại, mặt trắng bệch. Nền nhà có trải thảm, nhóc con căn bản ngã không đau, vịn tay cha mình cười thật vui vẻ, còn sán cái mặt mũm mĩm lại ấn mấy dấu nước miếng lên cằm cha, nịnh nọt gọi: “Dán dán…” Yến Hồng nhìn một lớn một nhỏ, một căng thẳng một vô cảm, vui không thể tả.
“Có chuyện gì mà vui thế? Nói cho mẹ nghe với.” Lão phu nhân cười híp mắt đi vào, Giai Nhân đi đằng sau, tay bưng một chén đồ ăn bốc khói nghi ngút, cẩn thận đi tới.
“Mẹ, người nghỉ ngơi cho khỏe, sao còn vất vả xuống bếp chứ…” Yến Hồng mới động đậy người, lão phu nhân đã vội vàng chạy lại ấn nàng xuống, nụ cười trên mặt không tắt đi: “Đừng động lung tung, mới hơn một tháng à, còn chưa ổn đâu, cẩn thận chăm sóc.” Hơn một tháng, chẳng lẽ là lần tắm, uyên, ương cuối tháng năm… Yến Hồng nhớ lại, mặt hơi nóng.
Lão phu nhân cười thành tiếng, cũng ngồi xuống mép giường, cẩn thận căn dặn một số vấn đề cần chú ý. Tuy nói Yến Hồng không phải thai đầu nữa nhưng lão phu nhân căn dặn một lượt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, quan tâm yêu thương khiến Yến Hồng khá cảm động, nghiêm túc ghi nhớ.
“Hai cha con nó làm gì thế?” Lão phu nhân quay sang nhìn Cây Đuốc Nhỏ biến đùi Đông Phương Manh làm giường nhún chơi, mặt càng tươi rói.
“Phỏng chừng là biến tướng công thành giường nhún rồi…” Yến Hồng cũng hết cách với chứng tăng động của Cây Đuốc Nhỏ.
“Giường nhún?” Lão phu nhân không hiểu.
“Dạ, là loại giường nhảy lên thì đàn hồi lại, không giống với giường gỗ của chúng ta lắm, trẻ con đều thích chơi.” Yến Hồng giải thích.
“Khó làm không? Bằng không ngày mai kêu thợ mộc làm một cái lớn, sau này bọn trẻ đông, Cây Đuốc Nhỏ có thể cùng chơi với chúng…” Lão phu nhân vừa nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp, ánh sáng trong mắt có thể chiếu sáng luôn rồi.
Yến Hồng nhịn cười gật đầu: “Được ạ, theo lời mẹ đi.”
Bên này Đông Phương Manh hoàn toàn không nghe hai người nói chuyện, bởi vì lực chú ý của hắn đặt cả lên người Cây Đuốc Nhỏ. Nhóc con gần như không học mà biết điệu disco của mẹ bé ở kiếp trước, ở trên người cha xoay vặn dữ dội. Hai tay Đông Phương Manh giữ bé mà suýt nữa giữ không xong, đành đặt nhóc con lên đầu gối, Cây Đuốc Nhỏ toét miệng huơ tay, kế đó lại muốn trượt xuống, cả người cứ trườn xuống đất. Hắn đành thả con xuống đất, nhẫn nại có thừa, mắt không dám dời đi chỗ khác lấy một chút. Hắn còn nhớ rõ chuyện Cây Đuốc Nhỏ suýt té xuống lầu hôm nhị ca thành thân, sau đó Yến Hồng nói với hắn một số vấn đề an toàn cần chú ý, hiện tại hắn không chịu thiếu cảnh giác với Cây Đuốc Nhỏ nữa.
Cây Đuốc Nhỏ chẳng mảy may biết cha rất lo lắng vấn đề an toàn của mình, tự chơi rất vui vẻ, một ngón tay túm vạt áo cha, một tay vịn thành giường, thử đạp tới một bước. Giai Nhân thổi canh cho nguội bớt, bưng lại cho Yến Hồng uống. Một chén uống quá nửa, còn lại không uống nổi, Yến Hồng nhìn Đông Phương Manh đang canh chừng Cây Đuốc Nhỏ, mặt nhuốm nụ cười hạnh phúc. “Manh Manh, uống canh không?” Yến Hồng lên tiếng.
