Người mang tin tức đến truyền báo một đại sự.Huyện Diệp ở phía tây Phúc Châu có một hộ nam tước họ Trịnh, mấy người Thổ tộc tới sát biên giới đất phong của hắn đào cạm bẫy, cạm bẫy này vốn đào để đánh bẫy lợn rừng, huyện Diệp nằm giữa rừng núi, có rất nhiều thực vật hoang dại. Không ai ngờ lợn rừng thì không bắt được, vậy mà bắt được một con hổ. Mấy người Thổ tộc mừng rỡ quá đỗi, bọn hắn bôi chất độc lên mũi tên bắn chết hổ, nhưng ngay khi bọn hắn mang con hổ chết ra khỏi cạm bẫy, vừa vặn đụng phải hai gia đinh Trịnh gia.
Một cuộc tranh chấp cứ như vậy mà bùng nổ, gia đinh Trịnh gia cho rằng con cọp này lẽ ra phải thuộc về bọn hắn, bởi vì con cọp này nhất định chạy ra từ trong núi rừng Trịnh gia, mà mấy người Thổ tộc đương nhiên không muốn chịu thiệt. Kết quả nói đi nói lại, hai phe liền động thủ, đương nhiên hai gia đinh không phải đối thủ của người Thổ tộc, bị đánh phải chạy trối chết.
Mấy người Thổ tộc mang con hổ chết quay trở về thôn trang của mình. Trước tiên cả thôn ăn mừng một phen, sau đó lột bỏ da hổ, để lại xương hổ, roi cọ, dược liệu quý báu, mấy người Thổ tộc đi suốt đêm về phía huyện thành huyện Diệp, hy vọng có thể bán được giá tốt.
Những bọn hắn vừa mới đi, bọn gia đinh Trịnh gia liền bao vây thôn trang của bọn hắn. Khi mấy người Thổ tộc bán hết tất cả mọi thứ, ôm một Mai kim tệ, mười tiền trong lòng, cao hứng bừng bừng trở lại thôn trang. Không ngờ đợi bọn hắn lại là một cơn ác mộng.
Thôn trang của bọn hắn đã thành phế tích. Muốn hủy diệt nhà tranh rất đơn giản, chỉ cần một mồi lửa, mà bên cạnh tro tàn còn có vết máu loang lổ, nhìn thấy mà giật mình, chứng minh cảnh tượng lúc đó vô cùng thê thảm, mấy người Thổ tộc không khỏi ôm đầu khóc rống lên.
Ngay sau đó, bọn hắn lại bị mười gia đinh Trịnh gia canh giữ ở phụ cận bao vây. Vào thời khắc ở nơi này lên trời xuống đất đều không lối đi, mấy đại hán đột nhiên từ hai bên lao ra chém giết, một trận chém giết mãnh liệt đã đánh tan bọn gia đinh, cứu được mấy người Thổ tộc.
Người đang lúc nguy nan, tâm linh tất nhiên yếu ớt, trải qua một cuộc nói chuyện ngắn ngủn với nhau, mấy đại hán do Tôn Tông cầm đầu đã được mấy người Thổ tộc tuyệt đối tín nhiệm, bọn hắn đã không còn cái gì nữa, còn phải sợ cái gì? Hai người Thổ tộc chạy đến thôn xóm phụ cận tìm giúp đỡ, mà Tôn Tông ngờ rằng Trịnh gia nhất định sẽ một lần nữa phái gia đinh đến càn quét, cho nên hắn mang theo tất cả những người Thổ tộc dám dốc sức liều mạng rẽ vào đường nhỏ chạy tới Trịnh gia. Trải qua một phen thăm dò, Tôn Tông mang theo hơn ba mươi người Thổ tộc xông lên phá vỡ cổng Trịnh gia, xông vào chém giết.
Sự tình vẫn chưa hết, Tôn Tông mang người mở kho vũ khí Trịnh gia. Sau khi trở về, đám người bọn hắn, đổi mới hoàn toàn, thiết lập mai phục trên nửa đường về, đợi đến lúc nam tước Trịnh gia biết nhà của mình bị công kích, mang theo bọn gia đinh dốc sức liều mạng quay trở về, Tôn Tông mang người từ đường núi hai bên xông ra công kích, trải qua một phen tử chiến, sau khi Tôn Tông liều mạng bản thân mình bị thương, chém ngã nam tước Trịnh gia, bọn gia đinh bắt đầu tứ tán chạy trốn.
Trịnh gia bề ngoài xem ra thực lực cường đại, chỉ trong vòng một đêm liền biến thành mây khói, mà Tôn Tông dựa vào cơ trí cùng dũng mãnh của mình đã được tất cả người Thổ tộc tham gia chiến đấu tín nhiệm. Tin tức lan truyền ra, vô số bình dân cùng người Thổ tộc không cam lòng bị người khi dễ nhao nhao chạy tới đất phong của Trịnh gia, gia nhập đội ngũ của Tôn Tông.
Huyện chủ huyện Diệp Trương Đình gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, hắn có ý định phái binh vây quét, thế nhưng ngay tại mấy ngày hôm trước, bá tước Giả Thiên Tường đại nhân phủ Phúc Châu đã lấy lý do việc trị an ở phủ Phúc Châu trị an có tai hoạ ngầm, điều một trung đội bộ binh duy nhất của huyện Diệp đến phủ Phúc Châu, bây giờ huyện thành huyện Diệp ngoại trừ mười mấy thành phòng binh, không còn người có thể dùng. Trương Đình đành phải trình công văn báo nguy cho Giả Thiên Tường, yêu cầu Giả Thiên Tường phái binh tới trấn áp phản tặc.
Nhưng mà lúc này đã chậm trễ, thế lực của Tôn Tông giống như một đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên không thể ức chế bành trướng, chỉ trong thời gian thật ngắn, đội ngũ của Tôn Tông mở rộng đến mấy ngàn người! Đây còn không phải là điều đáng sợ nhất, huyện Nam Hà, huyện Ngũ Lý Xuyên ở bên cạnh huyện Diệp không ngừng có bình dân cùng người Thổ tộc tập kích bạo lực quý tộc, sau đó mang người tìm nơi nương tựa Tôn Tông huyện Diệp. Điều duy nhất mà Trương Đình có thể làm, chính là nhanh chóng đóng cửa thành, mỗi ngày mắng chửi Giả Thiên Tường ở phủ Phúc Châu cũng như lo lắng chờ đợi, chờ đợi thời khắc cuối cùng. Nếu như không phải bên trên đã có lệnh: huyện chủ không được một mình rời khỏi huyện của mình, vi phạm sẽ bị phán xử trọng hình, hắn đã sớm trốn.
