Không nghĩ tới, gương đồng trên môn hộ này, thậm chí ngay cả Chân Tiên đạo quả cũng có thể đồng hóa!
Tiền sử pháp bảo, thủ đoạn công kích thật là quỷ dị. Mặc dù là tiên nhân luyện thành đạo quả cũng không có chút cảm giác an toàn nào!
Tuyên Dạ Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, cất bước hướng một tòa môn hộ trong đó đi đến, lạnh nhạt nói:
- Như Tiên Vương, tại tiền sử cũng là phượng mao lân giác, ta liền không tin, chỉ là một kiện tiền sử pháp bảo, ngay cả Tiên Vương cũng có thể gạt bỏ!
Vài bước tầm đó, hắn cũng đã tiếp cận một mặt gương đồng, đón lấy, mặt gương đồng kia hào quang tỏa sáng, chỉ một thoáng ánh sáng âm u trải rộng, đem Tuyên Dạ Tiên Vương lung bao ở trong đó!
Bên ngoài thân vị Tiên Vương này lập tức sinh ra màu xanh đồng, màu xanh đồng điên cuồng lan tràn, chỉ một thoáng trải rộng toàn thân của hắn, đem vị Tiên Vương này định tại đó.
Tuyên Dạ Tiên Vương gầm lên, Tiên đạo trong cơ thể vận chuyển, chỉ thấy màu xanh đồng phi tốc thối lui, Tuyên Dạ Tiên Vương bước đi, đưa tay bắt lấy gương đồng, đem mặt gương đồng này tháo xuống.
Môn hộ mở ra, vị Tiên Vương này suất lĩnh Nguyên châu chư tiên cất bước vào bên trong môn hộ, biến mất không thấy gì nữa.
Câu Trần Tiên Vương ánh mắt chớp động, cười nói:
- Phổ Vũ, ngươi đi thử xem, có thể đem gương đồng tháo xuống hay không.
Đông Phương Phổ Vũ khom người lĩnh mệnh, cất bước tiến lên, đi vào trước một tòa môn hộ khác, gương đồng tách ra ánh sáng âm u, quanh thân Đông Phương Phổ Vũ lập tức dài khắp màu xanh đồng, tiên đạo trong cơ thể đang cùng màu xanh đồng kịch liệt chống lại, hiển nhiên chống cự màu xanh đồng xâm lấn!
Đông Phương Phổ Vũ gian nan hoạt động bước chân, đã qua thật lâu, lúc này bàn tay mới chạm đến mặt gương đồng kia, đem gương đồng tháo xuống.
- Phổ Vũ, ngươi so với Tiên Vương vẫn là muốn thua kém một bậc.
Câu Trần Tiên Vương ha ha cười cười, suất lĩnh Tiên cung chư tiên đi vào bên trong tòa môn hộ này.
Hậu Thổ Tiên Vương cũng cho Nguyễn Kỳ Chân Tiên môn hạ của mình tiến lên, tháo xuống một mặt gương đồng. Nguyễn Kỳ Chân Tiên này là cường giả cùng Đông Phương Phổ Vũ một thời đại, Hậu Thổ Tiên Vương dưới trướng đệ nhất nhân, thực lực không phải chuyện đùa!
Lại có một Tiên Vương đi ra, tự mình tháo xuống một mặt gương đồng, hai Tiên Vương lần lượt đi vào bên trong môn hộ, chỉ còn lại có bốn tòa môn hộ.
Tiên nhân khác ở đây bắt đầu do dự, có đi vào môn hộ do bốn Tiên Vương đã mở, có thì chần chờ, tựa hồ muốn xem xem mình có thể tháo xuống một mặt gương đồng hay không.
Nam Quách Minh cười hắc hắc nói:
- Thủy Công lão đệ, ngươi đi tháo xuống một mặt gương đồng, chúng ta cũng đi vào. Ngươi yên tâm, lão ca ca ở sau lưng ngươi, cái gương đồng này không làm gì được ngươi mảy may.
