Quên đi. Dù sao đại thần cũng không phải vô sỉ một ngày hai ngày.
Những loại phần cứng đó xác thật đều rất tuyệt.
Chủ yếu vẫn là công sức của cô.
Phó Cửu hơi câu môi, tiến lên phía trước một bước, nâng tay lên muốn chụp vai trêu đùa anh.
Không nghĩ tới lúc này Tần Mạc phản ứng cực kỳ nhanh, tay cô chưa kịp chạm vai đã bị anh bắt lấy cổ tay, xoay người một cái đem cô đè lên vách tường, trong hơi thở đều là lạnh lùng: "Không muốn giữ móng vuốt?"
Phó Cửu tiếp tục cười, đôi mắt lại có chút tỏa sáng: "Tần đại thần, tôi phát hiện dường như lỗ tai của anh đặc biệt yếu ớt..."
Khán giả vây xem rất nhiều, người nào thấy được một màn đó đều không khỏi mở to mắt mà nhìn.
Đặc biệt là giám đốc cửa hàng đang đứng bên cạnh, cả người run rẩy.
Này... Rốt cuộc tình huống này là như thế nào?
Trước kia cũng không nghe nói qua Tần thiếu còn có sở thích này...
Mỹ thiếu niên tóc bạc... Đó là người nhà họ Tần, cậu có biết không?
Nhóm trạch nam đi mua thiết bị đang xem cũng trộm nuốt nước miếng, muốn chụp ảnh nhưng lại không dám làm.
Với thế lực của nhà họ Tần, sẽ có người dám chọc bọn họ sao?
Chỉ là tư thế như vậy khiến người ngoài rất dễ hiểu lầm.
Hơn nữa hai người kia đều đẹp quá phận, mỗi người tựa như ở chỗ nào cũng có thể tản ra hormone, càng làm người khó tránh khỏi suy nghĩ tới phương diện kia.
Thật ra Phó Cửu không cảm thấy điều gì bất thường, nhưng mà bị người đè lên tường như vậy xác thật không tốt lắm. Nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, ý cười trên khóe miệng cô càng đậm, đem đầu xoay qua một bên...
Thấy thiếu niên lại muốn thổi khí vào tai mình, Tần Mạc dùng thêm sức đem cô ấn mạnh vào vách tường, ánh sáng nơi đáy mắt phóng ra tia khiến người mê muội: "Phó Cửu!"
Có lẽ là do khuôn mặt của thiếu niên quá non nớt, còn nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp. Vì thế nên khiến cho anh không nỡ dùng tay sức bóp chết cô.
Nhưng mà Tần Mạc vẫn muốn giáo huấn thiếu niên một lần. Anh nhanh chóng hành động, cúi người vô cùng bá đạo, môi mỏng nhích đến gần lỗ tai đeo khuyên màu đen ở bên trái, hơi thở ấm áp phối hợp với sườn mặt tuấn mỹ không kiềm chế được của anh, làm cho người ta cảm thấy một loại mập mờ nói không nên lời. Chỉ là giọng nói của anh rất lạnh, nặng nề phả vào tai của cô, xác thật rất dễ dàng làm người tê dại: "Anh trai đây lấy tư cách một người từng trải nói cho cậu, về sau đừng tùy tiện thổi khí vào lỗ tai của một người đàn ông, hiểu không?"
Tần Mạc nói xong câu đó liền đứng thẳng thân mình.
Anh không hiểu tại sao gia hỏa này lại có thể dùng thái độ thờ ơ mà trêu chọc người khác.
Chỉ là đến khi nhìn thấy lỗ tai trắng nõn như sứ ngọc, vành tai mượt mà tinh xảo kia, anh lại có loại xúc động muốn đi thưởng thức chúng.
Nhất định là anh bị điên rồi!
Gia hỏa này chọc người loạn chẳng phân biệt trường hợp, đến cả anh cũng bị cậu ta ảnh hưởng.
Nhưng người nào lại cố tình trưng vẻ mặt cười xấu xa, hoàn toàn không có bộ dáng bị anh chấn trụ, đôi mắt đẹp hơi híp: "Anh trai?"
Tần Mạc nhướng mày, sửa sang cà vạt của mình lại, bộ dáng vô cùng có cảm giác cấm dục: "Tôi lớn hơn cậu, không gọi anh trai thì gọi là gì?"
Mặc dù đúng như thế, nhưng mà chính miệng Tần đại thần nói làm anh trai... Hẳn là cũng có chút áp lực.
Nhìn chỗ nào của Tần đại thần cũng cảm thấy đây là một gian thương. Nếu lại giăng bẫy cô, làm cô ký vào hợp đồng bán mình gì đó...
Phó Cửu nhướng mày, có cảm giác mất nhiều hơn nhận.
Tần Mạc thấy thiếu niên còn đang ngây người suy xét, trong lòng lập tức vui vẻ lên, giọng nói cũng giảm bớt khí lạnh theo: "Thế nào? Cậu rất ủy khuất khi phải gọi anh trai sao?"
"Đương nhiên không ủy khuất." Phó Cửu giương môi cười: "Nhưng mà nếu anh Mạc là kiểu người đệ khống*** vậy thì càng tốt."
*** Đệ khống, muội khống... Ý chỉ đối với đệ đệ, muội muội có ý rất ""thích, cưng chiều, bảo hộ"".
Nghe thiếu niên gọi một tiếng anh Mạc, Tần Mạc nghĩ thầm, mặc dù biết gia hỏa này đang diễn kịch nhưng vẫn thấy cậu ta tương đối thuận mắt. Dù sao cũng nhỏ hơn anh...