Đông Phương Manh không nghe nàng hỏi, vẫn chăm chú vịn Cây Đuốc Nhỏ tiếp tục “đi tới”. “Ui, Cây Đuốc Nhỏ học đi.” Lão phu nhân vẫn canh chừng Yến Hồng uống canh, thấy nàng ngoan ngoãn uống, mỉm cười vui vẻ, lúc này cũng chuyển sang chú ý hành vi của cục vàng cháu bà, kinh ngạc than.
“Dạ, biết đi sớm cũng tốt, đỡ vất vả cho tướng công.” Kỳ thật Yến Hồng rất sợ Đông Phương Manh mệt, hiện tại nàng lại có nữa, vài tháng sau thân thể nặng nề, chỉ sợ không lưu tâm Cây Đuốc Nhỏ được, mà Cây Đuốc Nhỏ cực kỳ bám cha mẹ, thích nhất là “giường nhún nhân tạo” Đông Phương Manh.
Giai Nhân hiểu ý đón lấy Cây Đuốc Nhỏ, nói với Đông Phương Manh: “Tam thiếu gia nghỉ một lát, để nô tỳ tiếp.” Bấy giờ Đông Phương Manh mới thoát thân đi coi chừng Yến Hồng, nhưng thỉnh thoảng vẫn không yên tâm liếc Cây Đuốc Nhỏ một cái. Yến Hồng than nhẹ, xem ra lần trước Cây Đuốc Nhỏ té lầu quả thật đã làm Manh Manh hoảng chết rồi. “Uống canh?” Lại đưa chén canh tới trước mặt hắn.
Hắn lắc đầu, lại đẩy về: “Hồng Hồng uống.”
“Uống không nổi…” Yến Hồng hoàn toàn không ý thức được giọng điệu mình giống đang làm nũng cỡ nào, còn khẽ xoay xoay vai, cong cong môi. Đông Phương Manh mím môi, cuối cùng vẫn không đỡ được nhận lấy chén canh uống hết. Uống xong đặt chén lên bàn, quay đầu mắt sáng ngời nhìn nàng, chờ khen.
Yến Hồng sờ đầu hắn, cười tít mắt: “Manh Manh giỏi quá!”
Lão phu nhân hơi nghiêng người, thật ra là đang cười trộm. Liền đó đứng dậy nói với Yến Hồng: “Hồng nhi muốn ăn gì cứ nói với mẹ, mẹ bảo người hầu chuẩn bị, chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, mẹ rảnh ra lại qua thăm con.” Cũng không chờ Yến Hồng trả lời liền đi ra, thuận tiện dẫn theo Cây Đuốc Nhỏ mải chơi không để ý đến bà nội. Yến Hồng đỏ cả mặt, nàng quên lão phu nhân còn ngồi đó. Một người lớn sống sờ sờ trước mắt thế mà nàng quên béng, chết mất…
Lúc tỉnh lại, chỉ có Đông Phương Manh canh bên giường. Yến Hồng cảm thấy hình như từng quen biết với cảm giác mệt mỏi này, liền có linh cảm nào đó, nhưng nhìn tư thế Đông Phương Manh lại cảm thấy rất thân thiết, “cún cảnh sát” đã lâu chưa gặp tái xuất giang hồ rồi. Có điều nàng mở mắt cả buổi trời rồi, sao hắn còn chưa chú ý đến? “Manh Manh nhìn gì thế?” Chờ một hồi, người nào đó còn đặt sự chú ý ở chỗ khác, nàng đành lên tiếng nhắc nhở.
“Mẹ nói, trong này lại có một Cây Đuốc Nhỏ.” Hai tay Đông Phương Manh chống má, chăm chú nhìn chằm chằm bụng nàng, mắt không chớp.
