Trong lòng kinh hãi, không ngừng la lối " Cắt gân chân? Cố Minh Thiên, anh điên rồi sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Nước mắt dâng trào, muốn vùng ra thoát khỏi đám người đang dùng sức ghì chặt cô trên giường, đôi mắt ngấn lệ trừng lên nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh.
Một con dao sắc nhọn được lấy ra từ một trong những tên gần đó, sắc bén tới mức chỉ cần một cọng tóc rơi xuống cũng bị chẻ làm hai.
" Cố Minh Thiên, tôi đã làm gì sai? Anh nói đi, tôi sửa, tôi sửa là được chứ gì?"
Nước mắt ừng ực tuôn rơi, khuôn mặt đã hốc hác, giờ lại tái nhợt đi vì hoảng sợ.
Anh lạnh giọng nói:
" Cắt gân chân cô đi, là muốn cô không thể dùng chân chạy trốn được nữa, ngoan ngoãn ở đây bên cạnh tôi."
" Tôi phải giải thích bao nhiêu lần nữa anh mới chịu tin tôi, làm theo hợp đồng, tôi không bỏ trốn. Rốt cuộc tôi phải làm sao anh mới tin tôi đây? Phải làm sao? Cố Minh Thiên, anh nói đi."
Mãn Mãn hét lên đầy tuyệt vọng, trong lòng cô biết rất rõ, bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì có lẽ đôi chân này của cô cũng sẽ không thoát khỏi số phận, bị tàn phế suốt đời.
Anh không đáp lại, mà ra lệnh cho đám người kia " Nhanh tay lên, còn đứng đó làm gì?"
" Đừng mà, tôi không muốn."
Con dao từ từ đi đến cổ chân phía sau của cô, sau khi bị hắn bóp chặt, những đường gân chân nổi lên rõ rệt, mũi dao sắc bén tiến dần xuống, cắt vào da thịt của cô, máu cũng bắt đầu chảy ra thấm vào lưỡi dao.
Mãn Mãn bật khóc, gào thét trong đau đớn, tiếng hét vô cùng thảm thiết, ngay cả khi Nhiên và bác sĩ Dương đứng ngoài cửa nghe mà đau lòng, hai người không dám ngăn cản vì họ rất sợ anh.
Chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, mong cô được bình an.
Giọng cô run rẩy, thều thào như đứt hơi: " Tại sao chứ? Tại sao lại muốn hủy hoại tôi, anh rốt cuộc muốn gì ở tôi?"
Nước mắt không ngừng chảy ra, rơi lã chã xuống giường, một bên chân đã bất động không còn cảm giác nữa, khi các gân chân đã bị cắt bỏ.
Anh khẽ nói: " Tôi nói là muốn có được trái tim của em, thì em có cho tôi không?"
Nhưng hình như cô không hề nghe thấy, đau đớn khi bị cắt gân, tiếng khóc của cô đã lấn áp đi câu nói ấy.
Lúc này anh đi đến trước mặt cô, vuốt ve khuôn mặt tiều tụy ấy, trầm thấp mà lạnh lùng " Từ giờ tôi sẽ là đôi chân của em."
Tiếng khóc thút thít lại vang lên, cổ họng như nghẹn ứa lại, đôi mắt nhắm chặt lại như không muốn thấy mặt của anh.
Thực ra anh làm vậy là vì muốn giữ cô lại, cái ngày mà cô bị cho là bỏ trốn với người đàn ông khác, dùng dao tự sát, trong suốt khoảng thời gian điều trị anh đã nhận ra bản thân đã đem lòng yêu Mãn Mãn từ bao giờ, vì không muốn cô bỏ trốn một lần nữa.
Nên đã nghĩ ra cách phế bỏ đôi chân, để cô mãi mãi ở bên cạnh anh.
Đã không yêu thì thôi, nhưng một khi đã yêu thì lại vô cùng chiếm hữu, đến một bác sĩ như Châu Dương ngoài việc kiểm tra sức khoẻ thì không cho vào nữa.
Bọn họ tiếp tục đến cái chân thứ hai của cô, cắt gân chân mà không cần dùng đến thuốc gây mê, cũng làm cho những tên máu mặt cạnh đó phải sợ theo.
