Đế Quân

Chương 590: Chiến thư. (1)

/1432


Có lẽ về phương diện này cũng thật sự phải cảm tạ một phen chính con người năm đó đã làm thương tổn Tử Huyên. Nếu không, sống cả đời cùng với kẻ như súc sinh kia thì tựa hồ càng buồn đau hơn !

Thần Dạ đang cực lực áp chế nội tâm của mình. Thế nhưng khi bỗng nhiên nghe thấy những lời như vậy, thì sự bình tĩnh mà hắn cố gắng duy trì rốt cục bị phá vỡ.

Cho tới bây giờ hắn cũng không có cảm giác, một ngày kia, lửa giận trong lòng của mình sẽ còn có thể bùng cháy mạnh hơn như hiện nay !

Cho dù lúc mẫu thân bị bắt đi, hắn hận ông trời, hận những người đó, thế nhưng hận ý kia so cùng hôm nay, thật sự không coi là cái gì.

Cảnh ngộ của chính mình khởi nguồn từ người ngoài. Cho nên nếu như hận, thì có thể mặc sức hận!

Nhưng còn Tử Huyên ? Nàng đã bị kẻ mà nàng yêu nhất ruồng bỏ. Nếu hận, thì hận Tiêu Vô Yểm đã bỏ rơi nàng, hay là chính bản thân nàng có mắt không tròng?

Còn Linh Nhi!

Nếu như nó muốn hận thì đối tượng hận lại chính là cha đẻ của mình a!

Đối với đứa bé còn nhỏ tuổi mà nói, điều này quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.

Nhưng phải làm thế nào mới giải quyết dứt khoát tất cả điều này?

Chỉ có Tiêu Vô Yểm ―― phải chết !

Thần Dạ thở ra một hơi thật dài, hắn nhìn về phía Tiêu Vô Yểm mà hỏi:

- Xin hỏi, lời của ngươi, hiện tại nói xong chưa ? Nếu như đã nói xong, nên nghe một chút lời của ta.

Ngón tay như kiếm, chậm rãi giơ lên mà chỉ vào người kia, phảng phất như có kiếm ý lan tràn ra.

Thần Dạ gằn từng chữ một mà nói:

- Ngươi cả đời này, mong muốn nhất được cho là tài năng, hẳn là vì ngươi có thiên phú tu luyện bẩm sinh hơn người. Mà để ngươi có thân phận kiêu ngạo với đời, là do thế lực to lớn phía sau ngươi.

- Cho nên, ta sẽ lấy đi tất cả những gì mà ngươi có được, một chút cũng không để lại !

Gằn từng chữ một, âm vang hữu lực làm cho người khác không chút nghi ngờ tính chân thật trong giọng nói của Thần Dạ. Cho dù đối tượng trước mặt chính là Tiêu Vô Yểm mà vô số người đều phải nhìn lên !

- Khẩu khí của ngươi đúng là rất lớn !

Mà nghe được những lời này, Tiêu Vô Yểm cũng không nhịn được muốn cười. Hắn cho mình là ai vậy, ngay cả Lăng Tiêu Điện đều muốn động. Chẳng lẽ hắn không biết, nhìn khắp cả Đông Vực, Lăng Tiêu Điện đều là thế lực số một. Những nơi có thể cùng sánh vai sẽ không đếm hết một bàn tay.

Nếu không phải như thế, ở trước mặt Hổ Lực thì Tiêu Vô Yểm hắn tại sao dám lớn mật như vậy ?

Sự thực, nếu như không có vì Lão Tổ tông tộc Hổ Sa đã chú ý tiểu tử này, thì lúc trước hắn đã động thủ giết chết người thiếu niên này. Đâu đến lượt lúc này đối phương nói năng ngông cuồng như thế ở đây ?

- Liền bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ khiến cho ngươi biết. Những gì ta nói, không phải là nói bừa!

Thần Dạ cười nhạt, bàn tay mở ra. Bỗng nhiên, có một chùm tia sáng đỏ như lửa giống như tinh linh đua nhau tuôn ra.

Vô số người đều cảm giác con ngươi của mình đều sắp sửa rơi ra ngoài. Bởi vì, bọn họ từ trong chùm tia sáng này cảm ứng được nó có đồng dạng khí tức cùng chùm tia sáng đang trôi nổi giữa không trung kia. Điều không giống chính là, uy lực phát tán ra ngoài không giống mà thôi.

Đó là cái chìa khóa mà Thần Dạ đã luyện hóa!

Trong chùm tia sáng, có một vầng sáng đang dao động. Ở bên trong nó như ẩn như hiện, giống như có một bóng dáng nho nhỏ đang tồn tại, đó mới là cái chìa khóa.

