Đứng trước chiếc đầm trắng mà vợ cũ của Cố Minh Thiên thích, đôi mắt đầy bi thương lướt nhìn một loạt đồ trang điểm, mỹ phẩm, nước hoa cũng đều là của người vợ anh ta, đứng sừng sững mất vài phút, Mãn Mãn cũng đã đưa ra quyết định.
" Nếu như anh muốn tôi giống cô ấy như vậy... Vậy thì tôi chiều theo ý anh, dù gì tương lai của tôi cũng đã không còn nữa rồi. Trần Mãn Mãn cố lên." Mãn Mãn tự nhủ bản thân, trong câu nói nghẹn ngào đầy xót thương, khẽ cong môi cười nhạt cho số phận của bản thân.
Đúng ba mươi phút sau, Mãn Mãn đi xuống với bộ đầm trắng vô cùng xinh đẹp.
" Tô... Tô Sam Sam tiểu thư?"
Một người làm bỗng hốt hoảng lên tiếng, nhắc đến tên Tô Sam Sam thì ai mà không biết, tất cả đều hướng mắt về phía Mãn Mãn.
" Trời ơi! là cô gái hôm qua Cố Tổng đem về mà, mắt ngươi có bị đui không mà nhìn ra thành Tô Sam Sam tiểu thư cô ấy ch..."
Đang định nói thêm thì kẻ đó bỗng lấy tay che miệng lại, đáng lẽ ra không ai được phép nhắc đến Tô Sam Sam đã chết trong căn nhà này, bỗng chốc không khí xung quang trở nên căng thẳng, không ai dám nói thêm nửa lời, ai vào việc nấy, nhưng vẫn cố lén liếc nhìn Mãn Mãn.
Đôi mắt vô hồn, đầy bi thương khiến người ta nhìn vào cũng phải cảm thương, một người hầu gần đó nhìn thấy Mãn Mãn mà thở dài " Haizzz, thật đáng thương."
Bên ngoài Cố Minh Thiên đã chờ Mãn Mãn từ lâu, nhìn thấy cô bước ra với bộ đầm trắng, anh ngạc nhiên vô cùng, trong vô thức lại gọi tên " Vợ ơi."
Nhưng rồi cũng tỉnh lại ngay sau đó, thầm nghĩ " Sao lại có thể giống như vậy?". Mãn Mãn thật sự rất giống, không phải hoàn toàn, chỉ là vóc dáng, cách trang điểm, và đặc biệt là đôi mắt cứ ẩn chứa trong đó một điều gì đấy, khiến người khác thật tò mò.
Mãn Mãn nhẹ nhàng mở cửa xe, rồi bước vào ngồi ghế lại phụ với phong thái như một đại tiểu thư, trước khi là một nhân viên quèn, năm sáu tuổi, bản thân cô cũng từng là một tiểu thư được dạy dỗ đoàng hoàng.
Nhìn thấy Mãn Mãn ngoan ngoãn nghe lời, tự biết điều thắt dây oan toàn khiến Cố Minh Thiên liên tưởng đến một chú cún con, làm anh không nhìn được khoé môi khẽ cười trộm.
" Trễ hai phút." Cố Minh Thiên cố tình bắt bẻ Mãn Mãn.
Mãn Mãn cũng không muốn đôi co, đôi mắt buồn trìu xuống nói: " Xin lỗi."
Khẽ liếc nhìn thái độ, Cố Minh Thiên cũng không nói gì thêm, đạp ga cho xe lăn bánh.
Lúc này Cố Minh Thiên không hề hay biết, đôi tay của Mãn Mãn đã đổ đầy mồ hôi, cơ thể cũng bắt đầu nổi lên những mẩn đỏ ngứa ngáy, sắc mặt tái đi vì khó chịu.
Suốt dọc đường, cả hai đều không nói câu nào, Cố Minh Thiên dừng xe, trước mặt hai người là một toà nhà lớn với dòng chữ " Trụ Sở Đăng Ký Kết Hôn."
" Anh đưa tôi đến đây làm gì?" Mãn Mãn hoang mang nhìn Cố Minh Thiên.
Cố Minh Thiên kiêu ngạo, không trả lời ngay, mà mở cửa bước xuống xe, hành động tiếp theo làm Mãn Mãn càng ngơ người luôn.
Anh nhẹ nhàng mở cửa xe giúp cô " Xuống xe, có cần tôi phải bế cô ra không?" Nhưng cái giọng kiêu ngạo ấy, thì lại trái ngược hoàn toàn.
