Edit: Trucxinh
Lão phu nhân vui vẻ: “Xem Cây Đuốc Nhỏ nhà ta có dáng ca ca chưa này, mới nhỏ thế đã biết thương muội muội rồi. Nhưng mà phải thơm thơm nhẹ thôi, bằng không sẽ làm muội muội thức.” Cây Đuốc Nhỏ cao hứng lại muốn hôn một cái, bị Đông Phương Manh tóm vào lòng mới thôi.“Tỉnh, chơi đùa.” Nhóc này, muốn đánh thức muội muội dậy để chơi với nó đây mà!
“Bây giờ muội muội còn nhỏ, còn chưa biết chơi với Cây Đuốc Nhỏ đâu, phải ngủ nhiều nhiều mới lớn được.” Yến Hồng thấy Áo Bông Nhỏ chỉ bĩu bĩu môi chứ không có động tĩnh gì, vỗ về tay Đông Phương Manh, sau đó quay sang nói với Cây Đuốc Nhỏ.
Tiểu thập lục tò mò nhìn đứa này, ngắm đứa kia, mắt sắp rớt đến nơi: “Hồng Hồng, không nhìn kỹ thật không phân biệt đứa nào là đứa nào luôn…” Thần kỳ quá.
Việt Dã Thỏ đảo mắt: “Ngày mai kêu Đông Phương Ngọc cùng ta đi bắt thỏ, bé gái thỏ trắng, bé trai thỏ xám.” Nàng đây là tính làm sao phân phối mặt nạ đây…
“Mẹ, cha đặt tên chưa?” Quyền đặt tên cho bọn nhỏ cơ bản do người lớn quyết định, Yến Hồng cũng chẳng có ý kiến gì. Thật ra để cho nàng đặt, có khả năng sẽ khiến mọi người choáng hết, lỡ đặt Đông Phương Hồng, Đông Phương Bất Bại gì đó, khụ, con lớn lên dám đoạn tuyệt quan hệ với nàng chứ chẳng chơi…
“Một lần ba đứa, không đặt xong, ông ấy sầu cả ngày nay rồi, hồi nãy hãy còn lật cổ thư kia. Con có ý tưởng gì hay không?” Lão phu nhân quyết định tranh thủ ý kiến của công thần một chút.
Yến Hồng chối từ: “Cả cha cũng không có chủ ý, con dâu càng nghĩ không ra tên gì hay…” Câu này là nói thật, lúc trước nàng lần hết ruột gan cũng không nghĩ ra cái tên danh nhân kinh thiên động địa nào. “Hay là nghĩ mấy cái nhũ danh trước?” Yến Hồng đề nghị.
Tiểu thập lục lập tức bẻ tay răng rắc: “Hê hê, ta cũng nghĩ giúp. “Hay là, gọi tiểu bạch, tiểu mao, tiểu thỏ?” Yến Hồng hết chỗ nói nhìn Việt Dã Thỏ, thế tức là ba đứa nhà nàng là tổ hợp “thỏ lông trắng” hả?
“Không hay không hay, đặt cái tên như Cây Đuốc Nhỏ vậy vừa sáng sủa vừa dễ thương!” Lão phu nhân bỏ một phiếu chống, Việt Dã Thỏ tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
“Áo Bông Nhỏ.” Đông Phương Manh chỉ vào nữ nhi, thình lình chen một câu. Yến Hồng ặc, nàng cứ luôn mồm Áo Bông Nhỏ, Áo Bông Nhỏ, phỏng chừng tên này khắc sâu ấn tượng, trực tiếp in tem cho nữ nhi…
“Manh nhi muốn gọi bé gái là Áo Bông Nhỏ? Tên này… rất độc đáo.” Lão phu nhân trầm ngâm gọi mấy lượt, có lẽ vì càng đọc càng thuận miệng, bèn vỗ bàn: “Theo ý Manh nhi đi, cháu gái Áo Bông Nhỏ ngoan, vừa nghe đã biết là đứa bé tri kỷ rồi!” Nói xong còn bồng đứa nhỏ lên, yêu thích nhìn tới nhìn lui. Bé con vừa chính thức bị đặt tên Áo Bông Nhỏ cảm giác có người lớn lại gần, gương mặt nhăn nhúm ngọ nguậy vài cái, lão phu nhân yêu thương không thôi, bồng đi vòng vòng dỗ “à ơi”. Rốt cuộc nhóc con rúc trong ngực lão phu nhân, nặng nề thiếp đi.
