Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
Beta:Dung Ân
Nhưng mà, Phó Cửu bị hắn nhìn chăm chú thế, lại nhìn thẳng vào mắt cô,đứng yên như thạch,không dám cử động.
Đại khái bởi vì Tần Mạc tới đây.
Cho nên những ánh nhìn phía sau đều tràn ngập kinh ngạc.
Đặc biệt là Hàn Tố Tố lẫn trong đám người. Các cô đều không nghĩ Tần thiếu sẽ đi đến cạnh nữ nhân kia.
Tiết Dao Dao nhìn một màn này, trái tim hồi hộp sợ hãi, nhịn không được đứng lên.
Khoảng cách quá gần rồi.
Chẳng qua là một đứng một ngồi nha.
Đại Thần khẳng định nhận ra Cửu điện hạ?
Mạch máu trong người Tiết Dao Dao giống như có vạn con kiến bò trên chảo nóng.
Phó Cửu lại chỉ hơi liếc qua mắt, dường như chưa từng gặp Tần Mạc.
Lại nhìn đến hai người đối nhau nháy mắt, Tiết Dao Dao cảm thấy hô hấp mình ngừng thật rồi.
Mỗi giây trôi qua đều cực chậm, chậm đến độ Phó Cửu đều cảm thấy sốt ruột, có chút lúng túng.
Tiết Dao Dao quan tâm Phó Cửu, sợ cô bị nhận ra.
Thời điểm người khác bàn luận sôi nổi, hận không thể có thể mọc ra một đôi cánh bay đi.
May mắn thay!
Tần Mạc bước chân không có chút gì muốn dừng lại, thậm chí cũng không có nghiêng đầu, là như hắn đi tới không phải vì tìm người mà bởi đây là phương hướng hắn cần đi.
Phó Cửu lo lắng ngắm sườn mặt đạm mạc siêu cấp tuấn mỹ vừa thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng lại đột nhiên phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp quen thuộc: “Chờ chút.”
Phó Cửu không có cách nào bước tiếp, chỉ có thể dừng lại.
Tròng mắt Tiết Dao Dao lại lay động mãnh liệt.
Khí chất áp đảo từ nam nhân kia lại chỉ là bước chân đi ngược trở về.
Lần nay Tần Mạc trực tiếp đứng đối diện trước mặt Phó Cửu, nhìn cô nửa ngày rồi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cái kia… khuôn mặt tuấn tú mang theo mặt nạ chợt phóng đại, đôi mắt đen nhánh như thạch bảo lộ ra khí thế quý phái khí mê hoặc.
Quá mức bức người!
Mặc dù cách một tầng đồ bạc, hơi thở sạch sẽ vẫn đều đặn truyền tới.
Khoảng cách kéo gần, áp khí cao thấp chuyển động.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt đọng lại quấn quanh ở chóp mũi, thình lình tiếp xúc gần gũi khiến Phó Cửu lại lùi về sau một bước, khóe miệng cười nhẹ: “Có việc gì sao?” Càng sợ hãi càng dễ bị vạch trần, đây là điều cơ bản.
Eo vẫn hơi cong, một tay Tần Mạc đút túi quần, cười lạnh, lễ phép mà đạm mạc: “Xin lỗi, nhận sai người.”
Nói xong ít ỏi mấy chữ, bộ dáng lại thẳng đứng, giống tất thảy chỉ là nhầm người, Tần Mạc lại hướng tới phía trước tiếp tục rời đi, không một chút lưu luyến.
Lúc này Phó Cửu mới chân chính thả lòng tinh thần.
Nhìn thấy Tiết Dao Dao, hướng cô ấy lộ ra nụ cười nhẹ nhàng yên tâm.
Vừa rồi xác thực quá mạc hiểm.
May mắn nàng có vài kinh nghiệm cũ kỹ.
Bất quá nơinày vẫn không thể lưu lại.
Đại Thần quá thông minh, ánh mắt quá độc.
Cô ngồi chỗ tối vậy, trang điểm thành cái bộ dáng vầy, đại thần anh cư nhiên có thể nhìn ra?
Muốn mau chóng trở về, phải chuẩn bị du kích tác chiến phương án.
Chờ đến 0 giờ, lại chụp một bức ảnh, cần thiết thì lập tức đi.
Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến 0 giờ.
Phó Cửu thoáng qua đồng hồ khách sạn treo ở giữa, sau đó di chuyển tới một góc khác, chụp trương ảnh thứ hai.
Thời điểm gửi đến, Phó Cửu đồng học của chúng ta hoàn toàn không biết rằng nhất cử nhất động toàn bộ đều bị Tần Thần xem ở trong mắt.
Đó là phòng điều khiển khách sạn.
Vừa mới Tần Mạc rời đi, chính là đến nơi này.
Bảo an đứng bên cạnh, quy củ hỏi: “Tần tổng, chỉ xem vị nữ khách này sao?”
“Ừm.” Tần Mạc dựa vào vách tường, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt đặt ở trên màn hình theo dõi, lại nhìn ảnh chụp gửi vào di động, khóe miệng nhợt nhạt cong cong hình cung…
Beta:Dung Ân
Nhưng mà, Phó Cửu bị hắn nhìn chăm chú thế, lại nhìn thẳng vào mắt cô,đứng yên như thạch,không dám cử động.
