Trong doanh trại quân Nam đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh dồn dập, từ bên trên hai lầu quan sát ở hai bên cổng doanh trại bắn ra một chùm mũi tên đuôi lông vũ, cùng lúc đó, cánh cổng doanh trại lại đang chậm rãi khép lại.
Những binh sĩ được phân công trực đêm ở trên lầu quan sát đều là những quân cung thủ giỏi, tuy nhân số của bọn họ không quá nhiều, ở trên mỗi lầu quan sát chỉ có mười người, bọn họ bắn tên vô cùng chuẩn, vừa vặn phong bế con đường vọt tới trước của Niêm Hãn. Tiền Bất Ly cố ý yêu cầu quân cung thủ nhất định phải luyện tập bắn tên sớm, không nên lo lắng lãng phí mũi tên. Mũi tên mất đi có thể làm ra được, nhưng cơ hội đã mất đi thì tuyệt đối sẽ không tìm về được.
Niêm Hãn hét lớn một tiếng, thúc dục chiến mã gia tốc vọt tới trước, mũi tên đuôi lông vũ bắn xuống, phía sau hắn có sáu, bảy binh sĩ kêu thảm ngã rơi từ trên lưng ngựa xuống đất.
Lại là một hồi kèn lệnh vang lên lanh lảnh, từ bên trên lầu quan sát, một lần nữa những mũi tên đuôi lông vũ lại được bắn ra, Niêm Hãn cắn răng tiếp tục vọt tới trước. Cung trên tay gã đã kéo căng thành hình trăng rằm, nhưng vẫn chậm chạp không bắn tên ra. Dũng sĩ thảo nguyên có tài thiện xạ vô cùng nhiều, nhưng là cung tiễn ngắm bắn tầm xa hiệu quả kém hơn bắn thẳng rất nhiều, còn muốn ngắm bắn quân cung thủ bên trên lầu quan sát thì căn bản sẽ không có tác dụng, muốn giết địch nhất định phải vọt tới một khoảng cách có thể ngắm bắn thẳng.
Khi bên trong doanh trại quân Nam vang lên hồi kèn lệnh thứ ba, Niêm Hãn rốt cục bắn ra mũi tên thứ nhất của mình, mũi tên như là một ngôi sao chổi vọt thẳng lên trên lầu quan sát, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng cổ một binh sĩ quân Nam, người lính thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết đã nặng nề ngã xuống đất.
Vương Thụy giơ tay ra hiệu, tiếng chiêng vang lên, quân cung thủ bên trên lầu quan sát cùng nằm úp người xuống, núp ở phía sau hàng rào gỗ. Mà ở phía sau, nơi mũi tên khó có thể bay tới, một sĩ binh đang đứng ở trên lan can một trạm canh gác cao, trong tay giơ một lá lệnh kỳ màu vàng nhỏ, vị trí của cây kỳ lệnh, theo sự di chuyển của tiền đội quân Niêm Hãn mà không ngừng biến hóa.
Vương Thụy quay đầu lại nhìn vị trí đại khái do cây lệnh kỳ chỉ ra, thấp giọng truyền lệnh: "Nâng cao cánh tay, bắn chùm!"
Quân đội Cơ Chu quốc mặc dù biết uy lực của bắn chùm, nhưng là vì không có thước đo chính xác làm tiêu chuẩn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp đặt bằng cánh tay cùng dựng thẳng cánh tay làm chuẩn. Trước tiên đặt bằng cánh tay, giơ cánh tay lên, nâng cao cánh tay chính là ba tiêu chuẩn, phân biệt bao trùm ba khu vực phía trước.
Sau lưng Vương Thụy có hơn năm mươi quân cung thủ cùng kéo cung ra, vọt tới theo phương hướng mà Vương Thụy chỉ. Tiền đội của Niêm Hãn có thể lợi dụng chênh lệch thời gian, thuận lợi xuyên qua phạm vi tên bắn bao trùm, nhưng hậu đội sẽ không có may mắn như thế, cơn mưa mũi tên đuôi lông vũ bao trùm xuống, có binh sĩ kêu thảm té xuống từ trên lưng ngựa, có tên lính thì lại bởi vì cúi xuống ôm lấy chiến mã mà bị bắn bị thương, có người bị quán tính văng ra thật xa.
Trát Mộc Hợp ở phía sau xem cuộc chiến trong nội tâm đại thống. Nếu như đây là một cuộc chiến ở trên thảo nguyên, một chút thương vong không tính toán là cái gì, nhưng hiện trong tay y chỉ còn lại có một đội ngũ ngàn người, ba lượt mũi tên đuôi lông vũ rơi xuống, làm tổn thất của y hơn ba mươi dũng sĩ. Đây là điều y không cách nào thừa nhận được.
