Đế Vương Sủng Ái

Chương 147

/659


Lâu Thất nhìn đoá Huyết Liên trong tay mình, là thật không sai, vẫn còn rất tươi, nhìn cành hoa quả thật là vừa mới hái trước đó không lâu. Đã vậy cánh hoa còn óng ánh, phía bên trên tịnh khiết lạ thường, không bị dính nhiễm bất kỳ thứ gì khác lên, tỷ dụ như độc.

Cái này là thật. Là thật đấy, còn tươi rói, Băng Thanh Huyết Liên, chính là thứ nàng đang cần lúc này.

Thế nhưng Băng Thanh Huyết Liên quý giá như vậy tại sao Vân Phong lại dễ dàng tặng cho nàng như vậy? Lúc trước đoá hoa giả kia nàng còn có thể nói rằng có lẽ người ta sớm đã biết là giả nên mới hào phóng tặng cho nàng, nhưng bây giờ đoá hoa này là thật.

Hắn cưỡi chim ưng tới chỉ là để hái đoá hoa này, kết quả lại dễ dàng tặng cho nàng như vậy sao? Chỉ là vì có duyên gặp gỡ một lần?

Đừng nói là người khác không tin, đến bản thân nàng còn khó mà tin nổi. Thêm vào việc lúc trước trong đầu nàng bỗng loé lên một suy đoán, Lâu Thất cảm thấy nàng và Trầm Sát dường như đều rơi vào trong một cái bẫy, hình như có người đang đứng trong bóng tối, nấp đằng sau lưng chờ đợi lên kế hoạch hại bọn họ vậy. Không chỉ là Trầm Sát mà còn bao gồm cả nàng.

Vì vậy mà từ lần xuyên không đầu tiên, Lâu Thất đã có một cảm giác tham dự vô cùng mãnh liệt chứ không phải giống như lần trước, nàng cảm thấy bản thân sau khi rời xa Trầm Sát là một người hoàn toàn không bị trói buộc, có thể tự do tự tại sống cuộc sống này.

Xem ra thì cách nghĩ này cũng quá ngây thơ, vốn dĩ nguyên nhân nàng tới với thế giới này là xuyên qua một hiện tượng kỳ lạ, sao mà có thể là đến du lịch dưỡng lão được.

Lâu Thất mải nghĩ những cái này mà nhất thời không chú ý tới sắc mặt của Trầm Sát, mãi cho tới khi nàng cảm thấy xung quanh trở nên ấm áp, đoá hoa trong tay bị người ta lấy đi rồi thì nàng mới phát hiện ra bọn họ đã xuống núi quay về xe ngựa rồi.

Lên núi thì khó nhưng xuống núi đối với Trầm Sát lại vô cùng dễ dàng, Lâu Thất đã được chứng kiến sự nhanh nhẹn dũng mãnh của chàng lúc xuống núi.

Đoá hoa đó lúc này đang ở trong tay của Trầm Sát nhưng chàng tuy tay nắm lấy đoá Băng Sơn Huyết Liên nhưng sắc mặt lại lạnh lùng như băng, ánh mắt lộ ra vẻ đằng đằng sát khí, tựa như đoá hoa này chính là kẻ thù không đội trời chung với chàng vậy.

"Chủ tử?"

Trầm Sát lại bị bất ngờ, chàng đột ngột thu lại sát khí trong đôi mắt, sắc mặt chàng dường như cũng trở nên hiền hoà hơn, chàng nhìn nàng, tuy rằng vẫn còn đôi chút lạnh lùng nhưng đó là dáng vẻ thường ngày chàng đã quen như vậy, thậm chí chàng còn mở miệng hỏi nàng: "Hoa này dùng như thế nào?"

Lâu Thất đột nhiên thấy khổ sở trong lòng, nếu không phải vì nàng thật sự cần đoá Băng Sơn Huyết Liên này thì ắt hẳn Trầm Sát chắc chắn sẽ không lấy đồ mà Vân Phong đưa cho, có thể thấy chàng thật sự đã đặt nàng lên vị trí trên cùng rồi. Ngay lập tức, nàng nghĩ một hồi rồi cũng không trả lời chàng, chỉ cố gắng chống tay ngồi dậy, khi chàng nhìn không đành lòng mới cúi người xuống đỡ nàng thì nàng bỗng nhiên tiến môi vào đặt một nụ hôn không thể coi là nhẹ nhàng in dấu vào bờ môi mỏng của chàng.

