Đế Vương Công Lược

Chương 77 - Một Đường Đi Trước

/196


【 Chương 76: Một đường đi trước 】 Nghe nói Tây Nam Vương âm thầm rời khỏi phủ

***

Tư Không Duệ ở một nơi gọi là Vọng Tịch Tiêu, địa phương hơi lệch về một bên, bốn phía có không ít mạch nước ngầm, vì vậy ngày thường cũng không có nhiều đội buôn đi qua. Đội thuyền khởi hành giờ Tý, vốn dĩ đường không tính xa, vòng tới vòng lui, nhưng cũng là buổi chiều ngày thứ hai mới đến.

“Oa.” Đoạn Dao nhón chân nhìn về phía trước, “Phồn hoa như vậy a.”

“Tư Không vốn dĩ chính là một người thích xa hoa hưởng lạc, nếu là Vọng Tịch Tiêu không phồn hoa, sợ cũng không giữ được hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nơi này được gọi là tiểu Giang Nam, nếu ngươi thích thì chúng ta liền ở thêm hai ngày.”

“Dao nhi muốn ở lại bao lâu cũng được, ngươi có thể đi nhanh chút không?” Tư Không Duệ sau khi nghe vậy xen mồm.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không thể.”

Tư Không Duệ nỗ lực nói đạo lý với hắn: “Đây là nhà ta.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trằn trọc trở mình, trắng đêm khó ngủ.”

Tư Không Duệ lòng tràn đầy phẫn uất đi về phía bên kia.

Đoạn Dao chu chu miệng, tâm nói mình có nên học mấy câu nói này không, tựa hồ dùng khá là tốt.

Trên tảng đá lớn ngoài bến tàu, một nữ tử mặc hoàng sam trong tay ôm một tiểu nam hài, đang ở xa xa phất tay về phía bên này.

“Nương tử!” Tư Không Duệ treo ở trên lan can nhiệt tình đáp lại.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngươi xem ngươi kìa, mặt đầy cơ khát.”

“Một lần cuối cùng, sau khi lên bờ, không được nhắc tới thư tình!” Tư Không Duệ hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi.

Đoạn Bạch Nguyệt hữu hảo gật đầu.

Tư Không Duệ lăng không bước qua mặt biển, vững vàng dừng ở trên bờ.

Nữ tử mặc hoàng sam cười chỉnh lại xiêm y cho hắn, rồi đưa nhi tử qua, người một nhà nói nói cười cười, rất là hòa thuận vui vẻ.

Đoạn Dao ở trong lòng thở dài, cái gì gọi là người này so với người kia, giống như trừ bỏ ca ca xui xẻo của mình ra, mỗi một người trong chốn giang hồ này đều là hôn nhân mỹ mãn, nhi nữ song toàn.

Đoạn Bạch Nguyệt nhấc tay hắn lên, cũng phóng người nhảy lên bến tàu.

“Đoạn vương gia.” Tú Tú hành lễ, “Nhiều năm không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ.”

“Người một nhà, không cần khách khí.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu như đệ muội không chê, gọi ta một tiếng đại ca cũng được.”

“Đoạn đại ca.” Tú Tú cười nói, “Hôm qua nghe Duệ ca nói muốn đi đón đại ca và Dao nhi, còn tưởng là sáng sớm sẽ trở về, không nghĩ tới bây giờ mới đến.”

“Nàng ở đây chờ cả buổi sáng à?” Tư Không Duệ quan tâm.

Tú Tú nói: “Coi như là ngắm cảnh biển.””Đến đến đến, mau về nhà rồi nói.” Tư Không Duệ đỡ nàng đi xuống đá ngầm, cùng nhau đi trở về.

Trong tay Đoạn Dao ôm tiểu hài tử, trợn mắt há hốc mồm nói: “Không cần nhi tử nữa hả?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có ngươi ở đây a.”

Đoạn Dao: “A?”

Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ đầu hắn: “Vừa nãy đã nói, người một nhà không cần khách khí.” Chỉ cần ôm là được rồi.

Đoạn Dao: “...”

Đây đều là cha mẹ gì a.