Sau khi Giả Thiên Tường nhận được tin tức cấp báo, trước tiên kéo dài hai ngày rồi mới phái người nhanh chóng đưa tin tới cho Tiền Bất Ly, về phần viện quân. . . . không có, bảo vệ công chúa điện hạ an toàn mới là chức trách của lão.
Sau khi Tiền Bất Ly nhận được tin cấp báo, trắng đêm không ngủ, dưới ngọn đèn dầu nghiên cứu địa đồ huyện Diệp do người báo tin của Giả Thiên Tường mang đến, Trình Đạt lo lắng thống lĩnh đại nhân suy nghĩ quá mức, muốn tìm một cơ hội một mình khuyên giải thống lĩnh đại nhân vài câu, lại phát hiện trên mặt Tiền Bất Ly cũng không có cái gì gọi là u sầu, trái lại, trong ánh mắt còn lập lòe vẻ vui mừng.
Tiền Bất Ly cũng quyết định dùng chữ "kéo", bỏ mặc tin cấp báo ở trên án, người nên nhận thì đã nhận, nên luyện binh thì phải luyện binh, nên xây dựng cứ điểm thì phải xây dựng cứ điểm. Thế nhưng bảy ngày sau, Giả Thiên Tường liên tiếp phát tới ba công văn báo nguy. Chỉ trong vòng vài ngày tình thế huyện Diệp lại đã xảy ra đại biến!
Người có dã tâm có ở khắp nơi, huyện Diệp, huyện Nam Hà, huyện Ngũ Lý Xuyên lại xuất hiện mấy kẻ lục lâm ngang ngược, trong đó Phương lão sinh có thực lực mạnh nhất, Phù Lương cùng Đồng Lâm thực lực thứ hai, Vương tiểu nhị thực lực yếu nhất. Bốn người này cự tuyệt sát nhập vào Tôn Tông, thậm chí giết chết người liên lạc do Tôn Tông phái đi, dốc sức liều mạng đánh cướp bốn phương, mở rộng thực lực của mình.
So sánh với Tôn Tông, mấy người Phương lão sinh làm việc không kiêng nể gì cả, vốn bản năng sinh tồn của giặc cỏ chính là cướp đoạt, bất kể là bình dân cùng quý tộc, bọn hắn có dã tâm, nhưng dã tâm không tương xứng với ánh mắt.
Phương lão sinh cùng Phù Lương âm thầm xâu chuỗi, chia làm hai đường xuất phát về phía phủ Phúc Châu, bọn hắn uống rượu máu lập minh ước, ai đánh hạ phủ Phúc Châu trước, người đó sẽ được ủng hộ làm Vương! Sở trường lớn nhất của Giả Thiên Tường chính là xử lý chính sự cùng biết người khéo dùng, còn trên lĩnh vực quân sự thì khá kém cỏi, dùng quân đội chính quy đối kháng giặc cỏ, vậy mà hai bên đều có thắng bại. Trong tình huống bất đắc dĩ, Giả Thiên Tường gấp gáp thông báo cho Tiền Bất Ly, yêu cầu hắn lập tức trợ giúp phủ Phúc Châu.
Giờ phút này Tôn Tông, người có thực lực cường đại nhất, không có tinh lực để kiềm chế lực lượng của Phương lão sinh, hắn tụ tập hết thảy mọi người trong tay, trước đó còn phái ra nội ứng, cường công quặng sắt Tượng Hùng Nguyên. Chiến lực của giặc cỏ thật sự kém cỏi, dưới tình huống có nội ứng ngoại hợp, hơn bốn ngàn người tiến công một trung đội bộ binh phòng thủ cứ điểm Tượng Hùng Nguyên, sau khi rõ ràng tử thương hơn ngàn người, mới đánh chiếm được cứ điểm, chiếm lĩnh quặng sắt Tượng Hùng Nguyên.
Sau trận chiến này, Tôn Tông, sức mạnh đang lên, cũng không đánh chiếm huyện thành huyện Diệp, tuy vậy với hắn mà nói, huyện thành huyện Diệp đã là một thành thị không có phòng thủ, ngược lại hắn bắt đầu co rút lại nhân thủ, học huyện Lư Lăng, bắt đầu xây dựng ruộng bậc thang, các binh sĩ thủ hạ của hắn vừa là binh cũng vừa là dân, một ngày thao luyện binh sĩ, một ngày phải đi khai khẩn ruộng bậc thang, cũng không biết hắn học được kiến thức ruộng bậc thang từ nơi này.
Sau khi Tiền Bất Ly liên tiếp nhận được tin cấp báo của Giả Thiên Tường, tình huống này tuyệt đối vượt quá ý liệu của hắn, Tiền Bất Ly lập tức triệu tập tướng lĩnh thủ hạ, thương nghị đối sách.
Sau khi nghe thấy tin tức Tôn Tông dẫn đầu tạo phản, mấy người Đỗ Binh, Vương Thụy cùng Nhiệm Soái đưa mắt nhìn nhau, có một số việc bí mật vốn không thể công khai.
"Tôn Tông. . . ." Vương Thụy nói lầm bầm một câu.
"Vương tướng quân, hẳn là ngài nhận thức Tôn Tông này?" Quan Dự Đông nhìn chằm chằm về phía Vương Thụy. Từ khi hắn biết Tiền Bất Ly nhận được tin tức cấp báo của phủ Phúc Châu mà không tuyên bố, hắn cực kỳ có ý kiến trong lòng. Theo như hắn nghĩ, đây là điển hình của việc làm hỏng việc quân cơ, thế nhưng bất kể nói như thế nào, Tiền Bất Ly vẫn là cấp trên của hắn, hơn nữa Giả Thiên Tường dặn dò hắn toàn lực phối hợp làm việc với Tiền Bất Ly, khiến hắn chỉ có thể để ý kiến uất nghẹn dưới đáy lòng.
"Không biết!" Vương Thụy trả lời rất kiên quyết.
"Không biết!" Vương Thụy trả lời rất kiên quyết.
"Mọi người có ý kiến gì đều nói một câu." Tiền Bất Ly ngồi ở ghế chủ soái lười biếng nói.
"Đại nhân, ngài hạ lệnh." Mấy người Đỗ Binh đi theo Tiền Bất Ly một thời gian, nhìn thấy dáng dấp này của Tiền Bất Ly, lập tức biết rõ thống lĩnh đại nhân đã sớm có toàn bộ kế hoạch, bằng vào chút kiến thức của mình, không nên để mất mặt mới là thượng sách.
"Nếu như mọi người không có ý kiến, ta lập tức hạ lệnh, Nhiệm Soái!"
"Có."