Có thật à? Yến Hồng nháy nháy mắt, tim lập tức lỡ một nhịp. Nghĩ nghĩ mấy tháng nay hắn “vất vả cày cấy”, hình như cũng không kỳ quái… thiếu chút còn tưởng mình bị trúng nắng, hic.
Đang định hỏi hắn đứa nhỏ mấy tháng rồi thì nghe giọng nói non nớt của Cây Đuốc Nhỏ ngoài cửa sổ: “Dê, dê, dê…” Mỗi lần nghe thằng nhãi này gọi nàng như thế, nàng lại nhớ tới cái quảng cáo đời trước “Hằng, Nguyên, Tường, Dê, Dê, Dê” (Công ty TNHH quảng cáo 12 con giáp Hằng Nguyên Tường của Trung Quốc. Vào năm 1991 cty HNT này bắt đầu phát quảng cáo trên truyền hình, thời ấy truyền hình Trung Quốc bắt quảng cáo phát sóng phải 15s, mà QC của HNT chỉ có 5s nên cty này phát 3 lần (+_+). Slogan QC của nó khi đó là HNT, phát dương tài (nghĩa là giàu có nhờ lông dê ý @@) sau đó nó bị kiện vì vụ 15s QC phát 3 lần, thế là người ta cải biên thành “Hằng Nguyên Tường, dê dê dê” ^_^ Nó cũng trở thành hiệu ứng đặc biệt cho cty này do ba từ dê dê dê đồng âm, tạo hiệu ứng âm thanh.). Nàng đây là mẹ, khó khăn lắm mới chờ được con biết nói chuyện, kết quả biến thành động vật ăn cỏ kêu be be, bảo nàng làm sao chịu nổi.
Nhóc con bị Giai Nhân bế trong lòng còn không chịu yên, bám hai thanh cửa muốn phá cửa mà vào, chui đầu vô lòng mẫu thân yêu dấu. Cái tính nóng nảy của đứa nhỏ này chả biết giống ai nữa, tuy chỉ mới biết bò nhưng đã có dấu hiệu “không đi lối bình thường” rồi. Cây Đuốc Nhỏ mới hơn chín tháng đã sắp làm ca ca rồi. Nghĩ đến đây, tâm tình đột nhiên trở nên sáng sủa, vẫy tay với Giai Nhân đang bồng Cây Đuốc Nhỏ, ra hiệu cho nàng vào. Chống thân mình định ngồi dậy lại bị Đông Phương Manh ôm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt không tán thành. Sao thế? Nàng không hiểu.
“Bảo bảo, cần nghỉ ngơi nhiều.” Cha tụi nhỏ nghiêm túc nói, chân mày co thành một cục, không cho phản đối. Tuy hắn nói ngắn ngủn như thế nàng vẫn hiểu được toàn bộ ý tứ của hắn, nàng có bảo bảo rồi cần phải nghỉ ngơi nhiều, không đơn giản chỉ là quan tâm bảo bảo thôi. Nhưng mà, nàng ngủ mê nửa ngày, ngủ đủ rồi. Hay là mình cũng giả vờ đáng thương một lần? Yến Hồng nghĩ thế, mặt cũng ráng rặn ra bộ dạng nhăn như khổ qua, lom lom nhìn vào mắt hắn, giọng nhũn nhặn: “Ngủ không thoải mái, Hồng Hồng muốn ngồi một lát…” Sợ “mức độ đả kích” chưa đủ còn túm tay hắn lắc lắc. Lại nói ánh mắt ướt rượt này xưa nay là độc quyền của hắn, lần này dùng ngược lại xem hiệu quả ra sao. Quả nhiên chiêu này đem đi đâu xài cũng chuẩn, trên có cụ già tám mươi dưới có trẻ con chưa tròn tuổi đều đối phó được hết, coi coi, con nàng lập tức đưa tay ra muốn ôm yêu nàng một cái kìa, nhất định cũng bị “làn thu ba” của nàng đả động, há há.
Kết quả con bị ngăn giữa đường. Kẻ ngăn cản nghiêm túc khuyên bảo tận tình một đứa nhóc hơn chín tháng: “Cây Đuốc Nhỏ không thể đè đệ đệ.” Yến Hồng thừa cơ ngồi dậy nửa dựa vào giường, len lén vui thầm.