" Đừng mà... Dừng lại đi... Cố Minh Thiên, tôi hận anh."
Tiếng nói thầm trong cổ họng, nhìn thấy cô đau đớn đến vậy, anh lại càng thúc dục tên kia làm nhanh hơn.
Hắn không dám cãi lệnh, lưỡi dao cứa vào lớp da thịt, tiếng hét thảm thương lại một lần nữa vang lên, rồi tắt lịm đi.
" Cố Tổng, mọi thứ đã xong."
" Lui cả ra đi."
" Vâng!"
Đám người đó lần lượt đi hết ra, đóng cửa lại chỉ còn mỗi anh và cô trong căn phòng ấy.
Đôi mắt ngấn lệ vô hồn, nằm bất động cùng với đôi chân không thể di chuyển vì vừa bị cắt đi gân chân, đã được băng lại cẩn thận.
Anh nhìn cô hạ giọng: " Mãn Mãn, từ giờ em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi."
" Cút đi."
Cô trả lời hờ hững, không một chút cảm xúc, ánh mắt vẫn không có hồn, nhưng khoé mắt lại không ngừng rơi ra những giọt lệ.
Anh ngồi xuống giường bên cạnh, đưa tay lên định lau nước mắt cho cô, thì bị cô né tránh quay đi, giọng nói vô cùng yếu ớt " Đừng chạm vào tôi."
" Em nói không chạm thì tôi sẽ không chạm sao? Trần Mãn Mãn đừng quên em là vợ tôi, tôi muốn chạm vào đâu trên cơ thể em thì đó là quyền của tôi."
" Trơ trẽn, đê tiện, bỉ ổi... Anh cút đi, tôi không muốn thấy anh."
Anh nhíu mày đầy vẻ tức giận, trong lòng anh lúc này không ngừng đấu tranh tư tưởng " Tôi yêu em, muốn giữ em bên cạnh là sai ư?"
" Mãn Mãn, em nên học cách chấp nhận đi, muốn trốn khỏi tôi thì trước tiên hãy nghĩ tới những người xung quanh em, bọn họ sẽ phải chịu tội thay nếu em dám bỏ đi một lần nữa."
Nghe đến đây, cô không thể nhịn nổi nữa, tức giận, dùng hết sức mình đang có, lấy gối ném về phía anh, không ngừng la mắng " Tôi nói anh cút đi cơ mà, anh lấy quyền gì mà ép buộc tôi, mau biến đi... Biến khỏi nơi này."
Rồi thở hổn hển, một cách nặng nhọc.
" Trần Mãn Mãn, em điên đủ chưa?"
Ngay lập tức anh liền khống chế hai tay, ép cô nằm xuống giường, hôn khóa miệng lại, không cho la lối thêm, nhưng lại bị cắn lại một cái đau đớn, anh vội nhả ra, đôi môi tràn đầy máu.
Cô cười mỉa mai, khinh bỉ: "Tô Sam Sam mà nhìn thấy cảnh người đàn ông mình yêu, lại năm lần bảy lượt lên giường với người phụ nữ khác, thì không biết cô ta có tức giận mà bật dậy hồi sinh không nhỉ?"
Như chọc vào nỗi đau, Cố Minh Thiên cau mày, gằn giọng " Trần Mãn Mãn, em dám nhắc đến cô ấy một lần nữa thử xem."
Mãn Mãn cười khẩy.
" Tại sao lại không dám? Tôi còn gì để mất nữa sao? Tô Sam Sam, cô ta sẽ rất buồn đấy".
" Trần, Mãn, Mãn"
Anh nghiến răng, từng câu từng chữ như đang cố kìm nén cơn tức giận, siết chặt cổ tay cô, không tự chủ mà há miệng cắn vào cổ của Mãn Mãn.
Cô nhăn mặt đầy đau đớn, cố gắng nói thành tiếng " Buông... Tôi ra."
Vài giây sau, anh buông ra, một vết răng in sâu trên cổ của cô, rồi lại ghé sát miệng vào tai cô thì thầm " Trần Mãn Mãn, cô là người phụ nữ đầu tiên lên giường với tôi."
