Đế Vương Công Lược

Chương 54 - Giữa Ban Ngày Ban Mặt Cướp Đồ Đệ

/196


【 Chương 53: - Giữa ban ngày ban mặt cướp đồ đệ 】 Lão già chết tiệt này quá vô sỉ

***

“Tiền bối có thể giải Đốt Tinh cục?” Đoạn Dao nghe vậy khiếp sợ.

Lão nhân nói: “Chỉ là một ván cờ mà thôi, lúc trước sẽ không, nhìn nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên nhìn ra vài con đường, bằng không chẳng phải uổng phí thời gian rồi sao.”

Đoạn Dao do dự ngồi đối diện hắn, nói: “Nhưng ta đối một nước cờ cũng không biết.”

“Không sao, chậm rãi học là được.” Lão đầu nói, “Học xong ván cờ này, có lẽ đến một ngày nào đó có thể giúp ca ca ngươi sống lâu một chút.”

Đoạn Dao nhất thời mở to hai mắt.

Lão nhân hỏi: “Chỉ cần trả lời ta, học hay không học.”

“Học!” Đoạn Dao rất là sảng khoái.

Lão nhân gật đầu: “Từ tối nay trở đi, mỗi lần ta chỉ dạy ngươi ba bước cờ.”

Đoạn Dao nói: “Được được được.”

“Bước này, gọi là Trảm Nguyệt Trích Tinh.” Lão đầu kẹp một con cờ lên, “Nhìn bình thường như là không có gì lạ, phía sau nhưng có tư thế thôn tính tứ hải.”

Đoạn Dao chống quai hàm, tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng là nhìn cực kỳ cẩn thận.

“Bước này, gọi là Quan Tinh Lạc Hải.” Lão nhân liền đi một bước, “Tiểu quỷ, ngươi còn chưa gọi ta một tiếng sư phụ.”

Còn phải bái sư? Đoạn Dao rất là khó xử, cũng không phải không muốn gọi, mà là mình đã có sư phụ, không chỉ hung ác, tâm nhãn còn quá nhỏ. Không cần nghĩ cũng có thể biết, nếu bị hắn biết được mình ở bên ngoài bái một sư phụ, e là hành cung cũng sẽ bị hủy.

Lão nhân hỏi: “Sư phụ ngươi là người phương nào?”

Đoạn Dao vội vàng nói: “Nam Ma Tà.” Vừa nghe danh tự này, liền biết không phải người hiền lành, cho nên tiền bối sẽ không bắt bái sư đi.

“Thì ra là đồ đệ của hắn.” Lão nhân gật gật đầu, “Lúc trước ngược lại là nghe nói qua danh hào này.”

“Chiêu thứ ba tên gì?” Đoạn Dao nói sang chuyện khác, ngây thơ hồn nhiên lại hoạt bát, cười vô cùng xán lạn.

“Chiêu thứ ba, gọi Tinh Thủy Bình Dã.” Lão nhân thuận theo ý hắn, liền đi một nước cờ, “Đi lệch về phía Bắc nửa bước Nam ba bước, ngoại trừ nơi này, địa giới bốn phía đều có tình trạng nguy hiểm.”

Đoạn Dao cái hiểu cái không, gật đầu.

“Đây cũng là ba bước cờ đêm nay ngươi phải học.” Lão nhân thu hồi quân cờ, “Đến ngươi.”

Đoạn Dao do dự cầm lấy ba quân cờ một trắng hai đen, răm rắp học theo, lần lượt bộp bộp rơi vào vị trí tương ứng trên bàn cờ.

Lão nhân lại lắc đầu.

Đoạn Dao hỏi: “Không đúng hả?”

Lão nhân nắm chặt đầu ngón tay của hắn, điểm trên bàn cờ một cái.Chân khí uốn lượn, tựa hồ ngay cả quân cờ đều đang khẽ run.

Đoạn Dao: “...”

“Có học được chưa?” Lão nhân lại hỏi.