" Đúng là một kẻ khó hiểu." Thầm nghĩ trong đầu, nói vậy thôi chứ Mãn Mãn cũng phải công nhận, tuy hay lớn tiếng thể hiện uy uyền, nhưng trái lại hành động đã bán đứng anh ta ,dìu dàng, ân cần rõ thấy.
" Đi đăng ký kết hôn."
Câu nói bất ngờ của Cố Minh Thiên làm cô đứng hình mất vài giây, giọng lắp bắp " K...Kết...Kết hôn sao?"
Cố Minh Thiên cười lạnh " Không lẽ đến đây để mua vui sao?"
" Tôi..."
Đang định nói gì đó thì Mãn Mãn bị Cố Minh Thiên chặn họng, vốn là không cho phép cô từ chối. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô như một lời đe doạ. " Đừng quên là cô đã hứa kết hôn và sinh con cho tôi, hiệu lực kết thúc cho đến khi hạ sinh đứa bé."
Mãn Mãn nghe xong, cũng không còn lời nào để biện minh, chỉ im lặng, một nỗi buồn lại khẽ thoáng qua trong đôi mắt ấy, khiến Cố Minh Thiên lại có chút không nỡ " Chết tiệt." Anh tự mắng trong lòng.
Để không phải chấp nhận sự thật, là anh đã có một chút tình cảm đối với Mãn Mãn, liền buông lời khiến lòng cô lại một lần nữa như chết lặng. " Đừng nghĩ kết hôn với tôi là dễ, cô sống trong thân phận của vợ tôi, thì phải lấy tên Tô Sam Sam, giấy đăng ký cũng phải là Tô Sam Sam, người ngoài hỏi cô tên là gì, cô không được phép nói mình là Trần Mãn Mãn, mà phải nói là Tô Sam Sam, cô nghe rõ chưa?"
Mãn Mãn khẽ gật đầu, một bên mắt lại chỉ rơi lệ, cô mỉm cười che đậy đi trái tim đang tan nát, rỉ máu, nụ cười chua xót như cười tươi đáp lại câu nói của Cố Minh Thiên " Tôi đã nghe rõ rồi, không thiếu một chữ."
Người ta từng nói, con người bình thường sẽ rơi hai hàng lệ, nhưng đối với một người chỉ khóc bằng một mắt, điều đó chứng tỏ trong lòng của người đấy đang từng chút vỡ vụn, mất đi cảm giác yêu là gì.
" Biết điều thì tốt, mau theo tôi vào trong, đừng lề mề chậm trễ nữa." Vẫn là cái giọng lạnh lùng ấy.
Anh nắm tay cô bước đi vào trong, trước con mắt đầy ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Nói vậy thôi chứ trong lòng Cố Minh Thiên cũng đang rất khó chịu, không hiểu cứ lén nhìn khuôn mặt đầy đau buồn ấy, anh lại như không thể điều khiển được chính trái tim của mình, nó nhói lên, phản ứng trước cô gái này, một cảm giác muốn bảo vệ, muốn ôm và độc chiếm Mãn Mãn hơn bao giờ hết, mà khi ở cạnh vợ anh, anh chưa bao giờ có.
" Trần Mãn Mãn, ngay từ đầu, tại sao cái tên này lại có chút quen thuộc như vậy?". Câu hỏi được đặt ra trong đầu Cố Minh Thiên.
Thay thế Tô Sam Sam thuận lợi, vì Cố Minh Thiên chưa cho Tô Sam Sam lộ mặt, cho đến khi biến cố xảy đến, chính Mãn Mãn từ giờ trở đi sẽ là Tô Sam Sam xuất hiện trước công chúng .
Lúc này cơ thể Mãn Mãn càng ngứa hơn, những mẩn đỏ cũng bắt đầu lan đến tay, lên tới trên cổ, sắc mặt tái nhợt đi, hô hấp lại càng khó khăn hơn, bàn tay đang nắm cũng đổ đầy mồ hôi, làm anh chú ý.
" Cô sợ tôi đến mức..."
Cố Minh Thiên còn chưa kịp nói xong, thì cơ thể Mãn Mãn đã đến giới hạn, xung quanh dần tối mịt đi, đôi mắt nhắm liền lại ngã xuống, cũng may anh phản xạ nhanh ôm cô vào lòng nhưng vẫn nghĩ là cô đang giả bộ.