Mọi người ở bên trong nghĩ nhũ danh cho bọn nhỏ vui quên trời quên đất, hoàn toàn quên mất còn có ông nội, đại bá nhị bá, đang hăm he chờ bên ngoài. Chờ nóng ruột mà không thấy ai ra, không nhịn được khụ vô số lần, khụ tới mức người bên trong ngớ ra nhìn nhau, cuối cùng lén lút cười thầm, đại hội đặt tên tạm thời gián đoạn, ôm bọn trẻ ra trước đã, bằng không xông vào giành thiệt lắm…
Cây Đuốc Nhỏ có hứng thú với muội muội nhất, lập tức bỏ quên ý định nói chuyện với mẹ ra sau đầu, hí hửng đi theo lão phu nhân ra ngoài, trong phòng chỉ còn Đông Phương Manh và Yến Hồng.
“Mệt?” Đông Phương Manh sán lại ôm nàng, hôn hôn xong, hỏi.
Yến Hồng lắc đầu: “Manh Manh ôm, không mệt.” Hắn gật đầu, giúp nàng đổi tư thế dễ chịu, thành thạo vỗ nhẹ vai nàng, giống như ngày thường dỗ Cây Đuốc Nhỏ, trong mắt là ấm áp không lẫn đi đâu được. “Manh Manh cùng, vĩnh viễn.” Lúc Yến Hồng sắp thiếp đi thì nghe hắn nói như thế. Mở mắt nhìn hắn, hắn còn đang nhìn nàng, môi cùng cong lên, đó là hạnh phúc.
Lúc bọn nhỏ đầy tháng, cuối cùng tên cũng quyết định xong. Lớn nhất là Đông Phương Tập (Yi, bốn tiếng), do lấy ý “sáng ngời, chiếu rọi”, cho nên nhũ danh của nó là “Ống Thổi Nhỏ”, khụ, không sai, nguyên gốc chính là “ống thổi lửa” cái loại có thể đốt đồ vật ấy… (= = khỏi cần đoán, là bà mẹ vô lương tâm Yến Hồng đặt…)
Đứa thứ hai Đông Phương Diệp, do phát âm là “diệp” nên nhũ danh của nó kêu “Lá Cây Nhỏ”, vốn dĩ Yến Hồng còn định đổi nhũ danh của Ống Thổi Nhỏ thành Nhất Hưu Ca, nghĩ coi, đọc cùng Lá Cây Nhỏ nghe hài hòa biết bao… kết quả hội đồng gia đình hỏi ra Nhất Hưu Ca là người phương nào xong, kiên quyết phản đối đề nghị này. Nhũ danh Áo Bông Nhỏ đã được quyết định từ sớm, còn quyền đặt tên đại danh, chiếu theo ý tứ của lão Công gia, để mẫu thân đặt.
Kết quả mẹ nó nghĩ nát óc, đưa ra cái tên Đông Phương Chi Châu, bị cả nhà nghe thành “Đông Phương Tri Chu”, tiểu thập lục hoảng tái cả mặt: “Đừng mà Hồng Hồng, con nhện ghê tởm lắm, Áo Bông Nhỏ đáng yêu như thế, sao lại đặt cái tên kinh khủng vậy chứ!” Yến Hồng ngửa mặt lên trời than dài, cái tên này ở thế kỷ hai mươi mốt vang dội nổi bật lắm á! Khác biệt, khác biệt văn hóa mấy ngàn năm thấy rõ, quả nhiên không thể xem thường! Theo ý lão phu nhân, Áo Bông Nhỏ không nên đặt tên có “hỏa” như các ca ca được. Bé gái mà, phải hiền dịu như nước, hiền lành dịu dàng mới tốt, thế là tất cả mọi người ra sức nghĩ cái tên có “thủy” mà phải dễ đọc dễ nghe, phải ý nghĩa nữa. Do có tiền án “con nhện”, quyền phát ngôn của Yến Hồng lại bị tước đoạt.
Đông Phương Manh thấy nàng bĩu môi không phục liền bưng bánh ngọt lại, đút cho nàng từng miếng từng miếng. Đằng nào miệng nàng cũng rảnh, thỉnh thoảng cũng ăn một hai miếng, còn tên đứa nhỏ hả, nàng hông ý kiến nữa. “Đông Phương Khiết, Đông Phương Hàm, Đông Phương Kỳ, Đông Phương Thục, Đông Phương Linh…” Đông Phương Tề không uổng cùng học với thái tử bao nhiêu năm, biết không ít chữ bộ thủy.
