ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH
Chương 2: Phó Cửu thay đổi, rất tàn khốc
/717
|
Ba ngày tiếp theo, Phó Cửu đều nằm ở bệnh viện làm kiểm tra. Cho đến ngày thứ tư, cô mới không tiếp tục sắm vai mỹ thiếu niên trong trang phục bệnh nhân.
Từ trước đến nay, Phó Cửu là người có năng lực tiếp thu rất mạnh.
Nhưng mà có một chuyện cô muốn điều tra rõ ràng.
Là ai ở sau lưng hại cô!
Phó Cửu nhíu chặt lông mày, nhiệt độ trong phòng bệnh phút chốc giảm xuống âm độ.
Tiếp đó cô lại nở nụ cười, khóe môi gợi lên độ cong hoàn mỹ.
Người này giống như cô, cả người tràn ngập tính ngụy trang.
Cô là một hacker, danh hiệu Z.
Chỉ cần đưa cô một chiếc máy tính, tất cả những gì người muốn cô đều có thể làm được.
Người như vậy, lại trùng sinh thành một học sinh cao trung.
“Thiếu gia, tất cả quần áo của cậu tôi đều đem đến đây, cậu muốn thay bộ này hay là bộ kia?” Trần Hiểu Đông giống như đang tranh giành công lao, nhìn mỹ thiếu niên đang ngồi trên ban công cạnh cửa sổ: “Cả hai bộ này đều là mẫu mới nhất của Kỷ Phạn Hi.”
Phó Cửu hai tay chống, từ trên ban công nhẹ nhàng nhảy xuống, trong miệng cô còn ngậm một cây kẹo que, mái tóc do ngồi đón gió mà hơi bị rối nhìn có chút lười biếng, lông mày đẹp chết người, môi mỏng của cô hơi nhếch lên, tay trái đút túi quần, chậm rãi đi tới gần Trần Hiểu Đông.
Bộ dáng cô lười biếng như vậy rất giống quản gia ác ma, khốc tễ! (1)
(1) Khốc: tàn khốc; tễ: nổi cáu, giận.
Trần Hiểu Đông nhìn đến ngây người, hiện tại thiếu gia ra đường với bộ dạng này, đừng nói là nữ sinh, ngay cả nam sinh... Không, không thể nghĩ như vậy!
Không thể nghi ngờ, hắn chính là cổ vũ thiếu gia một thân oai phong tà khí. Hắn còn chưa quên lý do lần này thiếu gia bị đánh đến mức phải nhập viện!
Nếu để ông chủ biết chuyện thiếu gia còn ý nghĩ muốn Tần thiếu, chắc chắn thiếu gia sẽ bị đánh gãy chân!
“Ngoại trừ hai bộ này còn bộ nào khác hay không?” Phó Cửu nhìn hai bộ đồ màu sắc rực rỡ trước mắt, nhíu mày.
Trần Hiểu Đông lập tức xoay người, vùi đầu tìm kiếm trong đống quần áo mà hắn đem tới: “Tôi còn mang đến bộ HOT BOY mà thiếu gia thích nhất!”
HOT BOY?
Cậu xác định đây không phải là hàng châu báu giá rẻ? Thẫm mĩ của nguyên chủ cũng thật là kỳ lạ.
Phó Cửu nhìn đống quần áo màu sắc rực rỡ trước mắt, hai tay mở cúc áo của bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người, giọng nói nhàn nhạt: “Lấy đồng phục của tôi lại đây.”
“Hả? Bình thường không phải cậu không thích mặc đồng phục hay sao?” Hai mắt của Trần Hiểu Đông trợn to, hiển nhiên là bị lời nói của Phó Cửu làm cho kinh ngạc.
Phó Cửu liếc mắt quét qua người hắn, chỉ nói hai chữ: “Đi lấy.”
Không có lời giải thích nào, thái độ tàn ác làm hắn sợ đến nhũn cả hai chân, xém tí không đứng vững, đây có phải là thiếu gia nhà giàu mới nổi của nhà bọn họ sao?