Ánh mắt Trầm Sát ngay lập tức sáng rực lên, Lâu Thất trong lúc thú tính của chàng còn đang chuẩn bị bùng phát định ôm lấy gáy nàng hôn ngấu nghiến không cho nàng kịp thở thì đã lấy tay chặn trước ngực chàng, khẽ nói: "Giữa ta và Vân Phong lúc trước đều đã nói hết ra với chàng, ta nghi ngờ rằng Vân Phong có âm mưu gì đó, tặng đoá hoa này có lẽ là một trong những âm mưu của hắn, ta còn nghi rằng Sinh Linh Tiếu kia cũng có liên quan tới hắn."

Nàng nhắc tới Vân Phong không chút kiêng dè, thậm chí người ta tặng cho nàng đoá hoa quý giá như vậy mà nàng cũng chẳng có một chút cảm động, lại còn nghi ngờ người ta, có lẽ trong mắt người khác nhìn vào thì phẩm đức như vậy quả thật là có vấn đề, không biết cảm kích không biết cảm ân. Nhưng những lời này vào trong tai Trầm Sát lại khiến chàng cảm thấy vô cùng bùi tai.

Chàng không thể không thừa nhận rằng ngay từ giây phút Vân Phong xuất hiện trong lòng chàng đã cảm thấy vô cùng khó chịu, Vân Phong không giống như Đông Thời Ngọc, hắn không có thịnh danh giống như Đông Thời Ngọc nhưng trên người hắn đã có thứ mà Đông Thời Ngọc dồn hết tâm trí để làm, đã vậy hắn còn thu hút người khác hơn cả Đông Thời Ngọc. Trong mắt người bình thường, dáng vẻ của Đông Thời Ngọc đã là công tử như hoa như ngọc nhưng trên người Vân Phong lại có một cảm giác thần bí thiên bẩm, vừa rồi hắn đứng trên ngọn núi tuyết mà hệt như tiên giáng trần vậy, người như vậy mà mềm mỏng với nữ tử thì thử hỏi có cô nương nào chống đỡ lại nổi cơ chứ.

Huống hồ hắn vừa ra tay là hào phòng tặng luôn được đoá Huyên Liên mà tất cả người trong thiên hạ thèm muốn.

Nếu như trong lòng Trầm Sát không có Lâu Thất, chỉ coi nàng là vật sở hữu thì chàng hoàn toàn có thể chẳng cần để tâm, ngược lại với sự bá đạo của chàng, dẫu rằng Lâu Thất yêu ai thì cuối cùng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chàng, nàng sẽ phải ở yên bên chàng.

Thế nhưng Trầm Sát lúc này đến trái tim của nàng chàng cũng muốn độc chiếm, chàng không muốn trong tim nàng có một tơ hào hình bóng của nam nhân khác.

Vì vậy mà nghe Lâu Thất nói vậy trong lòng chàng dĩ nhiên là vui sướng, vô cùng vui sướng.

Trong tim của Lâu Thất không có người khác.

Bởi vì vui sướng nên chàng cũng chẳng để tâm đến việc đoá Huyết Liên này là do Vân Phong tặng nữa rồi, dù sao thì cũng không thể nhận vô ích, dùng để bồi bổ sức khoẻ cho nàng đúng lúc lắm. Cũng bởi chính điều này nên chàng vốn dĩ chẳng để tâm tới việc Lâu Thất nghi ngờ về Vân Phong và Sinh Linh Tiếu, chàng chỉ nói: "Không sao, binh đến tướng cản, nước đến đất chặn, bản đế quân không dễ dàng chết như vậy đâu."

Đây chính là sự tự tin và bá khí thuộc về Trầm Sát.

Dẫu rằng bọn họ từng trải qua giây phút cận kề giữa sự sống và cái chết ở trong Sinh Linh Tiếu nhưng cũng chẳng khiến chàng có chút mảy may sợ hãi. Đây chính là một nam nhân có tâm chí và công phu đều vô cùng lớn mạnh.

