"Tuân mệnh, đại nhân." Nhiệm Soái cung kính cúi người, nói: "Như vậy. . . . Ta sẽ không quấy rầy ngài."
Các thiên tướng cũng ngầm hiểu, sau khi hành lễ, cả đám theo đuôi nhau đi ra ngoài. Ai cũng không ngốc, mắt thấy công chúa điện hạ có dáng vẻ vui vẻ và e lệ như này. Chẳng lẽ nhất định phải đợi người ta mở miệng đuổi người thì mới biết điều sao?
Cơ Thắng Tình phất tay ý bảo hộ vệ của nàng cũng rời khỏi. Nàng đang trong mối tình đầu, bây giờ nhìn ai cũng chướng mắt, đương nhiên, ngoại trừ Tiền Bất Ly. Đám hộ vệ của công chúa rời đi không chút nghi ngờ. Nếu như vào trước kia, bọn hắn còn sẽ có chút ít do dự, hiện tại hình tượng Tiền Bất Ly như ánh sáng chói lọi đã xâm nhập vào trong suy nghĩ của mỗi người!
Con người không thể không có tín ngưỡng. Nhân loại hay thay đổi mà lại luôn tìm kiếm một nơi để ký thác tâm linh. Ví dụ như thế giới kia của Tiền Bất Ly, vào thời điểm khoa học kỹ thuật không phát triển, có Jesus, có Thích Ca Mâu Ni, có Mohamed, đợi đến lúc khoa học kỹ thuật phát triển cao độ, sau khi mặt nạ thần vô tình bị phá bỏ, mọi người bắt đầu sùng bái đủ loại minh tinh, dù những minh tinh đó có sinh hoạt cá nhân thối nát, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn hắn.
Thế nhưng vẫn có một chút ít giống nhau, mỗi lần gặp chiến loạn, mọi người đều sùng bái những anh hùng đột nhiên quật khởi, mà Tiền Bất Ly tự mình bày mưu nghĩ kế nói cho mọi người, hắn không thẹn với danh xưng “anh hùng” này.
Mọi người đều đi hết sạch, Cơ Thắng Tình lại hồi phục sức sống, một đôi mắt trong veo như nước nhìn Tiền Bất Ly không nháy mắt tới mức xuất thần, làm như Tiền Bất Ly là một vật hi hãn ngàn năm khó gặp vậy.
Khi một người bị mỹ nữ nhìn chăm chú thì sẽ có áp lực. Nếu như là một nam nhân bình thường, có lẽ sẽ xấu hổ, nếu như là một chính nhân quân tử, cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng ở phương diện này Tiền Bất Ly có quá nhiều kinh nghiệm, nam nhân còn có thể sợ nữ nhân sao?
Ánh mắt Tiền Bất Ly đảo qua con mắt Cơ Thắng Tình, đảo qua cái miệng nhỏ nhắn, đảo qua cái cổ, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực Cơ Thắng Tình. Đây là thói quen cũ của hắn, ngươi nhìn ta, ta liền nhìn ngươi, xem ai không chịu được trước!
Cơ Thắng Tình cảm nhận được ánh mắt của Tiền Bất Ly, đó là một loại ánh mắt mà Tiền Bất Ly cảm thấy rất bình thản mà Cơ Thắng Tình lại cho rằng rất nóng rực, mối tình đầu khiến nàng không thể chống đỡ nổi, một suy nghĩ xấu hổ xuất hiện trên gương mặt Cơ Thắng Tình. Nàng hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?" Cơ Thắng Tình vừa nói vừa quay mặt đi.
"Không nhìn cái gì, ta đang suy nghĩ một chuyện"
"Suy nghĩ sự việc thì sao phải nhìn người ta?"
"Người ta là ai nào?"