Tiểu thập lục ngồi cạnh, hắn nói một tên nàng viết một tên, vừa viết vừa lắc đầu: “Không đủ xuất sắc, Áo Bông Nhỏ nhà ta phải đặt cái tên hay nhất, tao nhã nhất!” Yến Hồng nghe mà đổ mồ hôi. Áo Bông Nhỏ cả ngày từ sáng tới tối trừ ăn chỉ có ngủ, thật tình nhìn không ra có tiềm chất tao nhã chỗ nào, tốt xấu gì hai ca ca nó thỉnh thoảng còn mở mắt động tay cọ chân, vận động một chút, nhóc con này có tỉnh lại cũng lười nhác nhìn về phương hướng nào đó không động đậy, nhìn mệt lại ngáp rồi ngủ tiếp, ngủ dậy nếu đói hoặc muốn tè tè thì ừ hừ vài tiếng, còn lại căn bản không có động tĩnh gì, rất dễ nuôi.
“Thật ra Đông Phương Lộ, Đông Phương Tuyết, Đông Phương Phi, Đông Phương Sương, Đông Phương Văn cũng có “vũ, thủy”, cũng không tệ.” Đông Phương Ngọc trầm ổn đề ra phương hướng suy nghĩ khác. Yến Hồng vừa ăn điểm tâm trên tay Đông Phương Manh vừa gật đầu, “Lộ Lộ”, tên hay lắm, nghe là khiến người ta cảm thấy uống ngon…
Đông Phương Manh thấy nàng gật đầu làm vụn bánh dính trên mặt, vội vàng dùng lưỡi liếm giúp nàng, mọi người xem như không thấy. Thương lượng thật lâu, mạnh ai nấy giữ ý kiến, cuối cùng không quyết định được. Cuối cùng Yến Hồng bị hành mệt quá, yếu ớt giơ tay kiến nghị: “Hay là đừng chấp nhất thủy với không thủy nữa, dứt khoát gọi tên hai chữ đi, nghe cũng đặc biệt mà…” Bọn con trai đều tên một chữ, bé gái kêu hai chữ, đủ quan trọng!
Việt Dã Thỏ đột nhiên giật mình, gần như lên tiếng cùng lúc với Yến Hồng: “Hay là gọi Đông Phương Minh Châu đi?”
“Không bằng kêu là Đông Phương Nhĩ Nhã?” Đông Phương Minh Châu của Việt Dã Thỏ, còn Đông Phương Nhĩ Nhã thuộc về mẹ đứa nhỏ. Mọi người im lặng, kế đó nhất tề gật đầu, lão phu nhân nói: “Gọi Minh Châu hay, vốn dĩ là viên ngọc trên tay chúng ta rồi! Có điều cái tên Nhĩ Nhã này cũng không sai, ôn văn nhĩ nhã…” Nhất thời khó lựa, lại rối rắm.
Yến Hồng trợn trắng mắt, còn không bằng gọi Đông Phương Chi Châu, không biết nó gần với Đông Phương Minh Châu à! Thật ra trong lòng nàng vẫn vừa ý cái tên Nhĩ Nhã hơn! Đông Phương Minh Châu dễ làm nàng liên tưởng tới cái tòa nhà ba góc nhọn nhọn kia(*)…
Cuối cùng hết cách, tiểu thập lục đề nghị, bắt thăm. Lão Công gia nghĩ con út là cha đứa nhỏ, cũng có quyền quyết định tên con chứ, vì thế nhường cho Đông Phương Manh phụ trách rút thăm. Mở tờ giấy, Đông Phương Manh cười híp mắt đọc: “Nhị nha…” Khụ, trong miệng hắn còn một miếng bánh hoa đào, phát âm không chính xác cũng khó tránh nhưng đủ để mọi người nghe rõ kết quả cuối cùng.
Việt Dã Thỏ bị rớt cũng không mất mát, cười gục gặc đầu với Yến Hồng: “Hai người quả nhiên là vợ chồng!” Yến Hồng đắc ý trong dạ, biết cái này kêu là gì không? Là ngầm hiểu! Vì thế, dưới bàn tay khéo léo của Đông Phương Manh, đại danh của Áo Bông Nhỏ đã được quyết định, Đông Phương Nhĩ Nhã!