Cây Đuốc Nhỏ mà biết đệ đệ là cái gì mới lạ, hoa tay múa chân muốn làm vật thể rơi tự do, rơi trên người mẫu thân nó. Giai Nhân vội vàng đặt nhóc con hiếu động xuống cạnh giường, để nó đứng bám vào thành giường, bản thân thì dùng hai tay vòng thành nửa vòng tròn bảo vệ, phòng hờ nó ngã xuống. Đây là cách của lão phu nhân, nói có thể khiến nó học đi học đứng nhanh hơn. Nghĩ lại lời Đông Phương Manh vừa nói, Yến Hồng lại cảm thấy là lạ. Kỳ quái, tiểu bảo bối hiện giờ còn đang trong bụng nàng, cùng lắm chỉ là một hạt đậu, sao hắn lại khẳng định là bé trai nhỉ?! Vừa rồi nói trong bụng có một Cây Đuốc Nhỏ, giờ lại nói đệ đệ, chẳng lẽ, kỳ thật hắn có xu hướng trọng nam khinh nữ? Bé gái có gì không tốt chứ, nàng rất muốn một Áo Bông Nhỏ tri kỷ nha… các vị thần tiên nhất định phải nghe được lời cầu nguyện của nàng nhé, đừng nghe cha tụi nhỏ hắn nói lung tung, hắn không hiểu nhân loại học đâu. Lặng lẽ cầu khấn thần tiên, cười với Cây Đuốc Nhỏ đang rầu rĩ không vui vì không ôm được mẫu thân, rướn cổ tới hôn chụt bé một cái, bấy giờ nhóc con mới hào hứng lên, hai tay vui vẻ đập thành giường, miệng hưng phấn kêu la ỏm tỏi, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu trao đổi với cha mẹ mình mấy câu, nghe hiểu hay không không phải vấn đề chính yếu.
“Mẹ nói, Hồng nhi tỉnh lại nói cho mẹ một tiếng, mẹ đi bảo nhà bếp hầm thêm nhiều canh bổ.” Rốt cuộc Đông Phương Manh nhớ ra lời lão phu nhân dặn, tụng lại cho Yến Hồng nghe, phát giác nàng đang nhìn hắn cười, hắn cũng mím môi cười theo, mặt còn ửng đỏ, đáng yêu quá.
“Giai Nhân, thả Cây Đuốc Nhỏ xuống đất đi, dù sao cũng có trải thảm, không sao đâu. Muội đi nói với lão phu nhân một tiếng, nói thân thể ta tốt lắm, không có gì lạ cả, để bà khỏi lo lắng.” Yến Hồng nói với Giai Nhân. Giai Nhân vâng dạ một tiếng, cầm khăn lau nước miếng cho Cây Đuốc Nhỏ xong mới thả bé ngồi xuống đất. Nhóc con mặc quần thủng đáy Yến Hồng đặc biệt thiết kế, được cái nền nhà trải thảm cũng do Yến Hồng cẩn thận sai người may thêm một lớp vải bông lên trên, tiện cho nhóc con bò, tận dụng vai trò của thảm. Cây Đuốc Nhỏ được tự do rất cao hứng, cha bé ngồi cạnh giường cong chân lại thành hình cánh cung, nhóc con bò qua cao hứng cười khanh khách, cứ thế bò qua bò lại dưới chân cha mình, thỉnh thoảng lại tặng cho cha một nụ cười ngây thơ. Đông Phương Manh giật mình cúi đầu nhìn con, không biết nó đang làm gì.
“Cây Đuốc Nhỏ đang bò qua sơn động, coi, cong cong, nhìn có giống sơn động không?” Yến Hồng chỉ hai chân gập lại của hắn, mỉm cười.
