Cô ngẩn người, đứng trước một căn biệt thự rộng lớn, đôi chân đứng không vững, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô được đặt chân đến một nơi như thế này, trên người cô chỉ khoác một chiếc đầm mỏng thướt tha, làm tôn lên dáng người nhỏ nhắn.
" Đứng đấy làm gì nữa?"
Một giọng nói sắc bén cất lên, cô chưa kịp định thần thì anh đã đứng ngay trước mặt.
Cô né tránh ánh mắt, run rẩy.
Anh nhíu mày, cúi thấp đầu xuống ngang với cô, giọng bỡn cợt.
" Sao vậy? Còn lưu luyến chuyện của hai chúng ta trên giường sao?"
Cô rùng mình một cái, không tự chủ mà đưa tay tát vào mặt anh một cái "Bốp."
Anh sững người.
Những người đứng đó cũng bất ngờ không kém, trước sự to gan của Mãn Mãn, người hầu trong vườn thấy cảnh này cũng túm vào bàn tán.
"Cô gái đó là ai vậy? Sao dám động tay với Cố Tổng của chúng ta, cô ta chết chắc rồi."
Anh trừng mắt nhìn cô, bàn tay to rắn chắc bóp chặt lấy cổ tay vừa mới tát anh.
Giọng anh nghiến lại đầy tức giận.
" Cô dám đánh tôi?"
"Tôi... Tôi không cố ý."
Cô lắp bắp, run giọng, chính bản thân cô còn không biết tại sao bản thân lại làm như vậy, cô rất sợ ánh mắt đó của anh, một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Anh tức giận, cầm cổ tay cô rồi lôi vào trong.
Cô bị kéo bất ngờ, bước chân loạng choạng đá vào nhau, rồi ngã úp mặt xuống đất.
" Ối!"
Một trận đau đớn lan khắp cơ thể, bàn tay thì bị xước nhẹ, chỉ riêng hai đầu gối thì lại đang chảy máu vì va đập mạnh.
" Đứng lên."
Nghe anh quát, cô cũng không dám níu lại, cố cắn chặt răng, nhịn cơn đau nhưng lại mất đà mà khụy xuống.
" Ăn vạ cho ai xem, mau đứng lên."
Anh càng quát lớn hơn, thấy cô không đứng nổi, anh lại cầm cổ tay cô kéo mạnh lên..
Lúc này đôi mắt cô đã ngấn lệ, đôi môi xinh xắn lại bật máu, không hiểu sao chính anh cũng không tự chủ được hành động tiếp theo của mình, đưa ngón tay sờ lên vết thương trên môi, rồi liếm giọt máu đang rỉ ma.
Mãn Mãn trợn tròn mắt, kinh ngạc bởi hành động này của này, dịu dàng mà không thô bạo, ngay đến những người xung quanh cũng bị làm cho một phen hú hồn, đầy khó hiểu.
Cô đứng đơ người, nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần, dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra.
" Anh... Anh đang làm cái gì vậy?"
Nghe cô hỏi, anh cũng sực tỉnh, rõ ràng anh không thích phụ nữ, ngay cả Tô Sam Sam cũng chỉ cho anh một cảm giác nhất thời, cứ tạm gọi là thích, phản ứng một chút.
Nhưng đối với người phụ nữ này, nó lại khiến anh có một cảm giác gì đó rất khó tả, lưu luyến và muốn độc chiếm nhiều hơn, chạm vào nhiều hơn nữa.
Cô ta là em gái của kẻ đã giết con trai anh, anh tuyệt đối không thể tha cho cô.
Lập tức thu lại sự dịu dàng khi nãy, lại thay vào đó là một ánh nhìn đầy sắc lạnh.
" Cô chỉ là một con tốt thế thân, mang thai và sinh con cho tôi, đừng mơ mộng hão huyền đến thứ gì."
Tôi mà phải mơ mộng, hão huyền sao? Tôi hận anh còn muốn giết anh, anh lấy thì cái gì mà tự tin như vậy? Người giết mẹ con anh là anh trai tôi, nhưng lại bắt một kẻ vô tội như tôi phải chịu đựng, chỉ vì tôi là em gái sao?
Thầm oán trách trong lòng, ánh mắt cô nhìn anh càng thêm sự phẫn nộ.
" Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ mơ mộng hão huyền đâu."
" Vậy thì tốt, tương lai của cô chính là ở đây."
Nói xong anh buông tay cô ra, xoay người bước đi.
" Còn không mau đi theo?"
Liếc mắt nhìn cô.
Mãn Mãn bước đi khập khễnh, từng cơn đau nhói khác sâu vào trong lòng, chỉ cần nghĩ cách thoát khỏi đây thôi.
Tôi không muốn sinh con, sự nghiệp của tôi, tương lai của tôi, tự tôi quyết đinh, tôi không muốn một kẻ như anh sắp đặt cuộc sống của tôi.
Từng câu, từng chữ khắc ghi trong lòng, những vết thương này, chính là minh chứng giúp cô không thể quên, cô không có tội, kẻ đáng trách nhất chính là người đã đẩy cô xuống vực sâu của cuộc sống.
Anh nhốt cô vào một căn phòng, đề phòng cô bỏ trốn còn khoá ngoài tất cả những cánh cửa ngoài hành lang, cho người canh gác suốt hai tư giờ.
Tình cảnh này có khác gì một con nô lệ đi đẻ thuê?
Đẻ xong, hết giá trị lợi dụng thì sẽ bị bỏ đi như một món đồ.
Nghĩ đến đây, cô càng không cam chịu, tuy bản tính lương thiện và hiền lành nhưng cô có ý chí kiên cường, quyết không chịu thua trước số phận.
Buổi tối hôm đó, anh đi gặp một người bạn để dãy bày tâm sự.
Anh uống không biết bao nhiêu là rượu, bạn anh là Viêm Nghị.
Viêm Nghị còn con trai của một dòng họ có tiếng lớn nhất ở thành phố này về bán vàng mã.
Thấy bạn thân của mình như vậy, hắn không đành lòng, đưa tay khoác cổ anh, giọng một chút trêu đùa.
" Đừng buồn nữa, nếu vợ con mày ở dưới đó báo mộng về thiếu tiền, thì tao đốt cho nguyên cái ngân hàng."
Anh quay qua trừng mắt.
" Thằng điên này, để dành tự đốt cho mày đi." Lục Ân - bạn thân từ thời cấp 3 của hai người.
Lục Ân đánh một cái " Bốp " vào đầu Viêm Nghị.
Viêm Nghị bị đánh, kêu lên một tiếng, rồi hùng hổ nói.
" Ui da! Mày có biết đau không? Sao lại đánh tao?"
" Đánh cho mày thông minh ra một chút đấy, nhà bán vàng mã giấy chứ có bán não bằng giấy đâu?"
" Ý mày là gì hả? Cái thằng thầy bùa hết thời."
" Mày nói ai hết thời hả? Thằng bán não giấy?"
" Mày nói ai não giấy?".
" Tao nói mày đấy, Não giấy?"
Cả hai không ai chịu thua ai, liền lao vào đám đấm nhau, Viêm Nghị thì cấu vào tai của Lục Ân còn Lục Ân thì dùng ngón cái thọc vào banh miệng của Viêm Nghị ra như cái thúng.
Hai kẻ gặp nhau là như chó với mèo, anh chỉ muốn giải sầu, có người tâm sự, lắng nghe anh, nhưng anh đã quá sai lầm khi tìm tới hai thằng bạn trời đánh này.
" Chúng mày có thôi đi không, một thằng có cần tao ship cho cái quan tài để đủ bộ, còn một thằng tao cho chơi ngải luôn không?"
Anh tức giận, đập ly rượu xuống bàn.
Cả hai bỗng im lặng, nhìn nhau rồi cùng buông tay ra.
Viêm Nghị đi đến, ánh mắt oan ức, đầy hối lỗi nhìn anh.
" Bọn tao xin lỗi."
" Bọn mày thích thì chơi nhau luôn đi."
Anh hừ lạnh một cái rồi đứng dậy bỏ về, hai người biết lỗi cũng không dám hé một lời.
Nhưng vẫn chứng nào tật nấy, sau khi anh ra khỏi nhà Viêm Nghị thì...
" Biến đi thằng thầy bùa hết thời."
" Làm như tao cần lắm vậy, thằng não giấy."