Nước mắt dâng trào, muốn vùng ra thoát khỏi đám người đang dùng sức ghì chặt cô trên giường, đôi mắt ngấn lệ trừng lên nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh.
Một con dao sắc nhọn được lấy ra từ một trong những tên gần đó, sắc bén tới mức chỉ cần một cọng tóc rơi xuống cũng bị chẻ làm hai.
" Cố Minh Thiên, tôi đã làm gì sai? Anh nói đi, tôi sửa, tôi sửa là được chứ gì?"
Nước mắt ừng ực tuôn rơi, khuôn mặt đã hốc hác, giờ lại tái nhợt đi vì hoảng sợ.
Anh lạnh giọng nói:
" Cắt gân chân cô đi, là muốn cô không thể dùng chân chạy trốn được nữa, ngoan ngoãn ở đây bên cạnh tôi."
" Tôi phải giải thích bao nhiêu lần nữa anh mới chịu tin tôi, làm theo hợp đồng, tôi không bỏ trốn. Rốt cuộc tôi phải làm sao anh mới tin tôi đây? Phải làm sao? Cố Minh Thiên, anh nói đi."
Mãn Mãn hét lên đầy tuyệt vọng, trong lòng cô biết rất rõ, bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì có lẽ đôi chân này của cô cũng sẽ không thoát khỏi số phận, bị tàn phế suốt đời.
Anh không đáp lại, mà ra lệnh cho đám người kia " Nhanh tay lên, còn đứng đó làm gì?"
" Đừng mà, tôi không muốn."
Con dao từ từ đi đến cổ chân phía sau của cô, sau khi bị hắn bóp chặt, những đường gân chân nổi lên rõ rệt, mũi dao sắc bén tiến dần xuống, cắt vào da thịt của cô, máu cũng bắt đầu chảy ra thấm vào lưỡi dao.
Mãn Mãn bật khóc, gào thét trong đau đớn, tiếng hét vô cùng thảm thiết, ngay cả khi Nhiên và bác sĩ Dương đứng ngoài cửa nghe mà đau lòng, hai người không dám ngăn cản vì họ rất sợ anh.
Chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, mong cô được bình an.
Giọng cô run rẩy, thều thào như đứt hơi: " Tại sao chứ? Tại sao lại muốn hủy hoại tôi, anh rốt cuộc muốn gì ở tôi?"
Nước mắt không ngừng chảy ra, rơi lã chã xuống giường, một bên chân đã bất động không còn cảm giác nữa, khi các gân chân đã bị cắt bỏ.
Anh khẽ nói: " Tôi nói là muốn có được trái tim của em, thì em có cho tôi không?"
Nhưng hình như cô không hề nghe thấy, đau đớn khi bị cắt gân, tiếng khóc của cô đã lấn áp đi câu nói ấy.
Lúc này anh đi đến trước mặt cô, vuốt ve khuôn mặt tiều tụy ấy, trầm thấp mà lạnh lùng " Từ giờ tôi sẽ là đôi chân của em."
Tiếng khóc thút thít lại vang lên, cổ họng như nghẹn ứa lại, đôi mắt nhắm chặt lại như không muốn thấy mặt của anh.
Thực ra anh làm vậy là vì muốn giữ cô lại, cái ngày mà cô bị cho là bỏ trốn với người đàn ông khác, dùng dao tự sát, trong suốt khoảng thời gian điều trị anh đã nhận ra bản thân đã đem lòng yêu Mãn Mãn từ bao giờ, vì không muốn cô bỏ trốn một lần nữa.
Nên đã nghĩ ra cách phế bỏ đôi chân, để cô mãi mãi ở bên cạnh anh.
Đã không yêu thì thôi, nhưng một khi đã yêu thì lại vô cùng chiếm hữu, đến một bác sĩ như Châu Dương ngoài việc kiểm tra sức khoẻ thì không cho vào nữa.
Bọn họ tiếp tục đến cái chân thứ hai của cô, cắt gân chân mà không cần dùng đến thuốc gây mê, cũng làm cho những tên máu mặt cạnh đó phải sợ theo.
