Chương 42. Không có việc gì, đừng sợ.
“Két - -” Tiếng phanh xe chói tai vang lên, làm ba tên lưu manh sợ hãi, cũng làm người lái xe lái chiếc xe màu đen bị ép đột nhiên dừng lại.
Ôn Đề Nhi đoán chắc thời gian mới lao ra, tuy xác suất cực kỳ thấp, nhưng cô thành công rồi.
Xe chỉ đụng nhẹ vào đùi cô một cái, nhưng làm cô ngã xuống đất.
Lúc rơi xuống đất, cô lập tức kêu to, “Cứu mạng! Cứu mạng - -”
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục xuống xe.
Cùng lúc đó, ba tên lưu manh xoay người co cẳng chạy rồi.
Ôn Đề Nhi hầu như dùng toàn lực hò hét, rốt cuộc cũng có hiệu quả.
Mấy tên lưu manh chạy trốn, cô an toàn, ha ha ha…
Cười cười, sống sót sau tai nạn, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, thân thể cũng run lên, nước mắt như thủy triều rơi xuống, sụp đổ hoàn toàn.
Giống như đứa bé bị người ta vứt bỏ, cho dù tuyệt vọng như thế nào, cũng không có người hỏi thăm.
“Tư Tư…” Kiều Thừa Huân thiếu chút nữa hét ra cái tên đó.
Hoàn hồn lại, lại phản ứng kịp, cô không phải Tư Tư.
Tư Tư đã sớm chết rồi, anh không kịp nhìn mặt cô ấy lần cuối cùng.
Kiều Thừa Huân đè nén trí nhớ đau đớn vô ý hiện ra trong đáy lòng, đi đến bên cạnh cô gái, khom lưng ôm cô lên.
Ôn Đề Nhi ngơ ngẩn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô thấy được một khuôn mặt tuấn tú vừa quen thuộc lại xa lạ.
Hình dáng góc cạnh hoàn mỹ rõ ràng, mắt bị nước mắt che kín, che kín một tầng xinh đẹp mông lung, giống như giấc mơ vậy, hình như là ở trong mơ, tuyệt đối không chân thật.
Kiều Diêm Vương… Sao anh lại trở lại?
Vừa rồi lao ra quá nhanh, cô không chú ý đến biển số xe.
“Không có việc gì, đừng sợ.” Người đàn ông khẽ mở môi mỏng, giọng nói trầm khàn, không mang chút cảm xúc.
Có bao nhiêu êm tai và quen thuộc…
Nhưng Ôn Đề Nhi nghe xong, giọng nói này, tuyệt tình làm cô không dám lấy lòng.
Nghĩ đến vừa rồi vô duyên vô cớ bị anh đuổi xuống xe, điện thoại hết pin một thân một mình, nghĩ đến mình suýt chút nữa bị tên lưu manh **, nghĩ đến mình suýt chút nữa bị xe đụng chết… Sau khi sợ hãi tiêu tan ấm ức lại đến.
Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Nắm tay nhỏ mềm mại như bông, dùng lực đập vào người anh.
“Khốn nạn, anh có biết vừa rồi tôi thiếu chút nữa bị ba người kia ** hay không, tôi cho rằng chết chắc rồi, hu hu hu…”
Mỗi nắm đấm đều đập vào trái tim Kiều Thừa Huân, rõ ràng không cảm nhận được sức lực của cô, nhưng trái tim lại đau đớn như bị dao đâm vậy.
Nghĩ lại một màn chấn động lòng người vừa rồi, vẫn còn sợ hãi.
Nếu Tiểu Minh lái xe không tốt, phanh lại muộn, chỉ sợ cô đã sớm hương tan ngọc nát.
“Thực xin lỗi.” Kiều Thừa Huân trầm giọng áy náy nói, ôm thân thể cô gái mềm mại không xương, đi vào trong xe.
Lên xe lập tức nói: “Đi bệnh viện.”
Tiểu Minh yên lặng lái xe đi.
Ôn Đề Nhi ngồi thất hồn lạc phách, nước mắt còn không khống chế được chảy ra, thân thể thỉnh thoảng sẽ giật giật một lát.
Chỉ vì tâm tình quá kém, vẫn chưa chú ý tới sườn xám thật sự rách ra rồi, lộ ra một đoạn quần lót ren.
Trên đùi bị trầy da, trên làn da trắng noãn lộ ra mấy dấu vết màu đỏ, máu thấm ướt một vùng váy.
Cô và anh ngồi cách nhau một khoảng.
Anh nói không thích bị cô đụng vào, cho nên lúc này cho dù cô có bao nhiêu khát vọng muốn ôm, cũng không dựa sát gần anh.
Kiều Thừa Huân không nhìn thấy chỗ cô bị thương, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo của cô, giống như con mèo nhỏ bị thương, tự liếm miệng vết thương ở trong góc tối.
Giờ khắc này, có phải anh nên làm chút gì vì cô hay không?
Dù sao bây giờ cô thành như vậy cũng do anh làm hại, anh không muốn nợ cô cái gì.
/1168
|