" Đủ rồi, Cố Tổng, cậu đang làm cái gì vậy? Mãn Mãn không thể chịu thêm đả kích được nữa đâu, cô ấy sẽ sảy thai mất."
Bác sĩ Dương thở hồng hộc chạy vào, nhìn thấy Mãn Mãn trong tình cảnh thê thảm này, lại không kìm lòng được mà thương xót cho cô.
Thì ra lúc nãy Nhiên vô cùng lo lắng và bất an, nên đã nhanh chóng gọi cho bác sĩ Dương đến, người bây giờ giúp được Mãn Mãn chỉ có bác sĩ mà thôi.
Cố Minh Thiên vẻ mặt khó chịu, ánh mắt sắc lẹm lườm bác sĩ.
Bác sĩ Dương giật thót, mặt tái mét, nuốt nước bọt một cái "ực"mặc dù biết anh rất đáng sợ, nhưng kia là một sinh mạng, nhất định phải cản anh lại.
Bác sĩ Dương có chút e dè, gượng gạo nói:
" Cố Tổng, tôi không biết vì sao cậu lại nổi giận với Mãn Mãn, nhưng tình trạng bây giờ của cô ấy rất tệ, thai nhi còn chưa ổn định..."
" Thì đã sao?"
" Hả?"
Còn chưa kịp nói xong, thì anh đã đanh giọng ngắt lời, làm bác sĩ Dương bối rối, chưa biết phải trả lời thế nào.
Ánh nhìn như một tên ác ma nhìn chằm chằm vào bác sĩ, giọng nói đầy tức giận, tắc trách:
" Tôi thuê anh về làm bác sĩ riêng cho cô ấy, chứ không phải là một bù nhìn, chuyện cô ấy mang thai còn che giấu? Hai người các ngươi làm chuyện mờ ám, sợ tôi phát hiện đến thế sao?"
" Cố Tổng... cậu đang nói cái gì vậy?"
" Tôi nói, anh không hiểu, hay cố tình không hiểu?"
Giọng nói càng lúc, càng lớn như một thế lực đầy uy hiếp.
Anh chỉ tay về phía Mãn Mãn đang ôm bụng, run sợ ở góc tường mà nói tiếp:
" Cô ta mang thai con kẻ khác, lợi dụng một tuần đấy gian dâ.m với người đàn ông khác trên giường, loại phụ nữ như vậy, có đáng chết không?"
" Hả?"
Câu nói của anh khiến bác sĩ Dương vô cùng hoang mang.
" Cái gì mà mang thai con kẻ khác, rồi lên giường với đàn ông lạ? Cậu ta đang nghĩ đứa nhỏ không phải con cậu ta à? Đúng là tên đần." Câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu bác sĩ.
" Cố Tổng, hình như có hiểu lầm gì ở đây rồi phải không?"
" Hiểu lầm?"
Anh mở trừng mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ Dương thở dài một cách ngao ngán, có vẻ như đã hiểu ra một chút vấn đề.
" Cố Tổng, cô ấy mang thai được một tuần sau khi cậu rời đi, trong suốt khoảng thời gian trước khi đi, người bên cạnh cô ấy là cậu, chứ ai nữa? Tôi còn không thể náng lại nổi quá 5 phút... Cậu nghĩ tôi chỉ được tầng đó hả?"
Anh trầm ngâm, liếc nhìn Mãn Mãn như dần hiểu ra mọi chuyện.
Bác sĩ Dương tiếp tục nói:
" Tôi không biết cậu nghe ai nói, nguyên nhân do đâu, nhưng tính đến nay cái thai cũng được hơn hai tuần rồi... ủa? Bộ cậu nghĩ trong một tuần cậu không có ở đây, một phát ăn ngay à? Thụ thai đường tắt chắc? Hồi đó đi học cậu trốn tiết sinh hả?"
Anh không trả lời lại, im lặng mà nhìn cô.
Ánh mắt trìu xuống, đôi tay siết chặt thành nắm đấm đầy sự hối hận, trong đầu không ngừng vang vọng những câu nói tự trách" Mình đang làm gì thế này... cô ấy mang thai, nó chính là con mình... Vậy mà khi nãy mình lại muốn cô ấy bỏ đứa nhỏ."
" Ra ngoài."
" Hả?" Bác sĩ Dương ngạc nhiên.
Anh lại quát lên " Ra ngoài."
Bác sĩ Dương giật bắn mình, đôi chân đứng không vững mà run lên, không khí lúc này vô cùng đáng sợ, bác sĩ cũng không dám náng lại mà lết từng bước nặng nhọc đi ra.
Nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở " Cố Tổng, cô ấy mang thai con của cậu đấy... là Cố Tổng con."
Anh liếc xéo bác sĩ.
Bác sĩ Dương thấy thế, rùng mình một cái rồi chuồn đi luôn.