" Đừng mà... Dừng lại đi... Cố Minh Thiên, tôi hận anh."
Tiếng nói thầm trong cổ họng, nhìn thấy cô đau đớn đến vậy, anh lại càng thúc dục tên kia làm nhanh hơn.
Hắn không dám cãi lệnh, lưỡi dao cứa vào lớp da thịt, tiếng hét thảm thương lại một lần nữa vang lên, rồi tắt lịm đi.
" Cố Tổng, mọi thứ đã xong."
" Lui cả ra đi."
" Vâng!"
Đám người đó lần lượt đi hết ra, đóng cửa lại chỉ còn mỗi anh và cô trong căn phòng ấy.
Đôi mắt ngấn lệ vô hồn, nằm bất động cùng với đôi chân không thể di chuyển vì vừa bị cắt đi gân chân, đã được băng lại cẩn thận.
Anh nhìn cô hạ giọng: " Mãn Mãn, từ giờ em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi."
" Cút đi."
Cô trả lời hờ hững, không một chút cảm xúc, ánh mắt vẫn không có hồn, nhưng khoé mắt lại không ngừng rơi ra những giọt lệ.
Anh ngồi xuống giường bên cạnh, đưa tay lên định lau nước mắt cho cô, thì bị cô né tránh quay đi, giọng nói vô cùng yếu ớt " Đừng chạm vào tôi."
" Em nói không chạm thì tôi sẽ không chạm sao? Trần Mãn Mãn đừng quên em là vợ tôi, tôi muốn chạm vào đâu trên cơ thể em thì đó là quyền của tôi."
" Trơ trẽn, đê tiện, bỉ ổi... Anh cút đi, tôi không muốn thấy anh."
Anh nhíu mày đầy vẻ tức giận, trong lòng anh lúc này không ngừng đấu tranh tư tưởng " Tôi yêu em, muốn giữ em bên cạnh là sai ư?"
" Mãn Mãn, em nên học cách chấp nhận đi, muốn trốn khỏi tôi thì trước tiên hãy nghĩ tới những người xung quanh em, bọn họ sẽ phải chịu tội thay nếu em dám bỏ đi một lần nữa."
Nghe đến đây, cô không thể nhịn nổi nữa, tức giận, dùng hết sức mình đang có, lấy gối ném về phía anh, không ngừng la mắng " Tôi nói anh cút đi cơ mà, anh lấy quyền gì mà ép buộc tôi, mau biến đi... Biến khỏi nơi này."
Rồi thở hổn hển, một cách nặng nhọc.
" Trần Mãn Mãn, em điên đủ chưa?"
Ngay lập tức anh liền khống chế hai tay, ép cô nằm xuống giường, hôn khóa miệng lại, không cho la lối thêm, nhưng lại bị cắn lại một cái đau đớn, anh vội nhả ra, đôi môi tràn đầy máu.
Cô cười mỉa mai, khinh bỉ: "Tô Sam Sam mà nhìn thấy cảnh người đàn ông mình yêu, lại năm lần bảy lượt lên giường với người phụ nữ khác, thì không biết cô ta có tức giận mà bật dậy hồi sinh không nhỉ?"
Như chọc vào nỗi đau, Cố Minh Thiên cau mày, gằn giọng " Trần Mãn Mãn, em dám nhắc đến cô ấy một lần nữa thử xem."
Mãn Mãn cười khẩy.
" Tại sao lại không dám? Tôi còn gì để mất nữa sao? Tô Sam Sam, cô ta sẽ rất buồn đấy".
" Trần, Mãn, Mãn"
Anh nghiến răng, từng câu từng chữ như đang cố kìm nén cơn tức giận, siết chặt cổ tay cô, không tự chủ mà há miệng cắn vào cổ của Mãn Mãn.
Cô nhăn mặt đầy đau đớn, cố gắng nói thành tiếng " Buông... Tôi ra."
Vài giây sau, anh buông ra, một vết răng in sâu trên cổ của cô, rồi lại ghé sát miệng vào tai cô thì thầm " Trần Mãn Mãn, cô là người phụ nữ đầu tiên lên giường với tôi."
/67
|