Edit:Trucxinh
Trăng lên giữa trời, ánh trăng như nước, tường thành cao cao sừng sững, người trên tường vui vẻ thoải mái, người dưới tường chỉ chỉ trỏ trỏ. Tĩnh Nam vương vừa ngạc nhiên vừa mừng hô lớn với Lương Tấn dưới tường thành: “Ngươi nói hắn là Đông Phương Tề?”
Lương Tấn gật mạnh đầu, Đông Phương Tề chính cống đơ mặt, đây là tình huống gì? Râu xồm ngông cuồng tìm khắp kinh thành cũng không thấy bộ thứ hai khiến Đông Phương Tề sực nhớ tới một người khiến cả triều văn võ nghe tới là biến sắc, tức thời mặt lạnh như sương. Tuy người này nổi tiếng bên ngoài nhưng Đông Phương Tề không muốn có bất cứ dây dưa nào với hắn.
“Đông Phương nhị công tử nổi tiếng khắp kinh hóa ra phong thái tướng mạo thế này, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy…” Tĩnh Nam vương nhìn gương mặt Đông Phương Manh dưới ánh trăng có vẻ trong suốt, thở dài than. Đệ đệ ruột của… Đông Phương Ngọc anh minh thần võ, hắn mộ danh đã lâu… Nghe nói hắn cưới cháu gái thập lục, hu. Hận không gặp lúc chưa cưới…
“Cho nên vương gia mau đưa người xuống đi!” Lương Tấn sắp bị lời khuyên bảo tận tình của chính mình cảm động rồi. Vốn định lên nhận đệ đệ, Đông Phương Tề nghe Lương Tấn nói câu này thì dừng chân, nghĩ chính mình trói gà không chặt, ít nhất đợi người kia đưa đệ đệ xuống hãy nói.
“Cháu rể Tiểu Tề, lâu không gặp thập lục rồi?” Tĩnh Nam vương phớt lờ Lương Tấn khổ tâm khuyên nhủ, cứ sán lại gần bắt chuyện với Đông Phương Manh. Hắn nghĩ, đồn đãi Đông Phương Tề trời sinh thông minh, miệng lưỡi, cực kỳ nhanh trí chứng tỏ người trước mắt không phải không biết nói mà là không muốn nói thôi. Có điều nói đến danh hiệu công chúa của cháu gái, vị phò mã gia này cũng sẽ nể mặt hắn vài phần chứ?
Vị vương gia nào đó vì bắt chuyện với thiếu niên xinh đẹp đã giở hết mọi mánh khóe ra rồi. Chẳng qua hắn không thể ngờ, người trước mắt không phải Đông Phương Tề, còn Đông Phương Tề chân chính thì chỉ cách vài thước. Gió đêm một mình lạnh, Tĩnh Nam vương sầu đứt ruột. Chẳng lẽ chiêu này không xài được? Xem ra nha đầu thập lục kia trước mặt phò mã nhà mình cũng chẳng vui được bao nhiêu nha… khụ, thằng nhãi Đông Phương Ngọc kia cũng quá đáng thật, đệ đệ đáng yêu như thế mà không giới thiệu cho hắn, lần này thì lợi cho cháu gái thập lục rồi!
Đông Phương Manh căn bản không quan tâm người này đang nói chuyện với mình hay với ai, tóm lại hắn đã đạt được mục đích, hiện tại trừ việc chờ Hồng Hồng yêu dấu tới đón ra, tất cả những thứ còn lại trước mặt hắn ngang hàng với không khí.
Tĩnh Nam vương không hết hi vọng tiếp tục lôi kéo làm quen: “Tiểu Tề đệ đệ, đệ không biết ta cũng bình thường. Nhớ năm đó ta và ca ca đệ đánh lộn, khụ, cái thời thân thiết ấy, đệ còn bé bằng hạt đậu, không ngờ mới chớp mắt một cái đệ đã lớn vậy rồi…”
Vẫn im lặng, Đông Phương Manh vẫn tặng cho hắn một bên mặt xinh đẹp. Bên dưới đã có người không nhịn được phì cười ra tiếng. Tĩnh Nam vương hung hăng trừng mắt xuống dưới, đáng tiếc vẻ mặt hung tợn kia bị hàm râu che hết, lại có bóng đêm yểm trợ, tiếng cười nho nhỏ kia rốt cuộc lan ra thành công khai cười nhạp.