Bây giờ trong căn phòng chỉ còn hai người, một không gian bỗng chốc im lặng.
Anh nhìn cô đầy sự lưu luyến và yêu thương, giọng anh nhẹ nhàng mà trầm ấm gọi tên cô " Mãn Mãn"
Cô không nghe, cũng không còn để ý đến anh nữa, hay tay cứ ôm chặt bụng không buông, cơ thể thảm hại nhỏ bé ấy, không ngừng run lên bần bật, khiến anh vô cùng đau lòng.
Anh bước nhẹ tới, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói dịu dàng ấm áp: " Mãn Mãn, anh xin lỗi... Anh sẽ không làm hại con chúng ta nữa đâu."
Vừa nói, vừa đưa tay đến, muốn ôm cô vào lòng, nhưng sự sợ hãi đã in sâu vào trong tâm trí cô, một con người ác độc, đê tiện không muốn anh chạm vào,theo phản xa lập tức hất ra.
Anh bất ngờ, nhưng cũng không còn cáu gắt nữa, hạ giọng hơn.
" Mãn Mãn... Anh sai rồi, cho anh ôm em có được không?"
Sự kiêu ngạo biến mất, thay vào đó lại là một đôi mắt vô cùng đau thương đầy hối hận.
Trong lòng anh bây giờ cảm thấy có lỗi, anh biết bản thân sai, chính sự ghen tuông, ích kỷ ấy làm anh mờ mắt, chưa bao giờ tin cô.
Nhưng một trái tim hết lần này đến lần khác, bị làm cho tổn thương, chà đạp, giống như một chiếc cốc bị vỡ tan, liệu nó có thể lành lại được nữa?
Cô chịu đựng cũng đã quá đủ rồi, cô mỉm cười với người khác nhưng chưa chắc mấy ai hiểu được, sâu thẳm bên trong nụ cười ấy là những niềm đau, những đau thương không thể chữa lành.
Chưa từng ai thấy dáng vẻ khổ sở trong đêm tối của cô... Khóc không thành tiếng, run rẩy đến không thở được... Cũng chưa từng có ai thấy giữa đêm khuya cô không ngủ được, đau lòng đầy bất lực, im lặng hàng giờ đồng hồ... Không một ai...
Cô không đáp lại, cũng không cho anh chạm vào, mỗi lần muốn tiếp cận lại bị cô hất ra thẳng thừng, rất sợ anh sẽ làm hại con cô.
Anh vẫn kiên trì, không chịu bỏ cuộc, vẫn dịu dàng để cô tiếp nhận anh.
" Anh đưa em ra ngoài, nơi này không tốt cho con của chúng ta. Mãn Mãn, em bị thương rồi."
Anh đưa tay ra, lần này nhất quyết phải chạm được vào cô, bất chấp mọi thứ, anh ôm chặt cô vào lòng, mặc cho cô hoảng loạn, vùng vẫy còn cắn mạnh vào tay anh.
Vẫn cứ ôm chặt cô trong lòng, cắn răng chịu đựng từng cơn đau, giọng nói vẫn dịu dàng ấm áp " Cứ cắn đi, nếu có thể xoa dịu bớt những nỗi đau mà anh đã gây ra cho em... anh xin lỗi, Mãn Mãn... cho anh một cơ hội được không?"
Bỗng cô buông ra, bật khóc như một đứa trẻ.
Lòng anh quặn lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói: " Không khóc nữa... Mãn Mãn..."
Lời định nói ra, nhưng lại nuốt lại vào trong, chỉ có thể nói trong lòng " Em khóc, anh đau lắm."
Ánh mắt đầy yêu thương nhìn vào khuôn mặt lấm lem của người con gái trước mặt, chợt cô gục vào ngực anh mà thiếp đi, anh ôm cô trong lòng, rồi khẽ để tay mình lên bụng cô, tự nói chuyện một mình:
" Là con của chúng ta, Mãn Mãn... anh hứa sẽ chăm sóc em, không làm em tổn thương thêm nữa... anh sẽ làm tất cả mọi thứ để sửa chữa sai lầm, bù đắp lại những gì anh đã làm với em...anh hình như đã yêu em mất rồi... Mãn Mãn à!"
Rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên trán cô, khoé miệng khẽ cười.
Tất cả mọi thứ đều bị Tô Nhạc đứng bên ngoài nghe rõ mồn một, không sót một chữ, ánh mắt của ả trở nên tàn độc, nghiến răng ken két, hai tay siết chặt tới mức bật cả máu ra ngoài, đay nghiến thầm nói trong lòng.
" Mẹ kiếp, tiện nhân đấy lại mang thai, nếu không tại hai con chó ngán đường kia thì tiện nhân đó hôm nay chết chắc rồi, không thể chậm trễ thêm nữa, nhất định phải có được Cố Minh Thiên, kế hoạch lần này nhất định phải thành công."