Đầu ngón tay vẫn như trước nóng hổi, cuối cùng Đoạn Dao hậu tri hậu giác phát hiện một chuyện.

Cái gọi là Đốt Tinh cục, căn bản cũng không phải là một trận dang dở, mà là một môn công phu.

Một môn công phu sâu không lường được.

Một nơi khác bên trong tiểu viện, Nam Ma Tà đang ngồi ở bên cạnh bàn đá, vừa ăn quả trứng đỏ còn dư của đại đồ đệ, vừa giúp tiểu đồ đệ uy trùng.

Trong hành cung này có ôn tuyền, tuy nói đang là thời tiết giữa hè, ngâm cũng không oi bức. Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng xoa bóp bả vai giúp hắn, hỏi: “Muốn trở về nghỉ ngơi không?”

Sở Uyên nằm nhoài ra thành ao, như là không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Đoạn Bạch Nguyệt ở trước mặt hắn phất tay một cái.

Sở Uyên hoàn hồn: “Hả?”

“Đang nghĩ gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: “Đang nghĩ vị tiền bối trong thiên viện kia, rốt cuộc có thân phận như thế nào.”

“Giang hồ rộng lớn, có người cũng có quỷ thần, nếu đối phương không muốn nói, chúng ta cần gì phải hỏi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sở dĩ chọn ở hành cung này, tám phần là vì có thể bảo vệ vị Phượng Cô bà bà kia từ xa, hẳn là người trong lòng của hắn khi còn trẻ, nhưng chẳng biết vì sao lại bỏ qua, đến tuổi già chỉ còn lại một mình.” Nghĩ đến cũng là thổn thức.

Sở Uyên nói: “Nam tiền bối cũng không biết hắn là ai?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tuy nói sư phụ từng đến các môn phái bái sư, đại giang nam bắc toàn bộ đều đã đi qua, nhưng vẫn không có hứng thú với những chuyện ta tranh ngươi đoạt ở võ lâm Trung Nguyên, về sau đến Tây Nam phủ thì càng lơ là tùy tính hơn, ngay cả tên minh chủ võ lâm cũng là phải nhắc mười mấy lần mới nhớ kỹ.

Sở Uyên bật cười: “Ngược lại thật sự giống như là tính tình sư phụ.”

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, nhìn hắn: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Sở Uyên đầu tiên là nghi hoặc, suy nghĩ một chút rồi cả người lại cứng đờ.

“Sư phụ thế nhưng lời to rồi.” Trước khi hắn nói chuyện, Đoạn Bạch Nguyệt đã giành nói, “Có câu này của ngươi, lần tới coi như là tiến vào nấm mồ, sợ là nửa đêm cũng có thể cười tỉnh.”

Sở Uyên vỗ một chưởng đến.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tránh, thuận thế nắm chặt cổ tay hắn kéo vào trong lòng, dòng nước ấm áp, vẩy lên trên người trong lòng cũng mềm mại.

Sở Uyên nói: “Dám.”

“Coi như ta dám, ngươi cũng không chịu nổi.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào lỗ tai ẩm ướt của hắn nói, “Đêm qua mệt như vậy, đêm nay nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.”Sở Uyên nghiêng đầu tránh thoát hắn, tự mình khoác ngoại bào đi chân trần đạp lên bờ.

Người này, cái gì cũng có thể nói, thật sự hết cứu chữa được rồi.

Trên đường trở về, chân trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm sét. Không lâu sau liền giáng xuống một trận mưa, dưới một lớp chăn mỏng manh, hai người ôm nhau ngủ, ôn hòa, vừa vặn.

Trong thành có ma nữ, đương nhiên sẽ không có phu canh. Hạt mưa nện thật mạnh xuống đất, bắn lên từng hạt nước nho nhỏ. Có oa nhi nhà ai khóc nháo vài tiếng, cũng sẽ bị mẫu thân mình vội vàng che miệng lại, chỉ lo sẽ đưa tới đồ vật tà uế không sạch sẽ.

