" Cất con mắt đấy đi, tởm chết đi được."
" Không phải anh nói đôi mắt này giống vợ anh sao?"
" Cô không đủ tư cách nhắc đến cô ấy, câm cái miệng lại, đừng khiến tôi phải cắt cái lưỡi cô đi."
" Cắt đi, có gan anh cắt đi."
Không biết lấy cái gan lớn mật đâu ra, cô lại nhìn thẳng vào mắt anh, đáp lại không một chút sợ hãi, cuộc sống của cô bị giày vò không khác gì một súc vật cũng quá đủ rồi, ba mẹ mất, anh trai phản bội, tương lai bị cắt đứt, người thân không có, nhiều lúc cô tự hỏi bản thân, cố gắng sống vì mục đích gì.
Anh khá bất ngờ vì cô dám buông lời khiêu khích, hai mắt anh lực như lửa "Người phụ nữ đáng chết này, cô không cần xương cốt của ba mẹ mình nữa đúng không?"
Nghe đến đây, Mãn Mãn chợt hoảng sợ "Anh muốn làm gì? Không được động đến họ, anh muốn làm gì tôi cũng được, tôi cầu xin anh..."
" Cô phản bội tôi, tự tay giết chết con tôi thì tôi lấy xương của ba cô ra đốt trước rải khắp biển rộng để ba cô mãi mãi không được yên nghỉ."
Cô quỳ rạp xuống, sự kiền trì, kìm nén nước mắt khi nãy đã tuôn trào ra, ướt đẫm khuôn mặt, lết cơ thể yếu ớt, van xin anh.
" Tôi không phản bội anh, cũng không uống thuốc phá thai, tôi cầu xin anh đừng làm thế, tôi sinh đứa khác cho anh là được mà."
Giọng nói nghẹn ứa, cùng với tiếng khóc thê lương, Mãn Mãn là đứa con rất ngoan ngoãn và hiếu thảo, cô không thể chấp nhận việc ai đó đào mộ ba mẹ cô lên, bất chấp cơ thể đang suy yếu một cách trầm trọng, dập đầu xuống sàn nhà khiến máu bật ra.
Cố Minh Thiên mặt không biến sắc, cũng không một chút cảm xúc, lạnh giọng nói:
" Cô muốn sinh đứa khác cho tôi? Rồi lại giết nó nữa sao?"
Cô vội vàng lắc đầu lia lịa " Tôi không giết, tôi thật sự không làm, tại sao anh không tin tôi?"
Cô đưa đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn anh, đầy sự uất ức nghẹn lòng, cô muốn chứng minh cho sự trong sạch của bản thân, nhưng kế hoạch của Tô Nhạc lại vô cùng hoàn hảo, nó khiến cho một kẻ nóng tính như anh không thể không tin.
" Tin cô? Tôi tin cô bao nhiêu lần rồi?"
Vừa nói, anh vừa bước đến ngồi xuống trước mặt cô, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn với một bên má sưng lên vì bị A Long đánh.
Anh khẽ nhướng mày " Người phụ nữ dơ bẩn như cô... Đáng để tôi chạm vào nữa sao?"
Mãn Mãn lại một lần nữa chết lặng, nhưng lần này lại khác, trái tim cô thật sự đã bị anh bóp nát rồi, không còn khóc nữa mà thay vào đó là nụ cười của một kẻ đầy bất lực, lòng cô quặn lên từng cơn đau nhói.
" Tại sao không tin tôi?"
Anh liền tiếp lời một cách chắc nịch " Bằng chứng đầy đủ, tôi không có mù."
Mãn Mãn lại bật cười, nụ cười đầy đau đớn, con người ta thì cũng phải đến giới hạn mà thôi, cô hất mạnh tay anh ra, dùng hết sức lực còn lại đứng lên, nhìn anh với ánh mắt đầy tủi nhục và căm hận.
