Khi đoàn xe hộ tống Vương Thụy sắp sửa đi đến Tuyết Nguyên thành, Tiền Bất Ly mang theo tất cả kỵ binh cùng bộ binh ra khỏi thành nghênh đón, nghi thức hoan nghênh khổng lồ khiến cho đám binh sĩ thủ hạ của Vương Thụy, những người đã bị ủy khuất, cảm động không hiểu, có mấy người còn khóc thành tiếng.
Chiến sĩ là vì vinh quang mà chiến, mà vinh quang nói thẳng ra chính là được người khác tôn kính, mà Tiền Bất Ly đưa tôn kính tới một tình trạng như này, không người nào là không cảm động.
"Thống. . . . Thống lĩnh. . . ." Vương Thụy bước xuống từ trong xe, vành mắt của hắn đã ướt át: "Cửa ải Liên Thành. . . ."
"Ta đã biết." Tiền Bất Ly đi nhanh tới vài bước, đỡ bả vai Vương Thụy, nói: "Ngươi yên tâm nghỉ ngơi, tất cả đều ở trong lòng bàn tay ta!"
Vương Thụy lộ ra thần sắc kinh ngạc, bất chợt hắn lại vui mừng, nói: "Thống lĩnh. . . ."
"Đều tại ta, chuyện này trước kia ta tuy đã có chút ít hoài nghi, nhưng không có chút chứng cớ, cuối cùng ta chỉ cho là mình quá đa nghi. Nếu như không phải là bởi vì sai lầm của ta, các ngươi không cần phải chịu khổ nhiều như vậy, đều tại ta. . . Đều tại ta ... . . ." Trên mặt Tiền Bất Ly tràn đầy vẻ hối hận.
"Thống lĩnh. . ." Ngoại trừ hai chữ 'Thống lĩnh', Vương Thụy đã không thể nói thêm những lời khác.
"Nghỉ ngơi đi." Tiền Bất Ly đè bả vai Vương Thụy xuống: "Ta sẽ không để cho các ngươi chịu ủy khuất vô ích, cửa ải Liên Thành sao? Ha ha. . . ." từ trong con mắt Tiền Bất Ly bắn ra sát ý lạnh lẽo.
Vương Thụy cũng cảm nhận được ý tứ ôn hòa từ trong ánh mắt lạnh lẽo của Tiền Bất Ly, hắn mỉm cười nhắm mắt lại. Suốt bốn ngày giãy dụa cầu sinh tồn trong tuyệt cảnh băng tuyết, quả thật hắn cũng rất mệt mỏi.
Ngay khi Tiền Bất Ly còn đang tính toán biện pháp đối phó cửa ải Liên Thành, trong mật thất phủ thành chủ Tuyết Nguyên thành, hai người có quan hệ với Tiền Bất Ly đang có một cuộc tranh luận về chính bản thân hắn.
"Điện hạ, cứ tiếp tục để như vậy, càng ngày càng không ổn!" Giả Thiên Tường có vẻ rất lo lắng, lão nói: "Hắn dẫn đầu toàn quân đi nghênh đón Vương Thụy, những chuyện thu mua lòng người như này lại không để điện hạ làm, hắn bụng dạ khó lường ...!"
Cơ Thắng Tình không nói bất kỳ câu nào, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Giả Thiên Tường.
"Điện hạ, còn nhớ rõ hôm duyệt binh không? Hắn rõ ràng lại mệnh lệnh cho các binh sĩ đi chém Kim Long kỳ, cuối cùng thậm chí hủy cả xe ngựa của ngài, điện hạ, hắn thật sự dụng tâm kín đáo! Nếu như sau này hắn hạ lệnh công kích ngài thì sao? Các binh sĩ có thể nghe mệnh lệnh của hắn hay không? !"
"Bá tước của ta, dùng người thì không nghi ngờ người ta, nghi người ta thì không dùng người, không phải ngài đã nghe nói tới những lời này rồi sao?"
"Thế nhưng. . . ."
"Bá tước của ta, ngài cho là hắn có phải là một người tâm cơ thâm trầm hay không?"