Lâu Thất bật cười, nàng lấy đoá Băng Sơn Huyết Liên từ tay chàng, khẽ giật vài cánh hoa xuống rồi nói với chàng: "Nguyệt vệ đại nhân, Khổng Tu tiền bối, Kim lão, mỗi người một cánh hoa Huyết Liên, chàng dùng hai cánh, những cái còn lại tạm thời ta giữ lấy, đoá hoa này" Đoá hoa Huyết Liên đó có khoảng hơn hai mươi cánh hoa, nó bị nàng lấy ra gần mười cánh, còn mười mấy cánh. "Lấy tuyết thuần khiết để tan ra thành nước, thêm mười giọt Nữ Nhi Hồng, rồi đem Huyết Liên ngâm lẫn vào trong nước, một ngày sau có thể dùng Huyết Liên Thuỷ bón cho ta."

Đưa cho Nguyệt vệ là bởi lần này hắn bị thương, đưa cho Khổng Tu là vì ông ta dùng một cánh hoa thì đôi chân có thể hoàn toàn hồi phục, đưa cho Kim lão bởi vì tuổi tác của lão đã lớn rồi, hoa cũng là do lão chỉ chỗ cho, tuy rằng cuối cùng bị Vân Phong cướp lấy trước và tặng lấy cho nàng. Còn những người không bị thương thì uống Huyết Liên lại có chút lãng phí, bởi nó có tác dụng tăng cường thể chất, vì vậy mà không cho những người khác.

Nói xong những lời này thì Lâu Thất cũng ngất đi, vốn dĩ nàng sớm đã chẳng thể kiên trì nổi nhưng vì nàng cắn rách lưỡi để khiến bản thân trụ được đến lúc này.

Biết được sự sắp đặt của Lâu Thất, khi nhận lấy được những cánh hoa này thì Nguyệt, Khổng Tu và Kim lão đều cảm thấy có chút bất ngờ, thứ quý giá như vậy người trong thiên hạ còn tranh đoạt chảy máu đầu, dẫu chỉ là một cánh hoa cũng có thể đổi lấy hàng trăm vạn lượng vàng.

"Chúng ta cứ nhai thẳng luôn cái này là được rồi." Kim lão ngây ra một lúc rồi bật cười ha hả, sau đó đưa cánh hoa quý giá đó nhét thẳng vào mồm, lão đúng là nhai ngấu nghiến rồi nuốt ực xuống. Mấy người khác cũng ngẩn ra.

Khổng Tu cũng lắc đầu cười, bèn lấy cánh hoa đó nhét vào trong miệng nhưng ông ta ăn nho nhã hơn Kim lão nhiều.

Nguyệt nhìn sang xe ngựa một cái rồi cũng khẽ đưa cánh hoa đó vào trong mồm, hắn cắn nát cánh hoa liền cảm nhận được chất lỏng ngọt thanh mát lạnh tràn ra, khiến tinh thần của hắn phấn chấn lên nhiều.

Không ngờ Vân Phong lại còn có một con chim ưng để cưỡi, điều này há không phải chứng minh rằng hắn có năng lực có thể thuần phục và điều khiển được thú vật sao? Thêm vào đó là công phu cao thâm khó lường, hắn lại còn biết bày bố ảo cảnh...

Con người này quả thật quá đáng sợ.

Mà có thể giáo đạo ra một người trẻ tuổi có thành tựu tới mức như vậy thì sư môn của hắn e rằng lại càng lợi hại hơn nữa. Hắn chẳng có gì để già mồm, chỉ có thể đón lấy ý tốt của Lâu Thất, cố gắng dưỡng thương nhanh chóng hồi phục thì mới có thể theo sát bên cạnh bọn họ.

"Chủ tử, lần này có cho Lâu Thất ghi công không?"

Nguyệt nhớ kỹ chuyện này. Theo lý mà nói, chính bởi vì nàng muốn cứu Khổng Tu nên bọn họ mới đi theo tới Vân Phong sơn trang, vì vậy mà mới gặp phải Sinh Linh Trận đó, do đó được nàng ra tay cứu giúp Trầm Sát.

Điều này nó dường như giống với chuyện gà có trước hay trứng có trước nên Nguyệt cũng cảm thấy có chút khúc mắc.

Trầm Sát liếc nhìn hắn một cái, công hiệu của đoá Băng Sơn Huyết Liên đó quả thật quá mạnh, Nguyệt vốn dĩ giao chiến với con chim ưng đó nên bị nội thương, chỉ cần thời gian một ngày mà đã lại hoàn toàn bình phục, đã vậy nội lực dường như còn có chút tăng lên.

Đôi chân của Khổng Tu cũng hồi phục như người bình thường, bước đi nhẹ nhàng như bay là chuyện nhỏ, Kim lão vốn dĩ không bị thương thì mặt mày lại trở nên rạng rỡ.