"Ngươi mang theo đội bộ binh lưu thủ huyện Lư Lăng, tiếp tục thao luyện binh sĩ dựa theo phương pháp của ta. Đỗ Binh, Vương Thụy, các ngươi mang theo đội kỵ binh đi theo ta ngay lập tức đi phủ Phúc Châu, Nhiệm Soái, ngươi. . . . thông minh cơ linh một chút cho ta! !"
"Mạt tướng hiểu." Nhiệm Soái cười khì khì một tiếng.
"Đại nhân, cho cả đội bộ binh lưu thủ đôi chút không ổn" Quan Dự Đông ở một bên nói.
"Có ý tứ gì?" Tiền Bất Ly chuyển ánh mắt nhìn về phía Quan Dự Đông.
"Đại nhân, theo ta thấy, mấy đội quân của Phương lão sinh, Phù Lương, Đồng Lâm đều không đáng lo, chỉ có Tôn Tông mới là họa lớn trong lòng! Kỵ binh của chúng ta quá ít, nếu như không thể tiêu diệt toàn bộ Tôn Tông, lại để cho hắn trốn vào núi rừng, nạn trộm cướp ở Phúc Châu sẽ rất khó quét sạch."
"Ngươi nói ta không phải đối thủ của Tôn Tông? Ha ha. . . ." Tiền Bất Ly trầm ngâm một chút: "Cũng tốt, Mạnh Thiết Đầu."
"Có."
"Mang theo i đại đội sơn cước của ngươi đi cùng ta, các ngươi cũng có thể diễn luyện thực chiến một chút."
"Tuân mệnh, đại nhân." Đại đội sơn cước là do Tiền Bất Ly tinh tuyển từ trong tráng hán Thổ tộc xây dựng một đội bộ binh. So sánh với đội bộ binh bình thường, vũ khí của bọn hắn đều rất kỳ quái.
"Đại nhân, vậy càng không thỏa đáng!" Quan Dự Đông gấp gáp lên tiếng khuyên nhủ: "Đại nhân, giặc cỏ vốn là bình dân tứ xứ bị đầu độc, người Thổ tộc tạo phản, đại đội sơn cước huấn luyện thời gian quá ngắn, vạn nhất trước trận bất ngờ làm phản thì sao?"
"Ngươi không nên nói nhảm nhiều như vậy!" Tiền Bất Ly thật sự không kiên nhẫn được nữa.
"Đại nhân. . . ." Quan Dự Đông còn muốn khuyên nữa, đột nhiên hắn phát hiện mấy tướng quân Đỗ Binh đều đang dùng xem ánh mắt chế giễu nhìn vào hắn, Quan Dự Đông hậm hực lui xuống, không nói thêm lời nào nữa.
"Các ngươi đều đi ra ngoài, Nhiệm Soái lưu lại." Tiền Bất Ly phất phất tay.
Mấy người Đỗ Binh đều lui ra ngoài, ánh mắt Tiền Bất Ly quét qua quét lại huyện Lư Lăng cùng huyện Diệp trên bản đồ thật lâu, mới chậm rãi lên tiếng nói: "Nhiệm Soái, nhiệm vụ của ngươi không nhẹ ..., sau khi ta đi, những quý tộc kia rất có thể giở trò quỷ ở sau lưng, ngươi dù thế nào cũng phải cơ trí một chút cho ta."
"Đại nhân, ngài yên tâm." Sắc mặt Nhiệm Soái trở nên nghiêm túc. Hắn nói: "Mạt tướng quyết không phụ đại nhân kỳ vọng!"
"Còn có quặng sắt Lư Lăng, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, từ hiện tại bắt đầu, không thể để cho một miếng sắt nào chảy ra ngoài Phúc Châu!"
"Đại nhân, ngài nói. . . . Biện pháp gì?"
Tiền Bất Ly trầm ngâm một lát: "Bất kỳ biện pháp nào!"
"Ta hiểu được, đại nhân."
"Còn có Chu Quần Ích, ngươi cũng phải phái người nhìn chằm chằm vào hắn, ừ. . . . Ta cho ngươi quyền sanh sát, phát hiện chỗ không ổn, ngươi có thể tiền trảm hậu tấu, ta hy vọng sau khi ta trở lại huyện Lư Lăng, chứng kiến một huyện Lư Lăng an ổn."
"Tuân mệnh, đại nhân." Nhiệm Soái do dự một chút, mở miệng nói: "Đại nhân, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngài dù thế nào cũng. . . ." Nói đến đây, Nhiệm Soái dừng lại, dưới tình thế cấp bạch, hắn không biết phải nói như thế nào. Khi Nhiệm Soái xông lên trên chiến trường, luôn thể hiện dũng cảm, máu huyết, không quan tâm an nguy của mình, nhưng đối với an toàn của Tiền Bất Ly, lúc nào hắn cũng lưu ý, cho nên giờ phút này nhìn thấy Tiền Bất Ly sắp mang binh xuôi nam, hắn thật sự nhịn không được nói lên hai câu.
"Ha ha. . . ." Tiền Bất Ly cười phất phất tay, Tiền Bất Ly đôi chút cảm động đối với việc Nhiệm Soái không tự chủ được hiển biểu lộ tình cảnh ân cần.
※※※
"Các huynh đệ, nhanh lên, nhanh lên! !" Đồng Lâm ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng hét, trước người của hắn sau lưng, khắp nơi là đầu người đông nghịt bắt đầu khởi động, mỗi một lần chứng kiến loại tình cảnh này, Đồng Lâm đều cảm thấy kiêu ngạo cho chính mình.
Hắn vốn là cường hào Thổ tộc huyện Ngũ Lý Xuyên, ngày thường lục đục với các quý tộc Cơ Chu quốc, luôn chịu nhiều đau khổ, không làm sao được, cuối cùng Đồng Lâm lựa chọn cách ẩn nhẫn. Thẳng đến khi Tôn Tông khởi nghĩa vũ trang, Đồng Lâm lập tức đoán rằng cơ hội mà mình chờ đợi từ lâu đã tới, hắn không chút ngần ngại giương cao đại kỳ, mang theo người Thổ tộc tấn công các quý tộc trước kia đã từng ức hiếp mình.
Thế nhưng Đồng Lâm không có vận khí tốt, hắn khởi binh trước, thế nhưng sau khi hắn khởi binh, Phương lão sinh một cường hào Thổ tộc khác đã đi tiên phong đánh chiếm huyện thành huyện Ngũ Lý Xuyên, danh vọng của Phương lão sinh cũng vì thế mà tăng lên, đã thành thế lực hùng mạnh nhất huyện Ngũ Lý Xuyên.