Cả nhà đều hài lòng với kết quả này, cho dù không mang tên Đông Phương Minh Châu thì địa vị viên ngọc trên tay mọi người của Áo Bông Nhỏ cũng không chạy đi đâu được, vẫn là Nhĩ Nhã nghe hay hơn, cao quý văn nhã, rất có phong phạm con nhà thi thư… Do ba đứa nhỏ giống nhau, thành ra rất dễ gây ra trò cười. Ví dụ cho bú, tình huống bình thường là, ba đứa nhỏ xếp thành hàng, Ống Thổi Nhỏ ngủ một bên, Áo Bông Nhỏ ngủ ở giữa, Lá Cây Nhỏ ngủ trong cùng, như vậy sẽ khó lẫn lộn. Ống Thổi Nhỏ tỉnh trước nhất, dậy rồi là oe oe đòi bú sữa, liền bồng nó lên cho bú. Kết quả mới cho Ống Thổi Nhỏ bú no, Áo Bông Nhỏ liền hừ, tưởng nó cũng đói, bế lên mới phát hiện cánh mũi nó phập phồng, mặt đỏ bừng bừng, hóa ra là muốn phọt phẹt. Vội vàng đặt Ống Thổi Nhỏ sang một bên, bồng Áo Bông Nhỏ chạy đi phọt phẹt, quay về thuận tiện bế nhóc trong cùng lên cho bú, bú đến nửa chừng mới phát hiện sao lần này “lượng cơm” của Lá Cây Nhỏ ít thế? Mút mấy cái đã nhả ra, ngoảnh mặt sang bên rồi. Đang thắc mắc, Ống Thổi Nhỏ nằm giữa lại khóc, vội vàng thả Lá Cây Nhỏ xuống, bồng Ống Thổi Nhỏ lên. Kết quả vừa bế lên Ống Thổi Nhỏ lập tức dụi vào ngực nàng. Yến Hồng rầu, không phải đứa nhỏ này mới cho bú no rồi? Nếu lúc này mà có Đông Phương Manh ở đây, hắn sẽ nghiêm túc nói cho nàng biết: “Đây là Lá Cây Nhỏ, Ống Thổi Nhỏ vừa mới bú xong rồi…” Chẳng lẽ nàng đặt sai chỗ? Không lý nào…
Sự thật thắng hùng biện, Đông Phương Manh đúng. Bởi vì Yến Hồng không tin liền tháo tã ra coi mông con, coi xong ngậm miệng. Hai bé trai nếu không nhìn mặt chỉ nhìn mông thì rất dễ phân biệt, một đứa có nốt ruồi bên mông trái, một đứa bên phải, cực kỳ đối xứng, cả màu sắc lớn nhỏ cũng không sai biệt, thế nên chỉ có thể dùng cái này để phân biệt. Hiện giờ, đứa trong tay nàng, chính là Ống Thổi Nhỏ có nốt ruồi trên mông trái, >_< cho nó bú hai lần, chẳng trách thằng nhãi này không chịu bú, còn đứa khóc oe oe kia…
Yến Hồng rất bất lực. Thân là mẹ ruột, không phân biệt được con mình chẳng biết có tính là quá tội lỗi không nữa… nhưng bình thường bọn trẻ đều mặc quần áo, không thể cả ngày bắt chúng phơi mông được đi… Có điều, vì sao cha tụi nhỏ có thể phân rõ hảaaa… Vì chuyện này, chuyên môn thỉnh giáo cha bọn nhỏ, kết quả cha chúng đáp một cách đương nhiên: “Nhìn cái là nhận ra ngay…” Nàng còn không tin, cố tình đảo lộn vị trí của chúng sau đó kêu hắn phân biệt lại, kết quả người ta không tốn chút sức nào phân biệt chuẩn xác. Yến Hồng không phục, hoài nghi tên này có mắt xuyên thấu, bởi vì mặc dù Áo Bông Nhỏ có đặc trưng nữ nhi đi nữa thì khi bọc trong bọc tã, nhìn bằng mắt thường thật khó mà nhận ra đứa nào là đứa nào… Nhưng mà Đông Phương Manh rất thần kỳ, lần nào cũng phân biệt chính xác, khỏi cần dòm mông.
