Đế Vương Công Lược

Chương 9 - Biến Cố Lưu Phủ

/196


[Chương 8: Biến cố Lưu phủ] - Bọ ngựa bắt ve

***

Cuối mùa xuân chính là ngày mùa trồng trọt, dân chúng tịnh dưỡng cả một mùa đông, ai ai cũng đều nhiệt tình. Dọc đường đi qua rất nhiều thành trấn, hai bên bờ sông kênh đào đều rộn ràng náo nhiệt tiếng người huyên náo, nhất phái hình ảnh thịnh thế.

Sở Uyên nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng có chút thoải mái.

“Hoàng thượng.” Ngày hôm nay, Tứ Hỉ công công tiến lên khoác áo choàng cho hắn, lại nói, “Tiếp theo hẳn là sắp đến thành Vân Thủy.”

Sở Uyên gật đầu, cũng không nói gì thêm, tiếp tục nhìn xa xa xuất thần.

Tri huyện thành Vân Thủy tên là Lưu Bật, là họ hàng xa của Lưu Cung. Tuy nói chỉ là một thất phẩm nhỏ nhoi, nhưng trong triều lại có không ít người nóng mắt vị trí này. Kênh đào vừa mở thì có tài lộc đến, chuyển muối về Nam đưa lương thực lên Bắc, vận chuyển lá trà đồ sứ đến Tây Dương, đều phải đi qua thành Vân Thủy nho nhỏ này, người nào mà không có lòng tham, tiền ở khắp nơi chạy tới, so với nơi thâm sơn cùng cốc khác, không biết béo bở hơn bao nhiêu lần.

Biết được Sở Uyên muốn đến Giang Nam, Lưu Bật ngược lại là không có quá nhiều lo lắng. Trên khoản nhìn không ra bất cứ vấn đề, trong phủ nha đều là người của mình, mọi người đều là châu chấu bị cột chung trên một sợi dây thừng, tất nhiên sẽ không sợ có người cáo trạng. Còn nữa, trong Vương thành còn có Lưu thái gia, đó là núi dựa lớn của người Lưu gia, trong thời gian ngắn sẽ không đổ. Sáng sớm ngày hôm nay, hắn liền tắm rửa thay y phục, mang theo thuộc hạ chạy đến bến tàu tiếp giá. Dân chúng bốn phía cũng tụ tập không ít, đáy mắt ai cũng hưng phấn, đều mong chờ gặp Hoàng thượng.

Giữa trưa, thuyền lớn cuối cùng chậm rãi tới gần, trên cột buồm cờ xí vàng óng tung bay trong gió, Ngự Lâm quân cầm đao đứng hai bên mép thuyền, lưỡi đao dưới ánh mặt trời phiếm ra hàn quang, khiến người khác nhịn không được trong lòng nổi lên chút kiêng kị.

“Hạ quan cung nghênh Hoàng thượng !” Lưu Bật đem người quỳ xuống đất đón chào, dân chúng cũng ào ào quỳ xuống thành một mảnh.

Trong tiểu viện cách đó không xa, Diệp Cẩn như trước đang phơi dược, giống như là không nghe được tiếng ồn ào.

“Thật sự không đi xem?” Bạch Lai Tài trong lòng rất ngứa ngáy.

“Ngươi muốn đi thì đi đi, ta cũng đâu có lôi kéo ngươi ở lại.” Diệp Cẩn bưng rổ nhỏ đứng lên, “Hoàng thượng cũng là người, hai mắt một mũi, vì sao phải đặc biệt đến quỳ xem.”

“Ngược lại cũng đúng.” Bạch Lai Tài ngồi ở trên ghế, suy nghĩ một hồi lại đứng lên, “Nhưng ta vẫn muốn đi xem, vạn nhất có thể có lĩnh bạc thì sao.” Chung quy đó là Hoàng thượng a.

Diệp Cẩn rất hối hận đã cứu hắn ra từ trong núi.

Sở Uyên bước xuống thuyền, Lưu Bật tươi cười đầy mặt ngẩng đầu: “Hoàng thượng.”

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, có dân chúng lớn gan nhìn trộm, sau đó trong lòng nhịn không được liền khen ngợi, tướng mạo Hoàng thượng thật đẹp a. Tóc đen ngọc quan dựng thẳng, ánh mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, khí chất quanh thân hoa quý không giận mà uy, thì lại vội vàng thành thành thật thật cúi đầu.”Ái khanh hãy bình thân.” Sở Uyên tự mình tiến lên, vươn tay đỡ hắn dậy.