Đồng Lâm, vốn tưởng rằng sau này có thể hãnh diện, một lần nữa lựa chọn ẩn nhẫn, hắn vừa âm thầm nguyền rủa Phương lão sinh vận khí tốt, vừa mang theo đội ngũ đi tới địa phương khác phát triển. Nhưng chỉ qua vài ngày, Đồng Lâm lại nhận được tin tức Phương lão sinh và Phù Lương cùng tiến công phủ Phúc Châu. Lúc ấy Đồng Lâm tức đến mức gần như thổ huyết, hắn oán hận tại sao mình không sớm nghĩ ra bước đi này! Lần thứ nhất rơi vào người sau có thể là vận khí không tốt, như vậy lần thứ hai. . . hàm ý là gì? Đáng tiếc Đồng Lâm không có thời gian suy nghĩ những điều này, hắn nóng lòng tiến đánh phủ Phúc Châu, giành lấy lợi ích, tất cả mọi người đều giống nhau, dựa vào cái gì mà chỉ có ngươi có thể đoạt mà ta lại không được?
Giờ phút này bọn hắn đã xâm nhập địa giới phủ Phúc Châu. Điều bất ngờ chính là quân đội của hắn rất ít gặp phải chống cự. Không phải quân phòng thủ đã bị tên hỗn đản Phương lão sinh kia đánh cho tàn phế rồi chứ? Đồng Lâm càng nghĩ càng lo lắng, dốc sức liều mạng đốc thúc binh sĩ đi vội.
Ở phía trước đường hành quân đột nhiên xuất hiện mấy kỵ binh, bọn hắn đứng lại ở rất xa, sau khi quan sát một hồi, giục ngựa chuyển hướng, quay trở về.
Đồng Lâm âm thầm cảnh giác, hắn hạ lệnh binh sĩ hành quân chậm lại, hoặc mang theo dao phay hoặc giơ trường côn đám binh sĩ đều chạy trốn rất mệt a rồi, ước gì Đồng Lâm hạ chạy chầm chậm mệnh lệnh đâu rồi, phía trước thứ tốt nhiều hơn nữa, cũng muốn lưu chút ít khí lực chém giết mới là.
Lại có mấy kỵ binh xuất hiện ở phía tiền phương của bọn hắn, bọn hắn quan sát đội ngũ của Đồng Lâm di chuyển từ xa xa, sau đó lập tức quay ngựa, chạy trở về. Đồng Lâm còn không có cơ hội hình thành hỏa hầu. Nếu như quan liêu Phúc Châu người nào người đó vô năng, khiến cho Đồng Lâm kiêu ngạo, chờ khi hắn đã tìm được quân sư nguyện ý đi theo hắn hoặc quan tướng có đôi chút năng lực, hắn có lẽ sẽ hiểu những kỵ binh lạc đàn này có ý nghĩa như thế nào. Đáng tiếc Phúc Châu có nhân vật như Tiền Bất Ly, vận mệnh của Đồng Lâm đã được định trước. Điều này giống như một hài nhi còn không học bò xong đã gặp phải một tráng hán đối thủ, hắn không có cơ hội phát triển!
Tướng dạng nào thì binh lính dáng đó, chứng kiến một toán lại một toán kỵ binh 'chạy trối chết " ở trước mặt mình, đám binh sĩ của Đồng Lâm phá lên cười ha hả, suồng xã, bọn hắn đang cười nhạo đối thủ nhát gan, cảm thán sự cường đại của mình! Có một số người thậm chí lao lên, muốn bắt mấy kỵ binh này, ai ngờ đối phương thấy có người lao tới, chạy còn nhanh hơn, hành động này chỉ đổi lấy tiếng cười to càng vang dội hơn.
Thế nhưng Tiền Bất Ly cũng không dễ dàng, một tướng lãnh cường đại có thể mang đến cho đối thủ của mình một loại cảm giác cao thâm mạt trắc, mà có đôi khi, một kẻ ngu cũng có thể làm được điểm này! Giờ phút này Tiền Bất Ly đang bị nghệ thuật chỉ huy của Đồng Lâm làm mê hoặc.
"Bẩm báo, đại nhân, tốc độ quân địch chậm lại, không kết trận!"
"Bẩm báo, đại nhân, quân địch tiếp tục đi tới, không kết trận!"
"Bẩm báo, đại nhân, quân địch đã cách quân ta mười dặm, tiếp tục đi tới, không kết trận!"
"Không kết trận. . . ." Tiền Bất Ly nhìn đại đội sơn cước đã trận địa sẵn sàng đón quân địch ở phía trước, còn có đội kỵ binh ở sau lưng sớm đã chuẩn bị tốt để chém giết, kẻ đần cũng biết, quân đội không kết trận thì sẽ không có bao nhiêu sức chiến đấu, cho dù hai bên đều là quân chính quy, Tiền Bất Ly cũng có thể nắm chắc dùng một đòn là đánh tan đối thủ không kết trận.
"Quan Dự Đông, trinh sát bên trái cùng cánh phải cánh quân đều trở về rồi sao? Xác định không có quân địch?" phản ứng đầu tiên của Tiền Bất Ly chính là địch quân có phục binh.
"Không có, đại nhân." Quan Dự Đông cũng mang vẻ mặt hồ đồ.
"Tên kia không phải điên rồi sao!" Tiền Bất Ly lầm bầm lầu bầu nói. Xuất phát từ bản tính cẩn thận, Tiền Bất Ly có thói quen đánh giá đối thủ của mình cao hơn vài phần, như vậy hắn mới có tính toán kỹ càng hơn, không lộ chút sơ hở. Đáng tiếc hắn đã đánh giá Đồng Lâm cao hơn vài phần, đánh giá quá cao.
"Bẩm báo, đại nhân, quân địch đã cách quân ta tám rặm, tiếp tục đi về phía trước, không kết trận!" Lại một trinh sát truyền lại hướng đi mới nhất của quân địch.
Tiền Bất Ly lắc đầu, không có thời gian suy nghĩ nhiều quá. Hắn hạ lệnh: "Quan Dự Đông, mệnh lệnh Đỗ Binh cùng Vương Thụy lập tức dẫn đội kỵ binh quay về trận." Vốn Tiền Bất Ly có ý định để cho Đỗ Binh cùng Vương Thụy phân chia mang hai chi đội kỵ binh, đang lúc giao chiến, đánh cắt vào từ hai cánh trái phải, từ phía sau vây quanh quân đội Đồng Lâm, Tiền Bất Ly biết rõ giặc cỏ nguy hại, cho nên hắn muốn tận lực một lần toàn diệt.