Mà lúc này, Đông Phương Tề đã hết kiên nhẫn chờ rồi. Bởi vì hắn phát hiện Tĩnh Nam vương này căn bản không có ý thả đệ đệ xuống. Ngàn tính vạn tính, không ngờ Manh Manh lại bị hạng người thanh danh bê bối này bám lấy. Hoàng thượng cũng thật là, vị này cứ tai họa nhân dân Lạc thành thì thôi đi, còn triệu hồi hắn về tai họa dân kinh thành làm gì?! Đáng ghét nhất là hại ai không hại, lại nhè vào tiểu đệ ngây thơ hồn nhiên đáng yêu của hắn! Trước mắt chỉ có bộc lộ mình trước, sau đó nghĩ chiêu khác.
“Đông Phương Tề tham kiến Tĩnh Nam vương gia.” Đông Phương Tề cung kính hành lễ với người trên tường cao, thuận tiện công bố thân phận của râu xồm với công chúng.
Tĩnh Nam vương giật mình suýt nữa rớt xuống tường. Hắn trợn mắt nhìn Đông Phương Manh bên trên lại nhìn Đông Phương Tề bên dưới, ngáo ra nửa ngày cuối cùng rặn được một câu: “Ngươi mới là Đông Phương Tề?”
Đông Phương Tề nghiêm trang gật đầu: “Vâng.”
“Hắn không phải?” Mắt phóng phi đao về phía Lương Tấn dưới tường do thông tin tình báo sai mà đang ra sức ẩn thân. Lương Tấn kỳ thật cũng rất uất ức nhé, hắn cũng không ngờ lại phát sinh sự trùng hợp lâm ly thế này.
“Hiển nhiên không phải.” Đông Phương Tề ra sức nuốt châm chọc trở về bụng, trong lòng khinh bỉ.
“Vậy hắn là ai?” Tĩnh Nam vương nhìn gương mặt giống nhau của hai người, còn ngu ngơ hỏi vấn đề nghe rõ là đần độn này.
“Nói ra vừa khéo, người này chính là ấu đệ song sinh của thần, do thần bị thái tử tuyên gọi, nên mới để hắn chờ ngoài cung. Không biết đệ đệ thần có chỗ nào mạo phạm vương gia, thần nguyện thay đệ đệ thỉnh tội, mong vương gia không chấp nhất, rộng lượng bỏ qua.” Đông Phương Tề tùy tiện kiếm đại lý do, lấy lùi làm tiến.
Tĩnh Nam vương à một tiếng, nghĩ bụng chẳng trách nhóc con này cứ một mực trèo lên tường, hóa ra là vì ca ca hắn ở bên trong, không ngờ thằng khỉ Đông Phương Ngọc kia có phúc như thế, hai đệ đệ mỗi người một vẻ, đều dễ thương thế này. Nghĩ đến đó, Tĩnh Nam vương làm bộ rộng lượng phẩy tay, cười ha ha: “Nếu các ngươi đều là đệ đệ của Đông Phương Ngọc, vậy cũng coi như đệ đệ của bổn vương. Nói gì mà đắc tội hay không, bổn vương và đệ đệ vừa gặp đã quen, nói chuyện… cực vui, chỉ là còn chưa kịp hỏi tên lệnh đệ thôi.” Nói xong còn tặng cho Đông Phương Tề một cái nhìn nóng bỏng.
Đông Phương Tề bị Tĩnh Nam vương nhìn một cái, cả người run lẩy bẩy, da gà da vịt thi nhau nhảy múa. “Đệ đệ thần tên chỉ có một chữ Manh, rất hiếm khi thấy được việc đời, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, mong vương gia nâng đỡ, giúp đệ ấy đi xuống, ngày khác đại ca và Tề tới cảm tạ vương gia.” Ít nhiều gì cũng phải xã giao vài câu, bây giờ đệ đệ còn trong tay người ta mà.