Góc đường chợt lóe lên trường bào trắng, tốc độ nhanh đến nỗi phảng phất chỉ trong nháy mắt, còn muốn chăm chú nhìn kỹ, cũng đã là mờ mịt không có tung tích.

Sáng sớm ngày hôm sau, lão Vương bán nước đậu xanh dậy từ rất sớm dựng sạp hàng, nhưng chậm chạp vẫn không thấy Trương A Quải bán bánh quẩy chiên đối diện, còn tưởng là bị bệnh. Vì vậy sau khi bán xong, liền dọn dẹp tiện thể tự gánh lấy trách nhiệm đi thăm A Quải, gõ cửa không ai trả lời, từ khe cửa sổ nhìn vào bên trong, nhưng là một cặp mắt trừng to.

Một cặp mắt không hề có sinh khí, máu me đầy mặt.

“Cứu mạng a!” Lão Vương hồn phi phách tán, chạy trối chết ra tiểu viện, dọc đường lớn tiếng la, “Chết người, lại có người chết a!”

Trong nháy mắt dân chúng tan tác như chim muông, vừa nãy trên đường phố còn náo nhiệt phồn hoa, chớp mắt chỉ còn lại vài ba, năm người.

Hướng Liệt vừa vặn đang dẫn người tuần tra ở gần đó, sau khi nghe được tin tức vội vội vàng vàng chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?”

“Trương A Quải, Trương A Quải chết rồi, bị ma nữ móc não a!” Đầu gối Lão Vương như nhũn ra, suýt nữa ngồi sụp xuống đất.

Lời này vừa nói ra, ba năm người có gan lớn lúc nãy còn ở trên đường cũng chạy sạch sành sanh.

Hướng Liệt kêu người tạm thời dẫn hắn đi nghỉ ngơi, còn mình thì chạy đến thành Bắc kiểm tra đến tột cùng, Trương A Quải vẫn là tư thế lúc trước, đã sớm tắt thở, tử trạng giống hệt hai người lúc trước.

...

Đoạn Dao dán sát lưng vào tường, dè dặt cẩn thận dịch về phía phòng ngủ của mình.

Nam Ma Tà vắt chân ngồi ở trên nóc nhà, vừa xỉa răng vừa nói: “Tối qua đi đâu đó?”

Đoạn Dao dừng bước, bày ra khuôn mặt ngây thơ tươi cười ngẩng đầu: “Sư phụ, sớm nha.”

Nam Ma Tà nhảy vào trong viện, nói: “Đến đến đến, xem sư phụ chuẩn bị cái gì cho ngươi nè.”

Phía sau lưng Đoạn Dao ngứa ngáy, lòng nói có cần xúi quẩy vậy không, mới có một đêm liền bị phát hiện.

Ca ca gần đây hoang dâm vô độ, cũng không trông cậy có thể giúp đỡ, vẫn là sớm chạy một chút thì tốt hơn.

Chỉ là còn chưa kịp xoay người, Nam Ma Tà cũng đã thần bí vạn phần móc ra một bình sứ nhỏ: “Đến xem.”Đoạn Dao do dự đến gần.

Là một con hồng đầu trùng lớn, xúc tu phát sáng ước chừng dài cỡ một ngón tay.

“A!” Đoạn Dao kinh hỉ.

“Hảo hảo nhận đi, ca ca kia của ngươi cũng không có đâu.” Nam Ma Tà vỗ vỗ tay hắn, “Sư phụ dưỡng ba năm, mới có thể dưỡng đến bóng loáng như vậy, cũng không dễ dàng.”

“Sư phụ.” Đoạn Dao cơ hồ lệ nóng doanh tròng.

Nam Ma Tà vui cười hớn hở xoay người, tiếp tục đi trong sân trêu ghẹo trùng.

Đoạn Dao thâm tình nói: “Sư phụ!”

“Làm sao vậy?” Nam Ma Tà dừng bước.