"Tuân mệnh, đại nhân." Quan Dự Đông lập tức đưa ra mệnh lệnh đối với lính cầm kỳ lệnh, hắn đương nhiên tán thành quyết định của thống lĩnh đại nhân ngay trước trận đánh, hành động của quân địch có đôi chút quỷ dị, không thể không phòng. Chỉ cần kỵ binh cùng bộ binh tập kết cùng một chỗ phối hợp tác chiến với nhau, như vậy chiến lực có thể quyết định hết thảy, mặc kệ quân địch có quỷ kế gì, bên mình đều có tuyệt đại phần thắng, trừ phi là lời tiên đoán của mình thành hiện thực: binh sĩ vùng núi ở trước trận lâm trận đào ngũ.
Một cuộc tranh chấp cứ như vậy mà bùng nổ, gia đinh Trịnh gia cho rằng con cọp này lẽ ra phải thuộc về bọn hắn, bởi vì con cọp này nhất định chạy ra từ trong núi rừng Trịnh gia, mà mấy người Thổ tộc đương nhiên không muốn chịu thiệt. Kết quả nói đi nói lại, hai phe liền động thủ, đương nhiên hai gia đinh không phải đối thủ của người Thổ tộc, bị đánh phải chạy trối chết.
Mấy người Thổ tộc mang con hổ chết quay trở về thôn trang của mình. Trước tiên cả thôn ăn mừng một phen, sau đó lột bỏ da hổ, để lại xương hổ, roi cọ, dược liệu quý báu, mấy người Thổ tộc đi suốt đêm về phía huyện thành huyện Diệp, hy vọng có thể bán được giá tốt.
Những bọn hắn vừa mới đi, bọn gia đinh Trịnh gia liền bao vây thôn trang của bọn hắn. Khi mấy người Thổ tộc bán hết tất cả mọi thứ, ôm một Mai kim tệ, mười tiền trong lòng, cao hứng bừng bừng trở lại thôn trang. Không ngờ đợi bọn hắn lại là một cơn ác mộng.
Thôn trang của bọn hắn đã thành phế tích. Muốn hủy diệt nhà tranh rất đơn giản, chỉ cần một mồi lửa, mà bên cạnh tro tàn còn có vết máu loang lổ, nhìn thấy mà giật mình, chứng minh cảnh tượng lúc đó vô cùng thê thảm, mấy người Thổ tộc không khỏi ôm đầu khóc rống lên.
Ngay sau đó, bọn hắn lại bị mười gia đinh Trịnh gia canh giữ ở phụ cận bao vây. Vào thời khắc ở nơi này lên trời xuống đất đều không lối đi, mấy đại hán đột nhiên từ hai bên lao ra chém giết, một trận chém giết mãnh liệt đã đánh tan bọn gia đinh, cứu được mấy người Thổ tộc.
Người đang lúc nguy nan, tâm linh tất nhiên yếu ớt, trải qua một cuộc nói chuyện ngắn ngủn với nhau, mấy đại hán do Tôn Tông cầm đầu đã được mấy người Thổ tộc tuyệt đối tín nhiệm, bọn hắn đã không còn cái gì nữa, còn phải sợ cái gì? Hai người Thổ tộc chạy đến thôn xóm phụ cận tìm giúp đỡ, mà Tôn Tông ngờ rằng Trịnh gia nhất định sẽ một lần nữa phái gia đinh đến càn quét, cho nên hắn mang theo tất cả những người Thổ tộc dám dốc sức liều mạng rẽ vào đường nhỏ chạy tới Trịnh gia. Trải qua một phen thăm dò, Tôn Tông mang theo hơn ba mươi người Thổ tộc xông lên phá vỡ cổng Trịnh gia, xông vào chém giết.
Sự tình vẫn chưa hết, Tôn Tông mang người mở kho vũ khí Trịnh gia. Sau khi trở về, đám người bọn hắn, đổi mới hoàn toàn, thiết lập mai phục trên nửa đường về, đợi đến lúc nam tước Trịnh gia biết nhà của mình bị công kích, mang theo bọn gia đinh dốc sức liều mạng quay trở về, Tôn Tông mang người từ đường núi hai bên xông ra công kích, trải qua một phen tử chiến, sau khi Tôn Tông liều mạng bản thân mình bị thương, chém ngã nam tước Trịnh gia, bọn gia đinh bắt đầu tứ tán chạy trốn.
Trịnh gia bề ngoài xem ra thực lực cường đại, chỉ trong vòng một đêm liền biến thành mây khói, mà Tôn Tông dựa vào cơ trí cùng dũng mãnh của mình đã được tất cả người Thổ tộc tham gia chiến đấu tín nhiệm. Tin tức lan truyền ra, vô số bình dân cùng người Thổ tộc không cam lòng bị người khi dễ nhao nhao chạy tới đất phong của Trịnh gia, gia nhập đội ngũ của Tôn Tông.
Huyện chủ huyện Diệp Trương Đình gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, hắn có ý định phái binh vây quét, thế nhưng ngay tại mấy ngày hôm trước, bá tước Giả Thiên Tường đại nhân phủ Phúc Châu đã lấy lý do việc trị an ở phủ Phúc Châu trị an có tai hoạ ngầm, điều một trung đội bộ binh duy nhất của huyện Diệp đến phủ Phúc Châu, bây giờ huyện thành huyện Diệp ngoại trừ mười mấy thành phòng binh, không còn người có thể dùng. Trương Đình đành phải trình công văn báo nguy cho Giả Thiên Tường, yêu cầu Giả Thiên Tường phái binh tới trấn áp phản tặc.
Nhưng mà lúc này đã chậm trễ, thế lực của Tôn Tông giống như một đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên không thể ức chế bành trướng, chỉ trong thời gian thật ngắn, đội ngũ của Tôn Tông mở rộng đến mấy ngàn người! Đây còn không phải là điều đáng sợ nhất, huyện Nam Hà, huyện Ngũ Lý Xuyên ở bên cạnh huyện Diệp không ngừng có bình dân cùng người Thổ tộc tập kích bạo lực quý tộc, sau đó mang người tìm nơi nương tựa Tôn Tông huyện Diệp. Điều duy nhất mà Trương Đình có thể làm, chính là nhanh chóng đóng cửa thành, mỗi ngày mắng chửi Giả Thiên Tường ở phủ Phúc Châu cũng như lo lắng chờ đợi, chờ đợi thời khắc cuối cùng. Nếu như không phải bên trên đã có lệnh: huyện chủ không được một mình rời khỏi huyện của mình, vi phạm sẽ bị phán xử trọng hình, hắn đã sớm trốn.
Sau khi Giả Thiên Tường nhận được tin tức cấp báo, trước tiên kéo dài hai ngày rồi mới phái người nhanh chóng đưa tin tới cho Tiền Bất Ly, về phần viện quân. . . . không có, bảo vệ công chúa điện hạ an toàn mới là chức trách của lão.