"Đương nhiên!" Giả Thiên Tường nói như đinh chém sắt: "Cho nên ta mới muốn ngài cẩn thận."
"Như vậy. . . . Ngài đã từng biết một người lòng dạ khó lường và tâm cơ thâm trầm, sẽ lỗ mãng có hành động khiêu khích tôn nghiêm của hoàng gia ta, để cho ta cảnh giác sao?" Cơ Thắng Tình khẽ cười nói: "Làm như vậy đối với hắn thì có chỗ tốt gì? Hắn đi vào Tuyết Nguyên thành mới ngắn ngủn vài ngày, không có bất kỳ căn cơ, cách làm này sáng suốt sao?"
"Có lẽ. . . Có lẽ hắn muốn mau chóng nắm giữ quân đội!" Giả Thiên Tường cố hết sức tìm được lý do.
"Được rồi, coi như là ngài nói có đạo lý." Cơ Thắng Tình càng nói càng vui vẻ: "Như vậy, ngài hãy nghĩ ngược lại xem một người vội vã cầu thành công sẽ là một người tâm cơ thâm trầm sao?"
Giả Thiên Tường cứng họng: "Có lẽ. . . ."
"Chớ quên, trước khi hắn bị đóng băng ở đây, hắn là Càn Long Đại Đế không có sức mạnh nào địch nổi!" Cơ Thắng Tình chậm rãi đứng lên, nói: "Tâm cơ của hắn không phải là thứ mà chúng ta có thể phỏng đoán được, nhưng ta biết rõ, có lẽ ta tin tưởng hắn."
Giả Thiên Tường cuối cùng đã tìm được lý do từ trong lời nói của Cơ Thắng Tình: "Điện hạ, ta thừa nhận tâm cơ của hắn không phải là thứ mà chúng ta có thể phỏng đoán được, nhưng liệu có phải hắn đoán trước được suy nghĩ này của điện hạ hay không? Cho nên hắn mới cố ý làm ra hành động này, để điện hạ bỏ đi lòng nghi ngờ với hắn!"
Cơ Thắng Tình cười khì khì một tiếng, nói: "Bá tước của ta, lý do này của ngài có phải quá gượng ép hay không?"
Giả Thiên Tường cẩn thận suy nghĩ, lão cũng không khỏi nở nụ cười gượng gạo.
"Ba ngày trước, ta đã từng tuyệt vọng, đó là một loại tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm! Bá tước của ta, ngươi biết không?" Thân thể Cơ Thắng Tình khẽ run rẩy một chút. Nàng nói: "Trong khoảnh khắc đó, ta hầu như muốn chết."
"Ba ngày trước?" Giả Thiên Tường kinh ngạc, nói: "Ngày đó không phải chúng ta đã giành được đại thắng sao?"
"Chính là ngày đó, ta vừa nghe được tin tức thì lập tức đi tìm hắn, ta hy vọng có thể cùng chia xẻ vui vẻ với hắn, thế nhưng. . . . ta lại thấy một thứ khiến cho ta tuyệt vọng."
"Điện hạ, ngài nhìn thấy gì?"
"Hắn cho người ta chuẩn bị xe trượt tuyết cho hắn" đôi mắt Cơ Thắng Tình trở nên mê ly, mơ hồ hiện ra nước mắt: "Hắn nói hắn muốn sau khi trận chiến kết thúc thì đi bốn phía ngắm phong cảnh, nhưng. . . . ta không phải người ngu! Bên trên xe trượt tuyết chẳng những có chuẩn bị đầy đủ quần áo chống lạnh, còn có một tháng khẩu phần lương thực của một binh sĩ! Bá tước của ta, ngài nói cho ta biết, một người đi ngắm phong cảnh có cần mang nhiều khẩu phần lương thực cùng quần áo như vậy hay không?"
"Điện hạ, ý của ngài là. . . ."
"Hắn đã sớm dự liệu được thắng lợi, hắn đã sớm nghĩ đến việc rời khỏi chúng ta sau khi thắng lợi! Ngoại trừ điều này, còn có cách giải thích khác sao?" Khi phán đoán sự việc thì tuyệt đối không thể để ấn tượng ban đầu chi phối, bằng không Cơ Thắng Tình đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, tuyệt sẽ không suy ra phỏng đoán khác biệt như ngày với đêm, gần như hoang đường.