Đông Phương Manh lại cúi đầu quan sát tử tế nửa ngày vẫn nghĩ không thông vì sao mà Cây Đuốc Nhỏ chơi vui vẻ đến thế. Nhóc con bò đến giữa sơn động lần nữa thì có vẻ mệt, vươn tay túm mắt cá chân cha mình định mượn sức đứng dậy. Đông Phương Manh sợ chân mình đụng vào đầu nhóc con, vội vàng dang hai chân ra, để nhóc con thò đầu ra.
“Hi Cây Đuốc Nhỏ, lại thấy mặt rồi!” Yến Hồng tựa vào vai Đông Phương Manh cười hì hì chào Cây Đuốc Nhỏ.
Cây Đuốc Nhỏ ngẩng đầu nhìn Yến Hồng một cái, nước miếng lại tứa ra gọi “dê dê” hai tiếng, lại quay đầu cười với Đông Phương Manh, vừa kêu “dán dán” vừa vặn mông đánh vào đầu gối cha bé. Kết quả đập mạnh quá, không đứng vững, ngã uỵch mông xuống đất. Đông Phương Manh hoảng hồn, vội vàng bồng con lên, chân mày cơ hồ xoắn lại, mặt trắng bệch. Nền nhà có trải thảm, nhóc con căn bản ngã không đau, vịn tay cha mình cười thật vui vẻ, còn sán cái mặt mũm mĩm lại ấn mấy dấu nước miếng lên cằm cha, nịnh nọt gọi: “Dán dán…” Yến Hồng nhìn một lớn một nhỏ, một căng thẳng một vô cảm, vui không thể tả.
“Có chuyện gì mà vui thế? Nói cho mẹ nghe với.” Lão phu nhân cười híp mắt đi vào, Giai Nhân đi đằng sau, tay bưng một chén đồ ăn bốc khói nghi ngút, cẩn thận đi tới.
“Mẹ, người nghỉ ngơi cho khỏe, sao còn vất vả xuống bếp chứ…” Yến Hồng mới động đậy người, lão phu nhân đã vội vàng chạy lại ấn nàng xuống, nụ cười trên mặt không tắt đi: “Đừng động lung tung, mới hơn một tháng à, còn chưa ổn đâu, cẩn thận chăm sóc.” Hơn một tháng, chẳng lẽ là lần tắm, uyên, ương cuối tháng năm… Yến Hồng nhớ lại, mặt hơi nóng.
Lão phu nhân cười thành tiếng, cũng ngồi xuống mép giường, cẩn thận căn dặn một số vấn đề cần chú ý. Tuy nói Yến Hồng không phải thai đầu nữa nhưng lão phu nhân căn dặn một lượt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, quan tâm yêu thương khiến Yến Hồng khá cảm động, nghiêm túc ghi nhớ.
“Hai cha con nó làm gì thế?” Lão phu nhân quay sang nhìn Cây Đuốc Nhỏ biến đùi Đông Phương Manh làm giường nhún chơi, mặt càng tươi rói.
“Phỏng chừng là biến tướng công thành giường nhún rồi…” Yến Hồng cũng hết cách với chứng tăng động của Cây Đuốc Nhỏ.
“Giường nhún?” Lão phu nhân không hiểu.
“Dạ, là loại giường nhảy lên thì đàn hồi lại, không giống với giường gỗ của chúng ta lắm, trẻ con đều thích chơi.” Yến Hồng giải thích.
“Khó làm không? Bằng không ngày mai kêu thợ mộc làm một cái lớn, sau này bọn trẻ đông, Cây Đuốc Nhỏ có thể cùng chơi với chúng…” Lão phu nhân vừa nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp, ánh sáng trong mắt có thể chiếu sáng luôn rồi.
Yến Hồng nhịn cười gật đầu: “Được ạ, theo lời mẹ đi.”