Rồi Lục Ân quay lưng cũng bỏ về.
Viêm Nghị phía sau giơ ngón Fuck.
" Đứng đấy làm gì nữa?"
Một giọng nói sắc bén cất lên, cô chưa kịp định thần thì anh đã đứng ngay trước mặt.
Cô né tránh ánh mắt, run rẩy.
Anh nhíu mày, cúi thấp đầu xuống ngang với cô, giọng bỡn cợt.
" Sao vậy? Còn lưu luyến chuyện của hai chúng ta trên giường sao?"
Cô rùng mình một cái, không tự chủ mà đưa tay tát vào mặt anh một cái "Bốp."
Anh sững người.
Những người đứng đó cũng bất ngờ không kém, trước sự to gan của Mãn Mãn, người hầu trong vườn thấy cảnh này cũng túm vào bàn tán.
"Cô gái đó là ai vậy? Sao dám động tay với Cố Tổng của chúng ta, cô ta chết chắc rồi."
Anh trừng mắt nhìn cô, bàn tay to rắn chắc bóp chặt lấy cổ tay vừa mới tát anh.
Giọng anh nghiến lại đầy tức giận.
" Cô dám đánh tôi?"
"Tôi... Tôi không cố ý."
Cô lắp bắp, run giọng, chính bản thân cô còn không biết tại sao bản thân lại làm như vậy, cô rất sợ ánh mắt đó của anh, một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Anh tức giận, cầm cổ tay cô rồi lôi vào trong.
Cô bị kéo bất ngờ, bước chân loạng choạng đá vào nhau, rồi ngã úp mặt xuống đất.
" Ối!"
Một trận đau đớn lan khắp cơ thể, bàn tay thì bị xước nhẹ, chỉ riêng hai đầu gối thì lại đang chảy máu vì va đập mạnh.
" Đứng lên."
Nghe anh quát, cô cũng không dám níu lại, cố cắn chặt răng, nhịn cơn đau nhưng lại mất đà mà khụy xuống.
" Ăn vạ cho ai xem, mau đứng lên."
Anh càng quát lớn hơn, thấy cô không đứng nổi, anh lại cầm cổ tay cô kéo mạnh lên..
Lúc này đôi mắt cô đã ngấn lệ, đôi môi xinh xắn lại bật máu, không hiểu sao chính anh cũng không tự chủ được hành động tiếp theo của mình, đưa ngón tay sờ lên vết thương trên môi, rồi liếm giọt máu đang rỉ ma.
Mãn Mãn trợn tròn mắt, kinh ngạc bởi hành động này của này, dịu dàng mà không thô bạo, ngay đến những người xung quanh cũng bị làm cho một phen hú hồn, đầy khó hiểu.
Cô đứng đơ người, nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần, dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra.
" Anh... Anh đang làm cái gì vậy?"
Nghe cô hỏi, anh cũng sực tỉnh, rõ ràng anh không thích phụ nữ, ngay cả Tô Sam Sam cũng chỉ cho anh một cảm giác nhất thời, cứ tạm gọi là thích, phản ứng một chút.
Nhưng đối với người phụ nữ này, nó lại khiến anh có một cảm giác gì đó rất khó tả, lưu luyến và muốn độc chiếm nhiều hơn, chạm vào nhiều hơn nữa.
Cô ta là em gái của kẻ đã giết con trai anh, anh tuyệt đối không thể tha cho cô.
Lập tức thu lại sự dịu dàng khi nãy, lại thay vào đó là một ánh nhìn đầy sắc lạnh.
" Cô chỉ là một con tốt thế thân, mang thai và sinh con cho tôi, đừng mơ mộng hão huyền đến thứ gì."
Tôi mà phải mơ mộng, hão huyền sao? Tôi hận anh còn muốn giết anh, anh lấy thì cái gì mà tự tin như vậy? Người giết mẹ con anh là anh trai tôi, nhưng lại bắt một kẻ vô tội như tôi phải chịu đựng, chỉ vì tôi là em gái sao?
Thầm oán trách trong lòng, ánh mắt cô nhìn anh càng thêm sự phẫn nộ.
" Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ mơ mộng hão huyền đâu."
" Vậy thì tốt, tương lai của cô chính là ở đây."