(*) Tòa tháp truyền hình Minh Châu phương đông ở Thượng Hải TQ
Lão phu nhân vui vẻ: “Xem Cây Đuốc Nhỏ nhà ta có dáng ca ca chưa này, mới nhỏ thế đã biết thương muội muội rồi. Nhưng mà phải thơm thơm nhẹ thôi, bằng không sẽ làm muội muội thức.” Cây Đuốc Nhỏ cao hứng lại muốn hôn một cái, bị Đông Phương Manh tóm vào lòng mới thôi.“Tỉnh, chơi đùa.” Nhóc này, muốn đánh thức muội muội dậy để chơi với nó đây mà!
“Bây giờ muội muội còn nhỏ, còn chưa biết chơi với Cây Đuốc Nhỏ đâu, phải ngủ nhiều nhiều mới lớn được.” Yến Hồng thấy Áo Bông Nhỏ chỉ bĩu bĩu môi chứ không có động tĩnh gì, vỗ về tay Đông Phương Manh, sau đó quay sang nói với Cây Đuốc Nhỏ.
Tiểu thập lục tò mò nhìn đứa này, ngắm đứa kia, mắt sắp rớt đến nơi: “Hồng Hồng, không nhìn kỹ thật không phân biệt đứa nào là đứa nào luôn…” Thần kỳ quá.
Việt Dã Thỏ đảo mắt: “Ngày mai kêu Đông Phương Ngọc cùng ta đi bắt thỏ, bé gái thỏ trắng, bé trai thỏ xám.” Nàng đây là tính làm sao phân phối mặt nạ đây…
“Mẹ, cha đặt tên chưa?” Quyền đặt tên cho bọn nhỏ cơ bản do người lớn quyết định, Yến Hồng cũng chẳng có ý kiến gì. Thật ra để cho nàng đặt, có khả năng sẽ khiến mọi người choáng hết, lỡ đặt Đông Phương Hồng, Đông Phương Bất Bại gì đó, khụ, con lớn lên dám đoạn tuyệt quan hệ với nàng chứ chẳng chơi…
“Một lần ba đứa, không đặt xong, ông ấy sầu cả ngày nay rồi, hồi nãy hãy còn lật cổ thư kia. Con có ý tưởng gì hay không?” Lão phu nhân quyết định tranh thủ ý kiến của công thần một chút.
Yến Hồng chối từ: “Cả cha cũng không có chủ ý, con dâu càng nghĩ không ra tên gì hay…” Câu này là nói thật, lúc trước nàng lần hết ruột gan cũng không nghĩ ra cái tên danh nhân kinh thiên động địa nào. “Hay là nghĩ mấy cái nhũ danh trước?” Yến Hồng đề nghị.
Tiểu thập lục lập tức bẻ tay răng rắc: “Hê hê, ta cũng nghĩ giúp. “Hay là, gọi tiểu bạch, tiểu mao, tiểu thỏ?” Yến Hồng hết chỗ nói nhìn Việt Dã Thỏ, thế tức là ba đứa nhà nàng là tổ hợp “thỏ lông trắng” hả?
“Không hay không hay, đặt cái tên như Cây Đuốc Nhỏ vậy vừa sáng sủa vừa dễ thương!” Lão phu nhân bỏ một phiếu chống, Việt Dã Thỏ tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
“Áo Bông Nhỏ.” Đông Phương Manh chỉ vào nữ nhi, thình lình chen một câu. Yến Hồng ặc, nàng cứ luôn mồm Áo Bông Nhỏ, Áo Bông Nhỏ, phỏng chừng tên này khắc sâu ấn tượng, trực tiếp in tem cho nữ nhi…
“Manh nhi muốn gọi bé gái là Áo Bông Nhỏ? Tên này… rất độc đáo.” Lão phu nhân trầm ngâm gọi mấy lượt, có lẽ vì càng đọc càng thuận miệng, bèn vỗ bàn: “Theo ý Manh nhi đi, cháu gái Áo Bông Nhỏ ngoan, vừa nghe đã biết là đứa bé tri kỷ rồi!” Nói xong còn bồng đứa nhỏ lên, yêu thích nhìn tới nhìn lui. Bé con vừa chính thức bị đặt tên Áo Bông Nhỏ cảm giác có người lớn lại gần, gương mặt nhăn nhúm ngọ nguậy vài cái, lão phu nhân yêu thương không thôi, bồng đi vòng vòng dỗ “à ơi”. Rốt cuộc nhóc con rúc trong ngực lão phu nhân, nặng nề thiếp đi.