" Tỉnh lại cho tôi, những chiêu trò hèn hạ này, cô đi làm diễn viên được rồi đấy."
" Nếu như anh muốn tôi giống cô ấy như vậy... Vậy thì tôi chiều theo ý anh, dù gì tương lai của tôi cũng đã không còn nữa rồi. Trần Mãn Mãn cố lên." Mãn Mãn tự nhủ bản thân, trong câu nói nghẹn ngào đầy xót thương, khẽ cong môi cười nhạt cho số phận của bản thân.
Đúng ba mươi phút sau, Mãn Mãn đi xuống với bộ đầm trắng vô cùng xinh đẹp.
" Tô... Tô Sam Sam tiểu thư?"
Một người làm bỗng hốt hoảng lên tiếng, nhắc đến tên Tô Sam Sam thì ai mà không biết, tất cả đều hướng mắt về phía Mãn Mãn.
" Trời ơi! là cô gái hôm qua Cố Tổng đem về mà, mắt ngươi có bị đui không mà nhìn ra thành Tô Sam Sam tiểu thư cô ấy ch..."
Đang định nói thêm thì kẻ đó bỗng lấy tay che miệng lại, đáng lẽ ra không ai được phép nhắc đến Tô Sam Sam đã chết trong căn nhà này, bỗng chốc không khí xung quang trở nên căng thẳng, không ai dám nói thêm nửa lời, ai vào việc nấy, nhưng vẫn cố lén liếc nhìn Mãn Mãn.
Đôi mắt vô hồn, đầy bi thương khiến người ta nhìn vào cũng phải cảm thương, một người hầu gần đó nhìn thấy Mãn Mãn mà thở dài " Haizzz, thật đáng thương."
Bên ngoài Cố Minh Thiên đã chờ Mãn Mãn từ lâu, nhìn thấy cô bước ra với bộ đầm trắng, anh ngạc nhiên vô cùng, trong vô thức lại gọi tên " Vợ ơi."
Nhưng rồi cũng tỉnh lại ngay sau đó, thầm nghĩ " Sao lại có thể giống như vậy?". Mãn Mãn thật sự rất giống, không phải hoàn toàn, chỉ là vóc dáng, cách trang điểm, và đặc biệt là đôi mắt cứ ẩn chứa trong đó một điều gì đấy, khiến người khác thật tò mò.
Mãn Mãn nhẹ nhàng mở cửa xe, rồi bước vào ngồi ghế lại phụ với phong thái như một đại tiểu thư, trước khi là một nhân viên quèn, năm sáu tuổi, bản thân cô cũng từng là một tiểu thư được dạy dỗ đoàng hoàng.
Nhìn thấy Mãn Mãn ngoan ngoãn nghe lời, tự biết điều thắt dây oan toàn khiến Cố Minh Thiên liên tưởng đến một chú cún con, làm anh không nhìn được khoé môi khẽ cười trộm.
" Trễ hai phút." Cố Minh Thiên cố tình bắt bẻ Mãn Mãn.
Mãn Mãn cũng không muốn đôi co, đôi mắt buồn trìu xuống nói: " Xin lỗi."
Khẽ liếc nhìn thái độ, Cố Minh Thiên cũng không nói gì thêm, đạp ga cho xe lăn bánh.
Lúc này Cố Minh Thiên không hề hay biết, đôi tay của Mãn Mãn đã đổ đầy mồ hôi, cơ thể cũng bắt đầu nổi lên những mẩn đỏ ngứa ngáy, sắc mặt tái đi vì khó chịu.
Suốt dọc đường, cả hai đều không nói câu nào, Cố Minh Thiên dừng xe, trước mặt hai người là một toà nhà lớn với dòng chữ " Trụ Sở Đăng Ký Kết Hôn."
" Anh đưa tôi đến đây làm gì?" Mãn Mãn hoang mang nhìn Cố Minh Thiên.
Cố Minh Thiên kiêu ngạo, không trả lời ngay, mà mở cửa bước xuống xe, hành động tiếp theo làm Mãn Mãn càng ngơ người luôn.
Anh nhẹ nhàng mở cửa xe giúp cô " Xuống xe, có cần tôi phải bế cô ra không?" Nhưng cái giọng kiêu ngạo ấy, thì lại trái ngược hoàn toàn.