"Thu binh! Thổi kèn lập tức cho ta thu binh! !" Trát Mộc Hợp hét lớn.
Niêm Hãn còn muốn tái chiến, thế nhưng quân lệnh của Trát Mộc Hợp luôn luôn cực nghiêm, cuối cùng gã vẫn phải quay chiến mã, dẫn đầu triệt hồi về phía sau.
Tiếng kèn lệnh tiếp tục vang lên, quân cung thủ bên trên lầu quan sát nhao nhao thẳng đứng người lên, không bỏ qua, bắt đầu bắn đuổi theo. Thủ hạ của Vương Thụy chính là nhóm quân cung thủ ở bên dưới cũng dựa theo phương hướng cây lệnh kỳ màu vàng chỉ mà bắn ra những mũi tên đuôi lông vũ.
Đợi đến lúc Niêm Hãn cưỡi ngựa quay về tới trận quân mình, bách nhân đội của gã đã thương tổn hơn phân nửa, Niêm Hãn ủ rũ, lúng túng không dám nói lời nào, mà mặt Trát Mộc Hợp tức thì trở nên tái nhợt. Một thăm dò nho nhỏ, hao tổn gần một phần mười đội ngũ, tuy cùng mình đã mất đi tỉnh táo có chút liên quan, nhưng sai lầm của Niêm Hãn càng lớn hơn nữa!
Quân cung thủ trên lầu quan sát vẫn còn bắn tên, mục tiêu lần này là những thương binh đang nằm giãy dụa kêu la trên mặt đất, trong gió xa xa truyền đến âm thanh nhục mạ càn rỡ cùng tiếng cười ha hả , Trát Mộc Hợp không thể tiếp tục khống chế được tâm tình của mình nữa, y giơ roi da lên, hung hăng quất vào mặt Niêm Hãn, rít gào nói: "Khốn khiếp! Không là để cho ngươi biết phải cẩn thận đến sao! Ngươi, cái đồ khốn khiếp không có đầu óc! !"
Binh~. . Binh~. . . . trên mặt Niêm Hãn xuất hiện hai vết máu, gã căn bản không dám chống đỡ, tùy ý đại ca của mình phát tiết lửa giận.
"Truyền lệnh xuống, châm lửa!" Vương Thụy mỉm cười phát ra mệnh lệnh của mình.
Từng ngọn đuốc một được thắp sáng, doanh trại quân Nam đèn đuốc lại trở nên sáng trưng, thế nhưng tình hình lúc này có hơi chút khác biệt so với lúc trước, đó chính là ở bên trên lan can lầu canh gác cao cao xuất hiện ba chiếc lồng màu đỏ lớn dị thường chói mắt. Điều đáng tiếc, một chút khác biệt này, Mục Khắc, kẻ phụ trách thi hành kế sách nhiễu địch căn bản không phát hiện ra, gã thậm chí còn không cả liếc nhìn chiếc đèn lồng.
Trát Mộc Hợp đưa mắt lạnh lùng nhìn doanh trại quân địch đang đắc ý ở phía trước, trong lòng y vừa hận, vừa nôn nóng, vừa đau. Hiện tại Trác Mộc Hợp y rốt cuộc hiểu rõ, đối phương căn bản cũng không có ý tứ đánh đêm cùng hắn, mà chỉ muốn dùng đạo của kỳ nhân để phản chế bản thân kỳ nhân mà thôi! Không phải y muốn dùng kế sách nhiễu địch kiềm chế đối thủ sao, nhìn xem hiện tại. . . . y mang theo toàn bộ đội ngũ chờ đợi ở bên ngoài doanh gần nửa đêm, mà giờ phút này đối thủ của mình nhất định đang thư thái nằm ở trên giường cất tiếng cười to.
Trong lòng Trát Mộc Hợp nổi lên một cảm giác nhục nhã trước đó chưa từng có. Thất bại Lạc Nhật Hạp Cốc còn có thể giải thích chính mình chỉ vì cái trước mắt, vô cùng chủ quan, vậy hiện tại thì sao? Lúc này đây lại bị người chế trụ thì nên giải thích thế nào? !
"Ai. . . Mộc Hợp cái gì cái gì ..., cám ơn các ngươi chơi cùng chúng ta!"
"Muốn chơi nhiễu binh cùng tướng quân của chúng ta sao? Ha ha. . . ."