Vọng Tịch Tiêu xem như là sản nghiệp tổ tiên nhà Tư Không, trải qua hơn trăm năm phát triển, cũng đã có quy mô tương đương trấn nhỏ giàu có và đông đúc Sở quốc. Chợ phồn hoa náo nhiệt, đầy đường đều là mùi thơm đồ nướng. Đi lên phía trước nhìn, là một toà phủ đệ cao to xanh vàng rực rỡ, dưới ánh tà dương, ngay cả mái ngói cũng giống như là sẽ phát sáng.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Quản gia đang đứng ở cửa vui cười hớn hở nghênh tiếp, nói là bàn tiệc đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào đều có thể khai yến.

“Cũng không cần sốt ruột, ta dẫn đại ca và Dao nhi đến khách phòng nhìn thử trước.” Tú Tú đưa nhi tử cho Tư Không Duệ, hỏi Đoạn Dao, “Thích nơi yên tĩnh hay là náo nhiệt?”

Đoạn Dao nói: “Yên tĩnh.”

“Vậy thì ở tại Lung Nguyệt?” Tú Tú nói, “Ngoại trừ tiếng sóng biển, một chút thanh âm khác cũng không có.”

“Ừm.” Đoạn Dao thái độ cung kính, “Đa tạ tẩu tẩu.”

Tú Tú nhìn Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Thời gian trôi qua thật sự nhanh, chớp mắt một cái Dao nhi cũng lớn như vậy rồi, có nhìn trúng cô nương nào chưa?”

Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện, Đoạn Dao đã chủ động nói: “Có!” Tuyệt đối đừng lại tới một người làm mai.

“Thanh âm lớn như vậy, xem ra là thích đến quấn rồi.” Tú Tú trêu ghẹo, “Là tiểu thư nhà ai mà có phúc vậy?”

Đoạn Dao nụ cười bình tĩnh: “Hửm?”

“Đệ muội đừng hỏi nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt cứu nguy, “Ngay cả người làm đại ca như ta, cũng hỏi không ra rốt cuộc ai mới là người trong lòng hắn, tiểu hài tử mỗi nhà, không vội những thứ này.”

“Đúng, ta không vội.” Đoạn Dao sờ mũi, nói sang chuyện khác, “Vọng Tịch Tiêu và Bạch Tượng quốc có sinh ý lui tới không?”

“Bạch Tượng quốc? Tất nhiên là có.” Tú Tú đẩy cửa viện ra giúp bọn họ, “Ngoại trừ Đại Sở, Bạch Tượng quốc xem như là một trong đảo quốc giàu nhất ở Nam Dương, muốn làm ăn sao có thể bỏ qua bọn họ, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Lúc này chúng ta chính là muốn đến Bạch Tượng quốc.” Đoạn Dao nói, “Tìm người.”

“Thì ra là như vậy.” Tú Tú sảng khoái nói, “Đến Bạch Tượng quốc thì không thể thiếu một người dẫn đường, vừa vặn gần đây Duệ ca rãnh rỗi buồn chán, không bằng để hắn cùng ra biển, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Đoạn Bạch Nguyệt vui vẻ đáp ứng: “Tư Không có thể lấy được phu nhân thông tình đạt lý như đệ muội, thực sự là kiếp trước tích đức.”Sau buổi tiệc đón gió, Tú Tú mang theo Đoạn Dao đi dạo chung quanh trên đảo, Tư Không Duệ ngồi trên ghế ở thư phòng, trừng mắt nhìn chằm chằm Đoạn Bạch Nguyệt, ánh mắt phẫn nộ, rất phẫn nộ.

Tây Nam Vương nói: “Chuyện này oan uổng, là đệ muội chủ động yêu cầu, kêu ngươi theo ta cùng nhau đến Bạch Tượng quốc.”

Tư Không Duệ kiên định nói: “Nhất định là ngươi hạ cổ nương tử ta.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cứ cho là vậy đi, nói chung lần này ngươi đừng hòng chạy.”

Tư Không Duệ gục đầu xuống bàn.

Đoạn Bạch Nguyệt đặt một chén trà trước mặt hắn: “Nói một chút xem, tình trạng Bạch Tượng quốc gần đây thế nào?”