Bên này Đông Phương Manh hoàn toàn không nghe hai người nói chuyện, bởi vì lực chú ý của hắn đặt cả lên người Cây Đuốc Nhỏ. Nhóc con gần như không học mà biết điệu disco của mẹ bé ở kiếp trước, ở trên người cha xoay vặn dữ dội. Hai tay Đông Phương Manh giữ bé mà suýt nữa giữ không xong, đành đặt nhóc con lên đầu gối, Cây Đuốc Nhỏ toét miệng huơ tay, kế đó lại muốn trượt xuống, cả người cứ trườn xuống đất. Hắn đành thả con xuống đất, nhẫn nại có thừa, mắt không dám dời đi chỗ khác lấy một chút. Hắn còn nhớ rõ chuyện Cây Đuốc Nhỏ suýt té xuống lầu hôm nhị ca thành thân, sau đó Yến Hồng nói với hắn một số vấn đề an toàn cần chú ý, hiện tại hắn không chịu thiếu cảnh giác với Cây Đuốc Nhỏ nữa.
Cây Đuốc Nhỏ chẳng mảy may biết cha rất lo lắng vấn đề an toàn của mình, tự chơi rất vui vẻ, một ngón tay túm vạt áo cha, một tay vịn thành giường, thử đạp tới một bước. Giai Nhân thổi canh cho nguội bớt, bưng lại cho Yến Hồng uống. Một chén uống quá nửa, còn lại không uống nổi, Yến Hồng nhìn Đông Phương Manh đang canh chừng Cây Đuốc Nhỏ, mặt nhuốm nụ cười hạnh phúc. “Manh Manh, uống canh không?” Yến Hồng lên tiếng.
Đông Phương Manh không nghe nàng hỏi, vẫn chăm chú vịn Cây Đuốc Nhỏ tiếp tục “đi tới”. “Ui, Cây Đuốc Nhỏ học đi.” Lão phu nhân vẫn canh chừng Yến Hồng uống canh, thấy nàng ngoan ngoãn uống, mỉm cười vui vẻ, lúc này cũng chuyển sang chú ý hành vi của cục vàng cháu bà, kinh ngạc than.
“Dạ, biết đi sớm cũng tốt, đỡ vất vả cho tướng công.” Kỳ thật Yến Hồng rất sợ Đông Phương Manh mệt, hiện tại nàng lại có nữa, vài tháng sau thân thể nặng nề, chỉ sợ không lưu tâm Cây Đuốc Nhỏ được, mà Cây Đuốc Nhỏ cực kỳ bám cha mẹ, thích nhất là “giường nhún nhân tạo” Đông Phương Manh.
Giai Nhân hiểu ý đón lấy Cây Đuốc Nhỏ, nói với Đông Phương Manh: “Tam thiếu gia nghỉ một lát, để nô tỳ tiếp.” Bấy giờ Đông Phương Manh mới thoát thân đi coi chừng Yến Hồng, nhưng thỉnh thoảng vẫn không yên tâm liếc Cây Đuốc Nhỏ một cái. Yến Hồng than nhẹ, xem ra lần trước Cây Đuốc Nhỏ té lầu quả thật đã làm Manh Manh hoảng chết rồi. “Uống canh?” Lại đưa chén canh tới trước mặt hắn.
Hắn lắc đầu, lại đẩy về: “Hồng Hồng uống.”
“Uống không nổi…” Yến Hồng hoàn toàn không ý thức được giọng điệu mình giống đang làm nũng cỡ nào, còn khẽ xoay xoay vai, cong cong môi. Đông Phương Manh mím môi, cuối cùng vẫn không đỡ được nhận lấy chén canh uống hết. Uống xong đặt chén lên bàn, quay đầu mắt sáng ngời nhìn nàng, chờ khen.
Yến Hồng sờ đầu hắn, cười tít mắt: “Manh Manh giỏi quá!”
Lão phu nhân hơi nghiêng người, thật ra là đang cười trộm. Liền đó đứng dậy nói với Yến Hồng: “Hồng nhi muốn ăn gì cứ nói với mẹ, mẹ bảo người hầu chuẩn bị, chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, mẹ rảnh ra lại qua thăm con.” Cũng không chờ Yến Hồng trả lời liền đi ra, thuận tiện dẫn theo Cây Đuốc Nhỏ mải chơi không để ý đến bà nội. Yến Hồng đỏ cả mặt, nàng quên lão phu nhân còn ngồi đó. Một người lớn sống sờ sờ trước mắt thế mà nàng quên béng, chết mất…
/75
|