Mọi người ở bên trong nghĩ nhũ danh cho bọn nhỏ vui quên trời quên đất, hoàn toàn quên mất còn có ông nội, đại bá nhị bá, đang hăm he chờ bên ngoài. Chờ nóng ruột mà không thấy ai ra, không nhịn được khụ vô số lần, khụ tới mức người bên trong ngớ ra nhìn nhau, cuối cùng lén lút cười thầm, đại hội đặt tên tạm thời gián đoạn, ôm bọn trẻ ra trước đã, bằng không xông vào giành thiệt lắm…
Cây Đuốc Nhỏ có hứng thú với muội muội nhất, lập tức bỏ quên ý định nói chuyện với mẹ ra sau đầu, hí hửng đi theo lão phu nhân ra ngoài, trong phòng chỉ còn Đông Phương Manh và Yến Hồng.
“Mệt?” Đông Phương Manh sán lại ôm nàng, hôn hôn xong, hỏi.
Yến Hồng lắc đầu: “Manh Manh ôm, không mệt.” Hắn gật đầu, giúp nàng đổi tư thế dễ chịu, thành thạo vỗ nhẹ vai nàng, giống như ngày thường dỗ Cây Đuốc Nhỏ, trong mắt là ấm áp không lẫn đi đâu được. “Manh Manh cùng, vĩnh viễn.” Lúc Yến Hồng sắp thiếp đi thì nghe hắn nói như thế. Mở mắt nhìn hắn, hắn còn đang nhìn nàng, môi cùng cong lên, đó là hạnh phúc.
Lúc bọn nhỏ đầy tháng, cuối cùng tên cũng quyết định xong. Lớn nhất là Đông Phương Tập (Yi, bốn tiếng), do lấy ý “sáng ngời, chiếu rọi”, cho nên nhũ danh của nó là “Ống Thổi Nhỏ”, khụ, không sai, nguyên gốc chính là “ống thổi lửa” cái loại có thể đốt đồ vật ấy… (= = khỏi cần đoán, là bà mẹ vô lương tâm Yến Hồng đặt…)
Đứa thứ hai Đông Phương Diệp, do phát âm là “diệp” nên nhũ danh của nó kêu “Lá Cây Nhỏ”, vốn dĩ Yến Hồng còn định đổi nhũ danh của Ống Thổi Nhỏ thành Nhất Hưu Ca, nghĩ coi, đọc cùng Lá Cây Nhỏ nghe hài hòa biết bao… kết quả hội đồng gia đình hỏi ra Nhất Hưu Ca là người phương nào xong, kiên quyết phản đối đề nghị này. Nhũ danh Áo Bông Nhỏ đã được quyết định từ sớm, còn quyền đặt tên đại danh, chiếu theo ý tứ của lão Công gia, để mẫu thân đặt.
Kết quả mẹ nó nghĩ nát óc, đưa ra cái tên Đông Phương Chi Châu, bị cả nhà nghe thành “Đông Phương Tri Chu”, tiểu thập lục hoảng tái cả mặt: “Đừng mà Hồng Hồng, con nhện ghê tởm lắm, Áo Bông Nhỏ đáng yêu như thế, sao lại đặt cái tên kinh khủng vậy chứ!” Yến Hồng ngửa mặt lên trời than dài, cái tên này ở thế kỷ hai mươi mốt vang dội nổi bật lắm á! Khác biệt, khác biệt văn hóa mấy ngàn năm thấy rõ, quả nhiên không thể xem thường! Theo ý lão phu nhân, Áo Bông Nhỏ không nên đặt tên có “hỏa” như các ca ca được. Bé gái mà, phải hiền dịu như nước, hiền lành dịu dàng mới tốt, thế là tất cả mọi người ra sức nghĩ cái tên có “thủy” mà phải dễ đọc dễ nghe, phải ý nghĩa nữa. Do có tiền án “con nhện”, quyền phát ngôn của Yến Hồng lại bị tước đoạt.
Đông Phương Manh thấy nàng bĩu môi không phục liền bưng bánh ngọt lại, đút cho nàng từng miếng từng miếng. Đằng nào miệng nàng cũng rảnh, thỉnh thoảng cũng ăn một hai miếng, còn tên đứa nhỏ hả, nàng hông ý kiến nữa. “Đông Phương Khiết, Đông Phương Hàm, Đông Phương Kỳ, Đông Phương Thục, Đông Phương Linh…” Đông Phương Tề không uổng cùng học với thái tử bao nhiêu năm, biết không ít chữ bộ thủy.