" Cố Minh Thiên, anh nói tôi phải giống Tô Sam Sam, tôi đã cố gắng làm, làm giống đến mức người ta nói tôi là phiên bản 2 của vợ anh... Tôi cũng không quan tâm, vóc dáng, cách ăn mặc, còn đôi mắt này là giống nhất đúng không? Giống lắm đúng không? Vậy để tôi khoét nó ra cho anh, đem về mà trưng bày tủ kính."
" Đủ rồi, Trần Mãn Mãn...Cô dám..."
Mãn Mãn nghiêng đầu khó hiểu, ánh mắt ngây ngô nhìn anh " Tại sao lại không dám? Anh là gì của tôi? Cố Minh Thiên cho dù có chết tôi cũng sẽ không sinh con cho anh nữa."
Sau câu hét ấy, Mãn Mãn lập tức lấy ra con dao gọt trái cây từ khi nào, giấu trong người đề phòng A Long hắn quay lại mà làm bậy với cô.
Nhưng bây giờ cũng đã đến lúc cô dùng đến.
Cố Minh Thiên bị hành động đó của cô làm cho bất ngờ, cau mày khó chịu, giọng trầm xuống " Đúng ngu dốt, có bản lĩnh thì làm đi?"
"Ngu dốt sao?"
Thật nực cười, tuy cười nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra, trực tiếp kề dao lên ngực, sát tới mức bất kỳ ai mà dám đến gần là sẽ chết ngay.
Mặt anh tối sầm lại, nhíu mày " Cô đừng tưởng lấy cái chết ra để tôi thương hại, cho dù cô có chết, bị chôn dưới ba tấc đất thì tôi cũng sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì cô đâu."
" Tôi không cần anh thương hại, tôi chỉ muốn anh buông tha cho tôi thôi."
Giọng nói nhẹ nhàng như một lời cầu xin tha thiết, nhưng anh cũng không chút động lòng ngược lại còn đe doạ cô.
" Cô không nghĩ tới xương cốt ba mẹ cô nữa sao? Hay là muốn tro bọn họ rải khắp vách núi sâu thẳm?"
" Cố Minh Thiên, anh là tên khốn nạn, súc sinh."
" Mắng đủ chưa? Trần Mãn Mãn, cô chết rồi thì cũng đừng hòng yên ổn với tôi, anh trai cô vẫn còn sống, tôi sẽ tìm ra hắn và giày vò hắn sống không bằng chết mới thôi."
Giọng anh nghiêm nghị.
Gương mặt tiều tụy, đầu tóc bù xù, hơi thở nặng nhọc, đôi chân đứng không vững ánh mắt liếc xéo anh đang lạnh nhạt nhìn chằm chú mình.
Khoé miệng cô cười mỉm, đôi mắt ướt đẫm lệ nhắm lại, hai tay siết chặt con dao run rẩy.
Một tiếng " Phập."
Ánh mắt kinh hoàng nhìn người con gái đang từ từ ngã xuống, một tiếng " Rầm".
Chiếc áo trắng dần dần bị nhuốm màu đỏ trên ngực, một con dao sắc nhọn cắm phập vào tim, nỗi đau thể xác sao có thể so sánh với những nỗi đau trong lòng mà cô đã chịu đựng, gấp trăm, gấp ngàn lần.
Quá mệt mỏi với cuộc sống thế này rồi, chết đi vẫn là cách tối nhất.
Đôi mắt cô nhắm lại, nằm bất động dưới đất, khoé mắt rơi xuống giọt lệ cuối cùng, rồi ý thức dần tan biến, linh hồn cô giống như được giải thoát vậy, thật nhẹ nhàng.
Cố Minh Thiên chứng kiến cảnh này, không ngờ cô lại làm thật, anh vội chạy đến ôm lấy cơ thể không một chút động tĩnh của cô, mạch đập dần yếu đi, hơi thở dường như không thể cảm nhận được nữa.
Anh nói không khóc vì cô, thực ra là đang dối lòng, trong lòng anh không biết từ khi nào đã rơi lệ vì cô " Mãn Mãn, người phụ nữ ngốc nghếch này, xin em... Đừng chết."