Lưu Bật cười đến mặt đầy nếp nhăn, lại chào hỏi nói: “Tứ Hỉ công công, Thẩm tướng quân.”

“Thành Vân Thủy quả thật là phồn hoa náo nhiệt.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Lưu đại nhân quả nhiên có cách thống trị.”

“Thẩm tướng quân quá khen, đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của hạ quan.” Lưu Bật nghiêng người tránh đường, “Trong phủ đã chuẩn bị xong yến hội, mời Hoàng thượng dời giá.”

Trong đám người, một lão đầu đang cắn hạt dưa xem náo nhiệt, còn dùng sức duỗi cổ nhón chân, vừa nhìn cũng là một người tốt. Thẳng đến khi đoàn người rời đi dân chúng tán đi, mới lưu luyến không rời trở về nhà.

“Không lĩnh được bạc hả?” Thấy hắn ủ rũ bước vào tiểu viện, Diệp Cẩn chế nhạo.

“Hoàng thượng sao lại có thể keo kiệt như vậy?” Bạch Lai Tài ngồi trở lại bên cạnh bàn đá, căm giận nói, “Nhìn qua cũng rất giống đại phu ngươi, cũng là người tốt bụng, kết quả đừng nói bạc, ngay cả bánh bao cũng không có.”

“Ngươi nói ai lớn lên giống hắn?” Diệp Cẩn mắt lộ ra hung quang.

Bạch Lai Tài nhanh chóng nói: “Ta !”

Diệp Cẩn hừ lạnh một tiếng, hất cằm ung dung trở về phòng ngủ.

Bạch Lai Tài vỗ vỗ ngực thở ra một hơi, thật là hung a...

Sở Uyên không thích phô trương, Lưu Bật tất nhiên không dám đãi lớn, đồ ăn tuy nhiều nhưng đều là những món bình thường dân dã, rượu Thiệu Hưng cũng là loại bình thường. Sở Uyên cùng người còn lại hàn huyên vài câu về chuyện thay đổi tuyến đường kênh đào, cũng hoàn toàn không hỏi thêm chuyện gì khác, sau khi tan tiệc thì trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả quan viên nơi khác cũng không triệu kiến.

Lưu Bật ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng ít nhiều gì cũng muốn kiểm toán, nhưng không ngờ đến một câu cũng không đề cập.

Dựa theo kế hoạch lúc trước, Sở Uyên sẽ ở đây hai ngày, đợi sau khi thuyền bổ cấp đầy đủ, thì sẽ tiếp tục một đường xuôi Nam đến thành Thiên Diệp. Ai ngờ đại để là vì vài ngày trước ở trên sông bị gió thổi cảm lạnh, ngày thứ hai đến thành Vân Thủy thì bắt đầu phát sốt, Ngự y đi theo điều dưỡng suốt năm ngày, cuối cùng mới có chút tinh thần.

“Nghe nói Hoàng thượng bị nhiễm phong hàn.” Bên trong tiểu viện, Bạch Lai Tài dùng cù trỏ huých cánh tay hắn, “Ngươi là đại phu, có muốn đến tự đề cử mình không? Nếu may mắn trị khỏi, nói không chừng còn có thể tiến cung làm Ngự y.”

“Kêu lão tử đi làm Ngự y cho hắn?” Diệp Cẩn giận dữ quăng một muôi tàm sa đến, chống nạnh nói, “Nghĩ hay lắm a !”

Bạch Lai Tài ôm đầu chạy ra bên ngoài.

Đại phu đây là muốn ăn thịt người a...

Lưu Bật đối với chuyện này cũng có chút hoảng, hắn ngược lại không phải sợ Sở Uyên sẽ xảy ra chuyện ở đây, chung quy bất quá cũng chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi. Hắn hoảng, là không biết trận phong hàn này là thật hay là giả, nếu là giả, vậy phía sau có mục đích gì.”Đại nhân lo xa rồi.” Trong nha môn, quản gia tên là Lưu Mãn, nhìn qua ngược lại là trấn định hơn so với hắn, chậm rãi bọc tay áo nói, “Hoàng thượng nhiễm phong hàn, ngươi ta tất nhiên tận tâm chăm sóc, nghĩ quá nhiều chuyện khác làm gì?”