Giả Thiên Tường bắt đầu trầm ngâm, lão cũng đồng ý với phán đoán của Cơ Thắng Tình, chuẩn bị nhiều khẩu phần lương thực cùng quần áo không phải là vì muốn rời khỏi nơi này thì là vì cái gì? Suy đoán của bọn hắn quả thật không tệ. Đáng tiếc Tiền Bất Ly chuẩn bị những thứ đó là để đào tẩu, mà Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường có thể hoài nghi dụng tâm của Tiền Bất Ly, nhưng tuyệt sẽ không hoài nghi năng lực của 'Càn Long Đại Đế'!
"Ta biết rõ hắn muốn vứt bỏ chúng ta, nhưng ta không oán hận hắn, hắn đã từng là Đại Đế phong vân một cõi, mà ta chỉ là một trưởng công chúa không quyền không thế, dựa vào cái gì mà hắn nhất định phải giúp ta?" nước mắt Cơ Thắng Tình rốt cục không nhịn được mà rớt xuống: "Thế nhưng. . . . Ta sợ, ta thật sự sợ hãi! Vì sao một chút kỳ vọng vừa mới dấy lên trong lòng ta, trời cao liền tàn nhẫn khiến nó dập tắt? ! Ta miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười nói chuyện hắn, may mắn từ nhỏ ta đã đọ sức với mẫu hậu, mới không để cho nhìn hắn ra sơ hở, nhưng ai có thể biết rõ nổi thống khổ của ta. . ." Vừa nhắc tới tình cảnh ngày đó, Cơ Thắng Tình không cách nào khống chế được tâm tình của mình.
"Ta nhìn ra được, hắn không muốn đi Thượng Kinh với ta, ngươi có biện pháp nào không? Chỉ cần hắn rời khỏi nơi này là hắn cũng sẽ không trở về, bất kể như thế nào ta cũng muốn giữ hắn lại! Tôn nghiêm của hoàng thất. . . . Ha ha, bá tước của ta, ngài cho rằng ở trong mắt Càn Long Đại Đế, một công chúa và một nữ bộc sẽ có khác biệt rất lớn sao?"
Chiến sĩ là vì vinh quang mà chiến, mà vinh quang nói thẳng ra chính là được người khác tôn kính, mà Tiền Bất Ly đưa tôn kính tới một tình trạng như này, không người nào là không cảm động.
"Thống. . . . Thống lĩnh. . . ." Vương Thụy bước xuống từ trong xe, vành mắt của hắn đã ướt át: "Cửa ải Liên Thành. . . ."
"Ta đã biết." Tiền Bất Ly đi nhanh tới vài bước, đỡ bả vai Vương Thụy, nói: "Ngươi yên tâm nghỉ ngơi, tất cả đều ở trong lòng bàn tay ta!"
Vương Thụy lộ ra thần sắc kinh ngạc, bất chợt hắn lại vui mừng, nói: "Thống lĩnh. . . ."
"Đều tại ta, chuyện này trước kia ta tuy đã có chút ít hoài nghi, nhưng không có chút chứng cớ, cuối cùng ta chỉ cho là mình quá đa nghi. Nếu như không phải là bởi vì sai lầm của ta, các ngươi không cần phải chịu khổ nhiều như vậy, đều tại ta. . . Đều tại ta ... . . ." Trên mặt Tiền Bất Ly tràn đầy vẻ hối hận.
"Thống lĩnh. . ." Ngoại trừ hai chữ 'Thống lĩnh', Vương Thụy đã không thể nói thêm những lời khác.
"Nghỉ ngơi đi." Tiền Bất Ly đè bả vai Vương Thụy xuống: "Ta sẽ không để cho các ngươi chịu ủy khuất vô ích, cửa ải Liên Thành sao? Ha ha. . . ." từ trong con mắt Tiền Bất Ly bắn ra sát ý lạnh lẽo.