Tiểu thập lục ngồi cạnh, hắn nói một tên nàng viết một tên, vừa viết vừa lắc đầu: “Không đủ xuất sắc, Áo Bông Nhỏ nhà ta phải đặt cái tên hay nhất, tao nhã nhất!” Yến Hồng nghe mà đổ mồ hôi. Áo Bông Nhỏ cả ngày từ sáng tới tối trừ ăn chỉ có ngủ, thật tình nhìn không ra có tiềm chất tao nhã chỗ nào, tốt xấu gì hai ca ca nó thỉnh thoảng còn mở mắt động tay cọ chân, vận động một chút, nhóc con này có tỉnh lại cũng lười nhác nhìn về phương hướng nào đó không động đậy, nhìn mệt lại ngáp rồi ngủ tiếp, ngủ dậy nếu đói hoặc muốn tè tè thì ừ hừ vài tiếng, còn lại căn bản không có động tĩnh gì, rất dễ nuôi.
“Thật ra Đông Phương Lộ, Đông Phương Tuyết, Đông Phương Phi, Đông Phương Sương, Đông Phương Văn cũng có “vũ, thủy”, cũng không tệ.” Đông Phương Ngọc trầm ổn đề ra phương hướng suy nghĩ khác. Yến Hồng vừa ăn điểm tâm trên tay Đông Phương Manh vừa gật đầu, “Lộ Lộ”, tên hay lắm, nghe là khiến người ta cảm thấy uống ngon…
Đông Phương Manh thấy nàng gật đầu làm vụn bánh dính trên mặt, vội vàng dùng lưỡi liếm giúp nàng, mọi người xem như không thấy. Thương lượng thật lâu, mạnh ai nấy giữ ý kiến, cuối cùng không quyết định được. Cuối cùng Yến Hồng bị hành mệt quá, yếu ớt giơ tay kiến nghị: “Hay là đừng chấp nhất thủy với không thủy nữa, dứt khoát gọi tên hai chữ đi, nghe cũng đặc biệt mà…” Bọn con trai đều tên một chữ, bé gái kêu hai chữ, đủ quan trọng!
Việt Dã Thỏ đột nhiên giật mình, gần như lên tiếng cùng lúc với Yến Hồng: “Hay là gọi Đông Phương Minh Châu đi?”
“Không bằng kêu là Đông Phương Nhĩ Nhã?” Đông Phương Minh Châu của Việt Dã Thỏ, còn Đông Phương Nhĩ Nhã thuộc về mẹ đứa nhỏ. Mọi người im lặng, kế đó nhất tề gật đầu, lão phu nhân nói: “Gọi Minh Châu hay, vốn dĩ là viên ngọc trên tay chúng ta rồi! Có điều cái tên Nhĩ Nhã này cũng không sai, ôn văn nhĩ nhã…” Nhất thời khó lựa, lại rối rắm.
Yến Hồng trợn trắng mắt, còn không bằng gọi Đông Phương Chi Châu, không biết nó gần với Đông Phương Minh Châu à! Thật ra trong lòng nàng vẫn vừa ý cái tên Nhĩ Nhã hơn! Đông Phương Minh Châu dễ làm nàng liên tưởng tới cái tòa nhà ba góc nhọn nhọn kia(*)…
Cuối cùng hết cách, tiểu thập lục đề nghị, bắt thăm. Lão Công gia nghĩ con út là cha đứa nhỏ, cũng có quyền quyết định tên con chứ, vì thế nhường cho Đông Phương Manh phụ trách rút thăm. Mở tờ giấy, Đông Phương Manh cười híp mắt đọc: “Nhị nha…” Khụ, trong miệng hắn còn một miếng bánh hoa đào, phát âm không chính xác cũng khó tránh nhưng đủ để mọi người nghe rõ kết quả cuối cùng.
Việt Dã Thỏ bị rớt cũng không mất mát, cười gục gặc đầu với Yến Hồng: “Hai người quả nhiên là vợ chồng!” Yến Hồng đắc ý trong dạ, biết cái này kêu là gì không? Là ngầm hiểu! Vì thế, dưới bàn tay khéo léo của Đông Phương Manh, đại danh của Áo Bông Nhỏ đã được quyết định, Đông Phương Nhĩ Nhã!