Trường cao trung Giang Thành, lịch sử lâu đời, số lượng giáo viên hùng hậu, trong đây đều là nhân vật lợi hại chẳng hạn như nhân văn Trạng Nguyên gì đó, tất nhiên trong mỗi trường như vậy đều có một ít học sinh không có ý chí vươn lên, ví dụ điển hình là Phó Cửu.
So sánh độ nhạy bén của một người giàu, bản thân cô không phát hiện ra mình cần phải chữa trị, bởi vì cô luôn thích ảo tưởng, ngồi xe thể thao vào trường học, xem mình như ông chủ của một mỏ than đá.
Tuy rằng nhà cô đúng là khai thác mỏ than, nhưng cô mang bộ dạng như cha mình phát huy tại trường học, rõ ràng là không thích hợp.
Còn có cách ăn mặc của cô, lúc nào cũng tự nhận mình rất đẹp trai, thực chất trong mắt người khác cô chính là người mới từ dưới đất chui lên chứ không phải người làm chủ xu hướng thời trang.
Cẩn thận nhớ lại, Phó Cửu cũng không làm chuyện gì đặc biệt khác người.
Nhưng một người như vậy tồn tại chính là muốn bản thân bị chê cười, có ai sẽ thích?
Chỉ là hôm nay, chủ nhiệm lớp nhìn mỹ thiếu niên phong cách mới mẻ, vẻ mặt dò hỏi: “Phó Cửu?”
“Là em, thầy Trần, em tới điểm danh.” Phó Cửu cười nhạt.
Thầy Trần ngây ra một lúc mới nói: “Được, thầy đã biết, em trở về lớp học đi, về sau không được đánh nhau, đầu óc tập trung trong việc học tập một chút.”
“Vâng.”
Thầy Trần kinh ngạc nhìn thiếu niên xoay người rời đi.
Nhập viện một lần nên có thay đổi lớn như vậy?
Chuyện này đúng là “về lò nấu lại” (2)!
(2) Kiểu như được sinh ra lần nữa, thay đổi hoàn toàn.
Từ trước đến nay, Phó Cửu là người có năng lực tiếp thu rất mạnh.
Nhưng mà có một chuyện cô muốn điều tra rõ ràng.
Là ai ở sau lưng hại cô!
Phó Cửu nhíu chặt lông mày, nhiệt độ trong phòng bệnh phút chốc giảm xuống âm độ.
Tiếp đó cô lại nở nụ cười, khóe môi gợi lên độ cong hoàn mỹ.
Người này giống như cô, cả người tràn ngập tính ngụy trang.
Cô là một hacker, danh hiệu Z.
Chỉ cần đưa cô một chiếc máy tính, tất cả những gì người muốn cô đều có thể làm được.
Người như vậy, lại trùng sinh thành một học sinh cao trung.
“Thiếu gia, tất cả quần áo của cậu tôi đều đem đến đây, cậu muốn thay bộ này hay là bộ kia?” Trần Hiểu Đông giống như đang tranh giành công lao, nhìn mỹ thiếu niên đang ngồi trên ban công cạnh cửa sổ: “Cả hai bộ này đều là mẫu mới nhất của Kỷ Phạn Hi.”
Phó Cửu hai tay chống, từ trên ban công nhẹ nhàng nhảy xuống, trong miệng cô còn ngậm một cây kẹo que, mái tóc do ngồi đón gió mà hơi bị rối nhìn có chút lười biếng, lông mày đẹp chết người, môi mỏng của cô hơi nhếch lên, tay trái đút túi quần, chậm rãi đi tới gần Trần Hiểu Đông.
Bộ dáng cô lười biếng như vậy rất giống quản gia ác ma, khốc tễ! (1)
(1) Khốc: tàn khốc; tễ: nổi cáu, giận.
