" Cố Minh Thiên... anh làm như vậy với con gái, có khác gì những kẻ biến thái ngoài kia? Mau bỏ tôi ra."
" Em là vợ tôi, thứ tôi muốn em đều phải tự nguyện đáp ứng, thì sai chỗ nào?"
" Anh điên rồi, sao anh có thể tùy tiện hứng lên, ở một nơi như thế này chứ?"
" Chỗ nào cũng được? Chỉ cần muốn, thì cần thiết phải lựa chỗ sao?"
" Nhưng tôi thì không, anh muốn thì chúng ta vào lại trong xe hoặc đến khách sạn...tôi sẽ đáp ứng mọi thứ anh muốn...làm ơn đi khỏi đây giùm tôi."
Vừa nói, cô vừa cố gỡ bàn tay đang ôm chặt vòng eo, tấm lưng nhỏ bé không ngừng cự quậy, cọ vào ngực anh.
Cố Minh Thiên nhường mày, trực tiếp đặt một nụ hôn lên gáy cô, cái thứ mềm mại từ đôi môi đột nhiên áp sát vào da thịt, hành động đến quá bất ngờ, làm cô đứng ngây người mất vài giây.
Đầy sự khó hiểu cứ lởn vởn trong đầu cô " Anh ta... vừa mới làm cái gì vậy?"
Hôn xong, ánh mắt anh bỗng trìu xuống, giọng nói ấm áp mà nhẹ nhàng nói:
" Mãn Mãn, em có biết... Lúc đầu... tôi không hề rung động...! Chỉ coi em là một thế thân của Tô Sam Sam...thời gian dần trôi, tôi cứ nghĩ chơi đùa trên giường với em là chuyện hiển nhiên...nhưng rồi không ngờ, trái tim này nó đã mất kiểm soát, càng lúc, càng muốn có được em, sợ em chạy mất, sợ em lại một lần nữa giống Sam Sam mà bỏ rơi tôi."
Cô đứng hình tại chỗ, đầu ong ong vài tiếng " Anh ta đang tỏ tình sao?"
Nhưng tỏ tình trong hoàn cảnh tại nghĩa địa bỏ hoang này, cũng quá là kinh khủng rồi.
Mãn Mãn đương nhiên sẽ không tin lời anh nói, sau bao nhiêu việc anh làm tổn thương tới cô, thậm chí còn suýt giết đứa con trong bụng, cô lạnh giọng đáp lại:
" Cố Minh Thiên... anh đừng cố gắng bước vào thế giới của tôi nữa."
Đáp lại anh là một câu trả lời vô tình, không một chút cảm xúc.
Giường như cô còn chẳng thèm quan tâm đến lời của anh, cũng chẳng muốn hi vọng đến bất cứ điều gì từ anh, ba phần hận, bảy phần cũng là hận, cô chỉ mong sao không muốn gặp lại anh nữa, vạn kiếp bất tương phùng.
Anh không chịu câu trả lời ấy, siết chặt eo cô vào trong lòng, cứ như thể rất sợ cô chạy mất, trong lòng đầy vướng mắc, anh nói:
" Tại sao? Tại sao lại từ chối, Trần Mãn Mãn, em nói đi, tôi sai ở đâu? Yêu em, muốn có được em bên cạnh là sai sao?"
" Phải, anh không sai. Anh nói anh yêu tôi, vậy có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Hay chỉ biết cáu gắt, rồi lại tiếp tục làm tôi đau? Anh dường như chỉ thích tôi ngoan ngoãn giống như một con cún...anh có biết, tôi cũng đang cố gắng, kiên trì sống đến bây giờ chỉ vì đứa bé trong bụng tôi không?"
Bất chợt hai hàng lệ lại ứa ra, cô là một người con gái vô cùng nhảy cảm và dễ xúc động,nói ra những điều bản thân mình giấu kín trong lòng, không muốn cho anh biết thật dễ chịu biết nhường nào.
Anh im lặng, đôi mắt rũ xuống, giường như chính bản thân anh cũng đang tự ngầm hiểu, nhớ lại tất cả mọi hành động trước đây.
Anh ôm cô, nói lời " Xin lỗi" một cách chân thành nhất.
Mãn Mãn cười một cách đầy mỉa mai.