Tuy không ôm hi vọng gì, Đông Phương Tề vẫn gọi Đông Phương Manh: “Tiểu đệ, Manh Manh, nhị ca ở đây, mau xuống đi.” Đông Phương Manh không thèm liếc nhị ca hắn lấy một cái. Đông Phương Tề cười khổ: “Xem ra tiểu đệ giận thật rồi, cũng tại nhị ca không tốt, để một mình đệ chờ bên ngoài lâu như vậy.”
Tĩnh Nam vương thoáng thấy kỳ quái nhìn Đông Phương Manh một cái, cực kỳ nghi ngờ thật ra thằng bé này không nghe thấy thì phải? Nếu không sao không có phản ứng gì hết? Chẳng lẽ không phải đệ đệ của Đông Phương Tề? Nhưng cái mặt này, chứng cứ sờ sờ đấy…
“Nhị ca ngươi gọi ngươi kìa, sao ngươi không lên tiếng?” Tĩnh Nam vương không nhịn được nói giúp, hai người cùng một gương mặt nên thấy ai tủi thân hắn đều không nỡ hết. Đông Phương Manh tiếp tục duy trì tư chất tối cao.
Tĩnh Nam vương không thôi, hỏi tiếp: “Hay là, bổn vương đưa ngươi xuống trước? Đằng nào nhị ca ngươi cũng tới rồi.” Hắn nghĩ, trước tiên giúp hai huynh đệ đang gây gổ làm lành trước, dù sao cũng coi như giúp một lần, sau nãy mọi người qua lại cũng có tình cảm nền tảng. Tính toán như thế, hắn duỗi tay ra định đưa Đông Phương Manh xuống. Đông Phương Manh vẫn rất nhạy cảm với hoàn cảnh sắp có thay đổi, tránh tay Tĩnh Nam vương, thiếu chút ngã xuống, may mà Tĩnh Nam vương lanh tay lẹ mắt kéo trở lại, Đông Phương Tề kinh hoảng thiếu điều rớt tim, người vây xem cũng ầm ỹ một trận. Tĩnh Nam vương cũng đổ mồ hôi, thấy Đông Phương Manh rõ ràng không muốn xuống, cũng không dám dùng sức mạnh, đành tiếp tục ngồi trên tường với hắn, thuận tiện giải thích với Đông Phương Tề bên dưới: “Hình như hắn không muốn xuống đâu…”
Đông Phương Tề cười khổ chắp tay với Tĩnh Nam vương, lại ngước mặt nhìn tường cao. Đông Phương Tề không muốn để lộ chứng tự bế của đệ đệ trước mặt người khác, khổ cái hiện tại một người trên cao một người dưới thấp, không sao nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Manh, muốn giao tiếp xem ra thật khó. Thoáng suy tính, hắn túm một người xem náo nhiệt bên cạnh nói nhỏ: “Làm phiền ngươi tức tốc đến phủ Uy Viễn Hầu tìm Uy Viễn Hầu Đông Phương Ngọc, mời ngài ấy nhanh chóng đến cửa Thái Cực. Nếu trong phủ có tam thiếu phu nhân, tốt nhất mời tới luôn. Nói là tam thiếu gia đang ở đây.” Nói xong nhét cho người nọ một nén bạc, người kia mừng rỡ nhanh chóng chạy đi. Đông Phương Tề đảo mắt, tìm thấy Lương Tấn, bước tới chắp tay: “Vị huynh đệ này là thị vệ vương gia phải không?” Vừa rồi là hắn ở bên dưới kêu.
Lương Tấn hoàn lễ: “Thuộc hạ Lương Tấn, bái kiến quan Ích Lang.”
“Không cần đa lễ, không biết huynh đài có thể dẫn tại hạ lên đó? Tại hạ ở dưới này nhìn, thật hơi lo lắng…”
Lương Tấn vui vẻ giúp đỡ. Vì thế đầu tường lại mọc thêm hai người. Quần chúng mới tới coi không biết sự tình lấy làm lạ: “Mấy người đó là ai thế? Đầu năm nay thịnh hành mốt leo tường à? Tường gì không leo chuyên leo tường hoàng cung vậy?” Thế là dẫn tới một màn thảo luận nhiệt liệt, tạm thời không nói.