Nhưng chàng vẫn cảm thấy bức bối trong lòng, bởi bọn họ đã hoàn toàn hồi phục, từng người một lượn qua lại trước mắt chàng, thế nhưng Lâu Thất của chàng bởi cách dùng không giống họ, bọn họ đi ra khỏi núi tuyết còn phải mất thêm một ngày đi đường mới tìm được một thành trì, tìm được Nữ Nhi Hồng loại thượng hạng, lúc này mới bắt đầu ngâm những cánh hoa Huyết Liên còn lại, đến giờ vẫn chưa tới thời hạn một ngày, Lâu Thất vẫn chưa thể uống Huyết Liên thì nàng lại thêm một ngày chưa tỉnh lại. Tâm trạng của chàng sao có thể tốt lên được, chàng đắp lại chăn ở trên giường lại cho Lâu Thất, rồi đứng lên đi tới cạnh cái bàn, chàng nhìn Huyết Liên đang được ngâm trong cái bát sứ màu trắng, thậm chí còn thể ngửi được mùi hương ngọt mát mạnh toát ra từ trong không khí.

"Bọn họ đều đi hết rồi sao?"

Nguyệt biết chàng đang hỏi tới Kim lão và Khổng Tu bèn lắc lắc đầu nói: "Kim lão và Khổng tiền bối đều bảo rằng họ phải đợi Lâu Thất tỉnh lại rồi mới tính tiếp."

Thấy chàng không hỏi gì nữa, Nguyệt liếc về phía chiếc giường, nhớ ra việc mà bản thân thời gian này cứ chất chứa mãi, hắn không nhịn được bèn mở lời.

"Chủ tử, thuốc dẫn giải độc đến giờ tuy mới tìm được một loại là Mê Hồn Hoa, còn thiếu tới tám loại, nhưng nhân duyên của chủ tử lại đã dùng Thạch Tuỷ ngàn năm và lúc này là Huyết Liên ngàn năm, thiết nghĩ cũng có cái lợi cho chủ tử, nhưng thuốc giải Tuyệt Cổ liệu chủ tử có từng nghĩ tới?"

Tựa như đã từ rất lâu không có ai nhắc tới chuyện này nữa rồi, Trầm Sát nghe xong bỗng nhiên hơi ngây ra một chút nhưng lại nhanh chóng hoàn hồn lại, lãnh đạm trả lời: "Vân không phải vẫn đang tìm sao?"

Vân chính là một trong tứ vệ của Trầm Sát, đó là Tuyết vệ, Nguyệt vệ, Ưng vệ, Vân vệ. Nửa năm nay Vân không hề xuất hiện bên cạnh Trầm Sát, không ai biết hắn ta đi làm gì nhưng lại chỉ biết là Trầm Sát đích thân phái hắn đi.

"Ý của thuộc hạ là nếu như Vân huynh ấy tìm được người đó thì chủ tử liệu có nguyện giải cổ?"

Lâu Thất cũng chẳng có cách nào giải Tuyệt Cổ, điều này tất cả bọn họ đều nhận định như vậy, dù gì thì nếu nàng có thể giải được cổ độc thì nàng đã nói ra từ lâu rồi.

Lời của Nguyệt khiến Trầm Sát ngẩn ra, điều này khiến chàng không nói nên lời.

Nguyệt nhìn bộ dạng ngập ngừng của chàng liền cảm thấy không ổn, ngay lập tức mở lời khuyên: "Chủ tử, Lâu Thất quả thực vô cùng ưu tú, thậm chí có thể nói rằng kể cả không có mười công lao thì nàng cũng có tư cách để ngồi lên ngôi đế phi của Cửu Tiêu Điện." Hắn ngập ngừng, liếc qua sắc mặt của Trầm Sát rồi vẫn quyết định nghiến răng nói tiếp: "Thế nhưng lòng đố kỵ của Lâu Thất cực cao, sau này lỡ như tìm được vị đó, kể cả không để vị đó lên ngôi đế phi, nhưng nàng ta muốn hầu hạ chủ tử thì ít nhất cũng phải ban danh phận thị cơ, đến lúc nó liệu Lâu Thất có chấp nhận được nàng ấy không?"

Lời của hắn nói xong cả gian phòng lập tức trở nên tĩnh lặng. Sắc mặt Trầm Sát khó coi lạ thường, chàng không kìm được nhìn về phía cái giường lớn một cái.

/659

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status