" Tôi cũng từng xin lỗi anh vì cái chết của Tô Sam Sam, vậy còn anh? Anh xin lỗi vì cái gì? Xin lỗi vì đã gây ra bao nhiêu nỗi nhục, sự đau đớn tôi phải trải qua, hay xin lỗi cho cái đôi chân bị anh phế bỏ không một chút thương tiếc?"
" Mãn Mãn, em muốn cái gì cũng được, chỉ cần em đồng ý ở bên tôi... cái mạng này... tôi cũng cho em."
Nghe những lời này, bản thân cô thật sự không dám tin, đây mà là một Cố Tổng tàn bạo và lạnh lùng sao? cứ như biến thành một con người khác, nhận lỗi và cầu xin cô đồng ý ở bên cạnh anh, thậm chí còn đem cả mạng mình ra để nói.
Cứ như một vở kịch được anh đã lên kế hoạch từ trước vậy, bây giờ đồng ý thì có khác gì tự bản đứng chính bản thân mình, cô khẽ cười nhạt.
" Anh nghĩ tôi là một đứa con gái ngu ngốc sao? Cố Minh Thiên, tôi cho anh hay. Cho dù anh có quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi tha thứ, tôi cũng sẽ không bao giờ động lòng với một tên súc sinh như anh."
" Mãn Mãn, đừng tưởng tôi nhún nhường là em có thể trèo lên cổ tôi, ngay từ đầu tôi có được em, thì cuộc đời sau này của em sẽ không bao giờ thiếu dấu chân của tôi, em nghe rõ chưa?"
Giọng nói đầy giận dữ cất lên, kèm theo đó là những hành đồng vô cùng biến thái của anh, luồn lách xuống dưới, cho vào bên trong như đang khiêu khích ham muố.n của cô.
Cô cắn chặn môi đến bật cả máu, ánh mắt không chịu khuất phục muốn đẩy anh ra ngay lập tức.
" Cố Minh Thiên, anh là kẻ lăng nhăng, hai mặt. Nói yêu Tô Sam Sam, bây giờ lại muốn chiếm hữu tôi, thứ đàn ông vô liêm sỉ, tôi hận anh, vạn kiếp tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, anh cút đi."
Nhắm mắt, nhắm mũi mà hét lên, toàn thân mệt mỏi, kiệt sức thở không ra hơi.
Anh cau mày, bực bội đến im lặng, chợt buông thả cô ra rồi đứng lên, lạnh giọng nói:"
" Không muốn thấy mặt tôi? Được... tôi cho em toại nguyện."
Rồi bước đi rời khỏi cô, mang theo gương mặt đầy tức giận, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Cô nằm im bất động, bây giờ chỉ còn mỗi mình cô giữa nghĩa địa hoang vu rợn người này, bỗng mọi thứ thật im ắng khi anh rời đi.
Bây giờ cô mới nhận thấy, bản thân đã bị anh bỏ rơi ngay tại nơi này.
không khí im lặng tới mức, nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, thỉnh thoảng lại có cơn gió lạnh thổi qua, đung đưa những tán lá va vào nhau " Xào xạc" thật rùng người.
Bất chợt từ phía xa, có thứ gì đó đang động đậy trong bụi cây gần đó, cô giật mình sợ đến tái xanh cả mặt, giọng nói run rẩy, lí nhí phát không ra tiếng.
" Cố... Cố Minh Thiên...anh đâu rồi."
Cố lết cơ thể lùi lại, tránh xa bụi đó càng tốt, thật nực cười, bản thân không sợ chết, lại đi sợ cái thứ gọi là " ma " không có thực ấy.
Bỗng nơi đó xuất hiện hai chấm xanh nhỏ lơ lửng trên không, cứ mở trừng nhìn cô, cái bụi đó ngày càng rung lên dữ dội như có ai đó cầm rung rắc vậy.
" Ma...Ma...có ma...Cứu tôi với."
Kinh hãi tột độ, toàn cơ thể sợ tới mức không thể di chuyển được nữa, nước mắt cũng chảy ra vì sợ hãi, cổ họng không phát ra tiếng, cứ như bị ai đó bóp nghẹn lại.
Hai chấm xanh đó ngày một rõ hơn, phát sáng trong màn đêm rối đến đáng sợ, trong đầu cô không ngừng nghĩ tới cái tên "Cố Minh Thiên."
Bất ngờ thứ đó nhảy vồ ra, cô hét toáng lên, không dám nhìn, bật khóc mà quay đi, bất ngờ ôm phải thứ gì đó.