"Người ta là . ." Cơ Thắng Tình liếc mắt nhìn Tiền Bất Ly, thấy nụ cười trên khóe miệng Tiền Bất Ly, tim nàng đập càng nhanh hơn: "Chúng ta. . . Không nói tới chuyện này. Ừ. . . . Ta muốn sớm quay về Thượng Kinh, chúng ta hãy cùng trở về." Cơ Thắng Tình làm ra vẻ mạnh mẽ tự trấn định, đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, còn uống ngụm nước trà.
"Không phải ngươi đã nói là muốn ở lại Tuyết Nguyên thành một thời gian ngắn nữa sao?" Tiền Bất Ly thoáng kinh ngạc hỏi. Thượng Kinh này là thủ phủ Cơ Chu quốc. Từ câu chuyện phiếm của những người khác, hắn đã hiểu được điều này.
"Hiện tại không giống với lúc trước." Cơ Thắng Tình nở nụ cười, nói: "Trát Mộc Hợp của bộ lạc Phi Ưng vẫn là họa lớn trong lòng phụ vương, thế nhưng ngươi lại dễ dàng đánh bại hắn, ta nghĩ phụ vương nhất định rất muốn gặp ngươi."
Tiền Bất Ly rất nghiêm túc suy nghĩ, có đi Thượng Kinh hay không với hắn mà nói đều là chuyện không quan trọng. Huống chi đối phương rất thịnh tình mời hắn, nếu như cự tuyệt, nhất định sẽ làm tổn thương công chúa: "Được rồi, ta cũng muốn đi tới đó."
"Vậy lời nói đã định, hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường." Cơ Thắng Tình không biết nhớ ra chuyện gì đó, nụ cười trên mặt nàng dần dần tiêu tán: "Kỳ thật, ta cũng muốn ở lại Tuyết Nguyên thành một thời gian ngắn, ở chỗ này ta rất an tâm."
Tiền Bất Ly thuận miệng hỏi: "Ngươi tới Tuyết Nguyên thành mấy ngày, không đi ra ngoài du ngoạn sao?"
"Ừ. . . Tính cả hôm nay là ngày thứ bảy, đi ra ngoài một lần, nhìn mặt trời mọc. Kết quả, khanh khách. . . . phát hiện ra một bảo bối." Cơ Thắng Tình nhìn Tiền Bất Ly. Ý tứ của nàng là bảo bối phát hiện ra chính là Tiền Bất Ly hắn. Bất chợt Cơ Thắng Tình phát giác hai từ 'Bảo bối' này có chút mập mờ, tâm trạngvốn đã bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu nhảy dựng lên.
"Bảy ngày?" Tiền Bất Ly ngẩn ngơ.
“Đúng vậy, có ngươi ở cùng thật tốt, ta lại không cần lo lắng. . . . . Ngươi làm sao vậy? ?" Cơ Thắng Tình chưa nói hết lời, nàng lại kinh ngạc phát hiện thần sắc Tiền Bất Ly trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Tiền Bất Ly khe khẽ thở dài, ngồi xuống ghế. Tuy hắn chỉ là một gã quân nhân, hắn không chơi trò chơi chính trị thì cũng không có nghĩa là hắn không thể chơi, ở gia tộc mưa dầm thấm đất, hắn đã học hỏi được rất nhiều.
"Thượng Kinh có người rất muốn ngươi, chết đúng không?"
"Ngươi. . . Làm sao ngươi biết?" Cơ Thắng Tình kinh ngạc vạn phần.