Sau khi Tiền Bất Ly nhận được tin cấp báo, trắng đêm không ngủ, dưới ngọn đèn dầu nghiên cứu địa đồ huyện Diệp do người báo tin của Giả Thiên Tường mang đến, Trình Đạt lo lắng thống lĩnh đại nhân suy nghĩ quá mức, muốn tìm một cơ hội một mình khuyên giải thống lĩnh đại nhân vài câu, lại phát hiện trên mặt Tiền Bất Ly cũng không có cái gì gọi là u sầu, trái lại, trong ánh mắt còn lập lòe vẻ vui mừng.
Tiền Bất Ly cũng quyết định dùng chữ "kéo", bỏ mặc tin cấp báo ở trên án, người nên nhận thì đã nhận, nên luyện binh thì phải luyện binh, nên xây dựng cứ điểm thì phải xây dựng cứ điểm. Thế nhưng bảy ngày sau, Giả Thiên Tường liên tiếp phát tới ba công văn báo nguy. Chỉ trong vòng vài ngày tình thế huyện Diệp lại đã xảy ra đại biến!
Người có dã tâm có ở khắp nơi, huyện Diệp, huyện Nam Hà, huyện Ngũ Lý Xuyên lại xuất hiện mấy kẻ lục lâm ngang ngược, trong đó Phương lão sinh có thực lực mạnh nhất, Phù Lương cùng Đồng Lâm thực lực thứ hai, Vương tiểu nhị thực lực yếu nhất. Bốn người này cự tuyệt sát nhập vào Tôn Tông, thậm chí giết chết người liên lạc do Tôn Tông phái đi, dốc sức liều mạng đánh cướp bốn phương, mở rộng thực lực của mình.
So sánh với Tôn Tông, mấy người Phương lão sinh làm việc không kiêng nể gì cả, vốn bản năng sinh tồn của giặc cỏ chính là cướp đoạt, bất kể là bình dân cùng quý tộc, bọn hắn có dã tâm, nhưng dã tâm không tương xứng với ánh mắt.
Phương lão sinh cùng Phù Lương âm thầm xâu chuỗi, chia làm hai đường xuất phát về phía phủ Phúc Châu, bọn hắn uống rượu máu lập minh ước, ai đánh hạ phủ Phúc Châu trước, người đó sẽ được ủng hộ làm Vương! Sở trường lớn nhất của Giả Thiên Tường chính là xử lý chính sự cùng biết người khéo dùng, còn trên lĩnh vực quân sự thì khá kém cỏi, dùng quân đội chính quy đối kháng giặc cỏ, vậy mà hai bên đều có thắng bại. Trong tình huống bất đắc dĩ, Giả Thiên Tường gấp gáp thông báo cho Tiền Bất Ly, yêu cầu hắn lập tức trợ giúp phủ Phúc Châu.
Giờ phút này Tôn Tông, người có thực lực cường đại nhất, không có tinh lực để kiềm chế lực lượng của Phương lão sinh, hắn tụ tập hết thảy mọi người trong tay, trước đó còn phái ra nội ứng, cường công quặng sắt Tượng Hùng Nguyên. Chiến lực của giặc cỏ thật sự kém cỏi, dưới tình huống có nội ứng ngoại hợp, hơn bốn ngàn người tiến công một trung đội bộ binh phòng thủ cứ điểm Tượng Hùng Nguyên, sau khi rõ ràng tử thương hơn ngàn người, mới đánh chiếm được cứ điểm, chiếm lĩnh quặng sắt Tượng Hùng Nguyên.
Sau trận chiến này, Tôn Tông, sức mạnh đang lên, cũng không đánh chiếm huyện thành huyện Diệp, tuy vậy với hắn mà nói, huyện thành huyện Diệp đã là một thành thị không có phòng thủ, ngược lại hắn bắt đầu co rút lại nhân thủ, học huyện Lư Lăng, bắt đầu xây dựng ruộng bậc thang, các binh sĩ thủ hạ của hắn vừa là binh cũng vừa là dân, một ngày thao luyện binh sĩ, một ngày phải đi khai khẩn ruộng bậc thang, cũng không biết hắn học được kiến thức ruộng bậc thang từ nơi này.
Sau khi Tiền Bất Ly liên tiếp nhận được tin cấp báo của Giả Thiên Tường, tình huống này tuyệt đối vượt quá ý liệu của hắn, Tiền Bất Ly lập tức triệu tập tướng lĩnh thủ hạ, thương nghị đối sách.
Sau khi nghe thấy tin tức Tôn Tông dẫn đầu tạo phản, mấy người Đỗ Binh, Vương Thụy cùng Nhiệm Soái đưa mắt nhìn nhau, có một số việc bí mật vốn không thể công khai.
"Tôn Tông. . . ." Vương Thụy nói lầm bầm một câu.
"Vương tướng quân, hẳn là ngài nhận thức Tôn Tông này?" Quan Dự Đông nhìn chằm chằm về phía Vương Thụy. Từ khi hắn biết Tiền Bất Ly nhận được tin tức cấp báo của phủ Phúc Châu mà không tuyên bố, hắn cực kỳ có ý kiến trong lòng. Theo như hắn nghĩ, đây là điển hình của việc làm hỏng việc quân cơ, thế nhưng bất kể nói như thế nào, Tiền Bất Ly vẫn là cấp trên của hắn, hơn nữa Giả Thiên Tường dặn dò hắn toàn lực phối hợp làm việc với Tiền Bất Ly, khiến hắn chỉ có thể để ý kiến uất nghẹn dưới đáy lòng.
"Không biết!" Vương Thụy trả lời rất kiên quyết.
"Không biết!" Vương Thụy trả lời rất kiên quyết.
"Mọi người có ý kiến gì đều nói một câu." Tiền Bất Ly ngồi ở ghế chủ soái lười biếng nói.
"Đại nhân, ngài hạ lệnh." Mấy người Đỗ Binh đi theo Tiền Bất Ly một thời gian, nhìn thấy dáng dấp này của Tiền Bất Ly, lập tức biết rõ thống lĩnh đại nhân đã sớm có toàn bộ kế hoạch, bằng vào chút kiến thức của mình, không nên để mất mặt mới là thượng sách.
"Nếu như mọi người không có ý kiến, ta lập tức hạ lệnh, Nhiệm Soái!"
"Có."
"Ngươi mang theo đội bộ binh lưu thủ huyện Lư Lăng, tiếp tục thao luyện binh sĩ dựa theo phương pháp của ta. Đỗ Binh, Vương Thụy, các ngươi mang theo đội kỵ binh đi theo ta ngay lập tức đi phủ Phúc Châu, Nhiệm Soái, ngươi. . . . thông minh cơ linh một chút cho ta! !"
"Mạt tướng hiểu." Nhiệm Soái cười khì khì một tiếng.