Nói xong anh buông tay cô ra, xoay người bước đi.
" Còn không mau đi theo?"
Liếc mắt nhìn cô.
Mãn Mãn bước đi khập khễnh, từng cơn đau nhói khác sâu vào trong lòng, chỉ cần nghĩ cách thoát khỏi đây thôi.
Tôi không muốn sinh con, sự nghiệp của tôi, tương lai của tôi, tự tôi quyết đinh, tôi không muốn một kẻ như anh sắp đặt cuộc sống của tôi.
Từng câu, từng chữ khắc ghi trong lòng, những vết thương này, chính là minh chứng giúp cô không thể quên, cô không có tội, kẻ đáng trách nhất chính là người đã đẩy cô xuống vực sâu của cuộc sống.
Anh nhốt cô vào một căn phòng, đề phòng cô bỏ trốn còn khoá ngoài tất cả những cánh cửa ngoài hành lang, cho người canh gác suốt hai tư giờ.
Tình cảnh này có khác gì một con nô lệ đi đẻ thuê?
Đẻ xong, hết giá trị lợi dụng thì sẽ bị bỏ đi như một món đồ.
Nghĩ đến đây, cô càng không cam chịu, tuy bản tính lương thiện và hiền lành nhưng cô có ý chí kiên cường, quyết không chịu thua trước số phận.
Buổi tối hôm đó, anh đi gặp một người bạn để dãy bày tâm sự.
Anh uống không biết bao nhiêu là rượu, bạn anh là Viêm Nghị.
Viêm Nghị còn con trai của một dòng họ có tiếng lớn nhất ở thành phố này về bán vàng mã.
Thấy bạn thân của mình như vậy, hắn không đành lòng, đưa tay khoác cổ anh, giọng một chút trêu đùa.
" Đừng buồn nữa, nếu vợ con mày ở dưới đó báo mộng về thiếu tiền, thì tao đốt cho nguyên cái ngân hàng."
Anh quay qua trừng mắt.
" Thằng điên này, để dành tự đốt cho mày đi." Lục Ân - bạn thân từ thời cấp 3 của hai người.
Lục Ân đánh một cái " Bốp " vào đầu Viêm Nghị.
Viêm Nghị bị đánh, kêu lên một tiếng, rồi hùng hổ nói.
" Ui da! Mày có biết đau không? Sao lại đánh tao?"
" Đánh cho mày thông minh ra một chút đấy, nhà bán vàng mã giấy chứ có bán não bằng giấy đâu?"
" Ý mày là gì hả? Cái thằng thầy bùa hết thời."
" Mày nói ai hết thời hả? Thằng bán não giấy?"
" Mày nói ai não giấy?".
" Tao nói mày đấy, Não giấy?"
Cả hai không ai chịu thua ai, liền lao vào đám đấm nhau, Viêm Nghị thì cấu vào tai của Lục Ân còn Lục Ân thì dùng ngón cái thọc vào banh miệng của Viêm Nghị ra như cái thúng.
Hai kẻ gặp nhau là như chó với mèo, anh chỉ muốn giải sầu, có người tâm sự, lắng nghe anh, nhưng anh đã quá sai lầm khi tìm tới hai thằng bạn trời đánh này.
" Chúng mày có thôi đi không, một thằng có cần tao ship cho cái quan tài để đủ bộ, còn một thằng tao cho chơi ngải luôn không?"
Anh tức giận, đập ly rượu xuống bàn.
Cả hai bỗng im lặng, nhìn nhau rồi cùng buông tay ra.
Viêm Nghị đi đến, ánh mắt oan ức, đầy hối lỗi nhìn anh.
" Bọn tao xin lỗi."
" Bọn mày thích thì chơi nhau luôn đi."
Anh hừ lạnh một cái rồi đứng dậy bỏ về, hai người biết lỗi cũng không dám hé một lời.
Nhưng vẫn chứng nào tật nấy, sau khi anh ra khỏi nhà Viêm Nghị thì...
" Biến đi thằng thầy bùa hết thời."
" Làm như tao cần lắm vậy, thằng não giấy."
Rồi Lục Ân quay lưng cũng bỏ về.
Viêm Nghị phía sau giơ ngón Fuck.
/67
|