Trần Hiểu Đông nhìn đến ngây người, hiện tại thiếu gia ra đường với bộ dạng này, đừng nói là nữ sinh, ngay cả nam sinh... Không, không thể nghĩ như vậy!
Không thể nghi ngờ, hắn chính là cổ vũ thiếu gia một thân oai phong tà khí. Hắn còn chưa quên lý do lần này thiếu gia bị đánh đến mức phải nhập viện!
Nếu để ông chủ biết chuyện thiếu gia còn ý nghĩ muốn Tần thiếu, chắc chắn thiếu gia sẽ bị đánh gãy chân!
“Ngoại trừ hai bộ này còn bộ nào khác hay không?” Phó Cửu nhìn hai bộ đồ màu sắc rực rỡ trước mắt, nhíu mày.
Trần Hiểu Đông lập tức xoay người, vùi đầu tìm kiếm trong đống quần áo mà hắn đem tới: “Tôi còn mang đến bộ HOT BOY mà thiếu gia thích nhất!”
HOT BOY?
Cậu xác định đây không phải là hàng châu báu giá rẻ? Thẫm mĩ của nguyên chủ cũng thật là kỳ lạ.
Phó Cửu nhìn đống quần áo màu sắc rực rỡ trước mắt, hai tay mở cúc áo của bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người, giọng nói nhàn nhạt: “Lấy đồng phục của tôi lại đây.”
“Hả? Bình thường không phải cậu không thích mặc đồng phục hay sao?” Hai mắt của Trần Hiểu Đông trợn to, hiển nhiên là bị lời nói của Phó Cửu làm cho kinh ngạc.
Phó Cửu liếc mắt quét qua người hắn, chỉ nói hai chữ: “Đi lấy.”
Không có lời giải thích nào, thái độ tàn ác làm hắn sợ đến nhũn cả hai chân, xém tí không đứng vững, đây có phải là thiếu gia nhà giàu mới nổi của nhà bọn họ sao?
Trường cao trung Giang Thành, lịch sử lâu đời, số lượng giáo viên hùng hậu, trong đây đều là nhân vật lợi hại chẳng hạn như nhân văn Trạng Nguyên gì đó, tất nhiên trong mỗi trường như vậy đều có một ít học sinh không có ý chí vươn lên, ví dụ điển hình là Phó Cửu.
So sánh độ nhạy bén của một người giàu, bản thân cô không phát hiện ra mình cần phải chữa trị, bởi vì cô luôn thích ảo tưởng, ngồi xe thể thao vào trường học, xem mình như ông chủ của một mỏ than đá.
Tuy rằng nhà cô đúng là khai thác mỏ than, nhưng cô mang bộ dạng như cha mình phát huy tại trường học, rõ ràng là không thích hợp.
Còn có cách ăn mặc của cô, lúc nào cũng tự nhận mình rất đẹp trai, thực chất trong mắt người khác cô chính là người mới từ dưới đất chui lên chứ không phải người làm chủ xu hướng thời trang.
Cẩn thận nhớ lại, Phó Cửu cũng không làm chuyện gì đặc biệt khác người.
Nhưng một người như vậy tồn tại chính là muốn bản thân bị chê cười, có ai sẽ thích?
Chỉ là hôm nay, chủ nhiệm lớp nhìn mỹ thiếu niên phong cách mới mẻ, vẻ mặt dò hỏi: “Phó Cửu?”
“Là em, thầy Trần, em tới điểm danh.” Phó Cửu cười nhạt.
Thầy Trần ngây ra một lúc mới nói: “Được, thầy đã biết, em trở về lớp học đi, về sau không được đánh nhau, đầu óc tập trung trong việc học tập một chút.”
“Vâng.”
Thầy Trần kinh ngạc nhìn thiếu niên xoay người rời đi.
Nhập viện một lần nên có thay đổi lớn như vậy?
Chuyện này đúng là “về lò nấu lại” (2)!
(2) Kiểu như được sinh ra lần nữa, thay đổi hoàn toàn.
/717
|