"Đại nhân, cho cả đội bộ binh lưu thủ đôi chút không ổn" Quan Dự Đông ở một bên nói.
"Có ý tứ gì?" Tiền Bất Ly chuyển ánh mắt nhìn về phía Quan Dự Đông.
"Đại nhân, theo ta thấy, mấy đội quân của Phương lão sinh, Phù Lương, Đồng Lâm đều không đáng lo, chỉ có Tôn Tông mới là họa lớn trong lòng! Kỵ binh của chúng ta quá ít, nếu như không thể tiêu diệt toàn bộ Tôn Tông, lại để cho hắn trốn vào núi rừng, nạn trộm cướp ở Phúc Châu sẽ rất khó quét sạch."
"Ngươi nói ta không phải đối thủ của Tôn Tông? Ha ha. . . ." Tiền Bất Ly trầm ngâm một chút: "Cũng tốt, Mạnh Thiết Đầu."
"Có."
"Mang theo i đại đội sơn cước của ngươi đi cùng ta, các ngươi cũng có thể diễn luyện thực chiến một chút."
"Tuân mệnh, đại nhân." Đại đội sơn cước là do Tiền Bất Ly tinh tuyển từ trong tráng hán Thổ tộc xây dựng một đội bộ binh. So sánh với đội bộ binh bình thường, vũ khí của bọn hắn đều rất kỳ quái.
"Đại nhân, vậy càng không thỏa đáng!" Quan Dự Đông gấp gáp lên tiếng khuyên nhủ: "Đại nhân, giặc cỏ vốn là bình dân tứ xứ bị đầu độc, người Thổ tộc tạo phản, đại đội sơn cước huấn luyện thời gian quá ngắn, vạn nhất trước trận bất ngờ làm phản thì sao?"
"Ngươi không nên nói nhảm nhiều như vậy!" Tiền Bất Ly thật sự không kiên nhẫn được nữa.
"Đại nhân. . . ." Quan Dự Đông còn muốn khuyên nữa, đột nhiên hắn phát hiện mấy tướng quân Đỗ Binh đều đang dùng xem ánh mắt chế giễu nhìn vào hắn, Quan Dự Đông hậm hực lui xuống, không nói thêm lời nào nữa.
"Các ngươi đều đi ra ngoài, Nhiệm Soái lưu lại." Tiền Bất Ly phất phất tay.
Mấy người Đỗ Binh đều lui ra ngoài, ánh mắt Tiền Bất Ly quét qua quét lại huyện Lư Lăng cùng huyện Diệp trên bản đồ thật lâu, mới chậm rãi lên tiếng nói: "Nhiệm Soái, nhiệm vụ của ngươi không nhẹ ..., sau khi ta đi, những quý tộc kia rất có thể giở trò quỷ ở sau lưng, ngươi dù thế nào cũng phải cơ trí một chút cho ta."
"Đại nhân, ngài yên tâm." Sắc mặt Nhiệm Soái trở nên nghiêm túc. Hắn nói: "Mạt tướng quyết không phụ đại nhân kỳ vọng!"
"Còn có quặng sắt Lư Lăng, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, từ hiện tại bắt đầu, không thể để cho một miếng sắt nào chảy ra ngoài Phúc Châu!"
"Đại nhân, ngài nói. . . . Biện pháp gì?"
Tiền Bất Ly trầm ngâm một lát: "Bất kỳ biện pháp nào!"
"Ta hiểu được, đại nhân."
"Còn có Chu Quần Ích, ngươi cũng phải phái người nhìn chằm chằm vào hắn, ừ. . . . Ta cho ngươi quyền sanh sát, phát hiện chỗ không ổn, ngươi có thể tiền trảm hậu tấu, ta hy vọng sau khi ta trở lại huyện Lư Lăng, chứng kiến một huyện Lư Lăng an ổn."
"Tuân mệnh, đại nhân." Nhiệm Soái do dự một chút, mở miệng nói: "Đại nhân, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ngài dù thế nào cũng. . . ." Nói đến đây, Nhiệm Soái dừng lại, dưới tình thế cấp bạch, hắn không biết phải nói như thế nào. Khi Nhiệm Soái xông lên trên chiến trường, luôn thể hiện dũng cảm, máu huyết, không quan tâm an nguy của mình, nhưng đối với an toàn của Tiền Bất Ly, lúc nào hắn cũng lưu ý, cho nên giờ phút này nhìn thấy Tiền Bất Ly sắp mang binh xuôi nam, hắn thật sự nhịn không được nói lên hai câu.
"Ha ha. . . ." Tiền Bất Ly cười phất phất tay, Tiền Bất Ly đôi chút cảm động đối với việc Nhiệm Soái không tự chủ được hiển biểu lộ tình cảnh ân cần.
※※※
"Các huynh đệ, nhanh lên, nhanh lên! !" Đồng Lâm ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng hét, trước người của hắn sau lưng, khắp nơi là đầu người đông nghịt bắt đầu khởi động, mỗi một lần chứng kiến loại tình cảnh này, Đồng Lâm đều cảm thấy kiêu ngạo cho chính mình.
Hắn vốn là cường hào Thổ tộc huyện Ngũ Lý Xuyên, ngày thường lục đục với các quý tộc Cơ Chu quốc, luôn chịu nhiều đau khổ, không làm sao được, cuối cùng Đồng Lâm lựa chọn cách ẩn nhẫn. Thẳng đến khi Tôn Tông khởi nghĩa vũ trang, Đồng Lâm lập tức đoán rằng cơ hội mà mình chờ đợi từ lâu đã tới, hắn không chút ngần ngại giương cao đại kỳ, mang theo người Thổ tộc tấn công các quý tộc trước kia đã từng ức hiếp mình.
Thế nhưng Đồng Lâm không có vận khí tốt, hắn khởi binh trước, thế nhưng sau khi hắn khởi binh, Phương lão sinh một cường hào Thổ tộc khác đã đi tiên phong đánh chiếm huyện thành huyện Ngũ Lý Xuyên, danh vọng của Phương lão sinh cũng vì thế mà tăng lên, đã thành thế lực hùng mạnh nhất huyện Ngũ Lý Xuyên.
Đồng Lâm, vốn tưởng rằng sau này có thể hãnh diện, một lần nữa lựa chọn ẩn nhẫn, hắn vừa âm thầm nguyền rủa Phương lão sinh vận khí tốt, vừa mang theo đội ngũ đi tới địa phương khác phát triển. Nhưng chỉ qua vài ngày, Đồng Lâm lại nhận được tin tức Phương lão sinh và Phù Lương cùng tiến công phủ Phúc Châu. Lúc ấy Đồng Lâm tức đến mức gần như thổ huyết, hắn oán hận tại sao mình không sớm nghĩ ra bước đi này! Lần thứ nhất rơi vào người sau có thể là vận khí không tốt, như vậy lần thứ hai. . . hàm ý là gì? Đáng tiếc Đồng Lâm không có thời gian suy nghĩ những điều này, hắn nóng lòng tiến đánh phủ Phúc Châu, giành lấy lợi ích, tất cả mọi người đều giống nhau, dựa vào cái gì mà chỉ có ngươi có thể đoạt mà ta lại không được?