Một vòng tay, một cơ thể ẩm áp ôm trọn cô đang run rẩy vào trong lòng, khẽ cười.
" Còn muốn đuổi tôi đi nữa không?"
Giọng nói ấy không ai khác, lại chính là của Cố Minh Thiên, anh chưa rời đi, lúc nãy chỉ là giả bộ đi, rồi núp vào chỗ khác để quan sát cô, muốn hù doạ cô mà thôi, để cô ở lại một mình, sau khi không có anh bên cạnh, cô sẽ phải hối hận.
Ai ngờ sự việc lại thành công hơn cả mong đợi, một tiếng "Meo" kêu lên.
Thì ra lúc nãy, đó chỉ là một con mèo đen mà thôi, hai chấm màu xanh ấy chính là cặp mắt của nó, người ta bảo mèo đen có thể nhìn thấy những thứ mà con người bình thường không thể thấy.
Nó nhìn hai người rồi lại "Meo" lên tiếng nữa mới rời đi.
Anh nhìn nó, rồi liếc nhìn xuống cô đang dúi mặt vào ngực anh.
" Mãn Mãn, bây giờ tôi cho em lựa chọn cuối cùng, ở bên tôi hay ở lại đây?"
Đợi một lúc vẫn không thấy cô trả lời, anh tiếp tục gọi " Mãn Mãn, đừng giả bộ nữa."
Vẫn đáp lại là một khoảng không tĩnh mịch.
Nhận ra điều bất thường, anh vội nhìn xuống kỹ hơn, thì đã thấy cô bất tỉnh từ khi nào.
" Mãn Mãn, Mãn Mãn, chết tiệt."
Gọi mãi không thấy cô thưa, anh hoảng hốt bế cô lên chạy ra khỏi cái nghĩa địa hoang vu ấy.
" Trần Mãn Mãn, không phải bị doạ cho sợ tới mức ngất đi thế này chứ, em đúng là người phụ nữ nhát gan, phiền phức."
Vừa chạy, anh vừa mắng chửi cô trong lòng, nhưng lo lắng vẫn là nhiều hơn.
Chú mèo đen đó lại bước ra, đôi mắt của đó nhìn người đàn ông đang chạy đi kia, như một sự lưu luyến đến kỳ lạ, kêu lên một tiếng " Meo".
" Em là vợ tôi, thứ tôi muốn em đều phải tự nguyện đáp ứng, thì sai chỗ nào?"
" Anh điên rồi, sao anh có thể tùy tiện hứng lên, ở một nơi như thế này chứ?"
" Chỗ nào cũng được? Chỉ cần muốn, thì cần thiết phải lựa chỗ sao?"
" Nhưng tôi thì không, anh muốn thì chúng ta vào lại trong xe hoặc đến khách sạn...tôi sẽ đáp ứng mọi thứ anh muốn...làm ơn đi khỏi đây giùm tôi."
Vừa nói, cô vừa cố gỡ bàn tay đang ôm chặt vòng eo, tấm lưng nhỏ bé không ngừng cự quậy, cọ vào ngực anh.
Cố Minh Thiên nhường mày, trực tiếp đặt một nụ hôn lên gáy cô, cái thứ mềm mại từ đôi môi đột nhiên áp sát vào da thịt, hành động đến quá bất ngờ, làm cô đứng ngây người mất vài giây.
Đầy sự khó hiểu cứ lởn vởn trong đầu cô " Anh ta... vừa mới làm cái gì vậy?"
Hôn xong, ánh mắt anh bỗng trìu xuống, giọng nói ấm áp mà nhẹ nhàng nói:
" Mãn Mãn, em có biết... Lúc đầu... tôi không hề rung động...! Chỉ coi em là một thế thân của Tô Sam Sam...thời gian dần trôi, tôi cứ nghĩ chơi đùa trên giường với em là chuyện hiển nhiên...nhưng rồi không ngờ, trái tim này nó đã mất kiểm soát, càng lúc, càng muốn có được em, sợ em chạy mất, sợ em lại một lần nữa giống Sam Sam mà bỏ rơi tôi."
Cô đứng hình tại chỗ, đầu ong ong vài tiếng " Anh ta đang tỏ tình sao?"
Nhưng tỏ tình trong hoàn cảnh tại nghĩa địa bỏ hoang này, cũng quá là kinh khủng rồi.