Bác sĩ Dương thở hồng hộc chạy vào, nhìn thấy Mãn Mãn trong tình cảnh thê thảm này, lại không kìm lòng được mà thương xót cho cô.
Thì ra lúc nãy Nhiên vô cùng lo lắng và bất an, nên đã nhanh chóng gọi cho bác sĩ Dương đến, người bây giờ giúp được Mãn Mãn chỉ có bác sĩ mà thôi.
Cố Minh Thiên vẻ mặt khó chịu, ánh mắt sắc lẹm lườm bác sĩ.
Bác sĩ Dương giật thót, mặt tái mét, nuốt nước bọt một cái "ực"mặc dù biết anh rất đáng sợ, nhưng kia là một sinh mạng, nhất định phải cản anh lại.
Bác sĩ Dương có chút e dè, gượng gạo nói:
" Cố Tổng, tôi không biết vì sao cậu lại nổi giận với Mãn Mãn, nhưng tình trạng bây giờ của cô ấy rất tệ, thai nhi còn chưa ổn định..."
" Thì đã sao?"
" Hả?"
Còn chưa kịp nói xong, thì anh đã đanh giọng ngắt lời, làm bác sĩ Dương bối rối, chưa biết phải trả lời thế nào.
Ánh nhìn như một tên ác ma nhìn chằm chằm vào bác sĩ, giọng nói đầy tức giận, tắc trách:
" Tôi thuê anh về làm bác sĩ riêng cho cô ấy, chứ không phải là một bù nhìn, chuyện cô ấy mang thai còn che giấu? Hai người các ngươi làm chuyện mờ ám, sợ tôi phát hiện đến thế sao?"
" Cố Tổng... cậu đang nói cái gì vậy?"
" Tôi nói, anh không hiểu, hay cố tình không hiểu?"
Giọng nói càng lúc, càng lớn như một thế lực đầy uy hiếp.
Anh chỉ tay về phía Mãn Mãn đang ôm bụng, run sợ ở góc tường mà nói tiếp:
" Cô ta mang thai con kẻ khác, lợi dụng một tuần đấy gian dâ.m với người đàn ông khác trên giường, loại phụ nữ như vậy, có đáng chết không?"
" Hả?"
Câu nói của anh khiến bác sĩ Dương vô cùng hoang mang.
" Cái gì mà mang thai con kẻ khác, rồi lên giường với đàn ông lạ? Cậu ta đang nghĩ đứa nhỏ không phải con cậu ta à? Đúng là tên đần." Câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu bác sĩ.
" Cố Tổng, hình như có hiểu lầm gì ở đây rồi phải không?"
" Hiểu lầm?"
Anh mở trừng mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ Dương thở dài một cách ngao ngán, có vẻ như đã hiểu ra một chút vấn đề.
" Cố Tổng, cô ấy mang thai được một tuần sau khi cậu rời đi, trong suốt khoảng thời gian trước khi đi, người bên cạnh cô ấy là cậu, chứ ai nữa? Tôi còn không thể náng lại nổi quá 5 phút... Cậu nghĩ tôi chỉ được tầng đó hả?"
Anh trầm ngâm, liếc nhìn Mãn Mãn như dần hiểu ra mọi chuyện.
Bác sĩ Dương tiếp tục nói:
" Tôi không biết cậu nghe ai nói, nguyên nhân do đâu, nhưng tính đến nay cái thai cũng được hơn hai tuần rồi... ủa? Bộ cậu nghĩ trong một tuần cậu không có ở đây, một phát ăn ngay à? Thụ thai đường tắt chắc? Hồi đó đi học cậu trốn tiết sinh hả?"
Anh không trả lời lại, im lặng mà nhìn cô.
Ánh mắt trìu xuống, đôi tay siết chặt thành nắm đấm đầy sự hối hận, trong đầu không ngừng vang vọng những câu nói tự trách" Mình đang làm gì thế này... cô ấy mang thai, nó chính là con mình... Vậy mà khi nãy mình lại muốn cô ấy bỏ đứa nhỏ."
" Ra ngoài."
" Hả?" Bác sĩ Dương ngạc nhiên.
Anh lại quát lên " Ra ngoài."
Bác sĩ Dương giật bắn mình, đôi chân đứng không vững mà run lên, không khí lúc này vô cùng đáng sợ, bác sĩ cũng không dám náng lại mà lết từng bước nặng nhọc đi ra.
Nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở " Cố Tổng, cô ấy mang thai con của cậu đấy... là Cố Tổng con."
Anh liếc xéo bác sĩ.
Bác sĩ Dương thấy thế, rùng mình một cái rồi chuồn đi luôn.
Bây giờ trong căn phòng chỉ còn hai người, một không gian bỗng chốc im lặng.