"Khắp nơi trong thiên hạ đều có người đáng thương, nhưng các ngươi là người đáng thương nhất!"
"Đúng vậy, đúng vậy, hơn nửa đêm đứng ở bên ngoài giống như kẻ đần, có lạnh hay không, có đói bụng không?"
"Tới đây, nơi này chúng ta có rượu ngon. Đến đây, đến đây, đến đây, chỉ cần các ngươi có thể đi vào, sẽ có rượu cho các ngươi uống. . ."
Mấy người lính ở trên lầu quan sát cố ý giơ cao bình rượu, mặc dù khoảng cách khá xa, đối phương không dễ dàng thấy rõ vật gì đang ở trong tay bọn hắn, nhưng không làm như vậy, không thể phát tiết nỗi sảng khoái trong lòng bọn hắn.
Mấy người lính to họng này được đặc biệt tuyển ra để la hét nên có uy lực không nhỏ, Trát Mộc Hợp chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng, y tự mình biết bị địch nhân trêu cợt là một trận đã làm thay đổi sự việc. Tất cả mọi người đã biết nên chuyện này đã biến thành một chuyện khác, không còn thể diện! Trát Mộc Hợp nắm chặt hai nắm tay, cố thốt ra mấy từ từ trong kẽ răng: "Người tới, truyền lệnh xuống, lập tức thu binh!"
"Tuân mệnh, Đại Hãn ." Giờ này khắc này không người nào dám nói nhiều, vạn nhất chọc giận Đại Hãn , hậu quả sẽ cực kỳ thê thảm.
"Mục Khắc! !"
"Đến ngay đây." Mục Khắc cẩn thận từng li từng tí tiến lên trước.
"Hiện tại quân ta người kiệt sức, ngựa hết hơi, đúng là thời điểm đánh lén tốt nhất của quân Nam! Ngươi dẫn đầu một bách nhân đội đến phụ cận doanh trại quân Nam điều tra, hơi có dị thường lập tức trở về doanh bẩm báo, vạn nhất không được chủ quan!" Trát Mộc Hợp đã rơi vào loại tình trạng này mà y còn có thể sáng suốt phán đoán, có thể thấy được y có kinh nghiệm rất phong phú. Thế nhưng lúc này đây đối thủ của y thật sự quá khó chơi, hơn nữa căn bản không ra bài theo như lẽ thường, rõ ràng thắng thua giống như đã định trước.
Những binh sĩ được phân công trực đêm ở trên lầu quan sát đều là những quân cung thủ giỏi, tuy nhân số của bọn họ không quá nhiều, ở trên mỗi lầu quan sát chỉ có mười người, bọn họ bắn tên vô cùng chuẩn, vừa vặn phong bế con đường vọt tới trước của Niêm Hãn. Tiền Bất Ly cố ý yêu cầu quân cung thủ nhất định phải luyện tập bắn tên sớm, không nên lo lắng lãng phí mũi tên. Mũi tên mất đi có thể làm ra được, nhưng cơ hội đã mất đi thì tuyệt đối sẽ không tìm về được.
Niêm Hãn hét lớn một tiếng, thúc dục chiến mã gia tốc vọt tới trước, mũi tên đuôi lông vũ bắn xuống, phía sau hắn có sáu, bảy binh sĩ kêu thảm ngã rơi từ trên lưng ngựa xuống đất.
Lại là một hồi kèn lệnh vang lên lanh lảnh, từ bên trên lầu quan sát, một lần nữa những mũi tên đuôi lông vũ lại được bắn ra, Niêm Hãn cắn răng tiếp tục vọt tới trước. Cung trên tay gã đã kéo căng thành hình trăng rằm, nhưng vẫn chậm chạp không bắn tên ra. Dũng sĩ thảo nguyên có tài thiện xạ vô cùng nhiều, nhưng là cung tiễn ngắm bắn tầm xa hiệu quả kém hơn bắn thẳng rất nhiều, còn muốn ngắm bắn quân cung thủ bên trên lầu quan sát thì căn bản sẽ không có tác dụng, muốn giết địch nhất định phải vọt tới một khoảng cách có thể ngắm bắn thẳng.
Khi bên trong doanh trại quân Nam vang lên hồi kèn lệnh thứ ba, Niêm Hãn rốt cục bắn ra mũi tên thứ nhất của mình, mũi tên như là một ngôi sao chổi vọt thẳng lên trên lầu quan sát, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng cổ một binh sĩ quân Nam, người lính thậm chí còn không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết đã nặng nề ngã xuống đất.
