Editor: Dương Dương
Bên trong đại sảnh thiết kế, trang trí như lễ đường, là các chiến đội lần lượt tới dự thi.
Cho nên nói, người bên trong và người bên ngoài không thể so sánh được với nhau.
Thời điểm các đội viên chiến đội Đế Minh đi tới, một ít người không tự chủ được quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà, bọn họ cũng không phải đang nhìn Đế Minh.
Mà là đang nhìn Tần Mạc.
Đế Minh cũng không yếu, nhưng đối với chiến đội Đế Minh mà nói.
Đội trưởng Tần Mạc là người đã từng áp chế Tương Nam, mới là người đáng được nhùn đến đầu tiên.
Tuyển thủ có giá trị điện cạnh nhất, danh hiệu này cơ hồ là mỗi người đều hy vọng có được.
Nhưng chiến đội Đế Minh rõ ràng không phải chiến đội đạt giải quán quân cả nước.
Nhưng danh hiệu tuyển thủ có giá trị điện cạnh nhất lại thuộc về Tần Mạc.
Trên thực tế ngay cả Phong Dật đều cảm thấy chấn động.
Năm đó thời điểm tuyên bố tin tức này, hắn thậm chí lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được.
Một tuyển thủ rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại mới có thể đạt được giải nhất tuyển thủ có giá trị.
Chỉ cần xem số người giết được sao?
Không.
Không chỉ là như vậy.
Tuyển thủ có giá trị nhất, trừ bỏ kỹ thuật vượt qua thử thách ở ngoài, còn phải có năng lực chỉ huy chiến đội xuất sắc.
Rất nhiều người nói, có thể đem toàn bộ chiến đội có năng lực đề cao lên một cấp bậc.
Điểm này, chỉ có Tần Mạc có thể làm được.
Cho nên thời điểm hắn vừa tiến đến.
Rất nhiều người đều đánh giá, khe khẽ nói nhỏ.
“Thấy không? Đó chính là Tần Mạc, đạt được MVP nhiều nhất.”
“Đó là trước kia đi, hiện tại cũng không nhất định, năm trước Đế Minh tuy có phá vây được nhưng cũng chưa thắng. “
“Xác thật là như vậy, hơn nữa từ sau lần đó, Tần Mạc rất ít tuyên truyền, gần đây nhất cũng chỉ nghe nói qua hắn đánh dã du. Có thể hay không là thực lực đã giảm xuống? Không dám ra lộ mặt? “
“Cũng có khả năng là tay hắn bị thương còn chưa có khỏi, bất quá mặc kệ thế nào, năm nay MVP hắn muốn lấy không có dễ dàng như vậy, đừng quên ở mỗi một khu vực lại có một người mạnh…… “
Vừa vào trường đấu liền ngửi thấy nồng đậm mùi thuốc súng.
Đây là trừ bỏ trường đấu điện cạnh ở ngoài, khi khác trong lúc thi đấu cũng sẽ gặp được tình huống như thế.
Theo Đế Minh chiến đội ngồi xuống, không khí hiện trường dường như lại nóng lên.
Ngay cả người giải thích đang nói khi nhìn đến Tần Mạc, cũng dừng lại một chút.
Rất nhanh, hắn liền hồi phục tinh thần, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Tôi hiện tại còn chưa có nhận được danh sách xác nhận báo danh chiến đội từ đội trưởng các đội, mời đại diện các đội tới đây điền danh sách, đã xác nhận báo danh chiến đội, đề nghị những người khác ngồi tại chỗ yên lặng.”
Trường hợp như vậy, trật tự rất quan trọng.
Đi điền danh sách có mười mấy đội trưởng, mỗi một đội trưởng đều bị khí thế cứng rắn của Tần Mạc áp xuống một chút.
Người giải thích nhìn danh sách báo danh trong tay, điều chỉnh lại microphone: “Phía dưới khu vực quán quân năm trước, cũng chính là tứ cường cả nước, chiến đội Vân Trung tới nói một chút quy định thi đấu, xin mời vỗ tay hoan nghênh.”
Hình thức chính là như vậy.
Phó Cửu ngồi ở dưới, có cảm giác như đang ở trường học thầy giáo ở trên nói chuyện, bọn học sinh ở dưới ngồi nghe.
Trong lòng còn đang suy nghĩ, lát sau nói như thế nào cùng đại thần.
Chỉ là không nghĩ tới khuỷu tay chống ở bên ngoài thế nhưng sẽ bị người đụng phải một chút.
Hơn nữa một chút kia, xem xét lực độ tuyệt đối là cố ý.
Phó Cửu đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy đi tới chính là một cái chiến đội.
Người đi đầu chiến đội đó, cô trước đây cũng đã gặp qua, thời điểm cô lần đầu tiên mua con chuột gặp chính là người đi cùng Phó Hi Minh.
Người nọ cong môi, thế nhưng liền ngừng ở nơi đó, tiếng nói thực trầm: “Thật không nghĩ tới cậu chính là Hắc Đào Z, phế vật nghịch tập?”