Giang Nam tựa hồ không nghi ngờ gì, đi thẳng về phía trước, Nam Quách Minh theo sau lưng hắn, thầm nghĩ:
- Có hắn ở phía trước ngăn cản ánh sáng gương đồng, ta ở phía sau, chỉ cần tiếp cận gương đồng, liền có thể sét đánh không kịp bưng tai đem gương đồng tháo xuống, đoạt được cái bảo vật này!
Rốt cục, Giang Nam đi vào trước gương đồng khác, gương đồng đại phóng ánh sáng âm u, bao phủ hắn, Giang Nam kêu rên một tiếng, quanh thân lập tức dài khắp màu xanh đồng, đinh tại nguyên chỗ.
Nam Quách Minh đại hỉ, vội vàng từ sau lưng Giang Nam lấy tay hướng mặt gương đồng kia chộp tới, thầm nghĩ:
- Tuy khoảng cách còn có chút xa, nhưng lấy thực lực của ta tháo xuống gương đồng không tốn sức chút nào. . .
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, Giang Nam đột nhiên một tiếng ầm vang ngã xuống, ánh sáng âm u của gương đồng lập tức chiếu vào trên người Nam Quách Minh, đem vị lão giả đạo cốt tiên phong này định tại đó.
Nam Quách Minh tròng mắt nhấp nhô, bàn tay gian nan di động, lại vào lúc này, chỉ thấy Giang Nam rì rì đứng lên, tháo xuống gương đồng, lập tức chặn ngang ôm lấy vị lão tiên nhân này, đặt ở trước một môn hộ tòa khác, để cho hắn ngăn cản ánh sáng âm u của gương đồng, chính mình đi hái gương đồng khác.
Tròng mắt của Nam Quách Minh cơ hồ muốn trừng vỡ ra, trơ mắt nhìn mình bị Giang Nam chuyển đến chuyển đi, thầm nghĩ:
- Quanh năm đánh nhạn ngược lại bị nhạn mổ mù mắt, tiểu tử này một bụng ý nghĩ xấu, rốt cuộc là ai. . .
Nơi này có tất cả tám tòa môn hộ, mỗi môn hộ riêng phần mình giắt một mặt gương đồng, Hậu Thổ, Câu Trần, Tuyên Dạ… bốn vị Tiên Vương riêng phần mình hái một mặt gương đồng tiến vào một tòa môn hộ trong đó, chỉ còn lại có bốn gương đồng.
Giang Nam hái ba mặt trong đó, đang muốn đi hái chiếc cuối cùng, đột nhiên cảm ứng được vài cổ khí tức Tiên Vương vô cùng cường đại phủ xuống, hẳn là lại có Tiên Vương tới chỗ nầy.
- Tiên Vương bình thường không thể nào có hơi thở cường đại như vậy, xem ra nhất định là mấy người khác trong bát Tiên Vương!
Trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, không kịp hái mặt gương đồng thứ tư, khiêng Nam Quách Minh đi vào trong một tòa môn hộ, hắn chân trước mới vừa đi, Tử Tiêu, Tử Vi, Thanh Hoa, Trường Sinh, Ngọc Hoàng ngũ đại Tiên Vương chân sau liền tới.
Ngũ đại Tiên Vương này dắt tay nhau phủ xuống, mọi nơi quét nhìn một cái, Tử Tiêu Tiên Vương khẽ cau mày, cười nói:
- Mấy vị đạo hữu, mới vừa rồi Hậu Thổ, Câu Trần, Huyền Thanh ba vị đạo hữu truyền âm ta, nói bọn họ đã đến, đi trước một bước tiến vào trong đó. Mà trên năm tòa môn hộ khác, bọn họ lưu lại bốn gương đồng cho chúng ta, mà bây giờ chỉ còn lại có một mặt.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngoạn vị, nhẹ giọng nói:
- Xem ra, nơi này còn có người có thực lực gần như Tiên Vương a.