Đông Phương Tề leo tường như ý, nói với Lương Tấn: “Cám ơn Lương huynh.” Lương Tấn cười, tự giác nhảy qua một bên Tĩnh Nam vương, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống, cùng nhau thưởng thức cảnh đêm. “Manh Manh, huynh là nhị ca.” Đông Phương Tề kéo tay Đông Phương Manh, thấy mắt hắn chuyển hướng về phía mình, vội vàng nhìn thẳng mắt hắn, mỉm cười nói.
Đông Phương Manh nhìn Đông Phương Tề một cái, lại ngoảnh mặt đu nhưng không rút tay ra. Tĩnh Nam vương nhìn mà ngứa ngáy, hắn cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ như vậy cơ… Đông Phương Tề nhẹ nhõm thở ra, tiểu đệ không hất mình ra, vậy là được rồi. Còn vì sao hắn trèo lên tường lại không chịu xuống thì chờ người nhà tới lại xác nhận. Trước mắt làm bạn với hắn đã.
“Khụ, Đông Phương Tề à, này… Manh tiểu đệ hắn… có chướng ngại ngôn ngữ?” Thật ra Tĩnh Nam vương không có ý gì khác, đơn thuần là tò mò thôi nhưng rõ ràng hắn cảm giác được mình bị người ta hung hăng trừng cho một cái.
“Tiểu đệ chỉ là tâm trạng không vui, khi hắn không vui thì không thích nói chuyện.” Đông Phương Tề bực bội đáp.
“Ố, có cá tính, bổn vương thích.” Tĩnh Nam vương không hề phát giác, câu này của mình làm hai người biết rõ đức hạnh của hắn bao gồm Đông Phương Tề và Lương Tấn nghe xong kinh khủng cỡ nào!
Đông Phương Tề quyết định kê thuốc mạnh chút, tỏ vẻ thân thiết hiểu ý nói với Đông Phương Manh: “Manh Manh, có phải nhớ đệ muội không? Vậy chúng ta đi xuống tìm đệ muội được không?” Câu này không cần Đông Phương Manh hồi đáp bởi vì chủ yếu là nói cho Tĩnh Nam vương nghe. Vị vương gia này tuy thích nam nhi nhưng có một nguyên tắc, nam tử đã có hôn phối hoặc có gia thất rồi hắn không dính vào.
Quả nhiên Tĩnh Nam vương nghe xong la oai oái: “Hắn cũng thành thân rồi? Cưới ai?” Chẳng lẽ là thập thất? Nhưng không phải năm nay con bé mới mười ba sao? Mấy đứa cháu gái này sao đứa nào cũng giành của thúc thúc mình thế này?! Không biết kính trọng người già, kính trên nhường dưới gì hết!
Đông Phương Tề nhịn cười nói: “Tiểu đệ và đệ muội thành thân nhiều năm rồi, đứa nhỏ lớn nhất đã sáu tuổi rồi.”
Vẻ mặt Tĩnh Nam vương cứ như gặp phải ma nhìn Đông Phương Manh chằm chặp, lắp ba lắp bắp: “Nhưng… nhưng… nhìn hắn đâu có lớn dữ vậy…”
“Mặt tiểu đệ nhìn trẻ con mà thôi, thực tế đã hơn hai mươi rồi!” Đông Phương Tề không phúc hậu tuyên bố sự thật còn tàn khốc hơn. Cho nên vương gia à, ngài rút lui sớm đi, chúng ta cũng chỉ nhỏ hơn ngài có mấy tuổi thôi à, không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ xưa giờ của ngài đâu.
Đông Phương Manh nãy giờ vẫn một mực yên lặng, lúc này rốt cuộc mở miệng vàng lời ngọc, hưng phấn hô lên câu nói đầu tiên suốt nửa buổi trời: “Hồng Hồng…” Lời chưa dứt, người đã nhào tới, sung sướng nhảy xuống dưới!