" Không phải anh nói đôi mắt này giống vợ anh sao?"
" Cô không đủ tư cách nhắc đến cô ấy, câm cái miệng lại, đừng khiến tôi phải cắt cái lưỡi cô đi."
" Cắt đi, có gan anh cắt đi."
Không biết lấy cái gan lớn mật đâu ra, cô lại nhìn thẳng vào mắt anh, đáp lại không một chút sợ hãi, cuộc sống của cô bị giày vò không khác gì một súc vật cũng quá đủ rồi, ba mẹ mất, anh trai phản bội, tương lai bị cắt đứt, người thân không có, nhiều lúc cô tự hỏi bản thân, cố gắng sống vì mục đích gì.
Anh khá bất ngờ vì cô dám buông lời khiêu khích, hai mắt anh lực như lửa "Người phụ nữ đáng chết này, cô không cần xương cốt của ba mẹ mình nữa đúng không?"
Nghe đến đây, Mãn Mãn chợt hoảng sợ "Anh muốn làm gì? Không được động đến họ, anh muốn làm gì tôi cũng được, tôi cầu xin anh..."
" Cô phản bội tôi, tự tay giết chết con tôi thì tôi lấy xương của ba cô ra đốt trước rải khắp biển rộng để ba cô mãi mãi không được yên nghỉ."
Cô quỳ rạp xuống, sự kiền trì, kìm nén nước mắt khi nãy đã tuôn trào ra, ướt đẫm khuôn mặt, lết cơ thể yếu ớt, van xin anh.
" Tôi không phản bội anh, cũng không uống thuốc phá thai, tôi cầu xin anh đừng làm thế, tôi sinh đứa khác cho anh là được mà."
Giọng nói nghẹn ứa, cùng với tiếng khóc thê lương, Mãn Mãn là đứa con rất ngoan ngoãn và hiếu thảo, cô không thể chấp nhận việc ai đó đào mộ ba mẹ cô lên, bất chấp cơ thể đang suy yếu một cách trầm trọng, dập đầu xuống sàn nhà khiến máu bật ra.
Cố Minh Thiên mặt không biến sắc, cũng không một chút cảm xúc, lạnh giọng nói:
" Cô muốn sinh đứa khác cho tôi? Rồi lại giết nó nữa sao?"
Cô vội vàng lắc đầu lia lịa " Tôi không giết, tôi thật sự không làm, tại sao anh không tin tôi?"
Cô đưa đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn anh, đầy sự uất ức nghẹn lòng, cô muốn chứng minh cho sự trong sạch của bản thân, nhưng kế hoạch của Tô Nhạc lại vô cùng hoàn hảo, nó khiến cho một kẻ nóng tính như anh không thể không tin.
" Tin cô? Tôi tin cô bao nhiêu lần rồi?"
Vừa nói, anh vừa bước đến ngồi xuống trước mặt cô, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn với một bên má sưng lên vì bị A Long đánh.
Anh khẽ nhướng mày " Người phụ nữ dơ bẩn như cô... Đáng để tôi chạm vào nữa sao?"
Mãn Mãn lại một lần nữa chết lặng, nhưng lần này lại khác, trái tim cô thật sự đã bị anh bóp nát rồi, không còn khóc nữa mà thay vào đó là nụ cười của một kẻ đầy bất lực, lòng cô quặn lên từng cơn đau nhói.
" Tại sao không tin tôi?"
Anh liền tiếp lời một cách chắc nịch " Bằng chứng đầy đủ, tôi không có mù."
Mãn Mãn lại bật cười, nụ cười đầy đau đớn, con người ta thì cũng phải đến giới hạn mà thôi, cô hất mạnh tay anh ra, dùng hết sức lực còn lại đứng lên, nhìn anh với ánh mắt đầy tủi nhục và căm hận.