Vương Thụy giơ tay ra hiệu, tiếng chiêng vang lên, quân cung thủ bên trên lầu quan sát cùng nằm úp người xuống, núp ở phía sau hàng rào gỗ. Mà ở phía sau, nơi mũi tên khó có thể bay tới, một sĩ binh đang đứng ở trên lan can một trạm canh gác cao, trong tay giơ một lá lệnh kỳ màu vàng nhỏ, vị trí của cây kỳ lệnh, theo sự di chuyển của tiền đội quân Niêm Hãn mà không ngừng biến hóa.
Vương Thụy quay đầu lại nhìn vị trí đại khái do cây lệnh kỳ chỉ ra, thấp giọng truyền lệnh: "Nâng cao cánh tay, bắn chùm!"
Quân đội Cơ Chu quốc mặc dù biết uy lực của bắn chùm, nhưng là vì không có thước đo chính xác làm tiêu chuẩn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp đặt bằng cánh tay cùng dựng thẳng cánh tay làm chuẩn. Trước tiên đặt bằng cánh tay, giơ cánh tay lên, nâng cao cánh tay chính là ba tiêu chuẩn, phân biệt bao trùm ba khu vực phía trước.
Sau lưng Vương Thụy có hơn năm mươi quân cung thủ cùng kéo cung ra, vọt tới theo phương hướng mà Vương Thụy chỉ. Tiền đội của Niêm Hãn có thể lợi dụng chênh lệch thời gian, thuận lợi xuyên qua phạm vi tên bắn bao trùm, nhưng hậu đội sẽ không có may mắn như thế, cơn mưa mũi tên đuôi lông vũ bao trùm xuống, có binh sĩ kêu thảm té xuống từ trên lưng ngựa, có tên lính thì lại bởi vì cúi xuống ôm lấy chiến mã mà bị bắn bị thương, có người bị quán tính văng ra thật xa.
Trát Mộc Hợp ở phía sau xem cuộc chiến trong nội tâm đại thống. Nếu như đây là một cuộc chiến ở trên thảo nguyên, một chút thương vong không tính toán là cái gì, nhưng hiện trong tay y chỉ còn lại có một đội ngũ ngàn người, ba lượt mũi tên đuôi lông vũ rơi xuống, làm tổn thất của y hơn ba mươi dũng sĩ. Đây là điều y không cách nào thừa nhận được.
"Thu binh! Thổi kèn lập tức cho ta thu binh! !" Trát Mộc Hợp hét lớn.
Niêm Hãn còn muốn tái chiến, thế nhưng quân lệnh của Trát Mộc Hợp luôn luôn cực nghiêm, cuối cùng gã vẫn phải quay chiến mã, dẫn đầu triệt hồi về phía sau.
Tiếng kèn lệnh tiếp tục vang lên, quân cung thủ bên trên lầu quan sát nhao nhao thẳng đứng người lên, không bỏ qua, bắt đầu bắn đuổi theo. Thủ hạ của Vương Thụy chính là nhóm quân cung thủ ở bên dưới cũng dựa theo phương hướng cây lệnh kỳ màu vàng chỉ mà bắn ra những mũi tên đuôi lông vũ.
Đợi đến lúc Niêm Hãn cưỡi ngựa quay về tới trận quân mình, bách nhân đội của gã đã thương tổn hơn phân nửa, Niêm Hãn ủ rũ, lúng túng không dám nói lời nào, mà mặt Trát Mộc Hợp tức thì trở nên tái nhợt. Một thăm dò nho nhỏ, hao tổn gần một phần mười đội ngũ, tuy cùng mình đã mất đi tỉnh táo có chút liên quan, nhưng sai lầm của Niêm Hãn càng lớn hơn nữa!
Quân cung thủ trên lầu quan sát vẫn còn bắn tên, mục tiêu lần này là những thương binh đang nằm giãy dụa kêu la trên mặt đất, trong gió xa xa truyền đến âm thanh nhục mạ càn rỡ cùng tiếng cười ha hả , Trát Mộc Hợp không thể tiếp tục khống chế được tâm tình của mình nữa, y giơ roi da lên, hung hăng quất vào mặt Niêm Hãn, rít gào nói: "Khốn khiếp! Không là để cho ngươi biết phải cẩn thận đến sao! Ngươi, cái đồ khốn khiếp không có đầu óc! !"
Binh~. . Binh~. . . . trên mặt Niêm Hãn xuất hiện hai vết máu, gã căn bản không dám chống đỡ, tùy ý đại ca của mình phát tiết lửa giận.