“Nói cái gì Bạch Tượng quốc.” Tư Không Duệ ngồi xuống, “Trước tiên nói mặt của ngươi làm sao vậy, tay lại làm sao, che kín như vậy, sợ bị người khác nhìn thấy không còn trinh tiết phá hỏng khuê dự à?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đúng.”

Tư Không Duệ: “...”

Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu: “Không có gì, luyện công trúng độc, hủy dung mà thôi.”

Tư Không Duệ ngoắc ngoắc ngón tay: “Lấy xuống, cho ta xem một chút.”

Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: “Ngươi thật sự quá bà tám.”

Tư Không Duệ ra tay nhanh như chớp, hướng hắn trên mặt kéo tới.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt cổ tay của hắn, tiện tay ném qua một bên.

'Ầm' một tiếng rơi xuống bàn, Tư Không Duệ ôm đầu gào khóc gọi: “Khốn nạn!”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tài nghệ không bằng người, tự làm tự chịu.”

Tư Không Duệ nước mắt lưng tròng, không cam lòng ngồi trở lại ghế tựa: “Lúc trước Nam sư phụ từng viết thư đến đây hỏi chuyện Thiên Thần Sa, có liên quan không?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chuyện Thiên Thần Sa chỉ là kèm theo, lần này ta tới Nam Dương, không phải là tìm thuốc, mà là tìm người.”

Tư Không Duệ nói: “Tìm ai?”

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Sở Hạng.”

“Họ Sở, hoàng tộc?” Tư Mã Duệ nói, “Tìm hắn làm gì, ngươi còn đang âm thầm giúp tiểu hoàng đế kia?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.

“Rốt cuộc cho ngươi chỗ tốt gì a, nhiều năm như vậy vẫn luôn đi theo làm tùy tùng, đại nội tổng quản cũng không bận rộn bằng ngươi.” Tư Không Duệ cực kỳ khó hiểu.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Một câu, có giúp hay không?”

“Giúp giúp giúp.” Tư Không Duệ đau đầu, chỉ cầu đừng nghe một câu 'Trằn trọc trở mình, rơi lệ bình minh'.

Đoạn Bạch Nguyệt rất là thoả mãn: “Tốt, vậy ba ngày sau xuất phát.”

Tư Mã Duệ duỗi ra một ngón tay: “Nói rõ trước, sau khi làm xong việc này, thì trả thư lại cho ta.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Có thể thương lượng.”

Tư Mã Duệ cảnh giác: “Lập cái chứng từ.”Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có hữu dụng không?”

Tư Mã Duệ suy nghĩ một chút, nhụt chí.

Vô dụng.

Dựa theo trình độ vô sỉ của người này, đừng nói là lập chứng từ, coi như là dán bảng cáo thị đầy đường khua chiêng gõ trống, đến lúc đó đổi ý cũng là không có chút áp lực nào.

Trẻ người non dạ, giao hữu không cẩn thận thì chỉ có thể tự nuốt quả đắng. Mỗi khi nhớ tới, đều là một giọt nước mắt chua xót.

Ba ngày sau, đội thuyền khởi hành một lần nữa, Tư Không Duệ lưu luyến cáo biệt nương tử mình, ở đây được nửa tháng, đều vẫn duy trì một dáng vẻ thở ngắn thở dài tình thiết nhớ nhà.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tú tài viết câu đối ven đường cũng không khổ sở như ngươi.”

Tư Không Duệ nói: “Ngươi câm miệng cho lão tử.”

Đoạn Dao ngồi ở trên đài, vừa ăn quả hồng, vừa nhìn hai người bọn hắn cãi nhau, thuận tiện suy đoán khi nào mới có thể đánh nhau.

Vương thành Sở quốc, Diệp Cẩn đang ngồi ngay ngắn ở trong sảnh Thái y viện, nhìn một đám đại thần trước mặt.

Thật sự là một đám, mênh mông cuồn cuộn tràn vào, không biết còn tưởng là muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Đào Nhân Đức tươi cười đầy mặt, đáy mắt tràn ngập chờ mong.

“Đào đại nhân.” Diệp Cẩn lao tâm lao lực quá độ, “Chư vị muốn tuyển tú cho hoàng thượng, vì sao không đến Ngự Thư phòng?”

Đến nói với ta làm gì? Đến nói với ta làm gì? Đến nói với ta làm gì?