Mãn Mãn đương nhiên sẽ không tin lời anh nói, sau bao nhiêu việc anh làm tổn thương tới cô, thậm chí còn suýt giết đứa con trong bụng, cô lạnh giọng đáp lại:
" Cố Minh Thiên... anh đừng cố gắng bước vào thế giới của tôi nữa."
Đáp lại anh là một câu trả lời vô tình, không một chút cảm xúc.
Giường như cô còn chẳng thèm quan tâm đến lời của anh, cũng chẳng muốn hi vọng đến bất cứ điều gì từ anh, ba phần hận, bảy phần cũng là hận, cô chỉ mong sao không muốn gặp lại anh nữa, vạn kiếp bất tương phùng.
Anh không chịu câu trả lời ấy, siết chặt eo cô vào trong lòng, cứ như thể rất sợ cô chạy mất, trong lòng đầy vướng mắc, anh nói:
" Tại sao? Tại sao lại từ chối, Trần Mãn Mãn, em nói đi, tôi sai ở đâu? Yêu em, muốn có được em bên cạnh là sai sao?"
" Phải, anh không sai. Anh nói anh yêu tôi, vậy có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Hay chỉ biết cáu gắt, rồi lại tiếp tục làm tôi đau? Anh dường như chỉ thích tôi ngoan ngoãn giống như một con cún...anh có biết, tôi cũng đang cố gắng, kiên trì sống đến bây giờ chỉ vì đứa bé trong bụng tôi không?"
Bất chợt hai hàng lệ lại ứa ra, cô là một người con gái vô cùng nhảy cảm và dễ xúc động,nói ra những điều bản thân mình giấu kín trong lòng, không muốn cho anh biết thật dễ chịu biết nhường nào.
Anh im lặng, đôi mắt rũ xuống, giường như chính bản thân anh cũng đang tự ngầm hiểu, nhớ lại tất cả mọi hành động trước đây.
Anh ôm cô, nói lời " Xin lỗi" một cách chân thành nhất.
Mãn Mãn cười một cách đầy mỉa mai.
" Tôi cũng từng xin lỗi anh vì cái chết của Tô Sam Sam, vậy còn anh? Anh xin lỗi vì cái gì? Xin lỗi vì đã gây ra bao nhiêu nỗi nhục, sự đau đớn tôi phải trải qua, hay xin lỗi cho cái đôi chân bị anh phế bỏ không một chút thương tiếc?"
" Mãn Mãn, em muốn cái gì cũng được, chỉ cần em đồng ý ở bên tôi... cái mạng này... tôi cũng cho em."
Nghe những lời này, bản thân cô thật sự không dám tin, đây mà là một Cố Tổng tàn bạo và lạnh lùng sao? cứ như biến thành một con người khác, nhận lỗi và cầu xin cô đồng ý ở bên cạnh anh, thậm chí còn đem cả mạng mình ra để nói.
Cứ như một vở kịch được anh đã lên kế hoạch từ trước vậy, bây giờ đồng ý thì có khác gì tự bản đứng chính bản thân mình, cô khẽ cười nhạt.
" Anh nghĩ tôi là một đứa con gái ngu ngốc sao? Cố Minh Thiên, tôi cho anh hay. Cho dù anh có quỳ xuống dập đầu cầu xin tôi tha thứ, tôi cũng sẽ không bao giờ động lòng với một tên súc sinh như anh."
" Mãn Mãn, đừng tưởng tôi nhún nhường là em có thể trèo lên cổ tôi, ngay từ đầu tôi có được em, thì cuộc đời sau này của em sẽ không bao giờ thiếu dấu chân của tôi, em nghe rõ chưa?"
Giọng nói đầy giận dữ cất lên, kèm theo đó là những hành đồng vô cùng biến thái của anh, luồn lách xuống dưới, cho vào bên trong như đang khiêu khích ham muố.n của cô.
Cô cắn chặn môi đến bật cả máu, ánh mắt không chịu khuất phục muốn đẩy anh ra ngay lập tức.
" Cố Minh Thiên, anh là kẻ lăng nhăng, hai mặt. Nói yêu Tô Sam Sam, bây giờ lại muốn chiếm hữu tôi, thứ đàn ông vô liêm sỉ, tôi hận anh, vạn kiếp tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, anh cút đi."
Nhắm mắt, nhắm mũi mà hét lên, toàn thân mệt mỏi, kiệt sức thở không ra hơi.