Anh nhìn cô đầy sự lưu luyến và yêu thương, giọng anh nhẹ nhàng mà trầm ấm gọi tên cô " Mãn Mãn"
Cô không nghe, cũng không còn để ý đến anh nữa, hay tay cứ ôm chặt bụng không buông, cơ thể thảm hại nhỏ bé ấy, không ngừng run lên bần bật, khiến anh vô cùng đau lòng.
Anh bước nhẹ tới, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói dịu dàng ấm áp: " Mãn Mãn, anh xin lỗi... Anh sẽ không làm hại con chúng ta nữa đâu."
Vừa nói, vừa đưa tay đến, muốn ôm cô vào lòng, nhưng sự sợ hãi đã in sâu vào trong tâm trí cô, một con người ác độc, đê tiện không muốn anh chạm vào,theo phản xa lập tức hất ra.
Anh bất ngờ, nhưng cũng không còn cáu gắt nữa, hạ giọng hơn.
" Mãn Mãn... Anh sai rồi, cho anh ôm em có được không?"
Sự kiêu ngạo biến mất, thay vào đó lại là một đôi mắt vô cùng đau thương đầy hối hận.
Trong lòng anh bây giờ cảm thấy có lỗi, anh biết bản thân sai, chính sự ghen tuông, ích kỷ ấy làm anh mờ mắt, chưa bao giờ tin cô.
Nhưng một trái tim hết lần này đến lần khác, bị làm cho tổn thương, chà đạp, giống như một chiếc cốc bị vỡ tan, liệu nó có thể lành lại được nữa?
Cô chịu đựng cũng đã quá đủ rồi, cô mỉm cười với người khác nhưng chưa chắc mấy ai hiểu được, sâu thẳm bên trong nụ cười ấy là những niềm đau, những đau thương không thể chữa lành.
Chưa từng ai thấy dáng vẻ khổ sở trong đêm tối của cô... Khóc không thành tiếng, run rẩy đến không thở được... Cũng chưa từng có ai thấy giữa đêm khuya cô không ngủ được, đau lòng đầy bất lực, im lặng hàng giờ đồng hồ... Không một ai...
Cô không đáp lại, cũng không cho anh chạm vào, mỗi lần muốn tiếp cận lại bị cô hất ra thẳng thừng, rất sợ anh sẽ làm hại con cô.
Anh vẫn kiên trì, không chịu bỏ cuộc, vẫn dịu dàng để cô tiếp nhận anh.
" Anh đưa em ra ngoài, nơi này không tốt cho con của chúng ta. Mãn Mãn, em bị thương rồi."
Anh đưa tay ra, lần này nhất quyết phải chạm được vào cô, bất chấp mọi thứ, anh ôm chặt cô vào lòng, mặc cho cô hoảng loạn, vùng vẫy còn cắn mạnh vào tay anh.
Vẫn cứ ôm chặt cô trong lòng, cắn răng chịu đựng từng cơn đau, giọng nói vẫn dịu dàng ấm áp " Cứ cắn đi, nếu có thể xoa dịu bớt những nỗi đau mà anh đã gây ra cho em... anh xin lỗi, Mãn Mãn... cho anh một cơ hội được không?"
Bỗng cô buông ra, bật khóc như một đứa trẻ.
Lòng anh quặn lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói: " Không khóc nữa... Mãn Mãn..."
Lời định nói ra, nhưng lại nuốt lại vào trong, chỉ có thể nói trong lòng " Em khóc, anh đau lắm."
Ánh mắt đầy yêu thương nhìn vào khuôn mặt lấm lem của người con gái trước mặt, chợt cô gục vào ngực anh mà thiếp đi, anh ôm cô trong lòng, rồi khẽ để tay mình lên bụng cô, tự nói chuyện một mình:
" Là con của chúng ta, Mãn Mãn... anh hứa sẽ chăm sóc em, không làm em tổn thương thêm nữa... anh sẽ làm tất cả mọi thứ để sửa chữa sai lầm, bù đắp lại những gì anh đã làm với em...anh hình như đã yêu em mất rồi... Mãn Mãn à!"
Rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên trán cô, khoé miệng khẽ cười.
Tất cả mọi thứ đều bị Tô Nhạc đứng bên ngoài nghe rõ mồn một, không sót một chữ, ánh mắt của ả trở nên tàn độc, nghiến răng ken két, hai tay siết chặt tới mức bật cả máu ra ngoài, đay nghiến thầm nói trong lòng.
" Mẹ kiếp, tiện nhân đấy lại mang thai, nếu không tại hai con chó ngán đường kia thì tiện nhân đó hôm nay chết chắc rồi, không thể chậm trễ thêm nữa, nhất định phải có được Cố Minh Thiên, kế hoạch lần này nhất định phải thành công."
/67
|