Lưu Bật muốn nói lại thôi, nhất thời không rõ trong hồ lô hắn đang bán thuốc gì. Muốn hỏi thêm lại không dám, cả người đều lo sợ bất an, thẳng đến tối khi nghỉ ngơi còn tâm sự tầng tầng, trằn trọc trăn trở làm cho di thái thái đầy mặt oán giận. Thẳng đến khi hừng đông khó khăn lắm mới chợp mắt được, vừa nhắm mắt liền bị Ngự Lâm quân xách từ trên giường lên.

“Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân đây là ý gì a?” Lưu Bật đại kinh thất sắc.

“Người đâu, ném tên nghịch tặc này vào địa lao.” Thẩm Thiên Phàm lạnh lùng hạ lệnh.

Nghịch tặc? Lưu Bật sắc mặt trắng bệch, còn muốn kêu oan, cũng đã bị lôi đi, một đường kéo vào địa lao.

Ngự Lâm quân vây quanh nha môn tri huyện đoàn đoàn, sáng sớm có dân chúng nhìn thấy, trong lòng lập tức buồn bực không biết xảy ra chuyện gì. Về nhà nói với tức phụ, đều cảm thấy đại khái là mấy năm gần đây Lưu Bật tham ô bị bại lộ, cho nên mới có thể bị Hoàng thượng tróc nã hạ ngục, thẳng đến tối mới có tin tức truyền ra, nói là vì Ngự y ở trong Lưu phủ tra ra trong đồ ăn có độc.

Hạ độc Hoàng thượng a... Dân chúng nghe vậy sắc mặt trắng bệch, tội tru di cửu tộc này, cũng có người dám mạo hiểm làm?

Tin tức truyền đến tai Diệp Cẩn, Bạch Lai Tài dè dặt cẩn thận nhìn chằm chằm hắn: “Hoàng thượng trúng độc, đại phu cũng không đi nhìn một cái?”

Diệp Cẩn hung hăng buông chày giã dược: “Ta với hắn lại không quen.”

“Bệnh nhân trên khắp thiên hạ này, đâu phải ai ai cũng quen đại phu.” Bạch Lai Tài nói, “Nếu không có ai sinh bệnh thì phải xem cho ai.”

Diệp Cẩn bị hắn làm cho tâm thần không yên, liền tự mình ra ngoài dạo bước trên đường.

Nha môn từ sớm bị vây thành tường đồng vách sắt, không chỉ có Ngự Lâm quân Sở Uyên mang đến, còn có đóng quân Thẩm Thiên Phàm từ nơi khác phân phối đến. Diệp Cẩn vừa nghe được tin tức còn có chút loạn, về sau dần dần nghĩ rõ ràng -- Nếu thật sự là không có đề phòng bị hạ độc, thì trước đó ai sẽ đem số lượng nhân mã lớn như thế an bài ở phụ cận, chỉ chờ hôm nay đến tróc nã nghịch tặc?

...

Hừ !

Diệp thần y căm giận giậm chân, thở phì phì đi vào khách điếm hạ hỏa.

Hồi nhỏ thì giả bệnh ức hiếp lão tử, lớn lên rồi cũng không chịu sửa đổi cái đức hạnh này, người này thực sự không đáng để đồng tình.

“Hoàng thượng.” Trong thư phòng nha môn, Thẩm Thiên Phàm nói, “Lời khai đã viết xong, Lưu Bật cũng áp dấu tay, mạt tướng lập tức dẫn người trở về Vương Thành.”

Sở Uyên gật đầu: “Chuyến này hung hiểm, làm phiền tướng quân.”

“Đây vốn xem như là chuyện của mạt tướng.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Chỉ là nếu Tây Nam vương còn ở Vương thành...”

“Hắn sẽ không làm khó ngươi.” Sở Uyên cắt ngang, “Nếu hắn không thức thời, thì kêu hắn tự mình đến Giang Nam tìm trẫm.”

“Dạ.” Thẩm Thiên Phàm cúi đầu lĩnh mệnh. Sau khi rời khỏi thư phòng suất lĩnh hơn chục nhân mã, khởi hành ra roi thúc ngựa suốt đêm, một đường âm thầm vòng lại Vương thành.