Trăng lên giữa trời, ánh trăng như nước, tường thành cao cao sừng sững, người trên tường vui vẻ thoải mái, người dưới tường chỉ chỉ trỏ trỏ. Tĩnh Nam vương vừa ngạc nhiên vừa mừng hô lớn với Lương Tấn dưới tường thành: “Ngươi nói hắn là Đông Phương Tề?”
Lương Tấn gật mạnh đầu, Đông Phương Tề chính cống đơ mặt, đây là tình huống gì? Râu xồm ngông cuồng tìm khắp kinh thành cũng không thấy bộ thứ hai khiến Đông Phương Tề sực nhớ tới một người khiến cả triều văn võ nghe tới là biến sắc, tức thời mặt lạnh như sương. Tuy người này nổi tiếng bên ngoài nhưng Đông Phương Tề không muốn có bất cứ dây dưa nào với hắn.
“Đông Phương nhị công tử nổi tiếng khắp kinh hóa ra phong thái tướng mạo thế này, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy…” Tĩnh Nam vương nhìn gương mặt Đông Phương Manh dưới ánh trăng có vẻ trong suốt, thở dài than. Đệ đệ ruột của… Đông Phương Ngọc anh minh thần võ, hắn mộ danh đã lâu… Nghe nói hắn cưới cháu gái thập lục, hu. Hận không gặp lúc chưa cưới…
“Cho nên vương gia mau đưa người xuống đi!” Lương Tấn sắp bị lời khuyên bảo tận tình của chính mình cảm động rồi. Vốn định lên nhận đệ đệ, Đông Phương Tề nghe Lương Tấn nói câu này thì dừng chân, nghĩ chính mình trói gà không chặt, ít nhất đợi người kia đưa đệ đệ xuống hãy nói.
“Cháu rể Tiểu Tề, lâu không gặp thập lục rồi?” Tĩnh Nam vương phớt lờ Lương Tấn khổ tâm khuyên nhủ, cứ sán lại gần bắt chuyện với Đông Phương Manh. Hắn nghĩ, đồn đãi Đông Phương Tề trời sinh thông minh, miệng lưỡi, cực kỳ nhanh trí chứng tỏ người trước mắt không phải không biết nói mà là không muốn nói thôi. Có điều nói đến danh hiệu công chúa của cháu gái, vị phò mã gia này cũng sẽ nể mặt hắn vài phần chứ?
Vị vương gia nào đó vì bắt chuyện với thiếu niên xinh đẹp đã giở hết mọi mánh khóe ra rồi. Chẳng qua hắn không thể ngờ, người trước mắt không phải Đông Phương Tề, còn Đông Phương Tề chân chính thì chỉ cách vài thước. Gió đêm một mình lạnh, Tĩnh Nam vương sầu đứt ruột. Chẳng lẽ chiêu này không xài được? Xem ra nha đầu thập lục kia trước mặt phò mã nhà mình cũng chẳng vui được bao nhiêu nha… khụ, thằng nhãi Đông Phương Ngọc kia cũng quá đáng thật, đệ đệ đáng yêu như thế mà không giới thiệu cho hắn, lần này thì lợi cho cháu gái thập lục rồi!
Đông Phương Manh căn bản không quan tâm người này đang nói chuyện với mình hay với ai, tóm lại hắn đã đạt được mục đích, hiện tại trừ việc chờ Hồng Hồng yêu dấu tới đón ra, tất cả những thứ còn lại trước mặt hắn ngang hàng với không khí.
Tĩnh Nam vương không hết hi vọng tiếp tục lôi kéo làm quen: “Tiểu Tề đệ đệ, đệ không biết ta cũng bình thường. Nhớ năm đó ta và ca ca đệ đánh lộn, khụ, cái thời thân thiết ấy, đệ còn bé bằng hạt đậu, không ngờ mới chớp mắt một cái đệ đã lớn vậy rồi…”
Vẫn im lặng, Đông Phương Manh vẫn tặng cho hắn một bên mặt xinh đẹp. Bên dưới đã có người không nhịn được phì cười ra tiếng. Tĩnh Nam vương hung hăng trừng mắt xuống dưới, đáng tiếc vẻ mặt hung tợn kia bị hàm râu che hết, lại có bóng đêm yểm trợ, tiếng cười nho nhỏ kia rốt cuộc lan ra thành công khai cười nhạp.