"Ngươi mới đến bảy ngày, Trát Mộc Hợp đã đánh đến Tuyết Nguyên thành. Không, là ngày thứ sáu, ngày thứ sáu hắn đã vượt qua sông băng Khai Thiên, đánh tới Tuyết Nguyên thành, hơn nữa hắn biết rõ ở bên trong Tuyết Nguyên thành có một trưởng công chúa là ngươi! Nếu như không phải trong ngoài cấu kết, căn bản không có khả năng!" Tiền Bất Ly vừa dùng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, vừa chậm rãi nói: "Ngươi có thể từ góc độ Trát Mộc Hợp mà cân nhắc một chút, hắn điều binh phải cần bao lâu thời gian? Chuẩn bị các loại vật tư cần thời gian bao lâu? Hắn cần bao lâu thời gian để vượt qua sông băng Khai Thiên? Cuối cùng cộng thêm ba ngày xây dựng cầu treo. Có lẽ ngươi vừa rời khỏi Thượng Kinh, là hắn biết ngươi muốn đến Tuyết Nguyên thành rồi!"
Mặt Cơ Thắng Tình không chút biểu lộ, không nói câu nào, thế nhưng trong mắt của nàng lại bắn ra ánh mắt cừu hận.
"Tên kia là ai?"
"Vâng. . . . Là mẫu hậu của ta, cũng là mẹ kế của ta, mẹ đẻ của ta chết sớm, cho nên. . . ."
"Không cần phải nói quá nhiều, đơn giản một chú. Tình thế bây giờ cũng không được lạc quan như chúng ta tưởng tượng." Tiền Bất Ly đã cắt ngang lời Cơ Thắng Tình: "Vì sao bà ta muốn ngươi chết?"
"Là vì vương vị." Cơ Thắng Tình thật khéo léo biết cách giảm bớt nỗi ủy khuất lâu này thành bốn chữ.
"Thế nhưng. . . Thế nhưng ngươi là công chúa?" Tiền Bất Ly cũng không biết là ở Cơ Chu quốc công chúa cũng có quyền kế thừa vương vị.
“Đúng vậy, cho nên hắn mới một lòng muốn hại chết ta." Trên khóe mắt Cơ Thắng Tình hiện ra ánh lệ.
Tiền Bất Ly đã hiểu đôi chút. Ở quốc gia này, công chúa cũng có quyền kế thừa, trong lòng hắn lập tức cảm thán cung đình đen tối. từ xưa tới nay đều như thế lúc, một suy nghĩ điên cuồng đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.
Các thiên tướng cũng ngầm hiểu, sau khi hành lễ, cả đám theo đuôi nhau đi ra ngoài. Ai cũng không ngốc, mắt thấy công chúa điện hạ có dáng vẻ vui vẻ và e lệ như này. Chẳng lẽ nhất định phải đợi người ta mở miệng đuổi người thì mới biết điều sao?
Cơ Thắng Tình phất tay ý bảo hộ vệ của nàng cũng rời khỏi. Nàng đang trong mối tình đầu, bây giờ nhìn ai cũng chướng mắt, đương nhiên, ngoại trừ Tiền Bất Ly. Đám hộ vệ của công chúa rời đi không chút nghi ngờ. Nếu như vào trước kia, bọn hắn còn sẽ có chút ít do dự, hiện tại hình tượng Tiền Bất Ly như ánh sáng chói lọi đã xâm nhập vào trong suy nghĩ của mỗi người!
Con người không thể không có tín ngưỡng. Nhân loại hay thay đổi mà lại luôn tìm kiếm một nơi để ký thác tâm linh. Ví dụ như thế giới kia của Tiền Bất Ly, vào thời điểm khoa học kỹ thuật không phát triển, có Jesus, có Thích Ca Mâu Ni, có Mohamed, đợi đến lúc khoa học kỹ thuật phát triển cao độ, sau khi mặt nạ thần vô tình bị phá bỏ, mọi người bắt đầu sùng bái đủ loại minh tinh, dù những minh tinh đó có sinh hoạt cá nhân thối nát, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn hắn.
Thế nhưng vẫn có một chút ít giống nhau, mỗi lần gặp chiến loạn, mọi người đều sùng bái những anh hùng đột nhiên quật khởi, mà Tiền Bất Ly tự mình bày mưu nghĩ kế nói cho mọi người, hắn không thẹn với danh xưng “anh hùng” này.