Ngọc Hoàng triệu lai một Tiên nhân nơi đây, hỏi kỹ, lúc này vị Tiên nhân kia đem chuyện tình Giang Nam như thế nào lấy được ba mặt gương đồng nói một lần, năm Tiên Vương suy tư chốc lát, Tử Vi Tiên Vương cười nói:
- Cái lão Tiên từ mi thiện mục kia, hơn phân nửa chính là Nam Quách lão thỏ tử, lão thỏ tử này luôn luôn gian xảo vô cùng, ám toán người khác, làm cho người ta hận đến ngứa răng, rồi lại không thể làm gì hắn. Không nghĩ tới hôm nay lão thỏ tử này cũng bị người ám toán, không biết người ám toán hắn là ai?
Ngọc Hoàng nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta chọn một con đường, đi vào tìm một chút thôi, xem một chút thời đại tiền sử này cùng Tiên giới chúng ta có gì bất đồng.
- Tất cả Đại đạo, trăm sông đổ về một biển. Chỉ là muốn nhìn tiền sử Đại đạo một chút, đối với tu vi của chúng ta tiến cảnh tất nhiên cũng rất có ích lợi.
Mấy vị Tiên Vương khác rối rít gật đầu, năm vị Tiên Vương này tự chọn một con đường tiến vào trong đó, bọn họ hiển nhiên có thủ đoạn liên lạc khác, cũng không có cùng Hậu Thổ Câu Trần Huyền Thanh ba vị Tiên Vương đi cùng một con đường.
Trong đó, Ngọc Hoàng Tiên Vương đi con đường cùng Giang Nam là một cái môn hộ.
Nhiều Tiên nhân lưu ở nơi đây thấy thế, cũng rối rít đi theo mấy vị Tiên Vương này tiến vào, xem một chút có thể tìm được kỳ ngộ của mình hay không.
Cũng không lâu lắm, lại có mấy Tiên Vương phủ xuống, cũng riêng phần mình tiến vào trong thông đạo.
Tiền sử pháp bảo, thủ đoạn công kích thật là quỷ dị. Mặc dù là tiên nhân luyện thành đạo quả cũng không có chút cảm giác an toàn nào!
Tuyên Dạ Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, cất bước hướng một tòa môn hộ trong đó đi đến, lạnh nhạt nói:
- Như Tiên Vương, tại tiền sử cũng là phượng mao lân giác, ta liền không tin, chỉ là một kiện tiền sử pháp bảo, ngay cả Tiên Vương cũng có thể gạt bỏ!
Vài bước tầm đó, hắn cũng đã tiếp cận một mặt gương đồng, đón lấy, mặt gương đồng kia hào quang tỏa sáng, chỉ một thoáng ánh sáng âm u trải rộng, đem Tuyên Dạ Tiên Vương lung bao ở trong đó!
Bên ngoài thân vị Tiên Vương này lập tức sinh ra màu xanh đồng, màu xanh đồng điên cuồng lan tràn, chỉ một thoáng trải rộng toàn thân của hắn, đem vị Tiên Vương này định tại đó.
Tuyên Dạ Tiên Vương gầm lên, Tiên đạo trong cơ thể vận chuyển, chỉ thấy màu xanh đồng phi tốc thối lui, Tuyên Dạ Tiên Vương bước đi, đưa tay bắt lấy gương đồng, đem mặt gương đồng này tháo xuống.
Môn hộ mở ra, vị Tiên Vương này suất lĩnh Nguyên châu chư tiên cất bước vào bên trong môn hộ, biến mất không thấy gì nữa.
Câu Trần Tiên Vương ánh mắt chớp động, cười nói:
- Phổ Vũ, ngươi đi thử xem, có thể đem gương đồng tháo xuống hay không.