Đại khái bởi vì Tần Mạc tới đây.
Cho nên những ánh nhìn phía sau đều tràn ngập kinh ngạc.
Đặc biệt là Hàn Tố Tố lẫn trong đám người. Các cô đều không nghĩ Tần thiếu sẽ đi đến cạnh nữ nhân kia.
Tiết Dao Dao nhìn một màn này, trái tim hồi hộp sợ hãi, nhịn không được đứng lên.
Khoảng cách quá gần rồi.
Chẳng qua là một đứng một ngồi nha.
Đại Thần khẳng định nhận ra Cửu điện hạ?
Mạch máu trong người Tiết Dao Dao giống như có vạn con kiến bò trên chảo nóng.
Phó Cửu lại chỉ hơi liếc qua mắt, dường như chưa từng gặp Tần Mạc.
Lại nhìn đến hai người đối nhau nháy mắt, Tiết Dao Dao cảm thấy hô hấp mình ngừng thật rồi.
Mỗi giây trôi qua đều cực chậm, chậm đến độ Phó Cửu đều cảm thấy sốt ruột, có chút lúng túng.
Tiết Dao Dao quan tâm Phó Cửu, sợ cô bị nhận ra.
Thời điểm người khác bàn luận sôi nổi, hận không thể có thể mọc ra một đôi cánh bay đi.
May mắn thay!
Tần Mạc bước chân không có chút gì muốn dừng lại, thậm chí cũng không có nghiêng đầu, là như hắn đi tới không phải vì tìm người mà bởi đây là phương hướng hắn cần đi.
Phó Cửu lo lắng ngắm sườn mặt đạm mạc siêu cấp tuấn mỹ vừa thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng lại đột nhiên phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp quen thuộc: “Chờ chút.”
Phó Cửu không có cách nào bước tiếp, chỉ có thể dừng lại.
Tròng mắt Tiết Dao Dao lại lay động mãnh liệt.
Khí chất áp đảo từ nam nhân kia lại chỉ là bước chân đi ngược trở về.
Lần nay Tần Mạc trực tiếp đứng đối diện trước mặt Phó Cửu, nhìn cô nửa ngày rồi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cái kia… khuôn mặt tuấn tú mang theo mặt nạ chợt phóng đại, đôi mắt đen nhánh như thạch bảo lộ ra khí thế quý phái khí mê hoặc.
Quá mức bức người!
Mặc dù cách một tầng đồ bạc, hơi thở sạch sẽ vẫn đều đặn truyền tới.
Khoảng cách kéo gần, áp khí cao thấp chuyển động.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt đọng lại quấn quanh ở chóp mũi, thình lình tiếp xúc gần gũi khiến Phó Cửu lại lùi về sau một bước, khóe miệng cười nhẹ: “Có việc gì sao?” Càng sợ hãi càng dễ bị vạch trần, đây là điều cơ bản.
Eo vẫn hơi cong, một tay Tần Mạc đút túi quần, cười lạnh, lễ phép mà đạm mạc: “Xin lỗi, nhận sai người.”
Nói xong ít ỏi mấy chữ, bộ dáng lại thẳng đứng, giống tất thảy chỉ là nhầm người, Tần Mạc lại hướng tới phía trước tiếp tục rời đi, không một chút lưu luyến.
Lúc này Phó Cửu mới chân chính thả lòng tinh thần.
Nhìn thấy Tiết Dao Dao, hướng cô ấy lộ ra nụ cười nhẹ nhàng yên tâm.
Vừa rồi xác thực quá mạc hiểm.
May mắn nàng có vài kinh nghiệm cũ kỹ.
Bất quá nơinày vẫn không thể lưu lại.
Đại Thần quá thông minh, ánh mắt quá độc.
Cô ngồi chỗ tối vậy, trang điểm thành cái bộ dáng vầy, đại thần anh cư nhiên có thể nhìn ra?
Muốn mau chóng trở về, phải chuẩn bị du kích tác chiến phương án.
Chờ đến 0 giờ, lại chụp một bức ảnh, cần thiết thì lập tức đi.
Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến 0 giờ.
Phó Cửu thoáng qua đồng hồ khách sạn treo ở giữa, sau đó di chuyển tới một góc khác, chụp trương ảnh thứ hai.
Thời điểm gửi đến, Phó Cửu đồng học của chúng ta hoàn toàn không biết rằng nhất cử nhất động toàn bộ đều bị Tần Thần xem ở trong mắt.
Đó là phòng điều khiển khách sạn.
Vừa mới Tần Mạc rời đi, chính là đến nơi này.
Bảo an đứng bên cạnh, quy củ hỏi: “Tần tổng, chỉ xem vị nữ khách này sao?”
“Ừm.” Tần Mạc dựa vào vách tường, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt đặt ở trên màn hình theo dõi, lại nhìn ảnh chụp gửi vào di động, khóe miệng nhợt nhạt cong cong hình cung…
/717
|