Vương Thụy cũng cảm nhận được ý tứ ôn hòa từ trong ánh mắt lạnh lẽo của Tiền Bất Ly, hắn mỉm cười nhắm mắt lại. Suốt bốn ngày giãy dụa cầu sinh tồn trong tuyệt cảnh băng tuyết, quả thật hắn cũng rất mệt mỏi.
Ngay khi Tiền Bất Ly còn đang tính toán biện pháp đối phó cửa ải Liên Thành, trong mật thất phủ thành chủ Tuyết Nguyên thành, hai người có quan hệ với Tiền Bất Ly đang có một cuộc tranh luận về chính bản thân hắn.
"Điện hạ, cứ tiếp tục để như vậy, càng ngày càng không ổn!" Giả Thiên Tường có vẻ rất lo lắng, lão nói: "Hắn dẫn đầu toàn quân đi nghênh đón Vương Thụy, những chuyện thu mua lòng người như này lại không để điện hạ làm, hắn bụng dạ khó lường ...!"
Cơ Thắng Tình không nói bất kỳ câu nào, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Giả Thiên Tường.
"Điện hạ, còn nhớ rõ hôm duyệt binh không? Hắn rõ ràng lại mệnh lệnh cho các binh sĩ đi chém Kim Long kỳ, cuối cùng thậm chí hủy cả xe ngựa của ngài, điện hạ, hắn thật sự dụng tâm kín đáo! Nếu như sau này hắn hạ lệnh công kích ngài thì sao? Các binh sĩ có thể nghe mệnh lệnh của hắn hay không? !"
"Bá tước của ta, dùng người thì không nghi ngờ người ta, nghi người ta thì không dùng người, không phải ngài đã nghe nói tới những lời này rồi sao?"
"Thế nhưng. . . ."
"Bá tước của ta, ngài cho là hắn có phải là một người tâm cơ thâm trầm hay không?"
"Đương nhiên!" Giả Thiên Tường nói như đinh chém sắt: "Cho nên ta mới muốn ngài cẩn thận."
"Như vậy. . . . Ngài đã từng biết một người lòng dạ khó lường và tâm cơ thâm trầm, sẽ lỗ mãng có hành động khiêu khích tôn nghiêm của hoàng gia ta, để cho ta cảnh giác sao?" Cơ Thắng Tình khẽ cười nói: "Làm như vậy đối với hắn thì có chỗ tốt gì? Hắn đi vào Tuyết Nguyên thành mới ngắn ngủn vài ngày, không có bất kỳ căn cơ, cách làm này sáng suốt sao?"
"Có lẽ. . . Có lẽ hắn muốn mau chóng nắm giữ quân đội!" Giả Thiên Tường cố hết sức tìm được lý do.
"Được rồi, coi như là ngài nói có đạo lý." Cơ Thắng Tình càng nói càng vui vẻ: "Như vậy, ngài hãy nghĩ ngược lại xem một người vội vã cầu thành công sẽ là một người tâm cơ thâm trầm sao?"
Giả Thiên Tường cứng họng: "Có lẽ. . . ."
"Chớ quên, trước khi hắn bị đóng băng ở đây, hắn là Càn Long Đại Đế không có sức mạnh nào địch nổi!" Cơ Thắng Tình chậm rãi đứng lên, nói: "Tâm cơ của hắn không phải là thứ mà chúng ta có thể phỏng đoán được, nhưng ta biết rõ, có lẽ ta tin tưởng hắn."
Giả Thiên Tường cuối cùng đã tìm được lý do từ trong lời nói của Cơ Thắng Tình: "Điện hạ, ta thừa nhận tâm cơ của hắn không phải là thứ mà chúng ta có thể phỏng đoán được, nhưng liệu có phải hắn đoán trước được suy nghĩ này của điện hạ hay không? Cho nên hắn mới cố ý làm ra hành động này, để điện hạ bỏ đi lòng nghi ngờ với hắn!"
Cơ Thắng Tình cười khì khì một tiếng, nói: "Bá tước của ta, lý do này của ngài có phải quá gượng ép hay không?"
Giả Thiên Tường cẩn thận suy nghĩ, lão cũng không khỏi nở nụ cười gượng gạo.