Đông Phương Phổ Vũ khom người lĩnh mệnh, cất bước tiến lên, đi vào trước một tòa môn hộ khác, gương đồng tách ra ánh sáng âm u, quanh thân Đông Phương Phổ Vũ lập tức dài khắp màu xanh đồng, tiên đạo trong cơ thể đang cùng màu xanh đồng kịch liệt chống lại, hiển nhiên chống cự màu xanh đồng xâm lấn!
Đông Phương Phổ Vũ gian nan hoạt động bước chân, đã qua thật lâu, lúc này bàn tay mới chạm đến mặt gương đồng kia, đem gương đồng tháo xuống.
- Phổ Vũ, ngươi so với Tiên Vương vẫn là muốn thua kém một bậc.
Câu Trần Tiên Vương ha ha cười cười, suất lĩnh Tiên cung chư tiên đi vào bên trong tòa môn hộ này.
Hậu Thổ Tiên Vương cũng cho Nguyễn Kỳ Chân Tiên môn hạ của mình tiến lên, tháo xuống một mặt gương đồng. Nguyễn Kỳ Chân Tiên này là cường giả cùng Đông Phương Phổ Vũ một thời đại, Hậu Thổ Tiên Vương dưới trướng đệ nhất nhân, thực lực không phải chuyện đùa!
Lại có một Tiên Vương đi ra, tự mình tháo xuống một mặt gương đồng, hai Tiên Vương lần lượt đi vào bên trong môn hộ, chỉ còn lại có bốn tòa môn hộ.
Tiên nhân khác ở đây bắt đầu do dự, có đi vào môn hộ do bốn Tiên Vương đã mở, có thì chần chờ, tựa hồ muốn xem xem mình có thể tháo xuống một mặt gương đồng hay không.
Nam Quách Minh cười hắc hắc nói:
- Thủy Công lão đệ, ngươi đi tháo xuống một mặt gương đồng, chúng ta cũng đi vào. Ngươi yên tâm, lão ca ca ở sau lưng ngươi, cái gương đồng này không làm gì được ngươi mảy may.
Giang Nam tựa hồ không nghi ngờ gì, đi thẳng về phía trước, Nam Quách Minh theo sau lưng hắn, thầm nghĩ:
- Có hắn ở phía trước ngăn cản ánh sáng gương đồng, ta ở phía sau, chỉ cần tiếp cận gương đồng, liền có thể sét đánh không kịp bưng tai đem gương đồng tháo xuống, đoạt được cái bảo vật này!
Rốt cục, Giang Nam đi vào trước gương đồng khác, gương đồng đại phóng ánh sáng âm u, bao phủ hắn, Giang Nam kêu rên một tiếng, quanh thân lập tức dài khắp màu xanh đồng, đinh tại nguyên chỗ.
Nam Quách Minh đại hỉ, vội vàng từ sau lưng Giang Nam lấy tay hướng mặt gương đồng kia chộp tới, thầm nghĩ:
- Tuy khoảng cách còn có chút xa, nhưng lấy thực lực của ta tháo xuống gương đồng không tốn sức chút nào. . .
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, Giang Nam đột nhiên một tiếng ầm vang ngã xuống, ánh sáng âm u của gương đồng lập tức chiếu vào trên người Nam Quách Minh, đem vị lão giả đạo cốt tiên phong này định tại đó.
Nam Quách Minh tròng mắt nhấp nhô, bàn tay gian nan di động, lại vào lúc này, chỉ thấy Giang Nam rì rì đứng lên, tháo xuống gương đồng, lập tức chặn ngang ôm lấy vị lão tiên nhân này, đặt ở trước một môn hộ tòa khác, để cho hắn ngăn cản ánh sáng âm u của gương đồng, chính mình đi hái gương đồng khác.
Tròng mắt của Nam Quách Minh cơ hồ muốn trừng vỡ ra, trơ mắt nhìn mình bị Giang Nam chuyển đến chuyển đi, thầm nghĩ:
- Quanh năm đánh nhạn ngược lại bị nhạn mổ mù mắt, tiểu tử này một bụng ý nghĩ xấu, rốt cuộc là ai. . .