Đoạn Dao chạy chậm vài bước, tiến lên thân thiết kéo cánh tay của hắn lại: “Có chuyện phải nói cho sư phụ, chỉ là nghe xong đừng tức giận.”

“Nói đi.” Nam Ma Tà vẻ mặt từ ái.

Đoạn Dao nói: “Tối hôm qua ta không trở về, là bởi vì vẫn luôn ở trong thiên viện kia.”

“Ở trong đó làm gì?” Nam Ma Tà quả nhiên nhíu mày.

Đoạn Dao nói: “Tiền bối vẫn luôn dạy ta, làm sao mới có thể giải Đốt Tinh cục.”

“Còn có bản lãnh này?” Nam Ma Tà bất ngờ.

Đoạn Dao dùng sức gật đầu.

Nam Ma Tà suy nghĩ một chút, liền bất mãn: “Chuyện như vậy, tại sao không gọi sư phụ?”

Đoạn Dao nói: “Lần tới gọi, lần tới gọi.”

“Có thể phá giải Đốt Tinh cục, thì thông hiểu việc Triều Nhai, nghe qua cũng như là có ba phần bản lĩnh.” Nam Ma Tà sờ cằm, hỏi, “Học xong chưa?”

Đoạn Dao đáp: “Chỉ học được ba chiêu.”

“Ba chiêu?” Nam Ma Tà buồn bực.

Đoạn Dao nghiêm túc nói: “Thuật phá giải Đốt Tinh cục, thật ra là một bộ nội lực tâm pháp.”

“Ngươi nói cái gì, lão già kia dạy ngươi luyện công phu?” Nam Ma Tà nghe vậy suýt chút nữa tức điên.

Đoạn Dao nói: “Tiền bối nói nếu có thể học được cách phá giải Đốt Tinh cục, tương lai nói không chừng có thể giải Kim Tàm Tuyến của ca ca.”

“Ngươi nghe hắn khoác lác!” Nam Ma Tà nắm cổ tay tiểu đồ đệ, thử mạch một chút xác định không có chuyện gì mới yên tâm -- mà yên tâm thì yên tâm, nên tức giận vẫn là nhất định phải tức giận! Vì vậy tiện tay lượm một cục đá trên đất, liền muốn đi đánh nhau đòi lẽ phải!

Từ lúc sinh ra đến giờ, vẫn luôn là mình cướp đồ của người khác, vẫn chưa từng bị người khác cướp qua, ban ngày ban mặt trắng trợn cướp đoạt đồ đệ của người khác, chuyện này ai có thể nhịn!

“Sư phụ, sư phụ bình tĩnh một chút a!” Đoạn Dao đuổi theo ở phía sau.

Nam Ma Tà một cước đá văng cửa tiểu viện, hai tay chống nạnh trừng mắt thổi râu mép.

Lão nhân chỉ là chậm rãi nhấc mí mắt, rồi tiếp tục cúi đầu nghiên cứu bàn cờ. Tuy nói bố cục nhìn qua không quá giống hôm qua, Đoạn Dao vẫn như cũ liếc mắt một cái nhìn thấy Đốt Tinh cục ẩn giấu bên trong.

Tư thế Nam Ma Tà cực túc: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

“Không tên không họ, không đáng để Nam đại hiệp nhắc đến.” Lão nhân thở dài, tốc độ nói chuyện rất chậm.

Đoạn Dao cảm thấy, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời sư phụ mình được người khác gọi là đại hiệp, thời khắc trọng yếu như vậy, rất đáng giá để tú tài cẩu thả đầu đường tinh tế ghi chép xuống.

“Thật sự có thể phá Đốt Tinh cục?” Nam Ma Tà ngồi xổm đối diện hắn.

Lão nhân nói: “Có thể thử một lần.”

Đây mới có thể thử một lần, một chút đáng tin cũng không có, liền bắt đầu lừa gạt đồ đệ người khác?

Nam Ma Tà trợn mắt.

Lão già chết tiệt, quá vô liêm sỉ.

/196

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status