Lưu Bật ở trong ngục sợ tội tự sát, toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà đều bị lưu đày đến Nam Hải, tân nhậm tri huyện trong vòng mười ngày sẽ đến nhậm chức. Thủ vệ cửa thành thay thế thành đóng quân, ngày ngày đối dân chúng ra vào kiểm tra nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không có biện pháp ra vào tự nhiên. Trong khoảng thời gian ngắn không khí trong thành nghiêm túc hẳn lên, đi ở trên đường cũng cảm thấy trong lòng ngột ngạt.

Diệp Cẩn bắt đầu tính toán, chính mình có nên chuyển đến một nơi khác trước hay không, đợi nơi này yên tĩnh rồi hẳn trở về.

“Đại phu e là không đi được.” Bạch Lai Tài lôi kéo bao phục hắn không buông tay, “Tối qua ta xem thiên tượng -- “

“Ngươi còn biết xem thiên tượng?” Diệp Cẩn chán ghét cắt ngang.

“Tất nhiên là biết.” Bạch Lai Tài gật đầu.

Diệp Cẩn hỏi: “Xem thấy cái gì ?”

Bạch Lai Tài nói: “Dê vào hang sói.”

Diệp Cẩn lắc đầu: “Nếu ngươi mà đi trên đường đoán mệnh, e là nửa văn tiền cũng sẽ không kiếm được.” Không biết nói ba hoa thì cũng thôi đi, ngay cả chút may mắn cũng không nói, cái gì gọi là dê vào hang sói.

“Hoàng thượng bắt cả nhà Lưu Bật, cũng không tìm ra bao nhiêu bạc.” Bạch Lai Tài chậc chậc, “Đó là đại tham quan a, là một con chim bị nhổ lông.”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Bạc đi đâu, lúc này hỏi thủ lĩnh đóng quân Tây Nam một chút, e là sẽ rõ ràng hơn rất nhiều.” Bạch Lai Tài tiếp tục cắn hạt dưa.

Diệp Cẩn đột nhiên đứng lên.

“Nghe nói Thẩm tướng quân đã trở về Vương thành.” Bạch Lai Tài lại chậm rì rì nói, “Nếu Lưu Bật chết, ai có thể nói lúc trước trong nha môn tri huyện kia, người quản sự là hắn?”

Diệp Cẩn giậm chân, xoay người chạy ra sân.

Trong nha môn, tân huyện lệnh vừa được điều đến - Lâm Vĩnh Viễn bị trói gô, ném vào trong địa lao. Đóng quân Đông Nam chỉ trong một đêm làm phản hơn một nửa, lặng lẽ không một tiếng động vây Sở Uyên ở trong phủ.

Sở Uyên khoanh tay đứng ở trong viện, lạnh lùng nhìn Lưu Mãn và thống lĩnh đóng quân - Từng Tuyên.

“To gan !” Tứ Hỉ công công chắn ở phía trước, “Còn không mau lui ra.”

Lưu Mãn ngữ điệu không nóng không lạnh: “Chuyện cho tới bây giờ, xin Hoàng thượng ở đây thêm vài ngày, chờ trong Vương thành có tin tức, rồi ra ngoài cũng không muộn.”

“Rất tốt.” Sở Uyên vẫn chưa để ý đến hắn, chỉ là lạnh lùng nhìn Từng Tuyên, “Trẫm quả thực nhìn lầm ngươi.”

Từng Tuyên không nói một câu, sắc mặt hơi tái -- Hắn vốn là một đầu bếp nho nhỏ trong đóng quân Đông Nam, toàn dựa vào sự bồi dưỡng của Sở Uyên, mới có thể từng bước bò đến vị trí thống lĩnh. Chỉ là một khi trong tay có quyền lực, trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh tham niệm, cho nên mới có thể bị Lưu Bật bắt thóp. Sở Uyên trừng trị quan tham ô trước giờ đều sẽ không nương tay, dù sao cũng chết, bất đắc dĩ mới có thể thông đồng làm bậy với Lưu phủ, nhưng không ngờ đối phương sẽ to gan đến tận đây.

Chỉ là đã lên thuyền giặc, cho dù phía trước là đường chết, cũng chỉ có cứng đầu xông tới.

/196

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status