Đào Nhân Đức thở dài: “Nói, nhiều năm như vậy vẫn luôn nói, chỉ là hoàng thượng vẫn không chịu a.”

Đầu Diệp Cẩn vang ong ong, không chịu là thì thôi, không chịu ngươi tìm ta thì có tác dụng gì?

Đào Nhân Đức nói: “Hoàng thượng đối Cửu vương gia thương yêu đến cực điểm, nói không chừng sẽ nghe lọt tai. Khi tiên đế ở tuổi này, đã có ba nam một nữ, mà thánh thượng bây giờ đừng nói là dòng dõi, ngay cả một hậu phi cũng không chịu nạp, vẫn luôn cố chấp như thế, dù sao cũng không nên a.”

Diệp Cẩn hỏi ngược lại: “Dòng dõi thật sự trọng yếu đến vậy sao?”

“Cửu vương gia là người trong giang hồ, tất nhiên không cần lưu tâm những chuyện này.” Đào Nhân Đức nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng, “Mà phía sau hoàng thượng là giang sơn xã tắc và muôn dân thiên hạ, có một số việc, mặc dù là không muốn làm, cũng phải vì bách tính đi làm, làm bừa không được.”

Đỉnh đầu bị chụp mũ như vậy, Diệp Cẩn sức cùng lực kiệt phất tay: “Được được được, ta đi nói.”

Chúng thần vui vẻ: “Đa tạ Cửu vương gia.”

Diệp Cẩn lê bước chân tới Ngự Thư phòng.

“Sao lại đến đây lúc này, bên ngoài còn đang nắng.” Sở Uyên gọi Tứ Hỉ bưng nước ô mai đến, “Thiên Phong đâu?”

“Đang nghỉ trưa.” Diệp Cẩn ngồi ở bên cạnh hắn, “Trước tiên đừng xem sổ con, ta có chuyện muốn nói.”

Sở Uyên hỏi: “Chuyện gì?”

Diệp Cẩn nói thẳng ra: “Lập hậu đi.”

Sở Uyên dở khóc dở cười: “Là ai đi tìm ngươi, Đào Nhân Đức?”

Diệp Cẩn bĩu môi: “Lúc này một lần có mười bảy người đến, quỳ ở cửa vào.”

“Làm khó dễ ngươi rồi.” Sở Uyên chỉnh lại tóc cho hắn, “Nếu là ngại trong cung phiền thì trở về Giang Nam đi, bớt đi những người ồn ào này, cũng có thể thanh tịnh một chút.”

Ta ngược lại thật sự muốn trở về. Diệp Cẩn nhìn lướt qua sổ con trên bàn, ngạc nhiên nói: “Ồ? Ngươi dự định triệu Ôn đại nhân trở về?”

“Đi ra ngoài bốn, năm năm, cũng nên ở bên ngoài chờ đủ rồi.” Sở Uyên nói, “Lại qua thêm một năm rưỡi nữa, không sai biệt lắm cũng nên trở lại đi, trong triều này vị trí trống quá nhiều, có hắn ở đây, trẫm cũng có thể an tâm một chút.”

Diệp Cẩn gật đầu, lại hỏi: “Cái kia, gần đây ngươi thật sự là không có chuyện gì chứ?”

Sở Uyên bật cười: “Lời này sao lại nói như vậy, ta có thể có chuyện gì?”

“Đoạn đường từ Tây Nam trở về Vương thành, so với lúc trước như là tâm sự nhiều hơn không ít.” Diệp Cẩn nói, “Nghe nói Đoạn Bạch Nguyệt cũng không ở Tây Nam phủ, rút ra một nhánh quân đội không biết đi đâu, cùng chuyện này có liên quan không?”

Sở Uyên nghe vậy nhíu mày: “Hắn không ở Tây Nam phủ?”

Diệp Cẩn gật đầu: “Đã đi một lúc lâu rồi, ta tưởng ngươi biết.”

Sở Uyên nghiến răng nghiến lợi: “TRẪM-KHÔNG-BIẾT.”

Diệp Cẩn ngờ vực nhìn thẳng hắn, không biết thì không biết, hung dữ như vậy là muốn làm gì, chẳng lẽ là Tây Nam Vương thiếu nợ bạc chạy trốn?

/196

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status