"Truyền lệnh xuống, châm lửa!" Vương Thụy mỉm cười phát ra mệnh lệnh của mình.
Từng ngọn đuốc một được thắp sáng, doanh trại quân Nam đèn đuốc lại trở nên sáng trưng, thế nhưng tình hình lúc này có hơi chút khác biệt so với lúc trước, đó chính là ở bên trên lan can lầu canh gác cao cao xuất hiện ba chiếc lồng màu đỏ lớn dị thường chói mắt. Điều đáng tiếc, một chút khác biệt này, Mục Khắc, kẻ phụ trách thi hành kế sách nhiễu địch căn bản không phát hiện ra, gã thậm chí còn không cả liếc nhìn chiếc đèn lồng.
Trát Mộc Hợp đưa mắt lạnh lùng nhìn doanh trại quân địch đang đắc ý ở phía trước, trong lòng y vừa hận, vừa nôn nóng, vừa đau. Hiện tại Trác Mộc Hợp y rốt cuộc hiểu rõ, đối phương căn bản cũng không có ý tứ đánh đêm cùng hắn, mà chỉ muốn dùng đạo của kỳ nhân để phản chế bản thân kỳ nhân mà thôi! Không phải y muốn dùng kế sách nhiễu địch kiềm chế đối thủ sao, nhìn xem hiện tại. . . . y mang theo toàn bộ đội ngũ chờ đợi ở bên ngoài doanh gần nửa đêm, mà giờ phút này đối thủ của mình nhất định đang thư thái nằm ở trên giường cất tiếng cười to.
Trong lòng Trát Mộc Hợp nổi lên một cảm giác nhục nhã trước đó chưa từng có. Thất bại Lạc Nhật Hạp Cốc còn có thể giải thích chính mình chỉ vì cái trước mắt, vô cùng chủ quan, vậy hiện tại thì sao? Lúc này đây lại bị người chế trụ thì nên giải thích thế nào? !
"Ai. . . Mộc Hợp cái gì cái gì ..., cám ơn các ngươi chơi cùng chúng ta!"
"Muốn chơi nhiễu binh cùng tướng quân của chúng ta sao? Ha ha. . . ."
"Khắp nơi trong thiên hạ đều có người đáng thương, nhưng các ngươi là người đáng thương nhất!"
"Đúng vậy, đúng vậy, hơn nửa đêm đứng ở bên ngoài giống như kẻ đần, có lạnh hay không, có đói bụng không?"
"Tới đây, nơi này chúng ta có rượu ngon. Đến đây, đến đây, đến đây, chỉ cần các ngươi có thể đi vào, sẽ có rượu cho các ngươi uống. . ."
Mấy người lính ở trên lầu quan sát cố ý giơ cao bình rượu, mặc dù khoảng cách khá xa, đối phương không dễ dàng thấy rõ vật gì đang ở trong tay bọn hắn, nhưng không làm như vậy, không thể phát tiết nỗi sảng khoái trong lòng bọn hắn.
Mấy người lính to họng này được đặc biệt tuyển ra để la hét nên có uy lực không nhỏ, Trát Mộc Hợp chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng, y tự mình biết bị địch nhân trêu cợt là một trận đã làm thay đổi sự việc. Tất cả mọi người đã biết nên chuyện này đã biến thành một chuyện khác, không còn thể diện! Trát Mộc Hợp nắm chặt hai nắm tay, cố thốt ra mấy từ từ trong kẽ răng: "Người tới, truyền lệnh xuống, lập tức thu binh!"
"Tuân mệnh, Đại Hãn ." Giờ này khắc này không người nào dám nói nhiều, vạn nhất chọc giận Đại Hãn , hậu quả sẽ cực kỳ thê thảm.
"Mục Khắc! !"
"Đến ngay đây." Mục Khắc cẩn thận từng li từng tí tiến lên trước.
"Hiện tại quân ta người kiệt sức, ngựa hết hơi, đúng là thời điểm đánh lén tốt nhất của quân Nam! Ngươi dẫn đầu một bách nhân đội đến phụ cận doanh trại quân Nam điều tra, hơi có dị thường lập tức trở về doanh bẩm báo, vạn nhất không được chủ quan!" Trát Mộc Hợp đã rơi vào loại tình trạng này mà y còn có thể sáng suốt phán đoán, có thể thấy được y có kinh nghiệm rất phong phú. Thế nhưng lúc này đây đối thủ của y thật sự quá khó chơi, hơn nữa căn bản không ra bài theo như lẽ thường, rõ ràng thắng thua giống như đã định trước.
/110
|