Mọi người đều đi hết sạch, Cơ Thắng Tình lại hồi phục sức sống, một đôi mắt trong veo như nước nhìn Tiền Bất Ly không nháy mắt tới mức xuất thần, làm như Tiền Bất Ly là một vật hi hãn ngàn năm khó gặp vậy.
Khi một người bị mỹ nữ nhìn chăm chú thì sẽ có áp lực. Nếu như là một nam nhân bình thường, có lẽ sẽ xấu hổ, nếu như là một chính nhân quân tử, cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng ở phương diện này Tiền Bất Ly có quá nhiều kinh nghiệm, nam nhân còn có thể sợ nữ nhân sao?
Ánh mắt Tiền Bất Ly đảo qua con mắt Cơ Thắng Tình, đảo qua cái miệng nhỏ nhắn, đảo qua cái cổ, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực Cơ Thắng Tình. Đây là thói quen cũ của hắn, ngươi nhìn ta, ta liền nhìn ngươi, xem ai không chịu được trước!
Cơ Thắng Tình cảm nhận được ánh mắt của Tiền Bất Ly, đó là một loại ánh mắt mà Tiền Bất Ly cảm thấy rất bình thản mà Cơ Thắng Tình lại cho rằng rất nóng rực, mối tình đầu khiến nàng không thể chống đỡ nổi, một suy nghĩ xấu hổ xuất hiện trên gương mặt Cơ Thắng Tình. Nàng hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?" Cơ Thắng Tình vừa nói vừa quay mặt đi.
"Không nhìn cái gì, ta đang suy nghĩ một chuyện"
"Suy nghĩ sự việc thì sao phải nhìn người ta?"
"Người ta là ai nào?"
"Người ta là . ." Cơ Thắng Tình liếc mắt nhìn Tiền Bất Ly, thấy nụ cười trên khóe miệng Tiền Bất Ly, tim nàng đập càng nhanh hơn: "Chúng ta. . . Không nói tới chuyện này. Ừ. . . . Ta muốn sớm quay về Thượng Kinh, chúng ta hãy cùng trở về." Cơ Thắng Tình làm ra vẻ mạnh mẽ tự trấn định, đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, còn uống ngụm nước trà.
"Không phải ngươi đã nói là muốn ở lại Tuyết Nguyên thành một thời gian ngắn nữa sao?" Tiền Bất Ly thoáng kinh ngạc hỏi. Thượng Kinh này là thủ phủ Cơ Chu quốc. Từ câu chuyện phiếm của những người khác, hắn đã hiểu được điều này.
"Hiện tại không giống với lúc trước." Cơ Thắng Tình nở nụ cười, nói: "Trát Mộc Hợp của bộ lạc Phi Ưng vẫn là họa lớn trong lòng phụ vương, thế nhưng ngươi lại dễ dàng đánh bại hắn, ta nghĩ phụ vương nhất định rất muốn gặp ngươi."
Tiền Bất Ly rất nghiêm túc suy nghĩ, có đi Thượng Kinh hay không với hắn mà nói đều là chuyện không quan trọng. Huống chi đối phương rất thịnh tình mời hắn, nếu như cự tuyệt, nhất định sẽ làm tổn thương công chúa: "Được rồi, ta cũng muốn đi tới đó."
"Vậy lời nói đã định, hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường." Cơ Thắng Tình không biết nhớ ra chuyện gì đó, nụ cười trên mặt nàng dần dần tiêu tán: "Kỳ thật, ta cũng muốn ở lại Tuyết Nguyên thành một thời gian ngắn, ở chỗ này ta rất an tâm."
Tiền Bất Ly thuận miệng hỏi: "Ngươi tới Tuyết Nguyên thành mấy ngày, không đi ra ngoài du ngoạn sao?"