Mà lúc này, Đông Phương Tề đã hết kiên nhẫn chờ rồi. Bởi vì hắn phát hiện Tĩnh Nam vương này căn bản không có ý thả đệ đệ xuống. Ngàn tính vạn tính, không ngờ Manh Manh lại bị hạng người thanh danh bê bối này bám lấy. Hoàng thượng cũng thật là, vị này cứ tai họa nhân dân Lạc thành thì thôi đi, còn triệu hồi hắn về tai họa dân kinh thành làm gì?! Đáng ghét nhất là hại ai không hại, lại nhè vào tiểu đệ ngây thơ hồn nhiên đáng yêu của hắn! Trước mắt chỉ có bộc lộ mình trước, sau đó nghĩ chiêu khác.
“Đông Phương Tề tham kiến Tĩnh Nam vương gia.” Đông Phương Tề cung kính hành lễ với người trên tường cao, thuận tiện công bố thân phận của râu xồm với công chúng.
Tĩnh Nam vương giật mình suýt nữa rớt xuống tường. Hắn trợn mắt nhìn Đông Phương Manh bên trên lại nhìn Đông Phương Tề bên dưới, ngáo ra nửa ngày cuối cùng rặn được một câu: “Ngươi mới là Đông Phương Tề?”
Đông Phương Tề nghiêm trang gật đầu: “Vâng.”
“Hắn không phải?” Mắt phóng phi đao về phía Lương Tấn dưới tường do thông tin tình báo sai mà đang ra sức ẩn thân. Lương Tấn kỳ thật cũng rất uất ức nhé, hắn cũng không ngờ lại phát sinh sự trùng hợp lâm ly thế này.
“Hiển nhiên không phải.” Đông Phương Tề ra sức nuốt châm chọc trở về bụng, trong lòng khinh bỉ.
“Vậy hắn là ai?” Tĩnh Nam vương nhìn gương mặt giống nhau của hai người, còn ngu ngơ hỏi vấn đề nghe rõ là đần độn này.
“Nói ra vừa khéo, người này chính là ấu đệ song sinh của thần, do thần bị thái tử tuyên gọi, nên mới để hắn chờ ngoài cung. Không biết đệ đệ thần có chỗ nào mạo phạm vương gia, thần nguyện thay đệ đệ thỉnh tội, mong vương gia không chấp nhất, rộng lượng bỏ qua.” Đông Phương Tề tùy tiện kiếm đại lý do, lấy lùi làm tiến.
Tĩnh Nam vương à một tiếng, nghĩ bụng chẳng trách nhóc con này cứ một mực trèo lên tường, hóa ra là vì ca ca hắn ở bên trong, không ngờ thằng khỉ Đông Phương Ngọc kia có phúc như thế, hai đệ đệ mỗi người một vẻ, đều dễ thương thế này. Nghĩ đến đó, Tĩnh Nam vương làm bộ rộng lượng phẩy tay, cười ha ha: “Nếu các ngươi đều là đệ đệ của Đông Phương Ngọc, vậy cũng coi như đệ đệ của bổn vương. Nói gì mà đắc tội hay không, bổn vương và đệ đệ vừa gặp đã quen, nói chuyện… cực vui, chỉ là còn chưa kịp hỏi tên lệnh đệ thôi.” Nói xong còn tặng cho Đông Phương Tề một cái nhìn nóng bỏng.
Đông Phương Tề bị Tĩnh Nam vương nhìn một cái, cả người run lẩy bẩy, da gà da vịt thi nhau nhảy múa. “Đệ đệ thần tên chỉ có một chữ Manh, rất hiếm khi thấy được việc đời, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, mong vương gia nâng đỡ, giúp đệ ấy đi xuống, ngày khác đại ca và Tề tới cảm tạ vương gia.” Ít nhiều gì cũng phải xã giao vài câu, bây giờ đệ đệ còn trong tay người ta mà.