Cả nhà đều hài lòng với kết quả này, cho dù không mang tên Đông Phương Minh Châu thì địa vị viên ngọc trên tay mọi người của Áo Bông Nhỏ cũng không chạy đi đâu được, vẫn là Nhĩ Nhã nghe hay hơn, cao quý văn nhã, rất có phong phạm con nhà thi thư… Do ba đứa nhỏ giống nhau, thành ra rất dễ gây ra trò cười. Ví dụ cho bú, tình huống bình thường là, ba đứa nhỏ xếp thành hàng, Ống Thổi Nhỏ ngủ một bên, Áo Bông Nhỏ ngủ ở giữa, Lá Cây Nhỏ ngủ trong cùng, như vậy sẽ khó lẫn lộn. Ống Thổi Nhỏ tỉnh trước nhất, dậy rồi là oe oe đòi bú sữa, liền bồng nó lên cho bú. Kết quả mới cho Ống Thổi Nhỏ bú no, Áo Bông Nhỏ liền hừ, tưởng nó cũng đói, bế lên mới phát hiện cánh mũi nó phập phồng, mặt đỏ bừng bừng, hóa ra là muốn phọt phẹt. Vội vàng đặt Ống Thổi Nhỏ sang một bên, bồng Áo Bông Nhỏ chạy đi phọt phẹt, quay về thuận tiện bế nhóc trong cùng lên cho bú, bú đến nửa chừng mới phát hiện sao lần này “lượng cơm” của Lá Cây Nhỏ ít thế? Mút mấy cái đã nhả ra, ngoảnh mặt sang bên rồi. Đang thắc mắc, Ống Thổi Nhỏ nằm giữa lại khóc, vội vàng thả Lá Cây Nhỏ xuống, bồng Ống Thổi Nhỏ lên. Kết quả vừa bế lên Ống Thổi Nhỏ lập tức dụi vào ngực nàng. Yến Hồng rầu, không phải đứa nhỏ này mới cho bú no rồi? Nếu lúc này mà có Đông Phương Manh ở đây, hắn sẽ nghiêm túc nói cho nàng biết: “Đây là Lá Cây Nhỏ, Ống Thổi Nhỏ vừa mới bú xong rồi…” Chẳng lẽ nàng đặt sai chỗ? Không lý nào…
Sự thật thắng hùng biện, Đông Phương Manh đúng. Bởi vì Yến Hồng không tin liền tháo tã ra coi mông con, coi xong ngậm miệng. Hai bé trai nếu không nhìn mặt chỉ nhìn mông thì rất dễ phân biệt, một đứa có nốt ruồi bên mông trái, một đứa bên phải, cực kỳ đối xứng, cả màu sắc lớn nhỏ cũng không sai biệt, thế nên chỉ có thể dùng cái này để phân biệt. Hiện giờ, đứa trong tay nàng, chính là Ống Thổi Nhỏ có nốt ruồi trên mông trái, >_< cho nó bú hai lần, chẳng trách thằng nhãi này không chịu bú, còn đứa khóc oe oe kia…
Yến Hồng rất bất lực. Thân là mẹ ruột, không phân biệt được con mình chẳng biết có tính là quá tội lỗi không nữa… nhưng bình thường bọn trẻ đều mặc quần áo, không thể cả ngày bắt chúng phơi mông được đi… Có điều, vì sao cha tụi nhỏ có thể phân rõ hảaaa… Vì chuyện này, chuyên môn thỉnh giáo cha bọn nhỏ, kết quả cha chúng đáp một cách đương nhiên: “Nhìn cái là nhận ra ngay…” Nàng còn không tin, cố tình đảo lộn vị trí của chúng sau đó kêu hắn phân biệt lại, kết quả người ta không tốn chút sức nào phân biệt chuẩn xác. Yến Hồng không phục, hoài nghi tên này có mắt xuyên thấu, bởi vì mặc dù Áo Bông Nhỏ có đặc trưng nữ nhi đi nữa thì khi bọc trong bọc tã, nhìn bằng mắt thường thật khó mà nhận ra đứa nào là đứa nào… Nhưng mà Đông Phương Manh rất thần kỳ, lần nào cũng phân biệt chính xác, khỏi cần dòm mông.
(*) Tòa tháp truyền hình Minh Châu phương đông ở Thượng Hải TQ
/75
|