"Ba ngày trước, ta đã từng tuyệt vọng, đó là một loại tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm! Bá tước của ta, ngươi biết không?" Thân thể Cơ Thắng Tình khẽ run rẩy một chút. Nàng nói: "Trong khoảnh khắc đó, ta hầu như muốn chết."
"Ba ngày trước?" Giả Thiên Tường kinh ngạc, nói: "Ngày đó không phải chúng ta đã giành được đại thắng sao?"
"Chính là ngày đó, ta vừa nghe được tin tức thì lập tức đi tìm hắn, ta hy vọng có thể cùng chia xẻ vui vẻ với hắn, thế nhưng. . . . ta lại thấy một thứ khiến cho ta tuyệt vọng."
"Điện hạ, ngài nhìn thấy gì?"
"Hắn cho người ta chuẩn bị xe trượt tuyết cho hắn" đôi mắt Cơ Thắng Tình trở nên mê ly, mơ hồ hiện ra nước mắt: "Hắn nói hắn muốn sau khi trận chiến kết thúc thì đi bốn phía ngắm phong cảnh, nhưng. . . . ta không phải người ngu! Bên trên xe trượt tuyết chẳng những có chuẩn bị đầy đủ quần áo chống lạnh, còn có một tháng khẩu phần lương thực của một binh sĩ! Bá tước của ta, ngài nói cho ta biết, một người đi ngắm phong cảnh có cần mang nhiều khẩu phần lương thực cùng quần áo như vậy hay không?"
"Điện hạ, ý của ngài là. . . ."
"Hắn đã sớm dự liệu được thắng lợi, hắn đã sớm nghĩ đến việc rời khỏi chúng ta sau khi thắng lợi! Ngoại trừ điều này, còn có cách giải thích khác sao?" Khi phán đoán sự việc thì tuyệt đối không thể để ấn tượng ban đầu chi phối, bằng không Cơ Thắng Tình đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, tuyệt sẽ không suy ra phỏng đoán khác biệt như ngày với đêm, gần như hoang đường.
Giả Thiên Tường bắt đầu trầm ngâm, lão cũng đồng ý với phán đoán của Cơ Thắng Tình, chuẩn bị nhiều khẩu phần lương thực cùng quần áo không phải là vì muốn rời khỏi nơi này thì là vì cái gì? Suy đoán của bọn hắn quả thật không tệ. Đáng tiếc Tiền Bất Ly chuẩn bị những thứ đó là để đào tẩu, mà Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường có thể hoài nghi dụng tâm của Tiền Bất Ly, nhưng tuyệt sẽ không hoài nghi năng lực của 'Càn Long Đại Đế'!
"Ta biết rõ hắn muốn vứt bỏ chúng ta, nhưng ta không oán hận hắn, hắn đã từng là Đại Đế phong vân một cõi, mà ta chỉ là một trưởng công chúa không quyền không thế, dựa vào cái gì mà hắn nhất định phải giúp ta?" nước mắt Cơ Thắng Tình rốt cục không nhịn được mà rớt xuống: "Thế nhưng. . . . Ta sợ, ta thật sự sợ hãi! Vì sao một chút kỳ vọng vừa mới dấy lên trong lòng ta, trời cao liền tàn nhẫn khiến nó dập tắt? ! Ta miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười nói chuyện hắn, may mắn từ nhỏ ta đã đọ sức với mẫu hậu, mới không để cho nhìn hắn ra sơ hở, nhưng ai có thể biết rõ nổi thống khổ của ta. . ." Vừa nhắc tới tình cảnh ngày đó, Cơ Thắng Tình không cách nào khống chế được tâm tình của mình.
"Ta nhìn ra được, hắn không muốn đi Thượng Kinh với ta, ngươi có biện pháp nào không? Chỉ cần hắn rời khỏi nơi này là hắn cũng sẽ không trở về, bất kể như thế nào ta cũng muốn giữ hắn lại! Tôn nghiêm của hoàng thất. . . . Ha ha, bá tước của ta, ngài cho rằng ở trong mắt Càn Long Đại Đế, một công chúa và một nữ bộc sẽ có khác biệt rất lớn sao?"
/110
|