Những loại phần cứng đó xác thật đều rất tuyệt.
Chủ yếu vẫn là công sức của cô.
Phó Cửu hơi câu môi, tiến lên phía trước một bước, nâng tay lên muốn chụp vai trêu đùa anh.
Không nghĩ tới lúc này Tần Mạc phản ứng cực kỳ nhanh, tay cô chưa kịp chạm vai đã bị anh bắt lấy cổ tay, xoay người một cái đem cô đè lên vách tường, trong hơi thở đều là lạnh lùng: "Không muốn giữ móng vuốt?"
Phó Cửu tiếp tục cười, đôi mắt lại có chút tỏa sáng: "Tần đại thần, tôi phát hiện dường như lỗ tai của anh đặc biệt yếu ớt..."
Khán giả vây xem rất nhiều, người nào thấy được một màn đó đều không khỏi mở to mắt mà nhìn.
Đặc biệt là giám đốc cửa hàng đang đứng bên cạnh, cả người run rẩy.
Này... Rốt cuộc tình huống này là như thế nào?
Trước kia cũng không nghe nói qua Tần thiếu còn có sở thích này...
Mỹ thiếu niên tóc bạc... Đó là người nhà họ Tần, cậu có biết không?
Nhóm trạch nam đi mua thiết bị đang xem cũng trộm nuốt nước miếng, muốn chụp ảnh nhưng lại không dám làm.
Với thế lực của nhà họ Tần, sẽ có người dám chọc bọn họ sao?
Chỉ là tư thế như vậy khiến người ngoài rất dễ hiểu lầm.
Hơn nữa hai người kia đều đẹp quá phận, mỗi người tựa như ở chỗ nào cũng có thể tản ra hormone, càng làm người khó tránh khỏi suy nghĩ tới phương diện kia.
Thật ra Phó Cửu không cảm thấy điều gì bất thường, nhưng mà bị người đè lên tường như vậy xác thật không tốt lắm. Nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, ý cười trên khóe miệng cô càng đậm, đem đầu xoay qua một bên...
Thấy thiếu niên lại muốn thổi khí vào tai mình, Tần Mạc dùng thêm sức đem cô ấn mạnh vào vách tường, ánh sáng nơi đáy mắt phóng ra tia khiến người mê muội: "Phó Cửu!"
Có lẽ là do khuôn mặt của thiếu niên quá non nớt, còn nhỏ nhưng lại rất xinh đẹp. Vì thế nên khiến cho anh không nỡ dùng tay sức bóp chết cô.
Nhưng mà Tần Mạc vẫn muốn giáo huấn thiếu niên một lần. Anh nhanh chóng hành động, cúi người vô cùng bá đạo, môi mỏng nhích đến gần lỗ tai đeo khuyên màu đen ở bên trái, hơi thở ấm áp phối hợp với sườn mặt tuấn mỹ không kiềm chế được của anh, làm cho người ta cảm thấy một loại mập mờ nói không nên lời. Chỉ là giọng nói của anh rất lạnh, nặng nề phả vào tai của cô, xác thật rất dễ dàng làm người tê dại: "Anh trai đây lấy tư cách một người từng trải nói cho cậu, về sau đừng tùy tiện thổi khí vào lỗ tai của một người đàn ông, hiểu không?"
Tần Mạc nói xong câu đó liền đứng thẳng thân mình.
Anh không hiểu tại sao gia hỏa này lại có thể dùng thái độ thờ ơ mà trêu chọc người khác.
Chỉ là đến khi nhìn thấy lỗ tai trắng nõn như sứ ngọc, vành tai mượt mà tinh xảo kia, anh lại có loại xúc động muốn đi thưởng thức chúng.
Nhất định là anh bị điên rồi!
Gia hỏa này chọc người loạn chẳng phân biệt trường hợp, đến cả anh cũng bị cậu ta ảnh hưởng.
Nhưng người nào lại cố tình trưng vẻ mặt cười xấu xa, hoàn toàn không có bộ dáng bị anh chấn trụ, đôi mắt đẹp hơi híp: "Anh trai?"
Tần Mạc nhướng mày, sửa sang cà vạt của mình lại, bộ dáng vô cùng có cảm giác cấm dục: "Tôi lớn hơn cậu, không gọi anh trai thì gọi là gì?"
Mặc dù đúng như thế, nhưng mà chính miệng Tần đại thần nói làm anh trai... Hẳn là cũng có chút áp lực.
Nhìn chỗ nào của Tần đại thần cũng cảm thấy đây là một gian thương. Nếu lại giăng bẫy cô, làm cô ký vào hợp đồng bán mình gì đó...
Phó Cửu nhướng mày, có cảm giác mất nhiều hơn nhận.
Tần Mạc thấy thiếu niên còn đang ngây người suy xét, trong lòng lập tức vui vẻ lên, giọng nói cũng giảm bớt khí lạnh theo: "Thế nào? Cậu rất ủy khuất khi phải gọi anh trai sao?"
"Đương nhiên không ủy khuất." Phó Cửu giương môi cười: "Nhưng mà nếu anh Mạc là kiểu người đệ khống*** vậy thì càng tốt."
*** Đệ khống, muội khống... Ý chỉ đối với đệ đệ, muội muội có ý rất ""thích, cưng chiều, bảo hộ"".
Nghe thiếu niên gọi một tiếng anh Mạc, Tần Mạc nghĩ thầm, mặc dù biết gia hỏa này đang diễn kịch nhưng vẫn thấy cậu ta tương đối thuận mắt. Dù sao cũng nhỏ hơn anh...
/717
|