"Ừ. . . Tính cả hôm nay là ngày thứ bảy, đi ra ngoài một lần, nhìn mặt trời mọc. Kết quả, khanh khách. . . . phát hiện ra một bảo bối." Cơ Thắng Tình nhìn Tiền Bất Ly. Ý tứ của nàng là bảo bối phát hiện ra chính là Tiền Bất Ly hắn. Bất chợt Cơ Thắng Tình phát giác hai từ 'Bảo bối' này có chút mập mờ, tâm trạngvốn đã bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu nhảy dựng lên.
"Bảy ngày?" Tiền Bất Ly ngẩn ngơ.
“Đúng vậy, có ngươi ở cùng thật tốt, ta lại không cần lo lắng. . . . . Ngươi làm sao vậy? ?" Cơ Thắng Tình chưa nói hết lời, nàng lại kinh ngạc phát hiện thần sắc Tiền Bất Ly trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Tiền Bất Ly khe khẽ thở dài, ngồi xuống ghế. Tuy hắn chỉ là một gã quân nhân, hắn không chơi trò chơi chính trị thì cũng không có nghĩa là hắn không thể chơi, ở gia tộc mưa dầm thấm đất, hắn đã học hỏi được rất nhiều.
"Thượng Kinh có người rất muốn ngươi, chết đúng không?"
"Ngươi. . . Làm sao ngươi biết?" Cơ Thắng Tình kinh ngạc vạn phần.
"Ngươi mới đến bảy ngày, Trát Mộc Hợp đã đánh đến Tuyết Nguyên thành. Không, là ngày thứ sáu, ngày thứ sáu hắn đã vượt qua sông băng Khai Thiên, đánh tới Tuyết Nguyên thành, hơn nữa hắn biết rõ ở bên trong Tuyết Nguyên thành có một trưởng công chúa là ngươi! Nếu như không phải trong ngoài cấu kết, căn bản không có khả năng!" Tiền Bất Ly vừa dùng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, vừa chậm rãi nói: "Ngươi có thể từ góc độ Trát Mộc Hợp mà cân nhắc một chút, hắn điều binh phải cần bao lâu thời gian? Chuẩn bị các loại vật tư cần thời gian bao lâu? Hắn cần bao lâu thời gian để vượt qua sông băng Khai Thiên? Cuối cùng cộng thêm ba ngày xây dựng cầu treo. Có lẽ ngươi vừa rời khỏi Thượng Kinh, là hắn biết ngươi muốn đến Tuyết Nguyên thành rồi!"
Mặt Cơ Thắng Tình không chút biểu lộ, không nói câu nào, thế nhưng trong mắt của nàng lại bắn ra ánh mắt cừu hận.
"Tên kia là ai?"
"Vâng. . . . Là mẫu hậu của ta, cũng là mẹ kế của ta, mẹ đẻ của ta chết sớm, cho nên. . . ."
"Không cần phải nói quá nhiều, đơn giản một chú. Tình thế bây giờ cũng không được lạc quan như chúng ta tưởng tượng." Tiền Bất Ly đã cắt ngang lời Cơ Thắng Tình: "Vì sao bà ta muốn ngươi chết?"
"Là vì vương vị." Cơ Thắng Tình thật khéo léo biết cách giảm bớt nỗi ủy khuất lâu này thành bốn chữ.
"Thế nhưng. . . Thế nhưng ngươi là công chúa?" Tiền Bất Ly cũng không biết là ở Cơ Chu quốc công chúa cũng có quyền kế thừa vương vị.
“Đúng vậy, cho nên hắn mới một lòng muốn hại chết ta." Trên khóe mắt Cơ Thắng Tình hiện ra ánh lệ.
Tiền Bất Ly đã hiểu đôi chút. Ở quốc gia này, công chúa cũng có quyền kế thừa, trong lòng hắn lập tức cảm thán cung đình đen tối. từ xưa tới nay đều như thế lúc, một suy nghĩ điên cuồng đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.
/110
|