Nơi này có tất cả tám tòa môn hộ, mỗi môn hộ riêng phần mình giắt một mặt gương đồng, Hậu Thổ, Câu Trần, Tuyên Dạ… bốn vị Tiên Vương riêng phần mình hái một mặt gương đồng tiến vào một tòa môn hộ trong đó, chỉ còn lại có bốn gương đồng.
Giang Nam hái ba mặt trong đó, đang muốn đi hái chiếc cuối cùng, đột nhiên cảm ứng được vài cổ khí tức Tiên Vương vô cùng cường đại phủ xuống, hẳn là lại có Tiên Vương tới chỗ nầy.
- Tiên Vương bình thường không thể nào có hơi thở cường đại như vậy, xem ra nhất định là mấy người khác trong bát Tiên Vương!
Trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, không kịp hái mặt gương đồng thứ tư, khiêng Nam Quách Minh đi vào trong một tòa môn hộ, hắn chân trước mới vừa đi, Tử Tiêu, Tử Vi, Thanh Hoa, Trường Sinh, Ngọc Hoàng ngũ đại Tiên Vương chân sau liền tới.
Ngũ đại Tiên Vương này dắt tay nhau phủ xuống, mọi nơi quét nhìn một cái, Tử Tiêu Tiên Vương khẽ cau mày, cười nói:
- Mấy vị đạo hữu, mới vừa rồi Hậu Thổ, Câu Trần, Huyền Thanh ba vị đạo hữu truyền âm ta, nói bọn họ đã đến, đi trước một bước tiến vào trong đó. Mà trên năm tòa môn hộ khác, bọn họ lưu lại bốn gương đồng cho chúng ta, mà bây giờ chỉ còn lại có một mặt.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngoạn vị, nhẹ giọng nói:
- Xem ra, nơi này còn có người có thực lực gần như Tiên Vương a.
Ngọc Hoàng triệu lai một Tiên nhân nơi đây, hỏi kỹ, lúc này vị Tiên nhân kia đem chuyện tình Giang Nam như thế nào lấy được ba mặt gương đồng nói một lần, năm Tiên Vương suy tư chốc lát, Tử Vi Tiên Vương cười nói:
- Cái lão Tiên từ mi thiện mục kia, hơn phân nửa chính là Nam Quách lão thỏ tử, lão thỏ tử này luôn luôn gian xảo vô cùng, ám toán người khác, làm cho người ta hận đến ngứa răng, rồi lại không thể làm gì hắn. Không nghĩ tới hôm nay lão thỏ tử này cũng bị người ám toán, không biết người ám toán hắn là ai?
Ngọc Hoàng nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta chọn một con đường, đi vào tìm một chút thôi, xem một chút thời đại tiền sử này cùng Tiên giới chúng ta có gì bất đồng.
- Tất cả Đại đạo, trăm sông đổ về một biển. Chỉ là muốn nhìn tiền sử Đại đạo một chút, đối với tu vi của chúng ta tiến cảnh tất nhiên cũng rất có ích lợi.
Mấy vị Tiên Vương khác rối rít gật đầu, năm vị Tiên Vương này tự chọn một con đường tiến vào trong đó, bọn họ hiển nhiên có thủ đoạn liên lạc khác, cũng không có cùng Hậu Thổ Câu Trần Huyền Thanh ba vị Tiên Vương đi cùng một con đường.
Trong đó, Ngọc Hoàng Tiên Vương đi con đường cùng Giang Nam là một cái môn hộ.
Nhiều Tiên nhân lưu ở nơi đây thấy thế, cũng rối rít đi theo mấy vị Tiên Vương này tiến vào, xem một chút có thể tìm được kỳ ngộ của mình hay không.
Cũng không lâu lắm, lại có mấy Tiên Vương phủ xuống, cũng riêng phần mình tiến vào trong thông đạo.
/2823
|