Anh cau mày, bực bội đến im lặng, chợt buông thả cô ra rồi đứng lên, lạnh giọng nói:"
" Không muốn thấy mặt tôi? Được... tôi cho em toại nguyện."
Rồi bước đi rời khỏi cô, mang theo gương mặt đầy tức giận, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Cô nằm im bất động, bây giờ chỉ còn mỗi mình cô giữa nghĩa địa hoang vu rợn người này, bỗng mọi thứ thật im ắng khi anh rời đi.
Bây giờ cô mới nhận thấy, bản thân đã bị anh bỏ rơi ngay tại nơi này.
không khí im lặng tới mức, nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, thỉnh thoảng lại có cơn gió lạnh thổi qua, đung đưa những tán lá va vào nhau " Xào xạc" thật rùng người.
Bất chợt từ phía xa, có thứ gì đó đang động đậy trong bụi cây gần đó, cô giật mình sợ đến tái xanh cả mặt, giọng nói run rẩy, lí nhí phát không ra tiếng.
" Cố... Cố Minh Thiên...anh đâu rồi."
Cố lết cơ thể lùi lại, tránh xa bụi đó càng tốt, thật nực cười, bản thân không sợ chết, lại đi sợ cái thứ gọi là " ma " không có thực ấy.
Bỗng nơi đó xuất hiện hai chấm xanh nhỏ lơ lửng trên không, cứ mở trừng nhìn cô, cái bụi đó ngày càng rung lên dữ dội như có ai đó cầm rung rắc vậy.
" Ma...Ma...có ma...Cứu tôi với."
Kinh hãi tột độ, toàn cơ thể sợ tới mức không thể di chuyển được nữa, nước mắt cũng chảy ra vì sợ hãi, cổ họng không phát ra tiếng, cứ như bị ai đó bóp nghẹn lại.
Hai chấm xanh đó ngày một rõ hơn, phát sáng trong màn đêm rối đến đáng sợ, trong đầu cô không ngừng nghĩ tới cái tên "Cố Minh Thiên."
Bất ngờ thứ đó nhảy vồ ra, cô hét toáng lên, không dám nhìn, bật khóc mà quay đi, bất ngờ ôm phải thứ gì đó.
Một vòng tay, một cơ thể ẩm áp ôm trọn cô đang run rẩy vào trong lòng, khẽ cười.
" Còn muốn đuổi tôi đi nữa không?"
Giọng nói ấy không ai khác, lại chính là của Cố Minh Thiên, anh chưa rời đi, lúc nãy chỉ là giả bộ đi, rồi núp vào chỗ khác để quan sát cô, muốn hù doạ cô mà thôi, để cô ở lại một mình, sau khi không có anh bên cạnh, cô sẽ phải hối hận.
Ai ngờ sự việc lại thành công hơn cả mong đợi, một tiếng "Meo" kêu lên.
Thì ra lúc nãy, đó chỉ là một con mèo đen mà thôi, hai chấm màu xanh ấy chính là cặp mắt của nó, người ta bảo mèo đen có thể nhìn thấy những thứ mà con người bình thường không thể thấy.
Nó nhìn hai người rồi lại "Meo" lên tiếng nữa mới rời đi.
Anh nhìn nó, rồi liếc nhìn xuống cô đang dúi mặt vào ngực anh.
" Mãn Mãn, bây giờ tôi cho em lựa chọn cuối cùng, ở bên tôi hay ở lại đây?"
Đợi một lúc vẫn không thấy cô trả lời, anh tiếp tục gọi " Mãn Mãn, đừng giả bộ nữa."
Vẫn đáp lại là một khoảng không tĩnh mịch.
Nhận ra điều bất thường, anh vội nhìn xuống kỹ hơn, thì đã thấy cô bất tỉnh từ khi nào.
" Mãn Mãn, Mãn Mãn, chết tiệt."
Gọi mãi không thấy cô thưa, anh hoảng hốt bế cô lên chạy ra khỏi cái nghĩa địa hoang vu ấy.
" Trần Mãn Mãn, không phải bị doạ cho sợ tới mức ngất đi thế này chứ, em đúng là người phụ nữ nhát gan, phiền phức."
Vừa chạy, anh vừa mắng chửi cô trong lòng, nhưng lo lắng vẫn là nhiều hơn.
Chú mèo đen đó lại bước ra, đôi mắt của đó nhìn người đàn ông đang chạy đi kia, như một sự lưu luyến đến kỳ lạ, kêu lên một tiếng " Meo".
/67
|