Tuy không ôm hi vọng gì, Đông Phương Tề vẫn gọi Đông Phương Manh: “Tiểu đệ, Manh Manh, nhị ca ở đây, mau xuống đi.” Đông Phương Manh không thèm liếc nhị ca hắn lấy một cái. Đông Phương Tề cười khổ: “Xem ra tiểu đệ giận thật rồi, cũng tại nhị ca không tốt, để một mình đệ chờ bên ngoài lâu như vậy.”
Tĩnh Nam vương thoáng thấy kỳ quái nhìn Đông Phương Manh một cái, cực kỳ nghi ngờ thật ra thằng bé này không nghe thấy thì phải? Nếu không sao không có phản ứng gì hết? Chẳng lẽ không phải đệ đệ của Đông Phương Tề? Nhưng cái mặt này, chứng cứ sờ sờ đấy…
“Nhị ca ngươi gọi ngươi kìa, sao ngươi không lên tiếng?” Tĩnh Nam vương không nhịn được nói giúp, hai người cùng một gương mặt nên thấy ai tủi thân hắn đều không nỡ hết. Đông Phương Manh tiếp tục duy trì tư chất tối cao.
Tĩnh Nam vương không thôi, hỏi tiếp: “Hay là, bổn vương đưa ngươi xuống trước? Đằng nào nhị ca ngươi cũng tới rồi.” Hắn nghĩ, trước tiên giúp hai huynh đệ đang gây gổ làm lành trước, dù sao cũng coi như giúp một lần, sau nãy mọi người qua lại cũng có tình cảm nền tảng. Tính toán như thế, hắn duỗi tay ra định đưa Đông Phương Manh xuống. Đông Phương Manh vẫn rất nhạy cảm với hoàn cảnh sắp có thay đổi, tránh tay Tĩnh Nam vương, thiếu chút ngã xuống, may mà Tĩnh Nam vương lanh tay lẹ mắt kéo trở lại, Đông Phương Tề kinh hoảng thiếu điều rớt tim, người vây xem cũng ầm ỹ một trận. Tĩnh Nam vương cũng đổ mồ hôi, thấy Đông Phương Manh rõ ràng không muốn xuống, cũng không dám dùng sức mạnh, đành tiếp tục ngồi trên tường với hắn, thuận tiện giải thích với Đông Phương Tề bên dưới: “Hình như hắn không muốn xuống đâu…”
Đông Phương Tề cười khổ chắp tay với Tĩnh Nam vương, lại ngước mặt nhìn tường cao. Đông Phương Tề không muốn để lộ chứng tự bế của đệ đệ trước mặt người khác, khổ cái hiện tại một người trên cao một người dưới thấp, không sao nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Manh, muốn giao tiếp xem ra thật khó. Thoáng suy tính, hắn túm một người xem náo nhiệt bên cạnh nói nhỏ: “Làm phiền ngươi tức tốc đến phủ Uy Viễn Hầu tìm Uy Viễn Hầu Đông Phương Ngọc, mời ngài ấy nhanh chóng đến cửa Thái Cực. Nếu trong phủ có tam thiếu phu nhân, tốt nhất mời tới luôn. Nói là tam thiếu gia đang ở đây.” Nói xong nhét cho người nọ một nén bạc, người kia mừng rỡ nhanh chóng chạy đi. Đông Phương Tề đảo mắt, tìm thấy Lương Tấn, bước tới chắp tay: “Vị huynh đệ này là thị vệ vương gia phải không?” Vừa rồi là hắn ở bên dưới kêu.
Lương Tấn hoàn lễ: “Thuộc hạ Lương Tấn, bái kiến quan Ích Lang.”
“Không cần đa lễ, không biết huynh đài có thể dẫn tại hạ lên đó? Tại hạ ở dưới này nhìn, thật hơi lo lắng…”
Lương Tấn vui vẻ giúp đỡ. Vì thế đầu tường lại mọc thêm hai người. Quần chúng mới tới coi không biết sự tình lấy làm lạ: “Mấy người đó là ai thế? Đầu năm nay thịnh hành mốt leo tường à? Tường gì không leo chuyên leo tường hoàng cung vậy?” Thế là dẫn tới một màn thảo luận nhiệt liệt, tạm thời không nói.