Cái chìa khóa bị luyện hóa cũng không lấy loại hình thái lúc mới xuất hiện, càng đã không có khí tức thuộc về nó lúc đầu, thế nhưng lại được quyết định do Thần Dạ đang ở nơi này sao?

Nếu như nói hắn còn chưa hề luyện hóa, vậy thì trong thời gian ngắn ngủi kia hắn đạt tới tu vi cảnh giới Thông Huyền, thì lại là làm thế nào mà được?

Ở chỗ sâu trong hai mắt Tiêu Vô Yểm, có một cái vẻ lo ngại đang lặng yên lan tràn. Hắn đột nhiên cảm giác được, ý tứ mà người thiếu niên kia vừa rồi đã biểu thị ra ngoài nói không chừng, thật sự sẽ bị hắn làm được.

Loại giác quan này không quan hệ với người thiếu niên cách đây không lâu đã đoạt mất món đồ thiếu chút nữa liền thuộc về hắn, chỉ là hiện tại...

- Ra đi!

Thần Dạ nhẹ nhàng cất tiếng cười, chùm tia sáng trên lòng bàn tay hắn bỗng đột ngột hóa thành quang điện rồi bắn mạnh về hướng chùm tia sáng ở giữa không trung.

Hai mắt Tiêu Vô Yểm bỗng nhiên phát lạnh. Hắn cũng bất chấp nghĩ nhiều hơn nữa, tâm thần vừa động, từ trong mi tâm có lực lượng linh hồn hào hùng nhanh chóng bao bọc lấy chùm tia sáng phía trước.

Đây không phải là hắn giận dữ xúc động, lại càng không phải là tưởng rằng hắn cũng có thể trong thời gian ngắn mà luyện hóa được chùm tia sáng. Chỉ là hắn muốn nghiệm chứng một phen, xem thủ đoạn của người thiếu niên này đến tột cùng là rất quỷ dị hay không.

Hắn cùng với Tử Huyên, sở dĩ không hề hành động tranh cướp luyện hóa. Về một phương diện đương nhiên là kinh ngạc do đối phương xuất hiện. Còn mặt khác chính là, chùm tia sáng vẫn còn chưa có xác định chọn ra người thích hợp nhất. Cho nên, đạo lí là giành trước cũng không phải chắc chắn sẽ thu được.

Mà nay Thần Dạ lần thứ hai đến quấy rối. Tiêu Vô Yểm rất muốn biết, kẻ này có thật sự đã được chiếu cố như thế hay không.

Liền vào lúc Linh Hồn Chi Lực của Tiêu Vô Yểm vừa mới bao bọc chùm tia sáng, thì hào quang đỏ như lửa của Thần Dạ như một đám Hỏa Diễm cũng đã bao trùm đi tới.

- Hự!

Ở trong khoảnh khắc này, Tiêu Vô Yểm đột nhiên rên lên một tiếng. Thân thể vội vàng rút lui, còn trên khóe miệng của hắn đã là có thêm vết máu, đang từ từ ri rỉ ra.

Vậy là hôm nay, lần thứ hai hắn lại bị thiệt trong tay Thần Dạ.

Mà không chỉ như thế. Liền trong khoảnh khắc vừa rồi, Tiêu Vô Yểm cảm ứng được thập phần rõ ràng, lúc chùm tia sáng như ngọn lửa kia bắt đầu bao trùm thì đã không còn đơn thuần là trục xuất lực lượng linh hồn của chính mình, mà là muốn nuốt chửng.

Nếu như không phải chính hắn vốn là chỉ muốn thử dò xét, thì nói cách khác lần này đây thật là sẽ phải gặp đại phiền toái. Phàm là những gì liên lụy đến linh hồn, thì ngay cả những tia tổn thương nhỏ đều là phi thường nghiêm trọng.

- Tiểu hỗn trướng!

Tiêu Vô Yểm không nhịn được tức giận mắng.,Đại thể cũng bởi vì giờ này khắc này, chùm tia sáng một mực không có đưa ra sự lựa chọn, thì sau biến cố này đã lựa chọn Tử Huyên.

Đây không nghi ngờ, lại là người thiếu niên kia đang làm trò quỷ!

- Ta sẽ giết ngươi, nhất định thế!

Nhìn người thiếu niên, Tiêu Vô Yểm căm hận nói. Bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn còn chưa bao giờ bị hại như thế. Chớ nói chi là lại cùng trên tay một người. Đồng dạng một đòn ăn đến hai lần, hơn nữa, kẻ này vẫn còn chỉ là một người thiếu niên.

- Ngươi khẳng định sẽ không làm được, mà ta sẽ là người tin tưởng, ngươi thật sự không làm được!

Thần Dạ từ từ thu hồi chùm tia sáng, chợt lớn tiếng quát:

- Tiêu Vô Yểm, đánh một trận cùng ta !

/1432

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status