Bên trong đại sảnh thiết kế, trang trí như lễ đường, là các chiến đội lần lượt tới dự thi.
Cho nên nói, người bên trong và người bên ngoài không thể so sánh được với nhau.
Thời điểm các đội viên chiến đội Đế Minh đi tới, một ít người không tự chủ được quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà, bọn họ cũng không phải đang nhìn Đế Minh.
Mà là đang nhìn Tần Mạc.
Đế Minh cũng không yếu, nhưng đối với chiến đội Đế Minh mà nói.
Đội trưởng Tần Mạc là người đã từng áp chế Tương Nam, mới là người đáng được nhùn đến đầu tiên.
Tuyển thủ có giá trị điện cạnh nhất, danh hiệu này cơ hồ là mỗi người đều hy vọng có được.
Nhưng chiến đội Đế Minh rõ ràng không phải chiến đội đạt giải quán quân cả nước.
Nhưng danh hiệu tuyển thủ có giá trị điện cạnh nhất lại thuộc về Tần Mạc.
Trên thực tế ngay cả Phong Dật đều cảm thấy chấn động.
Năm đó thời điểm tuyên bố tin tức này, hắn thậm chí lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được.
Một tuyển thủ rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại mới có thể đạt được giải nhất tuyển thủ có giá trị.
Chỉ cần xem số người giết được sao?
Không.
Không chỉ là như vậy.
Tuyển thủ có giá trị nhất, trừ bỏ kỹ thuật vượt qua thử thách ở ngoài, còn phải có năng lực chỉ huy chiến đội xuất sắc.
Rất nhiều người nói, có thể đem toàn bộ chiến đội có năng lực đề cao lên một cấp bậc.
Điểm này, chỉ có Tần Mạc có thể làm được.
Cho nên thời điểm hắn vừa tiến đến.
Rất nhiều người đều đánh giá, khe khẽ nói nhỏ.
“Thấy không? Đó chính là Tần Mạc, đạt được MVP nhiều nhất.”
“Đó là trước kia đi, hiện tại cũng không nhất định, năm trước Đế Minh tuy có phá vây được nhưng cũng chưa thắng. “
“Xác thật là như vậy, hơn nữa từ sau lần đó, Tần Mạc rất ít tuyên truyền, gần đây nhất cũng chỉ nghe nói qua hắn đánh dã du. Có thể hay không là thực lực đã giảm xuống? Không dám ra lộ mặt? “
“Cũng có khả năng là tay hắn bị thương còn chưa có khỏi, bất quá mặc kệ thế nào, năm nay MVP hắn muốn lấy không có dễ dàng như vậy, đừng quên ở mỗi một khu vực lại có một người mạnh…… “
Vừa vào trường đấu liền ngửi thấy nồng đậm mùi thuốc súng.
Đây là trừ bỏ trường đấu điện cạnh ở ngoài, khi khác trong lúc thi đấu cũng sẽ gặp được tình huống như thế.
Theo Đế Minh chiến đội ngồi xuống, không khí hiện trường dường như lại nóng lên.
Ngay cả người giải thích đang nói khi nhìn đến Tần Mạc, cũng dừng lại một chút.
Rất nhanh, hắn liền hồi phục tinh thần, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Tôi hiện tại còn chưa có nhận được danh sách xác nhận báo danh chiến đội từ đội trưởng các đội, mời đại diện các đội tới đây điền danh sách, đã xác nhận báo danh chiến đội, đề nghị những người khác ngồi tại chỗ yên lặng.”
Trường hợp như vậy, trật tự rất quan trọng.
Đi điền danh sách có mười mấy đội trưởng, mỗi một đội trưởng đều bị khí thế cứng rắn của Tần Mạc áp xuống một chút.
Người giải thích nhìn danh sách báo danh trong tay, điều chỉnh lại microphone: “Phía dưới khu vực quán quân năm trước, cũng chính là tứ cường cả nước, chiến đội Vân Trung tới nói một chút quy định thi đấu, xin mời vỗ tay hoan nghênh.”
Hình thức chính là như vậy.
Phó Cửu ngồi ở dưới, có cảm giác như đang ở trường học thầy giáo ở trên nói chuyện, bọn học sinh ở dưới ngồi nghe.
Trong lòng còn đang suy nghĩ, lát sau nói như thế nào cùng đại thần.
Chỉ là không nghĩ tới khuỷu tay chống ở bên ngoài thế nhưng sẽ bị người đụng phải một chút.
Hơn nữa một chút kia, xem xét lực độ tuyệt đối là cố ý.
Phó Cửu đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy đi tới chính là một cái chiến đội.
Người đi đầu chiến đội đó, cô trước đây cũng đã gặp qua, thời điểm cô lần đầu tiên mua con chuột gặp chính là người đi cùng Phó Hi Minh.
Người nọ cong môi, thế nhưng liền ngừng ở nơi đó, tiếng nói thực trầm: “Thật không nghĩ tới cậu chính là Hắc Đào Z, phế vật nghịch tập?”
/717
|