Đông Phương Tề leo tường như ý, nói với Lương Tấn: “Cám ơn Lương huynh.” Lương Tấn cười, tự giác nhảy qua một bên Tĩnh Nam vương, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống, cùng nhau thưởng thức cảnh đêm. “Manh Manh, huynh là nhị ca.” Đông Phương Tề kéo tay Đông Phương Manh, thấy mắt hắn chuyển hướng về phía mình, vội vàng nhìn thẳng mắt hắn, mỉm cười nói.
Đông Phương Manh nhìn Đông Phương Tề một cái, lại ngoảnh mặt đu nhưng không rút tay ra. Tĩnh Nam vương nhìn mà ngứa ngáy, hắn cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ như vậy cơ… Đông Phương Tề nhẹ nhõm thở ra, tiểu đệ không hất mình ra, vậy là được rồi. Còn vì sao hắn trèo lên tường lại không chịu xuống thì chờ người nhà tới lại xác nhận. Trước mắt làm bạn với hắn đã.
“Khụ, Đông Phương Tề à, này… Manh tiểu đệ hắn… có chướng ngại ngôn ngữ?” Thật ra Tĩnh Nam vương không có ý gì khác, đơn thuần là tò mò thôi nhưng rõ ràng hắn cảm giác được mình bị người ta hung hăng trừng cho một cái.
“Tiểu đệ chỉ là tâm trạng không vui, khi hắn không vui thì không thích nói chuyện.” Đông Phương Tề bực bội đáp.
“Ố, có cá tính, bổn vương thích.” Tĩnh Nam vương không hề phát giác, câu này của mình làm hai người biết rõ đức hạnh của hắn bao gồm Đông Phương Tề và Lương Tấn nghe xong kinh khủng cỡ nào!
Đông Phương Tề quyết định kê thuốc mạnh chút, tỏ vẻ thân thiết hiểu ý nói với Đông Phương Manh: “Manh Manh, có phải nhớ đệ muội không? Vậy chúng ta đi xuống tìm đệ muội được không?” Câu này không cần Đông Phương Manh hồi đáp bởi vì chủ yếu là nói cho Tĩnh Nam vương nghe. Vị vương gia này tuy thích nam nhi nhưng có một nguyên tắc, nam tử đã có hôn phối hoặc có gia thất rồi hắn không dính vào.
Quả nhiên Tĩnh Nam vương nghe xong la oai oái: “Hắn cũng thành thân rồi? Cưới ai?” Chẳng lẽ là thập thất? Nhưng không phải năm nay con bé mới mười ba sao? Mấy đứa cháu gái này sao đứa nào cũng giành của thúc thúc mình thế này?! Không biết kính trọng người già, kính trên nhường dưới gì hết!
Đông Phương Tề nhịn cười nói: “Tiểu đệ và đệ muội thành thân nhiều năm rồi, đứa nhỏ lớn nhất đã sáu tuổi rồi.”
Vẻ mặt Tĩnh Nam vương cứ như gặp phải ma nhìn Đông Phương Manh chằm chặp, lắp ba lắp bắp: “Nhưng… nhưng… nhìn hắn đâu có lớn dữ vậy…”
“Mặt tiểu đệ nhìn trẻ con mà thôi, thực tế đã hơn hai mươi rồi!” Đông Phương Tề không phúc hậu tuyên bố sự thật còn tàn khốc hơn. Cho nên vương gia à, ngài rút lui sớm đi, chúng ta cũng chỉ nhỏ hơn ngài có mấy tuổi thôi à, không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ xưa giờ của ngài đâu.
Đông Phương Manh nãy giờ vẫn một mực yên lặng, lúc này rốt cuộc mở miệng vàng lời ngọc, hưng phấn hô lên câu nói đầu tiên suốt nửa buổi trời: “Hồng Hồng…” Lời chưa dứt, người đã nhào tới, sung sướng nhảy xuống dưới!
/75
|