" Đúng là một kẻ khó hiểu." Thầm nghĩ trong đầu, nói vậy thôi chứ Mãn Mãn cũng phải công nhận, tuy hay lớn tiếng thể hiện uy uyền, nhưng trái lại hành động đã bán đứng anh ta ,dìu dàng, ân cần rõ thấy.
" Đi đăng ký kết hôn."
Câu nói bất ngờ của Cố Minh Thiên làm cô đứng hình mất vài giây, giọng lắp bắp " K...Kết...Kết hôn sao?"
Cố Minh Thiên cười lạnh " Không lẽ đến đây để mua vui sao?"
" Tôi..."
Đang định nói gì đó thì Mãn Mãn bị Cố Minh Thiên chặn họng, vốn là không cho phép cô từ chối. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô như một lời đe doạ. " Đừng quên là cô đã hứa kết hôn và sinh con cho tôi, hiệu lực kết thúc cho đến khi hạ sinh đứa bé."
Mãn Mãn nghe xong, cũng không còn lời nào để biện minh, chỉ im lặng, một nỗi buồn lại khẽ thoáng qua trong đôi mắt ấy, khiến Cố Minh Thiên lại có chút không nỡ " Chết tiệt." Anh tự mắng trong lòng.
Để không phải chấp nhận sự thật, là anh đã có một chút tình cảm đối với Mãn Mãn, liền buông lời khiến lòng cô lại một lần nữa như chết lặng. " Đừng nghĩ kết hôn với tôi là dễ, cô sống trong thân phận của vợ tôi, thì phải lấy tên Tô Sam Sam, giấy đăng ký cũng phải là Tô Sam Sam, người ngoài hỏi cô tên là gì, cô không được phép nói mình là Trần Mãn Mãn, mà phải nói là Tô Sam Sam, cô nghe rõ chưa?"
Mãn Mãn khẽ gật đầu, một bên mắt lại chỉ rơi lệ, cô mỉm cười che đậy đi trái tim đang tan nát, rỉ máu, nụ cười chua xót như cười tươi đáp lại câu nói của Cố Minh Thiên " Tôi đã nghe rõ rồi, không thiếu một chữ."
Người ta từng nói, con người bình thường sẽ rơi hai hàng lệ, nhưng đối với một người chỉ khóc bằng một mắt, điều đó chứng tỏ trong lòng của người đấy đang từng chút vỡ vụn, mất đi cảm giác yêu là gì.
" Biết điều thì tốt, mau theo tôi vào trong, đừng lề mề chậm trễ nữa." Vẫn là cái giọng lạnh lùng ấy.
Anh nắm tay cô bước đi vào trong, trước con mắt đầy ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Nói vậy thôi chứ trong lòng Cố Minh Thiên cũng đang rất khó chịu, không hiểu cứ lén nhìn khuôn mặt đầy đau buồn ấy, anh lại như không thể điều khiển được chính trái tim của mình, nó nhói lên, phản ứng trước cô gái này, một cảm giác muốn bảo vệ, muốn ôm và độc chiếm Mãn Mãn hơn bao giờ hết, mà khi ở cạnh vợ anh, anh chưa bao giờ có.
" Trần Mãn Mãn, ngay từ đầu, tại sao cái tên này lại có chút quen thuộc như vậy?". Câu hỏi được đặt ra trong đầu Cố Minh Thiên.
Thay thế Tô Sam Sam thuận lợi, vì Cố Minh Thiên chưa cho Tô Sam Sam lộ mặt, cho đến khi biến cố xảy đến, chính Mãn Mãn từ giờ trở đi sẽ là Tô Sam Sam xuất hiện trước công chúng .
Lúc này cơ thể Mãn Mãn càng ngứa hơn, những mẩn đỏ cũng bắt đầu lan đến tay, lên tới trên cổ, sắc mặt tái nhợt đi, hô hấp lại càng khó khăn hơn, bàn tay đang nắm cũng đổ đầy mồ hôi, làm anh chú ý.
" Cô sợ tôi đến mức..."
Cố Minh Thiên còn chưa kịp nói xong, thì cơ thể Mãn Mãn đã đến giới hạn, xung quanh dần tối mịt đi, đôi mắt nhắm liền lại ngã xuống, cũng may anh phản xạ nhanh ôm cô vào lòng nhưng vẫn nghĩ là cô đang giả bộ.
" Tỉnh lại cho tôi, những chiêu trò hèn hạ này, cô đi làm diễn viên được rồi đấy."
/67
|