" Cố Minh Thiên, anh nói tôi phải giống Tô Sam Sam, tôi đã cố gắng làm, làm giống đến mức người ta nói tôi là phiên bản 2 của vợ anh... Tôi cũng không quan tâm, vóc dáng, cách ăn mặc, còn đôi mắt này là giống nhất đúng không? Giống lắm đúng không? Vậy để tôi khoét nó ra cho anh, đem về mà trưng bày tủ kính."
" Đủ rồi, Trần Mãn Mãn...Cô dám..."
Mãn Mãn nghiêng đầu khó hiểu, ánh mắt ngây ngô nhìn anh " Tại sao lại không dám? Anh là gì của tôi? Cố Minh Thiên cho dù có chết tôi cũng sẽ không sinh con cho anh nữa."
Sau câu hét ấy, Mãn Mãn lập tức lấy ra con dao gọt trái cây từ khi nào, giấu trong người đề phòng A Long hắn quay lại mà làm bậy với cô.
Nhưng bây giờ cũng đã đến lúc cô dùng đến.
Cố Minh Thiên bị hành động đó của cô làm cho bất ngờ, cau mày khó chịu, giọng trầm xuống " Đúng ngu dốt, có bản lĩnh thì làm đi?"
"Ngu dốt sao?"
Thật nực cười, tuy cười nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra, trực tiếp kề dao lên ngực, sát tới mức bất kỳ ai mà dám đến gần là sẽ chết ngay.
Mặt anh tối sầm lại, nhíu mày " Cô đừng tưởng lấy cái chết ra để tôi thương hại, cho dù cô có chết, bị chôn dưới ba tấc đất thì tôi cũng sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì cô đâu."
" Tôi không cần anh thương hại, tôi chỉ muốn anh buông tha cho tôi thôi."
Giọng nói nhẹ nhàng như một lời cầu xin tha thiết, nhưng anh cũng không chút động lòng ngược lại còn đe doạ cô.
" Cô không nghĩ tới xương cốt ba mẹ cô nữa sao? Hay là muốn tro bọn họ rải khắp vách núi sâu thẳm?"
" Cố Minh Thiên, anh là tên khốn nạn, súc sinh."
" Mắng đủ chưa? Trần Mãn Mãn, cô chết rồi thì cũng đừng hòng yên ổn với tôi, anh trai cô vẫn còn sống, tôi sẽ tìm ra hắn và giày vò hắn sống không bằng chết mới thôi."
Giọng anh nghiêm nghị.
Gương mặt tiều tụy, đầu tóc bù xù, hơi thở nặng nhọc, đôi chân đứng không vững ánh mắt liếc xéo anh đang lạnh nhạt nhìn chằm chú mình.
Khoé miệng cô cười mỉm, đôi mắt ướt đẫm lệ nhắm lại, hai tay siết chặt con dao run rẩy.
Một tiếng " Phập."
Ánh mắt kinh hoàng nhìn người con gái đang từ từ ngã xuống, một tiếng " Rầm".
Chiếc áo trắng dần dần bị nhuốm màu đỏ trên ngực, một con dao sắc nhọn cắm phập vào tim, nỗi đau thể xác sao có thể so sánh với những nỗi đau trong lòng mà cô đã chịu đựng, gấp trăm, gấp ngàn lần.
Quá mệt mỏi với cuộc sống thế này rồi, chết đi vẫn là cách tối nhất.
Đôi mắt cô nhắm lại, nằm bất động dưới đất, khoé mắt rơi xuống giọt lệ cuối cùng, rồi ý thức dần tan biến, linh hồn cô giống như được giải thoát vậy, thật nhẹ nhàng.
Cố Minh Thiên chứng kiến cảnh này, không ngờ cô lại làm thật, anh vội chạy đến ôm lấy cơ thể không một chút động tĩnh của cô, mạch đập dần yếu đi, hơi thở dường như không thể cảm nhận được nữa.
Anh nói không khóc vì cô, thực ra là đang dối lòng, trong lòng anh không biết từ khi nào đã rơi lệ vì cô " Mãn Mãn, người phụ nữ ngốc nghếch này, xin em... Đừng chết."
/67
|