Giờ phút này bọn hắn đã xâm nhập địa giới phủ Phúc Châu. Điều bất ngờ chính là quân đội của hắn rất ít gặp phải chống cự. Không phải quân phòng thủ đã bị tên hỗn đản Phương lão sinh kia đánh cho tàn phế rồi chứ? Đồng Lâm càng nghĩ càng lo lắng, dốc sức liều mạng đốc thúc binh sĩ đi vội.
Ở phía trước đường hành quân đột nhiên xuất hiện mấy kỵ binh, bọn hắn đứng lại ở rất xa, sau khi quan sát một hồi, giục ngựa chuyển hướng, quay trở về.
Đồng Lâm âm thầm cảnh giác, hắn hạ lệnh binh sĩ hành quân chậm lại, hoặc mang theo dao phay hoặc giơ trường côn đám binh sĩ đều chạy trốn rất mệt a rồi, ước gì Đồng Lâm hạ chạy chầm chậm mệnh lệnh đâu rồi, phía trước thứ tốt nhiều hơn nữa, cũng muốn lưu chút ít khí lực chém giết mới là.
Lại có mấy kỵ binh xuất hiện ở phía tiền phương của bọn hắn, bọn hắn quan sát đội ngũ của Đồng Lâm di chuyển từ xa xa, sau đó lập tức quay ngựa, chạy trở về. Đồng Lâm còn không có cơ hội hình thành hỏa hầu. Nếu như quan liêu Phúc Châu người nào người đó vô năng, khiến cho Đồng Lâm kiêu ngạo, chờ khi hắn đã tìm được quân sư nguyện ý đi theo hắn hoặc quan tướng có đôi chút năng lực, hắn có lẽ sẽ hiểu những kỵ binh lạc đàn này có ý nghĩa như thế nào. Đáng tiếc Phúc Châu có nhân vật như Tiền Bất Ly, vận mệnh của Đồng Lâm đã được định trước. Điều này giống như một hài nhi còn không học bò xong đã gặp phải một tráng hán đối thủ, hắn không có cơ hội phát triển!
Tướng dạng nào thì binh lính dáng đó, chứng kiến một toán lại một toán kỵ binh 'chạy trối chết " ở trước mặt mình, đám binh sĩ của Đồng Lâm phá lên cười ha hả, suồng xã, bọn hắn đang cười nhạo đối thủ nhát gan, cảm thán sự cường đại của mình! Có một số người thậm chí lao lên, muốn bắt mấy kỵ binh này, ai ngờ đối phương thấy có người lao tới, chạy còn nhanh hơn, hành động này chỉ đổi lấy tiếng cười to càng vang dội hơn.
Thế nhưng Tiền Bất Ly cũng không dễ dàng, một tướng lãnh cường đại có thể mang đến cho đối thủ của mình một loại cảm giác cao thâm mạt trắc, mà có đôi khi, một kẻ ngu cũng có thể làm được điểm này! Giờ phút này Tiền Bất Ly đang bị nghệ thuật chỉ huy của Đồng Lâm làm mê hoặc.
"Bẩm báo, đại nhân, tốc độ quân địch chậm lại, không kết trận!"
"Bẩm báo, đại nhân, quân địch tiếp tục đi tới, không kết trận!"
"Bẩm báo, đại nhân, quân địch đã cách quân ta mười dặm, tiếp tục đi tới, không kết trận!"
"Không kết trận. . . ." Tiền Bất Ly nhìn đại đội sơn cước đã trận địa sẵn sàng đón quân địch ở phía trước, còn có đội kỵ binh ở sau lưng sớm đã chuẩn bị tốt để chém giết, kẻ đần cũng biết, quân đội không kết trận thì sẽ không có bao nhiêu sức chiến đấu, cho dù hai bên đều là quân chính quy, Tiền Bất Ly cũng có thể nắm chắc dùng một đòn là đánh tan đối thủ không kết trận.
"Quan Dự Đông, trinh sát bên trái cùng cánh phải cánh quân đều trở về rồi sao? Xác định không có quân địch?" phản ứng đầu tiên của Tiền Bất Ly chính là địch quân có phục binh.
"Không có, đại nhân." Quan Dự Đông cũng mang vẻ mặt hồ đồ.
"Tên kia không phải điên rồi sao!" Tiền Bất Ly lầm bầm lầu bầu nói. Xuất phát từ bản tính cẩn thận, Tiền Bất Ly có thói quen đánh giá đối thủ của mình cao hơn vài phần, như vậy hắn mới có tính toán kỹ càng hơn, không lộ chút sơ hở. Đáng tiếc hắn đã đánh giá Đồng Lâm cao hơn vài phần, đánh giá quá cao.
"Bẩm báo, đại nhân, quân địch đã cách quân ta tám rặm, tiếp tục đi về phía trước, không kết trận!" Lại một trinh sát truyền lại hướng đi mới nhất của quân địch.
Tiền Bất Ly lắc đầu, không có thời gian suy nghĩ nhiều quá. Hắn hạ lệnh: "Quan Dự Đông, mệnh lệnh Đỗ Binh cùng Vương Thụy lập tức dẫn đội kỵ binh quay về trận." Vốn Tiền Bất Ly có ý định để cho Đỗ Binh cùng Vương Thụy phân chia mang hai chi đội kỵ binh, đang lúc giao chiến, đánh cắt vào từ hai cánh trái phải, từ phía sau vây quanh quân đội Đồng Lâm, Tiền Bất Ly biết rõ giặc cỏ nguy hại, cho nên hắn muốn tận lực một lần toàn diệt.
"Tuân mệnh, đại nhân." Quan Dự Đông lập tức đưa ra mệnh lệnh đối với lính cầm kỳ lệnh, hắn đương nhiên tán thành quyết định của thống lĩnh đại nhân ngay trước trận đánh, hành động của quân địch có đôi chút quỷ dị, không thể không phòng. Chỉ cần kỵ binh cùng bộ binh tập kết cùng một chỗ phối hợp tác chiến với nhau, như vậy chiến lực có thể quyết định hết thảy, mặc kệ quân địch có quỷ kế gì, bên mình đều có tuyệt đại phần thắng, trừ phi là lời tiên đoán của mình thành hiện thực: binh sĩ vùng núi ở trước trận lâm trận đào ngũ.
/110
|